- Thần Đình, hôm nay thời tiết thật đẹp.
Tần Nhị Bảo híp mắt, không biết nói gì phun ra được vài từ nghe đã muốn mửa.
"....." Liễu Thần Đình mặt không biểu tình liếc Tần Nhị Bảo nói:
- Anh nên gọi tôi là Liễu tiểu thư hoặc là Liễu thư ký. Tôi với anh không quá quen thuộc, không cần phải gọi thân mật như vậy.
- Có câu tục ngữ nói thế này: Một lần gặp, lần hai quen thuộc.(Nguyên văn: Nhất hồi sinh, nhị hồi thục.)
Tần Nhị Bảo cười nói:
- Tính tổng cộng lần gặp mặt, đều đã quá ba lần rồi, đã sớm thân quen rồi mà.
"...." Liễu Thần Đình đối với Tần Nhị Bảo vô lại này, thật sự không biết nói cái gì cho phải. Thật lòng mà nói, nàng thấy Tần Nhị Bảo liền đau đầu. Nhưng nàng đối với Ân tổng luôn tôn kính. Cho nên dù trong lòng mọi cách không muốn, cũng không cự tuyệt an bài của Ân tổng.
Xe tiếp tục đi về phía trước, nhưng Tần Nhị Bảo lại như trước, nói không ngừng, tự mình nói rồi tự mình cười. Liễu Thần Đình sớm cười đến nỗi khó chịu, nguyên nhân là vì rõ ràng không muốn cười, nhưng vẫn cố rặn nụ cười cức ngắc.
- Trật tự cho tôi nhờ một chút.
Liễu Thần Đình rốt cuộc không thể nhin được nữa la lên.
- Hả.
Liễu Thần Đình đối với Tần Nhị Bảo không thể nhịn được nữa, hắn lại không có chút giác ngộ nói:
- Làm sao vậy? Tâm tình không tốt à? Muốn tôi nói chuyện với cô à?
"......." Liễu Thần Đình nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, có cảm giác khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm: "Chỉ cần anh không nói lời nào, tôi nghĩ tâm tình của tôi sẽ tốt hơn nhiều."
Mặc dù rất chán ghét Tần Nhị Bảo, nhưng mua sắm đối với mỗi người đàn bà luôn có sức hấp dẫn, Liễu Thần Đình vừa mới vào khu vực mua sắm, tựa như cá gặp nước, cả người tràn đầy lực lượng, mà thần sắc thống khổ vừa rồi bay đi đâu mất, vẻ mặt trở lên cực kỳ phong phú.
Tần Nhị Bảo đi theo phía sau, đảm nhận nhiệm vụ thử đồ cùng xách đồ. Tuy nhiên, những thứ đó đều mua cho mình, nhưng Liễu Thần Đình mua đồ cứ như bị nghiện rồi, mặc dù ở cửa hàng có mở máy điều hòa, nhưng chóp mũi Liễu Thần Đình cũng đã sớm rỉ ra mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng.
- Ôi phụ nữ. Phụ nữ vì cái gì mà yêu mến mua sắm đến vậy?
Tần Nhị Bảo làm như rất sầu khổ nói.
Liễu Thần Đình mắt trắng không còn chút máu nói:
- Phụ nữ trời sinh đã thích mua sắm, hôm nay khó có được bữa mua sắm mà không mất tiền. Nói nghiện đó là sỉ nhục, phải nói đó là một loại hạnh phúc.
Tần Nhị Bảo rõ ràng lúc này đã bị Liễu Thần Đình loại ra rồi, dù cho không mua đồ cho mình, chỉ cần đi dạo phố tâm tình cũng sẽ hưng phấn, nhưng hắn rõ ràng là Liễu Thần Đình lúc này không hề bài xích hắn. Nghĩ tới đây, khóe miệng Tần Nhị Bảo hiện ra nụ cười xấu xa, tay cũng không tụ chủ được hướng bờ vai Liễu Thần Đình mà gác lên.
- Thần Đình, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp phải cô.
Một người thanh niên tự nhiên xuất hiện, ăn mặc khá thời trang hướng hắn đi tới, nhưng hấp dẫn ánh mắt Tần Nhị Bảo là mỹ nữ trẻ tuổi đứng bên cạnh.
- Đã lâu không gặp.
Liễu Thần Đình lễ phép hồi đáp, nhưng thần sắc hưng phấn vừa rồi thoáng cái liền tan biến.
- Gần đây khỏe không?
Nhìn ra được người trẻ tuổi kia đối với Liễu Thần Đình có ý hỏi.
- Tôi rất khỏe, cảm ơn đã quan tâm.
Liễu Thần Đình nói, nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau.
Bốn người đối mặt, ai cũng không nói lời nào, không khí tựa hồ có chút xấu hổ. Một lúc sau Liễu Thần Đình chủ động nắm lấy tay Tần Nhị Bảo, giới thiệu:
- Vị này chính là bạn trai của tôi, Tần Nhị Bảo.
- Xin chào.
Người thanh niên vươn tay khách khí nói:
- Tôi là Tào Hi Văn, rất hân hạnh được biết anh.
- Xin chào.
Tần Nhị Bảo thấy Liễu Thần Đình chủ động cầm tay của mình còn hướng Tào Hi Văn giới thiệu mình là bạn trai của nàng, biết rõ bọn họ khẳng định đã phát sinh vấn đề gì đó, liền cũng không có phá rối, mở nụ cười tươi lễ phép vươn tay nói.
- Honey, chúng ta đi thôi.
Mỹ nữ diêm dúa lẳng lơ làm nũng nói với Tào Hi Văn.
- Hẹn gặp lại.
Tào Hi Văn lễ phép hướng bọ họ chào, mỉm cưởi rồi xoay người bước đi.
Liễu Thần Đình nhìn Tào Hi Văn càng đi càng xa, ánh mắt tràn đầy cô đơn, có một cỗ cảm giác thương cảm dâng lên trong lòng. Trong nội tâm nàng thậm chí hi vọng nữ nhân bên cạnh chính là nàng.
- Làm sao thế? cô khóc?
Tần Nhị Bảo nhìn qua Liễu Thần Đình hỏi.
- Không có.
Liễu Thần Đình lau sạch khóe mắt phủ nhận nói:
- Tôi tại sao lại khóc?Với lại, cái gì khiến tôi khóc chứ?
- Anh là bạn trai của cô?
Tần Nhị Bảo nhìn ra manh mối giữa hai người, hơn nữa thái độ của Liễu Thần Đình càng làm cho Tần Nhị Bảo xác định.
- Nhiều chuyện!
Liễu Thần Đình hướng ánh mắt trắng dã về phía Tần Nhị Bảo, nhưng lại lập tức buồn bã nói:
- Anh ta là nhị công tử của tập đoàn Thiên Địa, chúng ta ở công ty họp hàng năm nên nhận thức được nhau. Nhưng tôi không biết anh ta có thích tôi hay không. Mà tôi lại vô tình phát hiện ra đã yêu anh ta, nhưng chính là........ .
Tần Nhị Bảo biết rõ ý tứ đằng sau của Liễu Thần Đình, nàng hôm nay đã nhận lấy đả kích. Người đàn ông mình thích lại cùng với một cô gái khác đi dạo phố. Trong nội tâm tất nhiên chua xót trong lòng.
Cảm tình có lẽ là cái gì đó khó nắm bắt, nó có thể làm cho hai người xa lạ trở nên thân mật, cũng có thể làm cho hai người đang thân mật mà trở thành xa lạ. Lúc này Tần Nhị Bảo đã thu hồi vẻ mặt bất cần đời, đưa tay an ủi:
- Đừng buồn nữa, hết thảy sẽ qua thôi.
- Cám ơn.
Được Tần Nhị Bảo an ủi, làm cho trái tim Liễu Thần Đình nhận được cảm giác ấm áp. Kỳ thật nàng cũng không biết tại sao mình đối với Tần Nhị Bảo như vậy, chỉ cảm thấy chính mình muốn tìm ai đó để thổi lộ một chút.
- Không cần khách khí, ha ha.....
Lúc này Tần Nhị Bảo đối với kế hoạch trước kia đã thực hiện được, chính là nghĩ biện pháp chiếm hết thảy tiện nghi của Liễu Thần Đình.
Nhưng hắn lại cảm giác được vẫn chưa đủ, tròng mắt vừa chuyển, đổi chủ đề nói:
- Cô chưa được sự đồng ý của tôi, lại bắt tôi làm bạn trai cô. Tổn thất này làm sao cô đền bù đây?
- Anh muốn thế nào?
Liễu Thần Đình biết rõ Tần Nhị Bảo sẽ không dễ bỏ qua như vậy, nhưng vẫn hỏi ngược lại.
- Muốn thoát tội sao, tôi sẽ lấy quyền lợi của bạn trai ra hành xử cô?
Dứt lời, liền quệt mồm hướng Liễu Thần Đình hôn tới.(Biên: Cái này ta thích )
Liễu Thần Đình đâu có cho hắn dễ dàng đắc thủ như vậy, cầm lấy bao đồ, vừa đỡ nói:
- Được rồi, coi như tôi thiếu nợ anh một lần đi.
- Vậy tôi cũng muốn thu lợi tức.
Tần Nhị Bảo vô lại nói.
- Lưu manh!
Liễu Thần Đình trong lòng thầm mắng, thầm nghĩ: "Người này làm sao lại đáng ghét như vậy.".
- Ha ha, cô càng ngày càng hiểu tôi.
Tần Nhị Bảo vô liêm sỉ nói.
"....." Liễu Thần Đình khó có thể tin nhìn nam nhân vừa rồi nhìn qua ôn hòa, tại sao lại biến thành hèn hạ như thế, thầm nghĩ: "Rốt cuộc thì đâu là mặt chân thật của anh ta?
Liễu Thần Đình bị chuyện vừa rồi xảy ra ngoài ý muốn, khiến cho không còn tâm tình đi mua sắm nữa, hướng Tần Nhị Bảo nói:
- Được rồi, quần áo mua cũng đủ rồi, chúng ta trở về đi.
Tần Nhị Bảo cũng hiểu được chuyến đi này không tệ, tối thiểu nhất hắn cũng nắm được bàn tay giống như không xương, nhỏ nhắn, mềm mại, vì vậy liền gật đầu đồng ý.
Hai người không nói chuyện, hướng bên ngoài cửa hàng đi ra, ai ngờ vừa mới đi tới đại sảnh, chợt nghe có người hướng phía bọn họ quát:
- Nói cho mọi người một tin tức tốt, chúng tao chính là cướp.
- Ta kháo.
Nghe được như thế làm cho người ta không nói được lời nào, Tần Nhị Bảo tự nhủ:
- Cái này cũng được tính là tin tức tốt.
Tần Nhị Bảo híp mắt, không biết nói gì phun ra được vài từ nghe đã muốn mửa.
"....." Liễu Thần Đình mặt không biểu tình liếc Tần Nhị Bảo nói:
- Anh nên gọi tôi là Liễu tiểu thư hoặc là Liễu thư ký. Tôi với anh không quá quen thuộc, không cần phải gọi thân mật như vậy.
- Có câu tục ngữ nói thế này: Một lần gặp, lần hai quen thuộc.(Nguyên văn: Nhất hồi sinh, nhị hồi thục.)
Tần Nhị Bảo cười nói:
- Tính tổng cộng lần gặp mặt, đều đã quá ba lần rồi, đã sớm thân quen rồi mà.
"...." Liễu Thần Đình đối với Tần Nhị Bảo vô lại này, thật sự không biết nói cái gì cho phải. Thật lòng mà nói, nàng thấy Tần Nhị Bảo liền đau đầu. Nhưng nàng đối với Ân tổng luôn tôn kính. Cho nên dù trong lòng mọi cách không muốn, cũng không cự tuyệt an bài của Ân tổng.
Xe tiếp tục đi về phía trước, nhưng Tần Nhị Bảo lại như trước, nói không ngừng, tự mình nói rồi tự mình cười. Liễu Thần Đình sớm cười đến nỗi khó chịu, nguyên nhân là vì rõ ràng không muốn cười, nhưng vẫn cố rặn nụ cười cức ngắc.
- Trật tự cho tôi nhờ một chút.
Liễu Thần Đình rốt cuộc không thể nhin được nữa la lên.
- Hả.
Liễu Thần Đình đối với Tần Nhị Bảo không thể nhịn được nữa, hắn lại không có chút giác ngộ nói:
- Làm sao vậy? Tâm tình không tốt à? Muốn tôi nói chuyện với cô à?
"......." Liễu Thần Đình nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, có cảm giác khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm: "Chỉ cần anh không nói lời nào, tôi nghĩ tâm tình của tôi sẽ tốt hơn nhiều."
Mặc dù rất chán ghét Tần Nhị Bảo, nhưng mua sắm đối với mỗi người đàn bà luôn có sức hấp dẫn, Liễu Thần Đình vừa mới vào khu vực mua sắm, tựa như cá gặp nước, cả người tràn đầy lực lượng, mà thần sắc thống khổ vừa rồi bay đi đâu mất, vẻ mặt trở lên cực kỳ phong phú.
Tần Nhị Bảo đi theo phía sau, đảm nhận nhiệm vụ thử đồ cùng xách đồ. Tuy nhiên, những thứ đó đều mua cho mình, nhưng Liễu Thần Đình mua đồ cứ như bị nghiện rồi, mặc dù ở cửa hàng có mở máy điều hòa, nhưng chóp mũi Liễu Thần Đình cũng đã sớm rỉ ra mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng.
- Ôi phụ nữ. Phụ nữ vì cái gì mà yêu mến mua sắm đến vậy?
Tần Nhị Bảo làm như rất sầu khổ nói.
Liễu Thần Đình mắt trắng không còn chút máu nói:
- Phụ nữ trời sinh đã thích mua sắm, hôm nay khó có được bữa mua sắm mà không mất tiền. Nói nghiện đó là sỉ nhục, phải nói đó là một loại hạnh phúc.
Tần Nhị Bảo rõ ràng lúc này đã bị Liễu Thần Đình loại ra rồi, dù cho không mua đồ cho mình, chỉ cần đi dạo phố tâm tình cũng sẽ hưng phấn, nhưng hắn rõ ràng là Liễu Thần Đình lúc này không hề bài xích hắn. Nghĩ tới đây, khóe miệng Tần Nhị Bảo hiện ra nụ cười xấu xa, tay cũng không tụ chủ được hướng bờ vai Liễu Thần Đình mà gác lên.
- Thần Đình, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp phải cô.
Một người thanh niên tự nhiên xuất hiện, ăn mặc khá thời trang hướng hắn đi tới, nhưng hấp dẫn ánh mắt Tần Nhị Bảo là mỹ nữ trẻ tuổi đứng bên cạnh.
- Đã lâu không gặp.
Liễu Thần Đình lễ phép hồi đáp, nhưng thần sắc hưng phấn vừa rồi thoáng cái liền tan biến.
- Gần đây khỏe không?
Nhìn ra được người trẻ tuổi kia đối với Liễu Thần Đình có ý hỏi.
- Tôi rất khỏe, cảm ơn đã quan tâm.
Liễu Thần Đình nói, nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau.
Bốn người đối mặt, ai cũng không nói lời nào, không khí tựa hồ có chút xấu hổ. Một lúc sau Liễu Thần Đình chủ động nắm lấy tay Tần Nhị Bảo, giới thiệu:
- Vị này chính là bạn trai của tôi, Tần Nhị Bảo.
- Xin chào.
Người thanh niên vươn tay khách khí nói:
- Tôi là Tào Hi Văn, rất hân hạnh được biết anh.
- Xin chào.
Tần Nhị Bảo thấy Liễu Thần Đình chủ động cầm tay của mình còn hướng Tào Hi Văn giới thiệu mình là bạn trai của nàng, biết rõ bọn họ khẳng định đã phát sinh vấn đề gì đó, liền cũng không có phá rối, mở nụ cười tươi lễ phép vươn tay nói.
- Honey, chúng ta đi thôi.
Mỹ nữ diêm dúa lẳng lơ làm nũng nói với Tào Hi Văn.
- Hẹn gặp lại.
Tào Hi Văn lễ phép hướng bọ họ chào, mỉm cưởi rồi xoay người bước đi.
Liễu Thần Đình nhìn Tào Hi Văn càng đi càng xa, ánh mắt tràn đầy cô đơn, có một cỗ cảm giác thương cảm dâng lên trong lòng. Trong nội tâm nàng thậm chí hi vọng nữ nhân bên cạnh chính là nàng.
- Làm sao thế? cô khóc?
Tần Nhị Bảo nhìn qua Liễu Thần Đình hỏi.
- Không có.
Liễu Thần Đình lau sạch khóe mắt phủ nhận nói:
- Tôi tại sao lại khóc?Với lại, cái gì khiến tôi khóc chứ?
- Anh là bạn trai của cô?
Tần Nhị Bảo nhìn ra manh mối giữa hai người, hơn nữa thái độ của Liễu Thần Đình càng làm cho Tần Nhị Bảo xác định.
- Nhiều chuyện!
Liễu Thần Đình hướng ánh mắt trắng dã về phía Tần Nhị Bảo, nhưng lại lập tức buồn bã nói:
- Anh ta là nhị công tử của tập đoàn Thiên Địa, chúng ta ở công ty họp hàng năm nên nhận thức được nhau. Nhưng tôi không biết anh ta có thích tôi hay không. Mà tôi lại vô tình phát hiện ra đã yêu anh ta, nhưng chính là........ .
Tần Nhị Bảo biết rõ ý tứ đằng sau của Liễu Thần Đình, nàng hôm nay đã nhận lấy đả kích. Người đàn ông mình thích lại cùng với một cô gái khác đi dạo phố. Trong nội tâm tất nhiên chua xót trong lòng.
Cảm tình có lẽ là cái gì đó khó nắm bắt, nó có thể làm cho hai người xa lạ trở nên thân mật, cũng có thể làm cho hai người đang thân mật mà trở thành xa lạ. Lúc này Tần Nhị Bảo đã thu hồi vẻ mặt bất cần đời, đưa tay an ủi:
- Đừng buồn nữa, hết thảy sẽ qua thôi.
- Cám ơn.
Được Tần Nhị Bảo an ủi, làm cho trái tim Liễu Thần Đình nhận được cảm giác ấm áp. Kỳ thật nàng cũng không biết tại sao mình đối với Tần Nhị Bảo như vậy, chỉ cảm thấy chính mình muốn tìm ai đó để thổi lộ một chút.
- Không cần khách khí, ha ha.....
Lúc này Tần Nhị Bảo đối với kế hoạch trước kia đã thực hiện được, chính là nghĩ biện pháp chiếm hết thảy tiện nghi của Liễu Thần Đình.
Nhưng hắn lại cảm giác được vẫn chưa đủ, tròng mắt vừa chuyển, đổi chủ đề nói:
- Cô chưa được sự đồng ý của tôi, lại bắt tôi làm bạn trai cô. Tổn thất này làm sao cô đền bù đây?
- Anh muốn thế nào?
Liễu Thần Đình biết rõ Tần Nhị Bảo sẽ không dễ bỏ qua như vậy, nhưng vẫn hỏi ngược lại.
- Muốn thoát tội sao, tôi sẽ lấy quyền lợi của bạn trai ra hành xử cô?
Dứt lời, liền quệt mồm hướng Liễu Thần Đình hôn tới.(Biên: Cái này ta thích )
Liễu Thần Đình đâu có cho hắn dễ dàng đắc thủ như vậy, cầm lấy bao đồ, vừa đỡ nói:
- Được rồi, coi như tôi thiếu nợ anh một lần đi.
- Vậy tôi cũng muốn thu lợi tức.
Tần Nhị Bảo vô lại nói.
- Lưu manh!
Liễu Thần Đình trong lòng thầm mắng, thầm nghĩ: "Người này làm sao lại đáng ghét như vậy.".
- Ha ha, cô càng ngày càng hiểu tôi.
Tần Nhị Bảo vô liêm sỉ nói.
"....." Liễu Thần Đình khó có thể tin nhìn nam nhân vừa rồi nhìn qua ôn hòa, tại sao lại biến thành hèn hạ như thế, thầm nghĩ: "Rốt cuộc thì đâu là mặt chân thật của anh ta?
Liễu Thần Đình bị chuyện vừa rồi xảy ra ngoài ý muốn, khiến cho không còn tâm tình đi mua sắm nữa, hướng Tần Nhị Bảo nói:
- Được rồi, quần áo mua cũng đủ rồi, chúng ta trở về đi.
Tần Nhị Bảo cũng hiểu được chuyến đi này không tệ, tối thiểu nhất hắn cũng nắm được bàn tay giống như không xương, nhỏ nhắn, mềm mại, vì vậy liền gật đầu đồng ý.
Hai người không nói chuyện, hướng bên ngoài cửa hàng đi ra, ai ngờ vừa mới đi tới đại sảnh, chợt nghe có người hướng phía bọn họ quát:
- Nói cho mọi người một tin tức tốt, chúng tao chính là cướp.
- Ta kháo.
Nghe được như thế làm cho người ta không nói được lời nào, Tần Nhị Bảo tự nhủ:
- Cái này cũng được tính là tin tức tốt.
/82
|