Vương Minh quay lại phòng họp thì nhận thấy ánh mắt của bốn người đều nhìn về phía hắn rất kì lạ như thể trên mặt hắn có cái gì rất chi là thú vị. Nhưng rất nhanh Vương Minh nghĩ ra được nguyên nhân. Vương Minh liếc mắt lườm Mã Đống, Mã Đống thấy ánh mắt của Vương Minh vội vàng cúi đầu xuống lảng tránh. Vương Minh tiến đến ngồi vào ghế ở chính giữa, nói
“Nguyễn gia Nam Hải ở Đông Doanh có ba cơ sở bí mật. Cơ sở chính là nằm ở toàn nhà Thế Kỉ, thuộc quận 3, vỏ bọc là một công ty bất động sản nhỏ. Hai cơ sở còn lại thì một cái là nằm trong vũ trường New Century, còn một cái là cái chính là các cơ sở của tổ chức ma túy chúng ta diệt lần trước”
Trừ Mã Đống và Lê Minh Đức, đám người Hầu Dũng nghe thấy nhắc đến tổ chức ma túy đó thì giật mình. Mọi người không ngờ là đứng phía sau một tổ chức đó là một cái cậy đại thụ siêu lớn Nguyễn gia Nam Hải. Vương Minh dừng lại hớp một ngụm nước nói
“Theo tình hình hiện tại, hai cơ sở còn lại anh nghĩ chúng ta sẽ hợp tác với người của Hắc Long bang. Với thế lực của họ thì mọi việc ở đây sẽ dễ dàng hơn”
Hai người Hầu Dũng và Hầu Toàn trố mắt nhìn Vương Minh. Hai người nghe đến việc hợp tác với Hắc Long bang thì dường như cảm thấy tai mình nghe nhầm. Phải biết Hắc bang so với Hắc Long bang lừng lẫy của hắc đạo Đông Doanh thì không khác gì lấy một hòn đã nhỏ đem so với môt ngọn núi lớn. Mặc dù xét cho cùng với thực lực chân chính hiện nay của Hắc bang thì không kém thậm chí còn có phần nhỉnh hơn đôi chút so với Hắc Long bang nhưng mà cái tên Hắc Long bang đã in sâu vào tiềm thức mỗi người suốt một thời gian dài vì vậy mà chỉ cần nghe thấy tên là trong lòng đã xuất hiện một cảm giác sợ hãi. Hầu Toàn cẩn thận hỏi lại
“Thực sự chúng ta sẽ hợp tác với Hắc Long bang sao?”
Vương Minh gật đầu xác nhận rồi nói thêm
“Không chỉ có lần này mà từ nay về sau Hắc bang chúng ta sẽ chúng với Hắc Long bang hợp tác với nhau”
Hầu Toàn và Hầu Dũng nghe thấy vậy thì lại giật mình kinh hãi một phen. Còn Lê Minh Đức và Mã Đống thì không có biểu hiện gì cả. Cũng phải thôi, hai người không phải là người trong hắc đạo mà công việc của hai người cũng không dính dáng gì đến hắc đạo nên cũng không biết Hắc Long bang là gì. Mà cho dù biết thì với thực lực của hai người cũng không để một cái Hắc Long bang này vào trong mắt. Vương Minh gật đầu rồi giải thích cho hai người
“Cái cô gái mà tối đó chúng ta cứu là bạn anh, tên nàng là Nguyễn Giai Giai. Nàng chính là công chúa Đông Doanh, con gái của Nguyễn Sinh, ông trùm giấu mặt của Hắc Long bang. Không chỉ có lần đó, anh còn cứu nàng ta hai lần nữa lúc trước nên Nguyễn Sinh cảm kích tỏ thành ý muốn hợp tác với chúng ta”
Cái lí do này là trước khi vào đây Vương Minh nghĩ mãi mới ra được. Hắn biết nếu đột nhiên nói là một cái bang hội lớn nhất Đông Doanh này tự nhiên lại đi hợp tác với một cái bang bé tí mới thành lập chưa lâu, không một chú danh tiếng thì có lẽ cũng chả ai tin. Mà cái lí do này của Vương Minh thì cũng không phải là hắn bịa hoàn toàn, một nửa trong đó là sự thật. Đúng như Vương Minh đã đoán, khi nghe xong cái lí do này thì hai người Hầu Toàn và Hầu Dũng đều gật đầu tin ngay. Đồng thời lúc này trong lòng thầm kêu may mắn, không cô gái cứu hôm đó lại là công chúa của đại nhân vật Đông Doanh Nguyễn Sinh, hai người cảm thấy từ nay về sau cuộc đời sẽ tươi đẹp hơn rất nhiều. Thực ra lúc trước tham gia giải cứu Vương Minh đã nói qua thân phận của Nguyễn Giai Giai nhưng lúc đó hai người Hầu Dũng cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ là một người bạn của lão đại bị bắt cóc thôi. Vương Minh nhìn biểu hiện vui sướng trên khuôn mặt hai người thì cười cười, hắn lấy một tờ danh thiếp mà Nguyễn Sinh hôm trước đã nhờ Nguyễn Giai Giai đưa cho hắn, Vương Minh đẩy tờ danh thiếp cho Hầu Toàn nói
“Trong này là số điện thoại của Nguyễn Sinh, Hầu Toàn chú phụ trách việc liên lạc với Nguyễn Sinh.”
Hầu Toàn run run nhận danh thiếp, nhìn tờ danh thiếp rồi hít thở một hơi thật sau rồi sau đó cất cản thận kĩ càng vào túi áo. Trông cách Hầu Toàn nâng niu cái tờ danh thiếp như là báu vật gia truyền làm ba người Vương Minh, Mã Đống và Lê Minh Đức phì cười. Cười đã rồi Vương Minh mới nói tiếp
“Được rồi. Bây giờ chúng ta nói việc chính. Theo thông tin anh mới nhận được từ Hắc Cẩu và Hầu Ba thì có vẻ thời cơ ở Giang Kiều sắp đến rồi. Tuy nhiên xuất hiện một kẻ ngáng đường”
“Là kẻ nào?”
Hầu Dũng tức giận đập bàn nói. Tính Hầu Dũng vốn hay nóng nảy lại nghe thành quả công lao vất vả cực khổ của anh em, sắp đến lúc thu hoạch lại có kẻ dám xem ngang vào, tính đục nước béo cò khiến hắn không thể không nổi nóng được. Vương Minh xua tay ra hiệu cho Hầu Dũng ngồi xuống rồi nói
“Bình tĩnh nào. Hầu Dũng anh đã nói bao nhiêu lần rồi, làm việc đừng để hỏa khí bốc lên đầu, rất dễ hại thân.”
Vương Minh dừng lại, uống một ngụm nước để cho bớt khô cổ rồi mới nói tiếp
“Kẻ nào cũng không phải xa lạ cho lắm. Không ai khác chính là ông bạn hàng xóm đáng ghét cứ thích lăn qua lăn lại của chúng ta, Tam Hổ bang ở quận 14 kế bên”
“Là bọn chúng?”
Hầu Toàn nghe thấy cái tên này thì nghiến răng lại, đạp bàn tức giận. Vương Minh thấy vậy thì khó hiểu hỏi
“Có chuyện gì sao”
Hầu Toàn vội nén tức giận lại nói
“Trong lúc anh đi vắng. Đám người này có mất lần kéo người sang bên địa bàn chúng ta gây sự. Thậm chí chúng mấy lần tập kích vài anh em của chúng ta khiến vài người hiện giờ vẫn đang nằm viện”
“Thật quá đáng”
Vương Minh tức giận đạp mạnh bàn một cái. Nếu đám người Tam Hổ bang đường đường chính chính kéo người đến trước cửa đòi khiêu chiến thì Vương Minh vui vẻ nhẫn nhịn được, nhưng không thể ngờ bọn chúng còn hèn hạ dùng đến cái kiểu đánh lén la lén lút này. Vương Minh lửa giận bừng bừng nói
“Ba lão gia kia đúng là thấy sống quá đủ rồi hay sao mà dám chạy sang đây gây sự với chúng ta”
Rồi Vương Minh quay ra nhìn Hầu Toàn và Hầu Dũng hỏi
“Thế các chú xử lí thế nào?”
“Các anh em bị thương thì đưa vào viện rồi phát một số tiền. Còn đám người Tam Hổ bang bọn em không thể làm gì bởi lúc bọn em tính kéo sang đánh một trận với chúng thì đám người Liên Minh kéo đến, nói là làm trung gian hoà giải thực chất là uy hiếp chèn ép chúng ta”
Vương Minh nhíu mày. Hắn không ngờ rằng đám người Tam Hổ bang lại dựa hơi Liên Minh. Nghĩ kĩ lại mấy hành động của Tam Hổ bang Vương Minh thấy điều này cũng đúng. Bởi nếu không có một thế lực hắc bang mạnh như Liên Minh chống lưng thì dù cho Tam Hổ bang ăn gần hùm gan báo cũng không dám chạy sang đây chơi trò đánh lén này và cũng không dám dòm ngó xuống Giang Kiều. Vương Minh càng nghĩ càng thấy tình hình cấp bách, việc nhỏ cái gai Tam Hổ bang này là điều phải bắt buộc. Vương Minh quay ra hỏi Lê Minh Đức nói
“100 người của chú bao giờ có thể dùng được”
Lê Minh Đức thấy Vương Minh hỏi về công việc của hắn thì trả lời
“100 người đó có thể sẵn sàng ra trận bất cứ lức nào. Hiện giờ em đang tuyển chon người thêm cho đợt thứ hai”
Vương Minh gật đầu nói
“Được rồi sắp tới có việc cần dùng đến 100 người đó đây”
Lê Minh Đức thấy Vương Minh cần dùng đến người thì vô cùng hưng phấn. Đây là điều hắn đợi rất lâu rồi. Cổ nhân có câu nuôi quân nghìn ngày dùng quân một giờ . Lê Minh Đức muốn chứng tỏ cho Vương Minh thấy thành quả mà hắn đã khổ công huấn luyện. Lê Minh Đức đứng dậy vỗ ngực tự tin nói
“Đại ca, anh có việc gì cứ giao cho bọn em. Đảm bảo sẽ không làm đại ca thật vọng”
“Đương nhiên. Anh tin chú sẽ không làm anh thất vọng”
Vương Minh cười cười với Lê Minh Đức rồi sau đó giọng nói và khuôn mặt cười cợt biến mất thay vào đó là bộ mặt trầm ổn và một giọng nói đầy nghiêm nghị, lạnh giá.
“Chú dẫn người đi san phẳng cái Tam Hổ bang kia cho anh”
“Được. Em đi ngay”
Lê Minh Đức đứng dậy định chạy ra ngoài thì Vương Minh đang lên tiếng gọi hắn lại
“Từ từ đã. Chưa vội. Bây giờ chưa phải lúc thích hợp”
Nghe thấy Vương Minh nói vậy thì Lê Minh Đức khuôn mặt hơi nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu ngồi trở lại chỗ. Vương Minh thấy hắn như vậy thì cười cười nói
“Yên tâm đi. Không phải đợi lâu nữa đâu. Đến lúc đó anh gọi cho chú thì chú với người của chú cứ thỏa sức mà làm việc… hắc hắc”
Nghe thấy Vương Minh nói như vậy thì khuôn mặt của Lê Minh Đức mới dãn ra đôi chút. Vương Minh thấy vậy thì mới quay ra Mã Đống nói
“Mã ca, anh nghĩ sao về việc hợp tác với Phan Chính tham gia cái dự án Mở rộng”
Mã Đống xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi của mình nói
“Nhìn thì thấy cái dự án này rất là béo bở. Theo như những gì thu thập được thì 70% là Phan Chính có thể đoạt lấy dự án này vào tay. Tuy nhiên nếu tham gia thì chúng ta phải đổ vào một lượng tài chính không nhỏ. Theo như anh tính toán thì nếu đổ vào đó thì tài chính của công ty chúng ta sẽ cạn kiệt”
“Nan giải nhỉ”
Vương Minh cau mày nói. Hắn nghĩ hiện giờ tài chính trong tay hắn cũng chỉ có 1 tỉ USD, mà số dự án của công ty tài chính Vương thị đầu tư rất nhiều, chỉ sợ 1 tỉ này cũng không thấm vào đâu. Mã Đống thấy Vương Minh như vậy thì nói
“Bất quá chú đã đồng ý tham gia rồi thì không còn cách nào khác là dồn tài chính vào thôi”
Vương Minh lúc này mới ân hận. Biết thế lúc đó không nóng nảy mà bảo Trương Nghĩa đồng ý với Phan Chính. Giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi. Đã đâm lao thì phải theo lao, bây giờ phải nghĩ làm sao xoay được tiền. Mã Đống như hiểu tâm sự của Vương Minh, hắn nhỏ giọng nói
“Thực ra vẫn còn một cách để nhanh chóng có được một số tài chính lớn”
Vương Minh nghe thấy vậy thì tươi cười hớn hở muốn hỏi ngay nhưng nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Mã Đống thì hiểu. Hắn liếc nhìn ba người Hầu Dũng, Hầu Toàn và Lê Minh Đức. Ba người này thấy ánh mắt của hai người Vương Minh và Mã Đống thì hiểu là hai người có chuyện cần nói chuyện riêng nên biết ý đứng dậy đi ra ngoài. Thấy ba người đi ra ngoài rồi, Vương Minh mới quay về phía Mã Đống hỏi
“Rốt cuộc anh có cách gì?”
“Đi lại con đường cũ”
Vương Minh nghe thấy vậy thì hiểu Mã Đống muốn nói gì. Trong lòng Vương Minh không muốn quay lại cuộc sống trước kia, toan từ chối nhưng khi nghĩ kĩ lại thì có lẽ không còn cách nào khác kiếm tiền nhanh hơn cách này trừ hai thứ là cướp nhân hàng và buôn bán ma túy, vũ khí. Đấu tranh lương tâm một hồi Vương Minh đành gật đầu đồng ý. Thấy Vương Minh đồng ý Mã Đống cười. Hắn lấy cái laptop trong túi ra, mở màn hình đặt trước mặt Vương Minh, nói
“Chú nhìn cái nhiệm vụ này xem. Tuy rằng anh đã bỏ nghề lâu rồi nhưng vẫn duy trì thói quen thu thập thông tin liên quan. Hôm trước khi dạo qua trang web thì thấy có người trưng biển thông báo về nhiệm vụ này. Theo như hồ sơ đính kèm nhiệm vụ thì mục tiêu lần này là một tên trùm buôn vũ khí có số có má trên thế giới. Có lẽ vì điều này mà hiện giờ dù tiền thưởng rất lớn nhưng vẫn chưa có ai dám nhận cả”
Vương Minh gật đầu đồng ý với những lời này của Mã Đống rồi hắn bắt đầu nghiên cứu tài liệu về mục tiêu của nhiệm vụ lần này.
“Nguyễn gia Nam Hải ở Đông Doanh có ba cơ sở bí mật. Cơ sở chính là nằm ở toàn nhà Thế Kỉ, thuộc quận 3, vỏ bọc là một công ty bất động sản nhỏ. Hai cơ sở còn lại thì một cái là nằm trong vũ trường New Century, còn một cái là cái chính là các cơ sở của tổ chức ma túy chúng ta diệt lần trước”
Trừ Mã Đống và Lê Minh Đức, đám người Hầu Dũng nghe thấy nhắc đến tổ chức ma túy đó thì giật mình. Mọi người không ngờ là đứng phía sau một tổ chức đó là một cái cậy đại thụ siêu lớn Nguyễn gia Nam Hải. Vương Minh dừng lại hớp một ngụm nước nói
“Theo tình hình hiện tại, hai cơ sở còn lại anh nghĩ chúng ta sẽ hợp tác với người của Hắc Long bang. Với thế lực của họ thì mọi việc ở đây sẽ dễ dàng hơn”
Hai người Hầu Dũng và Hầu Toàn trố mắt nhìn Vương Minh. Hai người nghe đến việc hợp tác với Hắc Long bang thì dường như cảm thấy tai mình nghe nhầm. Phải biết Hắc bang so với Hắc Long bang lừng lẫy của hắc đạo Đông Doanh thì không khác gì lấy một hòn đã nhỏ đem so với môt ngọn núi lớn. Mặc dù xét cho cùng với thực lực chân chính hiện nay của Hắc bang thì không kém thậm chí còn có phần nhỉnh hơn đôi chút so với Hắc Long bang nhưng mà cái tên Hắc Long bang đã in sâu vào tiềm thức mỗi người suốt một thời gian dài vì vậy mà chỉ cần nghe thấy tên là trong lòng đã xuất hiện một cảm giác sợ hãi. Hầu Toàn cẩn thận hỏi lại
“Thực sự chúng ta sẽ hợp tác với Hắc Long bang sao?”
Vương Minh gật đầu xác nhận rồi nói thêm
“Không chỉ có lần này mà từ nay về sau Hắc bang chúng ta sẽ chúng với Hắc Long bang hợp tác với nhau”
Hầu Toàn và Hầu Dũng nghe thấy vậy thì lại giật mình kinh hãi một phen. Còn Lê Minh Đức và Mã Đống thì không có biểu hiện gì cả. Cũng phải thôi, hai người không phải là người trong hắc đạo mà công việc của hai người cũng không dính dáng gì đến hắc đạo nên cũng không biết Hắc Long bang là gì. Mà cho dù biết thì với thực lực của hai người cũng không để một cái Hắc Long bang này vào trong mắt. Vương Minh gật đầu rồi giải thích cho hai người
“Cái cô gái mà tối đó chúng ta cứu là bạn anh, tên nàng là Nguyễn Giai Giai. Nàng chính là công chúa Đông Doanh, con gái của Nguyễn Sinh, ông trùm giấu mặt của Hắc Long bang. Không chỉ có lần đó, anh còn cứu nàng ta hai lần nữa lúc trước nên Nguyễn Sinh cảm kích tỏ thành ý muốn hợp tác với chúng ta”
Cái lí do này là trước khi vào đây Vương Minh nghĩ mãi mới ra được. Hắn biết nếu đột nhiên nói là một cái bang hội lớn nhất Đông Doanh này tự nhiên lại đi hợp tác với một cái bang bé tí mới thành lập chưa lâu, không một chú danh tiếng thì có lẽ cũng chả ai tin. Mà cái lí do này của Vương Minh thì cũng không phải là hắn bịa hoàn toàn, một nửa trong đó là sự thật. Đúng như Vương Minh đã đoán, khi nghe xong cái lí do này thì hai người Hầu Toàn và Hầu Dũng đều gật đầu tin ngay. Đồng thời lúc này trong lòng thầm kêu may mắn, không cô gái cứu hôm đó lại là công chúa của đại nhân vật Đông Doanh Nguyễn Sinh, hai người cảm thấy từ nay về sau cuộc đời sẽ tươi đẹp hơn rất nhiều. Thực ra lúc trước tham gia giải cứu Vương Minh đã nói qua thân phận của Nguyễn Giai Giai nhưng lúc đó hai người Hầu Dũng cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ là một người bạn của lão đại bị bắt cóc thôi. Vương Minh nhìn biểu hiện vui sướng trên khuôn mặt hai người thì cười cười, hắn lấy một tờ danh thiếp mà Nguyễn Sinh hôm trước đã nhờ Nguyễn Giai Giai đưa cho hắn, Vương Minh đẩy tờ danh thiếp cho Hầu Toàn nói
“Trong này là số điện thoại của Nguyễn Sinh, Hầu Toàn chú phụ trách việc liên lạc với Nguyễn Sinh.”
Hầu Toàn run run nhận danh thiếp, nhìn tờ danh thiếp rồi hít thở một hơi thật sau rồi sau đó cất cản thận kĩ càng vào túi áo. Trông cách Hầu Toàn nâng niu cái tờ danh thiếp như là báu vật gia truyền làm ba người Vương Minh, Mã Đống và Lê Minh Đức phì cười. Cười đã rồi Vương Minh mới nói tiếp
“Được rồi. Bây giờ chúng ta nói việc chính. Theo thông tin anh mới nhận được từ Hắc Cẩu và Hầu Ba thì có vẻ thời cơ ở Giang Kiều sắp đến rồi. Tuy nhiên xuất hiện một kẻ ngáng đường”
“Là kẻ nào?”
Hầu Dũng tức giận đập bàn nói. Tính Hầu Dũng vốn hay nóng nảy lại nghe thành quả công lao vất vả cực khổ của anh em, sắp đến lúc thu hoạch lại có kẻ dám xem ngang vào, tính đục nước béo cò khiến hắn không thể không nổi nóng được. Vương Minh xua tay ra hiệu cho Hầu Dũng ngồi xuống rồi nói
“Bình tĩnh nào. Hầu Dũng anh đã nói bao nhiêu lần rồi, làm việc đừng để hỏa khí bốc lên đầu, rất dễ hại thân.”
Vương Minh dừng lại, uống một ngụm nước để cho bớt khô cổ rồi mới nói tiếp
“Kẻ nào cũng không phải xa lạ cho lắm. Không ai khác chính là ông bạn hàng xóm đáng ghét cứ thích lăn qua lăn lại của chúng ta, Tam Hổ bang ở quận 14 kế bên”
“Là bọn chúng?”
Hầu Toàn nghe thấy cái tên này thì nghiến răng lại, đạp bàn tức giận. Vương Minh thấy vậy thì khó hiểu hỏi
“Có chuyện gì sao”
Hầu Toàn vội nén tức giận lại nói
“Trong lúc anh đi vắng. Đám người này có mất lần kéo người sang bên địa bàn chúng ta gây sự. Thậm chí chúng mấy lần tập kích vài anh em của chúng ta khiến vài người hiện giờ vẫn đang nằm viện”
“Thật quá đáng”
Vương Minh tức giận đạp mạnh bàn một cái. Nếu đám người Tam Hổ bang đường đường chính chính kéo người đến trước cửa đòi khiêu chiến thì Vương Minh vui vẻ nhẫn nhịn được, nhưng không thể ngờ bọn chúng còn hèn hạ dùng đến cái kiểu đánh lén la lén lút này. Vương Minh lửa giận bừng bừng nói
“Ba lão gia kia đúng là thấy sống quá đủ rồi hay sao mà dám chạy sang đây gây sự với chúng ta”
Rồi Vương Minh quay ra nhìn Hầu Toàn và Hầu Dũng hỏi
“Thế các chú xử lí thế nào?”
“Các anh em bị thương thì đưa vào viện rồi phát một số tiền. Còn đám người Tam Hổ bang bọn em không thể làm gì bởi lúc bọn em tính kéo sang đánh một trận với chúng thì đám người Liên Minh kéo đến, nói là làm trung gian hoà giải thực chất là uy hiếp chèn ép chúng ta”
Vương Minh nhíu mày. Hắn không ngờ rằng đám người Tam Hổ bang lại dựa hơi Liên Minh. Nghĩ kĩ lại mấy hành động của Tam Hổ bang Vương Minh thấy điều này cũng đúng. Bởi nếu không có một thế lực hắc bang mạnh như Liên Minh chống lưng thì dù cho Tam Hổ bang ăn gần hùm gan báo cũng không dám chạy sang đây chơi trò đánh lén này và cũng không dám dòm ngó xuống Giang Kiều. Vương Minh càng nghĩ càng thấy tình hình cấp bách, việc nhỏ cái gai Tam Hổ bang này là điều phải bắt buộc. Vương Minh quay ra hỏi Lê Minh Đức nói
“100 người của chú bao giờ có thể dùng được”
Lê Minh Đức thấy Vương Minh hỏi về công việc của hắn thì trả lời
“100 người đó có thể sẵn sàng ra trận bất cứ lức nào. Hiện giờ em đang tuyển chon người thêm cho đợt thứ hai”
Vương Minh gật đầu nói
“Được rồi sắp tới có việc cần dùng đến 100 người đó đây”
Lê Minh Đức thấy Vương Minh cần dùng đến người thì vô cùng hưng phấn. Đây là điều hắn đợi rất lâu rồi. Cổ nhân có câu nuôi quân nghìn ngày dùng quân một giờ . Lê Minh Đức muốn chứng tỏ cho Vương Minh thấy thành quả mà hắn đã khổ công huấn luyện. Lê Minh Đức đứng dậy vỗ ngực tự tin nói
“Đại ca, anh có việc gì cứ giao cho bọn em. Đảm bảo sẽ không làm đại ca thật vọng”
“Đương nhiên. Anh tin chú sẽ không làm anh thất vọng”
Vương Minh cười cười với Lê Minh Đức rồi sau đó giọng nói và khuôn mặt cười cợt biến mất thay vào đó là bộ mặt trầm ổn và một giọng nói đầy nghiêm nghị, lạnh giá.
“Chú dẫn người đi san phẳng cái Tam Hổ bang kia cho anh”
“Được. Em đi ngay”
Lê Minh Đức đứng dậy định chạy ra ngoài thì Vương Minh đang lên tiếng gọi hắn lại
“Từ từ đã. Chưa vội. Bây giờ chưa phải lúc thích hợp”
Nghe thấy Vương Minh nói vậy thì Lê Minh Đức khuôn mặt hơi nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu ngồi trở lại chỗ. Vương Minh thấy hắn như vậy thì cười cười nói
“Yên tâm đi. Không phải đợi lâu nữa đâu. Đến lúc đó anh gọi cho chú thì chú với người của chú cứ thỏa sức mà làm việc… hắc hắc”
Nghe thấy Vương Minh nói như vậy thì khuôn mặt của Lê Minh Đức mới dãn ra đôi chút. Vương Minh thấy vậy thì mới quay ra Mã Đống nói
“Mã ca, anh nghĩ sao về việc hợp tác với Phan Chính tham gia cái dự án Mở rộng”
Mã Đống xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi của mình nói
“Nhìn thì thấy cái dự án này rất là béo bở. Theo như những gì thu thập được thì 70% là Phan Chính có thể đoạt lấy dự án này vào tay. Tuy nhiên nếu tham gia thì chúng ta phải đổ vào một lượng tài chính không nhỏ. Theo như anh tính toán thì nếu đổ vào đó thì tài chính của công ty chúng ta sẽ cạn kiệt”
“Nan giải nhỉ”
Vương Minh cau mày nói. Hắn nghĩ hiện giờ tài chính trong tay hắn cũng chỉ có 1 tỉ USD, mà số dự án của công ty tài chính Vương thị đầu tư rất nhiều, chỉ sợ 1 tỉ này cũng không thấm vào đâu. Mã Đống thấy Vương Minh như vậy thì nói
“Bất quá chú đã đồng ý tham gia rồi thì không còn cách nào khác là dồn tài chính vào thôi”
Vương Minh lúc này mới ân hận. Biết thế lúc đó không nóng nảy mà bảo Trương Nghĩa đồng ý với Phan Chính. Giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi. Đã đâm lao thì phải theo lao, bây giờ phải nghĩ làm sao xoay được tiền. Mã Đống như hiểu tâm sự của Vương Minh, hắn nhỏ giọng nói
“Thực ra vẫn còn một cách để nhanh chóng có được một số tài chính lớn”
Vương Minh nghe thấy vậy thì tươi cười hớn hở muốn hỏi ngay nhưng nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Mã Đống thì hiểu. Hắn liếc nhìn ba người Hầu Dũng, Hầu Toàn và Lê Minh Đức. Ba người này thấy ánh mắt của hai người Vương Minh và Mã Đống thì hiểu là hai người có chuyện cần nói chuyện riêng nên biết ý đứng dậy đi ra ngoài. Thấy ba người đi ra ngoài rồi, Vương Minh mới quay về phía Mã Đống hỏi
“Rốt cuộc anh có cách gì?”
“Đi lại con đường cũ”
Vương Minh nghe thấy vậy thì hiểu Mã Đống muốn nói gì. Trong lòng Vương Minh không muốn quay lại cuộc sống trước kia, toan từ chối nhưng khi nghĩ kĩ lại thì có lẽ không còn cách nào khác kiếm tiền nhanh hơn cách này trừ hai thứ là cướp nhân hàng và buôn bán ma túy, vũ khí. Đấu tranh lương tâm một hồi Vương Minh đành gật đầu đồng ý. Thấy Vương Minh đồng ý Mã Đống cười. Hắn lấy cái laptop trong túi ra, mở màn hình đặt trước mặt Vương Minh, nói
“Chú nhìn cái nhiệm vụ này xem. Tuy rằng anh đã bỏ nghề lâu rồi nhưng vẫn duy trì thói quen thu thập thông tin liên quan. Hôm trước khi dạo qua trang web thì thấy có người trưng biển thông báo về nhiệm vụ này. Theo như hồ sơ đính kèm nhiệm vụ thì mục tiêu lần này là một tên trùm buôn vũ khí có số có má trên thế giới. Có lẽ vì điều này mà hiện giờ dù tiền thưởng rất lớn nhưng vẫn chưa có ai dám nhận cả”
Vương Minh gật đầu đồng ý với những lời này của Mã Đống rồi hắn bắt đầu nghiên cứu tài liệu về mục tiêu của nhiệm vụ lần này.
/398
|