Vương Minh ngồi ở phòng khách, hắn mở laptop ra bắt đầu đọc nhưng tài liệu mà Trương Nghĩa đã gửi vào hòm thư của hắn. Vừa mới đọc được tầm chục trang tài liệu đầu Vương Minh không khỏi cau mày, nhăn trán. Hắn xoa xao hai bên thái dương, mọi việc phức tạp hơn hẳn so với dự đoán lúc trước của hắn.
Dự án Mở rộng của thành ủy Đông Doanh thực chất là đã được phân chia từ trước. Theo đó, 70% dự án là dành cho các công ty nhà nước đấu thầu, 30% còn lại sẽ đem đấu thầu công khai trong thời gian sắp tới. Mặc dù chỉ là 30% nhưng dự án này chia làm ba giai đoạn, mỗi gian đoạn chính phủ sẽ rót xuống một số tiền đầu tư đến ít nhất là tám con số. Phải biết ở đây đơn vị tiền là USD nên tám con số thôi đã là một số tiền khổng lồ, hấp dẫn vô số kẻ liều mạng tranh giành. Chưa kẻ để có tư cách tham gia vào cuộc đấu thầu này thì các công ty, tập đoàn không chỉ cần có một nguồn lực tài chính hùng hậu mà còn phải có một mạng lưới quan hệ cực lớn. Nói trắng ra, cuộc đấu thầu sắp tới chính là cuộc chiến giữa các mối quan hệ, xem bên nào có được cái ô to hơn thì kẻ đó là kẻ chiến thắng. Vương Minh lại bất giác nghĩ đến lời đề nghị của Phan Chính, ông ta tự tin như vậy chứng tỏ ông ta đang nắm trong tay một lực lượng rất hùng hậu. Theo nhưng những tin tức mà Trương Nghĩa thám thính được thì công ty hợp tác với Phan Chính và công ty Vương thị là của một gia tộc chính trị lớn ở thủ đô. Nhìn lướt qua các đối thủ thì Vương Minh dễ dàng sàng lọc ra các đối thủ chính. Xét về thực lực và khả nặng thì có ba đối thủ đáng gờm nhất phải lưu ý.
Thứ nhất chính là công ty bất động sản Siêu Long, một công ty con trực thuộc tập đoàn Cửu Long của Nguyễn Gia Nam Hải. Chỉ cần biết đó là của Nguyễn gia Nam Hải thì chắc hẳn không cần đọc đã biết mạng lưới quan hệ của cái công ty này lớn đến mức nào. Công ty Siêu Long là một công ty bất động sản lớn, có uy tín trong nước, tổng tài sản vào khoảng 100 tỉ đồng, trong đó có 30 tỉ đồng là vốn lưu động.
Đối thủ thứ hai chính là một công ty khác ở thủ đô, tập đoàn bất động sản Hoàng Kim của ông trùm bất động sản Lê Kim. Chỉ cần nghe đến danh tiếng của trùm bất động sản coi như đó là một tờ giấy chứng nhận đảm bảo về uy tin, chất lượng và độ tin cậy. Thành ủy Đông Doanh làm sao mà không chú ý suy xét được cơ chứ.
Đối thủ cuối cùng là một công ty xây dựng của Nhật Bản. Nghe nói trong lĩnh vực xây dựng ở châu Á công ty này khá là có tiếng tăm, một số cao ốc nổi tiếng của châu Á là thuộc sở hữu của công ty này.
Vương Minh xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi không một cọng râu của mình. Miếng bánh chỉ có 30% nhưng chỉ có hai người được thưởng thức nói. Nếu hắn hợp tác với Phan Chính thì xét cho cùng cũng không kém ba công ty kia là bao. Vậy có nghĩa là trong bốn người thì phải có hai người ngồi nhìn. Đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy tiếng Lâm Yên Yên gọi vọng ra từ trong phòng bếp
“Anh Minh, mọi thứ xong hết rồi. Mau ngồi vào bàn đi”
Vương Minh lúc này mới tỉnh lại, hắn lắc đầu tạm gác vấn đề này lại, gấp màn hình laptop xuống, Vương Minh đi vào trong nhà bếp. Vừa vào một mùi vị hấp dẫn cay nồng xộc thẳng vào mũi Vương Minh. Vương Minh ngồi xuống nhìn vào trong nồi lẩu, nói
“Hóa ra mấy em định chiêu đãi anh món lẩu cay Trung Quốc à”
Lâm Yên Yên cười cười nói
“Tiết trời dạo này trở lạnh. Mọi người quây quần quanh một nổi lẩu cay cay thì còn gì bằng. Rất giống với không khí một gia đình đầm ấm”
“Đúng đúng.”
Vương Minh gật đầu. Đợi ba cô nàng bày nốt mấy món nữa lên trên bàn, Vương Minh không đợi ai lên tiếng, hắn đã thò đũa gắp một cọng rau muống trong nồi bỏ vào miệng. Vị chát của rau muống kèm theo vị cay đến cháy lưỡi của nước dùng đã ngấm vào cọng rau khiến Vương Minh cay chảy nước mắt, trên trán cũng đã lấm chấm vài giọt mồ hôi. Gắp thêm vài thứ nữa bỏ vào trong miệng, lúc này Vương Minh mới thấy ba cô gái đang nhìn chằm chằm vào mình mà không đụng đũa. Hắn chợt hiểu là ba cô này chắc đang chờ lời nhận xét của mình nên lập tức giơ ngón cái, miệng vẫn nhồm nhoàm thức ăn nói
“Ngon, ngon lắm. Tay nghề không thua gì đầu bếp ở nhà hàng Trung Quốc”
Ba cô gái miệng đều nở nụ cười rồi cũng bắt đầu động đũa. Để tăng thêm chút vị cho bữa ăn, Vương Minh lấy ra chai rượu vang mà Mã Đống tặng, đây là loại rượu vang nhẹ, được sản xuất từ chính các vườn nho bên Pháp nên độ cồn rất nhẹ, dù là người chưa từng chạm vào rượu thì uống vài ly cũng không thể say được. Bữa cơm rất nhanh trôi qua, Vương Minh cùng với ba cô nàng trở lại phòng khách bắt đầu thưởng thức hoa quả tráng miệng mà Triệu Vận bưng ra.
“À đúng rồi anh Minh, em có việc muốn nói với anh”
Lâm Yên Yên nhìn Nguyễn Giai Giai một lúc rồi mới quay ra nói với Vương Minh. Vương Minh lúc này đang đưa quả táo lên trên miệng, thấy Lâm Yên Yên muốn nói gì đó liền hạ quả táo xuống, lắng nghe
“Em gái có chuyện gì nhờ anh giúp sao?”
“Là thế này. Cha của Giai Giai, chú Nguyễn Sinh, muốn cô ấy vào làm trong tập đoàn của gia đình cô ấy. Cô ấy muốn em và chị Vận đến làm cùng.”
“À ra thế.”
Lúc này Triệu Vận lên tiếng:
“Em nghĩ là em không đi đâu?”
“Tại sao?” Vương Minh khó hiểu hỏi
“Em thấy kiến thức của mình còn chưa đủ, em sợ nhỡ làm ra sai sót gì ảnh hưởng đến công ty”
“Kiến thức thì làm rồi sẽ học dần được mà”
Vương Minh tiếp tục khuyên nhủ. Hắn thấy đây là một cơ hội tốt để Triệu Vận rèn luyện cách xã giao và tăng cường thêm kiến thức. Nhưng Triệu Vận vẫn lắc đầu từ chối bất chấp Vương Minh, Lâm Yên Yên hay Nguyễn Giai Giai khuyên nhủ thế nào. Thấy vậy thì ba người cũng không ép nàng nữa, Lâm Yên Yên liền quay sang nhìn Vương Minh nói
“Anh Minh hay là anh cũng vào làm với bọn em đi?”
“Anh á?”
Vương Minh hơi sửng sốt trước đề nghị hết sức bất ngờ của Lâm Yên Yên một lúc sau hắn cười lớn nói
“Anh thì cũng làm được gì đâu chứ. Bắt anh ngồi cả ngày trong mấy cái văn phòng chắc giết anh đi còn hơn. Thôi cho anh xin hai chữ bình yên, cô lập tức dẹp ngay cái ý tưởng đó đi cho anh nhờ”
“Đi mà anh Minh, đồng ý với em đi. Chỉ có bọn em làm trong đó thì chán chết đi được, có thêm anh mới vui”
Lâm Yên Yên làm bộ dạng nụng nịu cầm tay Vương Minh lắc lắc, trông bộ dạng của nàng lúc này giống hệt với một cô gái nhỏ. Lúc đầu Vương Minh còn cứng rắn nhưng về sau thêm cả Triệu Vận tham gia vào khiến sức sát thương của sự nũng nịu lớn đến cực điểm, cực chẳng đã Vương Minh liền cắn răng đồng ý.
“Anh đồng ý nhưng bất quá tìm cái vị trí nào nhẹ nhàng cho anh đó”
“Tất nhiên, tất nhiên rồi phải không Giai Giai”
Lâm Yên Yên thấy Vương Minh đồng ý thì hết sức vui mừng. Tuy nhiên sự vui mừng này chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc nhưng không thể nào thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Vương Minh. Nàng nhìn về phía Nguyễn Giai Giai ở đối diện nháy mắt. Nguyễn Giai Giai nở một nụ cười nhẹ nhàng không nói gì. Vương Minh nhìn thấy nụ cười này không hiểu sao tâm tình cảm thấy nhộn nhạo khó chịu, dường như cái nụ cười trên đôi môi khiêu gợi kia khiến cả lòng hắn mềm nhũn ra, ngây ngất tâm hồn. Vương Minh lắc lắc đầu lấy lại bình tĩnh, hắn liếc nhìn lên trên đồng hồ thì thấy đã gần 9 giờ tối. Hắn liền nói
“Yên Yên, Giai Giai cũng muộn rồi anh nghĩ hai em cũng nên về đi.”
Nguyễn Giai Giai và Lâm Yên Yên nhìn đồng hồ thì thấy cũng đã muộn rồi nên cũng không muốn ở lại lâu thêm nữa, chào tạm biệt Vương Minh và Triệu Vận hai người đi ra ngoài. Vương Minh vốn muốn chở hai người về nhưng hai người lấy cớ là muốn đi dạo đêm cho tiêu thức ăn để từ chối, người ta đã từ chối thì Vương Minh cũng không ép hắn tiễn hai người xuống đến trước của khu chung cư thì mới quay lên
“Giai Giai mình thấy cậu hình như rất để ý đến anh Minh. Khai thật ra mau, có phải là cậu thích anh ấy rồi không?”
Lâm Yên Yên đi song song với Nguyễn Giai Giai, nhìn Nguyễn Giai Giai với ánh mắt gian xảo hỏi. Nguyễn Giai Giai lúc này đang thất thần đột nhiên nghe Lâm Yên Yên hỏi về vấn đề này khuôn mặt bất giác đỏ lên, một lúc sau mới vội vàng nói
“Làm gì có”
“Thật chứ?” Lâm Yên Yên tiếp tục hỏi
“Thật” Nguyễn Giai Giai giọng yếu ớt khẳng định
“Ừ mình cũng cho là vậy. Mình thấy Triệu Vận là một cô gái tốt, cô ấy đã chịu rất nhiều đau khổ rồi không nên khiến cô ấy chịu thêm nhiều tổn thương hơn nữa”
Người nói vô ý nhưng người nghe lại có ý. Nguyễn Giai Giai cảm thấy dường nhu câu nói cuối cùng của Lâm Yên Yên đang cảnh cáo mình. Suốt mấy ngày này nàng cũng nghĩ đến vấn đề này, nàng biết Triệu Vận là một cô gái tốt và Triệu Vận rất yêu Vương Minh đồng thời Vương Minh cũng rất yêu Triệu Vận. Muốn tách rời hai người này ra là không có khả năng. Nghĩ như vậy đồng thời Nguyễn Giai Giai không khỏi nhớ đến cái cảnh tượng đáng sợ lúc Vương Minh giết sáu tên bắt cóc kia trước mặt nàng, trong lòng nàng xuất hiện một nỗi sợ hãi vô hình, muốn tránh càng xa Vương Minh càng tốt. Nàng muốn đối xử lạnh nhạt với hắn giống như đối với những tên đàn ông khác muốn theo đuổi nàng nhưng cứ mỗi lần thấy hắn là lòng nàng lại không tự chủ được mà muốn được gần gũi với hắn, cứ nhìn thấy hắn là trái tim nàng lại đập từng nhịp mạnh mẽ không ngừng, cứ mấy ngày không được nhìn thấy hắn là lòng nàng không tự chủ nhớ nhung, nhớ đến cái cảnh thân mật của hai người trong cái căn phòng nhỏ ở nhà kho đó. Nàng biết có mình đã lún sâu vào tình ái không thể nào rút chân ra nữa rồi.
“Mọi việc cứ thuận theo tự nhiên thôi”
Nguyễn Giai Giai thở dài, thầm nhủ trong lòng. Không muốn Lâm Yên Yên tiếp tục đề tài này nữa, Nguyễn Giai Giai liền nhìn Lâm Yên Yên híp đôi mắt xinh đẹp lại nói
“Minh nghe nói hình như tên công tử Phan Hoàng dạo này rất hay bám theo bạn phải không?”
“Hừm, đúng là cái tên chết tiệt, hắn muốn mời mình cùng hắn đến buổi dạ hội sau kì thi. Mình đã từ chối khéo rồi vậy mà hắn như thể đầu bị ngập nước, cứ lẽo đẽo đi theo mình. Mình tức quá mấy hôm trước nói thẳng mặt luôn còn mắng hắn mấy câu nữa. Vậy mà hắn như thể không nghe thấy, càng bám mình hơn. Đúng là loại mặt dày vô sỉ”
Lâm Yên Yên mặt đỏ bừng lên vì tức giận nói. Nguyễn Giai Giai nghe thấy Lâm Yên Yên nói như vậy thì chỉ bụm miệng cười cười. Lâm Yên Yên thấy vậy thì khó hiểu hỏi Nguyễn Giai Giai
“Bạn cười gì vậy. Có gì đáng buồn cười đây chứ”
“Tại mình thấy bạn đối xử với tên Phan Hoàng có chút đặc biệt. Nếu là nam nhân khác thì với tính của bạn chỉ cần nhìn không vừa mắt là lập tức mắng chửi, vậy mà với tên Phan Hoàng này lại nhẫn nhịn được mấy ngày. Khai thật đi Yên Yên, có phải bạn có ý với Phan Hoàng không?”
Lâm Yên Yên bĩu môi nói
“Mơ đi. Có chết mình cũng không lấy một tên công tử như Phan Hoàng. Mình chỉ nhịn hắn bởi vì nghĩ hắn là bạn thân của anh Minh thôi. Bạch mã hoàn tử của mình ít nhất cũng phải như anh Minh. Đẹp trai, đầy nam tính, giàu có, có khả năng che chở cho mình”
“Có vẻ yêu cầu của bạn quá cao đó Yên Yên, chắc phải trăm năm mới có một người mất”
Nguyễn Giai Giai cười cười. Hai cô gái vừa rảo bước đi trên phố, ríu rít nói chuyện mà không để ý ở phía sau, các hai nàng không xa có một nhóm người đang lạng lẽ bám theo.
…
Vương Minh tiễn Nguyễn Giai Giai và Lâm Yên Yên xong thì trở lại căn hộ. Lúc này Triệu Vận đang ở trong nhà bếp dọn dẹp, hắn muốn vào phụ giúp nàng nhưng Triệu Vận một mực đẩy hắn ra ngoài. Vương Minh lắc đầu đành đi ra ngoài phòng khách xem ti vi. Đang xem đến tin tức về dự án Mở rộng thì Trương Nghĩa điện thoại đến
“Có việc gì thế?”
“Vương ca, Phan Chính vừa gọi điện muốn có câu trả lời vào ngay ngày mai. Anh xem chúng ta lên làm thế nào”
Vương Minh trầm ngâm, một lúc sau ngắn ngọn nói
“Đồng ý đi”
Nói xong hắn lập tức cúp máy, tiếp tục xem ti vi
Dự án Mở rộng của thành ủy Đông Doanh thực chất là đã được phân chia từ trước. Theo đó, 70% dự án là dành cho các công ty nhà nước đấu thầu, 30% còn lại sẽ đem đấu thầu công khai trong thời gian sắp tới. Mặc dù chỉ là 30% nhưng dự án này chia làm ba giai đoạn, mỗi gian đoạn chính phủ sẽ rót xuống một số tiền đầu tư đến ít nhất là tám con số. Phải biết ở đây đơn vị tiền là USD nên tám con số thôi đã là một số tiền khổng lồ, hấp dẫn vô số kẻ liều mạng tranh giành. Chưa kẻ để có tư cách tham gia vào cuộc đấu thầu này thì các công ty, tập đoàn không chỉ cần có một nguồn lực tài chính hùng hậu mà còn phải có một mạng lưới quan hệ cực lớn. Nói trắng ra, cuộc đấu thầu sắp tới chính là cuộc chiến giữa các mối quan hệ, xem bên nào có được cái ô to hơn thì kẻ đó là kẻ chiến thắng. Vương Minh lại bất giác nghĩ đến lời đề nghị của Phan Chính, ông ta tự tin như vậy chứng tỏ ông ta đang nắm trong tay một lực lượng rất hùng hậu. Theo nhưng những tin tức mà Trương Nghĩa thám thính được thì công ty hợp tác với Phan Chính và công ty Vương thị là của một gia tộc chính trị lớn ở thủ đô. Nhìn lướt qua các đối thủ thì Vương Minh dễ dàng sàng lọc ra các đối thủ chính. Xét về thực lực và khả nặng thì có ba đối thủ đáng gờm nhất phải lưu ý.
Thứ nhất chính là công ty bất động sản Siêu Long, một công ty con trực thuộc tập đoàn Cửu Long của Nguyễn Gia Nam Hải. Chỉ cần biết đó là của Nguyễn gia Nam Hải thì chắc hẳn không cần đọc đã biết mạng lưới quan hệ của cái công ty này lớn đến mức nào. Công ty Siêu Long là một công ty bất động sản lớn, có uy tín trong nước, tổng tài sản vào khoảng 100 tỉ đồng, trong đó có 30 tỉ đồng là vốn lưu động.
Đối thủ thứ hai chính là một công ty khác ở thủ đô, tập đoàn bất động sản Hoàng Kim của ông trùm bất động sản Lê Kim. Chỉ cần nghe đến danh tiếng của trùm bất động sản coi như đó là một tờ giấy chứng nhận đảm bảo về uy tin, chất lượng và độ tin cậy. Thành ủy Đông Doanh làm sao mà không chú ý suy xét được cơ chứ.
Đối thủ cuối cùng là một công ty xây dựng của Nhật Bản. Nghe nói trong lĩnh vực xây dựng ở châu Á công ty này khá là có tiếng tăm, một số cao ốc nổi tiếng của châu Á là thuộc sở hữu của công ty này.
Vương Minh xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi không một cọng râu của mình. Miếng bánh chỉ có 30% nhưng chỉ có hai người được thưởng thức nói. Nếu hắn hợp tác với Phan Chính thì xét cho cùng cũng không kém ba công ty kia là bao. Vậy có nghĩa là trong bốn người thì phải có hai người ngồi nhìn. Đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy tiếng Lâm Yên Yên gọi vọng ra từ trong phòng bếp
“Anh Minh, mọi thứ xong hết rồi. Mau ngồi vào bàn đi”
Vương Minh lúc này mới tỉnh lại, hắn lắc đầu tạm gác vấn đề này lại, gấp màn hình laptop xuống, Vương Minh đi vào trong nhà bếp. Vừa vào một mùi vị hấp dẫn cay nồng xộc thẳng vào mũi Vương Minh. Vương Minh ngồi xuống nhìn vào trong nồi lẩu, nói
“Hóa ra mấy em định chiêu đãi anh món lẩu cay Trung Quốc à”
Lâm Yên Yên cười cười nói
“Tiết trời dạo này trở lạnh. Mọi người quây quần quanh một nổi lẩu cay cay thì còn gì bằng. Rất giống với không khí một gia đình đầm ấm”
“Đúng đúng.”
Vương Minh gật đầu. Đợi ba cô nàng bày nốt mấy món nữa lên trên bàn, Vương Minh không đợi ai lên tiếng, hắn đã thò đũa gắp một cọng rau muống trong nồi bỏ vào miệng. Vị chát của rau muống kèm theo vị cay đến cháy lưỡi của nước dùng đã ngấm vào cọng rau khiến Vương Minh cay chảy nước mắt, trên trán cũng đã lấm chấm vài giọt mồ hôi. Gắp thêm vài thứ nữa bỏ vào trong miệng, lúc này Vương Minh mới thấy ba cô gái đang nhìn chằm chằm vào mình mà không đụng đũa. Hắn chợt hiểu là ba cô này chắc đang chờ lời nhận xét của mình nên lập tức giơ ngón cái, miệng vẫn nhồm nhoàm thức ăn nói
“Ngon, ngon lắm. Tay nghề không thua gì đầu bếp ở nhà hàng Trung Quốc”
Ba cô gái miệng đều nở nụ cười rồi cũng bắt đầu động đũa. Để tăng thêm chút vị cho bữa ăn, Vương Minh lấy ra chai rượu vang mà Mã Đống tặng, đây là loại rượu vang nhẹ, được sản xuất từ chính các vườn nho bên Pháp nên độ cồn rất nhẹ, dù là người chưa từng chạm vào rượu thì uống vài ly cũng không thể say được. Bữa cơm rất nhanh trôi qua, Vương Minh cùng với ba cô nàng trở lại phòng khách bắt đầu thưởng thức hoa quả tráng miệng mà Triệu Vận bưng ra.
“À đúng rồi anh Minh, em có việc muốn nói với anh”
Lâm Yên Yên nhìn Nguyễn Giai Giai một lúc rồi mới quay ra nói với Vương Minh. Vương Minh lúc này đang đưa quả táo lên trên miệng, thấy Lâm Yên Yên muốn nói gì đó liền hạ quả táo xuống, lắng nghe
“Em gái có chuyện gì nhờ anh giúp sao?”
“Là thế này. Cha của Giai Giai, chú Nguyễn Sinh, muốn cô ấy vào làm trong tập đoàn của gia đình cô ấy. Cô ấy muốn em và chị Vận đến làm cùng.”
“À ra thế.”
Lúc này Triệu Vận lên tiếng:
“Em nghĩ là em không đi đâu?”
“Tại sao?” Vương Minh khó hiểu hỏi
“Em thấy kiến thức của mình còn chưa đủ, em sợ nhỡ làm ra sai sót gì ảnh hưởng đến công ty”
“Kiến thức thì làm rồi sẽ học dần được mà”
Vương Minh tiếp tục khuyên nhủ. Hắn thấy đây là một cơ hội tốt để Triệu Vận rèn luyện cách xã giao và tăng cường thêm kiến thức. Nhưng Triệu Vận vẫn lắc đầu từ chối bất chấp Vương Minh, Lâm Yên Yên hay Nguyễn Giai Giai khuyên nhủ thế nào. Thấy vậy thì ba người cũng không ép nàng nữa, Lâm Yên Yên liền quay sang nhìn Vương Minh nói
“Anh Minh hay là anh cũng vào làm với bọn em đi?”
“Anh á?”
Vương Minh hơi sửng sốt trước đề nghị hết sức bất ngờ của Lâm Yên Yên một lúc sau hắn cười lớn nói
“Anh thì cũng làm được gì đâu chứ. Bắt anh ngồi cả ngày trong mấy cái văn phòng chắc giết anh đi còn hơn. Thôi cho anh xin hai chữ bình yên, cô lập tức dẹp ngay cái ý tưởng đó đi cho anh nhờ”
“Đi mà anh Minh, đồng ý với em đi. Chỉ có bọn em làm trong đó thì chán chết đi được, có thêm anh mới vui”
Lâm Yên Yên làm bộ dạng nụng nịu cầm tay Vương Minh lắc lắc, trông bộ dạng của nàng lúc này giống hệt với một cô gái nhỏ. Lúc đầu Vương Minh còn cứng rắn nhưng về sau thêm cả Triệu Vận tham gia vào khiến sức sát thương của sự nũng nịu lớn đến cực điểm, cực chẳng đã Vương Minh liền cắn răng đồng ý.
“Anh đồng ý nhưng bất quá tìm cái vị trí nào nhẹ nhàng cho anh đó”
“Tất nhiên, tất nhiên rồi phải không Giai Giai”
Lâm Yên Yên thấy Vương Minh đồng ý thì hết sức vui mừng. Tuy nhiên sự vui mừng này chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc nhưng không thể nào thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Vương Minh. Nàng nhìn về phía Nguyễn Giai Giai ở đối diện nháy mắt. Nguyễn Giai Giai nở một nụ cười nhẹ nhàng không nói gì. Vương Minh nhìn thấy nụ cười này không hiểu sao tâm tình cảm thấy nhộn nhạo khó chịu, dường như cái nụ cười trên đôi môi khiêu gợi kia khiến cả lòng hắn mềm nhũn ra, ngây ngất tâm hồn. Vương Minh lắc lắc đầu lấy lại bình tĩnh, hắn liếc nhìn lên trên đồng hồ thì thấy đã gần 9 giờ tối. Hắn liền nói
“Yên Yên, Giai Giai cũng muộn rồi anh nghĩ hai em cũng nên về đi.”
Nguyễn Giai Giai và Lâm Yên Yên nhìn đồng hồ thì thấy cũng đã muộn rồi nên cũng không muốn ở lại lâu thêm nữa, chào tạm biệt Vương Minh và Triệu Vận hai người đi ra ngoài. Vương Minh vốn muốn chở hai người về nhưng hai người lấy cớ là muốn đi dạo đêm cho tiêu thức ăn để từ chối, người ta đã từ chối thì Vương Minh cũng không ép hắn tiễn hai người xuống đến trước của khu chung cư thì mới quay lên
“Giai Giai mình thấy cậu hình như rất để ý đến anh Minh. Khai thật ra mau, có phải là cậu thích anh ấy rồi không?”
Lâm Yên Yên đi song song với Nguyễn Giai Giai, nhìn Nguyễn Giai Giai với ánh mắt gian xảo hỏi. Nguyễn Giai Giai lúc này đang thất thần đột nhiên nghe Lâm Yên Yên hỏi về vấn đề này khuôn mặt bất giác đỏ lên, một lúc sau mới vội vàng nói
“Làm gì có”
“Thật chứ?” Lâm Yên Yên tiếp tục hỏi
“Thật” Nguyễn Giai Giai giọng yếu ớt khẳng định
“Ừ mình cũng cho là vậy. Mình thấy Triệu Vận là một cô gái tốt, cô ấy đã chịu rất nhiều đau khổ rồi không nên khiến cô ấy chịu thêm nhiều tổn thương hơn nữa”
Người nói vô ý nhưng người nghe lại có ý. Nguyễn Giai Giai cảm thấy dường nhu câu nói cuối cùng của Lâm Yên Yên đang cảnh cáo mình. Suốt mấy ngày này nàng cũng nghĩ đến vấn đề này, nàng biết Triệu Vận là một cô gái tốt và Triệu Vận rất yêu Vương Minh đồng thời Vương Minh cũng rất yêu Triệu Vận. Muốn tách rời hai người này ra là không có khả năng. Nghĩ như vậy đồng thời Nguyễn Giai Giai không khỏi nhớ đến cái cảnh tượng đáng sợ lúc Vương Minh giết sáu tên bắt cóc kia trước mặt nàng, trong lòng nàng xuất hiện một nỗi sợ hãi vô hình, muốn tránh càng xa Vương Minh càng tốt. Nàng muốn đối xử lạnh nhạt với hắn giống như đối với những tên đàn ông khác muốn theo đuổi nàng nhưng cứ mỗi lần thấy hắn là lòng nàng lại không tự chủ được mà muốn được gần gũi với hắn, cứ nhìn thấy hắn là trái tim nàng lại đập từng nhịp mạnh mẽ không ngừng, cứ mấy ngày không được nhìn thấy hắn là lòng nàng không tự chủ nhớ nhung, nhớ đến cái cảnh thân mật của hai người trong cái căn phòng nhỏ ở nhà kho đó. Nàng biết có mình đã lún sâu vào tình ái không thể nào rút chân ra nữa rồi.
“Mọi việc cứ thuận theo tự nhiên thôi”
Nguyễn Giai Giai thở dài, thầm nhủ trong lòng. Không muốn Lâm Yên Yên tiếp tục đề tài này nữa, Nguyễn Giai Giai liền nhìn Lâm Yên Yên híp đôi mắt xinh đẹp lại nói
“Minh nghe nói hình như tên công tử Phan Hoàng dạo này rất hay bám theo bạn phải không?”
“Hừm, đúng là cái tên chết tiệt, hắn muốn mời mình cùng hắn đến buổi dạ hội sau kì thi. Mình đã từ chối khéo rồi vậy mà hắn như thể đầu bị ngập nước, cứ lẽo đẽo đi theo mình. Mình tức quá mấy hôm trước nói thẳng mặt luôn còn mắng hắn mấy câu nữa. Vậy mà hắn như thể không nghe thấy, càng bám mình hơn. Đúng là loại mặt dày vô sỉ”
Lâm Yên Yên mặt đỏ bừng lên vì tức giận nói. Nguyễn Giai Giai nghe thấy Lâm Yên Yên nói như vậy thì chỉ bụm miệng cười cười. Lâm Yên Yên thấy vậy thì khó hiểu hỏi Nguyễn Giai Giai
“Bạn cười gì vậy. Có gì đáng buồn cười đây chứ”
“Tại mình thấy bạn đối xử với tên Phan Hoàng có chút đặc biệt. Nếu là nam nhân khác thì với tính của bạn chỉ cần nhìn không vừa mắt là lập tức mắng chửi, vậy mà với tên Phan Hoàng này lại nhẫn nhịn được mấy ngày. Khai thật đi Yên Yên, có phải bạn có ý với Phan Hoàng không?”
Lâm Yên Yên bĩu môi nói
“Mơ đi. Có chết mình cũng không lấy một tên công tử như Phan Hoàng. Mình chỉ nhịn hắn bởi vì nghĩ hắn là bạn thân của anh Minh thôi. Bạch mã hoàn tử của mình ít nhất cũng phải như anh Minh. Đẹp trai, đầy nam tính, giàu có, có khả năng che chở cho mình”
“Có vẻ yêu cầu của bạn quá cao đó Yên Yên, chắc phải trăm năm mới có một người mất”
Nguyễn Giai Giai cười cười. Hai cô gái vừa rảo bước đi trên phố, ríu rít nói chuyện mà không để ý ở phía sau, các hai nàng không xa có một nhóm người đang lạng lẽ bám theo.
…
Vương Minh tiễn Nguyễn Giai Giai và Lâm Yên Yên xong thì trở lại căn hộ. Lúc này Triệu Vận đang ở trong nhà bếp dọn dẹp, hắn muốn vào phụ giúp nàng nhưng Triệu Vận một mực đẩy hắn ra ngoài. Vương Minh lắc đầu đành đi ra ngoài phòng khách xem ti vi. Đang xem đến tin tức về dự án Mở rộng thì Trương Nghĩa điện thoại đến
“Có việc gì thế?”
“Vương ca, Phan Chính vừa gọi điện muốn có câu trả lời vào ngay ngày mai. Anh xem chúng ta lên làm thế nào”
Vương Minh trầm ngâm, một lúc sau ngắn ngọn nói
“Đồng ý đi”
Nói xong hắn lập tức cúp máy, tiếp tục xem ti vi
/398
|