“Dựa theo thứ tự bốc thăm thì đội một sẽ xuất phát từ hướng Đông, ba tổ còn lại sẽ lần lượt xuất phát theo các hướng Tây, Nam và Bắc. Anh đã cho người kiến tạo một con đường mòn nối một đường từ bốn điểm xuất phát đến thẳng đích là thác nước nơi tiến hành huấn luyện, tất cả mọi người nhớ rằng chỉ được đi trên còn đường đất này, cấm được đi ra ngoài lộ tuyến. Nếu ai dám đi ra ngoài con đường đất này quá 30 m vậy có nghĩa là người đó đã tự loại bỏ đi tư cách tham gia lần huấn luyện đặc biệt này. Mọi người đã rõ chưa?”
Vương Minh vì muốn để các thành viên Hắc quân biết hắn nói những lời này không phải là nói đùa, nói cho có mà là nói được sẽ làm được nên khi nói hắn huy động Hắc ám nội khí trong cơ thể, thi triển Uy tạo ra một trận áp lực vô hình đánh vào tâm trí mỗi người, ánh mắt bắn ra những hào quang lạnh lẽo.
Tất cả thành viên Hắc quân, kể cả đám bốn người đội trưởng Nguyễn Đại Dương gặp áp lực của Vương Minh tạo ra lập tức có cảm giác run run sợ hãi, hô hấp có chút khó khăn. Lại gặp ánh mắt cực kỳ nghiêm túc và lạnh lẽo của hắn thì tất cả mọi người đã biết lời kia của Vương Minh không phải là hắn nói chơi, nếu kẻ nào mà dám vi phạm chắc chắn hắn sẽ thẳng tay làm mạnh.
Quả thật lúc đầu nghe xong hạng mục huấn luyện cùng với hình phạt dành cho đội thua cuộc của Vương Minh thì tất cả mọi người cũng không để trong lòng. Dù sao tất cả mọi người ở đây phần lớn đã trải qua kiếp quân nhân, mà đã là quân nhân thì mấy cái việc như nhịn đói hay lấy đất làm đệm lấy chăn làm trời thì là việc quá bình thường, thậm chí đối với một số người từng làm nhiệm vụ ở khu vực biên giới thì việc này còn thường xuyên hơn cả ăn cơm. Mọi người trong đầu đều ôm một ý nghĩa: Ôi giời, nếu như quả thật không lấy lá cờ xuống được thì cũng chả sao cả, nhịn một bữa, ngủ một hôm ngoài trời cũng chả chết người. Thế nên nhiều người dự định khi đến nơi sẽ không cần phải quá mức hăng hái luyện tập làm gì, cứ từ từ như đi dạo chơi là được rồi.
Bất quá lúc này những ý nghĩa nhàn hạ của bọn họ đã bị một lời đe dọa của Vương Minh đánh cho tan tác không còn một mảnh vụn. Bọn họ thông qua lời nói của Vương Minh cũng biết Vương Minh coi trọng bài huấn luyện chiều này đến mức nào, nếu như bọn họ không cố gắng mà luyện tập, mất quyền tham gia đợt huấn luyện là chuyện nhỏ mà quan trọng hơn là bọn họ sẽ gây cho Vương Minh một ấn tượng xấu, điều này quả thật không tốt bởi Vương Minh chính là chủ nhân của Hắc quân, nếu mà hắn có ấn tượng xấu với ai thì không cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng được tương lai của kẻ đó tại Hắc quân sẽ ảm đạm đến mức nào.
Lúc này, đứng đằng sau Vương Minh, Bùi Hải Quân nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ xuất phát vì vậy tiến đến gần Vương Minh nhỏ giọng nói:
“Anh Minh đã đến giờ”
Vương Minh gật đầu ý nói rằng hắn đã biết. Sau đó quay người nhìn vào gần nghìn thành viên Hắc quân đang đứng phía dưới lớn giọng nói:
“Được rồi, mọi người có ai còn thắc mắc gì không?”
“Không”
Tất cả thành viên Hắc quân đồng thanh hô.
Vương Minh phất tay nói:
“Nếu như không còn vấn đề gì nữa thì mọi người có thể xuất phát được rồi”
Vương Minh cùng Bùi Hải Quân đứng trên lầu hai, nhìn những thành viên của Hắc quân từng đám từng đám một lần lượt rời khỏi khoảng sân thì Vương Minh mới quay người đi đến gần Bùi Hải Quân hỏi
“Đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ chưa?”
Chỉ thấy Bùi Hải Quân gật đầu đáp
“Trực thăng đã chuẩn bị sẵn sàng ở sau núi, tất cả mọi người đã mặc đầy đủ trang bị, hiện giờ đang tập trung ở cạnh trực thăng, chỉ chờ anh là có thể xuất phát”
“Vậy chúng ta đi thôi, cũng không nên để mọi người phải chờ quá lâu”
Vương Minh xoay người bước đi, Bùi Hải Quân cũng không chậm trễ lập tức đi theo Vương Minh. Hai người một trước một sau đi thẳng đến cửa sau của cơ sở huấn luyện. Từ cửa sau, hai người đi trên một con đường mòn khá gồ ghề và khó đi, đi đến chân núi thì hai người thấy một bãi đất khá bằng phẳng. Lúc này trên bãi đất đang có bốn chiếc trực thẳng loại nhỏ trên đó cùng với khoảng hơn chục người, đứng thành bốn nhóm bên cạnh bốn chiếc trực thăng.
Vương Minh nhìn những người này, mặc dù có một đoạn thời gian không gặp nhưng mà Vương Minh cũng nhận ra một số khuôn mặt quen thuộc. Bởi vì những người đang đứng tại đây chính là những thành viên Hắc quân làm việc tại cơ sở huấn luyện, đồng thời cũng là nhóm Hắc quân đầu tiên và cũng là duy nhất do chính Vương Minh tự tay tuyển chọn từ những thành viên có tiềm năng của Hắc bang và tự mình huấn luyện. Bất quá vì những người này xuất thân đều là côn đồ hoặc là lưu manh trên đường vì vậy về mặt tiềm chất và thể chất thì nhóm người đầu tiên xa không bằng những nhóm về sau, Vương Minh thấy những người này không thể cạnh tranh được với người sau mà trong tâm cũng không nỡ đuổi bọn họ ra khỏi Hắc quân bởi dù sao bọn họ cũng tính là nguyên lão của Hắc quân, không ít thì nhiều cũng có đóng góp cho Hắc quân, nếu hắn vô tình vô nghĩa mà đuổi bọn họ thì quả thật là bạc bẽo, đó là còn chưa kể đến việc nếu hắn làm như vậy thậm chí có thể gây ra ác cảm đối với hắn. Vì vậy hắn quyết định cho Lê Minh Đức sắp xếp những người này đến nơi này, đảm nhận công việc huấn luyện các thành viên mới của Hắc quân.
“Lâu lắm không gặp, mọi người vẫn khỏe cả chứ?”
Vương Minh vừa tiến về phía trước, trên mặt tươi cười hỏi.
“Cảm ơn đại ca đã hỏi thăm, bọn em hiện giờ rất tốt”
Những người đang đứng tại đây thấy Vương Minh hỏi như vậy thì trong lòng cũng cảm thấy hơi cảm động vì vậy nhao nhao nói.
Vương Minh gật đầu với mọi người, hắn hỏi thăm thể một số người khác về cuộc sống tại cơ sở huấn luyện, xem họ cần gì hay thiếu thốn cái gì không. Màn hỏi han thăm hỏi kéo dài khoảng nửa tiến thì mới kết thúc, Vương Minh thấy cũng không nên nói dông dài làm gì nữa bởi theo hắn tính có lẽ bốn đội của Hắc quân cũng sắp đến nơi tập kết rồi vì vậy hắn lập tức đi vào mục đích chính mà hắn triệu tập mọi người đến đây:
“Chắc Quân đã nói rõ với mọi người việc mọi người phải làm rồi phải không?”
Tất cả mọi người gật đầu.
Vương Minh nói tiếp:
“Tuy mọi người đã rõ nhưng anh vẫn nhắc lại một lần nữa, hôm nay nhiệm vụ của mọi người là làm sao săn được càng nhiều “con mồi” càng tốt. Đương nhiên anh cũng không để mọi người làm công là không lương, thế này đi anh định giá mỗi “con mồi” trị giá hai trăm ngàn, mọi người thấy sao?”
“Đại ca, vạn tuế”
“Em yêu đại ca muốn chết a”
…
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Vương Minh, chỉ cần nghe thấy có thưởng là lập tức những người trước mặt bị kích thích. Thực ra hắn biết với danh vọng của hắn thì không cần hắn treo thưởng thì chắc chắn những người này cũng sẽ dốc sức làm công việc “thợ săn” mà hắn giao nhưng mà Vương Minh từ trước đến nay vẫn luôn tin vào một câu nói: Con người chỉ thực sự làm việc hết sức khi họ có mục tiêu nên mặc dù không cần thiết cho lắm nhưng hắn vẫn đưa ra một mức thưởng để kích thích sự hưng phấn làm việc của mỗi người.
Lúc này Bùi Hải Quân từ trên trực thăng đi ra, bên một cái thùng gỗ nhỏ đặt xuống trước mặt Vương Minh. Vương Minh cúi người xuống, mở thùng gỗ, lấy ra một khẩu súng kiểu dáng giống với một khẩu SVD thường dùng cho xạ thủ bắn tỉa trong quân đội Nga.
Tất cả mọi người đương nhiên biết cái khẩu súng này chính là vũ khí trợ giúp bọn họ cho buổi đi săn này nhưng mà tất cả mọi người không nghĩ Vương Minh lại dùng đến súng thật đạn thật. Một người không giấu nỗi kinh hãi, giọng nói có chút hoảng sợ hỏi Vương Minh:
“Đại ca, đại ca đây là…”
Vương Minh nhìn ánh mắt có chút sợ sệt của mọi người thì cũng biết mọi người hiểu lầm vì vậy hắn cười giải thích:
“Đây là khẩu súng săn của mỗi người trong buổi đi săn hôm nay, được làm theo kiểu dáng của súng bắn tỉa SVD của Nga bất quá đạn không phải đạn thật mà là một mũi tiêm nhỏ được tẩm thuốc mê loại nhẹ. Đồng thời anh cũng đã cho người cải kiến lại ống ngắm của súng, ngắm thêm chế độ tầm nhiệt để giúp mọi người có thể dễ dàng ngắm bắn mục tiêu.”
Khẩu súng săn kiểu dáng SVD này chính là một trong những món công cụ Vương Minh đặc biệt chuẩn bị dành cho khóa huấn luyện đặc biệt lần này. Để có được lô súng này, hắn không chỉ phải đặt hàng trước vài tuần từ một mối súng đạn cũ mà còn phải nhờ đến Liễu Sơn Thành lo liệu sắp xếp một chút bởi dù sao đám súng này cùng với lô hàng Vương Minh đặt hàng đều là đồ cấm a. Nếu không làm trước các mối quan hệ đặc biệt là trong quân đội thì đến lúcvận chuyểnn vào biên giới Việt Nam đảm bảo sẽ có vô số phiền phức.
Vương Minh vì muốn để các thành viên Hắc quân biết hắn nói những lời này không phải là nói đùa, nói cho có mà là nói được sẽ làm được nên khi nói hắn huy động Hắc ám nội khí trong cơ thể, thi triển Uy tạo ra một trận áp lực vô hình đánh vào tâm trí mỗi người, ánh mắt bắn ra những hào quang lạnh lẽo.
Tất cả thành viên Hắc quân, kể cả đám bốn người đội trưởng Nguyễn Đại Dương gặp áp lực của Vương Minh tạo ra lập tức có cảm giác run run sợ hãi, hô hấp có chút khó khăn. Lại gặp ánh mắt cực kỳ nghiêm túc và lạnh lẽo của hắn thì tất cả mọi người đã biết lời kia của Vương Minh không phải là hắn nói chơi, nếu kẻ nào mà dám vi phạm chắc chắn hắn sẽ thẳng tay làm mạnh.
Quả thật lúc đầu nghe xong hạng mục huấn luyện cùng với hình phạt dành cho đội thua cuộc của Vương Minh thì tất cả mọi người cũng không để trong lòng. Dù sao tất cả mọi người ở đây phần lớn đã trải qua kiếp quân nhân, mà đã là quân nhân thì mấy cái việc như nhịn đói hay lấy đất làm đệm lấy chăn làm trời thì là việc quá bình thường, thậm chí đối với một số người từng làm nhiệm vụ ở khu vực biên giới thì việc này còn thường xuyên hơn cả ăn cơm. Mọi người trong đầu đều ôm một ý nghĩa: Ôi giời, nếu như quả thật không lấy lá cờ xuống được thì cũng chả sao cả, nhịn một bữa, ngủ một hôm ngoài trời cũng chả chết người. Thế nên nhiều người dự định khi đến nơi sẽ không cần phải quá mức hăng hái luyện tập làm gì, cứ từ từ như đi dạo chơi là được rồi.
Bất quá lúc này những ý nghĩa nhàn hạ của bọn họ đã bị một lời đe dọa của Vương Minh đánh cho tan tác không còn một mảnh vụn. Bọn họ thông qua lời nói của Vương Minh cũng biết Vương Minh coi trọng bài huấn luyện chiều này đến mức nào, nếu như bọn họ không cố gắng mà luyện tập, mất quyền tham gia đợt huấn luyện là chuyện nhỏ mà quan trọng hơn là bọn họ sẽ gây cho Vương Minh một ấn tượng xấu, điều này quả thật không tốt bởi Vương Minh chính là chủ nhân của Hắc quân, nếu mà hắn có ấn tượng xấu với ai thì không cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng được tương lai của kẻ đó tại Hắc quân sẽ ảm đạm đến mức nào.
Lúc này, đứng đằng sau Vương Minh, Bùi Hải Quân nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ xuất phát vì vậy tiến đến gần Vương Minh nhỏ giọng nói:
“Anh Minh đã đến giờ”
Vương Minh gật đầu ý nói rằng hắn đã biết. Sau đó quay người nhìn vào gần nghìn thành viên Hắc quân đang đứng phía dưới lớn giọng nói:
“Được rồi, mọi người có ai còn thắc mắc gì không?”
“Không”
Tất cả thành viên Hắc quân đồng thanh hô.
Vương Minh phất tay nói:
“Nếu như không còn vấn đề gì nữa thì mọi người có thể xuất phát được rồi”
Vương Minh cùng Bùi Hải Quân đứng trên lầu hai, nhìn những thành viên của Hắc quân từng đám từng đám một lần lượt rời khỏi khoảng sân thì Vương Minh mới quay người đi đến gần Bùi Hải Quân hỏi
“Đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ chưa?”
Chỉ thấy Bùi Hải Quân gật đầu đáp
“Trực thăng đã chuẩn bị sẵn sàng ở sau núi, tất cả mọi người đã mặc đầy đủ trang bị, hiện giờ đang tập trung ở cạnh trực thăng, chỉ chờ anh là có thể xuất phát”
“Vậy chúng ta đi thôi, cũng không nên để mọi người phải chờ quá lâu”
Vương Minh xoay người bước đi, Bùi Hải Quân cũng không chậm trễ lập tức đi theo Vương Minh. Hai người một trước một sau đi thẳng đến cửa sau của cơ sở huấn luyện. Từ cửa sau, hai người đi trên một con đường mòn khá gồ ghề và khó đi, đi đến chân núi thì hai người thấy một bãi đất khá bằng phẳng. Lúc này trên bãi đất đang có bốn chiếc trực thẳng loại nhỏ trên đó cùng với khoảng hơn chục người, đứng thành bốn nhóm bên cạnh bốn chiếc trực thăng.
Vương Minh nhìn những người này, mặc dù có một đoạn thời gian không gặp nhưng mà Vương Minh cũng nhận ra một số khuôn mặt quen thuộc. Bởi vì những người đang đứng tại đây chính là những thành viên Hắc quân làm việc tại cơ sở huấn luyện, đồng thời cũng là nhóm Hắc quân đầu tiên và cũng là duy nhất do chính Vương Minh tự tay tuyển chọn từ những thành viên có tiềm năng của Hắc bang và tự mình huấn luyện. Bất quá vì những người này xuất thân đều là côn đồ hoặc là lưu manh trên đường vì vậy về mặt tiềm chất và thể chất thì nhóm người đầu tiên xa không bằng những nhóm về sau, Vương Minh thấy những người này không thể cạnh tranh được với người sau mà trong tâm cũng không nỡ đuổi bọn họ ra khỏi Hắc quân bởi dù sao bọn họ cũng tính là nguyên lão của Hắc quân, không ít thì nhiều cũng có đóng góp cho Hắc quân, nếu hắn vô tình vô nghĩa mà đuổi bọn họ thì quả thật là bạc bẽo, đó là còn chưa kể đến việc nếu hắn làm như vậy thậm chí có thể gây ra ác cảm đối với hắn. Vì vậy hắn quyết định cho Lê Minh Đức sắp xếp những người này đến nơi này, đảm nhận công việc huấn luyện các thành viên mới của Hắc quân.
“Lâu lắm không gặp, mọi người vẫn khỏe cả chứ?”
Vương Minh vừa tiến về phía trước, trên mặt tươi cười hỏi.
“Cảm ơn đại ca đã hỏi thăm, bọn em hiện giờ rất tốt”
Những người đang đứng tại đây thấy Vương Minh hỏi như vậy thì trong lòng cũng cảm thấy hơi cảm động vì vậy nhao nhao nói.
Vương Minh gật đầu với mọi người, hắn hỏi thăm thể một số người khác về cuộc sống tại cơ sở huấn luyện, xem họ cần gì hay thiếu thốn cái gì không. Màn hỏi han thăm hỏi kéo dài khoảng nửa tiến thì mới kết thúc, Vương Minh thấy cũng không nên nói dông dài làm gì nữa bởi theo hắn tính có lẽ bốn đội của Hắc quân cũng sắp đến nơi tập kết rồi vì vậy hắn lập tức đi vào mục đích chính mà hắn triệu tập mọi người đến đây:
“Chắc Quân đã nói rõ với mọi người việc mọi người phải làm rồi phải không?”
Tất cả mọi người gật đầu.
Vương Minh nói tiếp:
“Tuy mọi người đã rõ nhưng anh vẫn nhắc lại một lần nữa, hôm nay nhiệm vụ của mọi người là làm sao săn được càng nhiều “con mồi” càng tốt. Đương nhiên anh cũng không để mọi người làm công là không lương, thế này đi anh định giá mỗi “con mồi” trị giá hai trăm ngàn, mọi người thấy sao?”
“Đại ca, vạn tuế”
“Em yêu đại ca muốn chết a”
…
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Vương Minh, chỉ cần nghe thấy có thưởng là lập tức những người trước mặt bị kích thích. Thực ra hắn biết với danh vọng của hắn thì không cần hắn treo thưởng thì chắc chắn những người này cũng sẽ dốc sức làm công việc “thợ săn” mà hắn giao nhưng mà Vương Minh từ trước đến nay vẫn luôn tin vào một câu nói: Con người chỉ thực sự làm việc hết sức khi họ có mục tiêu nên mặc dù không cần thiết cho lắm nhưng hắn vẫn đưa ra một mức thưởng để kích thích sự hưng phấn làm việc của mỗi người.
Lúc này Bùi Hải Quân từ trên trực thăng đi ra, bên một cái thùng gỗ nhỏ đặt xuống trước mặt Vương Minh. Vương Minh cúi người xuống, mở thùng gỗ, lấy ra một khẩu súng kiểu dáng giống với một khẩu SVD thường dùng cho xạ thủ bắn tỉa trong quân đội Nga.
Tất cả mọi người đương nhiên biết cái khẩu súng này chính là vũ khí trợ giúp bọn họ cho buổi đi săn này nhưng mà tất cả mọi người không nghĩ Vương Minh lại dùng đến súng thật đạn thật. Một người không giấu nỗi kinh hãi, giọng nói có chút hoảng sợ hỏi Vương Minh:
“Đại ca, đại ca đây là…”
Vương Minh nhìn ánh mắt có chút sợ sệt của mọi người thì cũng biết mọi người hiểu lầm vì vậy hắn cười giải thích:
“Đây là khẩu súng săn của mỗi người trong buổi đi săn hôm nay, được làm theo kiểu dáng của súng bắn tỉa SVD của Nga bất quá đạn không phải đạn thật mà là một mũi tiêm nhỏ được tẩm thuốc mê loại nhẹ. Đồng thời anh cũng đã cho người cải kiến lại ống ngắm của súng, ngắm thêm chế độ tầm nhiệt để giúp mọi người có thể dễ dàng ngắm bắn mục tiêu.”
Khẩu súng săn kiểu dáng SVD này chính là một trong những món công cụ Vương Minh đặc biệt chuẩn bị dành cho khóa huấn luyện đặc biệt lần này. Để có được lô súng này, hắn không chỉ phải đặt hàng trước vài tuần từ một mối súng đạn cũ mà còn phải nhờ đến Liễu Sơn Thành lo liệu sắp xếp một chút bởi dù sao đám súng này cùng với lô hàng Vương Minh đặt hàng đều là đồ cấm a. Nếu không làm trước các mối quan hệ đặc biệt là trong quân đội thì đến lúcvận chuyểnn vào biên giới Việt Nam đảm bảo sẽ có vô số phiền phức.
/398
|