Vương Minh nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ bừng lên vì tức giận của nàng, hắn đối mặt với ánh mắt trợn lên đầy uy hiếp của nàng nhưng cũng không có chút gì sợ hãi cả. Ngược lại còn nhếch mép giọng đầy trào phúng nói
“Lẽ thường? Chẳng phải lẽ thường là do những kẻ có nắm tay lớn tạo ra sao”
Thư Kiều rất tức giận với cái bộ dạng không giác ngộ của Vương Minh nhưng nàng cũng không thể làm gì được hắn cả bởi điều hắn nói là quá chính xác, nàng không thể phản biện được. Đúng vậy, ở cái xã hội hiện nay chỉ cần kẻ nào có nắm tay cứng thì sẽ là kẻ mạnh, đến lúc đó mọi ước chế hay mọi quy tắc đối với kẻ đó không khác gì những lời nói nhảm cả, chẳng đáng giá một đồng. Là một người kinh doanh đồng thời cũng sinh trưởng trong đại gia tộc như Thư Kiều thì càng hiểu sâu sắc đạo lý này hơn ai hết nhưng nàng nhìn không vừa mắt cái bộ dạng dương dương đắc ý hiện tại của Vương Minh vì vậy nói
“Anh làm thế là hết sức quá đáng, nhỡ thật sự công ty Phi Long nhận thua thì anh chẳng phải làm hai công ty chúng ta mất một đống lớn lợi ích được sao?”
Vương Minh bị Thư Kiều chất vấn thì vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói trên môi, hắn không trả lời Thư Kiều mà hỏi ngược lại nàng
“Vậy em nghĩ chúng ta liệu có thể ăn được cái động lợi ích đó một cách dễ dàng và ngon lành hay không?”
“Điều này…”
Thư Kiều định nói nhưng đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi cứng đờ không biết nên nói như thế nào
Vương Minh thấy Thư Kiều như vậy thì tiếp tục tiến tới, giọng nói càng lúc càng nàng hơn
“Thế em còn nhớ sau lưng công ty Phi Long là ai không? Là con quái vật Nguyễn gia Nam Hải, là đệ nhất gia tộc của Việt Nam. Em nghĩ rằng bọn chúng chịu nhịn sao, chỉ cần vượt qua được thời kỳ khó khăn hiện tại thì anh đảm bảo Nguyễn gia Nam Hải sẽ tiến hành những hành động trả thù tàn khốc nhắm vào hai công ty của chúng ta”
Thư Kiều lúc này cúi đầu trầm mặc không nói gì. Đúng là vì gần đây liên tiếp chiến thằng công ty Phi Long vì vậy nàng có chút đắc ý quên mình, quên mất rằng phía sau công ty Phi Long còn là có một con quái vật cực kỳ khủng bố. Thư Kiều thở dài nàng thật không ngờ rằng mình lại có lúc như thế này, nếu như không phải được Vương Minh nhắc nhở chắc có lẽ đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng rồi, mà càng nghĩ đến hậu quả sau này thì Thư Kiều bất giác trong lòng run run lên. Lúc này nàng đã hạ quyết định, nàng không thể lùi bước được chỉ có thể cùng tiến cùng lùi với Vương Minh mà thôi. Thư Kiều hít một hơi thật sâu ngẩng đầu lên nhìn Vương Minh hỏi
“Vậy anh đã có kế hoạch gì chưa?”
Thư Kiều mặc dù chán ghét Vương Minh nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không chú ý đến hắn. Qua rất nhiều tư liệu nàng thu thập được Vương Minh cùng với những lần vô tình nghe được từ Trương Nghĩa thì nàng thấy rằng Vương Minh là loại người già trước tuổi, làm việc rất cẩn trọng không hề xốc nổi, hắn làm việc gì nếu như không có kế hoạch và độ thành công cao thì chắc chắn sẽ không bao giờ tuy tiện lao đầu vào. Nhớ lại bộ dạng thản nhiên khi nói chuyện vừa rồi của Vương Minh, Thư Kiều tin chắc rằng trong lòng hắn đang giấu một kế hoạch nào đó.
Vương Minh không phủ nhận, gật đầu nói
“Đúng vậy, tôi đã có kế hoạch. Kế hoạch như sau…”
------------------------------o0o---------------------------------
Vương Minh thức dậy từ rất sớm, cẩn cẩn thận thận lách thân mình ra khỏi vòng tay ôm ấp của hai nàng. Đi vào phòng vệ sinh, vệ sinh thân thể xong xuôi, Vương Minh đi ra ngoài nhìn cái túi hành lý to tướng mà hai nàng chuẩn bị cho hắn đang nằm ở dưới chân giường mà cảm thấy vừa bất đắc dĩ lại vừa hạnh phúc. Bất đắc dĩ là vì mặc dù nói là hắn lên sống ở trong núi sâu hẻo lạnh một tháng nhưng không có nghĩa là hắn hoàn toàn không ra ngoài nhưng mà hai nàng vẫn cố chấp không nghe tống vào trong túi hành lý của hắn nào là thức ăn, đồ uống, quần áo,… ngay cả thậm chí mấy thứ nhỏ nhặt như kem đánh răng, dao cạo râu, bàn chải, khăn tắm,… cũng nhét cả vào khiến cái túi hành lý phình to tướng cả lên. Nhưng mà Vương Minh cũng không muốn lén bỏ ra bởi vì hắn biết các nàng là vì quan tâm đến hắn mà thôi.
Nhìn hai nàng, Vương Minh tiến lên nhẹ nhàng hôn lên trán của hai nàng, vô ve mái tốc mềm mượt ánh mắt rất là nhu hoà. Quả thật đến bây giờ Vương Minh mới thấm thía tại sao ông cha xưa lại nói mỹ nhân chính là mồ chôn của anh hùng, trải qua đoạn thời gian được hai nàng tận tình chăm sóc và hầu hạ Vương Minh dần dần có ý nghĩ vứt bỏ tất cả chỉ muốn dành thời gian ở bên hai nàng sống hạnh phúc cho đến cuối đời. Nhưng mà hắn cũng biết hiện giờ chưa phải là lúc hắn có thể buông tay nghĩ về một cuộc sống thần tiên như vậy được vì vậy nhiều lần Vương Minh chỉ có thể tự cổ vũ bản thân mình, cố gắng hoàn thành mọi việc, cố gắng tạo dựng thế lực bản thân trở lên hùng mạnh để đảm bảo cho cái cuộc sống hạnh phúc trong mơ kia
Xoay người rời ra khỏi phòng, hắn không biết rằng khi hắn vừa khép cửa phòng lại thì Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận lúc này đồng thời nhìn hắn, ánh mắt u oán. Nguyễn Giai Giai bĩu môi giận dỗi nói với Triệu Vận
“Triệu Vận, anh thấy anh ấy có quá đáng không, đi mà không nói với chúng ta một tiếng”
Triệu Vận sống chung với Nguyễn Giai Giai đã lâu nên nhìn cũng biết là nàng ta giả vờ giận dỗi mà thôi chứ trong tâm cũng không trách Vương Minh. Triệu Vận không nói gì chỉ cười cười. Nguyễn Giai Giai thấy Triệu Vận không nói gì, quay sáng nhìn nàng ánh mắt vô tình nhìn xuống khu đào nguyên đang bừa bộn một mảng lớn của Triệu Vận thì chuyển người đến gần Triệu Vận híp mặt nở nụ cười trêu chọc nói
“Này, Triệu Vận hôm qua em quá là điên cuồng nhà, thật không ngờ Triệu Vận nhà ta bình thường nhu thuận, nội tâm không ngờ ở trên giường một khi lên cơn lại điên cuồng như vậy a, chiến đấu liền vài giờ mà không biết mệt. Quả thật đúng là nhìn người không thể nhìn mặt”
Triệu Vận mặt đỏ bừng lên cúi đầu miệng ngậm chặt không nói gì cả, nàng nhớ lại tối hôm qua quả thật đến nàng cũng sợ hãi thật không ngờ mình lại có thể điên cuồng đến mức không phân biệt nổi trời đất đông tây nam bắc là gì, quả thật là xấu hổ chết người.
Nguyễn Giai Giai thấy Triệu Vận thẹn thùng thì lại tiếp tục trêu chọc nàng ta khiến Triệu Vận có chút không chịu được vội vàng vùng vằng thoát ra khỏi tay của Nguyễn Giai Giai, chạy nhanh vào phòng tắm
Trở lại với nhân vật chính của chúng ta, Vương Minh, lúc này hắn đang lái xe đi ra ngoại ô Đông Doanh. Vì còn là sáng sớm, trên đường phố khá là vắng vẻ, số lượng xe cộ cũng rất thua thớt nên trên đường thông thoáng hơn rất nhiều. Điều này khiến tốc độ của Vương Minh không còn bị hạn chế nên rất nhanh Vương Minh đến được tổng bộ của Hắc quân tại một ngọn núi bên ngoài thành phố Đông Doanh.
Lúc Vương Minh còn trên đường lên núi thì từ xa Vương Minh đã thấy Lê Minh Đức đang đứng ở trước cổng căn cứ nhìn đông nhìn tây đợi hắn. Vương Minh giậm chân ga phóng nhanh lên phía trước. Lê Minh Đức thấy Vương Minh dừng xe lại, vội vàng chạy đến mở cửa xe rồi ngồi vào vị trí ghế phụ bên cạnh Vương Minh
“Thế nào, mọi người đã xuất phát cả rồi chứ”
Vương Minh hỏi
Lê Minh Đức gật đầu trả lời
“Mọi người đã xuất phát được mười phút rồi”
“Ừm. Vậy chúng ta nhanh đuổi theo thôi”
Vương Minh nói xong lập tức khởi động máy, giậm chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo đoàn xe của Hắc quân ở phía trước. Thực ra sẽ tiện lợi hơn nếu Vương Minh một đường đi thẳng đến cơ sở huấn luyện ở khu vực biên giới Việt Nam và Camphuchia nhưng khổ nỗi là hắn không biết vị trí chính xác của khu căn cứ này, Vương Minh chỉ biết đại khí vị trí là nằm ở trong một khu rừng nhiệt đới mà thôi. Nếu như không phải có người dẫn đường mà hắn tự mình đi đến nơi chắc phải mất một khoảng thời gian để tìm kiếm vì vậy qua bàn bạc, mọi người quyết định quyết định để Lê Minh Đức ở lại cùng đi với Vương Minh.
Đừng đi khá là dài, Vương Minh lái xe cảm thấy cực kỳ buồn chán và tẻ nhạt nên chủ động mở miệng nói chuyện với Lê Minh Đức. Hắn hỏi
“Chú đã bố trí người ở lại tổng bộ chưa?”
“Anh yên tâm, em đã sắp xếp ổn thoả cả rồi. Hiện giờ ở tổng bộ của chúng ta đều do những người ở nhóm tuyển lần thứ tư trở về từ cơ sở huấn luyện canh giữ”
Lê Minh Đức nói
Vương Minh gật đầu hỏi tiếp
“Đợt thứ tư này có bao nhiêu người đạt tiêu chuẩn?”
Lê Minh Đức im lặng lục lọi trí nhớ một lúc rồi báo cáo
“Đợt tuyển quân lần thứ tư lần này chúng ta mở ra đợt tuyển đại quy mô, tổng cộng là 700 người. Tính đến hiện giờ, trải qua ba tháng huấn luyện thì có khoảng 300 người đả kích phát ra được nội khí. Trong 400 người còn lại, bọn em dự đoán trong tháng huấn luyện cuối cùng này chắc có khoảng thêm 30 người nữa”
“Lẽ thường? Chẳng phải lẽ thường là do những kẻ có nắm tay lớn tạo ra sao”
Thư Kiều rất tức giận với cái bộ dạng không giác ngộ của Vương Minh nhưng nàng cũng không thể làm gì được hắn cả bởi điều hắn nói là quá chính xác, nàng không thể phản biện được. Đúng vậy, ở cái xã hội hiện nay chỉ cần kẻ nào có nắm tay cứng thì sẽ là kẻ mạnh, đến lúc đó mọi ước chế hay mọi quy tắc đối với kẻ đó không khác gì những lời nói nhảm cả, chẳng đáng giá một đồng. Là một người kinh doanh đồng thời cũng sinh trưởng trong đại gia tộc như Thư Kiều thì càng hiểu sâu sắc đạo lý này hơn ai hết nhưng nàng nhìn không vừa mắt cái bộ dạng dương dương đắc ý hiện tại của Vương Minh vì vậy nói
“Anh làm thế là hết sức quá đáng, nhỡ thật sự công ty Phi Long nhận thua thì anh chẳng phải làm hai công ty chúng ta mất một đống lớn lợi ích được sao?”
Vương Minh bị Thư Kiều chất vấn thì vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói trên môi, hắn không trả lời Thư Kiều mà hỏi ngược lại nàng
“Vậy em nghĩ chúng ta liệu có thể ăn được cái động lợi ích đó một cách dễ dàng và ngon lành hay không?”
“Điều này…”
Thư Kiều định nói nhưng đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi cứng đờ không biết nên nói như thế nào
Vương Minh thấy Thư Kiều như vậy thì tiếp tục tiến tới, giọng nói càng lúc càng nàng hơn
“Thế em còn nhớ sau lưng công ty Phi Long là ai không? Là con quái vật Nguyễn gia Nam Hải, là đệ nhất gia tộc của Việt Nam. Em nghĩ rằng bọn chúng chịu nhịn sao, chỉ cần vượt qua được thời kỳ khó khăn hiện tại thì anh đảm bảo Nguyễn gia Nam Hải sẽ tiến hành những hành động trả thù tàn khốc nhắm vào hai công ty của chúng ta”
Thư Kiều lúc này cúi đầu trầm mặc không nói gì. Đúng là vì gần đây liên tiếp chiến thằng công ty Phi Long vì vậy nàng có chút đắc ý quên mình, quên mất rằng phía sau công ty Phi Long còn là có một con quái vật cực kỳ khủng bố. Thư Kiều thở dài nàng thật không ngờ rằng mình lại có lúc như thế này, nếu như không phải được Vương Minh nhắc nhở chắc có lẽ đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng rồi, mà càng nghĩ đến hậu quả sau này thì Thư Kiều bất giác trong lòng run run lên. Lúc này nàng đã hạ quyết định, nàng không thể lùi bước được chỉ có thể cùng tiến cùng lùi với Vương Minh mà thôi. Thư Kiều hít một hơi thật sâu ngẩng đầu lên nhìn Vương Minh hỏi
“Vậy anh đã có kế hoạch gì chưa?”
Thư Kiều mặc dù chán ghét Vương Minh nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không chú ý đến hắn. Qua rất nhiều tư liệu nàng thu thập được Vương Minh cùng với những lần vô tình nghe được từ Trương Nghĩa thì nàng thấy rằng Vương Minh là loại người già trước tuổi, làm việc rất cẩn trọng không hề xốc nổi, hắn làm việc gì nếu như không có kế hoạch và độ thành công cao thì chắc chắn sẽ không bao giờ tuy tiện lao đầu vào. Nhớ lại bộ dạng thản nhiên khi nói chuyện vừa rồi của Vương Minh, Thư Kiều tin chắc rằng trong lòng hắn đang giấu một kế hoạch nào đó.
Vương Minh không phủ nhận, gật đầu nói
“Đúng vậy, tôi đã có kế hoạch. Kế hoạch như sau…”
------------------------------o0o---------------------------------
Vương Minh thức dậy từ rất sớm, cẩn cẩn thận thận lách thân mình ra khỏi vòng tay ôm ấp của hai nàng. Đi vào phòng vệ sinh, vệ sinh thân thể xong xuôi, Vương Minh đi ra ngoài nhìn cái túi hành lý to tướng mà hai nàng chuẩn bị cho hắn đang nằm ở dưới chân giường mà cảm thấy vừa bất đắc dĩ lại vừa hạnh phúc. Bất đắc dĩ là vì mặc dù nói là hắn lên sống ở trong núi sâu hẻo lạnh một tháng nhưng không có nghĩa là hắn hoàn toàn không ra ngoài nhưng mà hai nàng vẫn cố chấp không nghe tống vào trong túi hành lý của hắn nào là thức ăn, đồ uống, quần áo,… ngay cả thậm chí mấy thứ nhỏ nhặt như kem đánh răng, dao cạo râu, bàn chải, khăn tắm,… cũng nhét cả vào khiến cái túi hành lý phình to tướng cả lên. Nhưng mà Vương Minh cũng không muốn lén bỏ ra bởi vì hắn biết các nàng là vì quan tâm đến hắn mà thôi.
Nhìn hai nàng, Vương Minh tiến lên nhẹ nhàng hôn lên trán của hai nàng, vô ve mái tốc mềm mượt ánh mắt rất là nhu hoà. Quả thật đến bây giờ Vương Minh mới thấm thía tại sao ông cha xưa lại nói mỹ nhân chính là mồ chôn của anh hùng, trải qua đoạn thời gian được hai nàng tận tình chăm sóc và hầu hạ Vương Minh dần dần có ý nghĩ vứt bỏ tất cả chỉ muốn dành thời gian ở bên hai nàng sống hạnh phúc cho đến cuối đời. Nhưng mà hắn cũng biết hiện giờ chưa phải là lúc hắn có thể buông tay nghĩ về một cuộc sống thần tiên như vậy được vì vậy nhiều lần Vương Minh chỉ có thể tự cổ vũ bản thân mình, cố gắng hoàn thành mọi việc, cố gắng tạo dựng thế lực bản thân trở lên hùng mạnh để đảm bảo cho cái cuộc sống hạnh phúc trong mơ kia
Xoay người rời ra khỏi phòng, hắn không biết rằng khi hắn vừa khép cửa phòng lại thì Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận lúc này đồng thời nhìn hắn, ánh mắt u oán. Nguyễn Giai Giai bĩu môi giận dỗi nói với Triệu Vận
“Triệu Vận, anh thấy anh ấy có quá đáng không, đi mà không nói với chúng ta một tiếng”
Triệu Vận sống chung với Nguyễn Giai Giai đã lâu nên nhìn cũng biết là nàng ta giả vờ giận dỗi mà thôi chứ trong tâm cũng không trách Vương Minh. Triệu Vận không nói gì chỉ cười cười. Nguyễn Giai Giai thấy Triệu Vận không nói gì, quay sáng nhìn nàng ánh mắt vô tình nhìn xuống khu đào nguyên đang bừa bộn một mảng lớn của Triệu Vận thì chuyển người đến gần Triệu Vận híp mặt nở nụ cười trêu chọc nói
“Này, Triệu Vận hôm qua em quá là điên cuồng nhà, thật không ngờ Triệu Vận nhà ta bình thường nhu thuận, nội tâm không ngờ ở trên giường một khi lên cơn lại điên cuồng như vậy a, chiến đấu liền vài giờ mà không biết mệt. Quả thật đúng là nhìn người không thể nhìn mặt”
Triệu Vận mặt đỏ bừng lên cúi đầu miệng ngậm chặt không nói gì cả, nàng nhớ lại tối hôm qua quả thật đến nàng cũng sợ hãi thật không ngờ mình lại có thể điên cuồng đến mức không phân biệt nổi trời đất đông tây nam bắc là gì, quả thật là xấu hổ chết người.
Nguyễn Giai Giai thấy Triệu Vận thẹn thùng thì lại tiếp tục trêu chọc nàng ta khiến Triệu Vận có chút không chịu được vội vàng vùng vằng thoát ra khỏi tay của Nguyễn Giai Giai, chạy nhanh vào phòng tắm
Trở lại với nhân vật chính của chúng ta, Vương Minh, lúc này hắn đang lái xe đi ra ngoại ô Đông Doanh. Vì còn là sáng sớm, trên đường phố khá là vắng vẻ, số lượng xe cộ cũng rất thua thớt nên trên đường thông thoáng hơn rất nhiều. Điều này khiến tốc độ của Vương Minh không còn bị hạn chế nên rất nhanh Vương Minh đến được tổng bộ của Hắc quân tại một ngọn núi bên ngoài thành phố Đông Doanh.
Lúc Vương Minh còn trên đường lên núi thì từ xa Vương Minh đã thấy Lê Minh Đức đang đứng ở trước cổng căn cứ nhìn đông nhìn tây đợi hắn. Vương Minh giậm chân ga phóng nhanh lên phía trước. Lê Minh Đức thấy Vương Minh dừng xe lại, vội vàng chạy đến mở cửa xe rồi ngồi vào vị trí ghế phụ bên cạnh Vương Minh
“Thế nào, mọi người đã xuất phát cả rồi chứ”
Vương Minh hỏi
Lê Minh Đức gật đầu trả lời
“Mọi người đã xuất phát được mười phút rồi”
“Ừm. Vậy chúng ta nhanh đuổi theo thôi”
Vương Minh nói xong lập tức khởi động máy, giậm chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo đoàn xe của Hắc quân ở phía trước. Thực ra sẽ tiện lợi hơn nếu Vương Minh một đường đi thẳng đến cơ sở huấn luyện ở khu vực biên giới Việt Nam và Camphuchia nhưng khổ nỗi là hắn không biết vị trí chính xác của khu căn cứ này, Vương Minh chỉ biết đại khí vị trí là nằm ở trong một khu rừng nhiệt đới mà thôi. Nếu như không phải có người dẫn đường mà hắn tự mình đi đến nơi chắc phải mất một khoảng thời gian để tìm kiếm vì vậy qua bàn bạc, mọi người quyết định quyết định để Lê Minh Đức ở lại cùng đi với Vương Minh.
Đừng đi khá là dài, Vương Minh lái xe cảm thấy cực kỳ buồn chán và tẻ nhạt nên chủ động mở miệng nói chuyện với Lê Minh Đức. Hắn hỏi
“Chú đã bố trí người ở lại tổng bộ chưa?”
“Anh yên tâm, em đã sắp xếp ổn thoả cả rồi. Hiện giờ ở tổng bộ của chúng ta đều do những người ở nhóm tuyển lần thứ tư trở về từ cơ sở huấn luyện canh giữ”
Lê Minh Đức nói
Vương Minh gật đầu hỏi tiếp
“Đợt thứ tư này có bao nhiêu người đạt tiêu chuẩn?”
Lê Minh Đức im lặng lục lọi trí nhớ một lúc rồi báo cáo
“Đợt tuyển quân lần thứ tư lần này chúng ta mở ra đợt tuyển đại quy mô, tổng cộng là 700 người. Tính đến hiện giờ, trải qua ba tháng huấn luyện thì có khoảng 300 người đả kích phát ra được nội khí. Trong 400 người còn lại, bọn em dự đoán trong tháng huấn luyện cuối cùng này chắc có khoảng thêm 30 người nữa”
/398
|