Hai cục cưng lớn nhỏ đẹp mắt thế này sẽ chỉ thuộc về bức tranh “Song anh đồ” của riêng nàng. La Chẩn chỉ sợ phá hư phần cảnh trí đẹp đẽ nhất thế gian trước mắt, liền nhẹ chân bước, đặt một nụ hôn nhẹ lên má Bảo Nhi.
“Nương tử không thể thiên vị, Chi Tâm cũng muốn hôn nhẹ.”
“… Chàng chưa ngủ à?”
“Muốn hôn nhẹ… Chi Tâm buồn ngủ lắm rồi nha…”
Đồ ngốc! Chu môi hôn chụt lên má hắn…
“Còn miệng nữa.”
Được voi đòi tiên… Bất quá, cái miệng nhỏ đỏ thắm này, thật rất mê người, hôn thêm….
Đạt được nguyện vọng Chi Tâm chép chép đôi môi đỏ mọng, lại dụi dụi mặt vào con trai, ngủ tiếp.
Hoàn Tố vén rèm, “Tiểu thư, đồ ăn hâm xong rồi….”
“Xuỵt —” La Chẩn đưa ngón trỏ lên môi, lại chỉ chỉ trên giường.
Hoàn Tố đưa đôi mắt đẹp ngắm hai kẻ đang ngủ, che miệng bật cười, hạ thấp giọng nói: “Nhìn lúc này thấy Bảo Nhi giống Cô gia quá đi.”
“Đúng vậy.” Mắt La Chẩn tràn đầy tình cảm âu yếm, “Em để đồ ăn trên bàn rồi lấy lồng bàn đậy lại, thể nào nửa đêm tỉnh lại chàng nhất định sẽ ăn.”
“Dạ… Ah, tiểu thư, ngài đang vẽ Cô gia và Bảo Nhi sao?”
“Ừ.”
Dưới nét vẽ tỉ mỉ của La Chẩn, một bức phác thảo tinh tế nhẹ nhàng dần dần hiện ra mang hình dáng của trượng phu và con yêu của nàng, “Đây là chồng và con của ta, ta sẽ dùng toàn lực để bảo hộ hạnh phúc của mình. Kẻ nào muốn phá hoại hay đoạt người, ta tất nhiên sẽ gặp Phật giết Phật, gặp Ma chém Ma.”
***
“Chẩn tỷ tỷ, Chẩn tỷ tỷ!”
La Chẩn dừng chân để chờ người đang vội vàng đuổi gọi phía sau.
Ngọc Thiều vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ, khoác tay La Chẩn, “Tỷ sẽ không tức giận chứ? Tỷ sẽ vẫn còn quan tâm đến Thiều nhi chứ?”
La Chẩn cười nhạt một tiếng, “Đúng là tức giận. Nhưng không phải là lỗi của công chúa, nên không phải là tức giận công chúa. Chẳng qua, sau này các yến tiệc của Cửu vương phủ xin đừng mời La Chẩn nữa.”
“Chẩn tỷ tỷ…. Ngọc Thiều cắn môi muốn khóc, “Tỷ vẫn tức giận Thiều nhi phải không? Thiều nhi cũng không ngờ là những phụ nhân kia lại nhàm chán đến vậy, Thiều nhi sẽ không lui tới cùng các nàng nữa….”
“Công chúa lấy chồng xa đến đây, nếu đoạn tuyệt không lui tới với các gia quyến vương tộc và hoàng thân quốc thích thì sống chỗ này thế nào được? Công chúa đừng vì La Chẩn mà để lỡ việc chính, mời công chúa quay lại thôi, La Chẩn cáo từ.”
“Chẩn tỷ tỷ…”
“Công chúa, mấy vị Vương phi đang chờ ngài quay lại đấy.” Ra ngoài gọi người không phải là thiếp thân tỳ nữ Dung Hội của công chúa, mà là quản sự “Tư Chẩn” vừa nhậm chức không lâu.
Ngọc Thiều đột nhiên quay đầu, quát: “Tư Chẩn, đều tại ngươi!”
“Công chúa?”
“Nếu không phải lúc nãy trên yến tiệc ngươi ba hoa về nghề lụa của Chẩn tỷ tỷ, còn đề nghị Chẩn tỷ tỷ biểu diễn trước mặt mọi người, các nàng làm sao lại có thái độ cư xử như thế? Ngươi tự tiện mở miệng nói bừa, thật đáng giận!”
“Công chúa, nô tỳ biết tội. Nhưng mà, nếu La đại tiểu thư chịu thuận theo ý kiến của mọi người thì công chúa cũng sẽ không mất thể diện trước mặt chư vị Vương phi….”
“Nói rất có lý!” Cao giọng phụ họa là một vị nam tử mặc hoa phục nãy giờ ngồi ở trong đình nghỉ mát bên kia.
Công chúa hơi giật mình, “Lục Vương huynh? Sao huynh ở chỗ này?”
“Bổn vương ngại Cửu vương đệ mời những người tục khí đó tới, nên chạy sang bên này hóng mát một chút.” Vừa nóivừa bước tùng bước xuống đình, “Cửu đệ tức (em dâu thứ 9), ngươi thay mặt Cửu vương phủ này mà sao không chọn lựa khách mời một chút, một gian thương sao cũng là thượng khách của ngươi?”
“Ý của Lục Vương huynh là….” Ngọc Thiều liếc nhìn La Chẩn một cái, sắc mặt khẽ biến, “Chẩn tỷ tỷ là bằng hữu của Bổn công chúa.”
Lục Vương gia Hàng Niệm Nhạn nhướng một bên mày, ánh mắt không vui, “Cửu đệ tức, ngươi đường đường là công chúa của một nước, vì sao lại có bằng hữu là con buôn thô tục đến như vậy? Nếu đã là một gian thương, còn làm bộ làm tịch cốt khí thanh cao, các Vương phi đã nể mặt để cho ngươi biểu diễn lại còn dám từ chối….”
“Ngươi….”
Công chúa tức giận đến run rẩy toàn thân. La Chẩn cầm tay nàng ấy khẽ lắc, vừa thi lễ nhẹ một cái vừa cười cười nói: “Lục Vương gia, ngài mở miệng ngậm miệng là nói người khác thô tục không chịu được, nói vậy bản thân Vương gia ngài tất nhiên là siêu phàm thoát tục chăng?”
“Hừ!” Hàng Niệm Nhạn phe phẩy cây quạt, tiếng thở cũng nhuốm mùi giận dữ, “Bổn vương đương nhiên là không giống kẻ thô tục như ngươi rồi!”
“Vương gia không ăn thức ăn được nấu nướng của nhân gian à? Chẳng lẽ ngài mặc, ăn, dùng đều không phải là do người thế tục làm ra hay sao, mà là do thần tiên ban cho?”
“Ngươi… Mỏ nhọn răng sắc, quá thế tục!” Ánh mắt Hàng Niệm Nhạn càng thêm khinh thường, “Tư lợi cho riêng mình, lấy tiền mua lòng thái giám trong cung, con buôn lọc lõi như thế mà còn dám nói mình không phải là kẻ thô tục?”
“Lục Vương gia, phàm là người đang sống trên nhân gian thì cũng không thể ngoại lệ; ăn, mặc, ở, đi lại… loại nào không tầm thường? La Chẩn tự thấy rằng cho tới bây giờ phát tài lập nghiệp đều là bằng vào trí tuệ của chính mình, chưa tùng đục thực người khác hay dựa vào phú quý sẵn có. Nếu như thế chính là đại tục, La Chẩn tình nguyện nhận lấy.”
“Ngươi, ngươi, ngươi… Ngươi châm chọc Bổn vương ký sinh ăn bám? Ngươi là đồ phụ nhân con buôn, ngươi trừ việc tìm kiếm những thứ mang hơi tiền ra thì còn hiểu cái gì đâu? Ngươi như thế này thật làm bẩn danh tiếng phong nhã của Hàng Hạ quốc, ngươi….”
“Những thứ La Chẩn biết, chắc gì Vương gia đã biết, nhưng những việc Vương gia biết, chưa hẳn là La Chẩn không biết….”
“Ngươi lớn mật, dám đánh đồng với Bổn vương!”
Ngọc Thiều lông mày nhăn lên, gương mặt xinh đẹp trở nên lạnh lùng, “Nếu Lục Vương huynh ngại Cửu Vương phủ tục khí, vậy mời huynh quay về Phủ đệ thần tiên của huynh đi thôi. Đệ muội cung tiễn.”
“Bổn vương không đi!” Hàng Niệm Nhạn ồn ào thu quạt, chỉ thẳng vào La Chẩn, “Phụ nhân chanh chua này, ngươi nói xem, cái gì Bổn vương biết mà ngươi cũng biết đây?”
“Vậy Vương gia ngài biết cái gì đây?”
“Cầm kỳ thư họa thi từ ca phú, Bổn vương không gì không biết, không gì không giỏi!”
“Vậy thì La Chẩn xin nguyện chịu thua thôi, La Chẩn không có uyên bác như Vương gia.” Khi thấy mặt của đối phương hiện ra vẻ đắc ý thì La Chẩn lấy một chiếc quạt giấy từ trong tay áo ra, thản nhiên phe phẩy nhẹ nhàng, “Nhưng ít ra về môn vẽ thì La Chẩn sẽ không thua kém Vương gia.”
“Ngươi…” Hàng Niệm Nhạn trừng hai mắt nhìn thẳng nàng, “Đây là do ngươi vẽ?”
“Đúng vậy.” La Chẩn đem mặt trước của quạt được vẽ hình bướm vờn hoa đưa cho người trước mặt xem, “Bức hoạ nhỏ này là La Chẩn tiện tay sáng tác, chẳng hay Vương gia với tài văn chương siêu nhiên thoát tục đầy bụng thử bình luận xem, so với bức họa ‘Bách điểu xuất cốc’* được đóng dấu chứng thực bằng ấn triện của Vương gia trong tay ngài kia, cái nào thì sinh động hơn?”
(*trăm con chim bay ra khỏi hang)
“Dĩ nhiên là của Vương gia.” có mỹ nhân kịp thời tới góp mặt lên tiếng, “Bức hoạ ‘Bách điểu xuất cốc’ của Vương gia đẹp không sao tả xiết, muôn hình vạn trạng, dùng loại bút pháp của người phàm chưa chắc bằng được. Thật ra thì, La tỷ tỷ vẽ cũng không phải tệ, chẳng qua là so với Vương gia…”
“A?” Đôi mi thanh tú của La Chẩn nhướng lên mà cũng như không nhướng lên, cười mà như không cười nói, “Lục Vương gia cũng cho rằng như thế?”
Hàng Niệm Nhạn nhìn chằm chằm mặt quạt của đối phương, giữa mày nhíu lại thành chữ ‘Xuyên’(川), “…. Ngươi biết vẽ tranh?”
Trước cửa “Chi Tâm” tú phường, Hoàn Tố tiến lên đón chủ tử vừa đi dự tiệc về. “Tiểu thư, ngài đến phủ Cửu Vương gia dự tiệc, sao không mang nô tỳ đi theo?”
“Xú nha đầu, chỉ nghĩ đến ăn uống món ngon thôi à? Tiểu thư ta có để cho răng của ngươi thiếu ăn hả?”
“Ai nha, ngài biết rõ là nô tỳ chỉ sợ Xà mỹ nữ kia chó cùng rứt giậu mà dùng các thủ đoạn hạ lưu đối với ngài mà thôi.
“Phạm Dĩnh có làm cho ta túi thêu tránh ma quỷ, ta tin bản lĩnh của nàng.”
“Tiểu thư ngài không thương Hoàn Tố, ngài thấy trăng quên đèn!” Hoàn Tố chu mỏ oán trách.
La Chẩn nhéo nhéo má nàng, “Nha đầu ngươi lớn tướng rồi thì học món khi dễ chủ tử có phải không? Chắc đã tới lúc ta cần tìm mối hôn sự cho ngươi được rồi.”
“Nô tỳ không muốn gả chồng, nô tỳ muốn cả đời quấn chân tiểu thư thôi!”
La Chẩn bật cười, “Với điều kiện tiên quyết là Phạm Trình cũng cả đời đi theo Chi Tâm có đúng không?”
“Tiểu thư… Hoàn Tố xoay người giận dỗi, mặt đầy vẻ thẹn thùng, nhưng lại thình lình phát hoảng khi nhìn thấy phía sau tiểu thư là một vật to lớn, “Trời ạ, tiểu thư, đó là gì vậy?”
La Chẩn liếc qua, “Người chứ gì.”
“Nô tỳ đương nhiên nhìn ra được đó là một người, xe của hắn đi theo sau xe tiểu thư, bản thân hắn cũng đi theo phía sau tiểu thư… Hắn còn vào cửa hàng của chúng ta nữa. Hắn là loại người nào vậy?”
“Từ hôm nay trở đi, hắn sẽ là học đồ đến cửa hàng chúng ta học việc, các ngươi dạy dỗ cho kỹ càng nhé.”
“Tiểu thư, ngài khẳng định như vậy?” Học đồ sang trọng phú quý đến như vậy à? Nhìn bộ xiêm áo hoa lệ của hắn mà nói thôi cũng đã đáng giá ít nhất ngàn lượng bạc rồi… Vậy mà tới đây làm học đồ?”
“Đúng vậy.” Nhưng có trời mới biết tại sao vị Lục Vương gia này lại cứ phải luẩn quấn trong lòng mãi vì việc này nha?
Theo như lẽ thường, nếu vị quốc bảo Vương gia này không tỏ vẻ “siêu phàm thoát tục” như thế thì nàng đã có lòng nhận thua. Nhưng lúc đó trong lòng nàng đang nổi cơn tức giận với Diêu Y Y, lại đâm phiền lòng đối với thái độ khinh miệt cố ý của Lục Vương gia. Kết quả là, hắn khiêu chiến, nàng ứng chiến, mà dưới ngòi bút mỏng nhẹ kia lại không để lại một chút lưu tình bao dung nào, ở ngay trước mặt đám gia quyến Vương tộc đang có mặt tại Cửu vương phủ nàng múa bút vẽ ngay ba bức họa, thắng liên tiếp cả ba bức.
Sau khi thua ba trận, Lục Vương gia này lại làm thật như lời hắn hứa trước lúc bắt đầu thi, lạy nàng làm vi sư, cho dù nàng có dùng đủ mọi cách để từ chối, người này vẫn khăng khăng giữ ý định. Mà hiển nhiên còn cố ý ma mãnh lấy thân phận là một huynh trưởng để lôi kéo Cửu Vương gia giúp sức nói thêm vào. Đến cuối cùng, nàng đành bất đắc dĩ nhận người rồi đưa đến cửa hàng.
“Lục Vương gia, bởi vì ngài cố ý bái sư, vậy kể từ hôm nay, trước tiên là ở chỗ này giúp việc, cùng bàn luận một chút về nghề vẽ lụa với vị họa sĩ được cửa hàng mời đến đang ở phía trong kia đi.”
“Muốn Bổn vương luận bàn tài nghệ với một hoạ sĩ tầm thường sao? Bổn vương là tới đây để học ngươi….”
“Vi sư đã nói, ngươi có nghe không? Hoá ra Lục Vương gia lại là người nói mà không giữ lời, khi sư diệt tổ sao?”
“Đương nhiên là không phải!” Hàng Niệm Nhạn nói liền một hơi, “Luận bàn thì luận bàn, sợ gì ai? Hoạ sĩ của cửa hàng các ngươi ở nơi nào, mau tới bái kiến Bổn vương!”
“Hàng Niệm Nhạn.”
“Hả… Ngươi dám gọi thẳng tên tục Bổn vương?”
“Ngươi vừa bái ta làm thầy, theo lý thì nên tôn sư trọng đạo. Bước ra khỏi cánh cửa này, ngươi là Vương gia có vị thế hiển hách, còn ở trong cửa hàng này, ngươi cũng như những người bình thường khác. Nếu ngay cả điểm này mà ngươi cũng không thể phân biệt được, xin mời Vương gia quay về Phủ đệ thần tiên của ngài đi, dân phụ không tiễn…”
“Không được, ngươi đã đáp ứng ta rồi, không thể nói mà không giữ lời! Bổn vương… Bản nhân nhất ngôn cửu đỉnh, bái sư chính là bái sư, học đồ chính là học đồ. Phòng vẽ tranh ở nơi nào?”
Nàng giơ bàn tay trắng nõn chỉ, “Bên kia.”
Hàng Niệm Nhạn mở quạt phe phẩy dạo bước, lại nghĩ đến cây quạt của mình không bằng ai nên mạnh tay ném xuống đất, giẫm chân lên rồi sải bước tiến về phía trước.
“Tiểu thư, đây là quốc bảo Vương gia nhà ai vậy?” Hoàn Tố mỉa mai hỏi.
“Xuỵt, nói phải biết giữ mồm giữ miệng, hắn dù sao cũng là quốc bảo, lại là một Vương gia… A, cẩn thận!”
Lời nhắc nhở đã chậm một bước, không thể ngăn cản hai người trước mặt đụng thẳng vào nhau.
Người đi tới thì mặt che lụa mỏng cúi đầu bước đi, trong tay lại ôm một đống lớn các cuộn tơ, người còn lại thì coi trời bằng vung, nghênh nghênh ngang ngang bước vào không thèm ngó đường phía trước, đương nhiên chuyện phát sinh va chạm là không thể tránh được.
“Thảo dân lớn mật, ngươi dám đụng… Bản nhân không thèm so đo với ngươi!” Hàng Niệm Nhạn lật người bò dậy, vẫn ngạo nghễ như cũ, xoay đầu đẩy cửa gỗ bên cạnh, bước thẳng vào phòng vẽ tranh.
“Úi chao.” Hoàn Tố sợ hãi than, “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một nam nhân không bị sắc đẹp của Phạm Dĩnh làm cho mê mẩn thần hồn đến thất điên bát đảo không biết cha là ai mẹ là ai luôn nha.”
Lời này không nói quá một chút nào. La Chẩn cũng muốn gật đầu nhưng lại cảm giác thấy Phạm Dĩnh hình như có gì đó không đúng. Với võ công của nàng, đây chỉ coi như một cú đụng nhẹ, đáng ra sẽ chẳng ảnh hưởng đến cọng lông, sao đến giờ vẫn không đứng dậy nổi?
“Phạm Dĩnh, có chuyện gì sao?” Hỏi mấy tiếng rồi mà cái khăn che mặt của Phạm Dĩnh vẫn buông xuống, không ngẩng đầu lên đáp lại tiếng nào.
La Chẩn bước nhanh đến cạnh nàng, cúi xuống lấy tay đỡ lấy lưng nàng, “Phạm Dĩnh, té làm sao… ủa??”
Trong tay nàng, cánh tay của Phạm Dĩnh run như hoa hải đường trước gió, gương mặt ngước lên đang ướt đẫm nước mắt đẹp như những giọt mưa long lanh đọng trên cánh hoa, “…… Là hắn, quả nhiên là hắn, ta cảm giác được, chính là hắn! Chính là cái kẻ phụ lòng người kia!”
Kẻ phụ lòng? “Lục Vương gia? Ngươi biết hắn à?”
“Dù cho hắn có luân hồi mấy đời, ta cũng sẽ nhận ra hắn. Hắn là kẻ đã phụ lòng ta, là kẻ bạc tình đã trói ta lại bằng dây thừng trói yêu, rồi đem luyện yêu hoả thiêu ta, muốn khiến cho ta hồn phi phách tán……”
Bên trong Song Uyên cư, Phạm Dĩnh vẫn chưa thể bình ổn những cảm xúc đang dao động như sóng trào, miệng cứ lẩm nha lẩm nhẩm những lời như vậy.
Gương mặt tuấn tú của Phạm Trình đen kịt lại, quát: “Ngươi còn muốn nhớ kẻ kia đến bao giờ mới thôi? Ngươi đừng quên, bởi vì nam nhân này mà mẹ mới chết! Mẹ vì cứu ngươi mà chết, ngươi nhớ kỹ cho ta!”
“Không phải là ta nhớ hắn, mà là hận hắn tận xương!” Phạm Dĩnh kịch liệt lắc đầu, tay nắm chặt thành nắm đấm, trong đôi mắt đẹp tia hận ý đan xen chặt chẽ với tia hung ác.
Phạm Trình khoanh tay, “Mẹ nói hắn là kiếp nạn của ngươi, nếu ngươi cứ một mực dây dưa chìm đắm vào thì sẽ vĩnh viễn không thể nào vượt qua kiếp nạn này được. Hành động của hắn tương đương với việc gián tiếp giết chết mẹ, đáng lý ra thì phụ thân làm sao có thể bỏ qua cho hắn được, chẳng phải là vì ngươi hay sao! Vì cha sợ rằng nếu giết hắn rồi, ngươi sẽ vĩnh viễn không quay trở lại thành con người như trước được nữa. Đối với người đàn ông này, ngươi không cần hận, mà điều cần thiết là quên hắn đi, ngươi hiểu chưa?”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không đi tìm hắn.” Phạm Dĩnh tâm tình đã hơi vững vàng, “Nhưng đem lại cho hắn chút phiền toái thì được, đúng không? Giống như ở kiếp trước ta trộm viên trường sinh bất lão, khiến hắn vĩnh viễn không cách nào thành tiên được, đời này, ta vẫn sẽ không để cho hắn sống tốt!”
“E hèm, xin hỏi Phạm Dĩnh mỹ nhân, ngươi chuẩn bị như thế nào để ‘dọn dẹp’ Lục Vương gia?” La Chẩn ngồi ở một bên từ nãy giờ, nghe được trong câu chuyện trao đổi giữa hai người một hai ý tứ mà nàng có thể hiểu. Đại khái là cái tên Lục Vương gia cổ hủ vô duyên kia đã từng chiếm một đoạn trong “kiếp hồ ly” dài dằng dặc của Phạm Dĩnh, nhưng lại có một kết cục không làm cho người ta vui mừng…
Là chấm dứt?
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng Liên Hương: “Thiếu phu nhân, lão gia, phu nhân mời ngài đến đại sảnh một chuyến.”
Hửm? Không hiểu vì sao, một lời mời này lại mang đến cảm giác vài phần bất an?
……
La Chẩn cúi đầu nhìn hoa văn hình hoa cúc thêu trên váy của mình, lông mi dài rợp che ánh mắt, gương mặt thanh tú nhã nhặn không biết là vui hay là giận, nhị lão phu phụ Lương gia nhìn thấy vậy thì trong lòng không khỏi có hai phần thấp thỏm: lời mình nói mới rồi có quá nặng nề làm tổn thương con dâu hay không?
“Chẩn nhi, không phải là mẹ muốn chỉ trích con, chẳng qua là miệng lưỡi người đời rất đáng sợ…”
“Mẹ, nhớ lúc trước ngoài phố người người truyền miệng chuyện cũ của Chẩn nhi lúc bị người ta quăng bỏ ngay tại hỉ đường, cha và mẹ bảo hộ Chẩn nhi từng chút một khiến Chẩn nhi cảm giác thâm tình ấm áp sâu sắc.” La Chẩn ngước mắt, “Lúc đó, nếu cha mẹ cũng dễ dàng tin lời người ta giống như hôm nay, cuộc sống Chẩn nhi tất nhiên đã rất khổ sở.”
Nói cách khác, lời vừa rồi đã thật sự tổn thương con dâu? Lương Đức tỏ ra bất an, “Chẩn nhi đừng hiểu lầm, chúng ta không phải là nghi ngờ gì con. Chẳng qua là nghe được những lời nói bất lợi cho con nên muốn nhắc nhở…”
“Nếu con dâu đoán không sai, người bẩm báo cho Nhị lão những lời này phải chăng là Diêu Y Y?”
Vương Vân kinh ngạc, “Sao Chẩn nhi lại nghĩ như vậy? Đứa bé Y Y kia không phải là loại người sẽ đi nhàn thoại về người khác. Người nói những lời này với chúng ta là phu nhân phủ Thái úy…”
La Chẩn thầm trách mình không khỏi quá nóng vội, bởi Diêu Y Y kia cũng coi như thông minh, sao mà có thể để bản tính của nàng ta bại lộ trước mặt cha mẹ chồng được.
“Chẩn nhi, có phải con có hiểu lầm gì đối với Y Y không? Nàng là một đứa bé đáng thương, cũng rất thích con, con nên chăm sóc nàng nhiều một chút.”
“Như vậy, nếu giữa nàng và Chẩn nhi, cha mẹ sẽ tin tưởng ai?”
“Sao?”
“Cha và mẹ vừa nghe xong lời nói của người ngoài là tới khuyên nhủ ngay con dâu, mà con dâu chỉ mới nói một câu đoán người đó là Diêu Y Y, thì mẹ liền lên tiếng bênh vực. Đây có phải là muốn nói cho con dâu biết rằng nàng biết cách làm người hơn so với con dâu?”
“Chẩn nhi…”
“Cha, mẹ, từ trước đến giờ con dâu luôn kính trọng Nhị lão, nếu Nhị lão có nghi ngờ gì xin cứ hỏi, con dâu nguyện sẽ bẩm báo rõ ràng cho Nhị lão biết.
Lục Vương gia bái sư học nghệ, không vì cái gì khác mà chỉ vì con dâu vẽ tranh giỏi hơn hắn. Mà con dâu có cử chỉ điệu bộ gì với hắn thì cũng không phải là con dâu ngả ngớn trêu ghẹo, lúc ấy có mặt tại đó có Công chúa, có Khánh Vương phi, còn có rất nhiều quý phu nhân của các quan to. Con dâu tự vấn và thấy rằng từ đầu đến cuối con không có lỗi lầm gì trong việc lễ nghi cư xử tại nơi đó.
Nếu Nhị lão muốn chứng thực, ngày mai Khánh Vương phi, Cao Vương phi sẽ tới tú phường học nghệ, xin hai ngài cứ gặp và hỏi họ.”
“Vương phi đến học nghệ?” Vương Vân hơi kinh ngạc, nhưng lại chợt nghĩ rằng đây không phải là đề tài trọng điểm trước mắt, “Chẩn nhi, mẹ chưa từng nghi ngờ con. Cách làm người, phẩm giá, tính cách của con có thể người khác không rõ lắm, nhưng chúng ta nhìn thấy thật rõ ràng.”
La Chẩn chợt quỳ xuống đất. Lương gia Nhị lão cả kinh, “Chẩn nhi, con làm cái gì vậy, con…”
“Con dâu quỳ gối nơi đây là xin Nhị lão thứ lỗi.”
“Thứ lỗi? Lỗi gì đâu mà tha?” Lương gia Nhị lão nhất thời thấy ngại ngùng xấu hổ. Lương Đức nói, “Cha đây đúng là đã thấy có mấy phần không ổn, nhưng con phải tin tưởng rằng bởi vì cha coi con như con gái ruột nên thương, trước sau gì đều sợ là sẽ tổn thương con mà.”
“Con dâu tin, con dâu cũng luôn luôn coi Nhị lão là thân sinh phụ mẫu để tôn trọng hiếu kính.” La Chẩn vẫn cỗ ý quỳ mà không đứng dậy theo cái nâng tay của bà bà.
“Sau này đương nhiên con dâu cũng luôn lo liệu hiếu đạo trước sau như một không thay đổi. Con dâu biết, Lương gia có thể có địa vị hôm nay là có quan hệ chặt chẽ với việc Nhị lão luôn coi trọng chữ tín trong giao thương buôn bán, gia đình luôn làm việc một cách nhân đạo thiện lương. Con dâu trong việc mua bán mặc dù muốn có lãi lớn, nhưng cũng không mổ gà lấy trứng trái với đạo buôn bán của Lương gia.”
“Chuyện này chúng ta rất tin tưởng.”
“Con dâu đối nhân xử thế không thể tự xưng là phúc hậu nhân ái, nhưng người không lấn ta, ta đương nhiên sẽ không lấn hiếp người. Con dâu miệng lưỡi lợi hại thì cũng chỉ là lợi hại với người ngoài, con dâu làm việc ngoan độc cũng chỉ là đối với người hung ác. Con dâu xin Nhị lão tin tưởng con dâu, mọi việc con làm đều là vì tướng công, vì Lương gia. Sau này, bất kể Nhị lão thấy cái gì, nghe được cái gì, chỉ xin hai ngài tin tưởng con dâu.”
Vương Vân gật đầu, “Tin, tin, đương nhiên tin tưởng. Con là con dâu ngoan hiền của Lương gia, là thê tử tốt của Chi Tâm. Con đối với Chi Tâm có tâm, đối với Lương gia vất vả, chúng ta đều thấy trong mắt, ghi tạc trong lòng.”
“Nhưng con dâu vẫn cần phải xin Nhị lão thứ lỗi.” La Chẩn ngước mắt nhìn hai người, “Con dâu được cưới vào cửa Lương gia, trở thành người Lương gia, ở trong nhà của mình, con dâu muốn sống vui vẻ sung sướng cũng không phải là quá đáng phải không ạ?”
“Đương nhiên là vậy, đương nhiên là vậy.”
“Sau này, nếu có người ngoài nào có dụng tâm kín đáo khiến cho con dâu phiền lòng, con dâu lấy thân phận dâu cả của gia đình đuổi nàng ra khỏi cửa, cũng không phải quá đáng đúng không ạ?”
“Mẹ tin tưởng Chẩn nhi xử sự trên dưới trong ngoài đúng mực…”
Lương Đức cũng gật đầu.
“Cám ơn Nhị lão đã tín nhiệm. Con dâu còn phải xin Nhị lão tha lỗi thêm một việc nữa, đó là, nếu có ngày đó thật, đến lúc đó Nhị lão vì tấm lòng thiện lương thương người mà ra mặt khuyên giải con dâu, xin thứ lỗi là chưa chắc con dâu sẽ tuân mệnh làm theo lời khuyên của hai ngài.”
“Chuyện này…” Lương gia Nhị lão quay sang nhìn nhau rồi sau đó nói, “Chẩn nhi, cái nhà này đã giao cho con quản lý, chúng ta sẽ không ngang ngược nhúng tay.”
“Con dâu cám ơn…”
“Cha, mẹ, vì sao các ngài lại bắt nương tử quỳ như vậy?” Chi Tâm thở phì phì chạy vào sảnh, khuôn mặt đẹp nhăn lại vì giận, “Nương tử sẽ mỏi nha.”
“Tướng công.” La Chẩn dựa vào tay tướng công đứng lên, “Trân nhi có chuyện cầu xin cha mẹ nên quỳ, chứ cha mẹ không có bức bách Trân nhi.”
“À… Nhưng cũng không được!”
Sao lại không được?
“Nương tử có chuyện cầu xin cha mẹ, cũng phải để Chi Tâm quỳ, nương tử không thể quỳ.” Chi Tâm vừa nói liền quỳ xuống luôn, “Chi Tâm quỳ rồi nè, cha, mẹ, về sau các ngài không để cho Trân nhi quỳ nha…”
“Được rồi mà tướng công, cha và mẹ đã đồng ý với Chẩn nhi rồi, chàng đừng quỳ nữa.” La Chẩn hướng Lương gia Nhị lão khẽ chào, “Con dâu cáo lui, chúc Nhị lão an khang.”
Sau khi xoay người thì lúc này gương mặt thanh tú của La Chẩn mới thoáng hiện một tia run sợ.
Lương gia có thể có thanh danh ngày hôm nay tất nhiên một phần là có quan hệ với tôn chí “Hoá túc chất ưu”* và “Đối xử như nhau” trong giao thương của Lương gia, nhưngchắc chắn phần lớn là nhờ ông Trời chiếu cố quan tâm mà thôi.
(* hàng hoá đủ, chất lượng tốt)
Cha chồng mẹ chồng chỉ khôn ngoan khéo léo khi xử lý chuyện buôn bán bên ngoài, còn thu vén chuyện nhà thật rất không thoả đáng. Nếu không, biết rõ Lương Nhị phu nhân có tâm ý xấu, biết rõ nô tài của nhà Lão Nhị vô lễ với Đại thiếu gia, biết rõ Chi Nguyện và Chi Tri khi dễ tính kế với Chi Tâm khắp nơi, sao hai người lại có thể để mặc không nhúng tay can thiệp?
Đối với cha chồng mẹ chồng, hình như là ‘họ hàng xa’ quý hơn ‘láng giềng gần”, ‘người ngoài’ tốt hơn ‘người nhà’ mới đúng là đạo cư xử quân tử thì phải?
Nhưng, La Chẩn không phải quân tử, làm con dâu hiền tất nhiên là tốt, nhưng làm con dâu ác cũng chả ngại gì. Thay vì để cho người ngoài lợi dụng sự thiện lương của Lương gia mà tính kế và lừa gạt, thì thà để nàng làm người ác còn tốt hơn. Nhị lão trước giờ có thể dung túng Lương Nhị phu nhân tác oai tác quái, bây giờ dung túng nàng một lần thì có làm sao?
Đã sắp tới giữa mùa hè, thời tiết nóng bức, cả người lúc nào cũng thấy khó chịu. Lương gia là đại phú gia, vật dụng dành cho mùa hè mặc dù không thiếu, nhưng dù có mười mấy chậu nước đá đặt bên trong phòng cũng khó làm cho mát mẻ hoàn toàn.
“Thiếu phu nhân, mời ngài nhanh chóng ra chỗ thủy tạ xem thiếu gia một chút đi. Thiếu gia nói mình trở thành một con ngỗng trắng chết nóng rồi, đuổi tụi nô tỳ đi không cho quấy rầy. Nhưng tới giờ này mà thiếu gia còn chưa dùng cơm trưa xong nữa.”
Hoàn Tố phì cười, “Mấy ngày trước cô gia còn nói mình biến thành con ếch đại bự bị lật ngửa bụng, sao lúc này lại thành ngỗng trắng rồi? Nô tỳ thấy rõ nha, rõ ràng là cô gia muốn làm nũng với tiểu thư đây.”
La Chẩn mới lau mát rồi thoa phấn chống rôm sảy cho Bảo Nhi xong, đập một cái vào cái mông nhỏ núng nính thịt, “Bảo Nhi, đi xem phụ thân ngươi biến thành ngỗng trắng đi.”
Bên trong thủy tạ, một ngốc tử mặc quần áo nhẹ, nằm ngửa trên giường trải chiếu, hai tay hai chân co giật nhè nhẹ, miệng lẩm bẩm: “Nương tử, Chi Tâm nóng chết rồi, Chi Tâm thành ngỗng trắng, nóng đến chết rồi… Phong vân ca ca tránh ra đi! Nương tử, nương tử, Trân nhi, Trân nhi…”
Có người sinh ra là đã được ông trời chiếu cố nên chẳng thấy lạ gì phải không? La Chẩn giả bộ tức giận, giơ tay đánh vào trán hắn, “Thối ngốc tử, đang được hưởng phúc mà chẳng biết!”
“Cạc cạc.”
“… Thối tướng công, đừng đùa giỡn nữa!”
“Cạc cạc cạc.”
“… Chi Tâm!”
“Cạc cạc cạc két.”
La Chẩn nhấc cục thịt mập tròn đang ẵm trên người ra, đặt phịch xuống.
“Cạc cạc… Á á, Bảo Nhi, con thật nặng, đè chết phụ thân rồi…”
“Cạc cạc…” Bảo Nhi hơn bốn tháng mới mọc một chiếc răng nhỏ, ngồi trên bụng phụ thân giương nanh múa vuốt.
“Bảo Nhi, con đè phụ thân nữa, phụ thân ăn con đó.”
“Cạc cạc…” Bảo Nhi ngoáy mông, khoát khoát cái tay nhỏ bé, bò bò bò bò, dọc theo đường bò không quên trây trét nước miếng, cuối cùng tìm được da mặt tuấn mỹ của phụ thân nhà mình liền há mõm cắn.
“Ai nha, thối Bảo Nhi, con dám ám toán phụ thân, muốn phạt con!”
“Két… Hắc… A a…” Bảo Nhi thích nhất là cùng chơi trò này với phụ thân, mỗi lần chơi đều là đem toàn lực hoan hô vang cười.
La Chẩn miễn cưỡng liếc qua hai cha con này, tất nhiên là để mặc kệ cho họ chơi với nhau.
Tiếng của Hoàn Tố chợt cất lên, “Tiểu thư, xà mỹ nữ kia tới!
“Nương tử, Xà mỹ nữ là cái gí?”
“Là Diêu Y Y.”
“Y Y? Nàng là người, không phải là rắn.”
“Bởi vì ta không thích nàng, cho nên gọi là rắn… Đừng động đậy! Chỗ này còn chưa có lau xong.” Thối ngốc tử, chỉ vì muốn làm nũng với nàng mà để mình nóng đến nổi rôm, thật là không nên quan tâm chăm sóc hắn làm chi.
Chi Tâm ngoan ngoãn nằm úp sấp xuống, đưa cái lưng thon dài đẹp mắt ra, “Nương tử không thích Y Y sao?”
“Ừ, không thích.” Cũng nên để cho ngốc tử này hiểu rõ về cảm giác của nàng, xem có còn dám để cho nàng thấy hắn thân thiết với nữ nhân kia nữa không!
“Vậy, nương tử không thích nàng ta, Chi Tâm cũng không thích.”
“…Thật à?”
“Ừ, người nương tử thích, Chi Tâm mới thích… Ahh, thật thoải mái, nương tử lau nữa…” Chi Tâm nhắm mắt, hưởng thụ sự chăm sóc thương yêu của nương tử, “Nương tử, chờ một chút nữa Chi Tâm lau cho nàng có được không?”
La Chẩn bóp vành tai hắn một cái, “Ta đâu có nổi rôm nổi sảy gì đâu, không nên lau.”
“Nương tử, lau đi mà, lau đi mà, Chi Tâm muốn lau, để cho Chi Tâm lau đi mà.”
“…Thối ngốc tử, trong đầu chàng lại muốn nọ kia chứ gì?”
“Hắc hắc.…” Người nào đó bỗng nhiên chồm nửa người dậy, rẽ tới gần, “Nương tử, ngày hôm qua nàng bồi Bảo Nhi ngủ, không có bồi Chi Tâm nha, Chi Tâm nhớ nương tử.…”
Trời ạ, nhìn ngốc tử này.… Nửa thân trên trần trụi đẹp đẽ, tóc xoã dài như nước, khuôn mặt mang vẻ tuấn mỹ đầy dụ hoặc, một đôi mày kiếm mắt đen nhuốm chút dục tình, quả thực.…
“Tiểu thư, bánh đúc đậu canh mới vừa được bưng tới, ngài với Cô gia dùng một chén nha.” Hoàn Tố nhẹ nhàng đánh tiếng từ phòng ngoài.
La Chẩn tay mắt lanh lẹ, cầm áo ngoài khoác lên người tướng công nhà mình để che đi cái sắc đẹp lồ lộ làm cho người ta thèm nhỏ dãi kia, “Bưng vào đi.”
“Vâng.” Hoàn Tố vén rèm kết bằng hạt châu, tay cầm hai chén bánh đúc đậu đặt vào cái bàn con chứa đá hong mát bên cạnh giường, xong quay lại nhìn bé con đang ngủ ngon lành trên giường, “Bảo Nhi ngủ rồi ạ? Bảo Nhi thật là chắc nịch nha. Vú nuôi trước bị nóng trong người nên đổi sang vú nuôi này, thế mà bé con vẫn ăn ngon ngủ ngon, giống y như một chú heo con nha.”
Chi Tâm bất bình cãi: “Bảo Nhi không phải là heo con, Bảo Nhi là Bảo Nhi.”
La Chẩn nhét một chén bánh đúc đậu canh vào tay hắn, “Ăn.”
“Ah.” Người nào đó thanh minh bảo bối nhà mình không phải là heo con, thế nhưng tướng ăn của chính mình lại chả khác heo con chút nào.
La Chẩn đưa tay cột lại vạt áo lỏng lẻo của hắn, miệng hỏi: “Diêu Y Y vẫn còn ở ngoài sảnh nói chuyện với lão gia và phu nhân à?”
“Dạ. Ngài không qua đó thật à?”
“Nương tử, ăn.” một ngốc tử đem một muỗng bánh đúc đậu canh đưa tới miệng nương tử.
La Chẩn liếc nhìn hắn một cái rồi mở miệng đón nhận món ăn hắn đút, “Không đi. Nhà thủy tạ đang mát mẻ thế này, ta ở đây chơi đùa thảnh thơi thoải mái với tướng công và con trai của ta không tốt hay sao? Sao phải đi gặp một xà mỹ nữ để tự rước lấy bực mình vào người?”
Ủa? Trước mặt cô gia mà tiểu thư không hề kiêng dè biểu thị thái độ ghét bỏ nữ nhân kia à? “Nhưng, ngài để mặc kệ nàng ta ra sức lấy lòng lão gia phu nhân, nhỡ đâu lão gia phu nhân…”
“Không có nhỡ đâu.” La Chẩn lau canh ở khóe miệng ngốc tử, “Tướng công là của ta, ai cũng không thể ra mặt làm chủ chia lìa ta với chàng, ngay cả người đó có là lão gia hay phu nhân cũng không được.”
Người nào đó gật đầu liên tục, “Đúng đó, Chi Tâm là của Trân nhi nha.”
La Chẩn bóp vành tai hắn, “Đúng, là của một mình ta.”
“Hi…”
Hoàn Tố xem như không thấy người ta nhu tình mật ý, “Nhưng mà cô gia, nếu có mỹ nhân khác hướng ngài yêu thương nhung nhớ, ngài thật không cần sao?”
“Mỹ nhân khác? Ai a?” Chi Tâm đem một muỗng bánh đúc đậu canh cuối cùng đút cho nương tử, đem thìa ngậm vào trong miệng, hỏi.
“Tỷ như…” Hoàn Tố cử ra một vị đại mỹ nhân không thể tranh cãi, “Phạm Dĩnh! Nếu Phạm Dĩnh lao vào trong lòng ngài, ngài sẽ đẩy ra sao?”
“…. Đẩy ra a, A Hoàng A Hắc A Bạch Chi Tâm liền đẩy ra được nha.”
“Ách?”
La Chẩn cười trộm. Nếu tướng công nhà mình không có dị năng này, nàng làm sao có thể thật sự yên tâm để Phạm đại mỹ nhân ở trong thêu phường, cùng tướng công ở chung đây.
Nhưng Hoàn Tố vẫn cứ không tin, “Ngài nói, Phạm Dĩnh đại mỹ nhân sống sắc sinh hương này ở trong mắt ngài, cùng A Hoàng A Hắc A Bạch giống nhau?”
“Hoàn Hoàn thật ngốc!”
“Ách?”
“Đương nhiên là không giống rồi, nàng là hồ….”
“Bát canh này chàng cũng ăn đi.” La Chẩn hợp thời ngăn chặn lời nói kinh người của ngốc tử.
“Nha, nương tử cũng ăn nga.” Người nào đó có ăn, bộ dạng lại tham ăn giống heo, nhưng ở trong mắt nàng, vẫn là thuần khờ đáng yêu như thế.
“…. Vậy Diêu Y Y thì sao? Diêu Y Y ở trong mắt ngài là cái gì?” — Tóm lại, nha đầu Hoàn Tố hạ quyết tâm muốn đánh phá tiểu thư nhà nàng cùng cô gia ân ái là được.
“Y Y là người rồi, nhưng mà, nàng cũng gọi là ‘Trân Nhi’, Chi Tâm không thích!”
Hoàn Tố phiết miệng nhỏ, “Nàng không chỉ muốn gọi giống tên tiểu thư, còn muốn thay vị trí tiểu thư đây.”
“Nga?” Chi Tâm nghiêng đầu, “Nàng muốn thay nương tử làm gì a? Nàng muốn thay nương tử làm việc sao? Nương tử quá mệt mỏi có phải hay không? Tốt… Nhưng mà, nương tử chịu, nàng cũng không nha.”
“Nàng như thế nào có phẩm hạnh đó được?” Hoàn Tố liếc thấy chủ tử không hề có ý ngăn trở, vui sướng nói một mạch đơn giản, “Nàng muốn thay thế, là vị trí tiểu thư ở bên người ngài, là vị trí tiểu thư ở trong lòng ngài, là vị trí tiểu thư ở… Trên giường ngài!”
“Nha….” Chi Tâm mở to mắt, “Nương tử, Hoàn Hoàn nói thật sao?”
“Không nên hỏi ta, tướng công.” La Chẩn ngón tay nhỏ vén lên tóc mai hắn, “Tự mình đi hỏi dụng tâm người ta, tướng công từ trước đến nay có thể cảm giác ác ý thiện ý của người khác, chàng tự mình đi hỏi là tốt rồi. Ta tin tưởng, chỉ cần chàng hỏi, liền có được đáp án.”
Chi Tâm giật mình, con ngươi thuần mỹ đầu tiên là di động một tia hoang mang, sau lại rung động, rồi khuấy thành gợn sóng, thật lâu sau sau…… “Y Y không tốt, Y Y thật là xấu!”
“A?” Hoàn Tố ngạc nhiên, “Cô gia ngài sao hiểu được?”
“Y Y biết rõ Chi Tâm yêu nhất Trân Nhi, Chi Tâm không thể không có Trân Nhi, nàng còn muốn làm như vậy, nàng thật xấu, Chi Tâm chán ghét nàng!”
“Tiểu thư, Cô gia ngài ấy….”
La Chẩn nhoẻn miệng cười, “Thực thông minh không phải sao?”
Trong phòng khách, khách và chủ hoà thuận, nói cười vui vẻ.
“Y Y, ngươi trước mắt là quản sự của Cửu Vương phi, là người bận rộn, còn tự tay làm đồ ăn rồi tận tay đưa lại đây, phần tâm ý này bá phụ bá mẫu xin nhận, về sau không cần vất vả như thế nữa?”
“Lương bá mẫu ngài trăm ngàn không cần nói như vậy.” Diêu Y Y mi thuận mắt nhu, vô hạn cung kính, “Nhị lão đối với Y Y yêu thương như thế, Y Y xem Nhị lão lại hơn hẳn cha mẹ thân sinh. Nay mẹ Y Y đã mất, Nhị lão ở trong lòng Y Y, đã là người thân cận nhất, phần hiếu thuận này tất nhiên là cần thiết.”
“Đứa nhỏ này, ngươi nói như thế, lại làm cho người ta đau lòng…”
“Lương bá mẫu……”
“Y Y!” Chi Tâm giống như một đoàn hỏa khí, thiêu đốt tiến vào phòng khách, “Y Y ta có lời muốn nói với ngươi!”
Diêu Y Y vui cười đầy mặt, ôn nhu nói: “Chi Tâm ca ca, Y Y đang muốn đi tìm ngươi đây, ngươi gần đây khỏe không?”
“Chi Tâm khỏe lắm!” Chi mắt mở to, “Y Y, ngươi thích Chi Tâm sao?”
“Chi Tâm ca ca…” Diêu Y Y thẹn thùng, “Chi Tâm ca ca, ngươi như thế nào…”
“Chi Tâm, con nói bậy bạ gì đó?” Lương Đức khẽ quát, “Y Y là một hàng hoa khuê nữ, con đừng bừa bãi hồ ngôn loạn ngữ!”
“Cha, mẹ, hai người không cần lo, chuyện này rất trọng yếu.” Chi Tâm mặt nhuộm đỏ, xoay khuôn mặt xinh đẹp lại đối diện với mỹ nhân, “Y Y, ngươi nhất định phải nói cho Chi Tâm, ngươi thích Chi Tâm sao? Ngươi muốn làm nương tử Chi Tâm sao?”
“Chi Tâm!”
“Nương tử không thể thiên vị, Chi Tâm cũng muốn hôn nhẹ.”
“… Chàng chưa ngủ à?”
“Muốn hôn nhẹ… Chi Tâm buồn ngủ lắm rồi nha…”
Đồ ngốc! Chu môi hôn chụt lên má hắn…
“Còn miệng nữa.”
Được voi đòi tiên… Bất quá, cái miệng nhỏ đỏ thắm này, thật rất mê người, hôn thêm….
Đạt được nguyện vọng Chi Tâm chép chép đôi môi đỏ mọng, lại dụi dụi mặt vào con trai, ngủ tiếp.
Hoàn Tố vén rèm, “Tiểu thư, đồ ăn hâm xong rồi….”
“Xuỵt —” La Chẩn đưa ngón trỏ lên môi, lại chỉ chỉ trên giường.
Hoàn Tố đưa đôi mắt đẹp ngắm hai kẻ đang ngủ, che miệng bật cười, hạ thấp giọng nói: “Nhìn lúc này thấy Bảo Nhi giống Cô gia quá đi.”
“Đúng vậy.” Mắt La Chẩn tràn đầy tình cảm âu yếm, “Em để đồ ăn trên bàn rồi lấy lồng bàn đậy lại, thể nào nửa đêm tỉnh lại chàng nhất định sẽ ăn.”
“Dạ… Ah, tiểu thư, ngài đang vẽ Cô gia và Bảo Nhi sao?”
“Ừ.”
Dưới nét vẽ tỉ mỉ của La Chẩn, một bức phác thảo tinh tế nhẹ nhàng dần dần hiện ra mang hình dáng của trượng phu và con yêu của nàng, “Đây là chồng và con của ta, ta sẽ dùng toàn lực để bảo hộ hạnh phúc của mình. Kẻ nào muốn phá hoại hay đoạt người, ta tất nhiên sẽ gặp Phật giết Phật, gặp Ma chém Ma.”
***
“Chẩn tỷ tỷ, Chẩn tỷ tỷ!”
La Chẩn dừng chân để chờ người đang vội vàng đuổi gọi phía sau.
Ngọc Thiều vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ, khoác tay La Chẩn, “Tỷ sẽ không tức giận chứ? Tỷ sẽ vẫn còn quan tâm đến Thiều nhi chứ?”
La Chẩn cười nhạt một tiếng, “Đúng là tức giận. Nhưng không phải là lỗi của công chúa, nên không phải là tức giận công chúa. Chẳng qua, sau này các yến tiệc của Cửu vương phủ xin đừng mời La Chẩn nữa.”
“Chẩn tỷ tỷ…. Ngọc Thiều cắn môi muốn khóc, “Tỷ vẫn tức giận Thiều nhi phải không? Thiều nhi cũng không ngờ là những phụ nhân kia lại nhàm chán đến vậy, Thiều nhi sẽ không lui tới cùng các nàng nữa….”
“Công chúa lấy chồng xa đến đây, nếu đoạn tuyệt không lui tới với các gia quyến vương tộc và hoàng thân quốc thích thì sống chỗ này thế nào được? Công chúa đừng vì La Chẩn mà để lỡ việc chính, mời công chúa quay lại thôi, La Chẩn cáo từ.”
“Chẩn tỷ tỷ…”
“Công chúa, mấy vị Vương phi đang chờ ngài quay lại đấy.” Ra ngoài gọi người không phải là thiếp thân tỳ nữ Dung Hội của công chúa, mà là quản sự “Tư Chẩn” vừa nhậm chức không lâu.
Ngọc Thiều đột nhiên quay đầu, quát: “Tư Chẩn, đều tại ngươi!”
“Công chúa?”
“Nếu không phải lúc nãy trên yến tiệc ngươi ba hoa về nghề lụa của Chẩn tỷ tỷ, còn đề nghị Chẩn tỷ tỷ biểu diễn trước mặt mọi người, các nàng làm sao lại có thái độ cư xử như thế? Ngươi tự tiện mở miệng nói bừa, thật đáng giận!”
“Công chúa, nô tỳ biết tội. Nhưng mà, nếu La đại tiểu thư chịu thuận theo ý kiến của mọi người thì công chúa cũng sẽ không mất thể diện trước mặt chư vị Vương phi….”
“Nói rất có lý!” Cao giọng phụ họa là một vị nam tử mặc hoa phục nãy giờ ngồi ở trong đình nghỉ mát bên kia.
Công chúa hơi giật mình, “Lục Vương huynh? Sao huynh ở chỗ này?”
“Bổn vương ngại Cửu vương đệ mời những người tục khí đó tới, nên chạy sang bên này hóng mát một chút.” Vừa nóivừa bước tùng bước xuống đình, “Cửu đệ tức (em dâu thứ 9), ngươi thay mặt Cửu vương phủ này mà sao không chọn lựa khách mời một chút, một gian thương sao cũng là thượng khách của ngươi?”
“Ý của Lục Vương huynh là….” Ngọc Thiều liếc nhìn La Chẩn một cái, sắc mặt khẽ biến, “Chẩn tỷ tỷ là bằng hữu của Bổn công chúa.”
Lục Vương gia Hàng Niệm Nhạn nhướng một bên mày, ánh mắt không vui, “Cửu đệ tức, ngươi đường đường là công chúa của một nước, vì sao lại có bằng hữu là con buôn thô tục đến như vậy? Nếu đã là một gian thương, còn làm bộ làm tịch cốt khí thanh cao, các Vương phi đã nể mặt để cho ngươi biểu diễn lại còn dám từ chối….”
“Ngươi….”
Công chúa tức giận đến run rẩy toàn thân. La Chẩn cầm tay nàng ấy khẽ lắc, vừa thi lễ nhẹ một cái vừa cười cười nói: “Lục Vương gia, ngài mở miệng ngậm miệng là nói người khác thô tục không chịu được, nói vậy bản thân Vương gia ngài tất nhiên là siêu phàm thoát tục chăng?”
“Hừ!” Hàng Niệm Nhạn phe phẩy cây quạt, tiếng thở cũng nhuốm mùi giận dữ, “Bổn vương đương nhiên là không giống kẻ thô tục như ngươi rồi!”
“Vương gia không ăn thức ăn được nấu nướng của nhân gian à? Chẳng lẽ ngài mặc, ăn, dùng đều không phải là do người thế tục làm ra hay sao, mà là do thần tiên ban cho?”
“Ngươi… Mỏ nhọn răng sắc, quá thế tục!” Ánh mắt Hàng Niệm Nhạn càng thêm khinh thường, “Tư lợi cho riêng mình, lấy tiền mua lòng thái giám trong cung, con buôn lọc lõi như thế mà còn dám nói mình không phải là kẻ thô tục?”
“Lục Vương gia, phàm là người đang sống trên nhân gian thì cũng không thể ngoại lệ; ăn, mặc, ở, đi lại… loại nào không tầm thường? La Chẩn tự thấy rằng cho tới bây giờ phát tài lập nghiệp đều là bằng vào trí tuệ của chính mình, chưa tùng đục thực người khác hay dựa vào phú quý sẵn có. Nếu như thế chính là đại tục, La Chẩn tình nguyện nhận lấy.”
“Ngươi, ngươi, ngươi… Ngươi châm chọc Bổn vương ký sinh ăn bám? Ngươi là đồ phụ nhân con buôn, ngươi trừ việc tìm kiếm những thứ mang hơi tiền ra thì còn hiểu cái gì đâu? Ngươi như thế này thật làm bẩn danh tiếng phong nhã của Hàng Hạ quốc, ngươi….”
“Những thứ La Chẩn biết, chắc gì Vương gia đã biết, nhưng những việc Vương gia biết, chưa hẳn là La Chẩn không biết….”
“Ngươi lớn mật, dám đánh đồng với Bổn vương!”
Ngọc Thiều lông mày nhăn lên, gương mặt xinh đẹp trở nên lạnh lùng, “Nếu Lục Vương huynh ngại Cửu Vương phủ tục khí, vậy mời huynh quay về Phủ đệ thần tiên của huynh đi thôi. Đệ muội cung tiễn.”
“Bổn vương không đi!” Hàng Niệm Nhạn ồn ào thu quạt, chỉ thẳng vào La Chẩn, “Phụ nhân chanh chua này, ngươi nói xem, cái gì Bổn vương biết mà ngươi cũng biết đây?”
“Vậy Vương gia ngài biết cái gì đây?”
“Cầm kỳ thư họa thi từ ca phú, Bổn vương không gì không biết, không gì không giỏi!”
“Vậy thì La Chẩn xin nguyện chịu thua thôi, La Chẩn không có uyên bác như Vương gia.” Khi thấy mặt của đối phương hiện ra vẻ đắc ý thì La Chẩn lấy một chiếc quạt giấy từ trong tay áo ra, thản nhiên phe phẩy nhẹ nhàng, “Nhưng ít ra về môn vẽ thì La Chẩn sẽ không thua kém Vương gia.”
“Ngươi…” Hàng Niệm Nhạn trừng hai mắt nhìn thẳng nàng, “Đây là do ngươi vẽ?”
“Đúng vậy.” La Chẩn đem mặt trước của quạt được vẽ hình bướm vờn hoa đưa cho người trước mặt xem, “Bức hoạ nhỏ này là La Chẩn tiện tay sáng tác, chẳng hay Vương gia với tài văn chương siêu nhiên thoát tục đầy bụng thử bình luận xem, so với bức họa ‘Bách điểu xuất cốc’* được đóng dấu chứng thực bằng ấn triện của Vương gia trong tay ngài kia, cái nào thì sinh động hơn?”
(*trăm con chim bay ra khỏi hang)
“Dĩ nhiên là của Vương gia.” có mỹ nhân kịp thời tới góp mặt lên tiếng, “Bức hoạ ‘Bách điểu xuất cốc’ của Vương gia đẹp không sao tả xiết, muôn hình vạn trạng, dùng loại bút pháp của người phàm chưa chắc bằng được. Thật ra thì, La tỷ tỷ vẽ cũng không phải tệ, chẳng qua là so với Vương gia…”
“A?” Đôi mi thanh tú của La Chẩn nhướng lên mà cũng như không nhướng lên, cười mà như không cười nói, “Lục Vương gia cũng cho rằng như thế?”
Hàng Niệm Nhạn nhìn chằm chằm mặt quạt của đối phương, giữa mày nhíu lại thành chữ ‘Xuyên’(川), “…. Ngươi biết vẽ tranh?”
Trước cửa “Chi Tâm” tú phường, Hoàn Tố tiến lên đón chủ tử vừa đi dự tiệc về. “Tiểu thư, ngài đến phủ Cửu Vương gia dự tiệc, sao không mang nô tỳ đi theo?”
“Xú nha đầu, chỉ nghĩ đến ăn uống món ngon thôi à? Tiểu thư ta có để cho răng của ngươi thiếu ăn hả?”
“Ai nha, ngài biết rõ là nô tỳ chỉ sợ Xà mỹ nữ kia chó cùng rứt giậu mà dùng các thủ đoạn hạ lưu đối với ngài mà thôi.
“Phạm Dĩnh có làm cho ta túi thêu tránh ma quỷ, ta tin bản lĩnh của nàng.”
“Tiểu thư ngài không thương Hoàn Tố, ngài thấy trăng quên đèn!” Hoàn Tố chu mỏ oán trách.
La Chẩn nhéo nhéo má nàng, “Nha đầu ngươi lớn tướng rồi thì học món khi dễ chủ tử có phải không? Chắc đã tới lúc ta cần tìm mối hôn sự cho ngươi được rồi.”
“Nô tỳ không muốn gả chồng, nô tỳ muốn cả đời quấn chân tiểu thư thôi!”
La Chẩn bật cười, “Với điều kiện tiên quyết là Phạm Trình cũng cả đời đi theo Chi Tâm có đúng không?”
“Tiểu thư… Hoàn Tố xoay người giận dỗi, mặt đầy vẻ thẹn thùng, nhưng lại thình lình phát hoảng khi nhìn thấy phía sau tiểu thư là một vật to lớn, “Trời ạ, tiểu thư, đó là gì vậy?”
La Chẩn liếc qua, “Người chứ gì.”
“Nô tỳ đương nhiên nhìn ra được đó là một người, xe của hắn đi theo sau xe tiểu thư, bản thân hắn cũng đi theo phía sau tiểu thư… Hắn còn vào cửa hàng của chúng ta nữa. Hắn là loại người nào vậy?”
“Từ hôm nay trở đi, hắn sẽ là học đồ đến cửa hàng chúng ta học việc, các ngươi dạy dỗ cho kỹ càng nhé.”
“Tiểu thư, ngài khẳng định như vậy?” Học đồ sang trọng phú quý đến như vậy à? Nhìn bộ xiêm áo hoa lệ của hắn mà nói thôi cũng đã đáng giá ít nhất ngàn lượng bạc rồi… Vậy mà tới đây làm học đồ?”
“Đúng vậy.” Nhưng có trời mới biết tại sao vị Lục Vương gia này lại cứ phải luẩn quấn trong lòng mãi vì việc này nha?
Theo như lẽ thường, nếu vị quốc bảo Vương gia này không tỏ vẻ “siêu phàm thoát tục” như thế thì nàng đã có lòng nhận thua. Nhưng lúc đó trong lòng nàng đang nổi cơn tức giận với Diêu Y Y, lại đâm phiền lòng đối với thái độ khinh miệt cố ý của Lục Vương gia. Kết quả là, hắn khiêu chiến, nàng ứng chiến, mà dưới ngòi bút mỏng nhẹ kia lại không để lại một chút lưu tình bao dung nào, ở ngay trước mặt đám gia quyến Vương tộc đang có mặt tại Cửu vương phủ nàng múa bút vẽ ngay ba bức họa, thắng liên tiếp cả ba bức.
Sau khi thua ba trận, Lục Vương gia này lại làm thật như lời hắn hứa trước lúc bắt đầu thi, lạy nàng làm vi sư, cho dù nàng có dùng đủ mọi cách để từ chối, người này vẫn khăng khăng giữ ý định. Mà hiển nhiên còn cố ý ma mãnh lấy thân phận là một huynh trưởng để lôi kéo Cửu Vương gia giúp sức nói thêm vào. Đến cuối cùng, nàng đành bất đắc dĩ nhận người rồi đưa đến cửa hàng.
“Lục Vương gia, bởi vì ngài cố ý bái sư, vậy kể từ hôm nay, trước tiên là ở chỗ này giúp việc, cùng bàn luận một chút về nghề vẽ lụa với vị họa sĩ được cửa hàng mời đến đang ở phía trong kia đi.”
“Muốn Bổn vương luận bàn tài nghệ với một hoạ sĩ tầm thường sao? Bổn vương là tới đây để học ngươi….”
“Vi sư đã nói, ngươi có nghe không? Hoá ra Lục Vương gia lại là người nói mà không giữ lời, khi sư diệt tổ sao?”
“Đương nhiên là không phải!” Hàng Niệm Nhạn nói liền một hơi, “Luận bàn thì luận bàn, sợ gì ai? Hoạ sĩ của cửa hàng các ngươi ở nơi nào, mau tới bái kiến Bổn vương!”
“Hàng Niệm Nhạn.”
“Hả… Ngươi dám gọi thẳng tên tục Bổn vương?”
“Ngươi vừa bái ta làm thầy, theo lý thì nên tôn sư trọng đạo. Bước ra khỏi cánh cửa này, ngươi là Vương gia có vị thế hiển hách, còn ở trong cửa hàng này, ngươi cũng như những người bình thường khác. Nếu ngay cả điểm này mà ngươi cũng không thể phân biệt được, xin mời Vương gia quay về Phủ đệ thần tiên của ngài đi, dân phụ không tiễn…”
“Không được, ngươi đã đáp ứng ta rồi, không thể nói mà không giữ lời! Bổn vương… Bản nhân nhất ngôn cửu đỉnh, bái sư chính là bái sư, học đồ chính là học đồ. Phòng vẽ tranh ở nơi nào?”
Nàng giơ bàn tay trắng nõn chỉ, “Bên kia.”
Hàng Niệm Nhạn mở quạt phe phẩy dạo bước, lại nghĩ đến cây quạt của mình không bằng ai nên mạnh tay ném xuống đất, giẫm chân lên rồi sải bước tiến về phía trước.
“Tiểu thư, đây là quốc bảo Vương gia nhà ai vậy?” Hoàn Tố mỉa mai hỏi.
“Xuỵt, nói phải biết giữ mồm giữ miệng, hắn dù sao cũng là quốc bảo, lại là một Vương gia… A, cẩn thận!”
Lời nhắc nhở đã chậm một bước, không thể ngăn cản hai người trước mặt đụng thẳng vào nhau.
Người đi tới thì mặt che lụa mỏng cúi đầu bước đi, trong tay lại ôm một đống lớn các cuộn tơ, người còn lại thì coi trời bằng vung, nghênh nghênh ngang ngang bước vào không thèm ngó đường phía trước, đương nhiên chuyện phát sinh va chạm là không thể tránh được.
“Thảo dân lớn mật, ngươi dám đụng… Bản nhân không thèm so đo với ngươi!” Hàng Niệm Nhạn lật người bò dậy, vẫn ngạo nghễ như cũ, xoay đầu đẩy cửa gỗ bên cạnh, bước thẳng vào phòng vẽ tranh.
“Úi chao.” Hoàn Tố sợ hãi than, “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một nam nhân không bị sắc đẹp của Phạm Dĩnh làm cho mê mẩn thần hồn đến thất điên bát đảo không biết cha là ai mẹ là ai luôn nha.”
Lời này không nói quá một chút nào. La Chẩn cũng muốn gật đầu nhưng lại cảm giác thấy Phạm Dĩnh hình như có gì đó không đúng. Với võ công của nàng, đây chỉ coi như một cú đụng nhẹ, đáng ra sẽ chẳng ảnh hưởng đến cọng lông, sao đến giờ vẫn không đứng dậy nổi?
“Phạm Dĩnh, có chuyện gì sao?” Hỏi mấy tiếng rồi mà cái khăn che mặt của Phạm Dĩnh vẫn buông xuống, không ngẩng đầu lên đáp lại tiếng nào.
La Chẩn bước nhanh đến cạnh nàng, cúi xuống lấy tay đỡ lấy lưng nàng, “Phạm Dĩnh, té làm sao… ủa??”
Trong tay nàng, cánh tay của Phạm Dĩnh run như hoa hải đường trước gió, gương mặt ngước lên đang ướt đẫm nước mắt đẹp như những giọt mưa long lanh đọng trên cánh hoa, “…… Là hắn, quả nhiên là hắn, ta cảm giác được, chính là hắn! Chính là cái kẻ phụ lòng người kia!”
Kẻ phụ lòng? “Lục Vương gia? Ngươi biết hắn à?”
“Dù cho hắn có luân hồi mấy đời, ta cũng sẽ nhận ra hắn. Hắn là kẻ đã phụ lòng ta, là kẻ bạc tình đã trói ta lại bằng dây thừng trói yêu, rồi đem luyện yêu hoả thiêu ta, muốn khiến cho ta hồn phi phách tán……”
Bên trong Song Uyên cư, Phạm Dĩnh vẫn chưa thể bình ổn những cảm xúc đang dao động như sóng trào, miệng cứ lẩm nha lẩm nhẩm những lời như vậy.
Gương mặt tuấn tú của Phạm Trình đen kịt lại, quát: “Ngươi còn muốn nhớ kẻ kia đến bao giờ mới thôi? Ngươi đừng quên, bởi vì nam nhân này mà mẹ mới chết! Mẹ vì cứu ngươi mà chết, ngươi nhớ kỹ cho ta!”
“Không phải là ta nhớ hắn, mà là hận hắn tận xương!” Phạm Dĩnh kịch liệt lắc đầu, tay nắm chặt thành nắm đấm, trong đôi mắt đẹp tia hận ý đan xen chặt chẽ với tia hung ác.
Phạm Trình khoanh tay, “Mẹ nói hắn là kiếp nạn của ngươi, nếu ngươi cứ một mực dây dưa chìm đắm vào thì sẽ vĩnh viễn không thể nào vượt qua kiếp nạn này được. Hành động của hắn tương đương với việc gián tiếp giết chết mẹ, đáng lý ra thì phụ thân làm sao có thể bỏ qua cho hắn được, chẳng phải là vì ngươi hay sao! Vì cha sợ rằng nếu giết hắn rồi, ngươi sẽ vĩnh viễn không quay trở lại thành con người như trước được nữa. Đối với người đàn ông này, ngươi không cần hận, mà điều cần thiết là quên hắn đi, ngươi hiểu chưa?”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không đi tìm hắn.” Phạm Dĩnh tâm tình đã hơi vững vàng, “Nhưng đem lại cho hắn chút phiền toái thì được, đúng không? Giống như ở kiếp trước ta trộm viên trường sinh bất lão, khiến hắn vĩnh viễn không cách nào thành tiên được, đời này, ta vẫn sẽ không để cho hắn sống tốt!”
“E hèm, xin hỏi Phạm Dĩnh mỹ nhân, ngươi chuẩn bị như thế nào để ‘dọn dẹp’ Lục Vương gia?” La Chẩn ngồi ở một bên từ nãy giờ, nghe được trong câu chuyện trao đổi giữa hai người một hai ý tứ mà nàng có thể hiểu. Đại khái là cái tên Lục Vương gia cổ hủ vô duyên kia đã từng chiếm một đoạn trong “kiếp hồ ly” dài dằng dặc của Phạm Dĩnh, nhưng lại có một kết cục không làm cho người ta vui mừng…
Là chấm dứt?
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng Liên Hương: “Thiếu phu nhân, lão gia, phu nhân mời ngài đến đại sảnh một chuyến.”
Hửm? Không hiểu vì sao, một lời mời này lại mang đến cảm giác vài phần bất an?
……
La Chẩn cúi đầu nhìn hoa văn hình hoa cúc thêu trên váy của mình, lông mi dài rợp che ánh mắt, gương mặt thanh tú nhã nhặn không biết là vui hay là giận, nhị lão phu phụ Lương gia nhìn thấy vậy thì trong lòng không khỏi có hai phần thấp thỏm: lời mình nói mới rồi có quá nặng nề làm tổn thương con dâu hay không?
“Chẩn nhi, không phải là mẹ muốn chỉ trích con, chẳng qua là miệng lưỡi người đời rất đáng sợ…”
“Mẹ, nhớ lúc trước ngoài phố người người truyền miệng chuyện cũ của Chẩn nhi lúc bị người ta quăng bỏ ngay tại hỉ đường, cha và mẹ bảo hộ Chẩn nhi từng chút một khiến Chẩn nhi cảm giác thâm tình ấm áp sâu sắc.” La Chẩn ngước mắt, “Lúc đó, nếu cha mẹ cũng dễ dàng tin lời người ta giống như hôm nay, cuộc sống Chẩn nhi tất nhiên đã rất khổ sở.”
Nói cách khác, lời vừa rồi đã thật sự tổn thương con dâu? Lương Đức tỏ ra bất an, “Chẩn nhi đừng hiểu lầm, chúng ta không phải là nghi ngờ gì con. Chẳng qua là nghe được những lời nói bất lợi cho con nên muốn nhắc nhở…”
“Nếu con dâu đoán không sai, người bẩm báo cho Nhị lão những lời này phải chăng là Diêu Y Y?”
Vương Vân kinh ngạc, “Sao Chẩn nhi lại nghĩ như vậy? Đứa bé Y Y kia không phải là loại người sẽ đi nhàn thoại về người khác. Người nói những lời này với chúng ta là phu nhân phủ Thái úy…”
La Chẩn thầm trách mình không khỏi quá nóng vội, bởi Diêu Y Y kia cũng coi như thông minh, sao mà có thể để bản tính của nàng ta bại lộ trước mặt cha mẹ chồng được.
“Chẩn nhi, có phải con có hiểu lầm gì đối với Y Y không? Nàng là một đứa bé đáng thương, cũng rất thích con, con nên chăm sóc nàng nhiều một chút.”
“Như vậy, nếu giữa nàng và Chẩn nhi, cha mẹ sẽ tin tưởng ai?”
“Sao?”
“Cha và mẹ vừa nghe xong lời nói của người ngoài là tới khuyên nhủ ngay con dâu, mà con dâu chỉ mới nói một câu đoán người đó là Diêu Y Y, thì mẹ liền lên tiếng bênh vực. Đây có phải là muốn nói cho con dâu biết rằng nàng biết cách làm người hơn so với con dâu?”
“Chẩn nhi…”
“Cha, mẹ, từ trước đến giờ con dâu luôn kính trọng Nhị lão, nếu Nhị lão có nghi ngờ gì xin cứ hỏi, con dâu nguyện sẽ bẩm báo rõ ràng cho Nhị lão biết.
Lục Vương gia bái sư học nghệ, không vì cái gì khác mà chỉ vì con dâu vẽ tranh giỏi hơn hắn. Mà con dâu có cử chỉ điệu bộ gì với hắn thì cũng không phải là con dâu ngả ngớn trêu ghẹo, lúc ấy có mặt tại đó có Công chúa, có Khánh Vương phi, còn có rất nhiều quý phu nhân của các quan to. Con dâu tự vấn và thấy rằng từ đầu đến cuối con không có lỗi lầm gì trong việc lễ nghi cư xử tại nơi đó.
Nếu Nhị lão muốn chứng thực, ngày mai Khánh Vương phi, Cao Vương phi sẽ tới tú phường học nghệ, xin hai ngài cứ gặp và hỏi họ.”
“Vương phi đến học nghệ?” Vương Vân hơi kinh ngạc, nhưng lại chợt nghĩ rằng đây không phải là đề tài trọng điểm trước mắt, “Chẩn nhi, mẹ chưa từng nghi ngờ con. Cách làm người, phẩm giá, tính cách của con có thể người khác không rõ lắm, nhưng chúng ta nhìn thấy thật rõ ràng.”
La Chẩn chợt quỳ xuống đất. Lương gia Nhị lão cả kinh, “Chẩn nhi, con làm cái gì vậy, con…”
“Con dâu quỳ gối nơi đây là xin Nhị lão thứ lỗi.”
“Thứ lỗi? Lỗi gì đâu mà tha?” Lương gia Nhị lão nhất thời thấy ngại ngùng xấu hổ. Lương Đức nói, “Cha đây đúng là đã thấy có mấy phần không ổn, nhưng con phải tin tưởng rằng bởi vì cha coi con như con gái ruột nên thương, trước sau gì đều sợ là sẽ tổn thương con mà.”
“Con dâu tin, con dâu cũng luôn luôn coi Nhị lão là thân sinh phụ mẫu để tôn trọng hiếu kính.” La Chẩn vẫn cỗ ý quỳ mà không đứng dậy theo cái nâng tay của bà bà.
“Sau này đương nhiên con dâu cũng luôn lo liệu hiếu đạo trước sau như một không thay đổi. Con dâu biết, Lương gia có thể có địa vị hôm nay là có quan hệ chặt chẽ với việc Nhị lão luôn coi trọng chữ tín trong giao thương buôn bán, gia đình luôn làm việc một cách nhân đạo thiện lương. Con dâu trong việc mua bán mặc dù muốn có lãi lớn, nhưng cũng không mổ gà lấy trứng trái với đạo buôn bán của Lương gia.”
“Chuyện này chúng ta rất tin tưởng.”
“Con dâu đối nhân xử thế không thể tự xưng là phúc hậu nhân ái, nhưng người không lấn ta, ta đương nhiên sẽ không lấn hiếp người. Con dâu miệng lưỡi lợi hại thì cũng chỉ là lợi hại với người ngoài, con dâu làm việc ngoan độc cũng chỉ là đối với người hung ác. Con dâu xin Nhị lão tin tưởng con dâu, mọi việc con làm đều là vì tướng công, vì Lương gia. Sau này, bất kể Nhị lão thấy cái gì, nghe được cái gì, chỉ xin hai ngài tin tưởng con dâu.”
Vương Vân gật đầu, “Tin, tin, đương nhiên tin tưởng. Con là con dâu ngoan hiền của Lương gia, là thê tử tốt của Chi Tâm. Con đối với Chi Tâm có tâm, đối với Lương gia vất vả, chúng ta đều thấy trong mắt, ghi tạc trong lòng.”
“Nhưng con dâu vẫn cần phải xin Nhị lão thứ lỗi.” La Chẩn ngước mắt nhìn hai người, “Con dâu được cưới vào cửa Lương gia, trở thành người Lương gia, ở trong nhà của mình, con dâu muốn sống vui vẻ sung sướng cũng không phải là quá đáng phải không ạ?”
“Đương nhiên là vậy, đương nhiên là vậy.”
“Sau này, nếu có người ngoài nào có dụng tâm kín đáo khiến cho con dâu phiền lòng, con dâu lấy thân phận dâu cả của gia đình đuổi nàng ra khỏi cửa, cũng không phải quá đáng đúng không ạ?”
“Mẹ tin tưởng Chẩn nhi xử sự trên dưới trong ngoài đúng mực…”
Lương Đức cũng gật đầu.
“Cám ơn Nhị lão đã tín nhiệm. Con dâu còn phải xin Nhị lão tha lỗi thêm một việc nữa, đó là, nếu có ngày đó thật, đến lúc đó Nhị lão vì tấm lòng thiện lương thương người mà ra mặt khuyên giải con dâu, xin thứ lỗi là chưa chắc con dâu sẽ tuân mệnh làm theo lời khuyên của hai ngài.”
“Chuyện này…” Lương gia Nhị lão quay sang nhìn nhau rồi sau đó nói, “Chẩn nhi, cái nhà này đã giao cho con quản lý, chúng ta sẽ không ngang ngược nhúng tay.”
“Con dâu cám ơn…”
“Cha, mẹ, vì sao các ngài lại bắt nương tử quỳ như vậy?” Chi Tâm thở phì phì chạy vào sảnh, khuôn mặt đẹp nhăn lại vì giận, “Nương tử sẽ mỏi nha.”
“Tướng công.” La Chẩn dựa vào tay tướng công đứng lên, “Trân nhi có chuyện cầu xin cha mẹ nên quỳ, chứ cha mẹ không có bức bách Trân nhi.”
“À… Nhưng cũng không được!”
Sao lại không được?
“Nương tử có chuyện cầu xin cha mẹ, cũng phải để Chi Tâm quỳ, nương tử không thể quỳ.” Chi Tâm vừa nói liền quỳ xuống luôn, “Chi Tâm quỳ rồi nè, cha, mẹ, về sau các ngài không để cho Trân nhi quỳ nha…”
“Được rồi mà tướng công, cha và mẹ đã đồng ý với Chẩn nhi rồi, chàng đừng quỳ nữa.” La Chẩn hướng Lương gia Nhị lão khẽ chào, “Con dâu cáo lui, chúc Nhị lão an khang.”
Sau khi xoay người thì lúc này gương mặt thanh tú của La Chẩn mới thoáng hiện một tia run sợ.
Lương gia có thể có thanh danh ngày hôm nay tất nhiên một phần là có quan hệ với tôn chí “Hoá túc chất ưu”* và “Đối xử như nhau” trong giao thương của Lương gia, nhưngchắc chắn phần lớn là nhờ ông Trời chiếu cố quan tâm mà thôi.
(* hàng hoá đủ, chất lượng tốt)
Cha chồng mẹ chồng chỉ khôn ngoan khéo léo khi xử lý chuyện buôn bán bên ngoài, còn thu vén chuyện nhà thật rất không thoả đáng. Nếu không, biết rõ Lương Nhị phu nhân có tâm ý xấu, biết rõ nô tài của nhà Lão Nhị vô lễ với Đại thiếu gia, biết rõ Chi Nguyện và Chi Tri khi dễ tính kế với Chi Tâm khắp nơi, sao hai người lại có thể để mặc không nhúng tay can thiệp?
Đối với cha chồng mẹ chồng, hình như là ‘họ hàng xa’ quý hơn ‘láng giềng gần”, ‘người ngoài’ tốt hơn ‘người nhà’ mới đúng là đạo cư xử quân tử thì phải?
Nhưng, La Chẩn không phải quân tử, làm con dâu hiền tất nhiên là tốt, nhưng làm con dâu ác cũng chả ngại gì. Thay vì để cho người ngoài lợi dụng sự thiện lương của Lương gia mà tính kế và lừa gạt, thì thà để nàng làm người ác còn tốt hơn. Nhị lão trước giờ có thể dung túng Lương Nhị phu nhân tác oai tác quái, bây giờ dung túng nàng một lần thì có làm sao?
Đã sắp tới giữa mùa hè, thời tiết nóng bức, cả người lúc nào cũng thấy khó chịu. Lương gia là đại phú gia, vật dụng dành cho mùa hè mặc dù không thiếu, nhưng dù có mười mấy chậu nước đá đặt bên trong phòng cũng khó làm cho mát mẻ hoàn toàn.
“Thiếu phu nhân, mời ngài nhanh chóng ra chỗ thủy tạ xem thiếu gia một chút đi. Thiếu gia nói mình trở thành một con ngỗng trắng chết nóng rồi, đuổi tụi nô tỳ đi không cho quấy rầy. Nhưng tới giờ này mà thiếu gia còn chưa dùng cơm trưa xong nữa.”
Hoàn Tố phì cười, “Mấy ngày trước cô gia còn nói mình biến thành con ếch đại bự bị lật ngửa bụng, sao lúc này lại thành ngỗng trắng rồi? Nô tỳ thấy rõ nha, rõ ràng là cô gia muốn làm nũng với tiểu thư đây.”
La Chẩn mới lau mát rồi thoa phấn chống rôm sảy cho Bảo Nhi xong, đập một cái vào cái mông nhỏ núng nính thịt, “Bảo Nhi, đi xem phụ thân ngươi biến thành ngỗng trắng đi.”
Bên trong thủy tạ, một ngốc tử mặc quần áo nhẹ, nằm ngửa trên giường trải chiếu, hai tay hai chân co giật nhè nhẹ, miệng lẩm bẩm: “Nương tử, Chi Tâm nóng chết rồi, Chi Tâm thành ngỗng trắng, nóng đến chết rồi… Phong vân ca ca tránh ra đi! Nương tử, nương tử, Trân nhi, Trân nhi…”
Có người sinh ra là đã được ông trời chiếu cố nên chẳng thấy lạ gì phải không? La Chẩn giả bộ tức giận, giơ tay đánh vào trán hắn, “Thối ngốc tử, đang được hưởng phúc mà chẳng biết!”
“Cạc cạc.”
“… Thối tướng công, đừng đùa giỡn nữa!”
“Cạc cạc cạc.”
“… Chi Tâm!”
“Cạc cạc cạc két.”
La Chẩn nhấc cục thịt mập tròn đang ẵm trên người ra, đặt phịch xuống.
“Cạc cạc… Á á, Bảo Nhi, con thật nặng, đè chết phụ thân rồi…”
“Cạc cạc…” Bảo Nhi hơn bốn tháng mới mọc một chiếc răng nhỏ, ngồi trên bụng phụ thân giương nanh múa vuốt.
“Bảo Nhi, con đè phụ thân nữa, phụ thân ăn con đó.”
“Cạc cạc…” Bảo Nhi ngoáy mông, khoát khoát cái tay nhỏ bé, bò bò bò bò, dọc theo đường bò không quên trây trét nước miếng, cuối cùng tìm được da mặt tuấn mỹ của phụ thân nhà mình liền há mõm cắn.
“Ai nha, thối Bảo Nhi, con dám ám toán phụ thân, muốn phạt con!”
“Két… Hắc… A a…” Bảo Nhi thích nhất là cùng chơi trò này với phụ thân, mỗi lần chơi đều là đem toàn lực hoan hô vang cười.
La Chẩn miễn cưỡng liếc qua hai cha con này, tất nhiên là để mặc kệ cho họ chơi với nhau.
Tiếng của Hoàn Tố chợt cất lên, “Tiểu thư, xà mỹ nữ kia tới!
“Nương tử, Xà mỹ nữ là cái gí?”
“Là Diêu Y Y.”
“Y Y? Nàng là người, không phải là rắn.”
“Bởi vì ta không thích nàng, cho nên gọi là rắn… Đừng động đậy! Chỗ này còn chưa có lau xong.” Thối ngốc tử, chỉ vì muốn làm nũng với nàng mà để mình nóng đến nổi rôm, thật là không nên quan tâm chăm sóc hắn làm chi.
Chi Tâm ngoan ngoãn nằm úp sấp xuống, đưa cái lưng thon dài đẹp mắt ra, “Nương tử không thích Y Y sao?”
“Ừ, không thích.” Cũng nên để cho ngốc tử này hiểu rõ về cảm giác của nàng, xem có còn dám để cho nàng thấy hắn thân thiết với nữ nhân kia nữa không!
“Vậy, nương tử không thích nàng ta, Chi Tâm cũng không thích.”
“…Thật à?”
“Ừ, người nương tử thích, Chi Tâm mới thích… Ahh, thật thoải mái, nương tử lau nữa…” Chi Tâm nhắm mắt, hưởng thụ sự chăm sóc thương yêu của nương tử, “Nương tử, chờ một chút nữa Chi Tâm lau cho nàng có được không?”
La Chẩn bóp vành tai hắn một cái, “Ta đâu có nổi rôm nổi sảy gì đâu, không nên lau.”
“Nương tử, lau đi mà, lau đi mà, Chi Tâm muốn lau, để cho Chi Tâm lau đi mà.”
“…Thối ngốc tử, trong đầu chàng lại muốn nọ kia chứ gì?”
“Hắc hắc.…” Người nào đó bỗng nhiên chồm nửa người dậy, rẽ tới gần, “Nương tử, ngày hôm qua nàng bồi Bảo Nhi ngủ, không có bồi Chi Tâm nha, Chi Tâm nhớ nương tử.…”
Trời ạ, nhìn ngốc tử này.… Nửa thân trên trần trụi đẹp đẽ, tóc xoã dài như nước, khuôn mặt mang vẻ tuấn mỹ đầy dụ hoặc, một đôi mày kiếm mắt đen nhuốm chút dục tình, quả thực.…
“Tiểu thư, bánh đúc đậu canh mới vừa được bưng tới, ngài với Cô gia dùng một chén nha.” Hoàn Tố nhẹ nhàng đánh tiếng từ phòng ngoài.
La Chẩn tay mắt lanh lẹ, cầm áo ngoài khoác lên người tướng công nhà mình để che đi cái sắc đẹp lồ lộ làm cho người ta thèm nhỏ dãi kia, “Bưng vào đi.”
“Vâng.” Hoàn Tố vén rèm kết bằng hạt châu, tay cầm hai chén bánh đúc đậu đặt vào cái bàn con chứa đá hong mát bên cạnh giường, xong quay lại nhìn bé con đang ngủ ngon lành trên giường, “Bảo Nhi ngủ rồi ạ? Bảo Nhi thật là chắc nịch nha. Vú nuôi trước bị nóng trong người nên đổi sang vú nuôi này, thế mà bé con vẫn ăn ngon ngủ ngon, giống y như một chú heo con nha.”
Chi Tâm bất bình cãi: “Bảo Nhi không phải là heo con, Bảo Nhi là Bảo Nhi.”
La Chẩn nhét một chén bánh đúc đậu canh vào tay hắn, “Ăn.”
“Ah.” Người nào đó thanh minh bảo bối nhà mình không phải là heo con, thế nhưng tướng ăn của chính mình lại chả khác heo con chút nào.
La Chẩn đưa tay cột lại vạt áo lỏng lẻo của hắn, miệng hỏi: “Diêu Y Y vẫn còn ở ngoài sảnh nói chuyện với lão gia và phu nhân à?”
“Dạ. Ngài không qua đó thật à?”
“Nương tử, ăn.” một ngốc tử đem một muỗng bánh đúc đậu canh đưa tới miệng nương tử.
La Chẩn liếc nhìn hắn một cái rồi mở miệng đón nhận món ăn hắn đút, “Không đi. Nhà thủy tạ đang mát mẻ thế này, ta ở đây chơi đùa thảnh thơi thoải mái với tướng công và con trai của ta không tốt hay sao? Sao phải đi gặp một xà mỹ nữ để tự rước lấy bực mình vào người?”
Ủa? Trước mặt cô gia mà tiểu thư không hề kiêng dè biểu thị thái độ ghét bỏ nữ nhân kia à? “Nhưng, ngài để mặc kệ nàng ta ra sức lấy lòng lão gia phu nhân, nhỡ đâu lão gia phu nhân…”
“Không có nhỡ đâu.” La Chẩn lau canh ở khóe miệng ngốc tử, “Tướng công là của ta, ai cũng không thể ra mặt làm chủ chia lìa ta với chàng, ngay cả người đó có là lão gia hay phu nhân cũng không được.”
Người nào đó gật đầu liên tục, “Đúng đó, Chi Tâm là của Trân nhi nha.”
La Chẩn bóp vành tai hắn, “Đúng, là của một mình ta.”
“Hi…”
Hoàn Tố xem như không thấy người ta nhu tình mật ý, “Nhưng mà cô gia, nếu có mỹ nhân khác hướng ngài yêu thương nhung nhớ, ngài thật không cần sao?”
“Mỹ nhân khác? Ai a?” Chi Tâm đem một muỗng bánh đúc đậu canh cuối cùng đút cho nương tử, đem thìa ngậm vào trong miệng, hỏi.
“Tỷ như…” Hoàn Tố cử ra một vị đại mỹ nhân không thể tranh cãi, “Phạm Dĩnh! Nếu Phạm Dĩnh lao vào trong lòng ngài, ngài sẽ đẩy ra sao?”
“…. Đẩy ra a, A Hoàng A Hắc A Bạch Chi Tâm liền đẩy ra được nha.”
“Ách?”
La Chẩn cười trộm. Nếu tướng công nhà mình không có dị năng này, nàng làm sao có thể thật sự yên tâm để Phạm đại mỹ nhân ở trong thêu phường, cùng tướng công ở chung đây.
Nhưng Hoàn Tố vẫn cứ không tin, “Ngài nói, Phạm Dĩnh đại mỹ nhân sống sắc sinh hương này ở trong mắt ngài, cùng A Hoàng A Hắc A Bạch giống nhau?”
“Hoàn Hoàn thật ngốc!”
“Ách?”
“Đương nhiên là không giống rồi, nàng là hồ….”
“Bát canh này chàng cũng ăn đi.” La Chẩn hợp thời ngăn chặn lời nói kinh người của ngốc tử.
“Nha, nương tử cũng ăn nga.” Người nào đó có ăn, bộ dạng lại tham ăn giống heo, nhưng ở trong mắt nàng, vẫn là thuần khờ đáng yêu như thế.
“…. Vậy Diêu Y Y thì sao? Diêu Y Y ở trong mắt ngài là cái gì?” — Tóm lại, nha đầu Hoàn Tố hạ quyết tâm muốn đánh phá tiểu thư nhà nàng cùng cô gia ân ái là được.
“Y Y là người rồi, nhưng mà, nàng cũng gọi là ‘Trân Nhi’, Chi Tâm không thích!”
Hoàn Tố phiết miệng nhỏ, “Nàng không chỉ muốn gọi giống tên tiểu thư, còn muốn thay vị trí tiểu thư đây.”
“Nga?” Chi Tâm nghiêng đầu, “Nàng muốn thay nương tử làm gì a? Nàng muốn thay nương tử làm việc sao? Nương tử quá mệt mỏi có phải hay không? Tốt… Nhưng mà, nương tử chịu, nàng cũng không nha.”
“Nàng như thế nào có phẩm hạnh đó được?” Hoàn Tố liếc thấy chủ tử không hề có ý ngăn trở, vui sướng nói một mạch đơn giản, “Nàng muốn thay thế, là vị trí tiểu thư ở bên người ngài, là vị trí tiểu thư ở trong lòng ngài, là vị trí tiểu thư ở… Trên giường ngài!”
“Nha….” Chi Tâm mở to mắt, “Nương tử, Hoàn Hoàn nói thật sao?”
“Không nên hỏi ta, tướng công.” La Chẩn ngón tay nhỏ vén lên tóc mai hắn, “Tự mình đi hỏi dụng tâm người ta, tướng công từ trước đến nay có thể cảm giác ác ý thiện ý của người khác, chàng tự mình đi hỏi là tốt rồi. Ta tin tưởng, chỉ cần chàng hỏi, liền có được đáp án.”
Chi Tâm giật mình, con ngươi thuần mỹ đầu tiên là di động một tia hoang mang, sau lại rung động, rồi khuấy thành gợn sóng, thật lâu sau sau…… “Y Y không tốt, Y Y thật là xấu!”
“A?” Hoàn Tố ngạc nhiên, “Cô gia ngài sao hiểu được?”
“Y Y biết rõ Chi Tâm yêu nhất Trân Nhi, Chi Tâm không thể không có Trân Nhi, nàng còn muốn làm như vậy, nàng thật xấu, Chi Tâm chán ghét nàng!”
“Tiểu thư, Cô gia ngài ấy….”
La Chẩn nhoẻn miệng cười, “Thực thông minh không phải sao?”
Trong phòng khách, khách và chủ hoà thuận, nói cười vui vẻ.
“Y Y, ngươi trước mắt là quản sự của Cửu Vương phi, là người bận rộn, còn tự tay làm đồ ăn rồi tận tay đưa lại đây, phần tâm ý này bá phụ bá mẫu xin nhận, về sau không cần vất vả như thế nữa?”
“Lương bá mẫu ngài trăm ngàn không cần nói như vậy.” Diêu Y Y mi thuận mắt nhu, vô hạn cung kính, “Nhị lão đối với Y Y yêu thương như thế, Y Y xem Nhị lão lại hơn hẳn cha mẹ thân sinh. Nay mẹ Y Y đã mất, Nhị lão ở trong lòng Y Y, đã là người thân cận nhất, phần hiếu thuận này tất nhiên là cần thiết.”
“Đứa nhỏ này, ngươi nói như thế, lại làm cho người ta đau lòng…”
“Lương bá mẫu……”
“Y Y!” Chi Tâm giống như một đoàn hỏa khí, thiêu đốt tiến vào phòng khách, “Y Y ta có lời muốn nói với ngươi!”
Diêu Y Y vui cười đầy mặt, ôn nhu nói: “Chi Tâm ca ca, Y Y đang muốn đi tìm ngươi đây, ngươi gần đây khỏe không?”
“Chi Tâm khỏe lắm!” Chi mắt mở to, “Y Y, ngươi thích Chi Tâm sao?”
“Chi Tâm ca ca…” Diêu Y Y thẹn thùng, “Chi Tâm ca ca, ngươi như thế nào…”
“Chi Tâm, con nói bậy bạ gì đó?” Lương Đức khẽ quát, “Y Y là một hàng hoa khuê nữ, con đừng bừa bãi hồ ngôn loạn ngữ!”
“Cha, mẹ, hai người không cần lo, chuyện này rất trọng yếu.” Chi Tâm mặt nhuộm đỏ, xoay khuôn mặt xinh đẹp lại đối diện với mỹ nhân, “Y Y, ngươi nhất định phải nói cho Chi Tâm, ngươi thích Chi Tâm sao? Ngươi muốn làm nương tử Chi Tâm sao?”
“Chi Tâm!”
/72
|