Edit + Beta: meomeoemlameo.
Đám trainee mới nãy còn đang ầm ĩ giờ toàn bộ im bặt. Các cậu đứng tại chỗ trợn mắt há mồm nhìn Sầm Phong đi theo cô gái nhỏ kia lên xe thương vụ Mercedes-Benz, sau đó đi vào từ cổng VIP.
Kia là em gái ổng thật à? Nào có giống!
Gia thế của Sầm Phong bọn họ đều biết, ngày lễ ngày tết chưa từng có người nhà tới thăm anh, ngày thường ăn ở đều tại công ty, anh độc lai độc vãng, không hòa hợp với thế giới này, không có người thân, cũng không có bạn bè.
Cô gái nhỏ kia vừa nhìn đã biết là người giàu có phú quý, Sầm Phong làm sao lại quen một người như vậy?
Hơn nữa xe đi vào cửa VIP, vừa rồi bọn họ thấy mấy minh tinh kia đều đi vào từ cửa show trình diễn. Có thể đi cửa VIP, tất nhiên thân phận không bình thường.
Một đám người liếc mắt nhìn nhau, có hâm mộ, cũng có ghen ghét. Cậu trainee vừa mới cà khịa Sầm Phong sắc mặt cực kỳ khó coi. Cậu ta ngày thường tương đối kênh kiệu, nhân duyên không tốt lắm, lập tức liền có người mượn cớ mỉa mai cậu ta: “Ý, vừa rồi không phải có người nói là vào cũng vào không nổi, bị bảo vệ đuổi sẽ vô cùng mất mặt ư? Sầm Phong làm sao lại vào được thế nhỉ?”
Không ít người cười trộm, thầy dẫn đoàn vỗ vỗ tay lớn tiếng nói: “Được rồi được rồi, đừng nhìn nữa! Mau chạy nốt lộ trình đi, buổi tối không định huấn luyện nữa hả?”
Mấy chục cậu trainee lại lục tục chạy tiếp.
Bên trong xe thương vụ, Hứa Trích Tinh ngồi nghiêm chỉnh, khóe mắt cũng không dám liếc sang bên cạnh.
Lần đầu tiên ở cùng với idol trong không gian riêng tư thế này, trái tim muốn nhảy cả ra ngoài. Bên trong xe ngoại trừ tài xế, còn có một cô nữ trợ lý do ban tổ chức sắp xếp để hỗ trợ toàn bộ quá trình, tên là Tiểu Thủy. Chị ngồi ở ghế phụ, quay đầu lại tò mò đánh giá vài lần, hỏi Hứa Trích Tinh: “Đây là bạn của em sao?”
Hứa Trích Tinh vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, chị Tiểu Thủy, lát nữa chị hỗ trợ em sắp xếp một ghế VIP cho ảnh nha.”
Tiểu Thủy cười nói: “Oke.”
Hai ngày nay chị đều đi theo Hứa Trích Tinh, đây là lần đầu tiên thấy cô xoắn xuýt như vậy, không khỏi có chút tò mò với cậu thiếu niên có khí chất lạnh như băng kia. Chị đang định hỏi một chút, lại cảm thấy không khí có chút xấu hổ, bèn yên lặng ngồi trở lại.
Hứa Trích Tinh nghịch móng tay một lúc, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng quay đầu nói: “Anh ơi, chắc anh chưa biết tên của em nhỉ? Em tên là……”
“Hứa Trích Tinh.” Sầm Phong ngắt lời cô, nghiêng đầu nhìn qua: “Anh biết.”
Đồng tử của cô gái nhỏ đều phóng đại, một lúc sau cô mới khiếp sợ mà nhỏ giọng hỏi: “Anh…… làm sao anh biết được?”
Sầm Phong nói: “Anh có xem em đi thi.”
Hứa Trích Tinh nhớ tới kia có nói qua với anh là cô đoạt giải, cũng đề cập đến Cuộc thi thiết kế thời trang Paris, không ngờ lúc về anh lại mở video thi đấu ra xem.
A a a chả hiểu sao thấy thẹn quá đi hà!
Tai cô đỏ ửng lên, lúc lâu không dám nói gì, thấy Sầm Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, trộm lấy di động ra, nhắn tin cho Triệu Tân Tân: Lát nữa gặp em thì giả bộ không quen em nha.
Nhắn xong một lúc, cũng mặc kệ Triệu Tân Tân có nhắn lại không, dường như bâng quơ cất điện thoại đi.
Xe rất nhanh dừng lại. Lúc xuống xe, trùng hợp gặp được Triệu Tân Tân đi theo Nghiên Nghiên vừa nói chuyện vừa đi tới. Hứa Trích Tinh thấy cô nàng thì tim treo đằng cổ họng, chỉ sợ cô nàng không nhận được tin nhắn của mình, bô bô gọi cô là ‘đại tiểu thư’ thì lộ hết cả thân phận.
Kết quả Triệu Tân Tân giương mắt nhìn cô, chỉ cực kì khách sáo mà cười một cái, lễ phép tiếp đón: “Nhà thiết kế Hứa.”
Hứa Trích Tinh lạnh lùng cao ngạo gật đầu.
Hai người trao đổi kỹ thuật diễn, đều âm thầm tán thưởng đối phương trong lòng.
Nhìn thấy Sầm Phong, Triệu Tân Tân kinh ngạc nhướng mày, ánh mắt xẹt qua xẹt lại giữa anh và Hứa Trích Tinh, lộ ra một nụ cười thần bí khó lường, chẳng nói gì cả, nện bước đi nhanh hơn.
Trước khi Triệu Tân Tân mặc Phi Thiên đi catwalk thì chỉ là một newbie yên lặng vô danh, Phi Thiên có thể nói là thành tựu của cả nhà thiết kế và người mẫu, chỉ cần diễn vừa đủ, Hứa Trích Tinh cũng không lo lắng Sầm Phong sẽ hoài nghi quan hệ giữa cô và Triệu Tân Tân.
Cô yên lặng thở phào nhẹ nhõm một hơi, quyết định sau khi fashion show hôm nay kết thúc sẽ thêm đùi gà vào cơm hộp của Triệu Tân Tân*.
(*thêm đùi gà vào cơm hộp: có vẻ là một thành ngữ để chỉ việc khen thưởng ai đó.)
Cô nghiêng đầu nhìn Sầm Phong, anh lạnh lẽo đứng tại chỗ, trên mặt không có biểu cảm dư thừa, chỉ nhàn nhạt đánh giá hết thảy tứ phía.
Đang định mở lời, thầy Nguyên Tư phụ trách fashion show lần này cầm tài liệu chạy tới, từ xa đã gọi: “Trích Tinh ơi, mau mau mau, cháu nhìn xem sân khấu sắp xếp thế này sao lại không giống diễn tập hôm qua vậy? Ánh trăng sao lại ở trước đèn đỏ thế?”
Hứa Trích Tinh đáp ngay: “Là tối qua cháu điều chỉnh tạm thời đấy, để cháu xem lại sắc điệu.” Cô nói được một nửa, lại vội vàng quay đầu, nhìn Sầm Phong nói: “Anh ơi, em……”
Sầm Phong cười cười: “Em bận gì cứ đi đi.”
Hứa Trích Tinh mím môi, khẩn thiết nói: “Anh ơi, em bận xong liền tới tìm anh, anh có yêu cầu gì cứ nói với chị Tiểu Thủy nha.”
Anh gật đầu.
Hứa Trích Tinh lại quay đầu liếc Tiểu Thủy mấy cái nhờ vả, mỗi bước đi đều lưu luyến, rốt cuộc đi xa.
Tiểu Thủy đã nghĩ linh tinh được một trăm tình huống phim thanh mai trúc mã ngọt ngào, chờ Hứa Trích Tinh đi rồi, mới tươi cười bảo: “Nào anh đẹp trai, đi theo chị, chị đưa em vào sân catwalk.”
Thiếu niên thần tình lạnh lùng, không mặn không nhạt gật đầu.
Tiểu Thủy vốn đang định hóng hớt thêm tí nữa, bị khí chất của anh làm cứng người, những điều muốn nói lại nuốt nghẹn về.
Fashion show rất nhanh đã bắt đầu.
Toàn bộ thiết kế xây dựng chương trình đều vô cùng xa hoa, mang phong thái Trung Quốc, cả âm nhạc cũng sử dụng nhạc cung đình. Tiếng máy ảnh kêu tách tách, người đi show châu đầu ghé tai, lúc trò chuyện toàn là tiếng khen ngợi.
Sầm Phong đời trước cũng từng đi xem show, cả group cùng đi, cơ bản để lấy đề tài và tỉ lệ xuất hiện thôi. Sau khi xem xong, tạo hình của Doãn Sướng luôn được lên hot search. Mà anh không có tiếng tăm gì, thậm chí còn chẳng được một trang bình luận.
Nhưng hôm nay không biết vì sao lại liên tục có ánh sáng trắng lóe về phía anh.
Anh thật ra đã quen với ánh sáng chói mắt này, sắc mặt bình tĩnh ngồi trên chỗ ngồi. Bên cạnh anh có một đôi vợ chồng. Người đàn ông trung niên mặc comple, bụng phệ, vừa nhìn đã biết là người thành công trong lĩnh vực kinh doanh, bị ánh sáng trắng lóe một lúc, đột nhiên nghiêng đầu có chút hưng phấn nói: “Em xem có phải cánh truyền thông đang chụp anh không?”
Vợ ông trừng ông một cái: “Anh có gì đẹp mà chụp? Người ta chụp là chụp cái cậu đẹp trai ngồi cạnh mình đấy.”
Người đàn ông trung niên không hài lòng: “Sao lại không phải chụp anh? Biết đâu cánh truyền thông biết anh là ba của nhà thiết kế, cho nên mới chụp anh đấy!”
Thân hình trầm ổn của Sầm Phong rốt cuộc giật mình.
Vợ ông nói: “Vậy sao anh còn không mau che mặt đi? Dáng vẻ này của anh mà lên tin tức giải trí thì làm mất mặt Trích Tinh nhà mình.”
Người đàn ông trung niên nổi giận đùng đùng: “Sao em lại nói thế? Nói thế làm sao được? Sao anh có thể làm Trích Tinh mất mặt? Em mới mất mặt ý! Mặc vàng đeo bạc, tục tằng!”
Nói thế là chọc vợ ông, bà bèn giơ tay nhéo hông ông một cái: “Em đây là đang để mặt mũi cho con đấy! Anh thì biết cái gì!”
Người đàn ông trung niên bị véo đến tránh sang bên cạnh, không cẩn thận đụng phải vai Sầm Phong. Ông vội vàng xoay người xin lỗi: “ Ngại quá ngại quá.”
Sầm Phong quay đầu nhìn cặp vợ chồng trung niên đối diện. Bọn họ cũng giống như đại đa số cha mẹ, lải nhải ồn ào nhốn nháo, rồi lại thân thiết hiền lành, khi nói đến con gái thì mặt đầy kiêu ngạo.
Anh cười lắc đầu: “Không sao ạ.”
Cha mẹ như vậy, khó trách sẽ nuôi được tính tình vừa sinh động vừa nhiệt tình của Hứa Trích Tinh.
Lúc Fashion show kết thúc, di động của ông Hứa rung mấy cái, ông che miệng nhìn về phía Sầm Phong, điện thoại vừa nhấc liền nói: “Không phải nói rồi sao, ngày mai tôi lại về thành phố S!”
Đầu kia không biết nói gì đó, ông không vui vẻ: “ Tôi chỉ có một cô con gái cưng, sao có thể không tới cổ động được? Được được được, sáng mai tôi về ngay. Chủ nhiệm Trần ông cứ yên tâm, tôi đã đánh tiếng trước rồi, miếng đất Trí Bác Viên kia chạy không được đâu. Nếu ông lo vụ Trí Bác Viên, chẳng thà đi Long Thành nhìn xem. Tôi nghe lão Lưu nói có mấy hộ bị cưỡng chế ăn vạ không đi, cố tình lên giá, ông mau đi xử lý đi! Không thể vì loại chuyện này mà kéo dài thời hạn công trường khởi công.”
Giọng Ông Hứa không nhỏ, từng câu từng chữ lọt hết vào tai Sầm Phong.
Ban đầu anh còn từng nghi ngờ thân phận của Hứa Trích Tinh, bây giờ nghe được ông Hứa tiếp điện thoại, mới sáng tỏ, hóa ra là thương nhân bất động sản.
Giàu có như vậy, khó trách có thể chống đỡ cho ước mơ xa hoa của Hứa Trích Tinh.
Fashion show vừa kết thúc, Ông Hứa Bà Hứa đã bị người đưa đi rồi. Sầm Phong ngồi tại chỗ không nhúc nhích, vài phóng viên khu truyền thông đối diện cũng không đi, chụp anh tanh tách.
Diện mạo khí chất đều xuất sắc như thế, còn tưởng là newbie trong giới, kết cục hỏi nhau một vòng thì ai cũng bảo không biết. Thôi, mặc xác có ai biết không, chụp xong nói tiếp.
Sầm Phong bị chụp đến chịu không nổi, nhíu nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài.
Mới đi đến cửa ra, liền thấy Hứa Trích Tinh vô cùng lo lắng chạy tới, khi nhìn thấy anh thì ngừng bước chân, trong mắt vội vàng đổi thành ý cười, “Anh ơi, em bận xong rồi.”
Kỳ thật còn một ít công việc cuối cùng chưa xong, nhưng cô giao hết cho Nguyên Tư và Tiểu Thủy rồi. Cô lo lắng với tính tình của idol, xem xong show nói không chừng sẽ lẳng lặng đi mất. Cô đưa cha mẹ lên xe xong liền vội vàng chạy tới.
Không ngờ anh vẫn còn chờ cô ở đây.
Cô cảm thấy trong lòng vừa ngọt vừa mềm, là loại tâm tình hận không thể đưa tất cả những thứ tốt đẹp và dịu dàng nhất cho anh.
Khi đi từ hậu trường ra ngoài, hầu hết mọi người đều đã về. Hứa Trích Tinh bây giờ rốt cuộc vẫn là học sinh, không muốn lộ diện quá nhiều, truyền thông phỏng vấn đều giao cho người mẫu đi xử lý.
Ánh nắng đầu hạ rất vừa phải, không nóng không lạnh, tươi đẹp lại không quá chói mắt.
Lúc trước Hứa Trích Tinh nhìn thấy đám trainee kia, thật ra trong lòng cô đã có suy đoán, nhưng vẫn hỏi anh: “Anh ơi, sao anh lại ở đây ạ?”
Sầm Phong chỉ một toà nhà lớn cách đó không xa: “Anh tập huấn ở kia.” Anh dừng một chút, nói thêm một câu: “Tập huấn Trainee.”
Hứa Trích Tinh biểu hiện mình cũng kinh ngạc cho phải phép, nhưng không dám diễn quá trớn, tâm tình hưng phấn thì là thật: “Vậy sau này anh sẽ debut sao? Chờ anh debut rồi, em nhất định sẽ là fan số 1 của anh!”
Sầm Phong cười nhạt, không trả lời.
Anh cười là cô cũng vui, ngửa đầu hơi chờ đợi hỏi anh: “Anh ơi, anh giúp em làm bài tập về nhà đó, đã xong chưa ạ?”
Cái quyển vở nhật kí những điều khiến anh vui vẻ đó.
Anh luôn bị vây hãm trong khổ sở, mà cô luôn tìm mọi cách khiến anh vui vẻ.
Hứa Trích Tinh vốn dĩ cho rằng đã lâu như vậy, anh hẳn là đã sớm quên cái yêu cầu kì quái kia, không ngờ Sầm Phong gật đầu. Anh nói: “Làm xong rồi, muốn anh đưa cho em không?”
Mắt Hứa Trích Tinh phát sáng như sao: “Được ạ được ạ!”
“Ở ký túc xá.” Anh liếc toà nhà tập huấn phía trước một cái: “Anh trở về lấy.”
Hứa Trích Tinh theo bản năng nói: “Em đi với anh……” Cô ngập ngừng, nhấp môi, lại thật cẩn thận sửa lời, dò hỏi: “Em có thể đi chung với anh không ạ?”
Khi ở trước mặt anh, cô dường như luôn luôn trưng cầu ý kiến anh, không làm bất kì chuyện gì ép buộc anh.
Đụn gai trong lòng Sầm Phong bất giác mềm đi một nửa.
Anh nói: “Có thể.”
Đám trainee mới nãy còn đang ầm ĩ giờ toàn bộ im bặt. Các cậu đứng tại chỗ trợn mắt há mồm nhìn Sầm Phong đi theo cô gái nhỏ kia lên xe thương vụ Mercedes-Benz, sau đó đi vào từ cổng VIP.
Kia là em gái ổng thật à? Nào có giống!
Gia thế của Sầm Phong bọn họ đều biết, ngày lễ ngày tết chưa từng có người nhà tới thăm anh, ngày thường ăn ở đều tại công ty, anh độc lai độc vãng, không hòa hợp với thế giới này, không có người thân, cũng không có bạn bè.
Cô gái nhỏ kia vừa nhìn đã biết là người giàu có phú quý, Sầm Phong làm sao lại quen một người như vậy?
Hơn nữa xe đi vào cửa VIP, vừa rồi bọn họ thấy mấy minh tinh kia đều đi vào từ cửa show trình diễn. Có thể đi cửa VIP, tất nhiên thân phận không bình thường.
Một đám người liếc mắt nhìn nhau, có hâm mộ, cũng có ghen ghét. Cậu trainee vừa mới cà khịa Sầm Phong sắc mặt cực kỳ khó coi. Cậu ta ngày thường tương đối kênh kiệu, nhân duyên không tốt lắm, lập tức liền có người mượn cớ mỉa mai cậu ta: “Ý, vừa rồi không phải có người nói là vào cũng vào không nổi, bị bảo vệ đuổi sẽ vô cùng mất mặt ư? Sầm Phong làm sao lại vào được thế nhỉ?”
Không ít người cười trộm, thầy dẫn đoàn vỗ vỗ tay lớn tiếng nói: “Được rồi được rồi, đừng nhìn nữa! Mau chạy nốt lộ trình đi, buổi tối không định huấn luyện nữa hả?”
Mấy chục cậu trainee lại lục tục chạy tiếp.
Bên trong xe thương vụ, Hứa Trích Tinh ngồi nghiêm chỉnh, khóe mắt cũng không dám liếc sang bên cạnh.
Lần đầu tiên ở cùng với idol trong không gian riêng tư thế này, trái tim muốn nhảy cả ra ngoài. Bên trong xe ngoại trừ tài xế, còn có một cô nữ trợ lý do ban tổ chức sắp xếp để hỗ trợ toàn bộ quá trình, tên là Tiểu Thủy. Chị ngồi ở ghế phụ, quay đầu lại tò mò đánh giá vài lần, hỏi Hứa Trích Tinh: “Đây là bạn của em sao?”
Hứa Trích Tinh vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, chị Tiểu Thủy, lát nữa chị hỗ trợ em sắp xếp một ghế VIP cho ảnh nha.”
Tiểu Thủy cười nói: “Oke.”
Hai ngày nay chị đều đi theo Hứa Trích Tinh, đây là lần đầu tiên thấy cô xoắn xuýt như vậy, không khỏi có chút tò mò với cậu thiếu niên có khí chất lạnh như băng kia. Chị đang định hỏi một chút, lại cảm thấy không khí có chút xấu hổ, bèn yên lặng ngồi trở lại.
Hứa Trích Tinh nghịch móng tay một lúc, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng quay đầu nói: “Anh ơi, chắc anh chưa biết tên của em nhỉ? Em tên là……”
“Hứa Trích Tinh.” Sầm Phong ngắt lời cô, nghiêng đầu nhìn qua: “Anh biết.”
Đồng tử của cô gái nhỏ đều phóng đại, một lúc sau cô mới khiếp sợ mà nhỏ giọng hỏi: “Anh…… làm sao anh biết được?”
Sầm Phong nói: “Anh có xem em đi thi.”
Hứa Trích Tinh nhớ tới kia có nói qua với anh là cô đoạt giải, cũng đề cập đến Cuộc thi thiết kế thời trang Paris, không ngờ lúc về anh lại mở video thi đấu ra xem.
A a a chả hiểu sao thấy thẹn quá đi hà!
Tai cô đỏ ửng lên, lúc lâu không dám nói gì, thấy Sầm Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, trộm lấy di động ra, nhắn tin cho Triệu Tân Tân: Lát nữa gặp em thì giả bộ không quen em nha.
Nhắn xong một lúc, cũng mặc kệ Triệu Tân Tân có nhắn lại không, dường như bâng quơ cất điện thoại đi.
Xe rất nhanh dừng lại. Lúc xuống xe, trùng hợp gặp được Triệu Tân Tân đi theo Nghiên Nghiên vừa nói chuyện vừa đi tới. Hứa Trích Tinh thấy cô nàng thì tim treo đằng cổ họng, chỉ sợ cô nàng không nhận được tin nhắn của mình, bô bô gọi cô là ‘đại tiểu thư’ thì lộ hết cả thân phận.
Kết quả Triệu Tân Tân giương mắt nhìn cô, chỉ cực kì khách sáo mà cười một cái, lễ phép tiếp đón: “Nhà thiết kế Hứa.”
Hứa Trích Tinh lạnh lùng cao ngạo gật đầu.
Hai người trao đổi kỹ thuật diễn, đều âm thầm tán thưởng đối phương trong lòng.
Nhìn thấy Sầm Phong, Triệu Tân Tân kinh ngạc nhướng mày, ánh mắt xẹt qua xẹt lại giữa anh và Hứa Trích Tinh, lộ ra một nụ cười thần bí khó lường, chẳng nói gì cả, nện bước đi nhanh hơn.
Trước khi Triệu Tân Tân mặc Phi Thiên đi catwalk thì chỉ là một newbie yên lặng vô danh, Phi Thiên có thể nói là thành tựu của cả nhà thiết kế và người mẫu, chỉ cần diễn vừa đủ, Hứa Trích Tinh cũng không lo lắng Sầm Phong sẽ hoài nghi quan hệ giữa cô và Triệu Tân Tân.
Cô yên lặng thở phào nhẹ nhõm một hơi, quyết định sau khi fashion show hôm nay kết thúc sẽ thêm đùi gà vào cơm hộp của Triệu Tân Tân*.
(*thêm đùi gà vào cơm hộp: có vẻ là một thành ngữ để chỉ việc khen thưởng ai đó.)
Cô nghiêng đầu nhìn Sầm Phong, anh lạnh lẽo đứng tại chỗ, trên mặt không có biểu cảm dư thừa, chỉ nhàn nhạt đánh giá hết thảy tứ phía.
Đang định mở lời, thầy Nguyên Tư phụ trách fashion show lần này cầm tài liệu chạy tới, từ xa đã gọi: “Trích Tinh ơi, mau mau mau, cháu nhìn xem sân khấu sắp xếp thế này sao lại không giống diễn tập hôm qua vậy? Ánh trăng sao lại ở trước đèn đỏ thế?”
Hứa Trích Tinh đáp ngay: “Là tối qua cháu điều chỉnh tạm thời đấy, để cháu xem lại sắc điệu.” Cô nói được một nửa, lại vội vàng quay đầu, nhìn Sầm Phong nói: “Anh ơi, em……”
Sầm Phong cười cười: “Em bận gì cứ đi đi.”
Hứa Trích Tinh mím môi, khẩn thiết nói: “Anh ơi, em bận xong liền tới tìm anh, anh có yêu cầu gì cứ nói với chị Tiểu Thủy nha.”
Anh gật đầu.
Hứa Trích Tinh lại quay đầu liếc Tiểu Thủy mấy cái nhờ vả, mỗi bước đi đều lưu luyến, rốt cuộc đi xa.
Tiểu Thủy đã nghĩ linh tinh được một trăm tình huống phim thanh mai trúc mã ngọt ngào, chờ Hứa Trích Tinh đi rồi, mới tươi cười bảo: “Nào anh đẹp trai, đi theo chị, chị đưa em vào sân catwalk.”
Thiếu niên thần tình lạnh lùng, không mặn không nhạt gật đầu.
Tiểu Thủy vốn đang định hóng hớt thêm tí nữa, bị khí chất của anh làm cứng người, những điều muốn nói lại nuốt nghẹn về.
Fashion show rất nhanh đã bắt đầu.
Toàn bộ thiết kế xây dựng chương trình đều vô cùng xa hoa, mang phong thái Trung Quốc, cả âm nhạc cũng sử dụng nhạc cung đình. Tiếng máy ảnh kêu tách tách, người đi show châu đầu ghé tai, lúc trò chuyện toàn là tiếng khen ngợi.
Sầm Phong đời trước cũng từng đi xem show, cả group cùng đi, cơ bản để lấy đề tài và tỉ lệ xuất hiện thôi. Sau khi xem xong, tạo hình của Doãn Sướng luôn được lên hot search. Mà anh không có tiếng tăm gì, thậm chí còn chẳng được một trang bình luận.
Nhưng hôm nay không biết vì sao lại liên tục có ánh sáng trắng lóe về phía anh.
Anh thật ra đã quen với ánh sáng chói mắt này, sắc mặt bình tĩnh ngồi trên chỗ ngồi. Bên cạnh anh có một đôi vợ chồng. Người đàn ông trung niên mặc comple, bụng phệ, vừa nhìn đã biết là người thành công trong lĩnh vực kinh doanh, bị ánh sáng trắng lóe một lúc, đột nhiên nghiêng đầu có chút hưng phấn nói: “Em xem có phải cánh truyền thông đang chụp anh không?”
Vợ ông trừng ông một cái: “Anh có gì đẹp mà chụp? Người ta chụp là chụp cái cậu đẹp trai ngồi cạnh mình đấy.”
Người đàn ông trung niên không hài lòng: “Sao lại không phải chụp anh? Biết đâu cánh truyền thông biết anh là ba của nhà thiết kế, cho nên mới chụp anh đấy!”
Thân hình trầm ổn của Sầm Phong rốt cuộc giật mình.
Vợ ông nói: “Vậy sao anh còn không mau che mặt đi? Dáng vẻ này của anh mà lên tin tức giải trí thì làm mất mặt Trích Tinh nhà mình.”
Người đàn ông trung niên nổi giận đùng đùng: “Sao em lại nói thế? Nói thế làm sao được? Sao anh có thể làm Trích Tinh mất mặt? Em mới mất mặt ý! Mặc vàng đeo bạc, tục tằng!”
Nói thế là chọc vợ ông, bà bèn giơ tay nhéo hông ông một cái: “Em đây là đang để mặt mũi cho con đấy! Anh thì biết cái gì!”
Người đàn ông trung niên bị véo đến tránh sang bên cạnh, không cẩn thận đụng phải vai Sầm Phong. Ông vội vàng xoay người xin lỗi: “ Ngại quá ngại quá.”
Sầm Phong quay đầu nhìn cặp vợ chồng trung niên đối diện. Bọn họ cũng giống như đại đa số cha mẹ, lải nhải ồn ào nhốn nháo, rồi lại thân thiết hiền lành, khi nói đến con gái thì mặt đầy kiêu ngạo.
Anh cười lắc đầu: “Không sao ạ.”
Cha mẹ như vậy, khó trách sẽ nuôi được tính tình vừa sinh động vừa nhiệt tình của Hứa Trích Tinh.
Lúc Fashion show kết thúc, di động của ông Hứa rung mấy cái, ông che miệng nhìn về phía Sầm Phong, điện thoại vừa nhấc liền nói: “Không phải nói rồi sao, ngày mai tôi lại về thành phố S!”
Đầu kia không biết nói gì đó, ông không vui vẻ: “ Tôi chỉ có một cô con gái cưng, sao có thể không tới cổ động được? Được được được, sáng mai tôi về ngay. Chủ nhiệm Trần ông cứ yên tâm, tôi đã đánh tiếng trước rồi, miếng đất Trí Bác Viên kia chạy không được đâu. Nếu ông lo vụ Trí Bác Viên, chẳng thà đi Long Thành nhìn xem. Tôi nghe lão Lưu nói có mấy hộ bị cưỡng chế ăn vạ không đi, cố tình lên giá, ông mau đi xử lý đi! Không thể vì loại chuyện này mà kéo dài thời hạn công trường khởi công.”
Giọng Ông Hứa không nhỏ, từng câu từng chữ lọt hết vào tai Sầm Phong.
Ban đầu anh còn từng nghi ngờ thân phận của Hứa Trích Tinh, bây giờ nghe được ông Hứa tiếp điện thoại, mới sáng tỏ, hóa ra là thương nhân bất động sản.
Giàu có như vậy, khó trách có thể chống đỡ cho ước mơ xa hoa của Hứa Trích Tinh.
Fashion show vừa kết thúc, Ông Hứa Bà Hứa đã bị người đưa đi rồi. Sầm Phong ngồi tại chỗ không nhúc nhích, vài phóng viên khu truyền thông đối diện cũng không đi, chụp anh tanh tách.
Diện mạo khí chất đều xuất sắc như thế, còn tưởng là newbie trong giới, kết cục hỏi nhau một vòng thì ai cũng bảo không biết. Thôi, mặc xác có ai biết không, chụp xong nói tiếp.
Sầm Phong bị chụp đến chịu không nổi, nhíu nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài.
Mới đi đến cửa ra, liền thấy Hứa Trích Tinh vô cùng lo lắng chạy tới, khi nhìn thấy anh thì ngừng bước chân, trong mắt vội vàng đổi thành ý cười, “Anh ơi, em bận xong rồi.”
Kỳ thật còn một ít công việc cuối cùng chưa xong, nhưng cô giao hết cho Nguyên Tư và Tiểu Thủy rồi. Cô lo lắng với tính tình của idol, xem xong show nói không chừng sẽ lẳng lặng đi mất. Cô đưa cha mẹ lên xe xong liền vội vàng chạy tới.
Không ngờ anh vẫn còn chờ cô ở đây.
Cô cảm thấy trong lòng vừa ngọt vừa mềm, là loại tâm tình hận không thể đưa tất cả những thứ tốt đẹp và dịu dàng nhất cho anh.
Khi đi từ hậu trường ra ngoài, hầu hết mọi người đều đã về. Hứa Trích Tinh bây giờ rốt cuộc vẫn là học sinh, không muốn lộ diện quá nhiều, truyền thông phỏng vấn đều giao cho người mẫu đi xử lý.
Ánh nắng đầu hạ rất vừa phải, không nóng không lạnh, tươi đẹp lại không quá chói mắt.
Lúc trước Hứa Trích Tinh nhìn thấy đám trainee kia, thật ra trong lòng cô đã có suy đoán, nhưng vẫn hỏi anh: “Anh ơi, sao anh lại ở đây ạ?”
Sầm Phong chỉ một toà nhà lớn cách đó không xa: “Anh tập huấn ở kia.” Anh dừng một chút, nói thêm một câu: “Tập huấn Trainee.”
Hứa Trích Tinh biểu hiện mình cũng kinh ngạc cho phải phép, nhưng không dám diễn quá trớn, tâm tình hưng phấn thì là thật: “Vậy sau này anh sẽ debut sao? Chờ anh debut rồi, em nhất định sẽ là fan số 1 của anh!”
Sầm Phong cười nhạt, không trả lời.
Anh cười là cô cũng vui, ngửa đầu hơi chờ đợi hỏi anh: “Anh ơi, anh giúp em làm bài tập về nhà đó, đã xong chưa ạ?”
Cái quyển vở nhật kí những điều khiến anh vui vẻ đó.
Anh luôn bị vây hãm trong khổ sở, mà cô luôn tìm mọi cách khiến anh vui vẻ.
Hứa Trích Tinh vốn dĩ cho rằng đã lâu như vậy, anh hẳn là đã sớm quên cái yêu cầu kì quái kia, không ngờ Sầm Phong gật đầu. Anh nói: “Làm xong rồi, muốn anh đưa cho em không?”
Mắt Hứa Trích Tinh phát sáng như sao: “Được ạ được ạ!”
“Ở ký túc xá.” Anh liếc toà nhà tập huấn phía trước một cái: “Anh trở về lấy.”
Hứa Trích Tinh theo bản năng nói: “Em đi với anh……” Cô ngập ngừng, nhấp môi, lại thật cẩn thận sửa lời, dò hỏi: “Em có thể đi chung với anh không ạ?”
Khi ở trước mặt anh, cô dường như luôn luôn trưng cầu ý kiến anh, không làm bất kì chuyện gì ép buộc anh.
Đụn gai trong lòng Sầm Phong bất giác mềm đi một nửa.
Anh nói: “Có thể.”
/172
|