“Đã đi 2 ngày rồi mà sao vẫn chưa đến vậy a?” Winny chán nản nói.
“Bình thường thôi, dù sao Ruben thành chỉ là một tòa thành nhỏ nằm ở vùng gần biên giới của quốc gia này mà thôi. Mà đế đô lại nằm ở trung tâm quốc gia. Chính vì vậy nên đi mới lâu đến như vậy.” Jake bay bên cạnh nói.
“Hay là chúng ta kiếm gì đó làm để giết thời gian đi.” bỗng nhiên Mundle bay đến bên cạnh mấy người đề nghị nói.
2 người nghe vậy thì sáng mắt lên. Winny cũng nói:
“Hay là chúng ta đến nói với viện trưởng đi, ngài ấy bình thường đều rất biệt tạo chuyện để làm.”
3 người nghe vậy thì gật đầu sau đó liền tiến về phía Lâm Tiêu đang bay phía trước. Những học viên khác thấy hành động của 3 người thì cũng liền hiếu kì. 3 người tiến lại gần Lâm Tiêu thì hắn liền không quay đầu lại hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
“Viện trưởng, ngài có ý tưởng gì giúp chúng ta giết thời gian hay không a? Ngài cũng thấy rồi đấy, tuy rằng chúng ta đã bay rất nhanh nhưng mà vẫn còn một đoạn đường dài nữa mới đến được Đế Đô.” Winny nói.
Lâm Tiêu nghe vậy thì hơi xoa cằm một lúc sau đó liền nói:
“Được, nếu mọi người cảm thấy chán thì ta sẽ có việc cho mọi người làm.”
Nói xong hắn phát thông báo cho mọi người tập hợp lại gần. Những học viên khác liền bay lại gần phía của Lâm Tiêu, đợi mọi người đã đến đủ rồi thì Lâm Tiêu liền lên tiếng nói:
“Bởi vì để cho mọi người có thể giết thời gian nên ta đã quyết định cho mọi người chơi 1 cái trò chơi! Đây chính là đề nghị của Jake, Winny và Mundle nên ta đã đồng ý.”
Mọi người nghe Lâm Tiêu nói thì cũng đã hiểu ra. Bỗng nhiên Lâm Tiêu liền đưa tay lên, trên tay của hắn liền xuất hiện một ngọn lửa đỏ rực.
Bừng bừng bừng!
Những ngọn lửa này liền tỏa ra khắp nơi rồi dần dần to ra!
Hống!!!
Một tiếng rống cực lớn vang lên, tiếp đó mọi người liền thấy che phủ bầu trời là một đám rồng khổng lồ. Lâm Tiêu liền hướng về mọi người cười nói:
“Trò chơi lần này có tên là đuổi bắt, mỗi một con rồng này đều có thực lực bằng với 50% sức mạnh của ta. Nếu như từ đây đi đến Đế Đô ai không bị tóm thì sẽ nhận được phần thưởng.”
Nói đến đây Lâm Tiêu dừng một cái rồi cười nguy hiểm nói:
“Nên nhớ, Long Tộc trời sinh là ma pháp chi vương, bọn chúng gần như có nguồn năng lượng vô hạn cùng với long tức cực đáng sợ và bọn chúng sẽ tấn công mọi người toàn lực, cố gắng đừng để bị thương đấy.”
Lúc này mọi người liền lấy lại tinh thần, Angel là người đầu tiên nói:
“Viện trưởng! Như vậy có phải hay không quá....!”
“Bắt đầu!!” Lâm Tiêu hét lớn!
Hống!!!
Lập tức đám long tộc đó liền nổi điên lên sau đó điên cuồng lao về phía mấy người Angel. Mấy người Angel thấy thế công mãnh liệt của bầy rồng thì liền tách ra sau đó hướng về phía trước chạy như điên. Bởi vì vừa rồi Lâm Tiêu đã nói đám rồng này sẽ không nương tay nên mấy người là liều mạng để chạy đi.
Nhìn mấy người chạy với tốc độ toàn lực thì Lâm Tiêu liền buồn cười nói:
“Cái đám nhóc này lúc đầu ta bảo bay nhanh nhưng lại muốn đi chậm để quan sát, giờ hối hận đã muộn rồi. Cho bọn chúng chạy một chút để rèn luyện thể lực vậy.”
Ngay lúc này Lâm Tiêu cũng liền ngồi xuống, hắn cũng bắt đầu tăng tốc đi, quả nhiên có đám long tộc đuổi theo thì tốc độ của nhóm học viên tăng lên một cách chóng mặt.
Vốn dĩ cần 1 ngày đường nữa nhưng mà chưa đến nửa ngày thì đã đến nơi rồi.
“Quả nhiên mọi người đều làm rất tốt, nhưng mà do tất cả mọi người đều bị đánh trúng cả rồi nên không có ai được nhận thưởng cả.” Lâm Tiêu nhìn nhóm học viên trước mặt cười nói.
Lúc này nhóm học viên cùng với sủng thú của mình nằm la liệt, trên người mỗi người đều có vết cháy xém. Lâm Tiêu liền ra hiệu cho Karin bên cạnh, Karin liền hiểu ý sau đó liền vung ma pháp trượng lên.
Một luồng sáng liền chiếu xuống phía nhóm người, lập tức toàn bộ vết thương trên người mỗi người đều biến mất hoàn toàn.
“Đã khỏe lại rồi thì chúng ta vào thành thôi!” Lâm Tiêu cười nói.
Trước mặt Lâm Tiêu nhóm người là một bức tường thành vô cùng hùng vĩ, đá tường thành đều được làm bằng Tam Thải Thạch, thứ cứng rắn hơn kim cương gấp ngàn lần, bên cạnh đó tường thành còn có rất nhiều khẩu thần công to lớn chuyên dùng để đối phó với đám ma thú khổng lồ.
Đám người bắt đầu đi vào bên trong, kiểm soát nơi này không quá gắt gao, chỉ cần có mục đích cùng với giao nộp linh thạch là có thể vào trong được rồi. Khi vào bên trong thì nhóm người nhịn không được kinh hô lên.
“Không hổ danh là Vương Đô, nó với thành Ruben hoàn toàn không cùng 1 cái khái niệm.” Jake cảm khái nói.
“Đúng vậy, nơi này quá tuyệt rồi, hơn nữa nữ nhân nơi này cũng đặc biệt xinh đẹp hơn ở Ruben thành nhiều.” Winny bên cạnh cũng đồng ý nói.
Câu nói này lập tức đưa đến sát khí từ những nữ học viên còn lại. Lâm Tiêu mặc kệ tụi nhỏ đùa giỡn mà dẫn đầu đi trước. Hắn dựa theo địa chỉ cho sẵn đến trước một căn khách trọ.
Khi đến căn khách trọ này thì Lâm Tiêu liền kinh ngạc!
“Bình thường thôi, dù sao Ruben thành chỉ là một tòa thành nhỏ nằm ở vùng gần biên giới của quốc gia này mà thôi. Mà đế đô lại nằm ở trung tâm quốc gia. Chính vì vậy nên đi mới lâu đến như vậy.” Jake bay bên cạnh nói.
“Hay là chúng ta kiếm gì đó làm để giết thời gian đi.” bỗng nhiên Mundle bay đến bên cạnh mấy người đề nghị nói.
2 người nghe vậy thì sáng mắt lên. Winny cũng nói:
“Hay là chúng ta đến nói với viện trưởng đi, ngài ấy bình thường đều rất biệt tạo chuyện để làm.”
3 người nghe vậy thì gật đầu sau đó liền tiến về phía Lâm Tiêu đang bay phía trước. Những học viên khác thấy hành động của 3 người thì cũng liền hiếu kì. 3 người tiến lại gần Lâm Tiêu thì hắn liền không quay đầu lại hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
“Viện trưởng, ngài có ý tưởng gì giúp chúng ta giết thời gian hay không a? Ngài cũng thấy rồi đấy, tuy rằng chúng ta đã bay rất nhanh nhưng mà vẫn còn một đoạn đường dài nữa mới đến được Đế Đô.” Winny nói.
Lâm Tiêu nghe vậy thì hơi xoa cằm một lúc sau đó liền nói:
“Được, nếu mọi người cảm thấy chán thì ta sẽ có việc cho mọi người làm.”
Nói xong hắn phát thông báo cho mọi người tập hợp lại gần. Những học viên khác liền bay lại gần phía của Lâm Tiêu, đợi mọi người đã đến đủ rồi thì Lâm Tiêu liền lên tiếng nói:
“Bởi vì để cho mọi người có thể giết thời gian nên ta đã quyết định cho mọi người chơi 1 cái trò chơi! Đây chính là đề nghị của Jake, Winny và Mundle nên ta đã đồng ý.”
Mọi người nghe Lâm Tiêu nói thì cũng đã hiểu ra. Bỗng nhiên Lâm Tiêu liền đưa tay lên, trên tay của hắn liền xuất hiện một ngọn lửa đỏ rực.
Bừng bừng bừng!
Những ngọn lửa này liền tỏa ra khắp nơi rồi dần dần to ra!
Hống!!!
Một tiếng rống cực lớn vang lên, tiếp đó mọi người liền thấy che phủ bầu trời là một đám rồng khổng lồ. Lâm Tiêu liền hướng về mọi người cười nói:
“Trò chơi lần này có tên là đuổi bắt, mỗi một con rồng này đều có thực lực bằng với 50% sức mạnh của ta. Nếu như từ đây đi đến Đế Đô ai không bị tóm thì sẽ nhận được phần thưởng.”
Nói đến đây Lâm Tiêu dừng một cái rồi cười nguy hiểm nói:
“Nên nhớ, Long Tộc trời sinh là ma pháp chi vương, bọn chúng gần như có nguồn năng lượng vô hạn cùng với long tức cực đáng sợ và bọn chúng sẽ tấn công mọi người toàn lực, cố gắng đừng để bị thương đấy.”
Lúc này mọi người liền lấy lại tinh thần, Angel là người đầu tiên nói:
“Viện trưởng! Như vậy có phải hay không quá....!”
“Bắt đầu!!” Lâm Tiêu hét lớn!
Hống!!!
Lập tức đám long tộc đó liền nổi điên lên sau đó điên cuồng lao về phía mấy người Angel. Mấy người Angel thấy thế công mãnh liệt của bầy rồng thì liền tách ra sau đó hướng về phía trước chạy như điên. Bởi vì vừa rồi Lâm Tiêu đã nói đám rồng này sẽ không nương tay nên mấy người là liều mạng để chạy đi.
Nhìn mấy người chạy với tốc độ toàn lực thì Lâm Tiêu liền buồn cười nói:
“Cái đám nhóc này lúc đầu ta bảo bay nhanh nhưng lại muốn đi chậm để quan sát, giờ hối hận đã muộn rồi. Cho bọn chúng chạy một chút để rèn luyện thể lực vậy.”
Ngay lúc này Lâm Tiêu cũng liền ngồi xuống, hắn cũng bắt đầu tăng tốc đi, quả nhiên có đám long tộc đuổi theo thì tốc độ của nhóm học viên tăng lên một cách chóng mặt.
Vốn dĩ cần 1 ngày đường nữa nhưng mà chưa đến nửa ngày thì đã đến nơi rồi.
“Quả nhiên mọi người đều làm rất tốt, nhưng mà do tất cả mọi người đều bị đánh trúng cả rồi nên không có ai được nhận thưởng cả.” Lâm Tiêu nhìn nhóm học viên trước mặt cười nói.
Lúc này nhóm học viên cùng với sủng thú của mình nằm la liệt, trên người mỗi người đều có vết cháy xém. Lâm Tiêu liền ra hiệu cho Karin bên cạnh, Karin liền hiểu ý sau đó liền vung ma pháp trượng lên.
Một luồng sáng liền chiếu xuống phía nhóm người, lập tức toàn bộ vết thương trên người mỗi người đều biến mất hoàn toàn.
“Đã khỏe lại rồi thì chúng ta vào thành thôi!” Lâm Tiêu cười nói.
Trước mặt Lâm Tiêu nhóm người là một bức tường thành vô cùng hùng vĩ, đá tường thành đều được làm bằng Tam Thải Thạch, thứ cứng rắn hơn kim cương gấp ngàn lần, bên cạnh đó tường thành còn có rất nhiều khẩu thần công to lớn chuyên dùng để đối phó với đám ma thú khổng lồ.
Đám người bắt đầu đi vào bên trong, kiểm soát nơi này không quá gắt gao, chỉ cần có mục đích cùng với giao nộp linh thạch là có thể vào trong được rồi. Khi vào bên trong thì nhóm người nhịn không được kinh hô lên.
“Không hổ danh là Vương Đô, nó với thành Ruben hoàn toàn không cùng 1 cái khái niệm.” Jake cảm khái nói.
“Đúng vậy, nơi này quá tuyệt rồi, hơn nữa nữ nhân nơi này cũng đặc biệt xinh đẹp hơn ở Ruben thành nhiều.” Winny bên cạnh cũng đồng ý nói.
Câu nói này lập tức đưa đến sát khí từ những nữ học viên còn lại. Lâm Tiêu mặc kệ tụi nhỏ đùa giỡn mà dẫn đầu đi trước. Hắn dựa theo địa chỉ cho sẵn đến trước một căn khách trọ.
Khi đến căn khách trọ này thì Lâm Tiêu liền kinh ngạc!
/398
|