Edit: Nguyệt
Lúc này bao gồm cả công tử, mọi người cũng không thèm nhìn tới nàng, lập tức đi vào.
Lôi Lôi rất muốn tuyệt thực kháng nghị, tiếc rằng dạ dày quan trọng hơn so với cốt khí. Thân vô xu, nửa con vịt nướng qua một đường xóc nảy đã tiêu hao hơn phân nửa. Chần chừ nửa giờ, cuối cùng nàng cũng bước vào.
Tửu lâu buôn bán rất đông khách, lướt qua vài bàn khách nhân, nói không biết bao nhiêu câu “Thực xin lỗi “, cuối cùng Lôi Lôi cũng tìm được tổ chức. Trên bàn đã đầy đủ phong phú rượu và thức ăn, đối với việc Lôi Lôi chậm trễ, mọi người không có vẻ chú ý nhiều lắm. Bàn ăn rất đông người, bên cạnh công tử tìm không ra chỗ trống.
Nguời dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Lôi Lôi yên lặng ngồi xuống ăn cơm.
Có lẽ mọi người đều cảm thấy kỳ quái về nửa con vịt giữa trưa, lúc này tất cả đều nhìn chằm chằm vào đôi đũa của Lôi Lôi. Nàng cũng không thể mặt dày lần nữa, ăn uống có chút câu nệ. Trong lòng mắng mọi người, lão nương đã ăn các ngươi đâu, thèm vào !
Dần dần công tử cũng phát hiện thấy kì lạ: “Sao không ăn ?”
Lôi Lôi xúc động : “Ăn không vào.” Nhiều người đề phòng cướp như vậy!
Công tử có chút suy nghĩ, phân phó Triệu quản gia: “Kêu nửa con vịt nướng đến.”
Triệu quản gia ánh mắt khinh bỉ. Lôi Lôi cảm động đến rơi nước mắt, “Tiểu Bạch” chăm sóc chăm ngoài cẩn thận, nam nhân như vậy tìm thế nào ra, nên tìm cơ hội chộp trong tay ! *tks tks *
Tửu lâu vì mời chào khách nên đã bố trí vài vị tiên sinh. Lúc này vị tiên sinh đang nói đến nước miếng văng tứ tung, ăn nói khéo mồm. Vốn là chuyện giang hồ bình thường xưa cũ nay trở nên thập phần đặc sắc, thỉnh thoảng lại có vị khách nhân đến phụ hoạ.
Tiên sinh uống một ngụm trà: “Phía dưới lại nói một sự kiện khác, cũng là cùng Bách Thắng sơn trang thiếu trang chủ Tiêu Bạch Tiêu công tử có liên quan.”
Lôi Lôi lập tức ngẩng đầu.
Quả nhiên có người lên tiếng.
“Tiêu Tiêu Phượng Minh đao?”
“Đúng vậy, “. Tiên sinh rung đùi đắc ý, “Bách Thắng sơn trang được xưng võ lâm bắc đẩu*, từ trước đến nay lấy việc bảo vệ vó lâm chính nghĩa làm nhiệm vụ. Bởi có thanh Phượng Minh đao này nên Thiên Nguyệt động cùng Truyền Kỳ cốc mới không dám càn rỡ tác loạn, giang hồ có thể thái bình…”
* Võ lâm Bắc Đẩu: Bắc Đẩu là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, võ lâm Bắc Đẩu là để chỉ người tài giỏi có tiếng tắm nhất trong giang hồ
Có người cắt ngang: “Lão nhân gia ngươi không cần phải nói thì ai chẳng biết. Tiêu Tiêu Phượng Minh đao có một không hai thiên hạ, được đương kim Hà minh chủ phong ‘ tả tiêu hữu tần ’, ‘ tả tiêu ’ này đúng là nói Tiêu Bạch công tử.”
Tiên sinh cười nhạo: “Ngươi sao biết được nhiều ít, Tiêu Tiêu Phượng Minh đao tuy có danh, qua nhiều thế hệ người Tiêu gia có thể luyện được chiêu thức cuối cùng ‘ Tiêu Tiêu Phượng Minh ’ chỉ có Tiêu Bạch công tử. Hà minh chủ cũng chính miệng thừa nhận khó có thể thắng hắn!”
Trầm mặc.
“Sợ không phải thật sự đi?”. Mọi người hoài nghi.
Tiên sinh nói trảm đinh chặt sắt: “Thiên chân vạn xác! Chính miệng thư đồng bên cạnh Tần Lưu Phong công tử nói .”
Mọi người đều xúc động.
“Tuổi trẻ anh hùng!”
“Đáng tiếc hắn chỉ ru rú trong nhà, khó gặp.”
“Tiêu công tử rất ghét ra ngoài, bên ngoài có việc Hà minh chủ lại làm phiền hắn. Từ hai năm trước khi giết ‘ Hải thượng la sát ’, đã từ lâu Tiêu Bạch chưa từng lộ diện trên giang hồ, cho đến khi phát sinh việc Trường sinh quả…
Thì ra “Tiểu Bạch” nổi danh như vậy! Lôi Lôi kinh hỉ, liếc mắt nhìn, chỉ thấy bọ người Triệu quản gia vẻ mặt kiêu ngạo, duy độc công tử mặt không đổi sắc, giống như không nghe thấy. Nàng không khỏi càng bội phục, đồng thời cười thầm những người đó, “Tiểu Bạch” ngay trước mặt, các ngươi còn không biết.
Có người thúc giục: “Sao không nói ?”
Tiên sinh cười nói: “Đang muốn nói, vị Tiêu công tử này lúc nhỏ từng đính ước một hôn sự.”
Lời này vừa nói ra khiến Lôi Lôi chịu đả kích lớn, thì ra là đính thân, có điều không biết cụ thể thế nào. Đính hôn thì tính sao, kết hôn còn có thể ly hôn, chỉ cần ta và nữ chính xuyên qua thì cái gì vị hôn thê còn phải đứng tránh sang một bên !
Nam nhân tò mò, nữ nhân thất vọng: “Cô nương nhà ai lại có phúc khí như vậy?”
Tiên sinh đắc ý: “Việc này vẫn chưa công bố. Trừ bỏ lão phu, thiên hạ chỉ sợ không có người thứ hai nghe được.”
P/S : Đến đây sẽ có vài bạn thắc mắc sao chị Lôi Lôi nhà ta cứ gọi anh là “Tiểu Bạch”.
Lúc này bao gồm cả công tử, mọi người cũng không thèm nhìn tới nàng, lập tức đi vào.
Lôi Lôi rất muốn tuyệt thực kháng nghị, tiếc rằng dạ dày quan trọng hơn so với cốt khí. Thân vô xu, nửa con vịt nướng qua một đường xóc nảy đã tiêu hao hơn phân nửa. Chần chừ nửa giờ, cuối cùng nàng cũng bước vào.
Tửu lâu buôn bán rất đông khách, lướt qua vài bàn khách nhân, nói không biết bao nhiêu câu “Thực xin lỗi “, cuối cùng Lôi Lôi cũng tìm được tổ chức. Trên bàn đã đầy đủ phong phú rượu và thức ăn, đối với việc Lôi Lôi chậm trễ, mọi người không có vẻ chú ý nhiều lắm. Bàn ăn rất đông người, bên cạnh công tử tìm không ra chỗ trống.
Nguời dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Lôi Lôi yên lặng ngồi xuống ăn cơm.
Có lẽ mọi người đều cảm thấy kỳ quái về nửa con vịt giữa trưa, lúc này tất cả đều nhìn chằm chằm vào đôi đũa của Lôi Lôi. Nàng cũng không thể mặt dày lần nữa, ăn uống có chút câu nệ. Trong lòng mắng mọi người, lão nương đã ăn các ngươi đâu, thèm vào !
Dần dần công tử cũng phát hiện thấy kì lạ: “Sao không ăn ?”
Lôi Lôi xúc động : “Ăn không vào.” Nhiều người đề phòng cướp như vậy!
Công tử có chút suy nghĩ, phân phó Triệu quản gia: “Kêu nửa con vịt nướng đến.”
Triệu quản gia ánh mắt khinh bỉ. Lôi Lôi cảm động đến rơi nước mắt, “Tiểu Bạch” chăm sóc chăm ngoài cẩn thận, nam nhân như vậy tìm thế nào ra, nên tìm cơ hội chộp trong tay ! *tks tks *
Tửu lâu vì mời chào khách nên đã bố trí vài vị tiên sinh. Lúc này vị tiên sinh đang nói đến nước miếng văng tứ tung, ăn nói khéo mồm. Vốn là chuyện giang hồ bình thường xưa cũ nay trở nên thập phần đặc sắc, thỉnh thoảng lại có vị khách nhân đến phụ hoạ.
Tiên sinh uống một ngụm trà: “Phía dưới lại nói một sự kiện khác, cũng là cùng Bách Thắng sơn trang thiếu trang chủ Tiêu Bạch Tiêu công tử có liên quan.”
Lôi Lôi lập tức ngẩng đầu.
Quả nhiên có người lên tiếng.
“Tiêu Tiêu Phượng Minh đao?”
“Đúng vậy, “. Tiên sinh rung đùi đắc ý, “Bách Thắng sơn trang được xưng võ lâm bắc đẩu*, từ trước đến nay lấy việc bảo vệ vó lâm chính nghĩa làm nhiệm vụ. Bởi có thanh Phượng Minh đao này nên Thiên Nguyệt động cùng Truyền Kỳ cốc mới không dám càn rỡ tác loạn, giang hồ có thể thái bình…”
* Võ lâm Bắc Đẩu: Bắc Đẩu là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, võ lâm Bắc Đẩu là để chỉ người tài giỏi có tiếng tắm nhất trong giang hồ
Có người cắt ngang: “Lão nhân gia ngươi không cần phải nói thì ai chẳng biết. Tiêu Tiêu Phượng Minh đao có một không hai thiên hạ, được đương kim Hà minh chủ phong ‘ tả tiêu hữu tần ’, ‘ tả tiêu ’ này đúng là nói Tiêu Bạch công tử.”
Tiên sinh cười nhạo: “Ngươi sao biết được nhiều ít, Tiêu Tiêu Phượng Minh đao tuy có danh, qua nhiều thế hệ người Tiêu gia có thể luyện được chiêu thức cuối cùng ‘ Tiêu Tiêu Phượng Minh ’ chỉ có Tiêu Bạch công tử. Hà minh chủ cũng chính miệng thừa nhận khó có thể thắng hắn!”
Trầm mặc.
“Sợ không phải thật sự đi?”. Mọi người hoài nghi.
Tiên sinh nói trảm đinh chặt sắt: “Thiên chân vạn xác! Chính miệng thư đồng bên cạnh Tần Lưu Phong công tử nói .”
Mọi người đều xúc động.
“Tuổi trẻ anh hùng!”
“Đáng tiếc hắn chỉ ru rú trong nhà, khó gặp.”
“Tiêu công tử rất ghét ra ngoài, bên ngoài có việc Hà minh chủ lại làm phiền hắn. Từ hai năm trước khi giết ‘ Hải thượng la sát ’, đã từ lâu Tiêu Bạch chưa từng lộ diện trên giang hồ, cho đến khi phát sinh việc Trường sinh quả…
Thì ra “Tiểu Bạch” nổi danh như vậy! Lôi Lôi kinh hỉ, liếc mắt nhìn, chỉ thấy bọ người Triệu quản gia vẻ mặt kiêu ngạo, duy độc công tử mặt không đổi sắc, giống như không nghe thấy. Nàng không khỏi càng bội phục, đồng thời cười thầm những người đó, “Tiểu Bạch” ngay trước mặt, các ngươi còn không biết.
Có người thúc giục: “Sao không nói ?”
Tiên sinh cười nói: “Đang muốn nói, vị Tiêu công tử này lúc nhỏ từng đính ước một hôn sự.”
Lời này vừa nói ra khiến Lôi Lôi chịu đả kích lớn, thì ra là đính thân, có điều không biết cụ thể thế nào. Đính hôn thì tính sao, kết hôn còn có thể ly hôn, chỉ cần ta và nữ chính xuyên qua thì cái gì vị hôn thê còn phải đứng tránh sang một bên !
Nam nhân tò mò, nữ nhân thất vọng: “Cô nương nhà ai lại có phúc khí như vậy?”
Tiên sinh đắc ý: “Việc này vẫn chưa công bố. Trừ bỏ lão phu, thiên hạ chỉ sợ không có người thứ hai nghe được.”
P/S : Đến đây sẽ có vài bạn thắc mắc sao chị Lôi Lôi nhà ta cứ gọi anh là “Tiểu Bạch”.
/24
|