Editor: smizluy1901
Nụ hôn của anh nồng nhiệt và điên cuồng, bừa bãi cướp lấy mật dịch ngọt ngào trong miệng của cô, quấn mút lấy đầu lưỡi mềm mại mịn màng của cô, rất nhanh lại thành thạo mà dẫn dụ nó vào trong miệng đầy mùi nam tính của mình.
Khí oxy trong đầu của cô càng lúc càng mỏng manh, mất đi năng lực suy nghĩ, đã sớm quên mất mình đang ở đâu, lần đầu tiên không hề đắn đo như vậy, không hề cất giữ mà đáp lại tình cảm mãnh liệt của anh.
"Tòng Thiện... Tòng Thiện..." Anh thì thầm nói nhỏ, lưu luyến mà dời khỏi cánh môi mềm mại ngọt ngào của cô, liên tiếp in những nụ hôn nhỏ vụn, ngậm chặt vành tai nhạy cảm của cô, cắn nhẹ.
Cô khó mà kiềm chế phát ra một tiếng ưm, trong nháy mắt nỗi khát vọng anh giống như lửa rừng cháy lan ra đồng cỏ.
Động tác của anh càng trở nên lớn mật, lại vừa dè dặt sợ cô kinh hãi.
"Chỉ cần em hô ngừng, anh sẽ ngừng." Giọng anh khàn khàn mang theo đè nén nồng đậm, mặc dù thân thể nhớ nhung đến phát đau, nhưng anh không muốn làm cô hoảng hốt, sợ hãi, chỉ cần cô không muốn, anh tuyệt sẽ không ép buộc cô.
Cô cũng đã không nghe rõ anh đang nói cái gì, chỉ có thể thành thực mà nghe theo phản ứng của thân thể.
Anh đột nhiên ôm lấy cô, sải bước đi vào phía trong.
Động tác của anh khiến thần trí tan rã của cô tìm về được vài phần tỉnh táo, mắt to đầy sương mù mang theo một tia hoảng hốt.
Ánh mắt của cô làm tim anh đau nhói, anh dừng bước lại, hít sâu một hơi, cố hồi phục lại nóng ran chạy dọc trong cơ thể, dịu dàng cười an ủi nói: "Tòng Thiện, anh không phủ nhận anh muốn em đến cỡ nào. Không có một người đàn ông nào không nảy sinh dục vọng với cô gái mình yêu, nhưng anh không muốn làm em thấy sợ hãi. Chỉ cần em lắc đầu, anh lập tức thả xem xuống."
Mắt của anh lóng lánh như vậy, giống như những ánh sao hội tụ ở phía bầu trời, thâm thúy như vậy, tình cảm sâu sắc tràn ngập như biển.
Cô mê đắm, bị đôi mắt sâu đậm này bủa vây, toàn bộ thế giới cũng không tồn tại, chỉ còn lại nhịp tim cuồng loạn và ánh mắt tình cảm dịu dàng của anh, đủ khiến cho bất kỳ cô gái nào tự nguyện sa vào.
Giọng của anh giống như rượu ngon lâu năm, bất giác khiến cô say mê.
Không biết là bị mê hoặc hay là cảm động, ngoài dự liệu của anh, cô đột nhiên nhẹ nhàng, từ từ lại kiên định gật đầu. Không dám tin và mừng rỡ khôn xiết cùng dội vào trong tim, anh khó nén kích động dò hỏi: "Tòng Thiện, em xác định?"
Thoáng chốc cô thẹn thùng đỏ mặt, nghiêng đầu sang một bên.
Anh như nhận được sự chấp thuận, không chậm trễ nữa, ôm cô đi thẳng vào trong phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô trên chiếc giường lớn mềm mại.
Gỡ bỏ buộc tóc của cô, tóc đen cuồn cuộn như ghềnh thác càng lúc càng lộ vẻ xinh đẹp động lòng người.
Ngay sau đó anh phủ lên người cô, hôn lên lên hai mắt run run của cô, bàn tay từ từ cởi bỏ quần áo của cô.
Tòng Thiện không tự chủ được trở nên có chút cứng đờ, Hàn Dập Hạo khẽ hà hơi bên tai cô, dụ dỗ nói: "Tòng Thiện, anh sẽ không làm tổn thương em."
Nụ hôn của anh rơi ở trên cổ trắng nõn thon dài nhạy cảm của cô, tạo thành những đóa hoa đào tươi đẹp.
"Tắt đèn." Cô ngượng ngùng che người, bị ánh mắt nóng bỏng của anh làm cho đỏ mặt, nhỏ giọng đưa ra yêu cầu. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Tòng Thiện, anh muốn nhìn em." Anh vừa dịu dàng lại vừa kiên định kéo cánh tay cô ra, cố định ở trên đỉnh đầu của cô.
Môi mỏng và bàn tay cùng vuốt ve trên da thịt trắng mịn như tuyết của cô, vuốt ve, xoa nhẹ.
"Hàn Dập Hạo..." Cô ý loạn tình mê khẽ kêu.
"Tòng Thiện, gọi anh là Hạo." Anh đang châm ngòi thổi lửa trên thân thể mềm mại lung linh hấp dẫn của cô, nhưng cũng bị dục vọng trong người khiêu khích đến không cách nào tự kiềm chế.
Cô đột nhiên cắn môi dưới, để không bật ra tiếng.
Sở dĩ cô nguyện giao mình cho anh, một là do ở chuyện nơi đến, một là muốn dùng thân thể bù đắp cho anh, bởi vì cô chắc chắn sẽ không rời bỏ Lương Tư Hàn, cho nên, đối với Hàn Dập Hạo, cô chỉ có thể nghĩ đến dùng cách này.
Nhưng cô không muốn hoàn toàn mất tâm, vì vậy, làm thế nào cũng không chịu gọi anh thân mật như vậy.
Cảm nhận được sự duy trì của cô, khóe môi của cô nhếch lên một nụ cười xấu xa, tay, miệng trêu chọc càng quá mức hơn, mãi cho đến cô khó nhịn đầu ngửa ra sau, miệng vô thức khẽ gọi: "Hạo..."
"A!" Đột nhiên, cô đau đến khẽ nhăn mày.
"Tòng Thiện, em!" Đầu ngón cảm nhận được một màng ngăn, mặt của anh bị ngạc nhiên mừng rỡ thắp sáng. Anh cũng không có quan trọng hoá chuyện lần đầu, nhưng không có người đàn ông nào không hy vọng người phụ nữ của mình luôn chỉ thuộc về mình, Hàn Dập Hạo cũng giống vậy, khi anh ý thức được cô gái mình yêu mến vẫn còn tấm thân ngọc bích nguyên lành, thì lý trí và xúc động trong phút chốc đã trở về trong thân thể anh.
Anh rút ngón tay ra, nâng mặt cô lên, rơi xuống nụ hôn dày đặc, dịu dàng như vậy, nâng niu như vật báu dễ vỡ.
Đôi mắt đẹp mông lung khó hiểu nhìn anh, không hiểu tại sao anh đột nhiên dừng lại.
"Anh không thể đón nhận em." Anh đột nhiên nói như thế. Tòng Thiện càng mê hoặc, ánh mắt cô dò gỏi ý anh, khiến anh bật ca một trận cười trầm thấp.
"Tin anh đi, anh còn thất vọng hơn cả em." Anh nở nụ cười yếu ớt, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào cô, không hề che giấu chút nóng bỏng nào nơi đáy mắt.
"Anh!" Cô vừa thẹn vừa giận, "Tôi cũng không thất vọng chút nào."
Anh cũng không đi bóc trần nghĩ một đằng nói một nẻo của cô, giải thích với cô về hành vi của mình: "Mọi thứ đêm nay quả thực anh đã lên kế hoạch xong từ sớm, nhưng anh không ngờ tới em lại đáp ứng yêu cầu của anh, càng không nghĩ tới em vẫn còn tấm thân trong trắng. Tòng Thiện, anh không muốn cứ như vậy mà cướp đi sự trong sáng chân thật của em, em xứng đáng được đối đãi trân quý hơn. Anh muốn em quan minh chính đại thuộc về anh, muốn em chân chính trở thành người phụ nữ của anh, từ thân đến tâm."
"Thật ra thì tôi không để ý." Bị lời của anh làm cảm động, cô cũng thẳng thắng thừa nhận nói. Ở chung với Lương Tư Hàn, không phải không có cử chỉ thân mật, nhưng mỗi lần đã có tiến triển thêm một bước, rốt cuộc lòng cô có kháng cự. Chỉ có đối mặt với Hàn Dập Hạo, cô mới phát giác, trong đáy lòng lại không có một tia bài xích nào.
"Anh để ý." Anh yêu thương mà vuốt ve mặt của cô, "Nếu không danh không phận muốn em, anh vĩnh viễn xem thường chính mình."
Anh không muốn đối đãi với cô giống như đối đãi với người phụ nữ khác, ít nhất cũng phải đợi đến khi cô trở thành bạn gái của anh, chứ không phải giống như tình nhân thấp kém mà trao thân cho anh.
"Tôi."Cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới, anh sẽ nhịn xuống được, anh bận tâm và che chở cho cô như vậy, khiến lòng của cô càng lúc càng rối loạn.
"Anh đi tắm, sau đó chúng ta trở về." Anh xoay người xuống giường, đi về phía phòng tắm, nhưng lúc quay đầu lại nhìn thấy quần áo cô vẫn còn không ngay ngắn, ánh mắt nóng bỏng, "Mau mặc quần áo vào, nếu không anh sợ anh không kiềm chế được."
Nghe vậy, Tòng Thiện xấu hổ mặt đỏ bừng, vội vàng mặc quần áo vào.
Nhìn thấy bóng lưng hoảng hốt của cô, khóe miệng Hàn Dập Hạo lộ ra nụ cười khổ, chứng kiến mùi vị đau khổ vì ăn không được, anh thật đúng là tự làm tự chịu.
Nhưng, anh lại không hối hận.
Nụ hôn của anh nồng nhiệt và điên cuồng, bừa bãi cướp lấy mật dịch ngọt ngào trong miệng của cô, quấn mút lấy đầu lưỡi mềm mại mịn màng của cô, rất nhanh lại thành thạo mà dẫn dụ nó vào trong miệng đầy mùi nam tính của mình.
Khí oxy trong đầu của cô càng lúc càng mỏng manh, mất đi năng lực suy nghĩ, đã sớm quên mất mình đang ở đâu, lần đầu tiên không hề đắn đo như vậy, không hề cất giữ mà đáp lại tình cảm mãnh liệt của anh.
"Tòng Thiện... Tòng Thiện..." Anh thì thầm nói nhỏ, lưu luyến mà dời khỏi cánh môi mềm mại ngọt ngào của cô, liên tiếp in những nụ hôn nhỏ vụn, ngậm chặt vành tai nhạy cảm của cô, cắn nhẹ.
Cô khó mà kiềm chế phát ra một tiếng ưm, trong nháy mắt nỗi khát vọng anh giống như lửa rừng cháy lan ra đồng cỏ.
Động tác của anh càng trở nên lớn mật, lại vừa dè dặt sợ cô kinh hãi.
"Chỉ cần em hô ngừng, anh sẽ ngừng." Giọng anh khàn khàn mang theo đè nén nồng đậm, mặc dù thân thể nhớ nhung đến phát đau, nhưng anh không muốn làm cô hoảng hốt, sợ hãi, chỉ cần cô không muốn, anh tuyệt sẽ không ép buộc cô.
Cô cũng đã không nghe rõ anh đang nói cái gì, chỉ có thể thành thực mà nghe theo phản ứng của thân thể.
Anh đột nhiên ôm lấy cô, sải bước đi vào phía trong.
Động tác của anh khiến thần trí tan rã của cô tìm về được vài phần tỉnh táo, mắt to đầy sương mù mang theo một tia hoảng hốt.
Ánh mắt của cô làm tim anh đau nhói, anh dừng bước lại, hít sâu một hơi, cố hồi phục lại nóng ran chạy dọc trong cơ thể, dịu dàng cười an ủi nói: "Tòng Thiện, anh không phủ nhận anh muốn em đến cỡ nào. Không có một người đàn ông nào không nảy sinh dục vọng với cô gái mình yêu, nhưng anh không muốn làm em thấy sợ hãi. Chỉ cần em lắc đầu, anh lập tức thả xem xuống."
Mắt của anh lóng lánh như vậy, giống như những ánh sao hội tụ ở phía bầu trời, thâm thúy như vậy, tình cảm sâu sắc tràn ngập như biển.
Cô mê đắm, bị đôi mắt sâu đậm này bủa vây, toàn bộ thế giới cũng không tồn tại, chỉ còn lại nhịp tim cuồng loạn và ánh mắt tình cảm dịu dàng của anh, đủ khiến cho bất kỳ cô gái nào tự nguyện sa vào.
Giọng của anh giống như rượu ngon lâu năm, bất giác khiến cô say mê.
Không biết là bị mê hoặc hay là cảm động, ngoài dự liệu của anh, cô đột nhiên nhẹ nhàng, từ từ lại kiên định gật đầu. Không dám tin và mừng rỡ khôn xiết cùng dội vào trong tim, anh khó nén kích động dò hỏi: "Tòng Thiện, em xác định?"
Thoáng chốc cô thẹn thùng đỏ mặt, nghiêng đầu sang một bên.
Anh như nhận được sự chấp thuận, không chậm trễ nữa, ôm cô đi thẳng vào trong phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô trên chiếc giường lớn mềm mại.
Gỡ bỏ buộc tóc của cô, tóc đen cuồn cuộn như ghềnh thác càng lúc càng lộ vẻ xinh đẹp động lòng người.
Ngay sau đó anh phủ lên người cô, hôn lên lên hai mắt run run của cô, bàn tay từ từ cởi bỏ quần áo của cô.
Tòng Thiện không tự chủ được trở nên có chút cứng đờ, Hàn Dập Hạo khẽ hà hơi bên tai cô, dụ dỗ nói: "Tòng Thiện, anh sẽ không làm tổn thương em."
Nụ hôn của anh rơi ở trên cổ trắng nõn thon dài nhạy cảm của cô, tạo thành những đóa hoa đào tươi đẹp.
"Tắt đèn." Cô ngượng ngùng che người, bị ánh mắt nóng bỏng của anh làm cho đỏ mặt, nhỏ giọng đưa ra yêu cầu. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Tòng Thiện, anh muốn nhìn em." Anh vừa dịu dàng lại vừa kiên định kéo cánh tay cô ra, cố định ở trên đỉnh đầu của cô.
Môi mỏng và bàn tay cùng vuốt ve trên da thịt trắng mịn như tuyết của cô, vuốt ve, xoa nhẹ.
"Hàn Dập Hạo..." Cô ý loạn tình mê khẽ kêu.
"Tòng Thiện, gọi anh là Hạo." Anh đang châm ngòi thổi lửa trên thân thể mềm mại lung linh hấp dẫn của cô, nhưng cũng bị dục vọng trong người khiêu khích đến không cách nào tự kiềm chế.
Cô đột nhiên cắn môi dưới, để không bật ra tiếng.
Sở dĩ cô nguyện giao mình cho anh, một là do ở chuyện nơi đến, một là muốn dùng thân thể bù đắp cho anh, bởi vì cô chắc chắn sẽ không rời bỏ Lương Tư Hàn, cho nên, đối với Hàn Dập Hạo, cô chỉ có thể nghĩ đến dùng cách này.
Nhưng cô không muốn hoàn toàn mất tâm, vì vậy, làm thế nào cũng không chịu gọi anh thân mật như vậy.
Cảm nhận được sự duy trì của cô, khóe môi của cô nhếch lên một nụ cười xấu xa, tay, miệng trêu chọc càng quá mức hơn, mãi cho đến cô khó nhịn đầu ngửa ra sau, miệng vô thức khẽ gọi: "Hạo..."
"A!" Đột nhiên, cô đau đến khẽ nhăn mày.
"Tòng Thiện, em!" Đầu ngón cảm nhận được một màng ngăn, mặt của anh bị ngạc nhiên mừng rỡ thắp sáng. Anh cũng không có quan trọng hoá chuyện lần đầu, nhưng không có người đàn ông nào không hy vọng người phụ nữ của mình luôn chỉ thuộc về mình, Hàn Dập Hạo cũng giống vậy, khi anh ý thức được cô gái mình yêu mến vẫn còn tấm thân ngọc bích nguyên lành, thì lý trí và xúc động trong phút chốc đã trở về trong thân thể anh.
Anh rút ngón tay ra, nâng mặt cô lên, rơi xuống nụ hôn dày đặc, dịu dàng như vậy, nâng niu như vật báu dễ vỡ.
Đôi mắt đẹp mông lung khó hiểu nhìn anh, không hiểu tại sao anh đột nhiên dừng lại.
"Anh không thể đón nhận em." Anh đột nhiên nói như thế. Tòng Thiện càng mê hoặc, ánh mắt cô dò gỏi ý anh, khiến anh bật ca một trận cười trầm thấp.
"Tin anh đi, anh còn thất vọng hơn cả em." Anh nở nụ cười yếu ớt, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào cô, không hề che giấu chút nóng bỏng nào nơi đáy mắt.
"Anh!" Cô vừa thẹn vừa giận, "Tôi cũng không thất vọng chút nào."
Anh cũng không đi bóc trần nghĩ một đằng nói một nẻo của cô, giải thích với cô về hành vi của mình: "Mọi thứ đêm nay quả thực anh đã lên kế hoạch xong từ sớm, nhưng anh không ngờ tới em lại đáp ứng yêu cầu của anh, càng không nghĩ tới em vẫn còn tấm thân trong trắng. Tòng Thiện, anh không muốn cứ như vậy mà cướp đi sự trong sáng chân thật của em, em xứng đáng được đối đãi trân quý hơn. Anh muốn em quan minh chính đại thuộc về anh, muốn em chân chính trở thành người phụ nữ của anh, từ thân đến tâm."
"Thật ra thì tôi không để ý." Bị lời của anh làm cảm động, cô cũng thẳng thắng thừa nhận nói. Ở chung với Lương Tư Hàn, không phải không có cử chỉ thân mật, nhưng mỗi lần đã có tiến triển thêm một bước, rốt cuộc lòng cô có kháng cự. Chỉ có đối mặt với Hàn Dập Hạo, cô mới phát giác, trong đáy lòng lại không có một tia bài xích nào.
"Anh để ý." Anh yêu thương mà vuốt ve mặt của cô, "Nếu không danh không phận muốn em, anh vĩnh viễn xem thường chính mình."
Anh không muốn đối đãi với cô giống như đối đãi với người phụ nữ khác, ít nhất cũng phải đợi đến khi cô trở thành bạn gái của anh, chứ không phải giống như tình nhân thấp kém mà trao thân cho anh.
"Tôi."Cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới, anh sẽ nhịn xuống được, anh bận tâm và che chở cho cô như vậy, khiến lòng của cô càng lúc càng rối loạn.
"Anh đi tắm, sau đó chúng ta trở về." Anh xoay người xuống giường, đi về phía phòng tắm, nhưng lúc quay đầu lại nhìn thấy quần áo cô vẫn còn không ngay ngắn, ánh mắt nóng bỏng, "Mau mặc quần áo vào, nếu không anh sợ anh không kiềm chế được."
Nghe vậy, Tòng Thiện xấu hổ mặt đỏ bừng, vội vàng mặc quần áo vào.
Nhìn thấy bóng lưng hoảng hốt của cô, khóe miệng Hàn Dập Hạo lộ ra nụ cười khổ, chứng kiến mùi vị đau khổ vì ăn không được, anh thật đúng là tự làm tự chịu.
Nhưng, anh lại không hối hận.
/291
|