Editor: smizluy1901
Về đến thôn Raim, ngoài dự liệu của Tòng Thiện, Arsfat lại bố trí cho bọn họ ở một căn nhà tranh, mà không phải là nhốt vào phòng chứa củi như lúc trước.
Tòng Thiện vẫn luôn canh giữ ở trước giường của Hàn Dập Hạo, mượn ánh đèn lờ mờ, lúc này cô mới phát hiện ở dưới lớp quần áo của anh, lại cất giấu rất nhiều vết thương.
Những thứ này đều là lúc đọ sức với con rắn lớn và với bầy rắn trong biển lửa mà lưu lại, thật ra thì vết thương của anh còn nặng hơn nhiều so với Tòng Thiện, nhưng mãi đến cuối cùng bị rắn độc cắn hôn mê, anh cũng không có biểu hiện ra chút dấu vết bị thương nào.
Vành mắt Tòng Thiện đột nhiên ửng đỏ, cô đưa ngón tay trắng ngần mảnh khảnh nhưng lại đầy vết thương, nhè nhẹ lau sạch các vết bẩn trên mặt anh.
"Hàn Dập Hạo, rõ ràng lúc trước chúng ta bất hòa như vậy, tôi ghét anh như vậy, nhưng tại sao anh lại cứu tôi hết lần này đến lần khác? Bây giờ tôi nợ anh nhiều như vậy, ngộ nhỡ anh thật sự không tỉnh lại nữa, anh muốn tôi làm thế nào trả nợ anh đây?" Giọng của cô khàn khàn mất tiếng, tràn đầy đau khổ và áy náy.
Rất nhiều năm trước, cô cũng đã từng sợ như vậy, đêm đó, cô mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời, và bây giờ, cô thật sự rất là sợ, sẽ lại một lần nữa trơ mắt nhìn anh chết đi.
Nhưng ngoại trừ chờ đợi, cái gì cô cũng không làm được.
Ngày hôm sau, Arsfat giữ chữ tín phái một bác sĩ tới, nói là bác sĩ, nhưng thật ra cũng chỉ là thầy mo trong trại, tuy thuật chữa bệnh của thầy mo ở đây không cao minh bằng y học khác, nhưng đối với tình trạng trúng độc rắn mà người trong thôn thường xuyên gặp phải này vẫn rất tinh thông. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Ông ta nhìn tình trạng của Hàn Dập Hạo, nói cho Tòng Thiện biết, bởi vì Hàn Dập Hạo uống thuốc đặc trị khá kịp thời, cho nên tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần tiếp tục uống thêm mấy loại thuốc phụ, độc tố còn sót lại sẽ được thanh lọc hết.
Tòng Thiện nghe không hiểu ngôn ngữ thổ dân của ông ta, đối với người khác phiên dịch, rốt cuộc cô cũng hiểu rõ, liền liên tục nói cám ơn, mà thầy mo cũng cho cô thuốc trị thương, phần lớn là dùng cho thoa ngoài da.
Nhưng Tòng Thiện vốn không có để ý tới vết thương của mình, nghe được tin tức Hàn Dập Hạo bình an, trong nháy mắt cô bị niềm vui to lớn này đánh trúng, tinh thần và thể lực của cô cạn kiệt nghiêm trọng, cuối cùng ngất xỉu.
Đợi cô tỉnh lại lần nữa, trong thoáng chốc trước mắt có mấy bóng dáng đang lay động, bên cạnh có người thấy cô mở mắt, kinh hô một tiếng, những người còn lại lập tức xúm lại.
Tòng Thiện cố gắng nhìn rõ người trước mặt, phát hiện lại là mấy người phụ nữ Châu Phi, trong tích tắc đầu óc cô có chút trống rỗng, không biết mình ở chỗ nào.
"Tiểu thư, cô cảm thấy thế nào?" Một cô gái Châu Phi trẻ tuổi cung kính khom người, cô ấy nói tiếng Anh hơi kém, nhẹ giọng hỏi.
"Các cô là?" Tòng Thiện mơ hồ, nghi ngờ hỏi.
"Tiểu thư, chúng tôi là tôi tớ do tù trưởng phái tới để chăm sóc cô, cô có cần gì, xin cứ việc dặn dò chúng tôi." Cô gái Châu Phi vừa nói, vừa sai một cô gái khác đi bẩm báo với Arsfat.
Tù trưởng của các cô sao? Nhưng tại sao đột nhiên thay đổi đãi ngộ lớn như vậy, Tòng Thiện lại nghĩ không thông.
Cô cật lực chống đỡ để ngồi dậy, cô gái thấy thế, vội vàng đến giúp đỡ, đồng thời gọi người mang bát cháo trên bàn tới.
"Tiểu thư, cô hôn mê mấy ngày, cơ thể rất yếu, ăn một chút gì trước đã." Cô gái nhỏ nhẹ nói.
Tòng Thiện nhìn bát cháo màu xanh xanh, khẩu vị gì cũng không có.
Dường như cô gái nhìn ra sự ghét bỏ của cô, vội vàng giải thích: "Tiểu thư, vì trong cháo này có bỏ thảo dược, cho nên nhìn có vẻ không ngon miệng, nhưng nó rất hữu ích cho sự bình phục của cô."
Tòng Thiện ngoài miệng chưa nói, nhưng trong lòng đối với "Trình độ chữa bệnh" của nơi này vẫn còn rất không tín nhiệm, vì vậy quyết định có lẽ không nên đụng vào bát "Cháo thuốc" trông rất là quái dị này. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Đúng rồi, cô có biết đồng nghiệp của tôi thế nào không?" Tòng Thiện lịch sự từ chối mình không đói bụng, bây giờ điều cô quan tâm nhất chính là rốt cuộc Hàn Dập Hạo thế nào.
"Cô là chỉ vị tiên sinh đi cùng cô sao?" Cô gái nghiêng đầu hỏi.
Tòng Thiện lập tức gật đầu.
"Hai ngày trước, anh ta cũng đã tỉnh rồi." Cô gái đáp.
"Vậy cô có thể dẫn tôi đi gặp anh ta không?" Tòng Thiện muốn xuống giường, lúc này cô mới phát giác mình đang mặc trên người chính là một chiếc áo choàng màu trắng của phụ nữ bản xứ.
"Tiểu thư, cơ thể của cô vẫn còn chưa có bình phục..." Cô gái mở miệng muốn ngăn cản.
Nhưng mà lúc này, rèm cửa bỗng được vén lên.
Người đàn ông cao lớn thẳng tắp sải bước đi vào, bóng lưng ngược sáng che khuất ánh mặt trời ở cửa.
"Thẩm Tòng Thiện, cô tỉnh rồi sao." Giọng nói vui mừng từ trong miệng của người đàn ông truyền ra, là quen thuộc như vậy nhưng lại giống như rất lâu rồi không có nghe được.
Ở lúc Tòng Thiện ngẩn ra, Hàn Dập Hạo đã đi tới trước giường của cô, anh thấy cô gầy đi rất nhiều, nhưng ánh mắt lại tràn đầy thần thái, anh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tòng Thiện, trong lòng bỗng căng thẳng, "Bây giờ cô cảm thấy thế nào?"
"Hàn Dập Hạo." Tòng Thiện giống như nói mớ mà thốt lên ba chữ này, có lẽ là ngủ quá lâu, hiện tại đầu óc của cô có chút trì trệ, còn có chút ngẩn ngơ mình ở trong mơ.
Trước mắt là Hàn Dập Hạo? Anh thật sự không sao?
Theo bản năng, cô muốn đứng dậy, đến gần nhìn rõ người đàn ông mà khiến cô ở trong mơ cũng lo lắng không yên có phải thật sự là chân thực hay không, nhưng vừa mới đứng dậy, một cảm giác choáng váng không hề báo trước mà kéo tới.
Hàn Dập Hạo lập tức đỡ lấy cô, lại để cho cô nằm lại trên giường lần nữa.
Không đợi Hàn Dập Hạo mở miệng, cô gái Châu Phi lập tức gọi người đi mời thầy mo tới.
Chờ thầy mo tới, khiến cho đầu Tòng Thiện bốc lên đường đen chính là, đầu tiên là lão già đen gầy này giống như là phát chứng động kinh vậy vừa ca vừa nhảy múa trong phòng hồi lâu, cuối cùng ở trong ánh mắt muốn giết người của Hàn Dập Hạo, rốt cuộc không biết lấy từ đâu ra được mấy cây cỏ, còn dặn dò Tòng Thiện nhất định phải ăn hết bát cháo thuốc. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Sắc mặt Hàn Dập Hạo vô cùng tệ, không khách khí chút nào liền đuổi hết đám người ra ngoài.
Tòng Thiện vừa tức lại vừa cảm thấy buồn cười, chờ trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, cô nhìn Hàn Dập Hạo đi vòng vèo tới mép giường, bưng bát cháo bị cô ghét bỏ đến, bảo cô uống.
"Anh xác định cái này không có độc sao?" Tòng Thiện vẫn là không yên tâm.
"Tôi đã uống qua rồi, mặc dù có vẻ khó coi một chút, nhưng đối với việc chữa lành vết thương rất có hiệu quả." Hàn Dập Hạo nói xong, đưa bát cháo cho cô.
Tòng Thiện suy nghĩ một chút, quyết định đón nhận.
Nhưng hôn mê quá lâu, toàn thân cô không có sức, tay vừa mới bưng bát thuốc lên, đã thiếu chút nữa bị lật đổ.
Hàn Dập Hạo nhanh tay nhanh mắt đón được, liếc mắt nhìn bộ dáng của cô, đột nhiên ngồi xuống bên giường của cô, bưng bát lên để sát vào bên miệng cô, trầm giọng mở miệng, "Há miệng."
Tòng Thiện kinh ngạc mở to mắt, Hàn Dập Hạo định tự mình cho cô ăn sao? Nhưng cho dù muốn ăn, không phải cũng nên có thìa gì đó sao?
"Anh để bát bên giường đi, tự tôi dùng thìa ăn." Cô mở miệng nói.
"Người ở đây đều là dùng tay ăn cơm, không có dùng các thứ giống như thìa đâu." Anh trả lời, lại nói, "Há miệng."
Tòng Thiện buộc lòng phải ngoan ngoãn húp cháo, mùi vị quả thực là rất khó nuốt, cô nhịn không được nhíu mày.
Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến một lời nhắc nhở dịu dàng tuyệt đối không giống như Hàn Dập Hạo sẽ nói ra.
"Húp từ từ, coi chừng nóng."
"Khụ khụ." Tòng Thiện bị những lời này làm cho bị sặc.
"Cũng đã bảo cô từ từ rồi cơ mà, còn ngốc như vậy." Anh vừa giúp cô bình ổn hơi thở, vừa nhỏ giọng trách mắng.
"Hàn Dập Hạo." Cô đột nhiên mở miệng.
"Hả?" Anh chờ cô nói tiếp.
"Sao tôi cảm thấy anh thật giống như mẹ tôi vậy."
Về đến thôn Raim, ngoài dự liệu của Tòng Thiện, Arsfat lại bố trí cho bọn họ ở một căn nhà tranh, mà không phải là nhốt vào phòng chứa củi như lúc trước.
Tòng Thiện vẫn luôn canh giữ ở trước giường của Hàn Dập Hạo, mượn ánh đèn lờ mờ, lúc này cô mới phát hiện ở dưới lớp quần áo của anh, lại cất giấu rất nhiều vết thương.
Những thứ này đều là lúc đọ sức với con rắn lớn và với bầy rắn trong biển lửa mà lưu lại, thật ra thì vết thương của anh còn nặng hơn nhiều so với Tòng Thiện, nhưng mãi đến cuối cùng bị rắn độc cắn hôn mê, anh cũng không có biểu hiện ra chút dấu vết bị thương nào.
Vành mắt Tòng Thiện đột nhiên ửng đỏ, cô đưa ngón tay trắng ngần mảnh khảnh nhưng lại đầy vết thương, nhè nhẹ lau sạch các vết bẩn trên mặt anh.
"Hàn Dập Hạo, rõ ràng lúc trước chúng ta bất hòa như vậy, tôi ghét anh như vậy, nhưng tại sao anh lại cứu tôi hết lần này đến lần khác? Bây giờ tôi nợ anh nhiều như vậy, ngộ nhỡ anh thật sự không tỉnh lại nữa, anh muốn tôi làm thế nào trả nợ anh đây?" Giọng của cô khàn khàn mất tiếng, tràn đầy đau khổ và áy náy.
Rất nhiều năm trước, cô cũng đã từng sợ như vậy, đêm đó, cô mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời, và bây giờ, cô thật sự rất là sợ, sẽ lại một lần nữa trơ mắt nhìn anh chết đi.
Nhưng ngoại trừ chờ đợi, cái gì cô cũng không làm được.
Ngày hôm sau, Arsfat giữ chữ tín phái một bác sĩ tới, nói là bác sĩ, nhưng thật ra cũng chỉ là thầy mo trong trại, tuy thuật chữa bệnh của thầy mo ở đây không cao minh bằng y học khác, nhưng đối với tình trạng trúng độc rắn mà người trong thôn thường xuyên gặp phải này vẫn rất tinh thông. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Ông ta nhìn tình trạng của Hàn Dập Hạo, nói cho Tòng Thiện biết, bởi vì Hàn Dập Hạo uống thuốc đặc trị khá kịp thời, cho nên tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần tiếp tục uống thêm mấy loại thuốc phụ, độc tố còn sót lại sẽ được thanh lọc hết.
Tòng Thiện nghe không hiểu ngôn ngữ thổ dân của ông ta, đối với người khác phiên dịch, rốt cuộc cô cũng hiểu rõ, liền liên tục nói cám ơn, mà thầy mo cũng cho cô thuốc trị thương, phần lớn là dùng cho thoa ngoài da.
Nhưng Tòng Thiện vốn không có để ý tới vết thương của mình, nghe được tin tức Hàn Dập Hạo bình an, trong nháy mắt cô bị niềm vui to lớn này đánh trúng, tinh thần và thể lực của cô cạn kiệt nghiêm trọng, cuối cùng ngất xỉu.
Đợi cô tỉnh lại lần nữa, trong thoáng chốc trước mắt có mấy bóng dáng đang lay động, bên cạnh có người thấy cô mở mắt, kinh hô một tiếng, những người còn lại lập tức xúm lại.
Tòng Thiện cố gắng nhìn rõ người trước mặt, phát hiện lại là mấy người phụ nữ Châu Phi, trong tích tắc đầu óc cô có chút trống rỗng, không biết mình ở chỗ nào.
"Tiểu thư, cô cảm thấy thế nào?" Một cô gái Châu Phi trẻ tuổi cung kính khom người, cô ấy nói tiếng Anh hơi kém, nhẹ giọng hỏi.
"Các cô là?" Tòng Thiện mơ hồ, nghi ngờ hỏi.
"Tiểu thư, chúng tôi là tôi tớ do tù trưởng phái tới để chăm sóc cô, cô có cần gì, xin cứ việc dặn dò chúng tôi." Cô gái Châu Phi vừa nói, vừa sai một cô gái khác đi bẩm báo với Arsfat.
Tù trưởng của các cô sao? Nhưng tại sao đột nhiên thay đổi đãi ngộ lớn như vậy, Tòng Thiện lại nghĩ không thông.
Cô cật lực chống đỡ để ngồi dậy, cô gái thấy thế, vội vàng đến giúp đỡ, đồng thời gọi người mang bát cháo trên bàn tới.
"Tiểu thư, cô hôn mê mấy ngày, cơ thể rất yếu, ăn một chút gì trước đã." Cô gái nhỏ nhẹ nói.
Tòng Thiện nhìn bát cháo màu xanh xanh, khẩu vị gì cũng không có.
Dường như cô gái nhìn ra sự ghét bỏ của cô, vội vàng giải thích: "Tiểu thư, vì trong cháo này có bỏ thảo dược, cho nên nhìn có vẻ không ngon miệng, nhưng nó rất hữu ích cho sự bình phục của cô."
Tòng Thiện ngoài miệng chưa nói, nhưng trong lòng đối với "Trình độ chữa bệnh" của nơi này vẫn còn rất không tín nhiệm, vì vậy quyết định có lẽ không nên đụng vào bát "Cháo thuốc" trông rất là quái dị này. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Đúng rồi, cô có biết đồng nghiệp của tôi thế nào không?" Tòng Thiện lịch sự từ chối mình không đói bụng, bây giờ điều cô quan tâm nhất chính là rốt cuộc Hàn Dập Hạo thế nào.
"Cô là chỉ vị tiên sinh đi cùng cô sao?" Cô gái nghiêng đầu hỏi.
Tòng Thiện lập tức gật đầu.
"Hai ngày trước, anh ta cũng đã tỉnh rồi." Cô gái đáp.
"Vậy cô có thể dẫn tôi đi gặp anh ta không?" Tòng Thiện muốn xuống giường, lúc này cô mới phát giác mình đang mặc trên người chính là một chiếc áo choàng màu trắng của phụ nữ bản xứ.
"Tiểu thư, cơ thể của cô vẫn còn chưa có bình phục..." Cô gái mở miệng muốn ngăn cản.
Nhưng mà lúc này, rèm cửa bỗng được vén lên.
Người đàn ông cao lớn thẳng tắp sải bước đi vào, bóng lưng ngược sáng che khuất ánh mặt trời ở cửa.
"Thẩm Tòng Thiện, cô tỉnh rồi sao." Giọng nói vui mừng từ trong miệng của người đàn ông truyền ra, là quen thuộc như vậy nhưng lại giống như rất lâu rồi không có nghe được.
Ở lúc Tòng Thiện ngẩn ra, Hàn Dập Hạo đã đi tới trước giường của cô, anh thấy cô gầy đi rất nhiều, nhưng ánh mắt lại tràn đầy thần thái, anh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tòng Thiện, trong lòng bỗng căng thẳng, "Bây giờ cô cảm thấy thế nào?"
"Hàn Dập Hạo." Tòng Thiện giống như nói mớ mà thốt lên ba chữ này, có lẽ là ngủ quá lâu, hiện tại đầu óc của cô có chút trì trệ, còn có chút ngẩn ngơ mình ở trong mơ.
Trước mắt là Hàn Dập Hạo? Anh thật sự không sao?
Theo bản năng, cô muốn đứng dậy, đến gần nhìn rõ người đàn ông mà khiến cô ở trong mơ cũng lo lắng không yên có phải thật sự là chân thực hay không, nhưng vừa mới đứng dậy, một cảm giác choáng váng không hề báo trước mà kéo tới.
Hàn Dập Hạo lập tức đỡ lấy cô, lại để cho cô nằm lại trên giường lần nữa.
Không đợi Hàn Dập Hạo mở miệng, cô gái Châu Phi lập tức gọi người đi mời thầy mo tới.
Chờ thầy mo tới, khiến cho đầu Tòng Thiện bốc lên đường đen chính là, đầu tiên là lão già đen gầy này giống như là phát chứng động kinh vậy vừa ca vừa nhảy múa trong phòng hồi lâu, cuối cùng ở trong ánh mắt muốn giết người của Hàn Dập Hạo, rốt cuộc không biết lấy từ đâu ra được mấy cây cỏ, còn dặn dò Tòng Thiện nhất định phải ăn hết bát cháo thuốc. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Sắc mặt Hàn Dập Hạo vô cùng tệ, không khách khí chút nào liền đuổi hết đám người ra ngoài.
Tòng Thiện vừa tức lại vừa cảm thấy buồn cười, chờ trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, cô nhìn Hàn Dập Hạo đi vòng vèo tới mép giường, bưng bát cháo bị cô ghét bỏ đến, bảo cô uống.
"Anh xác định cái này không có độc sao?" Tòng Thiện vẫn là không yên tâm.
"Tôi đã uống qua rồi, mặc dù có vẻ khó coi một chút, nhưng đối với việc chữa lành vết thương rất có hiệu quả." Hàn Dập Hạo nói xong, đưa bát cháo cho cô.
Tòng Thiện suy nghĩ một chút, quyết định đón nhận.
Nhưng hôn mê quá lâu, toàn thân cô không có sức, tay vừa mới bưng bát thuốc lên, đã thiếu chút nữa bị lật đổ.
Hàn Dập Hạo nhanh tay nhanh mắt đón được, liếc mắt nhìn bộ dáng của cô, đột nhiên ngồi xuống bên giường của cô, bưng bát lên để sát vào bên miệng cô, trầm giọng mở miệng, "Há miệng."
Tòng Thiện kinh ngạc mở to mắt, Hàn Dập Hạo định tự mình cho cô ăn sao? Nhưng cho dù muốn ăn, không phải cũng nên có thìa gì đó sao?
"Anh để bát bên giường đi, tự tôi dùng thìa ăn." Cô mở miệng nói.
"Người ở đây đều là dùng tay ăn cơm, không có dùng các thứ giống như thìa đâu." Anh trả lời, lại nói, "Há miệng."
Tòng Thiện buộc lòng phải ngoan ngoãn húp cháo, mùi vị quả thực là rất khó nuốt, cô nhịn không được nhíu mày.
Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến một lời nhắc nhở dịu dàng tuyệt đối không giống như Hàn Dập Hạo sẽ nói ra.
"Húp từ từ, coi chừng nóng."
"Khụ khụ." Tòng Thiện bị những lời này làm cho bị sặc.
"Cũng đã bảo cô từ từ rồi cơ mà, còn ngốc như vậy." Anh vừa giúp cô bình ổn hơi thở, vừa nhỏ giọng trách mắng.
"Hàn Dập Hạo." Cô đột nhiên mở miệng.
"Hả?" Anh chờ cô nói tiếp.
"Sao tôi cảm thấy anh thật giống như mẹ tôi vậy."
/291
|