Chương 64: Không thấy Tòng Thiện
Editor: smizluy1901
Câu Tử Minh quấn một chiếc khăn tắm vẻn vẹn có nửa người dưới rồi đi ra, tóc đen tỉa mỏng còn nhỏ giọt nước, men theo gương mặt tuấn tú đường nét góc cạnh rõ ràng nhỏ giọt xuống cánh tay cơ bắp rõ rệt, trên lồng ngực, khóe mắt kia hơi nhếch lên càng lộ vẻ "phong tình vạn chủng" hơn.
Song, Vương Đình nhìn cũng không nhìn anh lấy một cái, thấy anh ra ngoài, vội vàng đứng dậy, muốn giữ một khoảng cách với anh.
Câu Tử Minh lại không cho phép, cánh tay dài duỗi ra, ôm cô vào trong ngực, hỏi: "Muốn xem điện thoại của tôi?"
"Không phải." Vương Đình không thích sự thân mật này, cô muốn đẩy anh ra, cánh tay bên eo lại đột nhiên siết chặt.
"Không được nhúc nhích." Thật vất vả mới "dập tắt" lửa dục, anh không muốn lại bị cô vén lên, giọng trầm thấp chặn lại nói.
"Anh buông tôi ra, chúng ta mới có thể nói chuyện đàng hoàng." Vương Đình tức giận nói.
"Không buông, sau này em phải tập quen dần." Câu Tử Minh áp bá từ chối nói.
"Anh!" Vương Đình thấy không nói được với người này, buộc lòng phải chuyển sự chú ý của anh, "Vừa rồi Hàn tiên sinh gửi tin nhắn tới."
"Ồ?" Anh nhướn đôi lông mày thon dài, đưa tay lấy điện thoại ở đầu giường, vẫn không có buông cô ra, anh liếc mắt nhìn, nói, "Cậu ấy gọi tôi ra ngoài uống rượu."
"Vào lúc này anh ta còn uống rượu?" Vương Đình cau mày, có chút tức giận nói, "Tòng Thiện còn nằm ở trong bệnh viện, anh ta lại chẳng quan tâm, chạy đi uống rượu!"
Câu Tử Minh biết quả nhiên đều không phải là người tốt gì.
"Có phải em lại thầm mắng tôi ở trong lòng hay không?" Bị cô ghét bỏ trừng mắt liếc nhìn, Câu Tử Minh "bất mãn" véo eo cô một cái, tuy hai năm qua cô lên cân không ít, nhưng chỗ nên nhỏ vẫn "không được một nắm" như thế, những chỗ thịt ở chỗ khác trái lại càng khiến anh yêu không muốn rời tay. Anh khách quan nói: "Tuy tôi không biết rốt cuộc Thẩm Tòng Thiện xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy giấu Dập Hạo bỏ đứa con cũng là sự thực không bàn cãi, bất kể xuất phát từ lý do gì, đây đối với một người đàn ông mà nói, đều là không thể tha thứ."
"Cái gì không thể tha thứ? Bất kể nói thế nào, chịu khổ bị tổn thương đều là phụ nữ, bây giờ Tòng Thiện cần nhất là người an ủi, anh ta không nên cứ như vậy mà bỏ lại cô ấy." Vương Đình theo lý tranh luận. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Tại sao em quan tâm đến chuyện của Thẩm Tòng Thiện như vậy?" Không muốn tranh luận với cô, Câu Tử Minh có chút tò mò về "tình hữu nghị" giữa cô và Thẩm Tòng Thiện, hai người hẳn là biết nhau không được bao lâu.
"Cô ấy là bạn của tôi." Vương Đình chuyện đương nhiên đáp.
"Ồ." Câu Tử Minh sáng tỏ gật gật đầu, đột nhiên buông cô ra, đi tới tủ quần áo, bắt đầu mặc quần áo, "Tôi đi ra ngoài một chuyến, buổi tối em muốn ăn gì nói cho quản gia biết, hoặc là gọi bên ngoài đưa tới."
"Tôi cũng muốn đi ra ngoài." Vương Đình vội vàng yêu cầu nói.
Câu Tử Minh nghiêng đầu nhìn về phía của cô, hỏi: "Em muốn đến bệnh viện với Thẩm Tòng Thiện?"
"Ừm." Vương Đình lập tức gật đầu nói, "Bây giờ cô ấy cần người chăm sóc, tôi muốn đến giúp cô ấy."
Câu Tử Minh suy nghĩ một chút, đột nhiên cong lên một nụ cười tà, ngoắc ngoắc ngón tay, bảo Vương Đình tới.
"Anh làm gì?" Vương Đình cảnh giác nhìn anh, không hiểu hỏi.
"Em hôn tôi một cái tôi sẽ cho em đi." Câu Tử Minh thừa cơ "chiếm lợi".
"Tại sao? Tôi cũng không phải là phạm nhân của anh, anh không cho tôi đi tôi tự đi." Tai Vương Đình hơi nóng lên, không muốn nhiều lời với người đàn ông không đứng đắn này nữa, tự mình bước đi ra cửa trước.
Câu Tử Minh bước mấy bước đuổi theo cô, đè cô ở trên cánh cửa, từ trên cao nhìn xuống nói: "Tôi cũng chịu vì em 'cấm dục' ba năm, ngay cả hôn tôi một cái em cũng không chịu sao?"
"Chuyện anh cấm hay không cấm dục liên quan gì tới tôi?" Vương Đình tức giận nhìn anh, cô còn ước gì anh lập tức "phá giới", cô lập tức rời khỏi anh mới tốt.
"Mặc kệ, em không hôn tôi, em cũng đừng nghĩ muốn đi ra ngoài." Câu Tử Minh giở trò vô lại, chỉ chỉ gương mặt tuấn tú, nói.
"Không hôn!" Vương Đình như đi đóng cột từ chối nói.
"Được, chúng ta cứ lề mề ở đây." Câu Tử Minh cũng không vội, thân hình cao lớn bao phủ lấy cô, nhàn nhã phe phẩy tóc lộn xộn trên trán.
"Anh tránh ra!" Bị anh đè ở trong góc nhỏ, Vương Đình cảm thấy cực kỳ áp lực, đẩy anh cũng đẩy không nhúc nhích, bị anh chọc cho tức giận, muốn đá anh một đá.
Tốc độ làm ra phản ứng của Câu Tử Minh còn nhanh hơn cô nhiều, chân dài nhấc lên, xâm nhập vào giữa hai chân của cô, rẽ ngoặt ra ngoài, làm cô không cách nào đá được, "Bây giờ trở nên cay cú như vậy? Còn muốn động thủ?"
"Đúng vậy, nếu anh không thả tôi, tôi sẽ càng ngang ngược hơn!" Vương Đình nhìn anh chằm chằm, nói.
"Tôi rất vui lòng thuần phục 'con mèo hoang nhỏ'." Câu Tử Minh cúi đầu, mập mờ hà hơi ở bên tai cô, mỗi lần vừa nhìn thấy ánh mắt không chịu khuất phục của cô, so với nhìn thấy bộ dáng trần trụi của cô, còn khiến anh dễ dàng "xúc động" hơn.
"Thả tôi ra!" Vương Đình quay đầu đi, né tránh "trêu chọc" của anh.
"Hôn tôi một cái, tôi sẽ thả em ra." Câu Tử Minh kiên trì nói.
"Không hôn!" Vương Đình cũng rất cố chấp.
"Vậy đêm nay chúng ta sẽ duy trì cái tư thế này." Câu Tử Minh mập mờ nói, "Sao trên người em lúc nào cũng tỏa ra một mùi thơm vậy, thật là dễ ngửi."
Anh vén sợi tóc của cô lên, "tham lam" ngửi, đồng thời còn tà tứ liếc nhìn cô.
Gò má Vương Đình càng lúc càng đỏ, hơi thở nam tính nồng đậm của anh phả vào chóp mũi của cô, khiến cô dần dần thở không được.
"Tôi sợ ngửi một hồi, tôi lại 'xúc động'." Câu Tử Minh được voi đòi tiên mà áp sát vào cô, khiến cô cảm nhận được biến hóa trên thân thể của anh.
"Đừng!" Vương Đình sợ hết hồn, đỏ mặt, tim đập dồn ngăn anh lại.
"Hôn hay không hôn?" Anh lại hỏi.
Vương Đình lâm vào nhân thần giao chiến, cô biết, người đàn ông này xấu xa cỡ nào, nếu như cô không đáp ứng lời của anh, anh thật sự có thể sẽ "đè" cô cả đêm như vậy, nhưng muốn cô hôn anh, cô thà rằng đi hôn đầu heo!
"Em cũng đã nói, Thẩm Tòng Thiện đang ở bệnh viện cần người chăm sóc, em nhẫn tâm để một mình cô ấy ở trong đó sao?" Câu Tử Minh "từng bước dụ dỗ" nói.
Vương Đình cắn môi, dường như hạ quyết tâm rất lớn, cuối cùng bật ra một chữ từ trong kẽ răng: "Được."
Nhìn vẻ mặt "thấy chết không sờn" của cô, Câu Tử Minh cảm thấy càng vui hơn, anh chủ động xán nửa mặt lại gần, nói: "Vậy mau hôn."
Khóe miệng Vương Đình giật giật, mơ hồ không muốn nhón chân lên, dời môi tới.
Anh lại đột nhiên nghiêng đầu, dùng miệng chặn lại môi của cô, ở trong tiếng kinh hô của cô, ấn lấy đầu cô, hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước trở thành hôn sâu hơn.
"Ưm~" Vương Đình giận đến mức đấm anh, anh lại gạt cô.
Câu Tử Minh cũng không ngăn lại "công kích" như gãi ngứa của cô, lưỡi dài cạy mỡ hàm răng của cô, bá đạo cuốn lấy cái lưỡi mềm mại thơm mát của cô, đi sâu vào mút mát.
Vương Đình bị anh hôn đến mức đầu óc mơ màng, không khí trong phổi dần dần loãng đi, gương mặt vì thiếu dưỡng khí mà trở nên đỏ ửng, tay nhỏ bé cũng dần dần mất đi sức phản kháng.
Tay anh không an phận từ bên eo của cô dời đến nơi đầy đặn anh thích nhất, cách quần áo tùy ý nhào nặn.
Vương Đình phát ra một tiếng ưm, lực của anh lại càng ràng buộc trong áo lót hơn, làm cô cảm thấy sắp không thở nổi.
Chân dài của anh chầm chậm cọ xát ở trong bắp đùi của cô, nhiệt độ trong không khí dần dần tăng cao.
Vương Đình vẫn còn chưa có hoàn toàn đánh mất lý trí, ở lúc lòng bàn tay của anh chạm vào mềm mại của cô, cả người cô như điện chạy qua, đột nhiên tỉnh táo, dùng sức ngậm chặt răng, bức lui anh.
Cuối cùng anh cũng buông cô ra, cô dựa vào trên cánh cửa thở dốc, hai chân có chút hơi run.
Câu Tử Minh cũng rất không dễ chịu, chết tiệt, sớm biết như thế cũng sẽ không "chòng ghẹo" cô, bây giờ anh lại nổi lên phản ứng, chỉ có thể lại đi vào tắm nước lạnh lần nữa.
"Anh thật là quá đáng!" Hai mắt Vương Đình tóe lửa, tức giận la to.
"Nếu như người đàn ông nào ôm lấy người phụ nữ mình thích đều an phận, đó mới không bình thường." Câu Tử Minh liếm sạch vết máu ở khóe miệng, chuyện đương nhiên đáp.
Lười phải nói với anh, tay Vương Đình sờ lên tay nắm cửa, muốn rời đi.
Câu Tử Minh chống cửa, không cho cô mở cửa.
"Anh muốn nói không giữ lời?" Thấy anh ngăn cản, Vương Đình trừng mắt nhìn anh, căm tức hỏi.
"Tôi là nói, để tài xế đưa em đi." Anh giúp cô sửa sang lại đầu tóc, nhìn qua cũng chẳng có "xốc xếch" gì, "Nhớ kỹ buổi tối về sớm một chút."
"Tôi muốn cùng--" Vương Đình mới không muốn gặp anh, vừa định nói muốn ở lại bệnh viện cùng Tòng Thiện.
Câu Tử Minh ngắt lời nói: "Buổi tối tự nhiên có người ở cùng cô ấy, nếu như em không về, tôi sẽ tự mình đến bắt người, em muốn lại bị tôi khiêng về một lần nữa, thì cứ việc thử xem."
Vương Đình không thích anh uy hiếp, oán hận trừng mắt liếc anh một cái, nói: "Buông tay."
Câu Tử Minh nhịn không được lại hôn lên trán cô một cái, mới cho đi.
Thấy cô rời đi như chạy trốn, khóe miệng Câu Tử Minh cong lên một độ cong, cô thật sự càng lúc càng thú vị.
Song, cúi đầu nhìn chỗ ngốc đầu lên ấy, ảo não khẽ nguyền rủa một tiếng, xoay người đi vào phòng tắm.
Chờ anh tới quán bar, bốn người bao gồm Tề Danh Dương vừa mới trở về thành phố An đều đến đông đủ, mọi người liếc mắt nhìn Câu Tử Minh khoan thai tới chậm, chỉ có Đường Tuấn ngầm hiểu trêu chọc nói: "Sao, rất bận à?"
Câu Tử Minh vô lại nhướn mày, chẳng nói đúng sai.
Mấy người họ đều ngồi ở trên quầy bar, thỉnh thoảng có mấy cô gái đẹp ăn mặc nóng bỏng đi tới bắt chuyện, lại bị một cái ánh mắt của Hàn Dập Hạo dọa sợ đi mất, dần dần, nơi trống rỗng này chỉ còn lại mấy người bọn họ.
"Đừng uống nữa." Nghe tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Tề Danh Dương nhíu mày, anh không thích hoàn cảnh này, càng không nhìn nổi hành động Hàn Dập Hạo đón hết ly rượu này đến ly rượu khác, đưa tay giữ chặt cổ tay của anh, ngăn chặn lại nói.
Hàn Dập Hạo đẩy tay của anh ta ra, tiếp tục lẳng lặng uống rượu.
"Cậu muốn uống chết hả?" Câu Tử Minh cũng nhìn không được, nói, "Cho dù cậu uống chết đi có thể có tác dụng gì?"
"Các cậu không hiểu." Hàn Dập Hạo buồn bực đáp một câu, trong lòng rất phiền não.
"Tôi nói này, cậu cũng không thể trách Tòng Thiện toàn bộ, xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô ấy nhất thời 'nghĩ không thông' cũng là chuyện có thể lượng thứ." Đường Tuấn khuyên nhủ.
"Chuyện gì cô ấy cũng không nói cho tôi biết, rốt cuộc coi tôi là cái gì?" Hàn Dập Hạo đè nén lửa giận trong lòng nói.
"Cô ấy là không muốn cậu lo lắng, lúc mẹ cậu tìm cô ấy làm phiền, cô ấy cũng chỉ nói cho mấy người chúng tôi biết, nếu không phải mẹ cậu ép người quá đáng, tôi nghĩ ngay cả mấy người chúng tôi cô ấy cũng sẽ không nói." Đường tuấn nói.
"Đúng vậy, tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản, nếu không thì cậu quay về hỏi mẹ cậu xem?" Tiễn Thiểu Kiệt nhắc nhở nói, người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Nhạc Thanh Lăng trở về thì xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu nói bà không có chen một chân vào trong đó, anh cũng không tin.
"Tôi biết nhất định là mẹ tôi đã làm gì đó, nhưng coi như cô ấy thật sự bị dồn vào đường cùng, cô ấy cũng có thể lựa chọn nói cho tôi biết, chứ không phải là không nói một tiếng nào đã bỏ đứa con. Tôi là giận cô ấy, tôi cũng giận chính mình, có phải cô ấy thật sự không có cảm giác an toàn đối với tôi hay không, cho nên chuyện gì cô ấy cũng phải gạt tôi!" Hàn Dập Hạo giận dữ, hung hăng nện một đấm ở trên quầy bar, chiếc bàn gỗ dầy cứng lập tức lõm xuống một hõm nhỏ.
Người pha chế rượu ngay cả ngăn cũng không dám ngăn, chỉ có thể càng không ngừng rót rượu cho anh.
Tề Danh Dương còn đang khuyên, điện thoại của Câu Tử Minh vang lên, là Vương Đình gọi tới.
"Không thấy Tòng Thiện!"
/291
|