Chương 44: Tự sát
Editor: smizluy1901
Thấy Vương Đình nhắm hai mắt lại, dường như đã không có ý định phản kháng, ánh mắt lạnh lùng của Câu Tử Minh bắn ra sắc bén như lưỡi dao, bàn tay bỗng vung lên, đẩy cô ra.
"Khụ khụ!" Ngã ngồi ở trên đất, Vương Đình chỉ cảm thấy khí quản khô khốc đau đớn như bị cắt ra, cô xoa cái cổ, ho khan dữ dội, nước mắt lăn xuống như trân châu đứt dây.
"Cút!" Trong cơn thịnh nộ, đôi mắt người đàn ông cũng đỏ ngầu, anh quát lớn một tiếng, nện một đấm vào trên cửa, cánh cửa phát ra một tiếng vang "lạch cạch" thật lớn, va vào vách tường.
Vương Đình muốn đứng lên, nhưng tứ chi không có sức, cố gắng thế nào cũng không đứng nổi.
Câu Tử Minh không còn kiên nhẫn, tiến tới kéo cô lên, kéo ra ngoài cửa.
Uất ức và nhục nhã như lửa mạnh thiêu đốt trong lòng, Vương Đình đột nhiên nhảy dựng lên, dùng hết sức lực toàn thân, hung hăng tát anh một cái!
"Bốp" một tiếng vang thanh thúy, trong nháy mắt bầu không khí bỗng ngưng trệ, sát khí kinh người từ trong mắt Câu Tử Minh tóe ra, lớn như vậy, anh vẫn là lần đầu tiên bị một người phụ nữ đánh!
"Anh giết tôi đi!" Vương Đình ngã xuống đất lần nữa, ngừng khóc, hai mắt to mất đi tiêu điểm, giống như hồ nước lặng, không chút gợn sóng.
"Cô cho rằng tôi không dám?" Bắp thịt khắp người của Câu Tử Minh căng cứng, đốt ngón tay nắm chặt kêu "răng rắc".
"Tôi sớm đã không muốn sống nữa." Vương Đình không sợ hãi mà nhìn anh, nhưng ánh mắt lại giống như xuyên qua anh, không nhìn đến nơi nào, "Tôi nghĩ kiếp trước nhất định là tôi đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, đời này mới để tôi gặp được anh. Câu Tử Minh, anh không cảm thấy mình rất buồn cười sao? Loại phụ nữ nào anh không có, lại cứ muốn bận tâm đến một người phụ nữ sớm đã không quan tâm đến anh. Anh dùng bà ngoại của tôi để uy hiếp tôi, dùng tính mạng của bạn bè người thân của tôi để đe dọa tôi, chỉ đơn giản là muốn tôi thỏa hiệp. Nhưng một người trái tim cũng không có ở đây, thỏa hiệp hay không thỏa hiệp thì có gì khác biệt? Anh muốn thân thể của tôi, tôi cho anh, muốn mạng của tôi, tôi cũng cho anh. Nhưng tôi sẽ không để cho anh lăng nhục tôi nữa."
"Ha ha." Câu Tử Minh đột nhiên cất tiếng cười lạnh, giọng nói lạnh băng, "Giết cô chỉ làm bẩn tay của tôi, cô đã muốn chết như vậy, sao không tự mình kết thúc?"
Cho rằng mình không có cảm giác, nhưng khi nghe được câu này, trái tim vẫn co rút đau đớn, người đàn ông này, quả nhiên còn tàn nhẫn vô tình hơn ma quỷ.
Câu Tử Minh liếc nhìn vẻ mặt xám như tro tàn của Vương Đình một cái, không nói thêm lời nào nữa, liền xoay người rời đi.
Trong phòng tắm, Vương Đình ngồi đờ ra trên mặt đất từ từ đứng dậy, trong đầu không ngừng vang vọng lại câu nói "Cô đã muốn chết như vậy, sao không tự mình kết thúc".
Đúng vậy, nếu như sống không thể yêu, chết có thể là một sự giải thoát.
Cô chậm rãi lấy một chiếc khăn tắm, quấn kín mình, nhìm chằm chằm bộ dáng tiều tụy trong gương, ánh mắt trống rỗng.
Đau lòng, khổ sở, bi thương, tuyệt vọng, đủ loại cảm xúc tiêu cực như thủy triều ùa tới, hoàn toàn đánh tan phòng tuyến tinh thần vốn yếu ớt không chịu nổi.
Đầu của cô càng lúc càng đau, đau đến cô rất là khó chịu, bên tai loáng thoáng vang lên tiếng gọi vui cười của bố mẹ và đứa nhỏ, cô đã không phân rõ thực tế và ảo giác, chỉ cảm thấy rất đau, rất muốn chết! Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"A!" Cô bịt hai lỗ tai, ngã xuống đất, tiếng kêu gào khàn cả giọng.
Mà Câu Tử Minh vừa mới đi ra khỏi cửa phòng nghe thấy tiếng thét bất thường, lập tức vọt vào, lại không kịp ngăn cản cô đâm đầu vào tủ phòng tắm!
"Vương Đình! Vương Đình!" Câu Tử Minh bước một bước dài xông tới, ôm lấy người đang hôn mê, lo lắng kêu gọi.
Song, ngoại trừ cái trán chảy máu, cô cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Anh vội vàng ôm cô đến trên giường, gọi điện cho bác sĩ gia đình, bảo ông lập tức chạy tới với tốc độ nhanh nhất!
Mười phút sau, lúc bác sĩ gần như là dùng tốc độ ánh sáng chạy tới nhìn thấy người bị thương là một cô gái, thì trong lòng có chút kinh ngạc, cho tới bây giờ, ông vẫn chưa từng nghe qua giọng nói Câu Tử Minh lo lắng như vậy, vốn cho rằng vết thương của anh lại nứt ra, lại không nghĩ tới là cứu người khác.
Ở ánh mắt như giết người của Câu Tử Minh, bác sĩ nhanh chóng khâu lại vết thương cho Vương Đình, cẩn thận kiểm tra tình trạng cơ thể của cô, cũng không dám hỏi tại sao cô gái lại tự sát, chỉ có thể nói cho Câu Tử Minh biết, may mà chảy máu không nhiều, vết thương cũng không sâu, nhưng có bị chấn động não để lại di chứng hay không còn phải chờ quan sát một đêm.
"Ông đi đi." Câu Tư Minh cũng không ngẩng đầu lên, nói.
Chờ bác sĩ đi rồi, anh nhìn Vương Đình nằm trên giường sắc mặt như tờ giấy trắng, bỗng nhíu chặt mày, tâm trạng rất phức tạp.
Nói lời tàn nhẫn với cô chẳng qua đều là nói lẫy, trong cơn giận dữ, anh mới bảo cô "Tự mình kết thúc!", không nghĩ tới cô lại thật sự tìm cái chết.
Thật sự muốn chết như vậy sao?
"Bố... mẹ..." Giống như bị chìm trong cơn ác mộng bất tận, trán của cô từ từ rịn ra mồ hôi lạnh lấm tấm, trong miệng lẩm bẩm phát ra âm thanh, "Đừng rời khỏi... con..."
Câu Tử Minh nắm chặt lấy tay của cô, muốn an ủi cô: "Vương Đình, em mau tỉnh lại nào."
Không thấy cô có dấu hiệu tỉnh lại, khóe mắt có nước mắt ứa ra, thấm ướt cái gối, "Tôi sợ... rất sợ..."
"Đừng sợ." Câu Tử Minh nhịn không được thở dài, lau khô nước mặt trên mặt cô, cô gái này, trong sự yếu đuối lại vẫn mang theo chút quật cường, khiến anh vốn không thể hạ tâm tàn nhẫn. Anh vỗ vỗ mu bàn tay của cô, an ủi nói: "Anh sẽ ở cùng em, sẽ bảo vệ em."
Dường như nghe thấy lời của anh, Vương Đình dần dần yên tĩnh.
Câu Tử Minh thở phào nhẹ nhõm, đi vào phòng vệ sinh, vắt khô khăn ướt, lại đi tới bên giường, cẩn thận lau mặt cho cô.
Đây là lần đầu tiên anh "hầu hạ" một người.
Làm xong hết thảy, anh nhẹ nhàng lên giường, thấy cô hít thở đều đặn, đang định đi ngủ.
Lại nghe thấy cô nói mê, ăn nói có chút mơ hồ mà gọi cái gì đó.
Câu Tử Minh sáp đến gần muốn nghe xem rốt cuộc cô đang nói cái gì.
"Con ơi... mẹ có lỗi với con..." Vài chữ đứt quãng lập tức như một tia sét nổ vang ở bên tai của anh.
Con? Con của cô? Cô có con từ khi nào?
"Vương Đình, đứa nhỏ nào? Đứa nhỏ của ai?" Anh hạ thấp giọng, từng bước dụ dỗ muốn cô nói ra.
Tuy nhiên, cô lại chỉ lặp lại hai chữ "đứa nhỏ" này, giọng dần dần mất hẳn, không nói gì nữa.
Câu Tử Minh nhìn cô ngủ, trong lòng dâng lên nghi ngờ, anh muốn hỏi rõ đứa nhỏ cô nói là của ai, nhưng cô lại vì tác dụng của thuốc mà ngủ say.
Lần này đổi lại anh không ngủ được, không biết cô là vì thần trí mơ hồ mà nói nhảm, hay là nói ra bí mật cất giấu ở đáy lòng, anh cầm điện thoại lên, bảo người điều tra rõ cuộc sống hai năm qua của cô, không phân biệt lớn nhỏ!
Dặn dò thuộc hạ xong xuôi, tâm trạng Câu Tử Minh vẫn không thể bình tĩnh, theo tình hình anh biết xem ra, cô cũng không có kết hôn, vậy được gọi là đứa nhỏ từ đâu mà đến? Chẳng lẽ cô chưa kết hôn mà sinh con? Khó trách vừa rồi cô thừa nhận có người đàn ông khác.
Nghĩ vậy, hơi thở của Câu Tử Minh đột nhiên biến đổi, thua thiệt hai năm qua anh đối với cô nhớ mãi không quên, cô lại sớm lẳng lặng quên mất anh từ lâu, còn có người đàn ông khác?
Nếu để cho anh điều tra được người đàn ông kia là ai, anh bảo đảm sẽ khiến hắn chết rất khó coi!
Ngày hôm sau, lúc làm việc, Tòng Thiện vừa mới ngồi ở trong phòng làm việc, Tiểu Kha đã nở nụ cười đi vào, không đợi Tòng Thiện lên tiếng, đã tự động đóng cửa, cười hì hì nói: "Chị Thẩm, thật sự là chúc mừng chị!"
"Chúc mừng tôi cái gì?" Tòng Thiện không hiểu mô tê chi, sáng sớm có chuyện gì vui sao?
"Chúc mừng chị có thai đấy." Tiểu Kha vui tươi hớn hở nói.
Tòng Thiện vừa nghe, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cô vội vàng từ sau chỗ ngồi đi ra, liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, lại kéo màn cửa, hạ thấp giọng, nói với Tiểu Kha: "Cô đừng lớn tiếng như vậy chứ, muốn để cho người của cả tổ đều biết sao?"
"Yên tâm, bọn họ không nghe được." Tiểu Kha đĩnh đạc nói.
Tòng Thiện nhìn cô ấy, khẽ nhíu mày: "Bác sĩ Triệu nói cho cô biết?" Tên Triệu Tường này, cô thật đúng là tin lầm anh ta rồi, rõ ràng đồng ý với cô là không nói, lần này tốt rồi, một đêm đã không giữ được bí mật. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Là tôi ép anh ấy nói." Tiểu Kha sợ Tòng Thiện hiểu lầm, vội vàng giải thích nói, "Tôi nghe anh ấy nói gặp cô ở trong bệnh viện, hỏi anh ấy cô đi làm cái gì, anh ấy lại không nói, Tôi liền hiếu kỳ, quấn lấy anh ấy hỏi, cuối cùng anh ấy mới nói cho tôi biết."
Tòng Thiện nhất thời hết chỗ nói, thiêu dệt một lời nói dối cũng không biết sao? Người đàn ông này cũng quá thành thật, khó trách lại xứng với Tiểu Kha "lượm thượm" này như vậy.
"Bây giờ cô biết rồi, nhưng không được công bố khắp nơi đâu đấy." Tòng Thiện cố tình nghiêm mặt, "cảnh cáo" nói, "Nếu như bị người khác biết, tôi sẽ tìm cô tính sổ!"
"Yên tâm." Tiểu Kha xua xua tay, nói, "Tôi sẽ không nói lung tung khắp nơi đâu, chị cứ yên tâm đi."
Có thể yên tâm mới lạ, Tòng Thiện sao lại không biết cô ấy là một người ruột để ngoài da thế nào cơ chứ, có thể trong lòng không muốn nói, lời nói không thông qua đại não đã trượt ra khỏi khóe miệng rồi.
"Tóm lại, cô quản cái miệng của cô cho tốt, tôi không muốn nghe thấy những lời nói bóng nói gió truyền trong cục cảnh sát." Tòng Thiện lại nhắc nhở lần nữa.
"Vâng, sếp!" Tiểu Kha lập tức khép hai chân lại, chào một cái, rất là trang nghiêm mà "tuyên thệ" nói.
"Được rồi, còn có chuyện gì phải tìm tôi sao?" Tòng Thiện thấy cô ấy cam đoan, trong lòng cũng hơi thả lỏng chút.
"Không có, chỉ là muốn hỏi chuyện này một chút thôi." Tiểu Kha biểu lộ ra vẻ mặt "bà tám", tò mò dò hỏi, "Có nói cho Thượng tá Hàn biết không vậy?"
"Không có." Tòng Thiện lắc đầu, "Anh ấy bận như vậy, chờ anh ấy về rồi nói sau."
"Vậy khi nào hai người kết hôn?" Tiểu Kha có chút hưng phấn nói, "Chị Thẩm, tôi lớn như vậy vẫn còn chưa có làm dâu phụ, để tôi làm dâu phụ cho chị được không?"
"Tôi nói muốn kết hôn lúc nào?" Tòng Thiện ngây ra một lúc, không hiểu sao lại kéo đến cái đề tài này.
"Con cũng có rồi, còn không kết hôn sao?" Tiểu Kha chuyện đương nhiên nói.
"Anh ấy còn chưa biết, bây giờ đề cập tới việc kết hôn quá sớm." Tòng Thiện cười cười, có chút qua loa đáp, kết hôn thật sự quá sớm.
"Không sớm, qua mấy tháng nữa, bụng của chị đã rõ, lúc đó mặc áo cưới sẽ rất khó coi, cho nên phải nhân lúc còn sớm mà làm đám cưới chứ." Tiểu Kha hợp tình hợp lý nói.
"Chờ anh ấy về rồi nói." Tòng Thiện không biết trả lời như thế nào, cô tùy tiện tìm một cái lý do, đuổi Tiểu Kha đi ra ngoài.
Chờ trong phòng chỉ còn lại một mình cô, cô đột nhiên ý thức được một vấn đề, đó chính là, tuy Hàn Dập Hạo đề cập tới chuyện con cái, nhưng trước giờ không có đề cập tới chuyện kết hôn.
Có phải ngay cả anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ kết hôn hay không.
/291
|