Editor: smizluy1901
Ba ngày kế tiếp tăng cường huấn luyện, vẫn là Hàn Dập Hạo phụ trách, mà huấn luyện học viên từ bắt đầu hơn 300 người giảm mạnh xuống còn chưa đầy 50 người, những người còn lại tinh thần và thể lực cũng đã đến bờ vực sụp đổ.
Bởi vì ngày hôm sau là nhân viên sát hạch của Liên Hiệp Quốc chọn ứng cử viên, cho nên Hàn Dập Hạo phá lệ không đi một đêm để cho các ứng cử viên nghỉ ngơi.
Thoải mái khoan khoái tắm nước nóng, Thẩm Tòng Thiện đang chuẩn bị xem lại tiếng Anh rồi nghỉ ngơi sớm, chuẩn bị thật đầy đủ cho cuộc thi ngày mai.
"Cộc cộc cộc!" Lại vang lên tiếng gõ cửa.
Cô đứng dậy mở cửa, phát hiện đứng ở phía ngoài chính là Lộ Gia Nghi.
"Sao cậu lại tới đây?" Bởi vì bảy ngày qua tăng cường huấn luyện, mệt đến mức Thẩm Tòng Thiện vốn không có thời gian nghỉ ngơi thật tốt, chớ nói chi là đi tìm bạn học cũ, vì vậy bây giờ nhìn thấy Lộ Gia Nghi, rất là vui.
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
"Tới thăm cậu." Lộ Gia Nghi vui vẻ nói.
"Vậy mau vào đi." Thẩm Tòng Thiện tránh người, nhường lối.
"Là cậu nhanh đi thay quần áo, theo mình ra ngoài." Lộ Gia Nghi vào phòng, lại vừa nói vừa kéo Thẩm Tòng Thiện đi về phía tủ quần áo.
"Đi ra ngoài làm gì?" Thẩm Tòng Thiện có chút mù mờ không hiểu chuyện gì.
"Đương nhiên là đi dạo một chút, nhìn cảnh đêm, hít thở không khí trong lành, thả lỏng tâm tình một chút, cũng là giúp ngày mai phát huy hơn hẳn mà." Lộ Gia Nghi nói nhanh, mà còn phối hợp mở tủ quần áo giản dị, để cho Thẩm Tòng Thiện thay quần áo nhanh hơn một chút.
"Nhưng..." Thẩm Tòng Thiện đang muốn nói mình định đi nghỉ sớm, Lộ Gia Nghe đã đi ra ngoài cửa.
"Cậu thay nhanh lên một chút ha, mình ở bên ngoài chờ cậu." Trong không khí, chỉ lưu lại tiếng lanh lảnh như chuông bạc.
Thẩm Tòng Thiện đành chịu, cũng không biết rốt cuộc nha đầu này muốn làm gì, không thể làm gì khác hơn là tìm đại một bộ quần áo để thay.
Mở cửa, Lộ Gia Nghi nhìn thấy cô mặc chiếc váy kia, cảm thấy có chút quen mắt, suy nghĩ chốc lát, hơi nhíu mày nói, "Chiếc váy này không phải cậu mặc thời trung học sao, sao bây giờ còn chưa có vứt đi thế hả."
"Còn tốt sao lại vứt đi cơ chứ." Thẩm Tòng Thiện không tán đồng nói, quả thực, vóc người của cô cùng thời trung học không có thay đổi nhiều lắm, váy thời học sinh đến bây giờ vẫn còn có thể mặc.
"Quan niệm tiêu phí của cậu nên thay đổi sớm đi, lần sau mình dẫn cậu đi mua sắm, đảm bảo trang diện cho cậu tuyệt đẹp từ đầu đến chân, để cho cả người cậu rực rỡ hẳn lên." Lộ Gia Nghi luôn biết bạn tốt tiết kiệm, vì vậy hào phóng đề nghị.
Thẩm Tòng Thiện khẽ cười nói: "Đừng, mình cũng không có nhiều tiền như Lộ đại tiểu thư cậu thế đâu, mình chỉ là một nhân viên cảnh sát nhỏ, sao có thể chi tiêu phung phí như cậu tiêu tiền chứ."
"Đừng vậy mà, nếu không thì mình cho cậu mượn trước, cậu trả khoản từng kỳ, mình bảo đảm không thu lãi."
Hai người vừa nói vừa cười, bất giác đã đi tới sân huấn luyện.
Gió đêm mát lạnh thấm vào lòng người, mang đến sự nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho đầu óc người ta cũng vô cùng tỉnh táo.
Thẩm Tòng Thiện ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, mặc dù không có bầu trời đầy sao, dường như ánh trăng cũng bị phủ một lớp lụa mỏng, nhưng đứng ở nơi trống trải như thế này nhìn bầu trời mênh mông, cảm giác vô cùng rộng lớn, tâm tình cũng rộng mở hơn rất nhiều.
Đột nhiên, Lộ Gia Nghi bên cạnh kinh ngạc kêu lên: "Là anh ấy! Thật sự là anh ấy!"
Thẩm Tòng Thiện không hiểu gì cả hỏi: "Ai?"
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Lộ Gia Nghi chỉ vào hai bóng người đang hít xà phía trước: "Tình báo quả nhiên không sai, mỗi đêm anh ấy đều tới đây làm vận động, chúng ta mau qua đó đi."
"Này! Đừng kéo mình!" Thẩm Tòng Thiện còn chưa có kịp phản ứng, đã bị Lộ Gia Nghi hưng phấn kéo đi.
Đến gần, Thẩm Tòng Thiện lập tức hiểu ngay vì sao Lộ Gia Nghi kích động như vậy, hai người đàn ông kia mặc áo 3 lỗ, lộ ra một thân cơ bắp, đang luyện tập tràn đầy say sưa, một người là Tề Danh Dương, một người chính là Hàn Dập Hạo.
Sắc mặt Thẩm Tòng Thiện lập tức trở nên tệ hơn rất nhiều, nếu như cô sớm biết nha đầu này là tới tìm Hàn Dập Hạo, đánh chết cô cô cũng sẽ không đến.
"Chào các sếp!" Lộ Gia Nghi lại hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt của Thẩm Tòng Thiện, chủ động đến chào hỏi.
Hai người đàn ông dừng lại, bọn họ lấy chiếc khăn lông đặt ở bên cạnh xuống, vừa lau mồ hôi vừa đi tới phía các cô.
"Được rồi, cũng đã chào hỏi rồi, nên đi thôi." Thẩm Tòng Thiện đưa tay lôi kéo Lộ Gia Nghi, nhỏ giọng nói.
Tuy nhiên, hai người kia đã đi tới trước mặt của các cô.
"Cô là?" Tề Danh Dương mở miệng hỏi.
"Báo cáo sếp!" Khiến Thẩm Tòng Thiện hận không thể đào một cái lỗ biến mất chính là, nha đầu Lộ Gia Nghi này đột nhiên nghiêm chỉnh chào một cái, vô cùng chân thành, vô cùng nhiệt tình mà bắt đầu tự giới thiệu, "Tôi tên là Lộ Gia Nghi, là ứng cử viên đi huấn luyện của phân đội y tế của lực lượng gìn giữ hòa bình lần này, xin chiếu cố nhiều hơn."
"Xin chào." Tề Danh Dương gật đầu với Lộ Gia Nghi một cái, vô cùng lễ phép.
"Ơ." Mà tầm mắt của Hàn Dập Hạo lại rơi vào Thẩm Tòng Thiện, người đứng ở phía sau của Lộ Gia Nghi, đang xoay mặt qua, vẻ mặt lúng túng.
Cô mặc một chiếc váy vải bông màu trắng, tóc dài hơi ướt xõa ở sau ót, gió thổi vén lên những sợi tóc bên tai, thanh thuần như nữ sinh trung học, mà hành động trẻ con của cô càng làm cho Hàn Dập Hạo cảm thấy thú vị.
"Hai sếp ơi, thật là trùng hợp, thế nhưng lại có thể gặp gỡ ở đây, cũng coi như chúng ta có duyên đúng không." Nhìn thấy thần tượng của mình ở khoảng cách gần như vậy, Lộ Gia Nghi kích động đến trái tim đập thình thịch, nhưng mà lại làm mặt dày tạo ra đề tài.
Nghe thấy cuộc đối thoại bắt chuyện không có tí dinh dưỡng này, Thẩm Tòng Thiện thật muốn làm bộ như không biết Lộ Gia Nghi, tự mình bỏ đi.
Vậy mà, người nào đó dường như nhìn thấu tâm tư của cô, cố tình không buông tha cô: "Vị phía sau là?"
"À." Lộ Gia Nghi đưa tay túm lấy Thẩm Tòng Thiện, mở miệng giới thiệu, "Đây là bạn học thời trung học của tôi, Thẩm Tòng Thiện, cũng là học viên huấn luyện lần này. Tòng Thiện, chào hỏi đi."
Cũng đã bị điểm danh, giả bộ làm như không biết có phần quá gượng gạo, cô không thể làm gì khác hơn là tâm bất cam tình bất nguyện nói: "Huấn luyện viên Tề, xin chào."
"Xin chào." Tề Danh Dương gật đầu một cái.
"Khụ khụ." Người nào đó bị phớt lờ, phát ra một tiếng ho nhẹ.
"Tòng Thiện, vị này chính là huấn luyện viên Hàn." Lộ Gia Nghi tưởng Thẩm Tòng Thiện không biết Hàn Dập Hạo, hảo tâm nhắc nhở.
"Huấn luyện viên Hàn... xin chào." Mấy chữ này cơ hồ là bật ra từ trong kẽ răng, Thẩm Tòng Thiện vốn không muốn liếc nhìn đến anh ta.
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
"Tôi còn tưởng rằng trí nhớ của cảnh sát Thẩm kém như vậy, ngay cả huấn luyện viên của mình cũng không nhớ rõ, tình trạng này ngày mai làm sao đi tham gia tuyển chọn." Vừa cất giọng, quả nhiên lại là "Lời nói ác độc".
"Huấn luyện viên Hàn không có mặc quân phục, nhìn thoáng qua thật đúng là không giống quân nhân, cho nên tôi không nhận ra được." Cô cũng châm chọc nói.
"Tòng Thiện, sao cậu lại nói như thế." Lộ Gia Nghi có chút khó hiểu kéo kéo lấy bạn tốt, không hiểu sao cô ấy nói chuyện sao lại cầm thương mang côn như thế.
"Không sao." Hàn Dập Hạo khoan dung mà cười cười, "Tôi và cảnh sát Thẩm cũng là người quen cũ, cô ấy nói chuyện luôn-- thẳng thắn bộc trực như vậy."
Nghe nói như thế, Thẩm Tòng Thiện nhịn không được nghi ngờ nhìn về phía của Hàn Dập Hạo, cháu trai này lại muốn gây chuyện gì đây?
Người nào đó dường như nhìn thấu được sự nghi ngờ của cô, ý cười sâu hơn, lại càng khiến cho Thẩm Tòng Thiện sinh lòng ớn lạnh.
Ba ngày kế tiếp tăng cường huấn luyện, vẫn là Hàn Dập Hạo phụ trách, mà huấn luyện học viên từ bắt đầu hơn 300 người giảm mạnh xuống còn chưa đầy 50 người, những người còn lại tinh thần và thể lực cũng đã đến bờ vực sụp đổ.
Bởi vì ngày hôm sau là nhân viên sát hạch của Liên Hiệp Quốc chọn ứng cử viên, cho nên Hàn Dập Hạo phá lệ không đi một đêm để cho các ứng cử viên nghỉ ngơi.
Thoải mái khoan khoái tắm nước nóng, Thẩm Tòng Thiện đang chuẩn bị xem lại tiếng Anh rồi nghỉ ngơi sớm, chuẩn bị thật đầy đủ cho cuộc thi ngày mai.
"Cộc cộc cộc!" Lại vang lên tiếng gõ cửa.
Cô đứng dậy mở cửa, phát hiện đứng ở phía ngoài chính là Lộ Gia Nghi.
"Sao cậu lại tới đây?" Bởi vì bảy ngày qua tăng cường huấn luyện, mệt đến mức Thẩm Tòng Thiện vốn không có thời gian nghỉ ngơi thật tốt, chớ nói chi là đi tìm bạn học cũ, vì vậy bây giờ nhìn thấy Lộ Gia Nghi, rất là vui.
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
"Tới thăm cậu." Lộ Gia Nghi vui vẻ nói.
"Vậy mau vào đi." Thẩm Tòng Thiện tránh người, nhường lối.
"Là cậu nhanh đi thay quần áo, theo mình ra ngoài." Lộ Gia Nghi vào phòng, lại vừa nói vừa kéo Thẩm Tòng Thiện đi về phía tủ quần áo.
"Đi ra ngoài làm gì?" Thẩm Tòng Thiện có chút mù mờ không hiểu chuyện gì.
"Đương nhiên là đi dạo một chút, nhìn cảnh đêm, hít thở không khí trong lành, thả lỏng tâm tình một chút, cũng là giúp ngày mai phát huy hơn hẳn mà." Lộ Gia Nghi nói nhanh, mà còn phối hợp mở tủ quần áo giản dị, để cho Thẩm Tòng Thiện thay quần áo nhanh hơn một chút.
"Nhưng..." Thẩm Tòng Thiện đang muốn nói mình định đi nghỉ sớm, Lộ Gia Nghe đã đi ra ngoài cửa.
"Cậu thay nhanh lên một chút ha, mình ở bên ngoài chờ cậu." Trong không khí, chỉ lưu lại tiếng lanh lảnh như chuông bạc.
Thẩm Tòng Thiện đành chịu, cũng không biết rốt cuộc nha đầu này muốn làm gì, không thể làm gì khác hơn là tìm đại một bộ quần áo để thay.
Mở cửa, Lộ Gia Nghi nhìn thấy cô mặc chiếc váy kia, cảm thấy có chút quen mắt, suy nghĩ chốc lát, hơi nhíu mày nói, "Chiếc váy này không phải cậu mặc thời trung học sao, sao bây giờ còn chưa có vứt đi thế hả."
"Còn tốt sao lại vứt đi cơ chứ." Thẩm Tòng Thiện không tán đồng nói, quả thực, vóc người của cô cùng thời trung học không có thay đổi nhiều lắm, váy thời học sinh đến bây giờ vẫn còn có thể mặc.
"Quan niệm tiêu phí của cậu nên thay đổi sớm đi, lần sau mình dẫn cậu đi mua sắm, đảm bảo trang diện cho cậu tuyệt đẹp từ đầu đến chân, để cho cả người cậu rực rỡ hẳn lên." Lộ Gia Nghi luôn biết bạn tốt tiết kiệm, vì vậy hào phóng đề nghị.
Thẩm Tòng Thiện khẽ cười nói: "Đừng, mình cũng không có nhiều tiền như Lộ đại tiểu thư cậu thế đâu, mình chỉ là một nhân viên cảnh sát nhỏ, sao có thể chi tiêu phung phí như cậu tiêu tiền chứ."
"Đừng vậy mà, nếu không thì mình cho cậu mượn trước, cậu trả khoản từng kỳ, mình bảo đảm không thu lãi."
Hai người vừa nói vừa cười, bất giác đã đi tới sân huấn luyện.
Gió đêm mát lạnh thấm vào lòng người, mang đến sự nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho đầu óc người ta cũng vô cùng tỉnh táo.
Thẩm Tòng Thiện ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, mặc dù không có bầu trời đầy sao, dường như ánh trăng cũng bị phủ một lớp lụa mỏng, nhưng đứng ở nơi trống trải như thế này nhìn bầu trời mênh mông, cảm giác vô cùng rộng lớn, tâm tình cũng rộng mở hơn rất nhiều.
Đột nhiên, Lộ Gia Nghi bên cạnh kinh ngạc kêu lên: "Là anh ấy! Thật sự là anh ấy!"
Thẩm Tòng Thiện không hiểu gì cả hỏi: "Ai?"
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Lộ Gia Nghi chỉ vào hai bóng người đang hít xà phía trước: "Tình báo quả nhiên không sai, mỗi đêm anh ấy đều tới đây làm vận động, chúng ta mau qua đó đi."
"Này! Đừng kéo mình!" Thẩm Tòng Thiện còn chưa có kịp phản ứng, đã bị Lộ Gia Nghi hưng phấn kéo đi.
Đến gần, Thẩm Tòng Thiện lập tức hiểu ngay vì sao Lộ Gia Nghi kích động như vậy, hai người đàn ông kia mặc áo 3 lỗ, lộ ra một thân cơ bắp, đang luyện tập tràn đầy say sưa, một người là Tề Danh Dương, một người chính là Hàn Dập Hạo.
Sắc mặt Thẩm Tòng Thiện lập tức trở nên tệ hơn rất nhiều, nếu như cô sớm biết nha đầu này là tới tìm Hàn Dập Hạo, đánh chết cô cô cũng sẽ không đến.
"Chào các sếp!" Lộ Gia Nghi lại hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt của Thẩm Tòng Thiện, chủ động đến chào hỏi.
Hai người đàn ông dừng lại, bọn họ lấy chiếc khăn lông đặt ở bên cạnh xuống, vừa lau mồ hôi vừa đi tới phía các cô.
"Được rồi, cũng đã chào hỏi rồi, nên đi thôi." Thẩm Tòng Thiện đưa tay lôi kéo Lộ Gia Nghi, nhỏ giọng nói.
Tuy nhiên, hai người kia đã đi tới trước mặt của các cô.
"Cô là?" Tề Danh Dương mở miệng hỏi.
"Báo cáo sếp!" Khiến Thẩm Tòng Thiện hận không thể đào một cái lỗ biến mất chính là, nha đầu Lộ Gia Nghi này đột nhiên nghiêm chỉnh chào một cái, vô cùng chân thành, vô cùng nhiệt tình mà bắt đầu tự giới thiệu, "Tôi tên là Lộ Gia Nghi, là ứng cử viên đi huấn luyện của phân đội y tế của lực lượng gìn giữ hòa bình lần này, xin chiếu cố nhiều hơn."
"Xin chào." Tề Danh Dương gật đầu với Lộ Gia Nghi một cái, vô cùng lễ phép.
"Ơ." Mà tầm mắt của Hàn Dập Hạo lại rơi vào Thẩm Tòng Thiện, người đứng ở phía sau của Lộ Gia Nghi, đang xoay mặt qua, vẻ mặt lúng túng.
Cô mặc một chiếc váy vải bông màu trắng, tóc dài hơi ướt xõa ở sau ót, gió thổi vén lên những sợi tóc bên tai, thanh thuần như nữ sinh trung học, mà hành động trẻ con của cô càng làm cho Hàn Dập Hạo cảm thấy thú vị.
"Hai sếp ơi, thật là trùng hợp, thế nhưng lại có thể gặp gỡ ở đây, cũng coi như chúng ta có duyên đúng không." Nhìn thấy thần tượng của mình ở khoảng cách gần như vậy, Lộ Gia Nghi kích động đến trái tim đập thình thịch, nhưng mà lại làm mặt dày tạo ra đề tài.
Nghe thấy cuộc đối thoại bắt chuyện không có tí dinh dưỡng này, Thẩm Tòng Thiện thật muốn làm bộ như không biết Lộ Gia Nghi, tự mình bỏ đi.
Vậy mà, người nào đó dường như nhìn thấu tâm tư của cô, cố tình không buông tha cô: "Vị phía sau là?"
"À." Lộ Gia Nghi đưa tay túm lấy Thẩm Tòng Thiện, mở miệng giới thiệu, "Đây là bạn học thời trung học của tôi, Thẩm Tòng Thiện, cũng là học viên huấn luyện lần này. Tòng Thiện, chào hỏi đi."
Cũng đã bị điểm danh, giả bộ làm như không biết có phần quá gượng gạo, cô không thể làm gì khác hơn là tâm bất cam tình bất nguyện nói: "Huấn luyện viên Tề, xin chào."
"Xin chào." Tề Danh Dương gật đầu một cái.
"Khụ khụ." Người nào đó bị phớt lờ, phát ra một tiếng ho nhẹ.
"Tòng Thiện, vị này chính là huấn luyện viên Hàn." Lộ Gia Nghi tưởng Thẩm Tòng Thiện không biết Hàn Dập Hạo, hảo tâm nhắc nhở.
"Huấn luyện viên Hàn... xin chào." Mấy chữ này cơ hồ là bật ra từ trong kẽ răng, Thẩm Tòng Thiện vốn không muốn liếc nhìn đến anh ta.
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
"Tôi còn tưởng rằng trí nhớ của cảnh sát Thẩm kém như vậy, ngay cả huấn luyện viên của mình cũng không nhớ rõ, tình trạng này ngày mai làm sao đi tham gia tuyển chọn." Vừa cất giọng, quả nhiên lại là "Lời nói ác độc".
"Huấn luyện viên Hàn không có mặc quân phục, nhìn thoáng qua thật đúng là không giống quân nhân, cho nên tôi không nhận ra được." Cô cũng châm chọc nói.
"Tòng Thiện, sao cậu lại nói như thế." Lộ Gia Nghi có chút khó hiểu kéo kéo lấy bạn tốt, không hiểu sao cô ấy nói chuyện sao lại cầm thương mang côn như thế.
"Không sao." Hàn Dập Hạo khoan dung mà cười cười, "Tôi và cảnh sát Thẩm cũng là người quen cũ, cô ấy nói chuyện luôn-- thẳng thắn bộc trực như vậy."
Nghe nói như thế, Thẩm Tòng Thiện nhịn không được nghi ngờ nhìn về phía của Hàn Dập Hạo, cháu trai này lại muốn gây chuyện gì đây?
Người nào đó dường như nhìn thấu được sự nghi ngờ của cô, ý cười sâu hơn, lại càng khiến cho Thẩm Tòng Thiện sinh lòng ớn lạnh.
/291
|