Chương 28: Sinh đứa bé đến chơi
Editor: smizluy1901
"Hàn Dập Hạo! Anh thả em xuống!" Tòng Thiện cả kinh kêu lên.
"Em có thể tiếp tục la lớn tiếng hơn nữa." Hàn Dập Hạo không hề nhúc nhích, xấu xa nói.
"Anh!" Khóe mắt Tòng Thiện liếc về phía có xe lái vào, lập tức không lên tiếng, để người ta nhìn thấy rất mất mặt.
Đến cửa nhà, Hàn Dập Hạo một tay ngăn cô, mở cửa, ném cô ở trên sofa, Tòng Thiện còn chưa có kịp lật người, trên cái mông đã bị đánh hai cái.
"Ai da! Hàn Dập Hạo!" Tòng Thiện bị đau, bò dậy căm tức nhìn anh, muốn đánh trả, lại bị anh dễ dàng kìm hãm.
"Ai bảo em suy nghĩ lung tung, đánh cái mông của em hai cái coi như nhẹ rồi." Hàn Dập Hạo cây ngay không sợ chết đứng nói.
"Vậy cũng không cần đánh mạnh như vậy." Người đàn ông chết tiệt này, mỗi lần xuống tay đều không phân nặng nhẹ, Tòng Thiện nghiêm mặt, không vui nói.
"Đau?" Hàn Dập Hạo vừa nghe, lập tức "khẩn trương" mà đưa "móng vuốt sói" ra, sờ loạn mông đẹp của cô, "Vậy để anh xoa."
"Anh đứng đắn chút cho em!" Tòng Thiện đẩy anh ra, nghiêm túc hỏi, "Hàn Dập Hạo, anh và bọn Đường Tuấn rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Tại sao em cảm thấy bạn bè các anh còn tốt hơn so với bình thường vậy? Trên ti vi không phải đều diễn, công tử nhà giàu đều không có bạn bè thật sự sao?"
"Bây giờ cảm thấy hứng thú với chuyện của anh rồi sao?" Hàn Dập Hạo ôm cô về trong ngực, hưởng thụ cảm giác ôm tràn đầy mềm mại ấm áp, khóe miệng mỉm cười, cò kè mặc cả nói, "Em hôn anh một cái anh mới nói cho em biết."
"Tên lưu manh này!" Tòng Thiện "lời lẽ chính nghĩa" mà lớn tiếng nói, người này mỗi lần đều mượn đủ loại cơ hội ăn "đậu hủ" của cô.
"Em không hôn, vậy anh hôn em là được." Nói xong, anh liền đưa miệng lên, "chụt" một cái.
Tòng Thiện ghét bỏ mà lau "nước miếng" của anh, thúc giục nói: "Bây giờ anh nói đi."
Hàn Dập Hạo bất mãn với hành động của cô, lại tiếp tục hung hăng "gặm" ở trên mặt cô một cái, mới bắt đầu "nói rõ" nói: "Trước đây anh đã từng nói qua với em, năm người bọn anh là bạn học từ nhà trẻ, cho nên coi như biết bọn khốn kiếp kia cũng có hai mươi mấy năm rồi."
"Ừ, em muốn nghe chuyện trước kia của các anh." Tòng Thiện nói, cho tới nay, anh đều muốn dò la quá khứ của cô, biết rõ quá trình lớn lên của cô, quan tâm người bên cạnh cô, hôm nay, chuyện phát sinh ở cô nhi viện cũng thế, cho nên cô cũng muốn biết chuyện của anh, bạn bè của anh và tâm tình của anh. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Anh và Danh Dương biết lâu nhất, bởi vì hai nhà là mấy đời thân nhau, ông nội cậu ấy là ông nội anh cứu về từ họng súng của giặc ngoại xâm, sau đó vẫn đi theo ông nội anh tham gia cách mạng. Quan hệ hai nhà có chút giống như 'chủ tớ' của xã hội cũ, dĩ nhiên nhà của anh chưa từng có coi nhà họ Tề là tôi tớ, nhưng suy nghĩ của ông nội cậu ấy tương đối bảo thủ, cho nên yêu cầu bố của cậu ấy và cậu ấy cũng phải một lòng một dạ 'thuần phục' nhà họ Hàn." Hàn Dập Hạo nửa nói giỡn nửa nghiêm túc nói, còn nhớ rõ khi còn bé anh là tự mình không cẩn thận ngã nhào trên đất, trên khuỷu tay xước một miếng da, và cụ Tề lại cầm roi đuổi theo sau Danh Dương, trách Danh Dương không cẩn thận.
"Khó trách, mỗi lần nhìn thấy thái độ của Danh Dương đối với anh rất là cung kính, em đã cảm thấy anh rất giống một địa chủ ác bá vừa ngu xuẩn lại vô năng, tiếc là phí công trung thành 'bảo vệ' như vậy." Tòng Thiện nhịn không được cười ha ha, Tề Danh Dương lại bị ông nội của mình buộc làm tùy tùng của Hàn Dập Hạo, thật không biết cụ Tề có biết bản tính của Hàn Dập Hạo hay không, người như anh thế này chỉ có thể là dạy hư Tề Danh Dương.
"Anh là địa chủ ác bá, vậy em chính là bà địa chủ." Hàn Dập Hạo "cắn" vào cổ trắng bóc mịn màng của cô một cái, bàn tay men theo vòng eo mảnh khảnh hấp dẫn của cô chậm rãi mò lên.
"Sao anh luôn động tay động chân vậy." Tòng Thiện đẩy tay anh ra, bất mãn nói.
"Ôm em, anh có thể an phận sao?" Vẻ
/291
|