"Tiểu Tiểu, mau tỉnh lại đi..."
Nghiêm Tiểu Tiểu đang hôn mê bị hai giọng nói tràn đầy lo lắng làm cho tỉnh lại, dường như là của hai bạn trai, cậu cố gắng mở mắt ngay lập tức, quả thật nhìn thấy hai khuôn mặt đẹp trai giống nhau như đúc kỳ cực lo lắng nhìn mình.
"Anh Đại Hổ, anh Tiểu Hổ...." Nghiêm Tiểu Tiểu há miệng kêu lên, mặt mày lập tức nhăn lại, đầu của cậu choáng váng quá, người thì cứng ngắc đau đớn. Cậu bị sao vậy?
Anh em nhà Thiệu khẽ thở phào, Thiệu Đại Hổ mỉm cười: "Tiểu Tiểu cuối cùng cũng tỉnh, em hù chết tụi anh."
"Có thấy chỗ nào không thoải mái hay không?" Thiệu Tiểu Hổ hỏi han. Bọn hắn nhận được cuộc gọi từ một người xa lạ, nói Tiểu Tiểu té xỉu trước quán cà phê XX, dặn bọn hắn hãy mau tới. Bọn hắn lập tức chạy đến, quả thật nhìn thấy Nghiêm Tiểu Tiểu thê thảm một thân một mình nằm ngất trên đường, còn có hai người da đen muốn khiêng Tiểu Tiểu đi, cũng may đến kịp, bằng không hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
"Đây là đâu?" Nghiêm Tiểu Tiểu khẽ lắc đầu, quan sát bốn phía phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe, chỗ ghế lái có một người.
"Mấy đứa đang ở trên xe của anh." Tài xế quay đầu, giọng nói hào sảng này đúng là của anh Lý. Anh em nhà Thiệu nhận được điện thoại của Phùng Khải, nói Nghiêm Tiểu Tiểu xảy ra chuyện, hắn cũng rất lo lắng, bèn đi theo tìm Nghiêm Tiểu Tiểu.
Mặt Nghiêm Tiểu Tiểu lộ vẻ nghi hoặc, cậu không phải đang uống cà phê ở quán với An Tư e? Sao tự dưng lại trở thành ở trên xe anh Lý, chuyện này là sao? An Tư đâu?
Nghiêm Tiểu Tiểu nhìn quanh xe, không thấy bóng dáng bạn thân, mày liễu nhăn càng chặt. Cậu nhớ rõ trên đường tình cờ gặp được bạn thân, cùng cậu ấy đi vào quán cà phê, mỗi người các cậu đều gọi một ly, cậu ban đầu thì không sao, nhưng sau khi uống một ngụm thì cậu ngất, sau đó, chuyện gì đã xảy ra?
"Tiểu Tiểu, em tại sao té xỉu trên đường? Em có biết mình thiếu chút nữa bị người xấu bắt đi hay không!" Thiệu Đại Hổ dịu dàng hỏi.
"Mới nãy anh có gọi điện cho em, không phải em nói mình đang đi chung với Tương An Tư sao, thế tại sao lại tự té xỉu trên đường cái?" Thiệu Tiểu Hổ cũng hỏi.
"Em không biết...." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, cậu thật sự không biết tại sao mình ngất xỉu trên đường, lẽ nào là bạn thân....
"Lúc các anh đến có nhìn thấy An Tư không?" Nghiêm Tiểu Tiểu hỏi.
Anh em nhà Thiệu cùng lúc lắc đầu, Nghiêm Tiểu Tiểu trong lòng thở dài một hơi, xem ra bạn thân đã thật sự làm gì đó để mình hôn mê, sau đó bỏ mình lại đường mặc kệ mình.
Cậu thật sự không muốn tin bạn thân sẽ đối với mình như vậy, mà dù cứ cho là bạn thân làm đi nữa, thì cậu vẫn không biết nguyên nhân tại sao cậu ấy làm vậy. Lần trước là bán cậu, lần này là bỏ mặc cậu hôn mê trên đường, bộ mình có làm gì cho cậu ấy ghét hay sao?!
Nghiêm Tiểu Tiểu vẫn không biết nếu không nhờ Phùng Khải ngăn cản, thì bạn thân của cậu còn định bán cậu cho công ty GV quay phim sex, cậu chắc chắn sẽ không bao giờ tưởng tượng nổi điều này!
"Tiểu Tiểu, xảy ra chuyện gì? Sắc mặt em khó coi quá!" Thiệu Đại Hổ thấy người trong lòng uể oải khổ sở, lo lắng hỏi han, Thiệu Tiểu Hổ và anh Lý lái xe đằng trước cũng lo lắng nhìn Nghiêm Tiểu Tiểu.
Nghiêm Tiểu Tiểu nhẹ nhàng lắc đầu, cậu không thể làm mọi người lo lắng, càng không thể nói chuyện bạn thân muốn hại cậu cho hai người yêu, cho dù cậu ấy có như thế nào đi nữa, thì cậu vẫn không muốn hai người họ làm bạn thân bị thương. Bạn thân có thể bất nhân bất nghĩa với cậu, nhưng cậu không thể vô tình vô nghĩa với cậu ấy!
"Có thật là không có chuyện gì không?" Anh em nhà Thiệu cũng không quá tin tưởng, Thiệu Tiểu Hổ hỏi.
"Em thật sự không sao. Chỉ là mới tỉnh nên đầu óc còn chút choáng váng, mọi người đừng lo lắng." Nghiêm Tiểu Tiểu cố gắng bày ra vẻ mặt tươi cười, chợt nhớ ra bọn cậu còn phải tham gia thi đấu, lo lắng hỏi: "Mấy giờ rồi? Trận đấu bắt đầu chưa?"
"Sắp tám giờ, trận đấu cũng sắp bắt đầu, em đừng lo, chúng ta đang đi đến sân vận động Paul." Anh Lý thay hai anh em trả lời, tăng nhanh tốc độ, phóng xe như bay.
"Hy vọng có thể vượt qua trận đấu này." Nghiêm Tiểu Tiểu nghe thế không còn lo lắng nữa, nếu không qua nổi kì thi này thì mọi cố gắng trước đây sẽ trở thành phí công vô sức. Đều tại mình, nếu không phải tại mình ngất xỉu trên đường thì giờ đây đã có mặt tại sân vận động rồi.
"Tiểu Tiểu, đừng lo lắng, nhất định sẽ kịp." Anh em nhà Thiệu không hẹn mà cùng an ủi.
Thế nhưng vận khí của bọn họ không tốt, vốn đã sắp muộn giờ, vậy mà còn bị kẹt xe, mắt thấy thời gian chỉ còn một giây là trận đấu bắt đầu, trong khi bọn họ vẫn không dịch chuyển được tí nào.
"Sao các cậu vẫn chưa đến? Trận đấu sẽ bắt đầu ngay lập tức, các cậu là nhóm biểu diễn đầu tiên." Đã đến sân vận động Paul, giám khảo George vẫn chưa thấy bọn cậu xuất hiện, lo lắng gọi điện thoại.
"Xin lỗi, chúng tôi bị kẹt xe, cho nên...." Nghiêm Tiểu Tiểu giải thích, khuôn mặt nhỏ nhắn còn đắng nghét hơn cả khổ qua, xem ra bọn cậu không thể đến trận đấu kịp giờ.
"Bộ các cậu không biết bây giờ là giờ cao điểm của Luân Đôn à, sao không tới sớm một chút, đúng là bị các cậu chọc tức chết!" George bên đầu kia hạ giọng, gắt gỏng mắng: "Nếu các cậu không đến đúng giờ thì tư cách thi đấu sẽ bị huỷ bỏ, mà các cậu không lấy được quán quân, tôi sẽ không ký hợp đồng với các cậu."
George nói xong không đợi Nghiêm Tiểu Tiểu đáp lại đã lập tức cúp máy, Nghiêm Tiểu Tiểu thở dài một cách nặng nề, nên làm sao bây giờ?
Tiếng của George rất lớn, ngay cả anh em nhà Thiệu và anh Lý cũng nghe thấy, Thiệu Đại Hổ vội an ủi: "Tiểu Tiểu, em đừng để ý đến ông ta, ông ta không ký hợp đồng cũng chả sao, tụi mình vốn cũng không định ký."
"Đúng đấy, trăm ngàn đừng để trong lòng." Thiệu Tiểu Hổ gật đầu phụ hoạ.
"Chết tiệt, còn kẹt bao lâu nữa, tại sao lại kẹt ngay lúc này chứ!" Anh Lý mắng, gấp chết người rồi.
"Hay là tụi mình chạy đi?" Nghiêm Tiểu Tiểu rất nhanh tỉnh lại, nói với hai anh em. Cậu tuyệt đối không thể chịu thua vào ngay thời điểm này, đã đến bước này, sao có thể bỏ cuộc được.
"Nhưng giờ có chạy cũng không kịp...." Anh Lý chán nản thở dài.
"Không sao, tới trước rồi tính sau." Nghiêm Tiểu Tiểu lộ ra một nụ cười mỉm kiên định, mở cửa xe nước xuống.
"Anh Lý, cảm ơn anh trước, tụi em đi trước đây ạ." Anh em nhà Thiệu liếc nhau, đồng thời cong khoé môi, cũng vội vàng xuống xe, trước khi đi còn cười với anh Lý một cái. Cho dù bé con có quyết định thế nào, bọn họ đều ủng hộ cậu, cùng cậu cố gắng.
"Cố lên!" Anh Lý vươn đầu ra khỏi cửa kính, hét lớn. Nhìn thấy những đứa nhóc này cố gắng vì giấc mơ của mình, vốn hiện thực đã làm cho hắn chịu thoả hiệp buông tha nhưng nay nhiệt huyết lại sôi trào hừng hực, muốn cố gắng vì giấc mơ của mình một lần nữa....
Từ nơi này đến sân vận động Paul cũng phải mất nửa giờ, Nghiêm Tiểu Tiểu và anh em nhà Thiệu dùng sức chạy nên thành ra chỉ mất hai mươi phút, nhưng đã sớm hơn tám giờ, trận đấu đã bắt đầu.
Bọn họ muốn tiến vào sân vận động, cầu xin nhân viên công tác của STS cho bọn họ một cơ hội để tham gia, nào ngờ bảo vệ sân vận động là người cực kỳ phân biệt chủng tộc, làm sao cũng không chịu cho bọn họ vào. Nói bọn họ đến muộn, đã bị huỷ tư cách dự thi, không thể tiến vào trong, nếu muốn biểu diễn thì phải biểu diễn ở bên ngoài.
Hết chương 73.
Nghiêm Tiểu Tiểu đang hôn mê bị hai giọng nói tràn đầy lo lắng làm cho tỉnh lại, dường như là của hai bạn trai, cậu cố gắng mở mắt ngay lập tức, quả thật nhìn thấy hai khuôn mặt đẹp trai giống nhau như đúc kỳ cực lo lắng nhìn mình.
"Anh Đại Hổ, anh Tiểu Hổ...." Nghiêm Tiểu Tiểu há miệng kêu lên, mặt mày lập tức nhăn lại, đầu của cậu choáng váng quá, người thì cứng ngắc đau đớn. Cậu bị sao vậy?
Anh em nhà Thiệu khẽ thở phào, Thiệu Đại Hổ mỉm cười: "Tiểu Tiểu cuối cùng cũng tỉnh, em hù chết tụi anh."
"Có thấy chỗ nào không thoải mái hay không?" Thiệu Tiểu Hổ hỏi han. Bọn hắn nhận được cuộc gọi từ một người xa lạ, nói Tiểu Tiểu té xỉu trước quán cà phê XX, dặn bọn hắn hãy mau tới. Bọn hắn lập tức chạy đến, quả thật nhìn thấy Nghiêm Tiểu Tiểu thê thảm một thân một mình nằm ngất trên đường, còn có hai người da đen muốn khiêng Tiểu Tiểu đi, cũng may đến kịp, bằng không hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
"Đây là đâu?" Nghiêm Tiểu Tiểu khẽ lắc đầu, quan sát bốn phía phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe, chỗ ghế lái có một người.
"Mấy đứa đang ở trên xe của anh." Tài xế quay đầu, giọng nói hào sảng này đúng là của anh Lý. Anh em nhà Thiệu nhận được điện thoại của Phùng Khải, nói Nghiêm Tiểu Tiểu xảy ra chuyện, hắn cũng rất lo lắng, bèn đi theo tìm Nghiêm Tiểu Tiểu.
Mặt Nghiêm Tiểu Tiểu lộ vẻ nghi hoặc, cậu không phải đang uống cà phê ở quán với An Tư e? Sao tự dưng lại trở thành ở trên xe anh Lý, chuyện này là sao? An Tư đâu?
Nghiêm Tiểu Tiểu nhìn quanh xe, không thấy bóng dáng bạn thân, mày liễu nhăn càng chặt. Cậu nhớ rõ trên đường tình cờ gặp được bạn thân, cùng cậu ấy đi vào quán cà phê, mỗi người các cậu đều gọi một ly, cậu ban đầu thì không sao, nhưng sau khi uống một ngụm thì cậu ngất, sau đó, chuyện gì đã xảy ra?
"Tiểu Tiểu, em tại sao té xỉu trên đường? Em có biết mình thiếu chút nữa bị người xấu bắt đi hay không!" Thiệu Đại Hổ dịu dàng hỏi.
"Mới nãy anh có gọi điện cho em, không phải em nói mình đang đi chung với Tương An Tư sao, thế tại sao lại tự té xỉu trên đường cái?" Thiệu Tiểu Hổ cũng hỏi.
"Em không biết...." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, cậu thật sự không biết tại sao mình ngất xỉu trên đường, lẽ nào là bạn thân....
"Lúc các anh đến có nhìn thấy An Tư không?" Nghiêm Tiểu Tiểu hỏi.
Anh em nhà Thiệu cùng lúc lắc đầu, Nghiêm Tiểu Tiểu trong lòng thở dài một hơi, xem ra bạn thân đã thật sự làm gì đó để mình hôn mê, sau đó bỏ mình lại đường mặc kệ mình.
Cậu thật sự không muốn tin bạn thân sẽ đối với mình như vậy, mà dù cứ cho là bạn thân làm đi nữa, thì cậu vẫn không biết nguyên nhân tại sao cậu ấy làm vậy. Lần trước là bán cậu, lần này là bỏ mặc cậu hôn mê trên đường, bộ mình có làm gì cho cậu ấy ghét hay sao?!
Nghiêm Tiểu Tiểu vẫn không biết nếu không nhờ Phùng Khải ngăn cản, thì bạn thân của cậu còn định bán cậu cho công ty GV quay phim sex, cậu chắc chắn sẽ không bao giờ tưởng tượng nổi điều này!
"Tiểu Tiểu, xảy ra chuyện gì? Sắc mặt em khó coi quá!" Thiệu Đại Hổ thấy người trong lòng uể oải khổ sở, lo lắng hỏi han, Thiệu Tiểu Hổ và anh Lý lái xe đằng trước cũng lo lắng nhìn Nghiêm Tiểu Tiểu.
Nghiêm Tiểu Tiểu nhẹ nhàng lắc đầu, cậu không thể làm mọi người lo lắng, càng không thể nói chuyện bạn thân muốn hại cậu cho hai người yêu, cho dù cậu ấy có như thế nào đi nữa, thì cậu vẫn không muốn hai người họ làm bạn thân bị thương. Bạn thân có thể bất nhân bất nghĩa với cậu, nhưng cậu không thể vô tình vô nghĩa với cậu ấy!
"Có thật là không có chuyện gì không?" Anh em nhà Thiệu cũng không quá tin tưởng, Thiệu Tiểu Hổ hỏi.
"Em thật sự không sao. Chỉ là mới tỉnh nên đầu óc còn chút choáng váng, mọi người đừng lo lắng." Nghiêm Tiểu Tiểu cố gắng bày ra vẻ mặt tươi cười, chợt nhớ ra bọn cậu còn phải tham gia thi đấu, lo lắng hỏi: "Mấy giờ rồi? Trận đấu bắt đầu chưa?"
"Sắp tám giờ, trận đấu cũng sắp bắt đầu, em đừng lo, chúng ta đang đi đến sân vận động Paul." Anh Lý thay hai anh em trả lời, tăng nhanh tốc độ, phóng xe như bay.
"Hy vọng có thể vượt qua trận đấu này." Nghiêm Tiểu Tiểu nghe thế không còn lo lắng nữa, nếu không qua nổi kì thi này thì mọi cố gắng trước đây sẽ trở thành phí công vô sức. Đều tại mình, nếu không phải tại mình ngất xỉu trên đường thì giờ đây đã có mặt tại sân vận động rồi.
"Tiểu Tiểu, đừng lo lắng, nhất định sẽ kịp." Anh em nhà Thiệu không hẹn mà cùng an ủi.
Thế nhưng vận khí của bọn họ không tốt, vốn đã sắp muộn giờ, vậy mà còn bị kẹt xe, mắt thấy thời gian chỉ còn một giây là trận đấu bắt đầu, trong khi bọn họ vẫn không dịch chuyển được tí nào.
"Sao các cậu vẫn chưa đến? Trận đấu sẽ bắt đầu ngay lập tức, các cậu là nhóm biểu diễn đầu tiên." Đã đến sân vận động Paul, giám khảo George vẫn chưa thấy bọn cậu xuất hiện, lo lắng gọi điện thoại.
"Xin lỗi, chúng tôi bị kẹt xe, cho nên...." Nghiêm Tiểu Tiểu giải thích, khuôn mặt nhỏ nhắn còn đắng nghét hơn cả khổ qua, xem ra bọn cậu không thể đến trận đấu kịp giờ.
"Bộ các cậu không biết bây giờ là giờ cao điểm của Luân Đôn à, sao không tới sớm một chút, đúng là bị các cậu chọc tức chết!" George bên đầu kia hạ giọng, gắt gỏng mắng: "Nếu các cậu không đến đúng giờ thì tư cách thi đấu sẽ bị huỷ bỏ, mà các cậu không lấy được quán quân, tôi sẽ không ký hợp đồng với các cậu."
George nói xong không đợi Nghiêm Tiểu Tiểu đáp lại đã lập tức cúp máy, Nghiêm Tiểu Tiểu thở dài một cách nặng nề, nên làm sao bây giờ?
Tiếng của George rất lớn, ngay cả anh em nhà Thiệu và anh Lý cũng nghe thấy, Thiệu Đại Hổ vội an ủi: "Tiểu Tiểu, em đừng để ý đến ông ta, ông ta không ký hợp đồng cũng chả sao, tụi mình vốn cũng không định ký."
"Đúng đấy, trăm ngàn đừng để trong lòng." Thiệu Tiểu Hổ gật đầu phụ hoạ.
"Chết tiệt, còn kẹt bao lâu nữa, tại sao lại kẹt ngay lúc này chứ!" Anh Lý mắng, gấp chết người rồi.
"Hay là tụi mình chạy đi?" Nghiêm Tiểu Tiểu rất nhanh tỉnh lại, nói với hai anh em. Cậu tuyệt đối không thể chịu thua vào ngay thời điểm này, đã đến bước này, sao có thể bỏ cuộc được.
"Nhưng giờ có chạy cũng không kịp...." Anh Lý chán nản thở dài.
"Không sao, tới trước rồi tính sau." Nghiêm Tiểu Tiểu lộ ra một nụ cười mỉm kiên định, mở cửa xe nước xuống.
"Anh Lý, cảm ơn anh trước, tụi em đi trước đây ạ." Anh em nhà Thiệu liếc nhau, đồng thời cong khoé môi, cũng vội vàng xuống xe, trước khi đi còn cười với anh Lý một cái. Cho dù bé con có quyết định thế nào, bọn họ đều ủng hộ cậu, cùng cậu cố gắng.
"Cố lên!" Anh Lý vươn đầu ra khỏi cửa kính, hét lớn. Nhìn thấy những đứa nhóc này cố gắng vì giấc mơ của mình, vốn hiện thực đã làm cho hắn chịu thoả hiệp buông tha nhưng nay nhiệt huyết lại sôi trào hừng hực, muốn cố gắng vì giấc mơ của mình một lần nữa....
Từ nơi này đến sân vận động Paul cũng phải mất nửa giờ, Nghiêm Tiểu Tiểu và anh em nhà Thiệu dùng sức chạy nên thành ra chỉ mất hai mươi phút, nhưng đã sớm hơn tám giờ, trận đấu đã bắt đầu.
Bọn họ muốn tiến vào sân vận động, cầu xin nhân viên công tác của STS cho bọn họ một cơ hội để tham gia, nào ngờ bảo vệ sân vận động là người cực kỳ phân biệt chủng tộc, làm sao cũng không chịu cho bọn họ vào. Nói bọn họ đến muộn, đã bị huỷ tư cách dự thi, không thể tiến vào trong, nếu muốn biểu diễn thì phải biểu diễn ở bên ngoài.
Hết chương 73.
/82
|