Thiệu Đại Hổ nhanh chóng mở bình nước sô đa ra cho cậu uống. Nghiêm Tiểu Tiểu vội vã uống nửa bình, sau khi tất cả tinh dịch ở khí quản đã trôi xuống mới đỡ hơn một chút.
"Tiểu Tiểu, sao rồi? Có thấy đỡ hơn chưa?" Thiệu Tiểu Hổ lo lắng hỏi.
"Anh còn dám hỏi, toàn là tại anh làm hại. Em suýt chút nữa bị tinh dịch của anh làm sặc chết, anh đồ khốn này..." Nghiêm Tiểu Tiểu dùng sức đánh hắn hai cái, khóc lóc cực kỳ đáng thương.
"Xin lỗi, anh không phải cố ý, anh không biết..." Thiệu Tiểu Hổ vội giải thích.
"Còn anh nữa, anh cũng xấu, hung hăng đâm lỗ nhỏ của người ta. Bộ anh rất muốn làm hỏng lỗ nhỏ của người ta luôn hả, anh cũng là đồ khốn, em ghét hai anh..." Nghiêm Tiểu Tiểu lại đánh Thiệu Đại Hổ hai quyền, tội nghiệp mắng.
"Thật xin lỗi, tụi anh vừa rồi rất tức giận, nên mới... Bảo bối, đừng khóc, khóc thành con mèo mướp sẽ không đẹp..." Thiệu Đại Hổ cũng lập tức chịu tội, vỗ nhẹ cậu, dịu dàng dỗ dành.
"Đúng đó, em khóc mắt sẽ sưng lên, ba em mà thấy sẽ nghi ngờ..." Thiệu Tiểu Hổ gật đầu, tay dịu dàng lau nước mắt trên mặt cậu.
"Hừ!" Nghiêm Tiểu Tiểu hừ một tiếng, mới thôi khóc.
"Ngoan, tụi mình tiếp tục làm nhé. Anh hứa lần này anh sẽ rất nhẹ nhàng, sẽ không làm đau em nữa." Thiệu Tiểu Hổ thấy gậy thịt của anh trai có thể cắm ở trong lỗ nhỏ bắn tinh nên rất hâm mộ, lại muốn lần nữa cắm vào cái miệng nhỏ nhắn của bé con, hắn còn chưa kịp bắn ra.
"Không muốn." Không ngờ Nghiêm Tiểu Tiểu lại lắc đầu.
"Tiểu Tiểu..... Xin em đừng keo kiệt như thế mà, anh còn chưa đủ thích, em cho anh cắm vào lần nữa nha. Xin em đó, em là người thiện lương nhất trên đời, là thiên sứ đáng yêu nhất!" Thiệu Tiểu Hổ nhất thời nóng nảy, chắp tay năn nỉ bé con, giờ mà Tiểu Tiểu không cho hắn làm, chẳng phải muốn hắn chết à!
Nghiêm Tiểu Tiểu và Thiệu Đại Hổ bị hắn chọc cười, Nghiêm Tiểu Tiểu cười mắng: "Anh Tiểu Hổ ngu ngốc, em không phải là không cho anh làm, em là muốn anh làm hoa cúc ở dưới cơ." Anh Tiểu Hổ trông hài chết, muốn dùng điện thoại quay lại quá đi.
"Bé bại hoại, em dám chọc anh!" Thiệu Tiểu Hổ niết niết mông nhỏ của bé con.
"Nào có, tại anh không để em nói hết." Nghiêm Tiểu Tiểu khả ái vươn lưỡi liếm vết tinh dịch trên đôi môi đỏ mọng, bộ dáng đó cực kỳ dụ hoặc.
"Tiểu Tiểu, em cho Tiểu Hổ làm lỗ sau, còn anh thì sao đây? Đến lượt anh đút vào cái miệng nhỏ phía trên sao?" Thiệu Đại Hổ nói.
"Miệng của em vừa rồi bị ảnh đâm đau chết, không thể làm nữa, nếu không miệng của em sẽ hư thật mất." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, gian nan quá đi. Cậu quên mất nếu để anh Tiểu Hổ làm phía sau, cộng thêm anh Đại Hổ không thể làm phía trước, nên làm thế nào cho phải đây! Làm trên xe quả thật phiền phức!
Thiệu Tiểu Hổ và anh trai vừa định nói họ sẽ thay phiên, bỗng dưng nghe được phía sau vang lên tiếng còi cảnh sát, còn nghe được tiếng đàn ông, "Xe thể thao phía trước dừng lại, mấy người đã quá tốc độ!"
"Shit!" Thiệu Tiểu Hổ nhỏ giọng chửi một tiếng, cảnh sát đáng chết xuất hiện "đúng lúc" phá hư chuyện tốt của hắn, hắn rất muốn lôi hết tổ tông của người ta xuống chửi!
Nghiêm Tiểu Tiểu sợ tới mức quay đầu, không biết khi nào phía sau đã có một chiếc xe cảnh sát theo sát họ, cậu lo lắng kêu lên, "Anh Tiểu Hổ, đã bảo là chạy chậm rồi mà, hiện tại tính sao, cảnh sát giao thông đuổi theo!"
"Hiện tại chỉ có hai lựa chọn, một là dừng lại viết đơn phạt, hai là đào tẩu." Thiệu Đại Hổ bình tĩnh nói.
"Tụi mình bây giờ làm sao có thể để cho người khác nhìn thấy, hơn nữa hình như em quên mang theo bằng lái. Vậy chỉ có thể chạy trốn. Tiểu Tiểu, ngồi yên, anh sắp tăng tốc!" Thiệu Tiểu Hổ trong phút chốc tăng nhanh tốc độ xe, tăng đến tốc độ cao nhất với ý đồ muốn cắt đuôi xe cảnh sát.
Nghiêm Tiểu Tiểu trong lòng kêu to oh my god oh my god, anh Tiểu Hổ không mang bằng lái đã ra ngoài, hắn sao lại sơ ý thế chứ, hiện tại chỉ có thể khẩn cầu Bồ Tát phù hộ xe cảnh sát biến mất, cậu cũng không muốn lên cục cảnh sát.
"Úc a a.... Anh Đại Hổ sao còn làm...... A a....... Anh Tiểu Hổ, anh đừng vậy mà, chú ý lái xe đi...... Nga nga...... Ngô a......" Nghiêm Tiểu Tiểu không thế lo lắng nữa, cậu lại bắt đầu dâm đãng kêu rên, gậy thịt cắm ở lỗ thịt đã bắn tinh nhưng vẫn chưa thoả mãn, lại thêm một lần đứng dậy.
Anh Tiểu Hổ thấy thế lập tức bị kích thích, nắm lấy tay nhỏ của mình tiến xuống vuốt ve dương vật lớn đã mềm nhũn, hoàn toàn mặc kệ phía sau có xe cảnh sát đuổi theo bọn họ.
Lý trí nói cho mình phải nhanh chóng bắt bọn họ dừng lại, nhưng hiện tại đang trong tình huống đặc biệt, bọn họ đang chạy trốn, nhưng cơ thể dâm đãng lại vô sỉ say mê khoái cảm, lỗ thịt bất chấp xấu hổ kẹp dương vật thật chặt....
Nghiêm Tiểu Tiểu thấy thân thể như vậy chỉ biết bất đắc dĩ, chỉ có thể hy vọng Bồ Tát nghe cậu khẩn cầu, giúp cho bọn họ có thể thuận lợi đào tẩu....
Hết chương 49.
"Tiểu Tiểu, sao rồi? Có thấy đỡ hơn chưa?" Thiệu Tiểu Hổ lo lắng hỏi.
"Anh còn dám hỏi, toàn là tại anh làm hại. Em suýt chút nữa bị tinh dịch của anh làm sặc chết, anh đồ khốn này..." Nghiêm Tiểu Tiểu dùng sức đánh hắn hai cái, khóc lóc cực kỳ đáng thương.
"Xin lỗi, anh không phải cố ý, anh không biết..." Thiệu Tiểu Hổ vội giải thích.
"Còn anh nữa, anh cũng xấu, hung hăng đâm lỗ nhỏ của người ta. Bộ anh rất muốn làm hỏng lỗ nhỏ của người ta luôn hả, anh cũng là đồ khốn, em ghét hai anh..." Nghiêm Tiểu Tiểu lại đánh Thiệu Đại Hổ hai quyền, tội nghiệp mắng.
"Thật xin lỗi, tụi anh vừa rồi rất tức giận, nên mới... Bảo bối, đừng khóc, khóc thành con mèo mướp sẽ không đẹp..." Thiệu Đại Hổ cũng lập tức chịu tội, vỗ nhẹ cậu, dịu dàng dỗ dành.
"Đúng đó, em khóc mắt sẽ sưng lên, ba em mà thấy sẽ nghi ngờ..." Thiệu Tiểu Hổ gật đầu, tay dịu dàng lau nước mắt trên mặt cậu.
"Hừ!" Nghiêm Tiểu Tiểu hừ một tiếng, mới thôi khóc.
"Ngoan, tụi mình tiếp tục làm nhé. Anh hứa lần này anh sẽ rất nhẹ nhàng, sẽ không làm đau em nữa." Thiệu Tiểu Hổ thấy gậy thịt của anh trai có thể cắm ở trong lỗ nhỏ bắn tinh nên rất hâm mộ, lại muốn lần nữa cắm vào cái miệng nhỏ nhắn của bé con, hắn còn chưa kịp bắn ra.
"Không muốn." Không ngờ Nghiêm Tiểu Tiểu lại lắc đầu.
"Tiểu Tiểu..... Xin em đừng keo kiệt như thế mà, anh còn chưa đủ thích, em cho anh cắm vào lần nữa nha. Xin em đó, em là người thiện lương nhất trên đời, là thiên sứ đáng yêu nhất!" Thiệu Tiểu Hổ nhất thời nóng nảy, chắp tay năn nỉ bé con, giờ mà Tiểu Tiểu không cho hắn làm, chẳng phải muốn hắn chết à!
Nghiêm Tiểu Tiểu và Thiệu Đại Hổ bị hắn chọc cười, Nghiêm Tiểu Tiểu cười mắng: "Anh Tiểu Hổ ngu ngốc, em không phải là không cho anh làm, em là muốn anh làm hoa cúc ở dưới cơ." Anh Tiểu Hổ trông hài chết, muốn dùng điện thoại quay lại quá đi.
"Bé bại hoại, em dám chọc anh!" Thiệu Tiểu Hổ niết niết mông nhỏ của bé con.
"Nào có, tại anh không để em nói hết." Nghiêm Tiểu Tiểu khả ái vươn lưỡi liếm vết tinh dịch trên đôi môi đỏ mọng, bộ dáng đó cực kỳ dụ hoặc.
"Tiểu Tiểu, em cho Tiểu Hổ làm lỗ sau, còn anh thì sao đây? Đến lượt anh đút vào cái miệng nhỏ phía trên sao?" Thiệu Đại Hổ nói.
"Miệng của em vừa rồi bị ảnh đâm đau chết, không thể làm nữa, nếu không miệng của em sẽ hư thật mất." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, gian nan quá đi. Cậu quên mất nếu để anh Tiểu Hổ làm phía sau, cộng thêm anh Đại Hổ không thể làm phía trước, nên làm thế nào cho phải đây! Làm trên xe quả thật phiền phức!
Thiệu Tiểu Hổ và anh trai vừa định nói họ sẽ thay phiên, bỗng dưng nghe được phía sau vang lên tiếng còi cảnh sát, còn nghe được tiếng đàn ông, "Xe thể thao phía trước dừng lại, mấy người đã quá tốc độ!"
"Shit!" Thiệu Tiểu Hổ nhỏ giọng chửi một tiếng, cảnh sát đáng chết xuất hiện "đúng lúc" phá hư chuyện tốt của hắn, hắn rất muốn lôi hết tổ tông của người ta xuống chửi!
Nghiêm Tiểu Tiểu sợ tới mức quay đầu, không biết khi nào phía sau đã có một chiếc xe cảnh sát theo sát họ, cậu lo lắng kêu lên, "Anh Tiểu Hổ, đã bảo là chạy chậm rồi mà, hiện tại tính sao, cảnh sát giao thông đuổi theo!"
"Hiện tại chỉ có hai lựa chọn, một là dừng lại viết đơn phạt, hai là đào tẩu." Thiệu Đại Hổ bình tĩnh nói.
"Tụi mình bây giờ làm sao có thể để cho người khác nhìn thấy, hơn nữa hình như em quên mang theo bằng lái. Vậy chỉ có thể chạy trốn. Tiểu Tiểu, ngồi yên, anh sắp tăng tốc!" Thiệu Tiểu Hổ trong phút chốc tăng nhanh tốc độ xe, tăng đến tốc độ cao nhất với ý đồ muốn cắt đuôi xe cảnh sát.
Nghiêm Tiểu Tiểu trong lòng kêu to oh my god oh my god, anh Tiểu Hổ không mang bằng lái đã ra ngoài, hắn sao lại sơ ý thế chứ, hiện tại chỉ có thể khẩn cầu Bồ Tát phù hộ xe cảnh sát biến mất, cậu cũng không muốn lên cục cảnh sát.
"Úc a a.... Anh Đại Hổ sao còn làm...... A a....... Anh Tiểu Hổ, anh đừng vậy mà, chú ý lái xe đi...... Nga nga...... Ngô a......" Nghiêm Tiểu Tiểu không thế lo lắng nữa, cậu lại bắt đầu dâm đãng kêu rên, gậy thịt cắm ở lỗ thịt đã bắn tinh nhưng vẫn chưa thoả mãn, lại thêm một lần đứng dậy.
Anh Tiểu Hổ thấy thế lập tức bị kích thích, nắm lấy tay nhỏ của mình tiến xuống vuốt ve dương vật lớn đã mềm nhũn, hoàn toàn mặc kệ phía sau có xe cảnh sát đuổi theo bọn họ.
Lý trí nói cho mình phải nhanh chóng bắt bọn họ dừng lại, nhưng hiện tại đang trong tình huống đặc biệt, bọn họ đang chạy trốn, nhưng cơ thể dâm đãng lại vô sỉ say mê khoái cảm, lỗ thịt bất chấp xấu hổ kẹp dương vật thật chặt....
Nghiêm Tiểu Tiểu thấy thân thể như vậy chỉ biết bất đắc dĩ, chỉ có thể hy vọng Bồ Tát nghe cậu khẩn cầu, giúp cho bọn họ có thể thuận lợi đào tẩu....
Hết chương 49.
/82
|