Nghiêm Tiểu Tiểu bởi vì ngủ quá sớm, thành ra vừa lúc nửa đêm thì tỉnh, bụng và chân trái vẫn rất đau khiến cho đôi mi đẹp nhăn lại. Abel ra tay thật nặng, nhưng cũng may cậu thông minh liều mạng bảo vệ đầu và các chỗ hiểm, nếu không nhất định sẽ bị thương nghiêm trọng hơn thế này nhiều.
Nói thật ra Abel cũng chẳng phải quá mạnh, cậu lúc đầu vẫn còn có thể đánh trả được, nhưng lúc sau thì không thể. Đánh bại Abel rất khó, bằng cậu bây giờ tuyệt đối không có khả năng, cho nên cậu quyết định từ mai sẽ đi học quyền anh, ba cũng đã hứa sẽ mua cho cậu một bao cát treo trong phòng, như vậy cậu có thể luyện tập mỗi ngày.
Anh Tiểu Hổ là quán quân quyền anh, ngày mai gặp hắn cậu sẽ hỏi học quyền anh như thế nào. Nhưng mà khi hắn đưa cậu về hình như có chút tức giận. Anh em bọn họ mới vừa đưa cậu đến cửa là đã bị cậu đuổi đi, tại cậu sợ lỡ bị ba nhìn thấy sẽ hỏi quan hệ của ba người là gì, nếu ba biết bọn cậu là người yêu thì sẽ rất phiền toái!
Cậu chỉ là bất đắc dĩ, mong là anh Tiêu Hổ có thể hiểu cho cậu, sẽ không vì chuyện nhỏ này mà bực bội. Anh Tiểu Hổ keo kiệt nhất, không giống như anh Đại Hổ thông minh rộng lượng...
Có lẽ nên gọi một cú điện thoại để giải thích, sau đó dỗ dành anh Tiểu Hổ siêu hẹp hòi, nhưng bây giờ đã là nửa đêm, anh em họ nhất định đã ngủ...
Phút chốc, từ di động truyền ra một khúc đàn dương cầm dễ nghe, cái miệng anh đẹp nhỏ nhắn liền giơ lên nụ cười xinh đẹp, là của hai anh em nhà Thiệu gọi. Số điện thoại của cậu chỉ có ba mẹ, ba nuôi và hai người yêu biết, mà nhạc chuông dành cho mỗi người đều không giống nhau.
"Tối vậy rồi sao còn chưa đi ngủ?" Sau khi nhận cuộc gọi, nghe thấy giọng nói mê người khàn khàn của Thiệu Tiểu Hổ.
"Không buồn ngủ. Còn anh sao chưa ngủ?" Nghiêm Tiểu Tiểu hỏi lại. Còn đang định gọi điện thoại cho hắn, không ngờ đối phương đã gọi đến, không biết anh Đại Hổ có ngủ chưa.
".... Nhớ em nên không ngủ được..." Đối phương do dự một chút, từ tốn nói, giọng nói dễ nghe pha lẫn một chút ngượng ngùng. Lấy tính cách của Thiệu Tiểu Hổ, nếu phải nói ra lời buồn nôn như thế quả thật có chút xấu hổ.
"Em cũng nhớ anh..." Nghiêm Tiểu Tiểu ngượng ngùng đáp.
"Thiệt hả! Anh tưởng em chỉ biết nghĩ đến Đại Hổ..." Âm thanh cao vút có thể nói ra Thiệu Tiểu Hổ có bao nhiêu vui vẻ, nhưng âm thanh rất nhanh liền có vẻ cô đơn.
"Sao anh lại nghĩ như vậy?" Nghiêm Tiểu Tiểu tức giận nhíu mày.
"Bởi vì... em có vẻ thích Đại Hổ hơn... Tiểu Tiểu, em có thích anh không?"
"Ngốc!" Nghiêm Tiểu Tiểu dừng một hơi, khẽ mắng.
Thiệu Tiểu Hổ có hơi xấu hổ và uể oải, khoé miệng hiện lên nụ cười tự giễu. Mình đúng là ngốc mà, cố ý đợi đến khuya, thừa dịp Đại Hổ đang ngủ lén gọi điện thoại cho Tiểu Tiểu, còn nói ra những lời ngu ngốc như thế. Thế nhưng những lời này là hắn phải lấy hết dũng khí mới dám nói ra khỏi miệng, hắn thật sự rất muốn biết liệu Tiểu Tiểu có thật lòng thích hắn chăng.
Hắn vẫn luôn cho rằng trong đoạn tình cảm ba người này liệu chính hắn có phải là?.
Trước đây Tiểu Tiểu rõ ràng là thích Đại Hổ, nhưng hắn lại cố tình chen chân vào, buộc cả ba lại với nhau. Tình yêu ba người rất chật chội, có đôi khi hắn thấy mệt mỏi quá, nhất là những khi Tiểu Tiểu thể hiện rõ tình cảm cho Đại Hổ....
Hắn rất sợ Tiểu Tiểu không thích hắn, mà là bởi vì hắn nên mới miễn cưỡng, nếu thật như vậy thì hắn...
"Tại sao lại hỏi như thế? Trước đây em có nói rồi mà, hai anh em anh em thích tất, em chưa bao giờ so sánh ai với ai cả." Nghiêm Tiểu Tiểu nghiêm túc nói.
Nếu lúc trước cậu có so sánh yêu ai nhiều hơn, thì bây giờ cậu sẽ không cùng một lúc mà quen cả hai người, trong lòng cậu, anh Tiểu Hổ và anh Đại Hổ đều quan trong như nhau.
"Tiểu Tiểu...."
"Sau này anh Tiểu Hổ không được bậy như vậy nữa, nếu không em sẽ giận thật đấy, chỉ cho anh Đại Hổ ôm." Nghiêm Tiểu Tiểu uy hiếp một cách đáng yêu.
"Tiểu Tiểu, ý tưởng này thật tuyệt, anh hai tay tán thành, cái thứ ngu ngốc thích suy nghĩ lan man này không có tư cách ôm Tiểu Tiểu của anh." Tiếng nói bên di dộng đột nhiên biến thành tiếng Thiệu Đại Hổ tao nhã cười.
"Thiệu Đại Hổ? Anh dậy lúc nào?! Anh dám nghe lén điện thoại của em, còn dám đâm chọc sau lưng em, muốn chết lắm hả?!" Di dộng quả nhiên liền truyền đến tiếng rống dữ của Thiệu Tiểu Hổ, hoá ra Thiệu Đại Hổ cướp điện thoại của hắn.
"Tiểu Tiểu, vết thương còn đau không? Anh vẫn không thể ngủ, cứ sợ vết thương đau quá khiến em ngủ không được, anh thật sự rất muốn chuyển vết thương của em sang người anh, thay em chịu hết những nỗi đau." Thiệu Đại Hổ hoàn toàn không để ý em trai, dịu dàng hỏi người yêu, nhu tình tràn ngập đau lòng và quan tâm.
"Anh Đại Hổ..." Nghiêm Tiểu Tiểu cảm động, trong lòng cảm thấy thật ấm áp. Có ba mẹ vô cùng yêu thương, lại có thêm hai người quan tâm cậu như thế, cậu thật sự rất hạnh phúc!
"Đừng tin ổng, ổng lừa gạt em đó! Thật ra dương vật bự của ổng muốn đút vào cái động của em, nên trước tiên ổng sẽ nói lời ngon tiếng ngọt làm cho em cảm động, rồi sẽ lừa em làm tình qua điện thoại." Đầu bên kia lại thay đổi người, Thiệu Tiểu Hổ thừa dịp anh trai không phòng bị cướp điện thoại về, vì trả thù bèn nói loạn cả lên, ngôn từ khiến Nghiêm Tiểu Tiểu mắc cỡ chết đi được.
"Nó nói bậy!" Thiệu Đại Hổ tức chết mất, Tiểu Hổ đáng ghét, lỡ như Tiểu Tiểu tin thật nhất định sẽ giận mà coi.
Hết chương 24.
Nói thật ra Abel cũng chẳng phải quá mạnh, cậu lúc đầu vẫn còn có thể đánh trả được, nhưng lúc sau thì không thể. Đánh bại Abel rất khó, bằng cậu bây giờ tuyệt đối không có khả năng, cho nên cậu quyết định từ mai sẽ đi học quyền anh, ba cũng đã hứa sẽ mua cho cậu một bao cát treo trong phòng, như vậy cậu có thể luyện tập mỗi ngày.
Anh Tiểu Hổ là quán quân quyền anh, ngày mai gặp hắn cậu sẽ hỏi học quyền anh như thế nào. Nhưng mà khi hắn đưa cậu về hình như có chút tức giận. Anh em bọn họ mới vừa đưa cậu đến cửa là đã bị cậu đuổi đi, tại cậu sợ lỡ bị ba nhìn thấy sẽ hỏi quan hệ của ba người là gì, nếu ba biết bọn cậu là người yêu thì sẽ rất phiền toái!
Cậu chỉ là bất đắc dĩ, mong là anh Tiêu Hổ có thể hiểu cho cậu, sẽ không vì chuyện nhỏ này mà bực bội. Anh Tiểu Hổ keo kiệt nhất, không giống như anh Đại Hổ thông minh rộng lượng...
Có lẽ nên gọi một cú điện thoại để giải thích, sau đó dỗ dành anh Tiểu Hổ siêu hẹp hòi, nhưng bây giờ đã là nửa đêm, anh em họ nhất định đã ngủ...
Phút chốc, từ di động truyền ra một khúc đàn dương cầm dễ nghe, cái miệng anh đẹp nhỏ nhắn liền giơ lên nụ cười xinh đẹp, là của hai anh em nhà Thiệu gọi. Số điện thoại của cậu chỉ có ba mẹ, ba nuôi và hai người yêu biết, mà nhạc chuông dành cho mỗi người đều không giống nhau.
"Tối vậy rồi sao còn chưa đi ngủ?" Sau khi nhận cuộc gọi, nghe thấy giọng nói mê người khàn khàn của Thiệu Tiểu Hổ.
"Không buồn ngủ. Còn anh sao chưa ngủ?" Nghiêm Tiểu Tiểu hỏi lại. Còn đang định gọi điện thoại cho hắn, không ngờ đối phương đã gọi đến, không biết anh Đại Hổ có ngủ chưa.
".... Nhớ em nên không ngủ được..." Đối phương do dự một chút, từ tốn nói, giọng nói dễ nghe pha lẫn một chút ngượng ngùng. Lấy tính cách của Thiệu Tiểu Hổ, nếu phải nói ra lời buồn nôn như thế quả thật có chút xấu hổ.
"Em cũng nhớ anh..." Nghiêm Tiểu Tiểu ngượng ngùng đáp.
"Thiệt hả! Anh tưởng em chỉ biết nghĩ đến Đại Hổ..." Âm thanh cao vút có thể nói ra Thiệu Tiểu Hổ có bao nhiêu vui vẻ, nhưng âm thanh rất nhanh liền có vẻ cô đơn.
"Sao anh lại nghĩ như vậy?" Nghiêm Tiểu Tiểu tức giận nhíu mày.
"Bởi vì... em có vẻ thích Đại Hổ hơn... Tiểu Tiểu, em có thích anh không?"
"Ngốc!" Nghiêm Tiểu Tiểu dừng một hơi, khẽ mắng.
Thiệu Tiểu Hổ có hơi xấu hổ và uể oải, khoé miệng hiện lên nụ cười tự giễu. Mình đúng là ngốc mà, cố ý đợi đến khuya, thừa dịp Đại Hổ đang ngủ lén gọi điện thoại cho Tiểu Tiểu, còn nói ra những lời ngu ngốc như thế. Thế nhưng những lời này là hắn phải lấy hết dũng khí mới dám nói ra khỏi miệng, hắn thật sự rất muốn biết liệu Tiểu Tiểu có thật lòng thích hắn chăng.
Hắn vẫn luôn cho rằng trong đoạn tình cảm ba người này liệu chính hắn có phải là?.
Trước đây Tiểu Tiểu rõ ràng là thích Đại Hổ, nhưng hắn lại cố tình chen chân vào, buộc cả ba lại với nhau. Tình yêu ba người rất chật chội, có đôi khi hắn thấy mệt mỏi quá, nhất là những khi Tiểu Tiểu thể hiện rõ tình cảm cho Đại Hổ....
Hắn rất sợ Tiểu Tiểu không thích hắn, mà là bởi vì hắn nên mới miễn cưỡng, nếu thật như vậy thì hắn...
"Tại sao lại hỏi như thế? Trước đây em có nói rồi mà, hai anh em anh em thích tất, em chưa bao giờ so sánh ai với ai cả." Nghiêm Tiểu Tiểu nghiêm túc nói.
Nếu lúc trước cậu có so sánh yêu ai nhiều hơn, thì bây giờ cậu sẽ không cùng một lúc mà quen cả hai người, trong lòng cậu, anh Tiểu Hổ và anh Đại Hổ đều quan trong như nhau.
"Tiểu Tiểu...."
"Sau này anh Tiểu Hổ không được bậy như vậy nữa, nếu không em sẽ giận thật đấy, chỉ cho anh Đại Hổ ôm." Nghiêm Tiểu Tiểu uy hiếp một cách đáng yêu.
"Tiểu Tiểu, ý tưởng này thật tuyệt, anh hai tay tán thành, cái thứ ngu ngốc thích suy nghĩ lan man này không có tư cách ôm Tiểu Tiểu của anh." Tiếng nói bên di dộng đột nhiên biến thành tiếng Thiệu Đại Hổ tao nhã cười.
"Thiệu Đại Hổ? Anh dậy lúc nào?! Anh dám nghe lén điện thoại của em, còn dám đâm chọc sau lưng em, muốn chết lắm hả?!" Di dộng quả nhiên liền truyền đến tiếng rống dữ của Thiệu Tiểu Hổ, hoá ra Thiệu Đại Hổ cướp điện thoại của hắn.
"Tiểu Tiểu, vết thương còn đau không? Anh vẫn không thể ngủ, cứ sợ vết thương đau quá khiến em ngủ không được, anh thật sự rất muốn chuyển vết thương của em sang người anh, thay em chịu hết những nỗi đau." Thiệu Đại Hổ hoàn toàn không để ý em trai, dịu dàng hỏi người yêu, nhu tình tràn ngập đau lòng và quan tâm.
"Anh Đại Hổ..." Nghiêm Tiểu Tiểu cảm động, trong lòng cảm thấy thật ấm áp. Có ba mẹ vô cùng yêu thương, lại có thêm hai người quan tâm cậu như thế, cậu thật sự rất hạnh phúc!
"Đừng tin ổng, ổng lừa gạt em đó! Thật ra dương vật bự của ổng muốn đút vào cái động của em, nên trước tiên ổng sẽ nói lời ngon tiếng ngọt làm cho em cảm động, rồi sẽ lừa em làm tình qua điện thoại." Đầu bên kia lại thay đổi người, Thiệu Tiểu Hổ thừa dịp anh trai không phòng bị cướp điện thoại về, vì trả thù bèn nói loạn cả lên, ngôn từ khiến Nghiêm Tiểu Tiểu mắc cỡ chết đi được.
"Nó nói bậy!" Thiệu Đại Hổ tức chết mất, Tiểu Hổ đáng ghét, lỡ như Tiểu Tiểu tin thật nhất định sẽ giận mà coi.
Hết chương 24.
/82
|