Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Chương 44: QUÁ KHỨ ĐÃ ĐI – EM KHÔNG GIỮ ĐƯỢC ANH

/52


“Phương Nhi, con tỉnh rồi!”

Cô mở mắt. Đầu cô đau như búa bổ, toàn thân mệt mỏi rã rời vừa trải qua một cơn mộng mị quá lâu. Cô cố mở mắt để nhìn mọi người. Mẹ cô – bà Ngân và Minh Phú đang túc trực ngay bên giường cùng gia đình bác nông dân, còn người đàn bà kia lại câm lặng ngồi ở một xó nhà.

“Sao tự dưng con lại ngất đi vậy? Mẹ sợ quá! Cả đêm không ngủ nổi.”

Nếu cô mà đang tức giận, chắc chắn cô sẽ nói ngay là do Thanh Thảo giả điên. Nhưng trong lúc này mà làm to chuyện thì thật đau đầu, cô im lặng không đáp lời mẹ, mệt mỏi quay đi.

“Phương Nhi à, con không khỏe ở đâu sao? Trông con xanh xao quá, tái nhợt đi rồi.”

“Bác không biết chị ấy…” – Minh Phú định nói.

“Phú!” – Phương Nhi gắt để cậu bé không nói nữa – “Con không sao đâu, chắc vì vụ nổ vừa rồi thôi, mẹ đừng quá lo lắng.”

“Mẹ không nghĩ vậy. Con gái mẹ thế nào mẹ biết! Sức khỏe con đã yếu từ lúc trước khi xảy ra vụ nổ phải không?” – Bà Ngân nghi ngờ.

“Mẹ à, vì muốn cứu mẹ mà con gái còn liều mạng đánh một trận với Khánh Vinh cơ mà! Con còn khỏe chán, để tí nữa con tỉnh hẳn sẽ đưa mẹ xuống núi.” – Phương Nhi cười, cười rất tươi, nhưng rất buồn.

Bà Ngân không biết phải nói gì nữa. Hồi tối đang chuẩn bị ăn cơm thì bà thấy Phương Nhi từ phòng Thanh Thảo bước ra phía bếp. Những tưởng không có gì thì thấy cô lảo đảo, máu mũi chảy, rồi gục ngất. Bà thực sự hoảng sợ khi thấy cô con gái võ sĩ vốn khỏe mạnh lại gặp vấn đề bất thường như vậy. Bà vốn làm công việc trang điểm, đến giờ vẫn giỏi nên bà nhận ra con gái mình không còn xinh đẹp nữa. Gương mặt cô tái nhợt, xanh xao, mắt bắt đầu thâm quầng, giọng nói yếu đi quá nhiều. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra với Phương Nhi? Bà khẽ quay ra nhìn Thanh Thảo, người đàn bà bí ẩn đó vẫn chỉ ngồi một góc…

“Con ra ngoài hít thở một chút.” – Phương Nhi ngồi dậy, nhưng người cô đau nhức khiến cô phải nhăn mặt.

“Để em đỡ chị!” – Minh Phú nhanh nhảu.

Cậu dìu cô ra ngoài, cậu hoàn toàn biết bệnh tình của Phương Nhi nên rất cẩn thận, nhẹ nhàng. Sau một đêm mưa bão, trời đã quang đãng hơn, mọi thứ như bắt đầu bừng sức sống. Nhưng gió lạnh đã bắt đầu tràn về, người Phương Nhi run lên vì rét.

“Chị choàng tạm cái này nhé!” – Minh Phú chạy vào lấy một cái chăn quàng cho cô.

“Cảm ơn em!” – Cô mỉm cười, ngồi xuống một phiến đá trông ra quang cảnh ngút ngàn của vùng núi.

“Nếu thấy lạnh nữa chị bảo em đưa chị vào nhà, thời tiết thế này không tốt cho chị đâu.”

“Ừ…Minh Phú, em thật tốt, cảm ơn em nhiều.”

“Hì có gì đâu, chị Nhi dù sức không khỏe nhưng vẫn bảo vệ em, chị còn tốt hơn em! Em rất phục chị lúc chị tóm cái gậy của bác nông dân, chị oai thật đấy, thảo nào mà đến Khánh Vinh cũng bại trước chị trong khi anh Bảo thì chưa đánh nổi hắn.”

“Em có quý anh Bảo không?” – Phương Nhi đột nhiên hỏi.

“Ớ…Quý anh Bảo á chị?” – Minh Phú gãi đầu gãi tai.

“Minh Thiên luôn ghét Mạnh Bảo, em có ghét không?”

“Ờ thì…Lúc đầu em cũng ghét, vì em cứ nhất định nghe theo anh trai em thôi mà. Nhưng khi tiếp xúc với anh Bảo thì em không ghét lắm. Dù anh Bảo không đánh được Khánh Vinh, nhưng anh ấy khỏe cũng chả kém trâu bò, toàn bảo vệ em nếu có gặp kẻ xấu. Anh ấy rất tốt bụng. Chỉ là…em cũng không ưa được cái mặt lạnh tanh, chán đời của anh ấy vì quá nhớ chị Linh…”

“Vậy giờ anh ấy tìm được chị Linh rồi thì em ưa chứ?”

“Không, anh ấy phát điên đi tìm chị Linh hai năm lận mà lúc gặp rồi hai người ý xa cách kiểu gì, em không ưa!”

Phương Nhi nghe vậy im lặng quay mặt đi. Minh Phú giật mình:

“Ấy chị Nhi, em…em không có nói gì chị đâu! Chị đừng giận em, em không trách chị đâu mà.”

“Chị biết rồi!” – Phương Nhi cười, cốc đầu cậu – “Vậy tại sao em lại đi theo Mạnh Bảo tìm Thanh Linh? Em thậm chí còn chẳng quen gì nhiều hai người đó.”

“Em không quen, nhưng em thương cho tình cảm của hai anh chị ấy. Và thương anh trai nữa.” – Minh Phú đáp rất tự nhiên. – “Em sẽ không thể ăn ngon ngủ yên khi anh trai tuyệt vọng đi tìm người mình yêu. Em cũng thấy áy náy vì người anh ấy yêu – chị Linh đang gặp đau khổ, và người chị ấy yêu – anh Bảo thì cũng khổ đau chẳng kém.” (mồm mép thật)

“Vì thế mà em bỏ cả học hành để “rong ruổi” suốt mấy năm?”

“Ôi dào học đâu cần phải lên lớp mới là học đâu chị. Gia đình em cũng giàu mà, học lại cũng chẳng sao. Đùa thế chứ em cũng không thích học chỉ toàn trên lớp, em thích đi đây đi đó. Hai năm qua như đoàn thám tử đi tìm người, mệt lắm, vất vả lắm nhưng em lại thích, hehe.”

Phương Nhi đắng lòng nhìn nụ cười vui vẻ của cậu thiếu niên đó, cậu không giống anh trai mình hay thích cạnh khóe người khác mà lại luôn nói ra suy nghĩ của mình thật tự nhiên, không có gì trách móc, phàn nàn. Nhưng như thế chỉ càng làm cô thêm đau.

“Chị Nhi hỏi em, em có muốn về nhà không?”

“Có! Đi thám tử cũng thích, nhưng em vẫn nhớ nhà lắm!” – Minh Phú cười tươi, nhưng rồi chợt nhận ra điều gì – “Ơ nhưng mà chị nói thế là sao?”

“Vì chị mà mới có nhiều chuyện xảy ra với Mạnh Bảo, và ảnh hưởng rất nhiều đến em. Mục đích của mọi người chỉ là tìm Thanh Linh, vậy mà chị lại khiến cái mục đích đó dường như bị quên lãng. Nên chị sẽ đi…”

“Này này!” – Minh Phú ngắt lời – “Đi? Đi đâu? Ai cho chị đi? Chị nghĩ chị có tội to lắm hả? Làm như chị phá hoại tình cảm của người ta vậy! Còn lâu, chị Nhi ác thế em đã bái làm thánh!”

“Minh Phú, em…”

“Trong mắt em, chỉ có một chị Phương Nhi xinh đẹp tuyệt mĩ nhưng đanh đá dã man bởi ném đá suýt vỡ mũ bảo hiểm của anh Bảo khi anh ấy gặp chị lần đầu tiên đã trót làm bẩn đồ của chị. Một chị Phương Nhi siêu giỏi võ, khỏe như bò, không ngại khó, mệt chẳng lo. Một chị Phương Nhi chân thành, tốt bụng, dám bảo vệ em dù sức chị khỏe hay không. Chị là người mà em kính phục, cảm mến.” – Minh Phú vừa liến thoắng vừa choàng lại chăn cho cô.

“Mày đừng làm chị nảy sinh ý định “phi công trẻ lái máy bay bà già” với mày nhá nhóc, chị yêu mày rồi đấy.”

“Chị mà làm máy bay bà già của em chắc em cũng cưa đổ được chị Linh rồi, há há há!” – Minh Phú cười to.

“Cái thằng ranh này, để xem chị mà đủ sức chị cho mày vài quả!” – Nói thế nhưng trong lòng Phương Nhi chỉ muốn chết cười vì câu nói hài hước của Minh Phú.

“Dạ dạ bà chị cứ ngồi tĩnh dưỡng cho khỏe đi, khi nào bệnh tình khỏi thì em nguyện đưa mặt, mông hay cái gì khác cho chị oánh. Giờ ngồi đấy để em xem có gì chén được không em mang cho chị, nếu muốn vào nhà cứ gọi em nhé.” – Nói rồi Minh Phú chạy tót vào trong nhà.

Phương Nhi nhìn theo, nụ cười tắt dần. Liệu có lúc nào cô có thể “oánh” nổi Minh Phú nữa không? “Khi nào bệnh tình khỏi”, cậu nói thế thì là khi nào? Đến bao giờ Phương Nhi mới trở lại làm cô vận động viên khỏe mạnh của ngày trước…? Tại sao khi cuối cùng đã có được nụ cười của Mạnh Bảo, có được tình yêu của anh, thì cô lại phải đánh đổi bằng căn bệnh này, và cả sự trở về của Thanh Linh nữa…?

Cuộc sống là như thế sao? Chẳng yên bình được. Chẳng công bằng được. Phép màu nào để cô có thể tiếp tục cuộc sống bình yên, còn Mạnh Bảo – Thanh Linh vẫn hạnh phúc bên nhau như bao cặp đôi khác mà cô dường như chẳng-bao-giờ-biết-đến? Chao ôi, quá khứ đã đi, thì không thể nào trở lại…!

Đang suy nghĩ mông lung, bỗng Phương Nhi nghe có tiếng động trong bụi rậm.

“Ai đó?” – Cô quay ra.

Không có ai cả. Chẳng lẽ lại là tiếng gió? Không, cô chắc chắn là tiếng người.

Một linh cảm chẳng lành, không phải với cô, mà là với…

Đường phố đông đúc, gió vẫn thổi lạnh buốt. Cô gái trẻ xinh đẹp đang đứng bên lề đường.

“Alo ai đấy?”

“Là tôi!”

“Cô Thanh Linh?”

“Ừ, tôi gọi nhờ điện thoại người khác. Các anh cùng đến đi…”

Vài phút sau, mấy chàng trai đã xuất hiện đến chỗ cô.

“Các anh mặc đồ bình thường à?”

“Tôi nghĩ là không nên để ai phát hiện chúng tôi là thám tử. Thanh Linh, sao trông cô trầy xước nhiều vậy? Cô bị thương à?”

“Ừm…” – Rồi Thanh Linh kể lại qua vụ việc cho mấy thám tử nghe.

“Sao lại có thể như vậy? Chúng tôi đã cực kỳ cẩn thận, vậy mà không qua mắt được bọn chúng sao?”

“Khánh Quang rất gian ngoa, không thể nào qua mắt hắn, cũng khó thể nào bắt tội hắn vì hắn lẩn trốn rất nhanh. Chứng cớ buộc tội thì chưa đủ bởi tên này còn rất tinh vi. Tuy nhiên, vụ việc đã xảy ra như thế này, tôi nghĩ là đã đến lúc chúng ta điều tra thực thụ rồi.”

“Vậy thì sẽ như thế này: chúng tôi cử nhiều thám tử cũng như các lực lượng cảnh sát để thám thính điều tra. Có nên chia nhóm không?”

“Tôi nghĩ là nên, một nhóm sẽ tới xem xét vụ nổ ở núi, còn một nhóm thì đến căn hộ của tên Khánh Quang coi chúng liệu còn ở đó không rồi sẽ tính tiếp. Tôi dẫn đường cho các anh!”

“Được! Chúng tôi sẽ hết lòng giúp cô. Để tôi gọi điện thêm người…” – Một thám tử nói.

“Này, có gì bảo nhóm lên núi hãy tìm bạn của tôi còn lạc nhé.”

“Ý cô muốn nói là anh Mạnh Bảo?”

“Ừ…ừm…anh ấy và những người khác.”

“OK, hãy yên tâm ở chúng tôi.”

Giao phó việc xong xuôi, Thanh Linh cùng một nhóm thám tử đi đến căn hộ của Khánh Quang. Xe cảnh sát cũng đi theo nhằm ứng phó cho việc những kẻ xã hội đen luôn đứng túc trực tại nơi này. Tuy nhiên, khi họ đến, căn hộ không còn ai cả. Bỏ trống như nhà hoang. Cửa cũng để mở toang, mọi thứ yên tĩnh rợn người. Thanh Linh chần chừ, biết đâu chúng lại trốn ở nơi đâu đó rồi mới nhảy ra tấn công? Nhiều cảnh sát ập vào bên trong, xuống tầng hầm, thám thính các căn phòng. Tuyệt nhiên không có một ai hết.

“Chúng tôi kiểm tra rồi, không có người cũng như không có những dấu hiệu cho thấy sắp bị tấn công. Các thiết bị vi tính, camera cũng không có gì đáng ngờ.”

“Rất có thể đây là một âm mưu, cứ cẩn thận thì hơn. Mấy anh, xuống tầng hầm với tôi.” – Thanh Linh bảo.

Cô cùng các thám tử đi xuống tầng hầm. Không còn bóng ai ở đây nữa. Im lìm. Lạnh lẽo. Cô nhìn lên cái hệ thống dây treo “kinh dị”, nó vẫn ở đó không có gì xảy ra. Đột nhiên, cô hướng nhìn về phía những căn phòng giam. Tên Khánh Quang đã nhốt mẹ cô và mẹ Phương Nhi ở trong đó. Cô bước vào căn phòng giam mẹ Phương Nhi – bà Ngân. Phòng giam vẫn thế, chưa hề được dọn dẹp lại, có nghĩa bọn chúng không có chuyện bỏ đi kiểu “xách vali đi mãi mãi”. Căn phòng này rất bừa bộn, nhiều thứ bị đạp đổ, chứng tỏ trong thời gian bị nhốt, bà Ngân đã chống cự và đạp đi đồ đạc ở nơi đây để tỏ thái độ. Những vệt máu khô còn vương lại ở một góc tường phòng giam, đã khá khó nhìn nhưng cô vẫn nhận ra. Cô chép miệng, bị giam ở đây sung sướng gì đâu, khác quái gì hành hình, tội bà Ngân! Bà Ngân còn thế, vậy mẹ cô điên loạn thì sẽ ra sao với cái chốn tù đày này chứ? Bước chân vô thức đưa cô sang phòng mẹ mình. Đột nhiên thám tử lên tiếng:

“Thanh Linh, có chắc phòng bên này là phòng giam bà Thanh Thảo?”

“Chắc, tôi đã chúng lôi mẹ tôi từ phòng này ra để treo lên.”

“Phòng giam mẹ của cô, sao trông nhìn sạch sẽ gọn gàng quá vậy?” – Thám tử chỉ quanh. – “Cô nhìn đi, phòng giam bà Ngân thì bừa bộn, máu me còn có, phòng giam một người đã điên loạn như bà Thanh Thảo sao có thể sạch sẽ, ngăn nắp như chưa có một ai đặt chân vào như thế này?”

“Ý các anh là…” – Thanh Linh ngờ ngợ.

“Cô có nghĩ…mẹ cô không bị điên, và việc bị giam chỉ là kịch bản không?”

Thanh Linh giật nảy người! Chẳng lẽ…Chẳng lẽ lại như thế!?

“Chết tiệt!!” – Cô quát to đầy tức giận, lao ra cửa – “Đi! Đi lên núi nhanh thôi! Tôi biết chuyện gì đang xảy ra rồi!”

“Chuyện gì cơ!?”

“Bọn Khánh Quang đã lợi dụng mẹ tôi, dựng màn kịch bà ấy bị điên, giam vào đó. Bà Ngân – mẹ Phương Nhi hay ai khác cũng sẽ tưởng mẹ tôi điên thật, và dù thế nào cũng đưa bà theo vì ngỡ bà là nạn nhân. Bây giờ phải đi tìm mẹ tôi ngay, thế nào lũ Khánh Quang cũng đang lên núi tìm bà cũng như có thể làm hại các bạn tôi!”

“Thanh Linh, chẳng lẽ mẹ cô lại độc địa đến thế!? Đó là mẹ cô đấy! Cô nghi ngờ bà sao?”

Thanh Linh dừng bước, quay lại về phía thám tử:

“Trong lòng tôi chỉ có cha tôi, còn mẹ tôi, coi như không tồn tại từ mười năm về trước!”

Câu nói của cô làm các thám tử khó hiểu hết sức, nhưng họ chẳng còn thời gian hỏi mà phải đi lên núi ngay. Thanh Linh thấp thỏm, hy vọng nhóm thám tử còn lại đã đi lên núi từ ban nãy cùng với Vân Trang, Minh Thiên, Vĩnh Sơn có thể tìm được những người còn lại trước khi có chuyện gì xảy ra.

Vừa đến nơi, Thanh Linh đã chạy thật nhanh định lên núi. Bỗng có tiếng gọi to:

“Thanh Linh, Thanh Linh!”

Là tiếng của Vĩnh Sơn. Anh đang đứng cùng với nhóm những thám tử còn lại. Cô chạy vội về phía đó.

“Sao thế Vĩnh Sơn?”

“Mau lại đây, tìm thấy Mạnh Bảo này!”

“Cái gì cơ??” – Nghe đến tên Mạnh Bảo, cô hốt hoảng lao đến chen vào.

Thanh Linh bàng hoàng. Mạnh Bảo vừa được kéo ra từ đống đất đá vùi lấp, người bê bết máu và những vết thương quá nặng. Anh đã hứng chịu gần như toàn bộ trận nổ đó. Trái tim Thanh Linh tự dưng thấy đau vô cùng! Cô quỳ xuống nâng đầu anh dậy mặc kệ máu tràn ra cả người cô.

“Mạnh Bảo, tỉnh lại đi! Anh đừng làm em sợ! Tỉnh lại đi!”

“Cô Thanh Linh, hãy đưa Mạnh Bảo tới bệnh viện.”

“Nhưng còn…”

“Hãy để chúng tôi lo nốt! Chúng tôi nhất định sẽ tìm ra các bạn cô và bảo vệ an toàn cho họ. Giờ Mạnh Bảo cần cô. Cô và chàng bác sĩ này hãy đưa cậu ấy đi cấp cứu ngay, cậu ấy cực kỳ nguy hiểm tới tính mạng.”

Thanh Linh và Vĩnh Sơn vội vã gọi xe cấp cứu để đưa Mạnh Bảo về bệnh viện. Người anh dường như chẳng còn hơi sự sống. Thực sự Thanh Linh hoảng! Cô hoảng sợ! Chưa bao giờ cô sợ đến thế này. Cô đã rất bình tĩnh để đi cùng đoàn thám tử nãy tới giờ, nhưng khi nhìn anh, cô không bình tĩnh nổi nữa! Anh bị thương quá nặng mà bây giờ mới được tìm thấy.

“Mạnh Bảo, mở mắt ra đi! Hãy nói là anh vẫn ổn đi! Em xin anh đó!” – Cô nắm chặt tay anh, liên tục gọi anh suốt chặng đường của xe cấp cứu.

Vĩnh Sơn ngồi đó, nghe và chứng kiến tất cả. Anh không tin nổi cô gái lạnh lùng như băng giá lại lo sợ đến thế. Bởi vì, cô lo cho người cô yêu…

“Hiện tại chúng tôi đang làm phẫu thuật, sẽ gắng hết sức cứu chàng trai đó.” – Vị bác sĩ nói rồi đi vào trong.

Mọi thứ trở lại tĩnh lặng. Thanh Linh ngồi lặng lẽ ở chiếc ghế bên ngoài hành lang bệnh viện, mái tóc rất dài bay lòa xòa vì gió thổi lạnh. Nhưng giờ cô quên mất cảm giác lạnh rồi. Ánh mắt băng giá của cô ngày nào giờ là ánh mắt đầy lo lắng, nhưng cũng chất chứa yêu thương. Hai tay cô đan chặt vào nhau, đợi chờ từng giây, từng phút mà như cả thế kỷ!

“Thanh Linh, em ngồi đây lạnh đó.” – Giọng Vĩnh Sơn trầm ấm vang lên từ đâu.

“Hãy cứu anh ấy!” – Bỗng cô nắm lấy tay Vĩnh Sơn – “Anh là bác sĩ giỏi mà! Anh có thể cứu anh ấy, đúng không?”

“Ừ thì cứ cho là vậy…”

“Vĩnh Sơn, anh phải cứu anh ấy, như anh đã từng cứu tôi! Tôi xin anh luôn đó!” – Cô ngước lên nhìn Vĩnh Sơn. Chưa bao giờ anh thấy đôi mắt cô rưng rưng lệ như sắp trào, ánh nhìn của cô bi thương, bế tắc như thế.

“Vậy nếu anh bảo em: em làm người yêu anh, anh sẽ cứu cậu ta, em đồng ý chứ?”

Thanh Linh sững lại, nhưng ngay lập tức đã đáp:

“Anh không cứu anh ấy, coi như tôi cũng không tồn tại.”

“Thanh Linh! Sao em cố chấp thế!? Em yêu cậu ta mù quáng quá đấy!”

“Vậy anh cố chấp để buộc tôi yêu anh làm gì?” – Cô cười nhạt.

“Em…” – Vĩnh Sơn tức giận – “Tôi đã vì em mà làm cho em bao nhiêu điều! Chính tôi cũng đã cùng em gặp thám tử để điều tra Khánh Quang cùng bao nhiêu thứ khác. Tôi cứu em, giúp em, làm mọi thứ vì em. Nhưng em vẫn chẳng coi tôi ra gì ư?”

“Không phải tôi không coi anh ra gì, chỉ là anh cho cái “coi ra gì” của tôi là quá thiếu so với anh thôi.” – Cô lãnh đạm.

“Võ Thanh Linh!!” – Anh điên tiết hét.

“Đây là bệnh viện, mong bác sĩ trật tự.”

Vĩnh Sơn thực sự không thể nói gì nữa, anh nhìn cô đầy oán trách rồi bỏ đi. Nhưng đi được vài bước, anh đứng lại, giọng nghẹn đắng:

“Giá như…em có thể nhìn anh bằng ánh mắt em đã nhìn cậu ta …”

Cô mím môi, cố kìm lại những gì đó suýt nữa bật trào ra. Cô đâu phải người máy. Cô nào có thể làm ngơ được trước những lời như thế của Vĩnh Sơn. Những lời đó cũng khiến cô đau lòng. Vĩnh Sơn rất tốt. Chàng bác sĩ 27 tuổi chín chắn, tài năng, có trái tim nhân hậu và đa cảm. Chính anh đã cứu cô, chữa trị cho cô khi hai năm về trước cô đã tưởng mình không thể sống nổi nữa. Hai năm đủ để anh đem lòng yêu cô gái này. Yêu vì lý do đơn giản: từ lúc anh để ý cô không bao giờ kêu đau hay khóc vì những vết thương rất nặng trên người. Cảm phục, nể trọng, rồi thành yêu. Cô cũng quý mến anh, đối xử tốt với anh. Nhưng có lẽ, với cô anh vẫn chỉ là một người đi qua thật nhanh trong cuộc sống…

Những phút giây im lặng khủng khiếp hơn ồn ào. Nó làm người ta nhớ rất nhiều, cái gì cũng nhớ như sóng thủy triều dâng vậy. Càng nhớ, càng nghĩ, lại càng đau.

Thời gian trôi rất nhanh. Phòng phẫu thuật mở cửa. Thanh Linh giật mình đứng lên, các bác sĩ đẩy Mạnh Bảo ra. Anh vừa phẫu thuật đã khá lâu, các bác sĩ cố tình đợi thuốc mê hết tác dụng mà anh vẫn còn mê man. Anh nhanh chóng được chuyển tới phòng riêng của mình.

Cuối cùng, sau hai năm, cô được ở bên anh. Một mình cô bên anh. Không có ai. Không có Minh Thiên, Minh Phú, Vân Trang, Phương Nhi hay ai khác. Không có họ để cô được trở lại làm Thanh Linh của ngày trước – của cô gái 18 tuổi dịu dàng, hiền lành và yêu đến thiết tha.

Cô ngồi xuống, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của anh:

“Em là một diễn viên giỏi, đúng không anh? Em đã đóng giả tốt để người ta không nhận ra em vẫn đau vì anh như thế nào.” – Cô cười chua chát.

Anh nằm đó, không đáp lời cô.

“Mọi thứ thay đổi. Thời gian, không gian, con người xung quanh. Cả em cũng nghĩ mình thay đổi. Nhưng hóa ra, có thứ lại chẳng thay đổi một chút gì cả!”



“Em đã và vẫn luôn đợi anh. Đợi anh quay về bên em dù cho giờ em biết, anh không thể trở về bên em nữa.”



“Là vì em quá ngu ngốc không thể nghĩ đến ai khác ngoài anh. Đồ tồi tệ, anh phản bội em! Không, là em đánh mất anh.”



“Ngày trước, em đòi chia tay với anh, anh đã lao đến ôm em. Thế mà giờ đây, anh có người khác, em không giữ được anh.”

Giọng cô nức nở, mắt cô chực trào lệ. Cô vẫn là cô, vẫn là người con gái của ngày trước, có thay đổi gì đâu!

“Mạnh Bảo, anh mở mắt ra đi! Tỉnh lại đi, em sẽ giữ anh lại! Tỉnh lại đi anh!”

Cô gục khóc trên người anh. Cô khóc. Lại khóc. Khóc vì anh.

“Em…sẽ giữ anh lại sao…?”

Cô sững sờ ngẩng lên khi nghe giọng nói ấy.


/52

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status