Hạnh phúc thực ra rất đơn giản, chính là anh thoải mái gọi tên em, và em luôn đáp lại.
An Dao nhìn chiếc bánh gato, mắt cô nóng lên: “Bố chưa bao giờ nói với em vì sao mẹ em mất, thậm chí bố không cho phép ai được nhắc tới chuyện ấy với em. Cho đến khi em học tiểu học, các bạn trong lớp nói em là khắc tinh, em mới biết ngày em chào đời cũng là ngày mẹ em ra đi.”
Lăng Bách dịu dàng gọi tên cô: “An Dao.”
Cô lắc đầu, khóe mắt ngấn nước, mỉm cười nói: “Em không sao đâu.” Cô nghiêm túc nói với anh: “Thực sự em chưa bao giờ để ý tới việc mọi người gọi em như thế, bởi vì đó là sự thật. Bởi vì em sinh ra nên mẹ em mới mất, là em đã hại chết mẹ.” Cô mím chặt môi, cố gắng ngăn dòng nước mắt, mỉm cười tiếp tục nói: “Mặc dù chưa bao giờ bố tổ chức sinh nhật cho em nhưng vào ngày sinh nhật, bố luôn nấu mì cho em ăn, còn luộc trứng cho em nữa. Mặc dù ông không nói gì nhưng em biết, đó là mì trường thọ, ông tổ chức sinh nhật cho em… em chưa bao giờ dám mong ông nói một câu ‘sinh nhật vui vẻ’, bởi vì em không muốn đón sinh nhật.”
“Anh xin lỗi.”
“Anh không có lỗi với em.” Cô nhoẻn miệng cười nhưng trong lòng thắt lại: “Thực sự em rất nhớ mẹ, nhưng bố vứt hết ảnh mẹ đi rồi nên em không biết mẹ trông như thế nào. Em còn nhớ, có lần tan học trời bỗng dưng đổ mưa, các bạn đều được mẹ tới đón, chỉ còn em đứng một mình trơ trọi ở cổng trường. Bố phải làm ca đêm, ông sợ mất việc, vì thế cả ngày bận đến mức thời gian ăn cơm cũng không có, nói gì tới thời gian đón em. Em không còn cách nào khác đành phải đội mưa về nhà. Hôm ấy mưa rất to, trên đường các bạn học của em đều được mẹ ôm, mẹ che chắn sao cho không bị ướt, lúc đó em vô cùng ghen tị.” Nỗi đau trong lòng dần lớn lên, cô cố gắng mỉm cười nhưng trong đáy mắt lại ngập nước: “Cho dù bố rất yêu em nhưng em vẫn muốn có một người mẹ, một người mẹ thực sự yêu thương em. Em cũng muốn được như những đứa trẻ khác, khi bị thương được sà vào lòng mẹ, nói với mẹ rằng em rất đau… em cũng muốn khi trời mưa có người đến đón, có người ôm em vào lòng che chở cho em… em rất muốn nói với 2ẹ rằng mẹ ơi, con thực sự rất hối hận, vì con ra đời mà mẹ mất đi tính mạng.” Những giọt nước mắt lăn khỏi bờ mi, hai bàn tay nắm chặt lại, phải như thế cô mới có thể gắng gượng mà nói tiếp được: “Điều em muốn nói nhất là, mẹ ơi… xin lỗi mẹ… là con đã hại chết mẹ…”
Lăng Bách đi tới ngồi bên cô, ôm chặt cô vào lòng.
Cô nép vào lồng ngực anh, nước mắt tuôn xuống như mưa: “Tuổi thơ của em đã trôi qua như thế, vì vậy sinh nhật hàng năm, ước vọng duy nhất của em là mình mau lớn lên, lớn lên rồi bố không cần vất vả như thế nữa, lớn lên rồi sẽ không bị ốm, lớn lên rồi có thể đi kiếm tiền. Em không muốn làm ngôi sao, không muốn nổi tiếng, em chỉ muốn bố có cuộc sống vật chất tốt hơn, em chỉ muốn bố sống lâu trăm tuổi.” Cô tú2 chặt lấy vạt áo anh: “Mỗi lần về nhà thấy bố là em lại buồn, là em đã hại chết mẹ, nếu không bố em không già đi nhanh như vậy, bố sẽ không phải vất vả một mình nuôi em lớn… Em hận bản thân mình, em là người có tội. Lúc nào em cũng nhắc nhở mình, nhất là vào ngày sinh nhật, rằng em chính là người đã hại chết người thân yêu nhất…”
Anh ôm chặt cô vào lòng, dịu dàng an ủi: “Việc này thực sự không liên quan tới em, bác trai chưa bao giờ trách em, là em tự bắt mình gánh áp lực quá lớn mà thôi.” Cô lắc đầu, khóc òa lên: “Không, nếu không có em thì mọi thứ đã khác. Rất nhiều lần em muốn nói xin lỗi bố, nhưng lại không dám, vì em sợ bị bố mắng, sợ nhìn thấy ông khóc. Em không phải là đứa kiên cường, em chỉ đang cố gắng chống chọi, nhưng thực sự em rất mệt mỏi, bất cứ lúc nào em cũng có thể gục ngã. Khi cả thế giới này coi thường em, em chỉ muốn sà vào lòng mẹ, khóc lớn lên, nói với mẹ rằng em buồn lắm, nói với mẹ rằng em đau lắm…”
Bỗng nhiên điện thoại đổ chuông.
Lăng Bách đưa tay sờ túi lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị người gọi tới là bố An Dao. Anh ấn nút nghe, đầu máy bên kia vang lên giọng nói già nua của ông An Ý Phàm: “Cậu Lăng, xin lỗi vì đã làm phiền, tôi không gọi được cho An Dao, may là hai hôm trước cậu vừa gọi cho tôi. Hơn nữa, trên ti vi nói là hai đứa yêu nhau nên tôi muốn hỏi xem, hôm nay An Dao không mang điện thoại à?”
An Dao đưa tay che miệng, cô sợ tiếng khóc sẽ vang tới tai người ở đầu máy bên kia.
Lăng Bách nhìn cô rồi vội cười, nói: “Cô ấy vẫn ổn. Bác tìm cô ấy có việc gì không?”
Ông An Ý Phàm im lặng, do dự một lúc ông mới nói khẽ: “Là thế này, hôm nay là sinh nhật An Dao. Vì ngày này cũng là ngày mất của mẹ nó nên tôi chưa tổ chức sinh nhật cho nó bao giờ. Tôi muốn… nhờ cậu chúc mừng sinh nhật nó hộ tôi.”
Lăng Bách vội nói: “Không, bác có thể trực tiếp nói với cô ấy, cô ấy đang ở bên cạnh cháu
Mặc kệ An Dao có đồng ý hay không, anh đưa điện thoại tới bên tai cô.
An Dao run rẩy nắm chặt điện thoại, nén chặt tiếng khóc, cô khẽ nói: “Bố.” Cố gắng nở nụ cười gượng gạo, vờ như bản thân đang vui vẻ cô hỏi: “Có việc gì không ạ?”
Ông An lại chần chừ không biết nên nói gì, một hồi lâu mới gọi tên cô: “An Dao.”
An Dao mỉm cười: “Dạ”, nhưng cũng không dám nói gì thêm.
Ông An ngừng lại một lúc rồi dè dặt nói: “Chúc mừng sinh nhật con.” Năm tiếng ấy vang lên bên tai cô khiến những giọt nước mắt mà cô khó khăn lắm mới ngăn được lại tiếp tục tuôn rơi.
Cô mỉm cười đáp: “Cảm ơn bố.”
“Nếu có thể thì đi mua bánh gato.”
“Vâng.”
“Có thể bảo Lăng Bách tổ chức sinh nhật cho con, chàng trai ấy tính tình cũng tốt.”
“Vâng.”
“Bố ở nhà mọi thứ đều ổn, đừng lo cho bố.”
“Vâng.”
“An Dao.” Ông An Ý Phàm đột nhiên buồn rầu gọi tên cô “Xin lỗi con,” giọng ông nghẹn ngào: “Bố chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho con, bố biết như thế rất tàn nhẫn, bố cũng biết mình rất ích kỉ, vì vậy… xin lỗi con, sau này bố sẽ không như thế nữa, con hãy tha thứ cho bố nhé.”
Đôi môi cô khẽ run rẩy, nước mắt đầm đìa. Lúc này cô chẳng thể thốt nên lời nào, cô mím chặt 2ôi, cố hết sức mỉm cười: “Bố, con chưa bao giờ trách bố.” Nụ cười của cô còn khó coi hơn cả khi khóc: “Con cũng mong bố hãy tha thứ cho con, con chưa bao giờ biết mình là người hại chết mẹ, con không cố ý.”
“Bố biết, bố luôn biết con là ngoan ngoãn hiểu chuyện, là bố không tốt, bố không nên đối xử với con như vậy.”
Cô đưa tay bịt miệng, nước mắt lăn xuống ướt đẫm hai gò má. Cô hít mấy hơi thật sâu, không dám khóc thành tiếng, bởi vì nếu bố nghe thấy ông sẽ càng buồn hơn.
“Con vẫn đang nghe chứ, An Dao?” Ông An Ý Phàm thấy hồi lâu mà cô không lên tiếng nên lo lắng hỏi.
Cô “dạ” một tiếng.
Ông thở phào: “Vậy bố cúp máy nhé.”
Cô gật đầu, mặt đầy nước mắt, điện thoại vẫn đặt sát bên tai. Đầu máy bên kia vang lên những tiếng tút tút dài, từng tiếng từng tiếng như đang gõ vào trái tim cô. Cô vẫn lắng nghe, tiếng tút tút, giống như tiếng bố cô đang ân cần dặn dò, giống như ngày bé, bố ôm cô trong lòng, cứ nhìn cô rồi đau lòng rơi lệ.
Những ngọn nến hồng trên bánh gato tắt dần, ánh sáng cũng yếu dần. Nến tắt hết, căn phòng tối om, ánh sáng ngoài trời yếu ớt và nhàn nhạt.
Lăng Bách nói: “Anh dẫn em đến một nơi.” Cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã kéo tay cô chạy ra ngoài. Hai người đi thang máy xuống bãi đậu xe. Suốt dọc đường, anh lái xe, cô ngồi bên ghế phụ. Bỗng nhiên anh cầm một cuốn sách đưa cho cô. Cô đón lấy và lật từng trang, giữa cuốn sách có kẹp một tấm bản đồ thành phố này, bên trên có đánh dấu mũi tên đỏ chót chỉ phương hướng. Cô đọc thành tiếng: “Khu vui chơi thiếu nhi”. Xe đột ngột rẽ và dừng lại. Lăng Bách xuống xe rồi mở cửa cho cô, anh lịch sự nói: “Mời em.”
Cô vừa xuống xe liền tò mò hỏi ngay: “Anh đang chơi trò gì thế?”
Anh cố tỏ ra thần bí: “Tìm báu vật.”
Khu vui chơi thiếu nhi đã đóng cửa lúc năm giờ ba mươi phút, cô đứng ngoài cửa ra vào băn khoăn không biết có báu vật gì đáng tìm ở đây. Lăng Bách rút điện thoại ra gọi, mới nói một hai câu đèn liền bật sáng. Nhân viên quản lí vội vàng chạy tới mở cửa.
Nhân viên quản lí cung kính nói: “Anh đến rồi.”
Một lần nữa Lăng Bách làm điệu bộ mời cô. An Dao không biết anh định chơi trò gì, nhưng cô nguyện chơi cùng anh đến cùng, bởi vì cô biết chắc anh đã chuẩn bị điều bất ngờ dành cho cô.
Trong khu vui chơi thiếu nhi ánh điện sáng lấp lánh. Ở đây có rất nhiều trò chơi, An Dao chỉ biết mấy trò như “chú voi biết bay”, “đụng xe”, “tàu hỏa nhỏ”.
Lăng Bách tỏ ra rất vui: “Em đừng nhìn nữa, đây chỉ là một góc công viên thôi, còn khu vui chơi trên nước, khu vui chơi trong rừng… Báu vật chúng ta tìm hôm nay ở phía cầu trượt.”
Anh dẫn cô tới đầu cầu trượt lớn. An Dao trượt xuống, ở dưới đất bày đầy bóng bay rực rỡ sắc màu. Cô không dám động đậy, chỉ sợ làm vỡ bóng.
Lăng Bách ngồi dưới lối ra của cầu trượt, khóe miệng cong cong: “Đừng trách anh không nhắc nhở em nhé, bí mật của cửa tiếp theo ở trong đống bóng bay này, em chỉ còn cách giẫm nổ hết thì mới biết báu vật ở đâu.”
Cô lừ mắt lườm anh sau đó cô đành đưa tay lên bị tai rồi ra sức giẫm lên những quả bóng bay dưới chân. Tiếng bóng bay nổ đôm đốp không ngừng.
Nụ cười của anh càng lúc càng tươi rói, đột nhiên anh chỉ xuống đất rồi hét lên: “Được rồi, đừng giẫm nữa.” Cô cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên có một tấm bản đồ dưới chân. Cô nhặt lên mở ra xem, hướng mũi tên chỉ hình như là khu biệt thự cá nhân. Lúc đầu cô đoán nó ở bờ biển, giờ bỗng dưng trong lòng cảm thấy hơi thất vọng.
Lăng Bách lái xe tới mục tiêu.
An Dao hững hờ nhìn tấm bản đồ, ngẫm nghĩ xem sẽ có gì bất ngờ? Nhớ tới đám bóng bay ban nãy, cô buồn bã phát hiện ra Lăng Bách chẳng lãng mạn chút nào. Một lúc sau xe dừng lại trước một căn biệt thự, cô rầu rĩ hỏi: “Bên trong không phải đang thổi bong bóng đấy chứ? Hồi bé em cũng dùng bọt xà phòng thổi bong bóng.”
Anh mỉm cười không đáp, xuống xe mở cửa mời cô vào biệt thự. Lúc đi qua vườn hoa anh còn ra vẻ bí mật yêu cầu cô nhắm mắt.
Anh dắt tay cô đi chừng vài phút, giọng nói dịu dàng âu yếm vang bên tai cô: “Đến rồi.”
Cô từ từ mở mắt ra, giật mình trước cảnh tượng phía trước. Bốn phía đèn chiếu lấp lánh, những đóa hồng đỏ rực, quyến rũ bao quanh hồ bơi hình chữ nhật rực rỡ đến mức chói lóa. Cô bước lên trước vài bước, thấy mặt hồ gợn sóng lấp lánh, cá bơi lội thành đàn. Những chú cá có hình bầu dục, màu hồng đang hôn nhau. Cô chỉ tay xuống nước, kinh ngạc thốt lên: “Anh có thấy không? Chúng đang hôn nhau, cá biết hôn nhau!”
“Là cá hôn nhau (Kissing fish).”
Hồ nước trong veo nhìn thấy tận đáy. Những chú cá mải miết hôn nhau, không tách rời, dường như chúng muốn hôn đến vô cùng vô tận. Cô cười lớn, sung sướng như một đứa trẻ, hớn hở chỉ đàn cá: “Lăng Bách anh nhìn đi, càng ngày càng có nhiều cá hôn nhau, chúng đang hôn nhau đấy, thật không thể tin được.”
Ánh sáng phản chiếu từ mặt nước khiến gương mặt cô càng trở nên trong sáng, xinh đẹp, một vẻ đẹp mê đắm hút hồn.
Anh nhìn cô, âu yếm gọi: “An Dao.” Cô quay đầu lại với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt anh bừng sáng, giọng nói trầm ấm mà gợi cảm: “Ở đây có 520 chú cá hôn nhau.”
Cô ngẩn ra chưa hiểu, đến lúc hiểu hàm ý của số 520[*], hai má cô đỏ bừng như được nhuộm bởi ráng chiều đỏ ối.
[*] Trong tiếng Trung, 520 đọc gần giống với câu “anh yêu em”.
Anh đưa tay ôm cô vào lòng, ghé môi kề sát môi cô, nhưng chưa hôn được thì đã bị cô đẩy mạnh một cái. Anh ngã xuống hồ làm nước bắn tung tóe. Anh vùng vẫy một lúc rồi nhắm mắt dần chì2 xuống hồ.
Cô đang cười lớn, bỗng thấy anh không động tĩnh gì liền gọi: “Lăng Bách, Lăng Bách, anh đừng dọa em.”
Anh không đáp, chỉ dập dềnh trong nước.
Cô hoảng sợ nhảy xuống hồ, bơi về phía anh định kéo anh lên mặt nước, anh liền ôm chặt cô vào lòng, đôi môi hôn cô cuồng nhiệt.
Sóng dập dềnh trên mặt nước, những chú cá hôn nhau đang bơi lội tung tăng xung quanh hai người, những cánh hoa hồng bồng bềnh trôi dạt, khung cảnh thật lãng mạn. Lúc hai người nổi lên mặt nước, đôi môi vẫn quấn quýt lấy nhau. Không biết bao lâu sau môi anh mới rời khỏi môi cô, gương mặt tươi cười: “Chúc mừng sinh nhật.”
Cô đưa tay quàng qua cổ anh, ngại ngùng cười: “Đây chính là báu vật sao?” Lúc này cô giống như một nàng tiên bị rơi xuống nước, đẹp dịu dàng mà quyến rũ. Anh bất giác gật đầu: “Cá ở trong nước giống như em ở trong trái tim anh, đây chính là báu vật anh dành tặng em.” Thực ra vẫn còn một câu anh không nói ra, đó là cá với nước không thể rời xa nhau, anh cũng hi vọng mình và An Dao mãi mãi ở bên nhau, không chia không lìa.
Cô mỉm cười, khóe mắt bờ môi cũng rạng rỡ: “Cảm ơn anh đã giúp em gỡ nút thắt trong lòng với bố. Còn nữa, sau này em sẽ không hung dữ với anh, nhưng anh nhất định phải nói cho em biết, tại sao anh lại thích hôn em như vậy?”
Anh cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Ai bảo lần đầu tiên anh hôn em, em không từ chối. Vì thế anh cứ cưỡng hôn em, cưỡng hôn em nữa, ba lần cưỡng hôn hẹn ước cả đời.”
Cô nói: “Anh đừng xảo biện, ai hẹn ước cả đời với anh? Anh rõ là háo sắc.”
Anh không đáp, cánh tay ôm cô vào lòng chặt hơn, cơ thể hai người áp sát vào nhau, dường như sắp hợp làm một. Trán anh chạm vào trán cô, nụ cười đầy nồng nhiệt: “An Dao, để theo đuổi em anh đã đọc mấy cuốn ‘Bí kíp tán gái’, xem ra rất hiệu quả. Thực ra anh vẫn muốn cảm ơn Đường Khải, nếu không phải từ khi em vào công ti anh ta cứ nhằm vào em thì chúng ta cũng không thể làm hòa nhanh như thế này.”
Cô không nói gì, nụ cười ngọt ngào hơn.
“An Dao.”
“Có em.”
“An Dao.”
“Vâng.”
“An Dao.”
“…”
“An Dao, An Dao, An Dao, An Dao…” Anh cứ gọi tên cô, hạnh phúc ngập tràn qua từng lời nói: “Đã bao lần anh tự hỏi mình, cả đời này hạnh phúc là gì? Thực ra hạnh phúc rất đơn giản, đó chính là được thoải mái gọi tên em và em luôn đáp lại anh. Như thế thôi là anh cảm thấy rất mãn nguyện rồi. Hãy hứa với anh, sau này em phải thật vui vẻ, những chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi.”
“Vâng.”
“Dù xảy ra chuyện gì cũng không được làm tổn thương bản thân. Sau này cho dù em nghèo đói hay đau khổ, cho dù là vui vẻ hay hạnh phúc, anh cũng sẽ mãi 2ãi ở bên cạnh em, không chia lìa. Sau này anh sẽ bảo vệ em, không để em rơi một giọt nước mắt nào nữa.”
“Vâng.”
“Cho dù em có yêu anh hay không, thì hãy để anh yêu em nhé.”
Ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu rọi khiến đường nét gương mặt anh càng rõ nét hơn. Cô lặng lẽ nhìn anh, trong lòng xao động, những ngón tay khẽ vuốt ve gương mặt anh, lau những giọt nước còn đọng lại trên đó, rồi bình tĩnh đáp lại: “Vâng.”
Anh hôn cô một lần nữa, cô nhắm mắt lại, chẳng hề giãy giụa, trong lòng hi vọng nụ hôn này đừng bao giờ dừng lại.
Tốt nhất là có thể kéo dài mãi mãi.
Sáng sớm hôm sau lúc tới tầng dưới của tòa nhà công ti, An Dao tiện thể mua vài tờ báo. Đúng như dự đoán, trên trang nhất của các báo không đăng tin Đường Khải tự sát phải nhập viện mà đăng tin Lăng Bách tỏ tình lãng mạn với cô tại buổi họp báo. Tờ báo dùng nguyên trang nhất để miêu tả lại câu chuyện của hai người, từ lúc âm thầm ngưỡng mộ thời thơ ấu, yêu thầm vu vơ thời cấp hai cho đến khi chia xa năm cấp ba… Sự miêu tả trên các báo và mấy tấm hình chụp tại hiện trường khiến hình tượng Lăng Bách đi sâu vào lòng người.
Tờ báo bôi đỏ câu nói của anh: “Nếu sớm biết em đau đớn, em buồn bã tới vậy, ngày từ đầu anh nhất định sẽ khiến em yêu anh, sau đó dùng hết sức mình để bảo vệ em.” Tất cả mọi người đều cảm thấy thương xót Lăng Bách.
Cô lật ba tờ báo giải trí trong tay mình, chúng đều đưa tin về Lăng Bách. Nghĩ tới mọi sự sắp đặt của sếp hôm qua, khóe môi cô chợt nhếch lên.
An Dao nhìn chiếc bánh gato, mắt cô nóng lên: “Bố chưa bao giờ nói với em vì sao mẹ em mất, thậm chí bố không cho phép ai được nhắc tới chuyện ấy với em. Cho đến khi em học tiểu học, các bạn trong lớp nói em là khắc tinh, em mới biết ngày em chào đời cũng là ngày mẹ em ra đi.”
Lăng Bách dịu dàng gọi tên cô: “An Dao.”
Cô lắc đầu, khóe mắt ngấn nước, mỉm cười nói: “Em không sao đâu.” Cô nghiêm túc nói với anh: “Thực sự em chưa bao giờ để ý tới việc mọi người gọi em như thế, bởi vì đó là sự thật. Bởi vì em sinh ra nên mẹ em mới mất, là em đã hại chết mẹ.” Cô mím chặt môi, cố gắng ngăn dòng nước mắt, mỉm cười tiếp tục nói: “Mặc dù chưa bao giờ bố tổ chức sinh nhật cho em nhưng vào ngày sinh nhật, bố luôn nấu mì cho em ăn, còn luộc trứng cho em nữa. Mặc dù ông không nói gì nhưng em biết, đó là mì trường thọ, ông tổ chức sinh nhật cho em… em chưa bao giờ dám mong ông nói một câu ‘sinh nhật vui vẻ’, bởi vì em không muốn đón sinh nhật.”
“Anh xin lỗi.”
“Anh không có lỗi với em.” Cô nhoẻn miệng cười nhưng trong lòng thắt lại: “Thực sự em rất nhớ mẹ, nhưng bố vứt hết ảnh mẹ đi rồi nên em không biết mẹ trông như thế nào. Em còn nhớ, có lần tan học trời bỗng dưng đổ mưa, các bạn đều được mẹ tới đón, chỉ còn em đứng một mình trơ trọi ở cổng trường. Bố phải làm ca đêm, ông sợ mất việc, vì thế cả ngày bận đến mức thời gian ăn cơm cũng không có, nói gì tới thời gian đón em. Em không còn cách nào khác đành phải đội mưa về nhà. Hôm ấy mưa rất to, trên đường các bạn học của em đều được mẹ ôm, mẹ che chắn sao cho không bị ướt, lúc đó em vô cùng ghen tị.” Nỗi đau trong lòng dần lớn lên, cô cố gắng mỉm cười nhưng trong đáy mắt lại ngập nước: “Cho dù bố rất yêu em nhưng em vẫn muốn có một người mẹ, một người mẹ thực sự yêu thương em. Em cũng muốn được như những đứa trẻ khác, khi bị thương được sà vào lòng mẹ, nói với mẹ rằng em rất đau… em cũng muốn khi trời mưa có người đến đón, có người ôm em vào lòng che chở cho em… em rất muốn nói với 2ẹ rằng mẹ ơi, con thực sự rất hối hận, vì con ra đời mà mẹ mất đi tính mạng.” Những giọt nước mắt lăn khỏi bờ mi, hai bàn tay nắm chặt lại, phải như thế cô mới có thể gắng gượng mà nói tiếp được: “Điều em muốn nói nhất là, mẹ ơi… xin lỗi mẹ… là con đã hại chết mẹ…”
Lăng Bách đi tới ngồi bên cô, ôm chặt cô vào lòng.
Cô nép vào lồng ngực anh, nước mắt tuôn xuống như mưa: “Tuổi thơ của em đã trôi qua như thế, vì vậy sinh nhật hàng năm, ước vọng duy nhất của em là mình mau lớn lên, lớn lên rồi bố không cần vất vả như thế nữa, lớn lên rồi sẽ không bị ốm, lớn lên rồi có thể đi kiếm tiền. Em không muốn làm ngôi sao, không muốn nổi tiếng, em chỉ muốn bố có cuộc sống vật chất tốt hơn, em chỉ muốn bố sống lâu trăm tuổi.” Cô tú2 chặt lấy vạt áo anh: “Mỗi lần về nhà thấy bố là em lại buồn, là em đã hại chết mẹ, nếu không bố em không già đi nhanh như vậy, bố sẽ không phải vất vả một mình nuôi em lớn… Em hận bản thân mình, em là người có tội. Lúc nào em cũng nhắc nhở mình, nhất là vào ngày sinh nhật, rằng em chính là người đã hại chết người thân yêu nhất…”
Anh ôm chặt cô vào lòng, dịu dàng an ủi: “Việc này thực sự không liên quan tới em, bác trai chưa bao giờ trách em, là em tự bắt mình gánh áp lực quá lớn mà thôi.” Cô lắc đầu, khóc òa lên: “Không, nếu không có em thì mọi thứ đã khác. Rất nhiều lần em muốn nói xin lỗi bố, nhưng lại không dám, vì em sợ bị bố mắng, sợ nhìn thấy ông khóc. Em không phải là đứa kiên cường, em chỉ đang cố gắng chống chọi, nhưng thực sự em rất mệt mỏi, bất cứ lúc nào em cũng có thể gục ngã. Khi cả thế giới này coi thường em, em chỉ muốn sà vào lòng mẹ, khóc lớn lên, nói với mẹ rằng em buồn lắm, nói với mẹ rằng em đau lắm…”
Bỗng nhiên điện thoại đổ chuông.
Lăng Bách đưa tay sờ túi lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị người gọi tới là bố An Dao. Anh ấn nút nghe, đầu máy bên kia vang lên giọng nói già nua của ông An Ý Phàm: “Cậu Lăng, xin lỗi vì đã làm phiền, tôi không gọi được cho An Dao, may là hai hôm trước cậu vừa gọi cho tôi. Hơn nữa, trên ti vi nói là hai đứa yêu nhau nên tôi muốn hỏi xem, hôm nay An Dao không mang điện thoại à?”
An Dao đưa tay che miệng, cô sợ tiếng khóc sẽ vang tới tai người ở đầu máy bên kia.
Lăng Bách nhìn cô rồi vội cười, nói: “Cô ấy vẫn ổn. Bác tìm cô ấy có việc gì không?”
Ông An Ý Phàm im lặng, do dự một lúc ông mới nói khẽ: “Là thế này, hôm nay là sinh nhật An Dao. Vì ngày này cũng là ngày mất của mẹ nó nên tôi chưa tổ chức sinh nhật cho nó bao giờ. Tôi muốn… nhờ cậu chúc mừng sinh nhật nó hộ tôi.”
Lăng Bách vội nói: “Không, bác có thể trực tiếp nói với cô ấy, cô ấy đang ở bên cạnh cháu
Mặc kệ An Dao có đồng ý hay không, anh đưa điện thoại tới bên tai cô.
An Dao run rẩy nắm chặt điện thoại, nén chặt tiếng khóc, cô khẽ nói: “Bố.” Cố gắng nở nụ cười gượng gạo, vờ như bản thân đang vui vẻ cô hỏi: “Có việc gì không ạ?”
Ông An lại chần chừ không biết nên nói gì, một hồi lâu mới gọi tên cô: “An Dao.”
An Dao mỉm cười: “Dạ”, nhưng cũng không dám nói gì thêm.
Ông An ngừng lại một lúc rồi dè dặt nói: “Chúc mừng sinh nhật con.” Năm tiếng ấy vang lên bên tai cô khiến những giọt nước mắt mà cô khó khăn lắm mới ngăn được lại tiếp tục tuôn rơi.
Cô mỉm cười đáp: “Cảm ơn bố.”
“Nếu có thể thì đi mua bánh gato.”
“Vâng.”
“Có thể bảo Lăng Bách tổ chức sinh nhật cho con, chàng trai ấy tính tình cũng tốt.”
“Vâng.”
“Bố ở nhà mọi thứ đều ổn, đừng lo cho bố.”
“Vâng.”
“An Dao.” Ông An Ý Phàm đột nhiên buồn rầu gọi tên cô “Xin lỗi con,” giọng ông nghẹn ngào: “Bố chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho con, bố biết như thế rất tàn nhẫn, bố cũng biết mình rất ích kỉ, vì vậy… xin lỗi con, sau này bố sẽ không như thế nữa, con hãy tha thứ cho bố nhé.”
Đôi môi cô khẽ run rẩy, nước mắt đầm đìa. Lúc này cô chẳng thể thốt nên lời nào, cô mím chặt 2ôi, cố hết sức mỉm cười: “Bố, con chưa bao giờ trách bố.” Nụ cười của cô còn khó coi hơn cả khi khóc: “Con cũng mong bố hãy tha thứ cho con, con chưa bao giờ biết mình là người hại chết mẹ, con không cố ý.”
“Bố biết, bố luôn biết con là ngoan ngoãn hiểu chuyện, là bố không tốt, bố không nên đối xử với con như vậy.”
Cô đưa tay bịt miệng, nước mắt lăn xuống ướt đẫm hai gò má. Cô hít mấy hơi thật sâu, không dám khóc thành tiếng, bởi vì nếu bố nghe thấy ông sẽ càng buồn hơn.
“Con vẫn đang nghe chứ, An Dao?” Ông An Ý Phàm thấy hồi lâu mà cô không lên tiếng nên lo lắng hỏi.
Cô “dạ” một tiếng.
Ông thở phào: “Vậy bố cúp máy nhé.”
Cô gật đầu, mặt đầy nước mắt, điện thoại vẫn đặt sát bên tai. Đầu máy bên kia vang lên những tiếng tút tút dài, từng tiếng từng tiếng như đang gõ vào trái tim cô. Cô vẫn lắng nghe, tiếng tút tút, giống như tiếng bố cô đang ân cần dặn dò, giống như ngày bé, bố ôm cô trong lòng, cứ nhìn cô rồi đau lòng rơi lệ.
Những ngọn nến hồng trên bánh gato tắt dần, ánh sáng cũng yếu dần. Nến tắt hết, căn phòng tối om, ánh sáng ngoài trời yếu ớt và nhàn nhạt.
Lăng Bách nói: “Anh dẫn em đến một nơi.” Cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã kéo tay cô chạy ra ngoài. Hai người đi thang máy xuống bãi đậu xe. Suốt dọc đường, anh lái xe, cô ngồi bên ghế phụ. Bỗng nhiên anh cầm một cuốn sách đưa cho cô. Cô đón lấy và lật từng trang, giữa cuốn sách có kẹp một tấm bản đồ thành phố này, bên trên có đánh dấu mũi tên đỏ chót chỉ phương hướng. Cô đọc thành tiếng: “Khu vui chơi thiếu nhi”. Xe đột ngột rẽ và dừng lại. Lăng Bách xuống xe rồi mở cửa cho cô, anh lịch sự nói: “Mời em.”
Cô vừa xuống xe liền tò mò hỏi ngay: “Anh đang chơi trò gì thế?”
Anh cố tỏ ra thần bí: “Tìm báu vật.”
Khu vui chơi thiếu nhi đã đóng cửa lúc năm giờ ba mươi phút, cô đứng ngoài cửa ra vào băn khoăn không biết có báu vật gì đáng tìm ở đây. Lăng Bách rút điện thoại ra gọi, mới nói một hai câu đèn liền bật sáng. Nhân viên quản lí vội vàng chạy tới mở cửa.
Nhân viên quản lí cung kính nói: “Anh đến rồi.”
Một lần nữa Lăng Bách làm điệu bộ mời cô. An Dao không biết anh định chơi trò gì, nhưng cô nguyện chơi cùng anh đến cùng, bởi vì cô biết chắc anh đã chuẩn bị điều bất ngờ dành cho cô.
Trong khu vui chơi thiếu nhi ánh điện sáng lấp lánh. Ở đây có rất nhiều trò chơi, An Dao chỉ biết mấy trò như “chú voi biết bay”, “đụng xe”, “tàu hỏa nhỏ”.
Lăng Bách tỏ ra rất vui: “Em đừng nhìn nữa, đây chỉ là một góc công viên thôi, còn khu vui chơi trên nước, khu vui chơi trong rừng… Báu vật chúng ta tìm hôm nay ở phía cầu trượt.”
Anh dẫn cô tới đầu cầu trượt lớn. An Dao trượt xuống, ở dưới đất bày đầy bóng bay rực rỡ sắc màu. Cô không dám động đậy, chỉ sợ làm vỡ bóng.
Lăng Bách ngồi dưới lối ra của cầu trượt, khóe miệng cong cong: “Đừng trách anh không nhắc nhở em nhé, bí mật của cửa tiếp theo ở trong đống bóng bay này, em chỉ còn cách giẫm nổ hết thì mới biết báu vật ở đâu.”
Cô lừ mắt lườm anh sau đó cô đành đưa tay lên bị tai rồi ra sức giẫm lên những quả bóng bay dưới chân. Tiếng bóng bay nổ đôm đốp không ngừng.
Nụ cười của anh càng lúc càng tươi rói, đột nhiên anh chỉ xuống đất rồi hét lên: “Được rồi, đừng giẫm nữa.” Cô cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên có một tấm bản đồ dưới chân. Cô nhặt lên mở ra xem, hướng mũi tên chỉ hình như là khu biệt thự cá nhân. Lúc đầu cô đoán nó ở bờ biển, giờ bỗng dưng trong lòng cảm thấy hơi thất vọng.
Lăng Bách lái xe tới mục tiêu.
An Dao hững hờ nhìn tấm bản đồ, ngẫm nghĩ xem sẽ có gì bất ngờ? Nhớ tới đám bóng bay ban nãy, cô buồn bã phát hiện ra Lăng Bách chẳng lãng mạn chút nào. Một lúc sau xe dừng lại trước một căn biệt thự, cô rầu rĩ hỏi: “Bên trong không phải đang thổi bong bóng đấy chứ? Hồi bé em cũng dùng bọt xà phòng thổi bong bóng.”
Anh mỉm cười không đáp, xuống xe mở cửa mời cô vào biệt thự. Lúc đi qua vườn hoa anh còn ra vẻ bí mật yêu cầu cô nhắm mắt.
Anh dắt tay cô đi chừng vài phút, giọng nói dịu dàng âu yếm vang bên tai cô: “Đến rồi.”
Cô từ từ mở mắt ra, giật mình trước cảnh tượng phía trước. Bốn phía đèn chiếu lấp lánh, những đóa hồng đỏ rực, quyến rũ bao quanh hồ bơi hình chữ nhật rực rỡ đến mức chói lóa. Cô bước lên trước vài bước, thấy mặt hồ gợn sóng lấp lánh, cá bơi lội thành đàn. Những chú cá có hình bầu dục, màu hồng đang hôn nhau. Cô chỉ tay xuống nước, kinh ngạc thốt lên: “Anh có thấy không? Chúng đang hôn nhau, cá biết hôn nhau!”
“Là cá hôn nhau (Kissing fish).”
Hồ nước trong veo nhìn thấy tận đáy. Những chú cá mải miết hôn nhau, không tách rời, dường như chúng muốn hôn đến vô cùng vô tận. Cô cười lớn, sung sướng như một đứa trẻ, hớn hở chỉ đàn cá: “Lăng Bách anh nhìn đi, càng ngày càng có nhiều cá hôn nhau, chúng đang hôn nhau đấy, thật không thể tin được.”
Ánh sáng phản chiếu từ mặt nước khiến gương mặt cô càng trở nên trong sáng, xinh đẹp, một vẻ đẹp mê đắm hút hồn.
Anh nhìn cô, âu yếm gọi: “An Dao.” Cô quay đầu lại với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt anh bừng sáng, giọng nói trầm ấm mà gợi cảm: “Ở đây có 520 chú cá hôn nhau.”
Cô ngẩn ra chưa hiểu, đến lúc hiểu hàm ý của số 520[*], hai má cô đỏ bừng như được nhuộm bởi ráng chiều đỏ ối.
[*] Trong tiếng Trung, 520 đọc gần giống với câu “anh yêu em”.
Anh đưa tay ôm cô vào lòng, ghé môi kề sát môi cô, nhưng chưa hôn được thì đã bị cô đẩy mạnh một cái. Anh ngã xuống hồ làm nước bắn tung tóe. Anh vùng vẫy một lúc rồi nhắm mắt dần chì2 xuống hồ.
Cô đang cười lớn, bỗng thấy anh không động tĩnh gì liền gọi: “Lăng Bách, Lăng Bách, anh đừng dọa em.”
Anh không đáp, chỉ dập dềnh trong nước.
Cô hoảng sợ nhảy xuống hồ, bơi về phía anh định kéo anh lên mặt nước, anh liền ôm chặt cô vào lòng, đôi môi hôn cô cuồng nhiệt.
Sóng dập dềnh trên mặt nước, những chú cá hôn nhau đang bơi lội tung tăng xung quanh hai người, những cánh hoa hồng bồng bềnh trôi dạt, khung cảnh thật lãng mạn. Lúc hai người nổi lên mặt nước, đôi môi vẫn quấn quýt lấy nhau. Không biết bao lâu sau môi anh mới rời khỏi môi cô, gương mặt tươi cười: “Chúc mừng sinh nhật.”
Cô đưa tay quàng qua cổ anh, ngại ngùng cười: “Đây chính là báu vật sao?” Lúc này cô giống như một nàng tiên bị rơi xuống nước, đẹp dịu dàng mà quyến rũ. Anh bất giác gật đầu: “Cá ở trong nước giống như em ở trong trái tim anh, đây chính là báu vật anh dành tặng em.” Thực ra vẫn còn một câu anh không nói ra, đó là cá với nước không thể rời xa nhau, anh cũng hi vọng mình và An Dao mãi mãi ở bên nhau, không chia không lìa.
Cô mỉm cười, khóe mắt bờ môi cũng rạng rỡ: “Cảm ơn anh đã giúp em gỡ nút thắt trong lòng với bố. Còn nữa, sau này em sẽ không hung dữ với anh, nhưng anh nhất định phải nói cho em biết, tại sao anh lại thích hôn em như vậy?”
Anh cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Ai bảo lần đầu tiên anh hôn em, em không từ chối. Vì thế anh cứ cưỡng hôn em, cưỡng hôn em nữa, ba lần cưỡng hôn hẹn ước cả đời.”
Cô nói: “Anh đừng xảo biện, ai hẹn ước cả đời với anh? Anh rõ là háo sắc.”
Anh không đáp, cánh tay ôm cô vào lòng chặt hơn, cơ thể hai người áp sát vào nhau, dường như sắp hợp làm một. Trán anh chạm vào trán cô, nụ cười đầy nồng nhiệt: “An Dao, để theo đuổi em anh đã đọc mấy cuốn ‘Bí kíp tán gái’, xem ra rất hiệu quả. Thực ra anh vẫn muốn cảm ơn Đường Khải, nếu không phải từ khi em vào công ti anh ta cứ nhằm vào em thì chúng ta cũng không thể làm hòa nhanh như thế này.”
Cô không nói gì, nụ cười ngọt ngào hơn.
“An Dao.”
“Có em.”
“An Dao.”
“Vâng.”
“An Dao.”
“…”
“An Dao, An Dao, An Dao, An Dao…” Anh cứ gọi tên cô, hạnh phúc ngập tràn qua từng lời nói: “Đã bao lần anh tự hỏi mình, cả đời này hạnh phúc là gì? Thực ra hạnh phúc rất đơn giản, đó chính là được thoải mái gọi tên em và em luôn đáp lại anh. Như thế thôi là anh cảm thấy rất mãn nguyện rồi. Hãy hứa với anh, sau này em phải thật vui vẻ, những chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi.”
“Vâng.”
“Dù xảy ra chuyện gì cũng không được làm tổn thương bản thân. Sau này cho dù em nghèo đói hay đau khổ, cho dù là vui vẻ hay hạnh phúc, anh cũng sẽ mãi 2ãi ở bên cạnh em, không chia lìa. Sau này anh sẽ bảo vệ em, không để em rơi một giọt nước mắt nào nữa.”
“Vâng.”
“Cho dù em có yêu anh hay không, thì hãy để anh yêu em nhé.”
Ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu rọi khiến đường nét gương mặt anh càng rõ nét hơn. Cô lặng lẽ nhìn anh, trong lòng xao động, những ngón tay khẽ vuốt ve gương mặt anh, lau những giọt nước còn đọng lại trên đó, rồi bình tĩnh đáp lại: “Vâng.”
Anh hôn cô một lần nữa, cô nhắm mắt lại, chẳng hề giãy giụa, trong lòng hi vọng nụ hôn này đừng bao giờ dừng lại.
Tốt nhất là có thể kéo dài mãi mãi.
Sáng sớm hôm sau lúc tới tầng dưới của tòa nhà công ti, An Dao tiện thể mua vài tờ báo. Đúng như dự đoán, trên trang nhất của các báo không đăng tin Đường Khải tự sát phải nhập viện mà đăng tin Lăng Bách tỏ tình lãng mạn với cô tại buổi họp báo. Tờ báo dùng nguyên trang nhất để miêu tả lại câu chuyện của hai người, từ lúc âm thầm ngưỡng mộ thời thơ ấu, yêu thầm vu vơ thời cấp hai cho đến khi chia xa năm cấp ba… Sự miêu tả trên các báo và mấy tấm hình chụp tại hiện trường khiến hình tượng Lăng Bách đi sâu vào lòng người.
Tờ báo bôi đỏ câu nói của anh: “Nếu sớm biết em đau đớn, em buồn bã tới vậy, ngày từ đầu anh nhất định sẽ khiến em yêu anh, sau đó dùng hết sức mình để bảo vệ em.” Tất cả mọi người đều cảm thấy thương xót Lăng Bách.
Cô lật ba tờ báo giải trí trong tay mình, chúng đều đưa tin về Lăng Bách. Nghĩ tới mọi sự sắp đặt của sếp hôm qua, khóe môi cô chợt nhếch lên.
/38
|