Trước khi nghi ngờ chưa được giải đáp cô không thể tin anh hoàn toàn.
Chuyện Lăng Bách và Đường Khải đánh nhau ầm ĩ tới mức cả công ti đều biết, nhng sếp đã hạ lệnh ai dám đồn ra ngoài thì không nương tay với người đó. Vì thế giới truyền thông không hề hay biết. Đến công ti lần đầu, An Dao chỉ cảm thấy mọi người rất lạnh nhạt, văn phòng vắng tanh, chỉ có một mình cô. Cô chẳng có việc gì làm nói gì tới có quản lí, công ti thậm chí còn không sắp xếp cho cô một trợ lí.
Cô ngồi trên chiếc ghế nhớ lại ca khúc tối qua, trong lòng ấm áp vô cùng. Cho dù cô đã đánh anh, không ngừng lạnh nhạt, mắng mỏ anh, nhưng anh đối với cô vẫn một lòng một dạ.
Điện thoại chợt đổ chuông, cô cầm lên xem, là Lăng Bách bắn bluetooth một file cho cô, màn hình hiển thị “Có nhận hay không?” Cô lưu lại rồi mở ra, là một ca khúc tên gọi
Cô ấn nút phát nhạc.
“Đau lòng có là gì? Nếu có thể dùng nụ cười để che khuất, vậy hãy kiên nhẫn một chút, bởi vì anh vẫn ở đây bên em….”
Giọng Lăng Bách rất hay, kết hợp với giai điệu càng mê hoặc lòng người. Từ trước đến giờ chưa ai có chất giọng trong trẻo đến vậy. Anh dường như sinh ra để ca hát.
Cô lắng nghe ca khúc rồi nhập tâm lẩm nhẩm hát theo.
Lần đầu tiên có người viết bài hát động viên cô, nhắc cô nhất định phải cố gắng. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô dừng bài hát lại, có tiếng gọi cô: “An Dao.”
Là giọng Lăng Bách.
Anh đẩy cửa bước vào, trên tay là bốn túi đồ ăn vặt, anh đặt đồ ăn lên bàn cô rồi ngại ngùng cười: “Anh sợ em buồn chán nên đi siêu thị mua mấy thứ này.”
Chuyện tối qua không ai chủ động nhắc tới, hai người nhìn nhau mấy giây rồi cùng cảm thấy xấu hổ. An Dao giở đống đồ ăn vặt ra xem, thậm chí có cả kẹo mút. Cô không nín được cười: “Anh còn mua cả kẹo mút?”
Anh xấu hổ gãi gãi đầu: “Anh không biết em thích ăn gì nên mua mỗi loại một ít.” Ngập ngừng một hồi, anh nói đầy ý tứ với cô: “Ăn kẹo mút có thể sẽ giúp em vui hơn.”
Cô không nói gì.
Anh nói tiếp: “Sau này em có thể không hung dữ với anh như thế nữa được không? Anh đảm bảo chưa hề lừa gạt em.”
“Trước khi anh nổi tiếng em có hung dữ với anh không?”
“Không, trước đây em rất dịu dàng, chúng ta còn có thể đi dạo nói chuyện trên bờ biển.”
“Vậy thì đúng rồi.”
Ai bảo anh lừa cô chứ! Không thèm để ý đến anh, cô bóc lớp vỏ kẹo mỏng dính rồi ngậm chiếc kẹo mút vị cam trong miệng. Ngọt quá, có điều tâm ý của anh còn ngọt ngào hơn.
Anh vẫn muốn giải thích với cô: “An Dao, anh thực sự không lợi dụng em.” Anh lấy sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng ra đưa cho cô rồi luống cuống nói: “Số tiền sau này anh kiếm được công ti sẽ chuyển vào sổ này, bây giờ anh đưa sổ cho em, thể hiện lòng chân thành. Dù sao tiền anh kiếm được cũng đưa cho em hết, không có lí do gì để em không tin anh đúng không?” Anh rất sợ cô hiểu nhầm nên mới vội vã thanh minh như vậy.
Cô thản nhiên liếc nhìn cuốn sổ tiết kiệm, ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất hồi hộp.
Thực sự hiểu nhầm anh rồi sao?
“An Dao, thực ra anh vì muốn giúp em chấm dứt hợp đồng nên mới vào công ti, sếp cũng biết….”
“Có bằng chứng nào không?”
“Sổ tiết kiệm chính là bằng chứng.” Anh nhét cuốn sổ vào tay cô, dở khóc dở cười: “Đã đến thế này rồi còn có lí do gì mà em không tin anh chứ?”
Cô bóp nhẹ cuốn sổ trong tay nói: “Vậy em tạm tin anh nhé.”
Nụ cười từ từ nở trên gương mặt anh, anh quay người chạy luôn ra ngoài.
“Này, Lăng Bách.”
Cô gọi tên anh, nhưng anh đã chạy khuất bóng. Cô mở cuốn sổ tiết kiệm ra xem, trên sổ là tên anh và số thẻ. Số tiền trong thẻ không nhiều, mới có sáu trăm nghìn tệ.
Cô nhìn cuốn sổ, khóe miệng nhoẻn cười.
Mấy hôm sau, ca khúc mới tung ra của Lăng Bách lại một lần nữa khiến người nghe chấn động. Khắp mặt báo và các kênh truyền hình đều đưa tin và phát ca khúc mới của Lăng Bách, nó đã dấy lên một cơn sốt mới, bất kể là trên mạng hay trên ti vi, nó luôn luôn chiếm vị trí đầu bảng. ‘Trào lưu L’ còn làm một cuộc phỏng vấn độc quyền với Lăng Bách. Từ trước đến giờ, ‘Trào lưu L’ luôn cao giá, không bao giờ phỏng vấn ngôi sao, vì thế lần phỏng vấn này đã thu hút sự quan tâm lớn của người trong giới.
Điều khiến người ta kinh ngạc hơn là, khi trả lời phỏng vấn các đài truyền hình lớn, Lăng Bách đều nói thẳng ca khúc ấy viết tặng An Dao, anh công khai ủng hộ cô và tin rằng cô bị người ta hãm hại. Cư dân mạng bắt đầu hình thành ba phe, một nửa ủng hộ Lăng Bách, cho rằng dù clip là thật đi nữa thì cũng không có gì không thỏa đáng, vì An Dao yêu đương trước khi cưới. Hơn nữa Lăng Bách dám thẳng thắn thừa nhận điều này khi sự nghiệp đang lên khiến cư dân mạng khen anh là người có tình nghĩa.
Một bộ phận khác lại cười nhạo Lăng Bách, họ cho rằng anh nhân cơ hội này tạo scandal, thậm chí còn chế ca khúc “Tình yêu độc quyền” để châm biếm anh, làm clip chửi anh trên mạng.
Còn một bộ phận khác là fan trung thành của Lăng Bách. Họ bảo vệ anh, cho rằng Lăng Bách là ca sĩ có thực lực, ca khúc hay, mọi người không nên quá để ý tới tin đồn xung quanh anh. Họ cũng có cái nhìn công tâm về chuyện giữa An Dao và Lăng Bách, cho rằng Lăng Bách thích ai chẳng hề liên quan tới người khác.
An Dao cũng không ngờ Lăng Bách lại công khai tình cảm với cô. Cô không nghi ngờ Lăng Bách một lần nữa lại lợi dụng cô, bởi vì với độ hot của một ca sĩ mới, anh không cần thiết phải công khai tình cảm cá nhân với cô. Ngược lại, anh hoàn toàn có thể giải thích hai người không có quan hệ gì. Nhưng anh lại cố tình công bố cho toàn thế giới biết tình yêu với cô. Quan trọng nhất là đêm đó cô nằm trong văn phòng nghe anh hát, cô đã cảm nhận được sự chân thành và ấm áp chưa từng có.
Cô ngồi trong phòng làm việc, mở điện thoại nghe nhạc. Ca khúc “Tình yêu độc quyền” được phát đi phát lại không dưới trăm lần, nhưng nghe mãi cũng không thấy chán. Đột nhiên cửa văn phòng bật tung.
An Dao ngẩng đầu lên nhìn rồi lập tức đứng dậy.
Cô đã đoán trước người này sẽ đến gây rắc rối nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.
Cửa bị đạp mạnh, Đường Khải sải bước về phía cô, nụ cười hằn học khiến cô dựng tóc gáy. Cô nắm chặt điện thoại, cảnh giác hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Anh ta đến trước mặt cô, giằng lấy điện thoại rồi ném mạnh xuống đất, tiếng nhạc lập tức im bặt.
Cô không tức giận ngược lại còn bình tĩnh nói: “Đường Khải, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại muốn hãm hại tôi? Tại sao lại nghĩ trăm phương ngàn kế hạ nhục tôi? Chúng ta là bạn học, là bạn bè. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn hại anh, thậm chí còn giúp đỡ anh. Tôi vẫn không hiểu lí do gì khiến anh ra tay hại tôi?”
“Giúp tôi?” Anh nhíu mày, đưa tay bóp cằm cô rồi cười phá lên như điên: “Vậy tôi nói cho cô biết, mọi thứ thuộc về tôi đều bị cô cướp đi hết. Từ khi cô bước chân vào giới giải trí, từ khi Donna kí hợp đồng với cô, tôi đã hận cô rồi. Biết chưa? Tôi hận cô, hận chết đi được. Lăng Bách vào công ti này tôi càng căm hận, bây giờ cô còn dám về cùng một công ti? An Dao, tôi muốn giết chết cô, hôm đó nếu không có bảo vệ ngăn lại nhất định tôi sẽ bóp chết cô.”
“Donna? Tôi không hiểu Donna kí hợp đồng với tôi sao lại khiến anh hận?”
“Cô không cần hiểu.” Những ngón tay anh ta siết mạnh hơn, miệng cười gian trá: “Cô chỉ cần biết chúng ta đã từng yêu nhau, chúng ta đã từng lên giường. Còn nữa, đừng tưởng Lăng Bách có thể cứu cô, cô đừng quên tôi chỉ buột miệng nói vài câu cũng có thể giết chết cô! Muốn thử không? Ngày mai là họp báo của Lăng Bách, tôi sẽ có cách để không một phóng viên nào tới hội trường, tôi có cách để đôi cẩu nam nữ các người bị cả thế gian này khinh bỉ, chửi rủa! Hắn tưởng rằng vào công ti này là có thể cướp được ngôi vị anh cả của tôi? Bây giờ tôi mới là người kiếm nhiều tiền nhất công ti!”
“Anh lại muốn giở trò gì?”
“‘Tình yêu độc quyền’ cái chó gì chứ, tưởng rằng nhặt lại đôi giày cũ của ông đây là có thể lên chín tầng mây? Hôm đó đánh nhau xong, ông đây phải nằm viện mấy ngày, nó nhân cơ hội viết bài hát mới tính giành vị trí anh cả. Được thôi, ngày mai Lăng Bách sẽ biết chữ chết viết thế nào.” Anh ta buông tay cô ra rồi quay người bước đi, lúc kéo cửa ra còn không quên quay lại nhìn cô cười nhạt, nụ cười rất hắc ám.
Nụ cười đó khiến An Dao rùng mình, cùng một công ti có quá nhiều ngôi sao tranh giành vị trí anh cả, chị cả. Tuy ngoài mặt mọi người vẫn tỏ ra thân mật, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm giở trò. Chưa bao giờ có người dám nói thẳng ra như Đường Khải. Ngày mai là buổi họp báo phát hành album đầu tiên của Lăng Bách, sau khi ca khúc “My girl” nổi như cồn, công ti đã tiến hành thu album đầu tay cho rất coi trọng số lượng tiêu thụ. Công ti cũng đã gửi giấy mời tới rất nhiều phóng viên.
Ngày mai Đường Khải sẽ giở trò gì? Nghĩ tới những việc Đường Khải đã làm hôm họp báo, cô rùng mình, sự hiểm độc của con người ấy cô đã được chứng kiến.
An Dao nhặt điện thoại lên, may mà nó chưa bị hỏng. Cô mở lại ca khúc “Tình yêu độc quyền”, giai điệu vô cùng êm tai và bay bổng.
Đây là ca khúc đầu tiên anh viết cho cô, lần đầu tiên có người tin cô vô điều kiện.
Thực ra, cô cũng không muốn lạnh lùng, không muốn hung dữ với Lăng Bách. Làm gì có người phụ nữ nào không ẩn chứa sự dịu dàng trong tâm hồn? Rốt cuộc anh bước chân vào giới giải trí là vì muốn giúp cô chấm dứt hợp đồng hay là lợi dụng cô để tạo scandal?
Trước khi nghi ngờ chưa được giải đáp, cô không thể tin anh hoàn toàn.
Sáng sớm hôm sau, An Dao đến công ti, tất cả nhân viên truyền thông hầu như ai cũng bận chuẩn bị cho buổi họp báo của Lăng Bách. Cô ngồi trong văn phòng nhưng lòng thấp thỏm lo âu, cô rót một li nước rồi nhấp từng ngụm nhỏ, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thời gian khai mạc họp báo của Lăng Bách càng lúc càng gần.
Những tiếng bước chân dồn dập đột nhiên vang lên, bên ngoài có người đang kêu gào: “Mau thông báo với sếp, Đường Khải tự sát đã nhập viện rồi.”
Cô giật nảy mình, cốc nước trong tay rơi xuống đất, nước nóng bắn vào chân nhưng cô không hề cảm thấy đau.
Cô thừa hiểu chiêu trò bẩn thỉu này.
Đường Khải lợi dụng một sự kiện lớn để chuyển hướng tập trung của truyền thông. Anh ta nghĩ đủ cách để thu hút cánh phóng viên tới bệnh viện, để buổi họp báo của Lăng Bách không có bất cứ phóng viên nào ở đó và sẽ bị chết non! Nếu cô đoán không nhầm, quản lí của Đường Khải sẽ chạy tới đón phóng viên rồi tiết lộ rằng, Đường Khải tự sát vì tin đồn giữa Lăng Bách và An Dao, như thế một tên sẽ trúng hai đích, cô và Lăng Bách bị đẩy vào chỗ chết, còn Đường Khải sẽ gây dựng nên hình tượng một người đàn ông chung tình bị bỏ rơi.
Quá đáng sợ!
An Dao mở cửa chạy ra ngoài, cô đi thang máy lên tầng của giám đốc, Amy thấy cô tới cũng không ngạc nhiên mà hỏi: “Sếp đang đợi cô ở bên trong.” Cô đẩy cửa phòng Lý Thừa Trạch bước vào, anh đang nghe điện thoại nên ra hiệu cho cô ngồi xuống.
“Đương nhiên, ai biết lại xảy ra vở kịch Đường Khải tự sát? Đúng rồi, đúng rồi… nếu không thì đâu dám phiền tới anh. Vâng, chỉ còn một tiếng nữa, nếu đến lúc đó không có phóng viên thì chắc chắn sẽ trở thành trò cười lớn, phiền anh quá… được rồi, vậy tất cả nhờ cậy anh. Tạm biệt!”
Lý Thừa Trạch cúp máy, hiếm khi sắc mặt khó đăm đăm như vậy.
An Dao lo lắng hỏi: “Có cách nào đối phó với Đường Khải không? Bây giờ phóng viên đều tới bệnh viện hết rồi, trừ khi chúng ta có tin tức lớn hơn. Nhưng chỉ còn một tiếng, có thể có tin gì chứ?”
Lý Thừa Trạch liếc nhìn cô, không đáp, anh suy nghĩ một hồi rồi hỏi cô: “Chấp nhận đánh cược một ván không? Không phải sống thì là chết. Dám cược không?”
“Anh nói nghe thử xem.”
“Tôi biết cô vẫn trách Lăng Bách lợi dụng mình để gây scandal, vì thế lạnh nhạt với cậu ấy. Nhưng hôm nay tôi sẽ nói cho cô một bí mật.” Lý Thừa Trạch nhìn sâu vào mắt cô, chậm rãi nói từng tiếng: “Lăng Bách vì muốn giúp cô nên mới vào công ti của tôi. Khi kí hợp đồng với tôi, cậu ấy còn yêu cầu tôi hợp tác với cô. Thực ra, khi cô mới vào công ti tôi đã muốn nói cho cô biết nhưng không tìm được cơ hội.”
Lý Thừa Trạch lấy trong ngăn kéo ra một bản hợp đồng và đưa cho An Dao, cô đón lấy và chăm chú đọc, dường như sợ bỏ sót điều gì.
Trong hợp đồng có một điều khoản: Lăng Bách kí hợp đồng với Kình Vũ Bách Xuyên, Lý Thừa Trạch phải nghĩ cách chấm dứt hợp đồng cho An Dao. Cô mở to mắt, run rẩy nắm chặt hợp đồng, không dám tin có người đàn ông vì mình mà việc gì cũng dám làm.
Lý Thừa Trạch nói tiếp: “Lăng Bách chủ động tìm tôi qua bạn bè, cậu ấy hát cho tôi nghe vài hát. Khi ấy, tôi đã shock, lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Bách tôi đã có cảm giác cậu ấy có tố chất trở thành ngôi sao, vì vậy tôi đã đồng ý mọi yêu cầu của cậu ấy. An Dao, bây giờ cô còn nghi ngờ Lăng Bách nữa không?”
Không nghi ngờ nữa, nhưng cô càng băn khoăn hơn, tại sao anh lại vì cô mà làm mọi thứ? Nếu nói đây là sức mạnh của tình yêu thì tại sao anh lại yêu cô?
Lý Thừa Trạch ra lệnh cho cô: “Bây giờ cô tới buổi họp báo đi, mọi thứ cứ để thuận theo tự nhiên.”
“Vâng.” Cô đồng ý ngay mà không hề có một giây do dự, trong lòng cô nổi sóng, cho dù thời gian qua cô luôn mắng anh, trách anh, thậm chí còn đánh anh, nhưng anh vẫn một lòng một dạ với cô. Nếu anh đã vì cô mà làm nhiều như thế, vậy thì bây giờ tới lượt cô giúp anh rồi.
Công ti cử xe đưa cô tới khách sạn diễn ra buổi họp báo của Lăng Bách, trước cửa khách sạn một hàng bảo vệ đứng nghiêm trang, bên ngoài có vô số fan đã đợi sẵn. Cô dễ dàng đi vào trong mà không gặp phải bất cứ trở ngại gì.
Cho dù là ban ngày nhưng bên trong khách sạn đèn vẫn chiếu sáng rực rỡ khắp nơi. Trên sân khấu lớn, MC xinh đẹp đang trao đổi với Lăng Bách. Hôm nay anh mặc một chiếc áo T-shirt màu đen bình thường và quần bò. Anh vốn cao gầy, ăn vận như thế này càng tôn thêm những đường nét rắn rỏi trên cơ thể. Tóc anh không còn vừa ngắn vừa rối như trước đây nữa mà đã dài vừa tầm nhuộm màu hạt dẻ, hơi xoăn xoăn.
Chuyện Lăng Bách và Đường Khải đánh nhau ầm ĩ tới mức cả công ti đều biết, nhng sếp đã hạ lệnh ai dám đồn ra ngoài thì không nương tay với người đó. Vì thế giới truyền thông không hề hay biết. Đến công ti lần đầu, An Dao chỉ cảm thấy mọi người rất lạnh nhạt, văn phòng vắng tanh, chỉ có một mình cô. Cô chẳng có việc gì làm nói gì tới có quản lí, công ti thậm chí còn không sắp xếp cho cô một trợ lí.
Cô ngồi trên chiếc ghế nhớ lại ca khúc tối qua, trong lòng ấm áp vô cùng. Cho dù cô đã đánh anh, không ngừng lạnh nhạt, mắng mỏ anh, nhưng anh đối với cô vẫn một lòng một dạ.
Điện thoại chợt đổ chuông, cô cầm lên xem, là Lăng Bách bắn bluetooth một file cho cô, màn hình hiển thị “Có nhận hay không?” Cô lưu lại rồi mở ra, là một ca khúc tên gọi
Cô ấn nút phát nhạc.
“Đau lòng có là gì? Nếu có thể dùng nụ cười để che khuất, vậy hãy kiên nhẫn một chút, bởi vì anh vẫn ở đây bên em….”
Giọng Lăng Bách rất hay, kết hợp với giai điệu càng mê hoặc lòng người. Từ trước đến giờ chưa ai có chất giọng trong trẻo đến vậy. Anh dường như sinh ra để ca hát.
Cô lắng nghe ca khúc rồi nhập tâm lẩm nhẩm hát theo.
Lần đầu tiên có người viết bài hát động viên cô, nhắc cô nhất định phải cố gắng. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô dừng bài hát lại, có tiếng gọi cô: “An Dao.”
Là giọng Lăng Bách.
Anh đẩy cửa bước vào, trên tay là bốn túi đồ ăn vặt, anh đặt đồ ăn lên bàn cô rồi ngại ngùng cười: “Anh sợ em buồn chán nên đi siêu thị mua mấy thứ này.”
Chuyện tối qua không ai chủ động nhắc tới, hai người nhìn nhau mấy giây rồi cùng cảm thấy xấu hổ. An Dao giở đống đồ ăn vặt ra xem, thậm chí có cả kẹo mút. Cô không nín được cười: “Anh còn mua cả kẹo mút?”
Anh xấu hổ gãi gãi đầu: “Anh không biết em thích ăn gì nên mua mỗi loại một ít.” Ngập ngừng một hồi, anh nói đầy ý tứ với cô: “Ăn kẹo mút có thể sẽ giúp em vui hơn.”
Cô không nói gì.
Anh nói tiếp: “Sau này em có thể không hung dữ với anh như thế nữa được không? Anh đảm bảo chưa hề lừa gạt em.”
“Trước khi anh nổi tiếng em có hung dữ với anh không?”
“Không, trước đây em rất dịu dàng, chúng ta còn có thể đi dạo nói chuyện trên bờ biển.”
“Vậy thì đúng rồi.”
Ai bảo anh lừa cô chứ! Không thèm để ý đến anh, cô bóc lớp vỏ kẹo mỏng dính rồi ngậm chiếc kẹo mút vị cam trong miệng. Ngọt quá, có điều tâm ý của anh còn ngọt ngào hơn.
Anh vẫn muốn giải thích với cô: “An Dao, anh thực sự không lợi dụng em.” Anh lấy sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng ra đưa cho cô rồi luống cuống nói: “Số tiền sau này anh kiếm được công ti sẽ chuyển vào sổ này, bây giờ anh đưa sổ cho em, thể hiện lòng chân thành. Dù sao tiền anh kiếm được cũng đưa cho em hết, không có lí do gì để em không tin anh đúng không?” Anh rất sợ cô hiểu nhầm nên mới vội vã thanh minh như vậy.
Cô thản nhiên liếc nhìn cuốn sổ tiết kiệm, ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất hồi hộp.
Thực sự hiểu nhầm anh rồi sao?
“An Dao, thực ra anh vì muốn giúp em chấm dứt hợp đồng nên mới vào công ti, sếp cũng biết….”
“Có bằng chứng nào không?”
“Sổ tiết kiệm chính là bằng chứng.” Anh nhét cuốn sổ vào tay cô, dở khóc dở cười: “Đã đến thế này rồi còn có lí do gì mà em không tin anh chứ?”
Cô bóp nhẹ cuốn sổ trong tay nói: “Vậy em tạm tin anh nhé.”
Nụ cười từ từ nở trên gương mặt anh, anh quay người chạy luôn ra ngoài.
“Này, Lăng Bách.”
Cô gọi tên anh, nhưng anh đã chạy khuất bóng. Cô mở cuốn sổ tiết kiệm ra xem, trên sổ là tên anh và số thẻ. Số tiền trong thẻ không nhiều, mới có sáu trăm nghìn tệ.
Cô nhìn cuốn sổ, khóe miệng nhoẻn cười.
Mấy hôm sau, ca khúc mới tung ra của Lăng Bách lại một lần nữa khiến người nghe chấn động. Khắp mặt báo và các kênh truyền hình đều đưa tin và phát ca khúc mới của Lăng Bách, nó đã dấy lên một cơn sốt mới, bất kể là trên mạng hay trên ti vi, nó luôn luôn chiếm vị trí đầu bảng. ‘Trào lưu L’ còn làm một cuộc phỏng vấn độc quyền với Lăng Bách. Từ trước đến giờ, ‘Trào lưu L’ luôn cao giá, không bao giờ phỏng vấn ngôi sao, vì thế lần phỏng vấn này đã thu hút sự quan tâm lớn của người trong giới.
Điều khiến người ta kinh ngạc hơn là, khi trả lời phỏng vấn các đài truyền hình lớn, Lăng Bách đều nói thẳng ca khúc ấy viết tặng An Dao, anh công khai ủng hộ cô và tin rằng cô bị người ta hãm hại. Cư dân mạng bắt đầu hình thành ba phe, một nửa ủng hộ Lăng Bách, cho rằng dù clip là thật đi nữa thì cũng không có gì không thỏa đáng, vì An Dao yêu đương trước khi cưới. Hơn nữa Lăng Bách dám thẳng thắn thừa nhận điều này khi sự nghiệp đang lên khiến cư dân mạng khen anh là người có tình nghĩa.
Một bộ phận khác lại cười nhạo Lăng Bách, họ cho rằng anh nhân cơ hội này tạo scandal, thậm chí còn chế ca khúc “Tình yêu độc quyền” để châm biếm anh, làm clip chửi anh trên mạng.
Còn một bộ phận khác là fan trung thành của Lăng Bách. Họ bảo vệ anh, cho rằng Lăng Bách là ca sĩ có thực lực, ca khúc hay, mọi người không nên quá để ý tới tin đồn xung quanh anh. Họ cũng có cái nhìn công tâm về chuyện giữa An Dao và Lăng Bách, cho rằng Lăng Bách thích ai chẳng hề liên quan tới người khác.
An Dao cũng không ngờ Lăng Bách lại công khai tình cảm với cô. Cô không nghi ngờ Lăng Bách một lần nữa lại lợi dụng cô, bởi vì với độ hot của một ca sĩ mới, anh không cần thiết phải công khai tình cảm cá nhân với cô. Ngược lại, anh hoàn toàn có thể giải thích hai người không có quan hệ gì. Nhưng anh lại cố tình công bố cho toàn thế giới biết tình yêu với cô. Quan trọng nhất là đêm đó cô nằm trong văn phòng nghe anh hát, cô đã cảm nhận được sự chân thành và ấm áp chưa từng có.
Cô ngồi trong phòng làm việc, mở điện thoại nghe nhạc. Ca khúc “Tình yêu độc quyền” được phát đi phát lại không dưới trăm lần, nhưng nghe mãi cũng không thấy chán. Đột nhiên cửa văn phòng bật tung.
An Dao ngẩng đầu lên nhìn rồi lập tức đứng dậy.
Cô đã đoán trước người này sẽ đến gây rắc rối nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.
Cửa bị đạp mạnh, Đường Khải sải bước về phía cô, nụ cười hằn học khiến cô dựng tóc gáy. Cô nắm chặt điện thoại, cảnh giác hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Anh ta đến trước mặt cô, giằng lấy điện thoại rồi ném mạnh xuống đất, tiếng nhạc lập tức im bặt.
Cô không tức giận ngược lại còn bình tĩnh nói: “Đường Khải, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại muốn hãm hại tôi? Tại sao lại nghĩ trăm phương ngàn kế hạ nhục tôi? Chúng ta là bạn học, là bạn bè. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn hại anh, thậm chí còn giúp đỡ anh. Tôi vẫn không hiểu lí do gì khiến anh ra tay hại tôi?”
“Giúp tôi?” Anh nhíu mày, đưa tay bóp cằm cô rồi cười phá lên như điên: “Vậy tôi nói cho cô biết, mọi thứ thuộc về tôi đều bị cô cướp đi hết. Từ khi cô bước chân vào giới giải trí, từ khi Donna kí hợp đồng với cô, tôi đã hận cô rồi. Biết chưa? Tôi hận cô, hận chết đi được. Lăng Bách vào công ti này tôi càng căm hận, bây giờ cô còn dám về cùng một công ti? An Dao, tôi muốn giết chết cô, hôm đó nếu không có bảo vệ ngăn lại nhất định tôi sẽ bóp chết cô.”
“Donna? Tôi không hiểu Donna kí hợp đồng với tôi sao lại khiến anh hận?”
“Cô không cần hiểu.” Những ngón tay anh ta siết mạnh hơn, miệng cười gian trá: “Cô chỉ cần biết chúng ta đã từng yêu nhau, chúng ta đã từng lên giường. Còn nữa, đừng tưởng Lăng Bách có thể cứu cô, cô đừng quên tôi chỉ buột miệng nói vài câu cũng có thể giết chết cô! Muốn thử không? Ngày mai là họp báo của Lăng Bách, tôi sẽ có cách để không một phóng viên nào tới hội trường, tôi có cách để đôi cẩu nam nữ các người bị cả thế gian này khinh bỉ, chửi rủa! Hắn tưởng rằng vào công ti này là có thể cướp được ngôi vị anh cả của tôi? Bây giờ tôi mới là người kiếm nhiều tiền nhất công ti!”
“Anh lại muốn giở trò gì?”
“‘Tình yêu độc quyền’ cái chó gì chứ, tưởng rằng nhặt lại đôi giày cũ của ông đây là có thể lên chín tầng mây? Hôm đó đánh nhau xong, ông đây phải nằm viện mấy ngày, nó nhân cơ hội viết bài hát mới tính giành vị trí anh cả. Được thôi, ngày mai Lăng Bách sẽ biết chữ chết viết thế nào.” Anh ta buông tay cô ra rồi quay người bước đi, lúc kéo cửa ra còn không quên quay lại nhìn cô cười nhạt, nụ cười rất hắc ám.
Nụ cười đó khiến An Dao rùng mình, cùng một công ti có quá nhiều ngôi sao tranh giành vị trí anh cả, chị cả. Tuy ngoài mặt mọi người vẫn tỏ ra thân mật, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm giở trò. Chưa bao giờ có người dám nói thẳng ra như Đường Khải. Ngày mai là buổi họp báo phát hành album đầu tiên của Lăng Bách, sau khi ca khúc “My girl” nổi như cồn, công ti đã tiến hành thu album đầu tay cho rất coi trọng số lượng tiêu thụ. Công ti cũng đã gửi giấy mời tới rất nhiều phóng viên.
Ngày mai Đường Khải sẽ giở trò gì? Nghĩ tới những việc Đường Khải đã làm hôm họp báo, cô rùng mình, sự hiểm độc của con người ấy cô đã được chứng kiến.
An Dao nhặt điện thoại lên, may mà nó chưa bị hỏng. Cô mở lại ca khúc “Tình yêu độc quyền”, giai điệu vô cùng êm tai và bay bổng.
Đây là ca khúc đầu tiên anh viết cho cô, lần đầu tiên có người tin cô vô điều kiện.
Thực ra, cô cũng không muốn lạnh lùng, không muốn hung dữ với Lăng Bách. Làm gì có người phụ nữ nào không ẩn chứa sự dịu dàng trong tâm hồn? Rốt cuộc anh bước chân vào giới giải trí là vì muốn giúp cô chấm dứt hợp đồng hay là lợi dụng cô để tạo scandal?
Trước khi nghi ngờ chưa được giải đáp, cô không thể tin anh hoàn toàn.
Sáng sớm hôm sau, An Dao đến công ti, tất cả nhân viên truyền thông hầu như ai cũng bận chuẩn bị cho buổi họp báo của Lăng Bách. Cô ngồi trong văn phòng nhưng lòng thấp thỏm lo âu, cô rót một li nước rồi nhấp từng ngụm nhỏ, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thời gian khai mạc họp báo của Lăng Bách càng lúc càng gần.
Những tiếng bước chân dồn dập đột nhiên vang lên, bên ngoài có người đang kêu gào: “Mau thông báo với sếp, Đường Khải tự sát đã nhập viện rồi.”
Cô giật nảy mình, cốc nước trong tay rơi xuống đất, nước nóng bắn vào chân nhưng cô không hề cảm thấy đau.
Cô thừa hiểu chiêu trò bẩn thỉu này.
Đường Khải lợi dụng một sự kiện lớn để chuyển hướng tập trung của truyền thông. Anh ta nghĩ đủ cách để thu hút cánh phóng viên tới bệnh viện, để buổi họp báo của Lăng Bách không có bất cứ phóng viên nào ở đó và sẽ bị chết non! Nếu cô đoán không nhầm, quản lí của Đường Khải sẽ chạy tới đón phóng viên rồi tiết lộ rằng, Đường Khải tự sát vì tin đồn giữa Lăng Bách và An Dao, như thế một tên sẽ trúng hai đích, cô và Lăng Bách bị đẩy vào chỗ chết, còn Đường Khải sẽ gây dựng nên hình tượng một người đàn ông chung tình bị bỏ rơi.
Quá đáng sợ!
An Dao mở cửa chạy ra ngoài, cô đi thang máy lên tầng của giám đốc, Amy thấy cô tới cũng không ngạc nhiên mà hỏi: “Sếp đang đợi cô ở bên trong.” Cô đẩy cửa phòng Lý Thừa Trạch bước vào, anh đang nghe điện thoại nên ra hiệu cho cô ngồi xuống.
“Đương nhiên, ai biết lại xảy ra vở kịch Đường Khải tự sát? Đúng rồi, đúng rồi… nếu không thì đâu dám phiền tới anh. Vâng, chỉ còn một tiếng nữa, nếu đến lúc đó không có phóng viên thì chắc chắn sẽ trở thành trò cười lớn, phiền anh quá… được rồi, vậy tất cả nhờ cậy anh. Tạm biệt!”
Lý Thừa Trạch cúp máy, hiếm khi sắc mặt khó đăm đăm như vậy.
An Dao lo lắng hỏi: “Có cách nào đối phó với Đường Khải không? Bây giờ phóng viên đều tới bệnh viện hết rồi, trừ khi chúng ta có tin tức lớn hơn. Nhưng chỉ còn một tiếng, có thể có tin gì chứ?”
Lý Thừa Trạch liếc nhìn cô, không đáp, anh suy nghĩ một hồi rồi hỏi cô: “Chấp nhận đánh cược một ván không? Không phải sống thì là chết. Dám cược không?”
“Anh nói nghe thử xem.”
“Tôi biết cô vẫn trách Lăng Bách lợi dụng mình để gây scandal, vì thế lạnh nhạt với cậu ấy. Nhưng hôm nay tôi sẽ nói cho cô một bí mật.” Lý Thừa Trạch nhìn sâu vào mắt cô, chậm rãi nói từng tiếng: “Lăng Bách vì muốn giúp cô nên mới vào công ti của tôi. Khi kí hợp đồng với tôi, cậu ấy còn yêu cầu tôi hợp tác với cô. Thực ra, khi cô mới vào công ti tôi đã muốn nói cho cô biết nhưng không tìm được cơ hội.”
Lý Thừa Trạch lấy trong ngăn kéo ra một bản hợp đồng và đưa cho An Dao, cô đón lấy và chăm chú đọc, dường như sợ bỏ sót điều gì.
Trong hợp đồng có một điều khoản: Lăng Bách kí hợp đồng với Kình Vũ Bách Xuyên, Lý Thừa Trạch phải nghĩ cách chấm dứt hợp đồng cho An Dao. Cô mở to mắt, run rẩy nắm chặt hợp đồng, không dám tin có người đàn ông vì mình mà việc gì cũng dám làm.
Lý Thừa Trạch nói tiếp: “Lăng Bách chủ động tìm tôi qua bạn bè, cậu ấy hát cho tôi nghe vài hát. Khi ấy, tôi đã shock, lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Bách tôi đã có cảm giác cậu ấy có tố chất trở thành ngôi sao, vì vậy tôi đã đồng ý mọi yêu cầu của cậu ấy. An Dao, bây giờ cô còn nghi ngờ Lăng Bách nữa không?”
Không nghi ngờ nữa, nhưng cô càng băn khoăn hơn, tại sao anh lại vì cô mà làm mọi thứ? Nếu nói đây là sức mạnh của tình yêu thì tại sao anh lại yêu cô?
Lý Thừa Trạch ra lệnh cho cô: “Bây giờ cô tới buổi họp báo đi, mọi thứ cứ để thuận theo tự nhiên.”
“Vâng.” Cô đồng ý ngay mà không hề có một giây do dự, trong lòng cô nổi sóng, cho dù thời gian qua cô luôn mắng anh, trách anh, thậm chí còn đánh anh, nhưng anh vẫn một lòng một dạ với cô. Nếu anh đã vì cô mà làm nhiều như thế, vậy thì bây giờ tới lượt cô giúp anh rồi.
Công ti cử xe đưa cô tới khách sạn diễn ra buổi họp báo của Lăng Bách, trước cửa khách sạn một hàng bảo vệ đứng nghiêm trang, bên ngoài có vô số fan đã đợi sẵn. Cô dễ dàng đi vào trong mà không gặp phải bất cứ trở ngại gì.
Cho dù là ban ngày nhưng bên trong khách sạn đèn vẫn chiếu sáng rực rỡ khắp nơi. Trên sân khấu lớn, MC xinh đẹp đang trao đổi với Lăng Bách. Hôm nay anh mặc một chiếc áo T-shirt màu đen bình thường và quần bò. Anh vốn cao gầy, ăn vận như thế này càng tôn thêm những đường nét rắn rỏi trên cơ thể. Tóc anh không còn vừa ngắn vừa rối như trước đây nữa mà đã dài vừa tầm nhuộm màu hạt dẻ, hơi xoăn xoăn.
/38
|