Suy tính đến việc Thịnh Đản cần thời gian và không gian để lắng đọng lại tâm tình, cho nên, sau đêm đó, tất cả mọi người rất ăn ý không đi quấy rầy cô nữa, bên công ty cũng rất săn sóc thay cô hủy bỏ tất cả thông báo cùng công việc gần đây.
Quá mức phóng túng của cô kết quả chính là, Thịnh Đản lại một lần tắt điện thoại di động, nhổ xong điện thoại nhà, mỗi ngày cơ hồ đều là ở trên giường vượt qua.
Khóc, ngủ, chạy không, thành ra cô còn sót lại trạng thái sinh hoạt.
Mỗi lần, khàn cả giọng khóc xong trước khi đi vào giấc ngủ, cô luôn suy nghĩ, đây sẽ là một lần cuối cùng khóc vì anh đi? Sau khi tỉnh ngủ cuộc sống của cô có phải có thể trở về điểm bắt đầu rồi hay không? Cô nhớ nhung ban đầu làm việc nghĩa không được chùn bước khi bản thân bước vào vòng người mẫu, mơ mờ hồ hồ đuổi theo mơ ước tự cho là đúng sẽ rất vui vẻ, sẽ không đau lòng, sẽ không hận một người đồng thời lại không nhịn được muốn biết tin tức của anh, sẽ không ngủ lúc đang khóc.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô cũng nghĩ như vậy, hơn nữa còn từng lần một ở trong lòng nói thầm: "Quên Tùy Trần, quên Tùy Trần, quên Tùy Trần. . . . . ."
Nhưng quá đáng tiếc chính là, khi tỉnh lại theo thói quen mở ti vi, sau đó cô lại một lần nữa đem mình chôn sâu ở trong chăn, mặc cho nước mắt không chút kiêng kỵ chảy ra ngoài.
"Một nhãn hiệu Thu Đông nổi tiếng sẽ cử hành buổi họp báo vào khoảng tối nay, ký giả ở trong danh sách muốn mời, phát hiện rõ ràng Tùy Trần và Thịnh Đản, có lẽ là nhận được chủ biện muốn mời, sáng hôm nay Tùy Trần đã trở về nước, đến trước đón anh ở sân bay trừ người đại diện của anh ra còn có bạn gái Đỗ Ngôn Ngôn, lấy không có chuẩn bị lý do, hai người cự tuyệt tất cả phỏng vấn, ký giả thông qua người đại diện biết được tối nay Tùy Trần quả thật có thể sẽ đi xem tú, về phần có thể mang Đỗ Ngôn Ngôn cùng nhau xuất tịch hay không, người đại diện bày tỏ đó là chuyện riêng của nghệ sĩ, cô không tiện hỏi tới."
Thịnh Đản mất tích.
Đó là một loại hoàn toàn mất tích, không chỉ có điện thoại di động tắt máy, ngay cả nơi ở cũng chuyên đi, chuyển đi rất Truyền Kỳ, thoạt nhìn liền giống như là cô ra cửa đi bộ một vòng tạm thời còn chưa có trở lại mà thôi.
Nếu như không phải là an ninh lầu dưới chính mắt thấy công ty chuyển nhà chở hành lý của cô đi, cơ hồ không ai tin tưởng cô thế nhưng vì chịu thương tổn trong tình yêu mà ngay cả nhà cũng không cần.
Cô có thể đi đến chỗ nào? Đây là một vấn đề tương đối mấu chốt lại làm người ta không giải thích được, đồng thời quấy nhiễu Nhậm Sâm và Thích Huyền sau khi biết được tin tức.
Dù là tìm được phòng ốc khác, vậy cũng cần phải có thời gian tìm, lúc này mới mấy ngày? Ba ngày, sau khi chuyện xảy ra, bọn họ muốn để cho cô một người yêu tĩnh, cũng liền ba ngày không có đi xem cô mà thôi.
Cô chỉ dùng ba ngày tìm được phòng ở mới, đóng gói tốt tất cả hành lý, liên lạc tốt lắm với công ty chuyển nhà? Cái này là không thể nào!
Huống chi, lấy cá tính của Thịnh Đản, thế nào cũng không thể không thông báo cho Nhậm Sâm?
Càng muốn, chân mày Thích Huyền liền nhăn càng chặt, anh giơ tay lên, có chút thô lỗ gõ cửa phòng làm việc của Tạ Miểu.
Khi phát hiện người tới mở cửa chính là Tùy Trần, tiếp đó anh rất không khách khí huơ ra quả đấm.
"Tỉnh táo! Bình tĩnh! Bình tĩnh!" Thật may là, Tạ Miểu kịp thời ra tay ngăn cản Thích Huyền, thuận tiện đem Tùy Trần ở cạnh cửa đẩy ra.
"Bình tĩnh cái rắm! Tôi muốn đánh cậu ta đã lâu rồi! Cậu buông tay ra cho tôi!" Cảm xúc của Thích Huyền không dễ dàng được vỗ yên như vậy, vừa thấy được gương mặt Tùy Trần, anh sẽ theo bản năng liên tưởng đến đêm đó Thịnh Đản khóc đến cơ hồ thở không ra hơi.
Anh thối lui, liền vì cho người này chà đạp?
"Có tin tức của cô ấy sao?" Tùy Trần hoàn toàn không thấy Thích Huyền kích động, định thần nhìn Thích Huyền sau lưng Nhậm Sâm.
Nghe vậy, Nhậm Sâm vô lực lắc đầu một cái, đổi lấy Tùy Trần bất đắc dĩ nhìn chằm chằm.
Một câu nói của anh, khiến Thích Huyền ý thức được việc cấp bách bây giờ là làm rõ ràng vị trí của Thịnh Đản, liền yên tĩnh lại, nhưng cũng bởi vì anh đồng nhất trừng, làm cho Thích Huyền thật vất vả đè xuống tâm tình không thoải mái, lại nhanh chóng bị đốt, "Cậu có tư cách gì mà trừng A Sâm? Cô ấy là phụ nữ của cậu, cậu liên tục nói phụ nữ của mình là bạn bè, nhà ở nơi nào, nơi tương đối có khả năng đi là chỗ nào, hết thảy đều không biết. Nếu như tôi mà là Thịnh Đản, đã sớm muốn cậu biến mất trong thế giới của tôi!"
". . . . . . Cô ấy không giống phụ nữ khác."
Tùy Trần không nói một hồi lâu, mới từ từ dưới đất nói khẽ ra tiếng.
Cô không giống phụ nữ khác là sẽ đem "Bạn bè tôi như thế nào như thế nào" giắt bên khóe miệng, cô không giống phụ nữ khác thích tường tận một đống chuyện của mình, ép buộc nửa kia phỉa nhớ; cô thậm chí không giống phụ nữ khác, một người bên ngoài đánh liều sẽ thường xuyên cho người nhà gọi điện thoại oán trách hoặc là báo bình an.
Xuất đạo mới một năm rưỡi, xì căng đan của cô bay múa đầy trời, đặc sắc vô cùng, mà người nhà của cô thế nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện hỏi thăm qua chân tướng đầu đuôi.
Dưới tình huống này, muốn anh hỏi thế nào?
Ngộ nhỡ gia đình của cô gặp phải tình huống phức tạp lại rối rắm cho nên cô không muốn nói chuyện nhiều thì sao, lại ngộ nhỡ cha mẹ của cô đều mất, anh hỏi chẳng phải là đâm vào chỗ đau của người ta.
"Cậu đây là ý tứ gì? Cô ấy không giống phụ nữ khác thật sao? Cô ấy kiên cường và chống đỡ tốt hơn so với phụ nữ khác, cho nên không cần cậu quan tâm cô ấy giống như quan tâm Đỗ Ngôn Ngôn vậy, thật sao?" Thích Huyền hoàn toàn hiểu lầm ý tứ của anh.
Thật may là cuối cùng còn có Tạ Miểu có thể nghe hiểu lời ngầm của Tùy Trần, kịp thời thay anh phiên dịch, "Làm ơn, cậu ấy chỉ cảm thấy Thịnh Đản không thế nào nói có lý do người nhà, cho nên cũng không dễ dàng hỏi." Giải thích ơi giải thích, loại Logic này không giải thích được, dù anh thân là anh em tốt nhất, Tạ Miểu cũng rất khó khăn gật bừa, "Thôi, cậu và cậu ta đều là loại tình yêu ngu ngốc thì còn nói gì, căn bản là đang lãng phí tinh lực."
"Tình yêu ngu ngốc? Cái nào tình yêu ngu ngốc có thể lặp đi lặp lại nhiều lần thương tâm lòng của cô gái, cậu ta rõ ràng chơi rất kiêu ngạo." Thích Huyền tức giận hừ ra bất mãn, liếc xéo Tùy Trần, trào phúng, "Thế nào, không phải tối nay cậu muốn dẫn bạn gái đi xem tú sao? Chẳng lẽ trận khai trương kia cử hành ở chỗ này?"
"Không rảnh." Là anh có lỗi trước, Tùy Trần không thể làm gì khác hơn là bỏ rơi lời nói gai của Thích Huyền, dằn lại tính khí đáp lời.
"Đừng nói nữa, trong lòng cậu ấy cũng đủ loạn rồi. Người này căn bản không biết chuyện giữa bản thân mình và Đỗ Ngôn Ngôn ở quốc nội quậy lật trời rồi, vừa tiếp điện thoại của tôi liền lập tức chạy về nước, cũng coi là trước tiên muốn tìm Thịnh Đản giải thích rõ ràng, ai sẽ nghĩ tới con nai nhỏ đầu kia khởi xướng hung ác tới như thế. Dọn nhà, cô ấy cư nhiên quản gia cũng mang, đây cũng quá căng rồi."
"Nói như vậy, cậu và Đỗ Ngôn Ngôn căn bản cũng không có hợp lại?" Nhậm Sâm nhíu nhíu mày, rất nhanh từ trong lời nói của Tạ Miểu bắt được trọng điểm.
"Nói rất dài dòng, tìm được cô ấy trước đã." Nguyên nhân ở trong dính dấp quá nhiều, Tùy Trần hiển nhiên là mang theo che giấu không muốn nói chuyện nhiều.
Mặc dù không ưa chuyện cậu ta cho tới bây giờ cố làm ra thái độ huyền bí, nhưng Thích Huyền cũng không còn biện pháp phủ nhận trước mắt mà nói, xác thực chỉ có tìm được Thịnh Đản mới là chuyện quan trọng nhất. Mấy ngày nữa DP chính thức khai mạc quảng cáo, người hợp tác với cô là Tùy Trần, người này chẳng lẽ xử trí theo cảm tính đến ngay cả tiền đồ của mình cũng muốn buông tha sao?
Nghĩ tới đây, anh phiền não quăng môi, nhìn về phía Tạ Miểu, "Cô ấy có bạn tên là Lục Y Ti có lẽ sẽ có tin tức của cô ấy, cậu có thể liên lạc không?"
"Thử qua, điện thoại di động cũng tắt máy, tôi còn gọi điện thoại tới công ty cô ta, nghe đồng nghiệp của cô ta nói, cô và lão bản cãi nhau, từ chức."
". . . . . ." Hy vọng duy nhất cũng bị dập tắt, Thích Huyền mím môi ngồi liệt ở trên ghế sofa, lại nghĩ không ra từ đường dây khác có thể thu hoạch tin tức của cô.
Có lẽ, anh mắng Tùy Trần mấy lời kia cũng nên đủ đáp lễ cho mình, tự cho là thích cô, nhưng anh đối với Thịnh Đản lại hiểu bao nhiêu?
"Lúc trời tối cô ấy khóc đến thảm như vậy, có thể làm việc gì ngốc hay không. . . . . ." Tạ Miểu nói được một nửa, mắt thấy Tùy Trần bên cạnh đột nhiên vội vã cuống cuồng nắm áo khoác lên hướng cạnh cửa xông tới, cho là anh nhớ tới cái gì, "Cậu đi đâu vậy?"
"Báo cảnh sát."
Anh cho ra câu trả lời đơn giản, rõ ràng quan tâm sẽ bị loạn, khiến khóe miệng Tạ Miểu không ức chế được co quắp, "Này này, tình hình còn chưa tới mức nghiêm trọng như vậy đâu, lãng phí lực lượng cảnh sát là đáng xấu hổ."
"Muốn tớ mặc kệ sống chết phụ nữ của mình còn đáng xấu hổ hơn!"
". . . . . ." Nếu như không phải là thời cơ không đúng, Tạ Miểu thật sự rất muốn cười. Anh rốt cuộc thừa nhận sao? Từ "Chúng tôi chỉ là bạn bè" đến "Phụ nữ của mình" quả thực là bay vọt về chất, đáng tiếc Thịnh Đản không ở hiện trường.
Tùy Trần mở miệng, vốn còn muốn nói thêm gì nữa, điện thoại Nhậm Sâm chợt vang lên, cũng làm cho không khí lập tức lâm vào căng thẳng.
Tất cả ánh mắt đồng loạt tụ hướng anh, thân là người đại diện của Thịnh Đản, thân thể anh cũng cứng ngắc, ôm trong ngực một tia chờ mong lấy điện thoại di động ra, khi liếc thấy điện thoại biểu hiện số xa lạ, anh lập tức nhận nghe điện thoại.
"Này, Sâm ca sao? Là em."
Trong điện thoại lộ ra âm thanh đúng là anh mong đợi, thật là lúc nghe được thì Nhậm Sâm nhất thời lại quên phản ứng, cho đến khi tiếp xúc với tầm mắt của Tùy Trần, anh mới lấy lại tinh thần, hướng về phía điện thoại cho nói: ". . . . . . Em chết ở nơi nào? !"
"Khi em dọn nhà làm rớt điện thoại nên bị hỏng, ngày mai sẽ đi mua cái mới, chờ làm xong dãy số mới sẽ báo anh. Em sợ các người lo lắng, đánh trước báo lại bình an, tuần tới muốn đi công ty DP quay quảng cáo thật sao? Em sẽ tự mình đi tới, anh không phải sai tài xế xe tới đón đâu. Trừ phát ngôn này ở ngoài, gần đây cũng có công tác khác ở công ty không? Nếu là như vậy, em muốn nửa tháng nghỉ phép có thể không. . . . . ."
"Em dọn đi chỗ nào rồi?"
". . . . . ." Điện thoại bên kia, tốc độ Thịnh Đản nói rất nhanh, nghe qua tinh thần cũng không tệ lắm, cho đến khi tiếng nói không thuộc về Sâm ca vang lên, cô mới dừng lại tiếng nói, rơi vào trầm mặc.
Rất dễ nhận thấy, cô nhận ra âm thanh của anh rồi. Đều là tiếng hít thở của Tùy Trần vang vọng bên tai, thế nhưng anh lại rõ ràng cảm thấy nhịp tim của mình đang không ngừng tăng nhanh, vừa định lên tiếng lần nữa yêu cầu cô nói chuyện, người ở đầu bên kia điện thoại di động vượt lên trước một bước.
"Không có quan hệ gì tới cậu."
Đây không phải là âm thanh của Thịnh Đản, mà là một giọng nói giống như mang theo hấp lực hùng hậu nói, giọng nói đàn ông.
Ngay sau đó, điện thoại bị cắt đứt.
Anh không do dự chốc lát, lập tức gọi lại.
—— Thật xin lỗi, số máy này đã khóa.
Trong điện thoại truyền đến giọng nữ cơ giới hoá.
"Em gái cậu, không liên quan!" Hàng này là ai? Từ chỗ nào nhô ra? Chuyện Thịnh Đản và anh có liên quan hay không, tại sao lại do hàng này tới quyết định? Lại tại sao muốn dùng giọng nói vui vẻ hả hê nói chuyện với anh? !
Quá mức phóng túng của cô kết quả chính là, Thịnh Đản lại một lần tắt điện thoại di động, nhổ xong điện thoại nhà, mỗi ngày cơ hồ đều là ở trên giường vượt qua.
Khóc, ngủ, chạy không, thành ra cô còn sót lại trạng thái sinh hoạt.
Mỗi lần, khàn cả giọng khóc xong trước khi đi vào giấc ngủ, cô luôn suy nghĩ, đây sẽ là một lần cuối cùng khóc vì anh đi? Sau khi tỉnh ngủ cuộc sống của cô có phải có thể trở về điểm bắt đầu rồi hay không? Cô nhớ nhung ban đầu làm việc nghĩa không được chùn bước khi bản thân bước vào vòng người mẫu, mơ mờ hồ hồ đuổi theo mơ ước tự cho là đúng sẽ rất vui vẻ, sẽ không đau lòng, sẽ không hận một người đồng thời lại không nhịn được muốn biết tin tức của anh, sẽ không ngủ lúc đang khóc.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô cũng nghĩ như vậy, hơn nữa còn từng lần một ở trong lòng nói thầm: "Quên Tùy Trần, quên Tùy Trần, quên Tùy Trần. . . . . ."
Nhưng quá đáng tiếc chính là, khi tỉnh lại theo thói quen mở ti vi, sau đó cô lại một lần nữa đem mình chôn sâu ở trong chăn, mặc cho nước mắt không chút kiêng kỵ chảy ra ngoài.
"Một nhãn hiệu Thu Đông nổi tiếng sẽ cử hành buổi họp báo vào khoảng tối nay, ký giả ở trong danh sách muốn mời, phát hiện rõ ràng Tùy Trần và Thịnh Đản, có lẽ là nhận được chủ biện muốn mời, sáng hôm nay Tùy Trần đã trở về nước, đến trước đón anh ở sân bay trừ người đại diện của anh ra còn có bạn gái Đỗ Ngôn Ngôn, lấy không có chuẩn bị lý do, hai người cự tuyệt tất cả phỏng vấn, ký giả thông qua người đại diện biết được tối nay Tùy Trần quả thật có thể sẽ đi xem tú, về phần có thể mang Đỗ Ngôn Ngôn cùng nhau xuất tịch hay không, người đại diện bày tỏ đó là chuyện riêng của nghệ sĩ, cô không tiện hỏi tới."
Thịnh Đản mất tích.
Đó là một loại hoàn toàn mất tích, không chỉ có điện thoại di động tắt máy, ngay cả nơi ở cũng chuyên đi, chuyển đi rất Truyền Kỳ, thoạt nhìn liền giống như là cô ra cửa đi bộ một vòng tạm thời còn chưa có trở lại mà thôi.
Nếu như không phải là an ninh lầu dưới chính mắt thấy công ty chuyển nhà chở hành lý của cô đi, cơ hồ không ai tin tưởng cô thế nhưng vì chịu thương tổn trong tình yêu mà ngay cả nhà cũng không cần.
Cô có thể đi đến chỗ nào? Đây là một vấn đề tương đối mấu chốt lại làm người ta không giải thích được, đồng thời quấy nhiễu Nhậm Sâm và Thích Huyền sau khi biết được tin tức.
Dù là tìm được phòng ốc khác, vậy cũng cần phải có thời gian tìm, lúc này mới mấy ngày? Ba ngày, sau khi chuyện xảy ra, bọn họ muốn để cho cô một người yêu tĩnh, cũng liền ba ngày không có đi xem cô mà thôi.
Cô chỉ dùng ba ngày tìm được phòng ở mới, đóng gói tốt tất cả hành lý, liên lạc tốt lắm với công ty chuyển nhà? Cái này là không thể nào!
Huống chi, lấy cá tính của Thịnh Đản, thế nào cũng không thể không thông báo cho Nhậm Sâm?
Càng muốn, chân mày Thích Huyền liền nhăn càng chặt, anh giơ tay lên, có chút thô lỗ gõ cửa phòng làm việc của Tạ Miểu.
Khi phát hiện người tới mở cửa chính là Tùy Trần, tiếp đó anh rất không khách khí huơ ra quả đấm.
"Tỉnh táo! Bình tĩnh! Bình tĩnh!" Thật may là, Tạ Miểu kịp thời ra tay ngăn cản Thích Huyền, thuận tiện đem Tùy Trần ở cạnh cửa đẩy ra.
"Bình tĩnh cái rắm! Tôi muốn đánh cậu ta đã lâu rồi! Cậu buông tay ra cho tôi!" Cảm xúc của Thích Huyền không dễ dàng được vỗ yên như vậy, vừa thấy được gương mặt Tùy Trần, anh sẽ theo bản năng liên tưởng đến đêm đó Thịnh Đản khóc đến cơ hồ thở không ra hơi.
Anh thối lui, liền vì cho người này chà đạp?
"Có tin tức của cô ấy sao?" Tùy Trần hoàn toàn không thấy Thích Huyền kích động, định thần nhìn Thích Huyền sau lưng Nhậm Sâm.
Nghe vậy, Nhậm Sâm vô lực lắc đầu một cái, đổi lấy Tùy Trần bất đắc dĩ nhìn chằm chằm.
Một câu nói của anh, khiến Thích Huyền ý thức được việc cấp bách bây giờ là làm rõ ràng vị trí của Thịnh Đản, liền yên tĩnh lại, nhưng cũng bởi vì anh đồng nhất trừng, làm cho Thích Huyền thật vất vả đè xuống tâm tình không thoải mái, lại nhanh chóng bị đốt, "Cậu có tư cách gì mà trừng A Sâm? Cô ấy là phụ nữ của cậu, cậu liên tục nói phụ nữ của mình là bạn bè, nhà ở nơi nào, nơi tương đối có khả năng đi là chỗ nào, hết thảy đều không biết. Nếu như tôi mà là Thịnh Đản, đã sớm muốn cậu biến mất trong thế giới của tôi!"
". . . . . . Cô ấy không giống phụ nữ khác."
Tùy Trần không nói một hồi lâu, mới từ từ dưới đất nói khẽ ra tiếng.
Cô không giống phụ nữ khác là sẽ đem "Bạn bè tôi như thế nào như thế nào" giắt bên khóe miệng, cô không giống phụ nữ khác thích tường tận một đống chuyện của mình, ép buộc nửa kia phỉa nhớ; cô thậm chí không giống phụ nữ khác, một người bên ngoài đánh liều sẽ thường xuyên cho người nhà gọi điện thoại oán trách hoặc là báo bình an.
Xuất đạo mới một năm rưỡi, xì căng đan của cô bay múa đầy trời, đặc sắc vô cùng, mà người nhà của cô thế nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện hỏi thăm qua chân tướng đầu đuôi.
Dưới tình huống này, muốn anh hỏi thế nào?
Ngộ nhỡ gia đình của cô gặp phải tình huống phức tạp lại rối rắm cho nên cô không muốn nói chuyện nhiều thì sao, lại ngộ nhỡ cha mẹ của cô đều mất, anh hỏi chẳng phải là đâm vào chỗ đau của người ta.
"Cậu đây là ý tứ gì? Cô ấy không giống phụ nữ khác thật sao? Cô ấy kiên cường và chống đỡ tốt hơn so với phụ nữ khác, cho nên không cần cậu quan tâm cô ấy giống như quan tâm Đỗ Ngôn Ngôn vậy, thật sao?" Thích Huyền hoàn toàn hiểu lầm ý tứ của anh.
Thật may là cuối cùng còn có Tạ Miểu có thể nghe hiểu lời ngầm của Tùy Trần, kịp thời thay anh phiên dịch, "Làm ơn, cậu ấy chỉ cảm thấy Thịnh Đản không thế nào nói có lý do người nhà, cho nên cũng không dễ dàng hỏi." Giải thích ơi giải thích, loại Logic này không giải thích được, dù anh thân là anh em tốt nhất, Tạ Miểu cũng rất khó khăn gật bừa, "Thôi, cậu và cậu ta đều là loại tình yêu ngu ngốc thì còn nói gì, căn bản là đang lãng phí tinh lực."
"Tình yêu ngu ngốc? Cái nào tình yêu ngu ngốc có thể lặp đi lặp lại nhiều lần thương tâm lòng của cô gái, cậu ta rõ ràng chơi rất kiêu ngạo." Thích Huyền tức giận hừ ra bất mãn, liếc xéo Tùy Trần, trào phúng, "Thế nào, không phải tối nay cậu muốn dẫn bạn gái đi xem tú sao? Chẳng lẽ trận khai trương kia cử hành ở chỗ này?"
"Không rảnh." Là anh có lỗi trước, Tùy Trần không thể làm gì khác hơn là bỏ rơi lời nói gai của Thích Huyền, dằn lại tính khí đáp lời.
"Đừng nói nữa, trong lòng cậu ấy cũng đủ loạn rồi. Người này căn bản không biết chuyện giữa bản thân mình và Đỗ Ngôn Ngôn ở quốc nội quậy lật trời rồi, vừa tiếp điện thoại của tôi liền lập tức chạy về nước, cũng coi là trước tiên muốn tìm Thịnh Đản giải thích rõ ràng, ai sẽ nghĩ tới con nai nhỏ đầu kia khởi xướng hung ác tới như thế. Dọn nhà, cô ấy cư nhiên quản gia cũng mang, đây cũng quá căng rồi."
"Nói như vậy, cậu và Đỗ Ngôn Ngôn căn bản cũng không có hợp lại?" Nhậm Sâm nhíu nhíu mày, rất nhanh từ trong lời nói của Tạ Miểu bắt được trọng điểm.
"Nói rất dài dòng, tìm được cô ấy trước đã." Nguyên nhân ở trong dính dấp quá nhiều, Tùy Trần hiển nhiên là mang theo che giấu không muốn nói chuyện nhiều.
Mặc dù không ưa chuyện cậu ta cho tới bây giờ cố làm ra thái độ huyền bí, nhưng Thích Huyền cũng không còn biện pháp phủ nhận trước mắt mà nói, xác thực chỉ có tìm được Thịnh Đản mới là chuyện quan trọng nhất. Mấy ngày nữa DP chính thức khai mạc quảng cáo, người hợp tác với cô là Tùy Trần, người này chẳng lẽ xử trí theo cảm tính đến ngay cả tiền đồ của mình cũng muốn buông tha sao?
Nghĩ tới đây, anh phiền não quăng môi, nhìn về phía Tạ Miểu, "Cô ấy có bạn tên là Lục Y Ti có lẽ sẽ có tin tức của cô ấy, cậu có thể liên lạc không?"
"Thử qua, điện thoại di động cũng tắt máy, tôi còn gọi điện thoại tới công ty cô ta, nghe đồng nghiệp của cô ta nói, cô và lão bản cãi nhau, từ chức."
". . . . . ." Hy vọng duy nhất cũng bị dập tắt, Thích Huyền mím môi ngồi liệt ở trên ghế sofa, lại nghĩ không ra từ đường dây khác có thể thu hoạch tin tức của cô.
Có lẽ, anh mắng Tùy Trần mấy lời kia cũng nên đủ đáp lễ cho mình, tự cho là thích cô, nhưng anh đối với Thịnh Đản lại hiểu bao nhiêu?
"Lúc trời tối cô ấy khóc đến thảm như vậy, có thể làm việc gì ngốc hay không. . . . . ." Tạ Miểu nói được một nửa, mắt thấy Tùy Trần bên cạnh đột nhiên vội vã cuống cuồng nắm áo khoác lên hướng cạnh cửa xông tới, cho là anh nhớ tới cái gì, "Cậu đi đâu vậy?"
"Báo cảnh sát."
Anh cho ra câu trả lời đơn giản, rõ ràng quan tâm sẽ bị loạn, khiến khóe miệng Tạ Miểu không ức chế được co quắp, "Này này, tình hình còn chưa tới mức nghiêm trọng như vậy đâu, lãng phí lực lượng cảnh sát là đáng xấu hổ."
"Muốn tớ mặc kệ sống chết phụ nữ của mình còn đáng xấu hổ hơn!"
". . . . . ." Nếu như không phải là thời cơ không đúng, Tạ Miểu thật sự rất muốn cười. Anh rốt cuộc thừa nhận sao? Từ "Chúng tôi chỉ là bạn bè" đến "Phụ nữ của mình" quả thực là bay vọt về chất, đáng tiếc Thịnh Đản không ở hiện trường.
Tùy Trần mở miệng, vốn còn muốn nói thêm gì nữa, điện thoại Nhậm Sâm chợt vang lên, cũng làm cho không khí lập tức lâm vào căng thẳng.
Tất cả ánh mắt đồng loạt tụ hướng anh, thân là người đại diện của Thịnh Đản, thân thể anh cũng cứng ngắc, ôm trong ngực một tia chờ mong lấy điện thoại di động ra, khi liếc thấy điện thoại biểu hiện số xa lạ, anh lập tức nhận nghe điện thoại.
"Này, Sâm ca sao? Là em."
Trong điện thoại lộ ra âm thanh đúng là anh mong đợi, thật là lúc nghe được thì Nhậm Sâm nhất thời lại quên phản ứng, cho đến khi tiếp xúc với tầm mắt của Tùy Trần, anh mới lấy lại tinh thần, hướng về phía điện thoại cho nói: ". . . . . . Em chết ở nơi nào? !"
"Khi em dọn nhà làm rớt điện thoại nên bị hỏng, ngày mai sẽ đi mua cái mới, chờ làm xong dãy số mới sẽ báo anh. Em sợ các người lo lắng, đánh trước báo lại bình an, tuần tới muốn đi công ty DP quay quảng cáo thật sao? Em sẽ tự mình đi tới, anh không phải sai tài xế xe tới đón đâu. Trừ phát ngôn này ở ngoài, gần đây cũng có công tác khác ở công ty không? Nếu là như vậy, em muốn nửa tháng nghỉ phép có thể không. . . . . ."
"Em dọn đi chỗ nào rồi?"
". . . . . ." Điện thoại bên kia, tốc độ Thịnh Đản nói rất nhanh, nghe qua tinh thần cũng không tệ lắm, cho đến khi tiếng nói không thuộc về Sâm ca vang lên, cô mới dừng lại tiếng nói, rơi vào trầm mặc.
Rất dễ nhận thấy, cô nhận ra âm thanh của anh rồi. Đều là tiếng hít thở của Tùy Trần vang vọng bên tai, thế nhưng anh lại rõ ràng cảm thấy nhịp tim của mình đang không ngừng tăng nhanh, vừa định lên tiếng lần nữa yêu cầu cô nói chuyện, người ở đầu bên kia điện thoại di động vượt lên trước một bước.
"Không có quan hệ gì tới cậu."
Đây không phải là âm thanh của Thịnh Đản, mà là một giọng nói giống như mang theo hấp lực hùng hậu nói, giọng nói đàn ông.
Ngay sau đó, điện thoại bị cắt đứt.
Anh không do dự chốc lát, lập tức gọi lại.
—— Thật xin lỗi, số máy này đã khóa.
Trong điện thoại truyền đến giọng nữ cơ giới hoá.
"Em gái cậu, không liên quan!" Hàng này là ai? Từ chỗ nào nhô ra? Chuyện Thịnh Đản và anh có liên quan hay không, tại sao lại do hàng này tới quyết định? Lại tại sao muốn dùng giọng nói vui vẻ hả hê nói chuyện với anh? !
/87
|