.
- Ở đây! Ta tìm thấy rồi!
Một đám binh lính như hùm như báo đang lục soát khắp nơi trong tẩm cung của An Nhạc Công chúa. Bỗng đột nhiên có một tên lính reo lên vui mừng ở đằng sau tấm rèm vải, Lý Trọng Tuấn ngay lập tức mừng rỡ xông tới thì nhìn thấy Võ Sùng Huấn đang mặc trên người bộ quần áo lót, ngồi sụp đằng sau hố xí mà run lẩy bẩy, trong tay y vẫn còn đang giơ chiếc nắp thùng xí lên tựa như muốn lấy nó làm bia đỡ cho mình.
Vừa nhìn thấy Lý Trọng Tuấn, Võ Sùng Huấn bèn ngay lập tức buông “bia đỡ” xuống, quỳ sụp xuống cầu xin:
- Thái tử, xin Thái tử tha mạng!
Những âm thanh hò hét ồn ào vừa cất lên thì Võ Sùng Huấn đã ngay lập tức bình tỉnh. Nghe thấy ở bên ngoài có tiếng chém giết, Võ Sùng Huấn biết ngay là có chuyện chẳng lành, bèn ngay lập tức hoang mang tìm chỗ trốn thân. Nhưng nhất thời lúc đó y vẫn chưa biết rõ là ai đang làm loạn, đợi cho đến khi Lý Trọng Tuấn dẫn người ùa vào phòng của y, nghe thấy tiếng nói của Lý Trọng Tuấn thì y mới biết là tai họa đã ập lên đầu rồi. Thường ngày An Nhạc Công chúa thường hay sỉ nhục Thái tử, bản thân y cũng đâu có đứng ngoài không tham gia đâu.
Nhưng cho dù chỉ có một tia hy vọng sống thì y cũng không muốn chối bỏ. Chính vì vậy nên y quỳ xuống đất mà khổ sở cầu xin. Lý Trọng Tuấn nhìn thấy tên Võ Sùng Huấn, kẻ thường ngày vẫn huênh hoang, coi thường làm nhục mình, đang phải quỳ xuống dưới chân mình mà run rẩy cầu xin thì lấy làm sung sướng lắm. Nhưng không nhìn thấy An Nhạc khiến cho gã thất vọng vô cùng.
Lý Trọng Tuấn rút thanh kiếm nhuốm máu đỏ ở mũi kiếm, chỉ vào người Võ Sùng Huấn mà nói:
- An Nhạc, con tiện nhân ấy, đang ở đâu?
Võ Sùng Huấn run rẩy lắp bắp trả lời:
- An… An Nhạc đêm nay ngủ ở trong cung, không… không có ở đây.
- Cái gì?
Lý Trọng Tuấn vô cùng thất vọng, nhưng gã lại nghĩ, đợi đến khi gã xông vào cung rồi thì vẫn có thể lấy được mạng chó của ả tiện nhân đó, nên không nghĩ ngợi gì nhiều thêm nữa mà vút một giơ cao thanh kiếm lên. Võ Sùng Huấn vừa nhìn thấy vậy bèn nhanh chóng dập đầu xuống đất như người ta giã tỏi vậy mà cầu xin:
- Thái tử tha mạng, xin Thái tử tha mạng, Sùng Huấn… là em rể của người mà!
Lý Trọng Tuấn cười lớn một tiếng, mỉa mai nói:
- Chuyện tới bước này ngươi mới nhớ đến ngươi là em rể của ta hay sao?
- Không…
Võ Sùng Huấn kinh hãi mở to mắt, chỉ nhìn thấy bóng hình của một dòng máu đỏ sẫm phụt lên. Sau đó thì cảm thấy trời đất như điên đảo quay cuồng. Y nhìn thấy thân thể của mình vẫn còn đang quỳ trên đất, mọi thứ xung quanh đều quay cuồng mờ mịt, sau đó là một tiếng “Bùm” rơi trúng vào thùng xí.
- Thối quá…
Đó chính là ý thức cuối cùng về thế giới nhân gian của Võ Sùng Huấn lúc còn sống.
Lý Trọng Tuấn vốn định mang theo thủ cấp của y vào trong Hoàng cung, nhưng vừa nhìn thấy nó đã rơi trúng thùng xí thì Lý Trọng Tuấn bèn cảm thấy buồn nôn. Gã che mũi lui về sau vài bước rồi nói với một tên lính:
- Lôi cái đầu hắn lên, đi!
Tên lính đó dùng thanh giáo dài thọc vào thùng xí, đâm vào thủ cấp của Võ Sùng Huấn một cái. Thủ cấp của Võ Sùng Huấn nhơ nhuốc những nước tiểu được tên lính đó rũ đập thật mạnh trên sàn. Sau đó tên lính nhanh chóng sải bước theo Lý Trọng Tuấn mà ra ngoài.
※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※
Cao Sơ vội vàng cởi trói cho Dương Phàm. Dương Phàm bật đứng dậy, lớn tiếng hét:
- Nổi trống gọi tướng!
Một thoáng sau, tiếng trống rầm rầm nổi lên, tất cả tướng lĩnh đều được rèn luyện thành thục, nhanh chóng tập trung đầy đủ trong trại chủ tướng.
Tuy rằng nay Dương Phàm đã quyền cao chức trọng, hầu tước oai phong, nhưng hắn cũng chẳng nề hà tự bản thân mình xông vào chỗ nguy hiểm. Nếu như một mình bản thân hắn đi tới Hoàng cung mà có thể giải quyết được vấn đề thì ngay khi hắn được giải thoát đã ngay tức thì cướp lấy ngựa mà phóng đến Huyền Vũ Môn rồi. Nhưng chuyện này không phải chỉ dựa vào sự vũ dũng giang hồ, một người một kiếm là có thể giải quyết được.
Cho tới lúc này hắn vẫn chưa rõ rút cuộc thì ai muốn làm phản, rút cuộc thì có bao nhiêu người tham gia trong đó. Hơn nữa hắn đơn thương độc mã xông vào trong cung, trong một phạm vi rộng lớn như vậy, trong vô số những lăng cung tẩm thất như vậy, để tìm ra người mà hắn cần cứu quả thật là một nhiệm vụ bất khả thi.
Lý Trọng Tuấn nghĩ như thế nào thì làm như thế nấy, quả đúng như câu nói: “Cú đấm ngu dốt đánh chết người thầy của mình”. Sự việc xảy ra đột ngột như vậy, trước mắt không tìm thấy cho được một chút vết tích nào, cũng chẳng phát giác ra được thế lực nào đang nổi loạn. Dương Phàm nổi trống gọi tướng như vậy là muốn chứng thực xem trong số thuộc hạ của mình có bao nhiêu người tham gia trong đó.
Thoáng một cái, trong doanh trại chủ tướng tướng lĩnh đã tụ tập rất đông, nhìn thấy Dương Phàm sát khi đằng đằng, trong lòng mọi người cũng hồ nghi lắm, nhưng có ai dám cất tiếng hỏi han gì. Đợi cho đến khi đã dứt ba hồi trống, tướng lĩnh đã tụ tập đông đủ rồi, Dương Phàm điểm danh, phát hiện ra ngoài nhóm của Mã Kiều hôm nay trực ban ở Huyền Vũ Môn đã vắng mặt thì chỉ còn ba nhóm quân của ba vị tướng quân Độc Cô Húy, Thái Cô Phủ và Thôi Lang là chưa tới.
Trong lòng Dương Phàm đã xác định rõ được vấn đề, ngay lập tức hạ quân lệnh. Lệnh cho bọn Hoàng Húc Sưởng, Lục Mao Phong lĩnh binh thần tốc tung hoành khống chế tình hình Thừa Thiên Môn của Thái Cực Cung và Trọng Minh Môn của Đông Cung. Rồi lại hạ lệnh cho Sở Cuồng Ca cùng với bản thân mình thống lĩnh quân đi cứu viện Huyền Vũ Môn, nhóm của Hứa Lương khống chế Tây Nội Uyển đảm bảo một con đường lui quân.
Hứa Lương là Hành quân Tư ma, là trợ thủ đắc lực của Dương Phàm, khi nghe thấy Dương Phàm sắp xếp như vậy bèn chau chặt đôi mày lại, đứng ra ngoài mà nói:
- Đại tướng quân, rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì, chúng mạc tướng vẫn còn đang mơ hồ, xin Đại tướng quan hãy nói cho được rõ.
Tuy Dương Phàm lòng dạ như lửa đốt nhưng hắn cũng hiểu một điều rằng nếu như không nói cho mọi người biết sự tình cụ thể như thế nào thì tướng lĩnh sẽ không thể phục tùng tốt mệnh lệnh được. Đợi đến khi tới đó nếu như có gặp chuyện gì thì bọn họ cũng chẳng biết nên làm như thế nào.
Dương Phàm chỉ đành ngắn gọn nói kể lại cho mọi người nghe sự tình, nhưng những điều mà hắn biết cũng chỉ có giới hạn. Trước mắt cũng chỉ biết rằng có người muốn làm loạn, nhưng tình hình cụ thể thì chẳng biết một chút nào hết.
Hứa Lương vừa nghe thấy vậy bèn phản đối:
- Đại tướng quân, nay ai làm phản, rút cuộc có những đội quân nào tham gia trong đó, chúng ta đều không biết một chút nào. Nếu như chúng ta xông tới Thừa Thiên Môn và Trọng Minh Môn lỡ như gặp phải những đội quân khác. Đối phương là quân phản loạn hay là quân của Cần Vương thì chúng ta làm thế nào để phân biệt được đây?
Những đội quân khác làm sao để xác nhận được lập trường của chúng ta? Tới lúc đó chúng ta nên làm như thế nào? Một khi đã đánh chém lẫn nhau, nếu như đối phương là đội quân của Cần Vương, sau này khi mọi chuyện kết thúc ai có thể làm chứng cho Đại tướng quân là người trung thành với Thiên tử? Tới lúc đó ngài sẽ bị gán cho tội danh phản tặc…
Dương Phàm đột nhiên tỉnh ngộ, quả đúng là nóng ruột lo lắng làm loạn mọi chuyện. Nay hắn chỉ muốn nhanh chóng khống chế được Hoàng cung, nắm bắt được mọi tình hình trong tay. Nhưng đối với cục diện trận loạn trước mắt, nếu như hắn liều lĩnh có bất kỳ hành động nào đều rất có thể khiến cho cục diện trước mắt đã loạn càng thêm loạn mà thôi. Binh mã của hắn một khi đã được phái đi thì không thể nào kịp thời mà nối liên lạc được với họn họ, tới lúc đó chỉ e là không có lợi cho mọi chuyện mà ngược lại lại đẩy bản thân mình vào chỗ tình ngay lý gian.
.
Dương Phàm sốt ruột đi đi lại lại trong doanh trại, thay đổi ý định và nói:
- Tướng quân Sở Cuồng Ca thống lĩnh binh mã cùng bổn soái đi cứu viện Huyền Vũ Môn. Tướng quân Hứa Lương ở trong doanh trại giữ vững đội hình, các đơn vị ngựa không tháo yên, áo giáp không cởi, nghiêm chỉnh đúng đội hình chờ lệnh. Mọi việc liên hệ tin tức sẽ do Cao Sơ đảm nhận. Đợi cho đến khi bổn soái làm sáng tỏ mọi việc rồi thì sẽ ngay lập tức lệnh cho Cao Sơ thông báo lại cho các đội. Các đội buộc phải chấp hành mệnh lệnh không chậm trễ, kẻ nào vi phạm chém không tha!
Hứa Lương nghe thấy Dương Phàm sắp xếp như vậy cũng khá ổn, bèn ngay lập tức lui về đội hình cùng với những tướng lĩnh khác chắp tay hét lớn:
- Mạc tướng tuân mệnh!
Trong thoáng chốc, Dương Phàm và Sở Cuồng Ca thống lĩnh hơn một nghìn kỵ binh, cưỡi ngựa chiến lao ta khỏi của doanh trại như một trận cuồng phong. Bọn họ xuyên qua Tây Nội Uyển như một mũi tên lao vun vút trong không trung, xông thẳng đến Huyền Vũ Môn.
※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※※
Lý Trọng Tuấn hạ sát cả nhà Võ Tam Tư xong bèn ngay lập tức quay đầu chuyển về hướng Hoàng cung. Lúc này Thành Vương Lý Thiên Lý đã phát động cuộc chiến cướp thành.
Muốn vào được Tây Nội Uyển, cách nhanh nhất chính là đi qua Huyền Vũ Môn. Huyền Vũ Môn nằm phía Bắc của Hoàng Cung. Hoàng Cung mặt hướng về phía Nam, lưng quay về phương Bắc, phía Bắc chính là Hậu cung. Vậy nên chỉ cần mở được Huyền Vũ Môn thì đã xông thẳng được vào Hậu cung.
Nhưng người trấn giữ Huyền Vũ Môn lại là tướng lĩnh của Mã Kiều, bọn chúng không thể mua chuộc được nên lộ trình tấn công của bọn phản loạn chỉ đành đâm đầu vào]chỗ khó khăn mà bỏ qua chỗ dễ dàng mà thôi. Bọn chúng tiến vào Thái Cực Cung từ Thông Huấn Môn của Đông cung, làm như vậy tuy có thể bỏ qua được Thừa Thiên Môn của Thái Cực Cung nhưng suốt chặng đường sẽ phải đối mặt với ba tuyến phòng hộ nữa là Thái Cực Môn, Lưỡng Nghi Môn và Cam Lộ Môn.
Nếu như Vạn Kỵ vẫn như lúc trước thì sẽ do năm vị tướng lần lượt trực ban, bọn chúng hoàn toàn có thể đợi cho đến khi Độc Cô Húy Chi chiếm được Huyền Vũ Môn rồi sẽ giả truyền lệnh của Dương phàm khiến cho tướng lĩnh trấn giữ Huyền Vũ Môn sẽ tham gia cùng đám phản loạn. Nhưng sau chính biến Thần Long, Thiên Kỵ được sung vào với Vạn Kỳ thì trong chớp mắt lượng quân tăng lên mười lên. Năm vị tướng lĩnh được thăng lên làm Trung Lang Tướng, mỗi người một đơn vị, phân công rõ ràng chi tiết.
Nay quân lính phòng vệ Huyền Vũ Môn biến thành đội quân của Sở Cuồng Ca và Mã Kiều thay nhau trực ban. Nhưng đội quân khác đều không còn tiếp tục đảm nhiệm trọng trách canh gác Huyền Vũ Môn nữa mà trở thành đội quân cơ động đề phòng bất trắc xay ra. Độc Cô Húy Chi không còn cơ hội đươc đảm nhiệm trọng trách làm tướng lĩnh của Huyền Vũ Môn nữa, bọn chúng cơ bản chẳng còn cách nào có thể mở cửa được Huyền Vũ Môn.
Thành Vương Lý Thiên Lý nay đảm nhận thêm Tả Kim Ngô Đại tướng quân, hắn và Sa Trá Trung Nghĩa và Lý Tư Huống bày kế để mở của Thái Cực Môn, ngay lập tức sẽ xông tới Lưỡng Nghi Môn. Đến được Lưỡng Nghi Môn, Lý Thiên Lý sẽ vẫn giở thủ đoạn cũ, bày kế để mở Lưỡng Nghi Môn.
Lý Thiên Lý là Thành Vương, là thành viên của Hoàng thất, là anh họ của đương kim Hoàng đế. Sa Trá Trung Nghĩa là lão tướng quân danh tiếng trong quân đội. Hai người bọn chúng không những chức cao quyền trọng mà còn có uy danh vang dội. Mặt khác Lý Tư Xung còn là Hữu Vũ Lâm tướng quân là tướng lĩnh Cận Vệ quân thân cận của Thiên tử.
Ba người bọn chúng lần lượt đại diện cho Hoàng thân quốc thích, Quân đội trọng thần và Thiện tử cận vệ, một nhóm người đầy uy danh như vậy quả thật quá là có tiếng nói. Bọn chúng đều nhất loạt nói rằng có gian thần làm phản, bọn chúng phụng mệnh nhập cung cứu giá, trong tay lại có một bức chiếu thư làm giả. Những tướng lĩnh thủ thành nhất thời không dễ gì mà phân biệt được thật giả.
Đặc biết là tên tướng thủ thành lại là thuộc hạ cũ của Sa Trá Trung Nghĩa, vừa nghe thấy Sa Trá Trung Nghĩa tướng quân gọi cửa, hắn ta tuy không dám vội vàng nghi ngờ nhưng cũng không dám nhanh chóng từ chối, bèn hồ nghi xin mời Sa Trá Trung Nghĩa lên thành để thuật lại sự tình.
Sa Trá Trung Nghĩa được đưa lên thành, ngay lập tức bèn nhân cơ hội y không kịp phòng bị gì mà uy hiếp y phải mở cổng thành. Lưỡng Nghi Môn lại một lần nữa không mất một giọt máu nào mà chiếm được. Nhưng khi y xông tới Cam Lộ Môn thì cái mánh cũ lại không thể dùng được nữa. Người trực ban ở đó lại chính là Thượng Quan Uyển Nhi.
Quân lính phòng thủ trong Thái Cực Cung được phân bố như sau: từ cửa chính vào cung có ba tuyến phòng thủ: Thừa Thiên Môn, Vĩnh An Môn, Trường Lạc Môn. Thừa Thiên Môn do Tả Hữu Kiêu Vệ phụ trách canh gác, Vĩnh An Môn và Trường Lạc Môn thì do Tả Hữu Uy Vệ phụ trách canh gác. Nhưng bọn quân phản loạn lại lẻn vào từ tuyến phòng vệ từ Đông cung thông tới Thái Cực Cung, như vậy bọn chúng sẽ thoát được ba tuyến phòng hộ phía trước mặt.
Trước khi từ Thừa Thiên Môn đi vào bên trong để đến được Thái Cực Môn vẫn còn một tuyến phòng hộ tựa như thành bảo vệ vậy, nó có tên là Giai Đức Môn. Các binh sĩ giám sát canh cửa của đội quân Hiệp môn chịu trách nhiệm bảo vệ giữa tuyến phòng vệ này. Vượt qua Giai Đức Môn, binh lính phòng thủ Thái Cực Môn là Tả Hữu Vũ Vệ. Lưỡng Nghi Môn đằng sau Thái Cực Môn do Tả Hữu Thiên Ngưu Vệ phòng thủ.
Phòng thủ nơi này có tất cả năm đội quân, mỗi đội năm mươi người, năm đội có tổng cộng là hai trăm năm mươi binh sĩ, được gọi là Nha Nội Ngũ Trượng. Tuy quân số không phải là nhiều, nhưng dựa vào thành quách kiên cố, lại là ở bên trong Hoàng cung nên chỉ với chừng đó lực lượng cảnh vệ cũng đủ để bảo vệ một tuyến phòng thủ rồi.
Hơn nữa đây lại là tuyến phòng thủ cuối cùng do Cấm quân thủ vệ, đi tiếp vào bên trong thì là Cam Lộ Môn, đi qua Cam Lộ Môn chính là Nội Đình. Nội Đình chính là lãnh địa của các phi tần cung nữ, nơi này thì không thể để cho đám binh sĩ canh gác được. Vậy nên canh giữ tuyến phòng thủ này chỉ có Khổng Vũ, tên thái giam đã được tham gia luyện tập, là có chút võ lực.
Hơn nữa tuyến phòng thủ này lại chính là Cam Lộ Điện, trực ban ở đây chính Thượng Quan Uyển Nhi. Lý Thiên Lý lấy thân phận của Thành Vương cũng không thể uy hiếp được vị nội tướng này. Uy danh lẫy lừng trong quân đội của Sa Trá Trung Nghĩa tướng quân cũng không lung lay được vị cô nương Thượng Quan này. Những tên thái giám nội thần cũng cơ bản không thèm để cho Lý Tư Xung, vị Vũ Lâm tướng quân đó, mua chuộc.
Vậy nên muốn vào được Cam Lộ môn thì bọn chúng chỉ còn cách công kích.
Cũng may là trên suốt dọc đường bọn chúng không bị hao binh tổn tướng, nên không làm kinh động đến thái giám thủ vệ Cam Lộ Môn. Thêm nữa, Cam Lộ Môn là tuyến phòng thủ cuối cùng để vào được Nội Đình. Bắt đầu từ Thừa Thiên Môn tiến vào bên trong, mỗi một tuyến phòng thủ bên trong lại nhỏ hơn tuyến phòng thủ bên ngoài, số lượng quân canh giữ cũng dần dần giảm bớt. Cam Lộ Môn không có tường thành cao lớn không thể trèo lên được, quân canh giữ cũng lại là những thái giám nội thần, số lượng lại không nhiều.
Lý Thiên Lý vừa cất tiếng hạ lệnh, binh sĩ Cấm quân lần lượt quăng lên đầu thành móc câu đã được chuẩn bị sẵn, bọn chúng tựa như con vượn nhanh thoăn thoắt trèo lên
- Ở đây! Ta tìm thấy rồi!
Một đám binh lính như hùm như báo đang lục soát khắp nơi trong tẩm cung của An Nhạc Công chúa. Bỗng đột nhiên có một tên lính reo lên vui mừng ở đằng sau tấm rèm vải, Lý Trọng Tuấn ngay lập tức mừng rỡ xông tới thì nhìn thấy Võ Sùng Huấn đang mặc trên người bộ quần áo lót, ngồi sụp đằng sau hố xí mà run lẩy bẩy, trong tay y vẫn còn đang giơ chiếc nắp thùng xí lên tựa như muốn lấy nó làm bia đỡ cho mình.
Vừa nhìn thấy Lý Trọng Tuấn, Võ Sùng Huấn bèn ngay lập tức buông “bia đỡ” xuống, quỳ sụp xuống cầu xin:
- Thái tử, xin Thái tử tha mạng!
Những âm thanh hò hét ồn ào vừa cất lên thì Võ Sùng Huấn đã ngay lập tức bình tỉnh. Nghe thấy ở bên ngoài có tiếng chém giết, Võ Sùng Huấn biết ngay là có chuyện chẳng lành, bèn ngay lập tức hoang mang tìm chỗ trốn thân. Nhưng nhất thời lúc đó y vẫn chưa biết rõ là ai đang làm loạn, đợi cho đến khi Lý Trọng Tuấn dẫn người ùa vào phòng của y, nghe thấy tiếng nói của Lý Trọng Tuấn thì y mới biết là tai họa đã ập lên đầu rồi. Thường ngày An Nhạc Công chúa thường hay sỉ nhục Thái tử, bản thân y cũng đâu có đứng ngoài không tham gia đâu.
Nhưng cho dù chỉ có một tia hy vọng sống thì y cũng không muốn chối bỏ. Chính vì vậy nên y quỳ xuống đất mà khổ sở cầu xin. Lý Trọng Tuấn nhìn thấy tên Võ Sùng Huấn, kẻ thường ngày vẫn huênh hoang, coi thường làm nhục mình, đang phải quỳ xuống dưới chân mình mà run rẩy cầu xin thì lấy làm sung sướng lắm. Nhưng không nhìn thấy An Nhạc khiến cho gã thất vọng vô cùng.
Lý Trọng Tuấn rút thanh kiếm nhuốm máu đỏ ở mũi kiếm, chỉ vào người Võ Sùng Huấn mà nói:
- An Nhạc, con tiện nhân ấy, đang ở đâu?
Võ Sùng Huấn run rẩy lắp bắp trả lời:
- An… An Nhạc đêm nay ngủ ở trong cung, không… không có ở đây.
- Cái gì?
Lý Trọng Tuấn vô cùng thất vọng, nhưng gã lại nghĩ, đợi đến khi gã xông vào cung rồi thì vẫn có thể lấy được mạng chó của ả tiện nhân đó, nên không nghĩ ngợi gì nhiều thêm nữa mà vút một giơ cao thanh kiếm lên. Võ Sùng Huấn vừa nhìn thấy vậy bèn nhanh chóng dập đầu xuống đất như người ta giã tỏi vậy mà cầu xin:
- Thái tử tha mạng, xin Thái tử tha mạng, Sùng Huấn… là em rể của người mà!
Lý Trọng Tuấn cười lớn một tiếng, mỉa mai nói:
- Chuyện tới bước này ngươi mới nhớ đến ngươi là em rể của ta hay sao?
- Không…
Võ Sùng Huấn kinh hãi mở to mắt, chỉ nhìn thấy bóng hình của một dòng máu đỏ sẫm phụt lên. Sau đó thì cảm thấy trời đất như điên đảo quay cuồng. Y nhìn thấy thân thể của mình vẫn còn đang quỳ trên đất, mọi thứ xung quanh đều quay cuồng mờ mịt, sau đó là một tiếng “Bùm” rơi trúng vào thùng xí.
- Thối quá…
Đó chính là ý thức cuối cùng về thế giới nhân gian của Võ Sùng Huấn lúc còn sống.
Lý Trọng Tuấn vốn định mang theo thủ cấp của y vào trong Hoàng cung, nhưng vừa nhìn thấy nó đã rơi trúng thùng xí thì Lý Trọng Tuấn bèn cảm thấy buồn nôn. Gã che mũi lui về sau vài bước rồi nói với một tên lính:
- Lôi cái đầu hắn lên, đi!
Tên lính đó dùng thanh giáo dài thọc vào thùng xí, đâm vào thủ cấp của Võ Sùng Huấn một cái. Thủ cấp của Võ Sùng Huấn nhơ nhuốc những nước tiểu được tên lính đó rũ đập thật mạnh trên sàn. Sau đó tên lính nhanh chóng sải bước theo Lý Trọng Tuấn mà ra ngoài.
※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※
Cao Sơ vội vàng cởi trói cho Dương Phàm. Dương Phàm bật đứng dậy, lớn tiếng hét:
- Nổi trống gọi tướng!
Một thoáng sau, tiếng trống rầm rầm nổi lên, tất cả tướng lĩnh đều được rèn luyện thành thục, nhanh chóng tập trung đầy đủ trong trại chủ tướng.
Tuy rằng nay Dương Phàm đã quyền cao chức trọng, hầu tước oai phong, nhưng hắn cũng chẳng nề hà tự bản thân mình xông vào chỗ nguy hiểm. Nếu như một mình bản thân hắn đi tới Hoàng cung mà có thể giải quyết được vấn đề thì ngay khi hắn được giải thoát đã ngay tức thì cướp lấy ngựa mà phóng đến Huyền Vũ Môn rồi. Nhưng chuyện này không phải chỉ dựa vào sự vũ dũng giang hồ, một người một kiếm là có thể giải quyết được.
Cho tới lúc này hắn vẫn chưa rõ rút cuộc thì ai muốn làm phản, rút cuộc thì có bao nhiêu người tham gia trong đó. Hơn nữa hắn đơn thương độc mã xông vào trong cung, trong một phạm vi rộng lớn như vậy, trong vô số những lăng cung tẩm thất như vậy, để tìm ra người mà hắn cần cứu quả thật là một nhiệm vụ bất khả thi.
Lý Trọng Tuấn nghĩ như thế nào thì làm như thế nấy, quả đúng như câu nói: “Cú đấm ngu dốt đánh chết người thầy của mình”. Sự việc xảy ra đột ngột như vậy, trước mắt không tìm thấy cho được một chút vết tích nào, cũng chẳng phát giác ra được thế lực nào đang nổi loạn. Dương Phàm nổi trống gọi tướng như vậy là muốn chứng thực xem trong số thuộc hạ của mình có bao nhiêu người tham gia trong đó.
Thoáng một cái, trong doanh trại chủ tướng tướng lĩnh đã tụ tập rất đông, nhìn thấy Dương Phàm sát khi đằng đằng, trong lòng mọi người cũng hồ nghi lắm, nhưng có ai dám cất tiếng hỏi han gì. Đợi cho đến khi đã dứt ba hồi trống, tướng lĩnh đã tụ tập đông đủ rồi, Dương Phàm điểm danh, phát hiện ra ngoài nhóm của Mã Kiều hôm nay trực ban ở Huyền Vũ Môn đã vắng mặt thì chỉ còn ba nhóm quân của ba vị tướng quân Độc Cô Húy, Thái Cô Phủ và Thôi Lang là chưa tới.
Trong lòng Dương Phàm đã xác định rõ được vấn đề, ngay lập tức hạ quân lệnh. Lệnh cho bọn Hoàng Húc Sưởng, Lục Mao Phong lĩnh binh thần tốc tung hoành khống chế tình hình Thừa Thiên Môn của Thái Cực Cung và Trọng Minh Môn của Đông Cung. Rồi lại hạ lệnh cho Sở Cuồng Ca cùng với bản thân mình thống lĩnh quân đi cứu viện Huyền Vũ Môn, nhóm của Hứa Lương khống chế Tây Nội Uyển đảm bảo một con đường lui quân.
Hứa Lương là Hành quân Tư ma, là trợ thủ đắc lực của Dương Phàm, khi nghe thấy Dương Phàm sắp xếp như vậy bèn chau chặt đôi mày lại, đứng ra ngoài mà nói:
- Đại tướng quân, rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì, chúng mạc tướng vẫn còn đang mơ hồ, xin Đại tướng quan hãy nói cho được rõ.
Tuy Dương Phàm lòng dạ như lửa đốt nhưng hắn cũng hiểu một điều rằng nếu như không nói cho mọi người biết sự tình cụ thể như thế nào thì tướng lĩnh sẽ không thể phục tùng tốt mệnh lệnh được. Đợi đến khi tới đó nếu như có gặp chuyện gì thì bọn họ cũng chẳng biết nên làm như thế nào.
Dương Phàm chỉ đành ngắn gọn nói kể lại cho mọi người nghe sự tình, nhưng những điều mà hắn biết cũng chỉ có giới hạn. Trước mắt cũng chỉ biết rằng có người muốn làm loạn, nhưng tình hình cụ thể thì chẳng biết một chút nào hết.
Hứa Lương vừa nghe thấy vậy bèn phản đối:
- Đại tướng quân, nay ai làm phản, rút cuộc có những đội quân nào tham gia trong đó, chúng ta đều không biết một chút nào. Nếu như chúng ta xông tới Thừa Thiên Môn và Trọng Minh Môn lỡ như gặp phải những đội quân khác. Đối phương là quân phản loạn hay là quân của Cần Vương thì chúng ta làm thế nào để phân biệt được đây?
Những đội quân khác làm sao để xác nhận được lập trường của chúng ta? Tới lúc đó chúng ta nên làm như thế nào? Một khi đã đánh chém lẫn nhau, nếu như đối phương là đội quân của Cần Vương, sau này khi mọi chuyện kết thúc ai có thể làm chứng cho Đại tướng quân là người trung thành với Thiên tử? Tới lúc đó ngài sẽ bị gán cho tội danh phản tặc…
Dương Phàm đột nhiên tỉnh ngộ, quả đúng là nóng ruột lo lắng làm loạn mọi chuyện. Nay hắn chỉ muốn nhanh chóng khống chế được Hoàng cung, nắm bắt được mọi tình hình trong tay. Nhưng đối với cục diện trận loạn trước mắt, nếu như hắn liều lĩnh có bất kỳ hành động nào đều rất có thể khiến cho cục diện trước mắt đã loạn càng thêm loạn mà thôi. Binh mã của hắn một khi đã được phái đi thì không thể nào kịp thời mà nối liên lạc được với họn họ, tới lúc đó chỉ e là không có lợi cho mọi chuyện mà ngược lại lại đẩy bản thân mình vào chỗ tình ngay lý gian.
.
Dương Phàm sốt ruột đi đi lại lại trong doanh trại, thay đổi ý định và nói:
- Tướng quân Sở Cuồng Ca thống lĩnh binh mã cùng bổn soái đi cứu viện Huyền Vũ Môn. Tướng quân Hứa Lương ở trong doanh trại giữ vững đội hình, các đơn vị ngựa không tháo yên, áo giáp không cởi, nghiêm chỉnh đúng đội hình chờ lệnh. Mọi việc liên hệ tin tức sẽ do Cao Sơ đảm nhận. Đợi cho đến khi bổn soái làm sáng tỏ mọi việc rồi thì sẽ ngay lập tức lệnh cho Cao Sơ thông báo lại cho các đội. Các đội buộc phải chấp hành mệnh lệnh không chậm trễ, kẻ nào vi phạm chém không tha!
Hứa Lương nghe thấy Dương Phàm sắp xếp như vậy cũng khá ổn, bèn ngay lập tức lui về đội hình cùng với những tướng lĩnh khác chắp tay hét lớn:
- Mạc tướng tuân mệnh!
Trong thoáng chốc, Dương Phàm và Sở Cuồng Ca thống lĩnh hơn một nghìn kỵ binh, cưỡi ngựa chiến lao ta khỏi của doanh trại như một trận cuồng phong. Bọn họ xuyên qua Tây Nội Uyển như một mũi tên lao vun vút trong không trung, xông thẳng đến Huyền Vũ Môn.
※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※※
Lý Trọng Tuấn hạ sát cả nhà Võ Tam Tư xong bèn ngay lập tức quay đầu chuyển về hướng Hoàng cung. Lúc này Thành Vương Lý Thiên Lý đã phát động cuộc chiến cướp thành.
Muốn vào được Tây Nội Uyển, cách nhanh nhất chính là đi qua Huyền Vũ Môn. Huyền Vũ Môn nằm phía Bắc của Hoàng Cung. Hoàng Cung mặt hướng về phía Nam, lưng quay về phương Bắc, phía Bắc chính là Hậu cung. Vậy nên chỉ cần mở được Huyền Vũ Môn thì đã xông thẳng được vào Hậu cung.
Nhưng người trấn giữ Huyền Vũ Môn lại là tướng lĩnh của Mã Kiều, bọn chúng không thể mua chuộc được nên lộ trình tấn công của bọn phản loạn chỉ đành đâm đầu vào]chỗ khó khăn mà bỏ qua chỗ dễ dàng mà thôi. Bọn chúng tiến vào Thái Cực Cung từ Thông Huấn Môn của Đông cung, làm như vậy tuy có thể bỏ qua được Thừa Thiên Môn của Thái Cực Cung nhưng suốt chặng đường sẽ phải đối mặt với ba tuyến phòng hộ nữa là Thái Cực Môn, Lưỡng Nghi Môn và Cam Lộ Môn.
Nếu như Vạn Kỵ vẫn như lúc trước thì sẽ do năm vị tướng lần lượt trực ban, bọn chúng hoàn toàn có thể đợi cho đến khi Độc Cô Húy Chi chiếm được Huyền Vũ Môn rồi sẽ giả truyền lệnh của Dương phàm khiến cho tướng lĩnh trấn giữ Huyền Vũ Môn sẽ tham gia cùng đám phản loạn. Nhưng sau chính biến Thần Long, Thiên Kỵ được sung vào với Vạn Kỳ thì trong chớp mắt lượng quân tăng lên mười lên. Năm vị tướng lĩnh được thăng lên làm Trung Lang Tướng, mỗi người một đơn vị, phân công rõ ràng chi tiết.
Nay quân lính phòng vệ Huyền Vũ Môn biến thành đội quân của Sở Cuồng Ca và Mã Kiều thay nhau trực ban. Nhưng đội quân khác đều không còn tiếp tục đảm nhiệm trọng trách canh gác Huyền Vũ Môn nữa mà trở thành đội quân cơ động đề phòng bất trắc xay ra. Độc Cô Húy Chi không còn cơ hội đươc đảm nhiệm trọng trách làm tướng lĩnh của Huyền Vũ Môn nữa, bọn chúng cơ bản chẳng còn cách nào có thể mở cửa được Huyền Vũ Môn.
Thành Vương Lý Thiên Lý nay đảm nhận thêm Tả Kim Ngô Đại tướng quân, hắn và Sa Trá Trung Nghĩa và Lý Tư Huống bày kế để mở của Thái Cực Môn, ngay lập tức sẽ xông tới Lưỡng Nghi Môn. Đến được Lưỡng Nghi Môn, Lý Thiên Lý sẽ vẫn giở thủ đoạn cũ, bày kế để mở Lưỡng Nghi Môn.
Lý Thiên Lý là Thành Vương, là thành viên của Hoàng thất, là anh họ của đương kim Hoàng đế. Sa Trá Trung Nghĩa là lão tướng quân danh tiếng trong quân đội. Hai người bọn chúng không những chức cao quyền trọng mà còn có uy danh vang dội. Mặt khác Lý Tư Xung còn là Hữu Vũ Lâm tướng quân là tướng lĩnh Cận Vệ quân thân cận của Thiên tử.
Ba người bọn chúng lần lượt đại diện cho Hoàng thân quốc thích, Quân đội trọng thần và Thiện tử cận vệ, một nhóm người đầy uy danh như vậy quả thật quá là có tiếng nói. Bọn chúng đều nhất loạt nói rằng có gian thần làm phản, bọn chúng phụng mệnh nhập cung cứu giá, trong tay lại có một bức chiếu thư làm giả. Những tướng lĩnh thủ thành nhất thời không dễ gì mà phân biệt được thật giả.
Đặc biết là tên tướng thủ thành lại là thuộc hạ cũ của Sa Trá Trung Nghĩa, vừa nghe thấy Sa Trá Trung Nghĩa tướng quân gọi cửa, hắn ta tuy không dám vội vàng nghi ngờ nhưng cũng không dám nhanh chóng từ chối, bèn hồ nghi xin mời Sa Trá Trung Nghĩa lên thành để thuật lại sự tình.
Sa Trá Trung Nghĩa được đưa lên thành, ngay lập tức bèn nhân cơ hội y không kịp phòng bị gì mà uy hiếp y phải mở cổng thành. Lưỡng Nghi Môn lại một lần nữa không mất một giọt máu nào mà chiếm được. Nhưng khi y xông tới Cam Lộ Môn thì cái mánh cũ lại không thể dùng được nữa. Người trực ban ở đó lại chính là Thượng Quan Uyển Nhi.
Quân lính phòng thủ trong Thái Cực Cung được phân bố như sau: từ cửa chính vào cung có ba tuyến phòng thủ: Thừa Thiên Môn, Vĩnh An Môn, Trường Lạc Môn. Thừa Thiên Môn do Tả Hữu Kiêu Vệ phụ trách canh gác, Vĩnh An Môn và Trường Lạc Môn thì do Tả Hữu Uy Vệ phụ trách canh gác. Nhưng bọn quân phản loạn lại lẻn vào từ tuyến phòng vệ từ Đông cung thông tới Thái Cực Cung, như vậy bọn chúng sẽ thoát được ba tuyến phòng hộ phía trước mặt.
Trước khi từ Thừa Thiên Môn đi vào bên trong để đến được Thái Cực Môn vẫn còn một tuyến phòng hộ tựa như thành bảo vệ vậy, nó có tên là Giai Đức Môn. Các binh sĩ giám sát canh cửa của đội quân Hiệp môn chịu trách nhiệm bảo vệ giữa tuyến phòng vệ này. Vượt qua Giai Đức Môn, binh lính phòng thủ Thái Cực Môn là Tả Hữu Vũ Vệ. Lưỡng Nghi Môn đằng sau Thái Cực Môn do Tả Hữu Thiên Ngưu Vệ phòng thủ.
Phòng thủ nơi này có tất cả năm đội quân, mỗi đội năm mươi người, năm đội có tổng cộng là hai trăm năm mươi binh sĩ, được gọi là Nha Nội Ngũ Trượng. Tuy quân số không phải là nhiều, nhưng dựa vào thành quách kiên cố, lại là ở bên trong Hoàng cung nên chỉ với chừng đó lực lượng cảnh vệ cũng đủ để bảo vệ một tuyến phòng thủ rồi.
Hơn nữa đây lại là tuyến phòng thủ cuối cùng do Cấm quân thủ vệ, đi tiếp vào bên trong thì là Cam Lộ Môn, đi qua Cam Lộ Môn chính là Nội Đình. Nội Đình chính là lãnh địa của các phi tần cung nữ, nơi này thì không thể để cho đám binh sĩ canh gác được. Vậy nên canh giữ tuyến phòng thủ này chỉ có Khổng Vũ, tên thái giam đã được tham gia luyện tập, là có chút võ lực.
Hơn nữa tuyến phòng thủ này lại chính là Cam Lộ Điện, trực ban ở đây chính Thượng Quan Uyển Nhi. Lý Thiên Lý lấy thân phận của Thành Vương cũng không thể uy hiếp được vị nội tướng này. Uy danh lẫy lừng trong quân đội của Sa Trá Trung Nghĩa tướng quân cũng không lung lay được vị cô nương Thượng Quan này. Những tên thái giám nội thần cũng cơ bản không thèm để cho Lý Tư Xung, vị Vũ Lâm tướng quân đó, mua chuộc.
Vậy nên muốn vào được Cam Lộ môn thì bọn chúng chỉ còn cách công kích.
Cũng may là trên suốt dọc đường bọn chúng không bị hao binh tổn tướng, nên không làm kinh động đến thái giám thủ vệ Cam Lộ Môn. Thêm nữa, Cam Lộ Môn là tuyến phòng thủ cuối cùng để vào được Nội Đình. Bắt đầu từ Thừa Thiên Môn tiến vào bên trong, mỗi một tuyến phòng thủ bên trong lại nhỏ hơn tuyến phòng thủ bên ngoài, số lượng quân canh giữ cũng dần dần giảm bớt. Cam Lộ Môn không có tường thành cao lớn không thể trèo lên được, quân canh giữ cũng lại là những thái giám nội thần, số lượng lại không nhiều.
Lý Thiên Lý vừa cất tiếng hạ lệnh, binh sĩ Cấm quân lần lượt quăng lên đầu thành móc câu đã được chuẩn bị sẵn, bọn chúng tựa như con vượn nhanh thoăn thoắt trèo lên
/1071
|