Nguỵ Nguyên Trung làm Tể tướng đương triều, hơn bảy mươi tuổi, lại bị đi đày! Nơi sung quân lần này xa hơn, y bị đày đến Quảng Đông, nếu xa hơn chút nữa thì sẽ đến Giao Chỉ rồi.
Ngụy Nguyên Trung một thân áo vải, cung vàng điện ngọc, phẫn uất cao giọng:
- Thàn già rồi, nay hướng Lĩnh Nam, thập tử cả đời, chỉ e không thể gặp lại Bệ hạ nữa, Bệ hạ sau này tất có lúc nhớ đến thần.
Võ Tắc Thiên cơn giận còn chưa hết, nghe y nói vậy lại nảy ra vài phần tò mò, cười lạnh nói:
- Trẫm tại sao phải nhớ ngươi?
Ngụy Nguyên Trung râu trắng bồng bềnh, nhìn về phía Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông đứng hầu bên cạnh Võ Tắc Thiên, quát lớn:
- Hai tên tiểu nhân này, một ngày nào đó sẽ thành mầm hoạ cho Bệ hạ! Lúc ấy, Bệ hạ sẽ nhớ tới điểm tốt của lão thần.
Võ Tắc Thiên mặt biến sắc, Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông bị Ngụy Nguyên Trung ngay trên triều tố cáo là kẻ nịnh thần, vội vàng nằm phục xuống, khóc rống lên, kêu gào oan uổng.
Ngụy Nguyên Trung nhìn hai người vẻ mặt làm trò hề, càng tức giận không kiềm chế được. Y chắp chắp tay với Võ Tắc Thiên, phất tay áo một cái, ngang nhiên bước ra khỏi đại điện. Chúng văn võ trên điện không hẹn mà cùng vái chào y thật sâu, có người càng thấp giọng nói:
- Ngụy công bảo trọng!
- Nguỵ công, thuận buồm xuôi gió!
Trên kim điện đều là thần tử vì quân chủ, hai bên bất luận vị trí cao thấp, gặp mặt đều không cần thi lễ, hơn nữa nghiêm khắc một chút mà nói, trước mặt hoàng đế, thần tử khi xưng hô với nhau đều dùng kính ngữ, cũng không cần xưng quan chức, mà lấy danh tính để xưng hô.
Nhưng giờ khắc này quần thần lại ở trước mặt hoàng đế trịnh trọng thi lễ với Ngụy Nguyên Trung, thậm chí còn nói một tiếng “Nguỵ công bảo trọng”, rõ ràng là đối với hoàng để đã bất mãn cùng cực, bèn nhân đây để giải toả cảm xúc. Võ Tắc Thiên đều nhìn thấy phản ứng của quần thần, bà ta bỗng nhiên cảm thấy tự mình đã trở thành người cô độc.
Tinh thần Võ Tắc Thiên chợt hoảng hốt, bỗng nhớ lại bọn người đã lần lượt đền tội Chu Hưng, Sách Nguyên Lễ, Lai Tuấn Thần, Khâu Thần Tích, bất giác cảm khái nói:
- Bọn họ mới là những người thực sự trung thành với trẫm, nếu bọn họ vẫn còn, quần thần còn dám lớn lối như vậy sao?
Nhưng mà lúc này nhớ lại những chuyện này đã không giải quyết được vấn đề gì nữa. Võ Tắc Thiên cũng hiểu bà ta không còn nhiều thời gian nữa, không có thời gian để đào tạo mấy con chó canh cửa đắc lực nữa rồi. Hơn nữa, quần thần khí thế dần dần mạnh mẽ, cũng không chỉ là vì bên cạnh bà ta đã mất đi mấy cái nanh vuốt đắc lực đó, nguyên nhân quan trọng hơn là tuổi của bà ta đã xế chiều rồi.
Sự già đi của bà ta là không thể ngăn cản được, ai cũng không thể tin một lão phu nhân tuổi gần bát tuần vẫn có thể ngồi thêm tám mười năm giang sơn, mặc dù những người trước kia phụ thuộc vào bà ta đều đang tìm đường lui, tìm chỗ dựa mới, huống hồ là những nhị trung thần lá mặt lá trái, một lòng lấy việc khôi phục giang sơn Lý đường làm nhiệm vụ của mình.
Nghĩ đến đây, Võ Tắc Thiên nhìn quần thần trên điện, bỗng nảy sinh một luồng chán ghét.
- Thánh nhân, thần oan uổng, thần oan uổng quá!
Bên tai bỗng nhiên truyền đến một trận gào khóc. Võ Tắc Thiên định thần nhìn lại, Nhị Trương vẫn còn nằm khóc trước án.
Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông vừa mới gào khóc, Võ Tắc Thiên nên cho gọi bọn họ đứng lên mới phải, chỉ có điều Võ Tắc Thiên thực sự là đã lớn tuổi một chút, những lúc thế này không ngờ lại phân tâm, nhớ lại tứ đại ác quan khi còn tại triều bà ta nói một không dám nói hai, bộ dạng uy phong lẫm liệt. Nhị Trương bất đắc dĩ, chỉ biết tiếp tục gào khan.
Võ Tắc Thiên nghe thấy tiếng kêu khóc, cúi đầu nhìn bộ dạng đấm ngực dậm chân của Nhị Trương đang quỳ trước mặt, trong lòng không khỏi dâng lên một chút lo lắng. Bà ta đột nhiên cảm thấy chính mình không hề cô độc, ít nhất còn có hai tên tiểu tình lang, bọn họ không chỉ sớm chiều ở bên bà ta, ân ái thân thiết mà trong chính trị cũng không bao giờ đối đầu với bà ta.
Võ Tắc Thiên dịu giọng nói:
- Ngụy Nguyên Trung đã đi rồi, hai khanh mau mau đứng dậy, không cần sợ. Trầm sao có thể tin lời gièm pha của hắn chứ.
*********
Khi một người đã già, thì sẽ xuất hiện một vài điểm giống như trẻ nhỏ. Cho dù Võ Tắc Thiên đã là một lão phụ cao tuổi, đối với nhu cầu thầm kín đã cực ít nhưng sự ỷ lại của bà ta với Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông ngày càng nặng nề.
Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông không cần hầu hạ người đàn bà già cả nhăn nheo, da thịt mục nát đó nữa, chỉ là bầu bạn với bà ta, an ủi bà ta, trong lòng Nhị Trương lại càng dễ dàng tiếp nhận.Võ Tắc Thiên cảm nhận được tình ý của bọn họ, đối với bọn họ lại càng không muốn cách rời.
Bọn họ có lúc ngồi với nhau, kể những câu chuyện dân gian buồn cười ấu trĩ, Uyển Nhi ngạc nhiên phát hiện ra
Đây là những câu chuyện nàng khinh bỉ không thèm nghe, lại chọc cho Võ Tắc Thiên cười ha hả tự đáy lòng. Có những lúc, Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông lại kể với bà ta một số tin đồn thú vị trong dân gian, Võ Tắc Thiên nghe vô cùng thú vị.
Bà ta thường kể cho Nhị Trương nghe những sự việc từ thời thơ ấu của mình, cho dù hiện giờ bà ta thường quên một số việc, nhưng những chuyện về thời thơ ấu đã qua không hiểu sao lại nhớ rất rõ ràng.
Bà ta kể đi kể lại, ngay cả Uyển Nhi đối với mỗi đoạn câu chuyện thời thơ ấu của bà ta đều nghe đến thuộc lòng rồi, càng không cần nói đến Nhị Trương vẫn ngày ngày tư thủ bên cạnh bà ta.
Nhưng Nhị Trương vẫn làm ra một bộ dạng nồng nhiệt vô cùng. Mỗi lần đều rát chăm chú lắng nghe, dường như lần đầu tiên nghe bà ta kể câu chuyện này vậy.
Đối với Võ Tắc Thiên mà nói, bà ta đúng là lần đầu tiên kể, bà ta đã không nhớ có khi là hôm qua, thậm chí vừa mới kể một lượt với Nhị Trương, kể rồi kể, bà ta sẽ rúc vào lòng Trương Dịch Chi hoặc Trương Xương Tông mà ngủ. Trong lúc ngủ mơ màng, bà ta có vẻ đặc biệt bình thản, giống như một đứa bé vậy.
Uyển Nhi có loại cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, lang quân nói rất đúng, thái dương lần này sắp xuống núi rồi.
Ngụy Nguyên Trung và Cao Tiễn, Trương Thuyết bị lưu đày Lĩnh Nam, nhưng sự phẫn nộ của quần thần chưa hề dừng lại. Phàn Xuyên Đỗ thị vẫn xem Nhị Trương như hung thủ đã hại chết Đỗ Văn Thiên, càng dốc hết sức mình. Xâu chuỗi, thông qua giao thiệp và thế lực thế gia lớn mạnh, đoàn kết tất cả lực lượng! Không ngừng đem phiền toái đến cho Nhị Trương.
Tấu chương buộc tội không ngừng dâng lên ngự tiền. Võ Tắc Thiên biểu hiện một loại thái độ trước nay chưa từng có: Thờ ơ.
Bà ta đối với những tấu chương vạch đủ thứ tội của Nhị Trương dùng một thái độ hoàn toàn dửng dưng, đồng thời cũng không hề buộc tội Nhị Trương. Người khiêu khích quyền uy của bà ta thực hiện bất cứ sự trừng phạt nào, không phải bà ta không nghĩ, mà là vì bà ta đã mất đi tinh lực dồi dào, thân thể già cả khiến bà ta tự nhiên lựa chọn phản ứng vốn không nên xuất hiện trên một người quyền lực lớn mạnh như bà ta.
Trương Dịch Chi ngay từ đầu khi đối mặt với các loại buộc tội còn có chút thấp thỏm bất an, nhưng khi thấy Võ Tắc Thiên bình chân như vại, Trương Dịch Chi cũng dần dần hình thành thói quen bất càn. Y chỉ là lặng lẽ ghi nhớ tên của những người buộc tội y, ẩn nhẫn, chờ cơ hội phản kích.
Võ Tắc Thiên vô cùng tán thưởng sự “thản nhiên” của Trương Dịch Chi. Có một ngày, bà ta cười nói với Trương Dịch Chi:
- Quân tử ngay thẳng, đối mặt với sự khiêu khích và buộc tội của quần thần, Ngũ lang có thể thản nhiên như vậy, có thể không hổ danh quân tử rồi.
Trương Dịch Chi khiêm tốn mà nịnh bợ nói:
- Dịch Chi không dám nhận danh quân tử, chỉ là vì biết Thánh nhân sẽ che chở cho chúng thần nên an lòng.
Trương Xương Tông lại nói:
- Quần thần không thuận không tha, người ta rất buồn bực. Huynh đệ chúng thần chưa từng làm ác với người khác, tại sao bọn họ không tha cho chúng thần chứ.
- Bởi vì trong mắt các thần từ, một vị hoàng đế chỉ trở thành người cô độc cao cao tại thượng thì hắn mới là một vị hoàng đế tốt!
Võ Tắc Thiên mỉm cười trả lời:
- Bọn họ không phải là nhằm vào các ngươi, bất kể một người nào, nhận được sủng tín của trẫm cũng đều trở thành địch nhân của bọn họ. Nhưng họ không tha cho ngươi, trẫm dung nạp được ngươi, bọn họ có thể làm gì chứ?
Võ Tắc Thiên nói với vẻ hờn dỗi, đồng thời còn làm một việc trẻ con, bà ta cầm một bản tấu chương kết tội Nhị Trương lên, xé thành mảnh nhỏ giống như thiên nữ tán hoa ném đầy mặt đất.
Làm một Hoàng đế, không thể xé huỷ tấu chương của thần tử, vì đó là tượng trưng của hôn quân, cho dù Hoàng đế không kiên nhẫn xem đến bản tấu chương nào đó, cũng phải lưu lại để nạp gián. Một Võ Tắc Thiên đã nắm trong tay cẩn lực thiên hạ chí tôn, chỉ còn quan tâm đến danh tiếng sau này dường như đã đem thanh danh vứt bỏ dưới chân.
Khởi Cư Lang trung thực ghi lại chuyện này, Võ Tắc Thiên nhìn hắn, chỉ thản nhiên cười.
Nụ cười mang đầy vẻ mỉa mai và khinh thường. Thái độ này của bà ta, không chỉ là cười Khởi Cư lang mà là cười văn võ toàn triều. Bà ta dùng loại hành động gần như ấu trĩ để phát tiết bất mãn của mình.
Uyển Nhi đưa mắt nhìn Tiểu Hải một cái, Tiểu Hải phất phất trần, mấy tên Tiểu Hoàng môn liền rón ra rón rén bước ra, quỳ xuống nhặt những mảnh vụn Thiên nữ tán hoa đó, hy vọng còn có thể dán ghép chúng lại. Võ Tắc Thiên không ngăn cản bọn họ, bà ta chỉ khinh thường mà cười rồi dựa vào lòng Trương Dịch Chi mà ngủ…
Cũng không phải mỗi vị đại thần đều có tầm nhìn xa rộng, cũng không phải mỗi đại thần đều có thể lo liệu con đường thánh nhân. Thiên tử đối với Nhị Trương sủng tín khác thường, còn làm một số quan viên giống như ruồi bay chỗ thối, vẫy đuôi nịnh bợ, gia nhập môn hạ Nhị Trương. Trong đó có mấy người là nhân vật nắm thực quyền trong tay, như Hạ cung thị lang Vi Thừa Khánh, Phượng các thị lang Thôi Thần Khánh…
Bọn họ cách bái tướng chỉ vẻn vẹn một bước ngắn, bọn họ hy vọng mượn thế Nhị Trương, thuận lợi bước vào chính sự đường. Chính sự đường trong chúng Tể tướng, Dương Tái Tư, Tô Vị Đạo.v.v trước nay đều mắt qua mày lại với Nhị Trương. Từ khi Nguỵ Trung Nguyên bị giáng chức, Diêu Sùng đã thất thế, để giữ được tướng vị, tránh việc thế lực phản Trương trong Chính Sự đường mất đi chiếc ghế cuối cùng, Diêu Sùng cũng không thể không thay đổi phương pháp, ít nhất là trong biểu hiện bắt đầu thân cận với Nhị Trương, điều này càng khiến cho danh tiếng của Nhị Trương vang lên.
Võ Tắc Thiên cũng đang không ngừng tăng cường thế lực cho Nhị Trương. Trương Xương Tông ngoại trừ tước vị Nghiệp quốc công, văn chức Phụng Thần thừa, còn kiêm luôn chức Vân huy tướng quân, đảm nhiệm Tả Thiên Ngưu Vệ Trung Lang Tướng, khống chế một chi quân đội. Còn Trương Dịch Chi thì ngoài chức vị Quốc công và Phụng Thần lệnh, còn kiêm nhiệm chức Ti vệ thiếu khanh, tổng lý võ khố, vũ khí, thủ cung tam vị.
Hai người không những nắm giữ quân quyền nhất định, quan trọng hơn nữa, bọn họ đã bắt đầu thay thế Võ Tắc Thiên xử lý lượng lớn chính sự, tấu chương bảy tám phần mười ý kiến phê phục, kỳ thực là từ tay họ mà ra.
Thiên tử lười biếng việc triều chính mà để quyền vào tay Nhị Trương, việc này không chỉ chọc giận những đại thần vì Nguỵ Nguyên Trung bị giáng chức mà nổi giận, đến Thái tử, Tương Vương và đại diện Võ thị gia tộc Lương Vương Võ Tam Tư cũng cảm thấy bất an vô cùng. Là một người tích cực tiên phong cho Võ Lý hai nhà Thái Bình công chúa tự nhiên cũng thấy căng thẳng.
- Nàng không nên vội vàng…
Ở bên sông, Dương Phàm nắm lấy cần câu, nhìn chiếc phao trên mặt nước lăn tăn nhẹ nhàng rung động, đối diện là Thái Bình công chúa không uyển chuyển, ngồi cạnh bên, cũng đang nắm cần câu nói:
- Ta đã sắp đặt bố cục rồi, tội danh bên cạnh không đánh đổ được bọn họ, vậy thì gán cho chúng tội mưu phản, không tin bọn chúng vẫn không đổ!
Thái Bình công chúa lúc này lại tỉnh táo lại, lo lắng thở dài nói:
- Nhìn mức độ a mẫu sủng tín bọn chúng, ta lo là có gán tội danh mưu phản cho chúng cũng không đánh đổ được bọn chúng, lúc đó… nên làm thế nào đây?
Dương Phàm đột nhiên nhấc cần câu, một con cá trích nhảy vọt khỏi mặt nước, giãy dụa bật lên trong bụi
Ngụy Nguyên Trung một thân áo vải, cung vàng điện ngọc, phẫn uất cao giọng:
- Thàn già rồi, nay hướng Lĩnh Nam, thập tử cả đời, chỉ e không thể gặp lại Bệ hạ nữa, Bệ hạ sau này tất có lúc nhớ đến thần.
Võ Tắc Thiên cơn giận còn chưa hết, nghe y nói vậy lại nảy ra vài phần tò mò, cười lạnh nói:
- Trẫm tại sao phải nhớ ngươi?
Ngụy Nguyên Trung râu trắng bồng bềnh, nhìn về phía Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông đứng hầu bên cạnh Võ Tắc Thiên, quát lớn:
- Hai tên tiểu nhân này, một ngày nào đó sẽ thành mầm hoạ cho Bệ hạ! Lúc ấy, Bệ hạ sẽ nhớ tới điểm tốt của lão thần.
Võ Tắc Thiên mặt biến sắc, Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông bị Ngụy Nguyên Trung ngay trên triều tố cáo là kẻ nịnh thần, vội vàng nằm phục xuống, khóc rống lên, kêu gào oan uổng.
Ngụy Nguyên Trung nhìn hai người vẻ mặt làm trò hề, càng tức giận không kiềm chế được. Y chắp chắp tay với Võ Tắc Thiên, phất tay áo một cái, ngang nhiên bước ra khỏi đại điện. Chúng văn võ trên điện không hẹn mà cùng vái chào y thật sâu, có người càng thấp giọng nói:
- Ngụy công bảo trọng!
- Nguỵ công, thuận buồm xuôi gió!
Trên kim điện đều là thần tử vì quân chủ, hai bên bất luận vị trí cao thấp, gặp mặt đều không cần thi lễ, hơn nữa nghiêm khắc một chút mà nói, trước mặt hoàng đế, thần tử khi xưng hô với nhau đều dùng kính ngữ, cũng không cần xưng quan chức, mà lấy danh tính để xưng hô.
Nhưng giờ khắc này quần thần lại ở trước mặt hoàng đế trịnh trọng thi lễ với Ngụy Nguyên Trung, thậm chí còn nói một tiếng “Nguỵ công bảo trọng”, rõ ràng là đối với hoàng để đã bất mãn cùng cực, bèn nhân đây để giải toả cảm xúc. Võ Tắc Thiên đều nhìn thấy phản ứng của quần thần, bà ta bỗng nhiên cảm thấy tự mình đã trở thành người cô độc.
Tinh thần Võ Tắc Thiên chợt hoảng hốt, bỗng nhớ lại bọn người đã lần lượt đền tội Chu Hưng, Sách Nguyên Lễ, Lai Tuấn Thần, Khâu Thần Tích, bất giác cảm khái nói:
- Bọn họ mới là những người thực sự trung thành với trẫm, nếu bọn họ vẫn còn, quần thần còn dám lớn lối như vậy sao?
Nhưng mà lúc này nhớ lại những chuyện này đã không giải quyết được vấn đề gì nữa. Võ Tắc Thiên cũng hiểu bà ta không còn nhiều thời gian nữa, không có thời gian để đào tạo mấy con chó canh cửa đắc lực nữa rồi. Hơn nữa, quần thần khí thế dần dần mạnh mẽ, cũng không chỉ là vì bên cạnh bà ta đã mất đi mấy cái nanh vuốt đắc lực đó, nguyên nhân quan trọng hơn là tuổi của bà ta đã xế chiều rồi.
Sự già đi của bà ta là không thể ngăn cản được, ai cũng không thể tin một lão phu nhân tuổi gần bát tuần vẫn có thể ngồi thêm tám mười năm giang sơn, mặc dù những người trước kia phụ thuộc vào bà ta đều đang tìm đường lui, tìm chỗ dựa mới, huống hồ là những nhị trung thần lá mặt lá trái, một lòng lấy việc khôi phục giang sơn Lý đường làm nhiệm vụ của mình.
Nghĩ đến đây, Võ Tắc Thiên nhìn quần thần trên điện, bỗng nảy sinh một luồng chán ghét.
- Thánh nhân, thần oan uổng, thần oan uổng quá!
Bên tai bỗng nhiên truyền đến một trận gào khóc. Võ Tắc Thiên định thần nhìn lại, Nhị Trương vẫn còn nằm khóc trước án.
Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông vừa mới gào khóc, Võ Tắc Thiên nên cho gọi bọn họ đứng lên mới phải, chỉ có điều Võ Tắc Thiên thực sự là đã lớn tuổi một chút, những lúc thế này không ngờ lại phân tâm, nhớ lại tứ đại ác quan khi còn tại triều bà ta nói một không dám nói hai, bộ dạng uy phong lẫm liệt. Nhị Trương bất đắc dĩ, chỉ biết tiếp tục gào khan.
Võ Tắc Thiên nghe thấy tiếng kêu khóc, cúi đầu nhìn bộ dạng đấm ngực dậm chân của Nhị Trương đang quỳ trước mặt, trong lòng không khỏi dâng lên một chút lo lắng. Bà ta đột nhiên cảm thấy chính mình không hề cô độc, ít nhất còn có hai tên tiểu tình lang, bọn họ không chỉ sớm chiều ở bên bà ta, ân ái thân thiết mà trong chính trị cũng không bao giờ đối đầu với bà ta.
Võ Tắc Thiên dịu giọng nói:
- Ngụy Nguyên Trung đã đi rồi, hai khanh mau mau đứng dậy, không cần sợ. Trầm sao có thể tin lời gièm pha của hắn chứ.
*********
Khi một người đã già, thì sẽ xuất hiện một vài điểm giống như trẻ nhỏ. Cho dù Võ Tắc Thiên đã là một lão phụ cao tuổi, đối với nhu cầu thầm kín đã cực ít nhưng sự ỷ lại của bà ta với Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông ngày càng nặng nề.
Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông không cần hầu hạ người đàn bà già cả nhăn nheo, da thịt mục nát đó nữa, chỉ là bầu bạn với bà ta, an ủi bà ta, trong lòng Nhị Trương lại càng dễ dàng tiếp nhận.Võ Tắc Thiên cảm nhận được tình ý của bọn họ, đối với bọn họ lại càng không muốn cách rời.
Bọn họ có lúc ngồi với nhau, kể những câu chuyện dân gian buồn cười ấu trĩ, Uyển Nhi ngạc nhiên phát hiện ra
Đây là những câu chuyện nàng khinh bỉ không thèm nghe, lại chọc cho Võ Tắc Thiên cười ha hả tự đáy lòng. Có những lúc, Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông lại kể với bà ta một số tin đồn thú vị trong dân gian, Võ Tắc Thiên nghe vô cùng thú vị.
Bà ta thường kể cho Nhị Trương nghe những sự việc từ thời thơ ấu của mình, cho dù hiện giờ bà ta thường quên một số việc, nhưng những chuyện về thời thơ ấu đã qua không hiểu sao lại nhớ rất rõ ràng.
Bà ta kể đi kể lại, ngay cả Uyển Nhi đối với mỗi đoạn câu chuyện thời thơ ấu của bà ta đều nghe đến thuộc lòng rồi, càng không cần nói đến Nhị Trương vẫn ngày ngày tư thủ bên cạnh bà ta.
Nhưng Nhị Trương vẫn làm ra một bộ dạng nồng nhiệt vô cùng. Mỗi lần đều rát chăm chú lắng nghe, dường như lần đầu tiên nghe bà ta kể câu chuyện này vậy.
Đối với Võ Tắc Thiên mà nói, bà ta đúng là lần đầu tiên kể, bà ta đã không nhớ có khi là hôm qua, thậm chí vừa mới kể một lượt với Nhị Trương, kể rồi kể, bà ta sẽ rúc vào lòng Trương Dịch Chi hoặc Trương Xương Tông mà ngủ. Trong lúc ngủ mơ màng, bà ta có vẻ đặc biệt bình thản, giống như một đứa bé vậy.
Uyển Nhi có loại cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, lang quân nói rất đúng, thái dương lần này sắp xuống núi rồi.
Ngụy Nguyên Trung và Cao Tiễn, Trương Thuyết bị lưu đày Lĩnh Nam, nhưng sự phẫn nộ của quần thần chưa hề dừng lại. Phàn Xuyên Đỗ thị vẫn xem Nhị Trương như hung thủ đã hại chết Đỗ Văn Thiên, càng dốc hết sức mình. Xâu chuỗi, thông qua giao thiệp và thế lực thế gia lớn mạnh, đoàn kết tất cả lực lượng! Không ngừng đem phiền toái đến cho Nhị Trương.
Tấu chương buộc tội không ngừng dâng lên ngự tiền. Võ Tắc Thiên biểu hiện một loại thái độ trước nay chưa từng có: Thờ ơ.
Bà ta đối với những tấu chương vạch đủ thứ tội của Nhị Trương dùng một thái độ hoàn toàn dửng dưng, đồng thời cũng không hề buộc tội Nhị Trương. Người khiêu khích quyền uy của bà ta thực hiện bất cứ sự trừng phạt nào, không phải bà ta không nghĩ, mà là vì bà ta đã mất đi tinh lực dồi dào, thân thể già cả khiến bà ta tự nhiên lựa chọn phản ứng vốn không nên xuất hiện trên một người quyền lực lớn mạnh như bà ta.
Trương Dịch Chi ngay từ đầu khi đối mặt với các loại buộc tội còn có chút thấp thỏm bất an, nhưng khi thấy Võ Tắc Thiên bình chân như vại, Trương Dịch Chi cũng dần dần hình thành thói quen bất càn. Y chỉ là lặng lẽ ghi nhớ tên của những người buộc tội y, ẩn nhẫn, chờ cơ hội phản kích.
Võ Tắc Thiên vô cùng tán thưởng sự “thản nhiên” của Trương Dịch Chi. Có một ngày, bà ta cười nói với Trương Dịch Chi:
- Quân tử ngay thẳng, đối mặt với sự khiêu khích và buộc tội của quần thần, Ngũ lang có thể thản nhiên như vậy, có thể không hổ danh quân tử rồi.
Trương Dịch Chi khiêm tốn mà nịnh bợ nói:
- Dịch Chi không dám nhận danh quân tử, chỉ là vì biết Thánh nhân sẽ che chở cho chúng thần nên an lòng.
Trương Xương Tông lại nói:
- Quần thần không thuận không tha, người ta rất buồn bực. Huynh đệ chúng thần chưa từng làm ác với người khác, tại sao bọn họ không tha cho chúng thần chứ.
- Bởi vì trong mắt các thần từ, một vị hoàng đế chỉ trở thành người cô độc cao cao tại thượng thì hắn mới là một vị hoàng đế tốt!
Võ Tắc Thiên mỉm cười trả lời:
- Bọn họ không phải là nhằm vào các ngươi, bất kể một người nào, nhận được sủng tín của trẫm cũng đều trở thành địch nhân của bọn họ. Nhưng họ không tha cho ngươi, trẫm dung nạp được ngươi, bọn họ có thể làm gì chứ?
Võ Tắc Thiên nói với vẻ hờn dỗi, đồng thời còn làm một việc trẻ con, bà ta cầm một bản tấu chương kết tội Nhị Trương lên, xé thành mảnh nhỏ giống như thiên nữ tán hoa ném đầy mặt đất.
Làm một Hoàng đế, không thể xé huỷ tấu chương của thần tử, vì đó là tượng trưng của hôn quân, cho dù Hoàng đế không kiên nhẫn xem đến bản tấu chương nào đó, cũng phải lưu lại để nạp gián. Một Võ Tắc Thiên đã nắm trong tay cẩn lực thiên hạ chí tôn, chỉ còn quan tâm đến danh tiếng sau này dường như đã đem thanh danh vứt bỏ dưới chân.
Khởi Cư Lang trung thực ghi lại chuyện này, Võ Tắc Thiên nhìn hắn, chỉ thản nhiên cười.
Nụ cười mang đầy vẻ mỉa mai và khinh thường. Thái độ này của bà ta, không chỉ là cười Khởi Cư lang mà là cười văn võ toàn triều. Bà ta dùng loại hành động gần như ấu trĩ để phát tiết bất mãn của mình.
Uyển Nhi đưa mắt nhìn Tiểu Hải một cái, Tiểu Hải phất phất trần, mấy tên Tiểu Hoàng môn liền rón ra rón rén bước ra, quỳ xuống nhặt những mảnh vụn Thiên nữ tán hoa đó, hy vọng còn có thể dán ghép chúng lại. Võ Tắc Thiên không ngăn cản bọn họ, bà ta chỉ khinh thường mà cười rồi dựa vào lòng Trương Dịch Chi mà ngủ…
Cũng không phải mỗi vị đại thần đều có tầm nhìn xa rộng, cũng không phải mỗi đại thần đều có thể lo liệu con đường thánh nhân. Thiên tử đối với Nhị Trương sủng tín khác thường, còn làm một số quan viên giống như ruồi bay chỗ thối, vẫy đuôi nịnh bợ, gia nhập môn hạ Nhị Trương. Trong đó có mấy người là nhân vật nắm thực quyền trong tay, như Hạ cung thị lang Vi Thừa Khánh, Phượng các thị lang Thôi Thần Khánh…
Bọn họ cách bái tướng chỉ vẻn vẹn một bước ngắn, bọn họ hy vọng mượn thế Nhị Trương, thuận lợi bước vào chính sự đường. Chính sự đường trong chúng Tể tướng, Dương Tái Tư, Tô Vị Đạo.v.v trước nay đều mắt qua mày lại với Nhị Trương. Từ khi Nguỵ Trung Nguyên bị giáng chức, Diêu Sùng đã thất thế, để giữ được tướng vị, tránh việc thế lực phản Trương trong Chính Sự đường mất đi chiếc ghế cuối cùng, Diêu Sùng cũng không thể không thay đổi phương pháp, ít nhất là trong biểu hiện bắt đầu thân cận với Nhị Trương, điều này càng khiến cho danh tiếng của Nhị Trương vang lên.
Võ Tắc Thiên cũng đang không ngừng tăng cường thế lực cho Nhị Trương. Trương Xương Tông ngoại trừ tước vị Nghiệp quốc công, văn chức Phụng Thần thừa, còn kiêm luôn chức Vân huy tướng quân, đảm nhiệm Tả Thiên Ngưu Vệ Trung Lang Tướng, khống chế một chi quân đội. Còn Trương Dịch Chi thì ngoài chức vị Quốc công và Phụng Thần lệnh, còn kiêm nhiệm chức Ti vệ thiếu khanh, tổng lý võ khố, vũ khí, thủ cung tam vị.
Hai người không những nắm giữ quân quyền nhất định, quan trọng hơn nữa, bọn họ đã bắt đầu thay thế Võ Tắc Thiên xử lý lượng lớn chính sự, tấu chương bảy tám phần mười ý kiến phê phục, kỳ thực là từ tay họ mà ra.
Thiên tử lười biếng việc triều chính mà để quyền vào tay Nhị Trương, việc này không chỉ chọc giận những đại thần vì Nguỵ Nguyên Trung bị giáng chức mà nổi giận, đến Thái tử, Tương Vương và đại diện Võ thị gia tộc Lương Vương Võ Tam Tư cũng cảm thấy bất an vô cùng. Là một người tích cực tiên phong cho Võ Lý hai nhà Thái Bình công chúa tự nhiên cũng thấy căng thẳng.
- Nàng không nên vội vàng…
Ở bên sông, Dương Phàm nắm lấy cần câu, nhìn chiếc phao trên mặt nước lăn tăn nhẹ nhàng rung động, đối diện là Thái Bình công chúa không uyển chuyển, ngồi cạnh bên, cũng đang nắm cần câu nói:
- Ta đã sắp đặt bố cục rồi, tội danh bên cạnh không đánh đổ được bọn họ, vậy thì gán cho chúng tội mưu phản, không tin bọn chúng vẫn không đổ!
Thái Bình công chúa lúc này lại tỉnh táo lại, lo lắng thở dài nói:
- Nhìn mức độ a mẫu sủng tín bọn chúng, ta lo là có gán tội danh mưu phản cho chúng cũng không đánh đổ được bọn chúng, lúc đó… nên làm thế nào đây?
Dương Phàm đột nhiên nhấc cần câu, một con cá trích nhảy vọt khỏi mặt nước, giãy dụa bật lên trong bụi
/1071
|