Say Mộng Giang Sơn

Q.1 - Chương 986 - Hổ Cái Và Hồ Ly.

/1071


Quyền cước và kiếm pháp của Công Tôn Lan Chỉ đều giống nhau, đều là mở rộng khoáng hoạt, uy mãnh tinh tế, mà võ công của Cổ Trúc Đình lại chủ yếu dựa vào tiểu xảo nhanh trí. Phong cách của hai người khác biệt, càng đấu càng vô cùng kịch liệt.

Dương Phàm ngồi trên ghế, hai vị cô nương ở trước mặt hắn chỉ cách có gần một trượng đang giao đấu kịch liệt, hai nàng đều xinh đẹp rạng rỡ, nhan sắc động lòng người. Nhưng lại đối đầu với nhau như hổ cái với hồ ly, ngươi đến ta tránh, ngươi đến ta lui, người như bông tuyết bay lượn, người lại như ngọn lửa rừng rực.

Người ngoài chỉ nhìn thấy một bóng váy hồng, một bóng áo trắng, hai vị cô nương giao đấu trông rất đẹp mắt, da thịt nõn nà bởi vì giao đấu mà lộ ra nhu áng mây ửng hồng, càng thêm kiều diễm quyến rũ. Trong mắt người đồng đạo, hai người chiến đấu rất hung ác, cho dù ai nhận một đòn của đối phương, thân thể mảnh mai như cành liễu kia chỉ e không chịu nổi.

“Ba ba ba!”

Lại một lần nữa quyền chưởng tương giao, hai thân ảnh đang giao đấu kịch liệt đột nhiên tách ra. “Choang” một tiếng, trường kiếm của Công Tôn Lan Chỉ ào ào rút ra khỏi vỏ, ánh mắt Cổ Trúc Đình tinh quang chợt lóe, ngay trong lúc Công Tôn Lan Chỉ tách khỏi mình ra rút kiếm liền mạnh mẽ bổ nhào về phía nàng, trên đường di chuyển liền rút đoản kiếm ra khỏi vỏ, một đạo hàn quang đâm thẳng cổ họng của Công Tôn Lan Chỉ.

Vừa thấy hai bên đều rút kiếm ra, mười hai nam nữ kị sĩ đều rất bất an, thúc ngựa muốn lao đến, nhưng vừa siết dây cương thì đã nghe thấy một tiếng thét thê lương bén nhọn kéo dài dữ dội vang lên, một mũi tên rít gió xẹt qua đầu ngựa của bọn họ, liền mờ mịt biến mất trong rừng.

Mười hai kỵ binh hoảng sợ dừng lại, lúc này mới phát hiện, chẳng biết lúc nào đã có một đám cung thủ xuất hiện, xa xa phía trong rừng, từng mũi tên sắc bén tập trung vào thân hình của bọn họ, Mã Kiều cưỡi một ngựa màu mận chín, mặc một bộ áo giáp sáng chói, ưỡn ngực thẳng lưng, tay ấn xuống trường đao, giống như duyệt binh bước tới.

Mã Kiều tới trước mặt bọn họ, ghìm dây cương lại, giọng điệu hung hăng:

- Làm gì làm gì đấy? Đều chán sống rồi có phải không? Bỏ khí giới xuống, xuống ngựa, kẻ trái lệnh giết không tha!

Vừa thấy Cổ Trúc Đình và Công Tôn Lan Chỉ động đến binh khí, thần sắc của Dương Phàm cũng không thể tự nhiên nổi, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ thân thiết và lo lắng. Huynh đệ Cổ thị vốn tản ra xung quanh đứng cũng từ từ tụ tập lại, mà mười hai kỵ binh kia cũng bị khống chế xuống ngựa, giao ra binh khí.

Một tấc dài, một tấc cường. Một tấc ngắn, một tấc hiểm. Cổ Trúc Đình và Công Tôn Lan Chỉ một đoản kiếm một trường kiếm, lại lần nữa lại xông vào giao đấu, sự hung hiểm ẩn chứa trong đó lần trước không thể đánh đồng, nhưng cứ như vậy thì cuộc đấu cũng sẽ mau kết thúc, thời gian Cổ Trúc Đình duy trì được thậm chí còn không bằng thời gian lúc trước của A Nô.

Võ công của A Nô cũng không kém Cổ Trúc Đình, nàng theo Cổ Trúc Đình học chính là kĩ năng dịch dung, võ công của nàng kì thực rất tạp, đến Lục Bá Ngôn cũng đã từng chỉ điểm võ công cho nàng, lại thêm bị Công Tôn Lan Chỉ hành hạ quá nhiều lần, quen thuộc đặc điểm kiếm pháp của Công Tôn Lan Chỉ, cho nên nàng có thể kiên trì lâu một chút.

Ngược lại, Cổ Trúc Đình lại không có ưu thế đó của A Nô, hơn nữa phong cách dùng đoản kiếm của nàng lại tương tự của A Nô, cho nên một khi sử dụng đến kiếm liền thua dưới tay Công Tôn Lan Chỉ. Chỉ thấy một tia sáng như tia sét lướt qua, phút chốc lại hóa thành một dòng nước mùa thu, lẳng lặng kề ngang lên cái cổ trắng nõn của Cổ Trúc Đình.

Công Tôn Lan Chỉ dương dương đắc ý liếc về phía Dương Phàm, Dương Phàm thấy Công Tôn Lan Chỉ vẫn chưa bị thương, trái tim đã nhảy đến tận cổ họng mới chậm rãi ma buông lỏng. Cổ Trúc Đình gương mặt đỏ hồng lên, gắt gao nắm chặt chuôi kiếm, im lặng không nói gì. Bị thua ngay trước mặt người trong lòng khiến cho trong lòng nàng rất khó chịu.

Công Tôn Lan Chỉ giống như một con khổng tước dương dương đắc ý, chậm rãi xiết kiếm lui về phía sau, nói với Dương Phàm:

- Thân vệ của ngươi cũng thường thôi!

Dương Phàm nói:

- Đáng tiếc, lần trước ta không muốn cùng ngươi giao thủ, lúc này đây, ta lại không thể giao thủ được. Tuy nhiên, ta không ra tay cũng có thể khiến ngươi hiểu được “hiểu nhân ngoại hữu nhân” (người giỏi còn có người giỏi hơn), Cổ Đại!

- Có!

Cổ Đại thấy muội muội bị bắt nạt, nhất là ngay trước mắt người mà y đã nhận định là em rể, đã sớm tức đén trợn ngược mắt, cơn giận không kiềm chế được, vừa nghe thấy liền lập tức bước lên một bước.

Dương Phàm thản nhiên nói:

- Giáo huấn nàng!

- Hô!

Cổ Đại lớn tiếng trả lời Dương Phàm, thẳng tay rút đao, tiếng “nàng” của Dương Phàm còn chưa dứt thì Cổ Đại đã nhún người nhảy lên, tia hàn quang tù đao thép như một dải lụa bổ thẳng về phía đầu của Công Tôn Lan Chỉ, y như một người lập tức biến thành ác lang, ra tay hung ác linh hoạt, sắc bén, bá đạo tuyệt luân.

Dương Phàm và ba huynh đệ Cổ thị đã từng luận bàn võ công, hắn đánh giá là: Một chọi một, hắn thắng; một chọi hai, hơi thua; một đối ba, bại hoàn toàn. Nhưng dựa vào võ công của Cổ Đại, đã đủ để hơn Công Tôn Lan Chỉ, kiếm pháp của Công Tôn Lan Chỉ cũng là những chiêu số bá đạo cương mãnh, nhưng vẫn kém hơn Cổ Đại một chút.

Tiếng gió thê lương bén nhọn cắt qua không trung, từng đạo đao ảnh trắng xóa nối thành một mảnh như từng đạo cuồng phong gắt gao vây quanh thân thể của Công Tôn Lan Chỉ, bão táp kinh người bắt đầu dội lên từng vòng xoáy, như một cơn bão cát tàn sát bừa bãi trong sa mạc rộng lớn, gao thét cuốn lấy tất cả những thứ phía trước nó.

Mới vừa rồi khi Công Tôn Lan Chỉ và Cổ Trúc Đình đánh nhau, thật giống như một cuộc vật lộn giữa báo cái và hồ ly, lúc này khi giao đấu với Cổ Đại, lại giống như một cuộc vật lộn giữa báo cái và sư tử mạnh mẽ, Công Tôn Lan Chỉ vẫn hung ác linh hoạt, sắc bén như trước, nhưng khí thế so với Cổ Đại lại rõ ràng kém hơn một bậc.

Xoát xoát xoát xoát xoát!

Năm đao đón đầu, như năm tấm lụa, lại hóa thành năm cơn sóng lớn, bổ về phía Công Tôn Lan Chỉ. Đao quả nhiên là binh trung chi vương (vua của các loại binh khí), luận về khí phách thì bất cứ loại kiếm thuật nào cũng khó sánh bằng.

Công Tôn Lan Chỉ dương kiếm vội vàng thối lui, thối lui đến bước thứ năm, khi hóa giải một đao cuối cùng, đao thế vốn cương mãnh không hề chau chuốt lại đột nhiên nhẹ tênh vung lên, tụ lại thành tấm lụa uốn lượn cuồn cuộn, tựa như một con rắn độc vừa mới ngủ đông tỉnh lại, nhìn như thong thả, kì thực nhanh chóng vô cùng, “du” một tiếng hướng thẳng đến cổ của Công Tôn Lan Chỉ.

Giống như một kiếm ban nãy của Công Tôn Lan Chỉ đặt lên cổ của Cổ Trúc Đình, thanh đao sắc bén của Cổ Đại cũng gác trên cổ của Công Tôn Lan Chỉ, nhưng y lại dùng sống đao tì lên cổ Công Tôn Lan Chỉ, võ công của y mặc dù cao hơn Công Tôn Lan Chỉ nhưng cũng không chênh lệch quá lớn, nếu là lưỡi đao, chỉ nắm không chắc một chút là thực sự có thể cắt lấy đầu của mỹ nhân này.

Công Tôn Lan Chỉ cứng người đứng ở đó, trên mặt lúc trắng lúc đỏ, hừ lạnh một tiếng, lúc này mới thu đao, từ từ lui về phía sau.

Cổ Trúc Đình đứng ở bên cạnh Dương Phàm, kỳ thật trong lòng cũng khó chịu. Nàng tự nhận không sánh bằng Tiểu Man và Dương Phàm thanh mai trúc mã, cũng không sánh bằng mối thâm tình cá nước giữa A Nô và Dương Phàm, nàng chẳng những xuất thân đê tiện, tuổi so với hai vị mỹ nhân kia lại nhiều hơn một chút, cho nên ở trước mặt Dương Phàm luôn luôn có cảm giác tự ti.

Điều duy nhất để cho nàng tạm an ủi bản thân chính là còn có thể làm chút việc cho lang quân, kết quả hôm nay lại bại! Tài năng vốn là mặt mũi của hắn, hắn nói đại ca giúp nàng lấy lại thể diện, nhưng đó đâu phải bản lĩnh của nàng.

Dương Phàm dường như biết suy nghĩ trong lòng nàng, đột nhiên vươn tay ra, hắn cũng không quan tâm đến trận đấu của hai người trước mặt mà là đang chú ý nét mặt của Cổ Trúc Đình. Lúc này hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, dịu dàng nói:

- Đừng bận tâm, ta biết võ công của nàng kỳ thực cao minh hơn nàng ta.

- A lang...

Cổ Trúc Đình có chút bất ngờ đối với sự săn sóc của Dương Phàm, tâm tình lại thêm kích động đôi mắt đỏ lên, thiếu chút nữa khóc òa lên.

Dương Phàm thấy Cổ Trúc Đình như một cô bé chịu ủy khuất, liền nháy mắt với nàng mấy cái, cười nói:

- Hơn nữa, cho dù nàng là võ công kém hay là không biết võ công thì cũng có sao? Ta thích nàng không phải bởi vì võ công của nàng cao minh, nếu chỉ là bởi vì võ công thì ta phải thích đại ca nàng mới phải.

Cổ Đại nghe xong, gương mặt màu đồng bỗng biến sắc thành tím như gan heo. Cổ Trúc Đình bật cười, rất nhẹ nhàng vỗ vào khuỷu tay Dương Phàm một cái, dáng vẻ vừa vui mừng vừa xấu hổ rất đáng yêu.

Công Tôn Lan Chỉ luôn luôn ỷ vào võ mà công kiêu ngạo, hiện giờ lại thua trong tay kẻ khác, vốn là cực kỳ khó chịu, lại nghe Dương Phàm an ủi Cổ Trúc Đình đã bại trong tay nàng kỳ thật còn lợi hại hơn nàng, tức đến nổ cổ.

Nàng hôm nay tới đây, quả thật là do trước đó nhận ám hiệu của Thẩm Mộc, muốn biến cuộc điều đình trở thành mâu thuẫn gay gắt hơn, cho nên vừa đến liền bày ra một bộ dạng kiêu ngạo, ngông cuồng. Nhưng một người luôn ỷ vào võ công mà kiêu ngạo như nàng cũng quan tâm nhất đến võ công cao thấp. Là một nữ nhân đam mê võ nghệ, vừa nghe Dương Phàm nói như vậy, thật có chút nói đùa làm thật vậy.

Thanh trường kiếm của nàng rung lên, yếu điệu mà lớn tiếng nói:

- Thật không biết xấu hổ, nếu không phải là ta hạ thủ lưu tình, nàng đã sớm mất mạng tại chỗ, còn nói cao minh hơn ta, đến đây, chúng ta so chiêu một lần nữa!

- Đủ rồi! Không cần làm loạn nữa!

Một tiếng quát chói tai từ xa vang đến, Công Tôn Lan Chỉ vừa nghe thanh âm này, căng thẳng giống như chuột gặp mèo, buông lỏng kiếm trong tay, quay đầu lại, cũng không ngẩng đầu lên, mày nhăn mắt nhắm mà nói:

- Nương, sao người lại tới đây?

Bùi đại nương mặc một thân cung trang (trang phục trong cung), chậm rãi đi tới, khí độ ung dung, thoạt nhìn tựa như một vị quý phu nhân đang đi du xuân, sau lưng bà còn có hai thiếu nữ, vạt áo bồng bềnh thướt tha, trong tay mỗi người đều cầm một thanh kiếm, là bảo kiếm bùi đại nương vẫn mang theo người.

Hơn mười cây cung cài tên căng dây, từ xa hướng về phía Bùi đại nương, Bùi đại nương lại nhìn như không thấy, lập tức đi về phía bọn họ. Xa xa còn có một cỗ xe ngựa, Công Tôn tiên sinh đang đứng ở đầu xe, đưa mắt nhìn về phía này.

Bùi đại nương đi đến bên cạnh con gái, lại cũng không thèm nhìn tới nàng, nhưng lại liếc nhìn Dương Phàm một cái, lại nhìn cô nương xinh đẹp đang đứng cạnh y, chậm rãi nói:

- Công phu vị cô nương này luyện chính là để giết người. Nếu luận võ công, trong vòng ba mươi chiêu con có thể đánh bại nàng ta, nhưng nếu như là đọ sức sinh tử, trong vòng hai mươi chiêu nàng ta có thể giết con!

Bùi đại nương nói như vậy, Công Tôn Lan Chỉ cũng không dám phản bác, chỉ cúi thấp đầu đáp lại “vâng”. Bùi đại nương lại nói:

- Đây là giáp mặt tranh tài, nếu như nàng ta thi triển sở trưởng, lấy bản lĩnh ám sát đối phó với con, đến năm chiêu con cũng không trụ nổi.

Công Tôn Lan Chỉ bị lão nương nói đến mặt đen thui, cúi đầu oán giận nói:

- A nương ••••••

Dương Phàm mỉm cười nói:

- Con mắt của Bùi đại nương quả thật tinh tường!

Bùi đại nương khẽ mỉm cười, nói:

- Ánh mắt của ngươi cũng không tệ, có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra Lan Chỉ đứa nhỏ này kỳ thật không phải đối thủ của vị cô nương này, võ công của ngươi so với các nàng cũng cao minh hơn nhiều.

Dương Phàm nét mặt rạng rỡ mà nói:

- Đại nương quá khen, kỳ thật Dương Phàm cái gì cũng không nhìn ra, chỉ là nữ nhân của mình, đương nhiên phải dỗ dành mà thôi.

Cổ Trúc Đình xấu hổ, vui mừng liếc nhìn hắn một cái, Công Tôn Lan Chỉ thì oán hận lườm hắn một cái.

Bùi đại nương xoay người đi, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói với Công Tôn Lan Chỉ:

- Con đến đây làm gì?

Công Tôn Lan Chỉ ngượng ngập nói:

- Con gái… Con gái vốn…

Nhìn sắc mặt của nàng, dường như lúc này mới nhớ ra nàng hôm nay không phải đến để đánh nhau, mà là để làm người điều đình.

Bùi đại nương hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn những kỵ sĩ hai tay đang buông thõng, bị người ta giải trừ võ trang, nói với Công Tôn Lan Chỉ:

- Đi về!

Công Tôn Lan Chỉ vội hét lên:

- A nương!

Bùi đại nương quát:

- Lập tức trở về nhà, con muốn khiến cha mẹ tức chết hay sao?

Công Tôn Lan Chỉ vung ống tay áo, tức giận rời đi.

Bùi đại nương lại liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái, xoay người liền đi. Dương Phàm ngồi trên xe lăn, chắp hai tay, mỉm cười nói:

- Cung tiễn Bùi đại nương!

Bùi đại nương đi đến trước mặt đám kỵ sĩ bị khống chế, lãnh đạm nói:

- Trở về nói cho chủ tử của các ngươi, Công Tôn thế gia thuộc Quan Lũng, vẫn luôn bị bọn họ bài xích, chèn ép. Khó lắm Công Tôn thế gia mới được bọn họ đánh giá cao thế, nhưng chúng ta không có hứng thú vuốt đuôi bọn họ, càng không muốn tham gia vào chuyện của họ. Tiểu nữ không hiểu chuyện, bị người ta lợi dụng, lão thân muốn dẫn nàng về quản thúc nghiêm khắc hơn.

Bùi đại nương dứt lời phẩy tay áo bỏ đi. Dương Phàm bảo Cổ Trúc Đình giúp hắn, chậm rãi đến trước mặt đám kỵ sĩ này, huynh đệ Cổ thị và những người khác đi theo sát phía sau, Mã Kiều thấy thế liền khoát tay áo, đám cung thủ liền từ từ rút lui vào trong rừng, nhất nhanh biến mất không còn bóng dáng.

Dương Phàm lạnh lùng nói:

- Chỉ cần xảy ra chuyện, thì đó là trách nhiệm của Dương mỗ, suy nghĩ này thật buồn cười! Dương mỗ không rõ, chư vị gia chủ tại sao lại nghĩ như vậy, bọn họ đến tột cùng có coi Dương mỗ là người một nhà hay không? Nếu Dương mỗ chỉ là một nhân vật có cũng được mà không có cũng chẳng sao, bọn họ cần gì phải để cho ta làm chức Tông chủ này?

Dương Phàm quét mắt qua chúng kỵ sĩ từ từ cúi đầu xuống, thần sắc mãnh liệt nói:

- Thử hỏi, những chuyện Dương mỗ gặp phải ở đây, nếu nếu đổi lại là Khương công tử, y có thể bỏ qua sao? Các vị gia chủ có thể đề xuất một yêu cầ không hợp lý như vậy với y không? Vì sao đến lượt Dương mỗ này, lại có người dám mặt dày muốn ta lấy đại cục làm trọng, muốn ta dàn xếp ổn thoả? Các ngươi hãy trở về nói cho bọn họ biết, hắn biết, Dương đã mất mạng ở Trường An, cái công đạo này ta nhất định phải lấy về!

/1071

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status