Share: MTQ Banlong
Ngày đó, Ngọc Chân công chúa gây náo loạn tại phủ công chúa An Nhạc, khiến mọi người hiểu lầm mối quan hệ giữa nàng và Dương Phàm, sau đó, Dương Phàm phải thường lui tới Ngọc Chân quan đạo.
Vở tuồng này bọn họ phải tiếp tục diễn, như vậy mới có thể đảm bảo an toàn cho gián điệp trong nội cung, đồng thời tạo ra lá chắn cho việc giao thiệp giữa hắn và Lý Tam lang.
Lý Long Cơ phải quay về kinh thành tham gia lễ tế trọng đại, mấy ngày nữa sẽ tới kinh thành, Ngọc Chân đạo quan chính là chỗ thích hợp nhất cho cuộc gặp mặt đầu tiên của bọn họ.
Dương Phàm bước lên từng bậc thang, đến trước Sơn môn, bỗng nhiên nhớ tới Lý Trì Doanh xinh đẹp trang nhã kia, nghĩ đến lời đồn thổi về hai người, nhất thời có chút cảm giác đứng núi này trông núi nọ. Mờ ám là một loại độc, vô tình có thể thấm đến tâm can con người.
Trền nền đá lớp tuyết đã được quét đi, giờ đây đã đọng lại thành một tầng sương mỏng, Dương Phàm đang suy nghĩ miên man, dưới chân vừa trượt, liền té ngã. Uổng cho hắn một thân cao thủ, vì vậy liền nhanh chóng đứng dậy, trên mặt có chút nóng lên: “ nghĩ ngợi lung tung cái gì, bộ ngươi muốn trâu già gặm cỏ non hay sao!”
Tiếng bò rống~~~
Cùng với tiếng bò rống, một con trâu từng bước thong thả, quơ chiếc đuôi to, chậm chạp đi tới, miệng còn nhai nuốt một nhúm cỏ khô, thấy Dương Phàm, đôi mắt trâu ngạo mạn nheo lại nhìn hắn, chậm rãi đi qua.
- Ai nha! Dương đại tướng quân!
Tiểu đạo cô Ngưng Hương xách theo một thùng nước đi tới, bỗng nhiên thấy Dương Phàm, vội buông thùng nước xuống, mỉm cười chào hỏi hắn.
Dương Phàm cười nói:
- Chào Ngưng Hương đạo trưởng, Ngọc Chân quan chủ có ở đây không?
Ngưng Hương vội gật đầu lia lịa:
- Có, có, đại tướng quân mời.
Ngưng Hương lại cố sức nhấc thùng nước, Dương Phàm một phen đoạt lấy, cười nói:
- Đi thôi!
Dương Phàm nhấc thùng nước trên tay nhẹ như không, Ngưng Hương bước từng bước bên cạnh Dương Phàm, sau khi tới hậu viện, Dương Phàm đưa lại thùng nước cho nàng, Ngưng Hương mỉm cười ngạt ngào, đôi mắt như trăng cong cong như trăng lưỡi liềm, ngọt ngào nói:
- Đa tạ đại tướng quân.
Tiếng đàn du dướng từ trước vọng lại, Dương Phàm gật đầu chào Ngưng Hương, chầm chậm bước về phía trước, khi hắn đi đến hành lang, tiếng đàn bên trong truyền ra rõ ràng hơn.
Dương Phàm tuy lúc còn nhỏ từng luyện đàn, lại được Độc Cô Ninh Kha chỉ điểm qua, nhưng cũng chỉ là luyện vài khúc nhạc tiêu khiển, cũng chưa biết nhiều về cổ khúc, tuy lúc này có thể nghe ra là một khúc nhạc cổ, nhưng lại không biết đây là khúc nhạc nào.
Dương Phàm đứng ở hành lang, lẳng lặng lắng nghe. Có là gió nhẹ lướt qua, một vài bông tuyết trên mái hiên nhẹ rớt xuống, xoay nhẹ trong không trung có chút gấp gáp hơn tiếng đàn du dương kia.
Dương Phàm lắng nghe một lát, lại nhận ra một nỗi buồn miên man trong giai điệu, không giống như nhạc khúc của đạo gia, nghĩ lại không khỏi bật cười: “Ngọc Chân công chúa vì muốn trốn tránh hôn sự mới phải xuất gia, sư phụ của nàng tâm tại quan trường, hiếm khi chỉ giáo nàng, như vậy khúc nhạc này nàng là học ở phủ Tương Vương”
Và khúc đàn kia cũng đã dừng lại, trong dư âm của tiếng đàn du dương đó Dương Phàm tiến đến gõ cửa phòng.
Cốc cốc cốc!
- Ai vậy?
- Ngọc Chân quan chủ, Dương mỗ xin cầu kiến!
- YAA.A.A..!
Đông!
“Ông…”
Thất âm trỗi lên, dường như sau tiếng hét kinh hãi, cầm bị ném xuống đất, cung đàn Thất huyền rung động, sau đó là một trận âm thanh rối ren, Dương Phàm nghe thấy mày nhíu lên, hoài nghi sau mông mình mọc một cái đuôi to: “Mình đáng sợ đến như vậy sao?”
Sau một lúc lâu bên trong trở nên yên tĩnh, chợt nghe Lý Cầm Doang trấn tĩnh nói:
- Dương tướng quân… mời vào.
Dương Phàm chậm rãi đẩy cửa bước vào, thấy Lý Trì Doanh một thân áo xanh, chắp tay mà đứng, phía bên trong trên mặt đất và bôn vách tường trống trơn, trên tường chỉ treo một bức tranh chữ “ đạo”, trên mặt đất ngoại trừ mấy tấm đệm cói thì không có gì cả.
Lý Trì Doanh thấy ánh mắt hắn quét khắp phòng, lớp phấn má hồng trên mặt dường như càng thêm đỏ, nàng nhẹ rủ mi, ngượng ngùng nói:
- Đại tướng quân mời vào.
Dương Phàm cởi giày đi vào bên trong, Lý Trì Doanh cũng bước theo sau, đạo bào một màu xanh thanh đạm, vải bố cua tất trắng như tuyết làm nổi lên mu bàn chân mảnh mao như vầng trăng non, dáng đi nhẹ nhàng thướt tha.
Hai người ngồi trên đệm cói trò chuyện, Lý Trì Doanh thùy mi liễm mục, sắc mặt có chút choáng váng nói:
- Đại tướng quân sao lại tới đây?
Dương Phàm nói:
- Hôm trước không phải quan chủ đã nói Tam lang hôm nay có thể sẽ hồi kinh sao, ta nghĩ, tam lang và quan chủ huynh muội tình thâm, nếu hồi kinh nhất định sẽ tới thăm quan chủ, ta muốn ở đây chờ hắn.
- Ồ! Tam ca…sáng nay đã hồi kinh, cũng không biết hôm nay có tới hay không.
Lý Trì Doanh hạ giọng nói, trong lòng có chút cảm giác mất mát. Dương Phàm thấy nàng đột nhiên xuất thần, hàng lông mi dài cứ nhíu lại, một bộ dáng thất hồn lạc phách, không khỏi kinh ngạc nhìn nàng.
Lý Trì Doanh xuất thần một lúc, đột nhiên tỉnh táo lại, vừa thấy ánh mắt cổ quái của Dương Phàm, hai má lại nóng lên, cứ như tâm sự bị người ta nhìn thấu, chột dạ nói;
- Ồ…, Ngọc Chân quên dâng trà cho đại tướng quân, thật thất lễ. Đại tướng quân xin chờ.
Lý Trì Doanh nhất thời khẩn trương, đã quên gọi người hầu đến, tự mình chạy đi chuẩn bị trà nước. Nhưng nàng vừa chạy tới cửa, còn chưa kịp mang giày, đã thốt lên tiếng kinh hô vui mừng:
- Tam ca, huynh tới rồi!
Dương Phàm nghe thấy ngẩng đầu lên, chỉ thấy một thiếu niên tuấn lãng, một thân áo màu xanh nhạt, khoác chiếc áo choàng đen, trên đỉnh đầu vấn khăn lụa đen, đang bước vào con đường mòn phủ đầy tuyết, vẻ mặt vui mừng.
- Thập nương, đã lâu không gặp!
Lý Long Cơ thân thiết cầm lấy tay muội muội, thấy Lý Trì Doanh viền mắt đỏ ửng, lệ rưng rưng, không khỏi thương tiếc vỗ nhẹ lưng nàng, ánh mắt từ vai nàng lướt qua, chợt thấy Dương Phàm từ từ đứng lên, bốn mắt nhìn nhau, thời gian như chợt lắng đọng, sau đó họ nhìn nhau cười.
Ở giữa phòng có hai thước vuông sàn nhà phía dưới trống không, hỏa lò liền được đặt ở đó, than hồng cháy tí tách, ánh lên hai gò má Lý Trì Doanh làm chúng thêm ửng hồng.
Dương Phàm và Lý Long Cơ khoanh chân ngồi cùng hướng, Lý Trì Doanh cầm cặp gắp than, khi thì gảy chút than, khi thìn ngẩng đầu nhìn hai nam nhân thân thiết nhất trong tâm khảm nàng, trên mặt toát lên niềm vui thỏa mãn, an tường lạ thường.
Lý Long Cơ và Dương Phàm nói cười một lúc, đột nhiên nói tới Lý Trì Doanh:
- Thập nương, nơi này của muội có chỗ nào bí mật kín đáo hơn không?
- Ồ, có, nếu tam ca có chuyện có thể đến gian trong tĩnh thất mật đàm.
Lý Trì Doanh phục hồi tinh tần vội vàng nói.
Lý Long Cơ khẽ mỉm cười, ôm quyên nói với Dương Phàm:
- Đại tướng quân mời!
- Lâm Truy Vương mời!
Dương Phàm không vì được Lý Long Cơ nể trọng mà vượt quá giới hạn, Lý Long Cơ khẽ mỉm cười, từng bước đi trước, bước qua một cánh cửa, quay đầu nói với Lý Trì Doanh:
- Nơi này cứ như bình thường, chớ để cho người nào bước vào!
Lý Trì Doanh gật đầu đồng ý, Lý Long Cơ và Dương Phàm liền một trước một sau đi vào.
Tiến vào trong, Dương Phàm mới phát hiện nơi này như một cái động thiên khác, phía sau cánh cửa là hành lang dài nối liền ba gian phòng, hai bên hai gian, phỏng chừng là phòng ngủ và thư phòng của Lý Trì Doanh, cánh cửa gian phòng ở giữa mở ra, là một không gian thờ phụng lão Quân giống như tĩnh thất.
Đợi Dương Phàm và Lý Long Cơ đi vào nội thất, Lý Trì Doanh si ngốc xuất thần sau một lúc lâu, bỗng nhiên khe khẽ thở dài, nhẹ ấn trên vách tường, một đạo quan được mở ra, một giá cổ cầm hiện ra trước mắt.
Lý Trì Doanh đặt đàn cổ trên đầu gối, cẩn thận kiểm tra, thấy vừa rồi lúc bối rối vẫn chưa làm gãy cầm, vì thế nhẹ nhàng thở ra, rồi một tiếng thở dài nối tiếp. không biết từ khi nào nàng đã trở nên đa sầu đa cảm như vậy.
Trong tĩnh thất, Dương Phàm và Lý Long Cơ mật đàm chuyện chính sự của bọn họ, chuyện thiên hạ.
Lý Long Cơ nói:
- Khi Thần Long đảo chính, công thần tuy nhiều, nhưng trong mắt ta, công lao lớn nhất chỉ có hai người.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Xin rửa tai lắng nghe.
Lý Long Cơ nói:
- Một người chính là gia phụ ta, nếu không có gia phụ cố gắng xông vào Nam nha, khống chế mười sáu vệ của Nam nha, đàn áp cấm quân bắc môn không được vọng đọng, chỉ sợ thế cục ngày đó một đoàn rối ren, kết quả như thế nào, thật khó đoán được.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Lời này của Tam lang thật chính xác, thế nhân đều nghĩ rằng năm người của Trương Giản Chi là có công lớn nhất, nhưng Dương mỗ lại thấy, thời khắc mấu chốt, chỉ dựa vào những người chỉ biết sử dụng vũ lực, hết tháy đều chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước mà thôi.
Ngay từ đầu Dương Phàm vẫn luôn cung kính gọi gã là Quận vương, nhưng Lý Long Cơ một mực muốn hắn sửa đối, Dương Phàm liền đổi gọi hắn một tiếng Tam lang, đây là xưng hô chỉ có người thân cận nhất mới có gọi.
Lý Long Cơ lại nói;
- Một người khác chính là Nhị lang ngươi rồi, nếu ngươi không mở Huyền Vũ môn, làm cho bọn ta có thể tiến quân thần tốc, ta nghĩ tám chín phần mười phải rơi vào kết cục của thái tử Trọng Tuấn rồi.
Dương Phàm không thích tự tâng bốc mình, đối với lời nói này chỉ cười cười không nói gì.
Lý Long Cơ thở dài, nói:
- Nhưng tới ây giờ, công thần đang ở đâu? Bọn người Trương Giản Chi, Hoàn Ngạn Phạm ngoài sáng trong tối, đoạt binh quyền, sau đó lại bị cách chức, cuối cùng chết thảm trong tay bọn tiểu nhân Chu Lợi Dụng kia.
Gia phụ và Thái Bình cô cô một người được phong Tướng Quốc vương, một người là Trấn Quốc công chúa, đồ nghi trượng giống như hoàng đế, có thể nói vinh sủng đến tay, nhưng kỳ thật lại giống như bọn người Trương Giản Chi, bề ngoài vinh hiển, trong tối lại khốn đốn, nhưng lại sống trong nơm nớp lo sợ, không biết dao kia khi nào sẽ hạ xuống.
- Về phần Nhị lang ngươi, ha hả…
Lý Long Cơ hơi nheo mắt nói:
- Nhị lang tuổi còn trẻ, đã trở thành quốc phụ đại tướng quân, mắt thấy sẽ làm tới võ tướng nhất phẩm, hoàng đế đối với ngươi, cũng là vô cùng “ ưu ái”…
Dương Phàm cười khổ một tiếng, nói:
- Dương mỗ thật sự không muốn làm Trương Giản Chi thứ hai.
Lý Long Cơ chán nản nói:
- Gia phụ cũng không muốn! Nhưng, có thể đoán được, một khi tay chân của đảng phái Vi thị có thể đứng vững trong triều, chúng ta muốn yên ổn sống cũng là một hy vọng xa vời! đao đã kề trên cổ chúng ta rồi!
Dương Phàm thong thả nhưng hữu lực gật đầu nói:
- Đây cũng là nguyên nhân ta muốn gặp mặt Tam lang, Dương mỗ không muốn ngồi chờ chết, tin rằng Tam lang ngươi cũng không muốn, một khi đảng phái Vi thị có thể điều khiển được chư hầu, tạo dựng vây cánh bốn phía, nếu đợi thêm một thời gian nữa, chúng ta không đủ lực phản kháng rồi!
Lý Long Cơ vui vẻ nói:
- Tư tưởng lớn gặp nhau! Người không nghĩ xa, tất có lo gần. Hiện giờ Vi thị đã soàn soạt mài đao, nếu chúng ta cứ mãi ngủ trong mộng tưởng, vậy chỉ có ngồi đợi đao mài xong chém lìa đầu chúng ta mà thôi. Nhưng…
Lý Long Cơ nhìn sâu vào mắt Dương Phàm, nói:
- Nhị lang, thực không dám giấu diếm, lực lượng trong tay ta kỳ thực hữu hạn, căn bản không đủ lực lượng để làm việc lớn. Ta vốn còn muốn tăng cường lực lượng, chỉ là không muốn chết một cách uất ức như vậy. Mà nay, nhận được tin Nhị lang muốn cùng bàn đại kế, ta muốn biết, nhị lang muốn trợ lực ta như thế nào?
Ngày đó, Ngọc Chân công chúa gây náo loạn tại phủ công chúa An Nhạc, khiến mọi người hiểu lầm mối quan hệ giữa nàng và Dương Phàm, sau đó, Dương Phàm phải thường lui tới Ngọc Chân quan đạo.
Vở tuồng này bọn họ phải tiếp tục diễn, như vậy mới có thể đảm bảo an toàn cho gián điệp trong nội cung, đồng thời tạo ra lá chắn cho việc giao thiệp giữa hắn và Lý Tam lang.
Lý Long Cơ phải quay về kinh thành tham gia lễ tế trọng đại, mấy ngày nữa sẽ tới kinh thành, Ngọc Chân đạo quan chính là chỗ thích hợp nhất cho cuộc gặp mặt đầu tiên của bọn họ.
Dương Phàm bước lên từng bậc thang, đến trước Sơn môn, bỗng nhiên nhớ tới Lý Trì Doanh xinh đẹp trang nhã kia, nghĩ đến lời đồn thổi về hai người, nhất thời có chút cảm giác đứng núi này trông núi nọ. Mờ ám là một loại độc, vô tình có thể thấm đến tâm can con người.
Trền nền đá lớp tuyết đã được quét đi, giờ đây đã đọng lại thành một tầng sương mỏng, Dương Phàm đang suy nghĩ miên man, dưới chân vừa trượt, liền té ngã. Uổng cho hắn một thân cao thủ, vì vậy liền nhanh chóng đứng dậy, trên mặt có chút nóng lên: “ nghĩ ngợi lung tung cái gì, bộ ngươi muốn trâu già gặm cỏ non hay sao!”
Tiếng bò rống~~~
Cùng với tiếng bò rống, một con trâu từng bước thong thả, quơ chiếc đuôi to, chậm chạp đi tới, miệng còn nhai nuốt một nhúm cỏ khô, thấy Dương Phàm, đôi mắt trâu ngạo mạn nheo lại nhìn hắn, chậm rãi đi qua.
- Ai nha! Dương đại tướng quân!
Tiểu đạo cô Ngưng Hương xách theo một thùng nước đi tới, bỗng nhiên thấy Dương Phàm, vội buông thùng nước xuống, mỉm cười chào hỏi hắn.
Dương Phàm cười nói:
- Chào Ngưng Hương đạo trưởng, Ngọc Chân quan chủ có ở đây không?
Ngưng Hương vội gật đầu lia lịa:
- Có, có, đại tướng quân mời.
Ngưng Hương lại cố sức nhấc thùng nước, Dương Phàm một phen đoạt lấy, cười nói:
- Đi thôi!
Dương Phàm nhấc thùng nước trên tay nhẹ như không, Ngưng Hương bước từng bước bên cạnh Dương Phàm, sau khi tới hậu viện, Dương Phàm đưa lại thùng nước cho nàng, Ngưng Hương mỉm cười ngạt ngào, đôi mắt như trăng cong cong như trăng lưỡi liềm, ngọt ngào nói:
- Đa tạ đại tướng quân.
Tiếng đàn du dướng từ trước vọng lại, Dương Phàm gật đầu chào Ngưng Hương, chầm chậm bước về phía trước, khi hắn đi đến hành lang, tiếng đàn bên trong truyền ra rõ ràng hơn.
Dương Phàm tuy lúc còn nhỏ từng luyện đàn, lại được Độc Cô Ninh Kha chỉ điểm qua, nhưng cũng chỉ là luyện vài khúc nhạc tiêu khiển, cũng chưa biết nhiều về cổ khúc, tuy lúc này có thể nghe ra là một khúc nhạc cổ, nhưng lại không biết đây là khúc nhạc nào.
Dương Phàm đứng ở hành lang, lẳng lặng lắng nghe. Có là gió nhẹ lướt qua, một vài bông tuyết trên mái hiên nhẹ rớt xuống, xoay nhẹ trong không trung có chút gấp gáp hơn tiếng đàn du dương kia.
Dương Phàm lắng nghe một lát, lại nhận ra một nỗi buồn miên man trong giai điệu, không giống như nhạc khúc của đạo gia, nghĩ lại không khỏi bật cười: “Ngọc Chân công chúa vì muốn trốn tránh hôn sự mới phải xuất gia, sư phụ của nàng tâm tại quan trường, hiếm khi chỉ giáo nàng, như vậy khúc nhạc này nàng là học ở phủ Tương Vương”
Và khúc đàn kia cũng đã dừng lại, trong dư âm của tiếng đàn du dương đó Dương Phàm tiến đến gõ cửa phòng.
Cốc cốc cốc!
- Ai vậy?
- Ngọc Chân quan chủ, Dương mỗ xin cầu kiến!
- YAA.A.A..!
Đông!
“Ông…”
Thất âm trỗi lên, dường như sau tiếng hét kinh hãi, cầm bị ném xuống đất, cung đàn Thất huyền rung động, sau đó là một trận âm thanh rối ren, Dương Phàm nghe thấy mày nhíu lên, hoài nghi sau mông mình mọc một cái đuôi to: “Mình đáng sợ đến như vậy sao?”
Sau một lúc lâu bên trong trở nên yên tĩnh, chợt nghe Lý Cầm Doang trấn tĩnh nói:
- Dương tướng quân… mời vào.
Dương Phàm chậm rãi đẩy cửa bước vào, thấy Lý Trì Doanh một thân áo xanh, chắp tay mà đứng, phía bên trong trên mặt đất và bôn vách tường trống trơn, trên tường chỉ treo một bức tranh chữ “ đạo”, trên mặt đất ngoại trừ mấy tấm đệm cói thì không có gì cả.
Lý Trì Doanh thấy ánh mắt hắn quét khắp phòng, lớp phấn má hồng trên mặt dường như càng thêm đỏ, nàng nhẹ rủ mi, ngượng ngùng nói:
- Đại tướng quân mời vào.
Dương Phàm cởi giày đi vào bên trong, Lý Trì Doanh cũng bước theo sau, đạo bào một màu xanh thanh đạm, vải bố cua tất trắng như tuyết làm nổi lên mu bàn chân mảnh mao như vầng trăng non, dáng đi nhẹ nhàng thướt tha.
Hai người ngồi trên đệm cói trò chuyện, Lý Trì Doanh thùy mi liễm mục, sắc mặt có chút choáng váng nói:
- Đại tướng quân sao lại tới đây?
Dương Phàm nói:
- Hôm trước không phải quan chủ đã nói Tam lang hôm nay có thể sẽ hồi kinh sao, ta nghĩ, tam lang và quan chủ huynh muội tình thâm, nếu hồi kinh nhất định sẽ tới thăm quan chủ, ta muốn ở đây chờ hắn.
- Ồ! Tam ca…sáng nay đã hồi kinh, cũng không biết hôm nay có tới hay không.
Lý Trì Doanh hạ giọng nói, trong lòng có chút cảm giác mất mát. Dương Phàm thấy nàng đột nhiên xuất thần, hàng lông mi dài cứ nhíu lại, một bộ dáng thất hồn lạc phách, không khỏi kinh ngạc nhìn nàng.
Lý Trì Doanh xuất thần một lúc, đột nhiên tỉnh táo lại, vừa thấy ánh mắt cổ quái của Dương Phàm, hai má lại nóng lên, cứ như tâm sự bị người ta nhìn thấu, chột dạ nói;
- Ồ…, Ngọc Chân quên dâng trà cho đại tướng quân, thật thất lễ. Đại tướng quân xin chờ.
Lý Trì Doanh nhất thời khẩn trương, đã quên gọi người hầu đến, tự mình chạy đi chuẩn bị trà nước. Nhưng nàng vừa chạy tới cửa, còn chưa kịp mang giày, đã thốt lên tiếng kinh hô vui mừng:
- Tam ca, huynh tới rồi!
Dương Phàm nghe thấy ngẩng đầu lên, chỉ thấy một thiếu niên tuấn lãng, một thân áo màu xanh nhạt, khoác chiếc áo choàng đen, trên đỉnh đầu vấn khăn lụa đen, đang bước vào con đường mòn phủ đầy tuyết, vẻ mặt vui mừng.
- Thập nương, đã lâu không gặp!
Lý Long Cơ thân thiết cầm lấy tay muội muội, thấy Lý Trì Doanh viền mắt đỏ ửng, lệ rưng rưng, không khỏi thương tiếc vỗ nhẹ lưng nàng, ánh mắt từ vai nàng lướt qua, chợt thấy Dương Phàm từ từ đứng lên, bốn mắt nhìn nhau, thời gian như chợt lắng đọng, sau đó họ nhìn nhau cười.
Ở giữa phòng có hai thước vuông sàn nhà phía dưới trống không, hỏa lò liền được đặt ở đó, than hồng cháy tí tách, ánh lên hai gò má Lý Trì Doanh làm chúng thêm ửng hồng.
Dương Phàm và Lý Long Cơ khoanh chân ngồi cùng hướng, Lý Trì Doanh cầm cặp gắp than, khi thì gảy chút than, khi thìn ngẩng đầu nhìn hai nam nhân thân thiết nhất trong tâm khảm nàng, trên mặt toát lên niềm vui thỏa mãn, an tường lạ thường.
Lý Long Cơ và Dương Phàm nói cười một lúc, đột nhiên nói tới Lý Trì Doanh:
- Thập nương, nơi này của muội có chỗ nào bí mật kín đáo hơn không?
- Ồ, có, nếu tam ca có chuyện có thể đến gian trong tĩnh thất mật đàm.
Lý Trì Doanh phục hồi tinh tần vội vàng nói.
Lý Long Cơ khẽ mỉm cười, ôm quyên nói với Dương Phàm:
- Đại tướng quân mời!
- Lâm Truy Vương mời!
Dương Phàm không vì được Lý Long Cơ nể trọng mà vượt quá giới hạn, Lý Long Cơ khẽ mỉm cười, từng bước đi trước, bước qua một cánh cửa, quay đầu nói với Lý Trì Doanh:
- Nơi này cứ như bình thường, chớ để cho người nào bước vào!
Lý Trì Doanh gật đầu đồng ý, Lý Long Cơ và Dương Phàm liền một trước một sau đi vào.
Tiến vào trong, Dương Phàm mới phát hiện nơi này như một cái động thiên khác, phía sau cánh cửa là hành lang dài nối liền ba gian phòng, hai bên hai gian, phỏng chừng là phòng ngủ và thư phòng của Lý Trì Doanh, cánh cửa gian phòng ở giữa mở ra, là một không gian thờ phụng lão Quân giống như tĩnh thất.
Đợi Dương Phàm và Lý Long Cơ đi vào nội thất, Lý Trì Doanh si ngốc xuất thần sau một lúc lâu, bỗng nhiên khe khẽ thở dài, nhẹ ấn trên vách tường, một đạo quan được mở ra, một giá cổ cầm hiện ra trước mắt.
Lý Trì Doanh đặt đàn cổ trên đầu gối, cẩn thận kiểm tra, thấy vừa rồi lúc bối rối vẫn chưa làm gãy cầm, vì thế nhẹ nhàng thở ra, rồi một tiếng thở dài nối tiếp. không biết từ khi nào nàng đã trở nên đa sầu đa cảm như vậy.
Trong tĩnh thất, Dương Phàm và Lý Long Cơ mật đàm chuyện chính sự của bọn họ, chuyện thiên hạ.
Lý Long Cơ nói:
- Khi Thần Long đảo chính, công thần tuy nhiều, nhưng trong mắt ta, công lao lớn nhất chỉ có hai người.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Xin rửa tai lắng nghe.
Lý Long Cơ nói:
- Một người chính là gia phụ ta, nếu không có gia phụ cố gắng xông vào Nam nha, khống chế mười sáu vệ của Nam nha, đàn áp cấm quân bắc môn không được vọng đọng, chỉ sợ thế cục ngày đó một đoàn rối ren, kết quả như thế nào, thật khó đoán được.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Lời này của Tam lang thật chính xác, thế nhân đều nghĩ rằng năm người của Trương Giản Chi là có công lớn nhất, nhưng Dương mỗ lại thấy, thời khắc mấu chốt, chỉ dựa vào những người chỉ biết sử dụng vũ lực, hết tháy đều chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước mà thôi.
Ngay từ đầu Dương Phàm vẫn luôn cung kính gọi gã là Quận vương, nhưng Lý Long Cơ một mực muốn hắn sửa đối, Dương Phàm liền đổi gọi hắn một tiếng Tam lang, đây là xưng hô chỉ có người thân cận nhất mới có gọi.
Lý Long Cơ lại nói;
- Một người khác chính là Nhị lang ngươi rồi, nếu ngươi không mở Huyền Vũ môn, làm cho bọn ta có thể tiến quân thần tốc, ta nghĩ tám chín phần mười phải rơi vào kết cục của thái tử Trọng Tuấn rồi.
Dương Phàm không thích tự tâng bốc mình, đối với lời nói này chỉ cười cười không nói gì.
Lý Long Cơ thở dài, nói:
- Nhưng tới ây giờ, công thần đang ở đâu? Bọn người Trương Giản Chi, Hoàn Ngạn Phạm ngoài sáng trong tối, đoạt binh quyền, sau đó lại bị cách chức, cuối cùng chết thảm trong tay bọn tiểu nhân Chu Lợi Dụng kia.
Gia phụ và Thái Bình cô cô một người được phong Tướng Quốc vương, một người là Trấn Quốc công chúa, đồ nghi trượng giống như hoàng đế, có thể nói vinh sủng đến tay, nhưng kỳ thật lại giống như bọn người Trương Giản Chi, bề ngoài vinh hiển, trong tối lại khốn đốn, nhưng lại sống trong nơm nớp lo sợ, không biết dao kia khi nào sẽ hạ xuống.
- Về phần Nhị lang ngươi, ha hả…
Lý Long Cơ hơi nheo mắt nói:
- Nhị lang tuổi còn trẻ, đã trở thành quốc phụ đại tướng quân, mắt thấy sẽ làm tới võ tướng nhất phẩm, hoàng đế đối với ngươi, cũng là vô cùng “ ưu ái”…
Dương Phàm cười khổ một tiếng, nói:
- Dương mỗ thật sự không muốn làm Trương Giản Chi thứ hai.
Lý Long Cơ chán nản nói:
- Gia phụ cũng không muốn! Nhưng, có thể đoán được, một khi tay chân của đảng phái Vi thị có thể đứng vững trong triều, chúng ta muốn yên ổn sống cũng là một hy vọng xa vời! đao đã kề trên cổ chúng ta rồi!
Dương Phàm thong thả nhưng hữu lực gật đầu nói:
- Đây cũng là nguyên nhân ta muốn gặp mặt Tam lang, Dương mỗ không muốn ngồi chờ chết, tin rằng Tam lang ngươi cũng không muốn, một khi đảng phái Vi thị có thể điều khiển được chư hầu, tạo dựng vây cánh bốn phía, nếu đợi thêm một thời gian nữa, chúng ta không đủ lực phản kháng rồi!
Lý Long Cơ vui vẻ nói:
- Tư tưởng lớn gặp nhau! Người không nghĩ xa, tất có lo gần. Hiện giờ Vi thị đã soàn soạt mài đao, nếu chúng ta cứ mãi ngủ trong mộng tưởng, vậy chỉ có ngồi đợi đao mài xong chém lìa đầu chúng ta mà thôi. Nhưng…
Lý Long Cơ nhìn sâu vào mắt Dương Phàm, nói:
- Nhị lang, thực không dám giấu diếm, lực lượng trong tay ta kỳ thực hữu hạn, căn bản không đủ lực lượng để làm việc lớn. Ta vốn còn muốn tăng cường lực lượng, chỉ là không muốn chết một cách uất ức như vậy. Mà nay, nhận được tin Nhị lang muốn cùng bàn đại kế, ta muốn biết, nhị lang muốn trợ lực ta như thế nào?
/1071
|