Edit: Tịnh Hảo
1, Tôi là Mèo Cát Tường, tôi đang đợi Mèo Như Ý của tôi.
Khi về đến nhà, tôi hơi mệt, nhưng mà tin tức của Mễ Sở làm tôi không thể nào ngủ yên.
Tôi tắm nước nóng, nằm ở trên giường, cầm điện thoại lăn qua lăn lại, không biết có nên gọi cho Lục Tề Minh không. Chúng tôi đã chia tay được một tháng, một tháng này, tôi chưa bao giờ chuẩn bị chịu hành hạ thế này. Nhưng mà tôi tự nói với bản thân mình, chịu đựng rồi chịu đựng, sẽ qua thôi.
Bật máy tính lên, tiếng nhạc của Lương Vịnh Kỳ vang lên, “Dù biết mình coi người ấy chỉ là một người bạn cũ, nhưng vẫn đau đớn vẫn bận tâm, chỉ là trái tim tôi sẽ thôi bỏng cháy, hãy để quá khứ theo gió bay đi, tất cả những câu nói si mê chân thành, luôn ở mãi trong tim tôi, mặc dù người ấy đã không còn bên tôi nữa…” (Cái giá của tình yêu – Lương Vịnh Kỳ)
Năm đó, cô ấy vẫn là một cô gái tóc ngắn thanh thuần, hát tình cảm bi thương, được người ta gọi là “Ngọc nữ Chưởng Môn Nhân” (*). Nhưng vào lúc sự nghiệp của cô ấy như mặt trời ban trưa, chuyện tình cảm của cô ấy lại rơi vào hoàn cảnh rối rắm. Cô ấy bị dính vào việc người thứ ba, ép Thiệu Mỹ Kỳ đi, chọn Trịnh Y Kiện.
(*) Người dẫn đầu xu thế.
Trận đánh cược này, đã tiêu phí hết cả lòng dũng cảm trong đời của cô ấy. Bởi vì còn trẻ, cho nên dám làm, bởi vì còn trẻ, cho nên dám yêu và làm kẻ địch với cả thế giới.
Tình yêu mà cô ấy lựa chọn, buông bỏ giống như tương lai rực rỡ phía trước.
Mười năm, khi mọi người dần dần tiếp nhận lỗi lầm của cô ấy, muốn cười chúc phúc cho cô ấy, thì cô ấy lại tuyên bố chia tay với Trịnh Y Kiện, khoảng thời gian mười năm dài đến thế cũng không có kết cục viên mãn. Cô ấy hoang phí mười năm thanh xuân của mình để yêu một người đàn ông, cô ấy mang khuôn mặt buồn bã, tiến vào làng giải trí lần nữa.
Nhưng mà, mười năm chìm nổi, người mới thay người cũ, khuôn mặt của cô ấy đã sớm lỗi thời. Cho dù cô ấy ra album mới, hát về bài ca tình yêu thất tình của chính mình, nhưng fan đã không còn muốn mua nữa.
Giống như tôi, lúc trước nghe những bài hát trước đó của cô ấy, lại không muốn nghe giọng hát khàn khàn của cô ấy, mỗi người đều có một phần quà, chính là nỗ lực vì một người, chưa trải qua đau đớn, sẽ không biết quý trọng món quà trong tay.
Tôi không thích để những quá khứ thăng trầm của mình hiện rõ trên khuôn mặt, tranh thủ đồng tình của người khác. Tôi cảm thấy tôi có chút kiêu ngạo, chính là không muốn bán sự đau khổ của mình. Điều này cũng là lý do sau khi chia tay với Lục Tề Minh, tôi chưa từng quá dây dưa, bởi vì tôi không muốn sự thân thiết lúc trước giống như là người khác không chịu nổi nhìn thấy một phần con người của tôi. Tôi thà một mình kiềm chế khóc trong bóng tối, nhưng dưới ánh mặt trời chói lọi, tôi vẫn sẽ cười giống như một kẻ ngốc không tim không phổi.
Tôi vẫn nằm trên giường cầm điện thoại suy nghĩ miên man, cho nên khi điện thoại đột nhiên vang lên, tôi giật nảy mình.
Tôi liếc nhìn con số, nghe máy, là Tô Dương đã lâu chưa gặp.
“Alo, Lạc Thi, tình hình của chú có tốt không?”
Năm ấy, sau khi mẹ ruột tôi qua đời, tôi và Tô Dương vẫn giữ liên lạc. Dưới sự kiên trì của tôi, anh ấy bắt đầu gọi tôi là Lạc Thi. Mà tên Tô Hạ này, đã ra đi theo mẹ ruột, sẽ không bao giờ thấy ánh mặt trời nữa.
“Alo, tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn anh, Tô Dương.” Tôi nói.
Buột miệng nói câu cảm ơn này là thật, chiều hôm đó cha gặp chuyện không may, cần gấp một số tiền lớn, mà tôi đối mặt với cuốn
1, Tôi là Mèo Cát Tường, tôi đang đợi Mèo Như Ý của tôi.
Khi về đến nhà, tôi hơi mệt, nhưng mà tin tức của Mễ Sở làm tôi không thể nào ngủ yên.
Tôi tắm nước nóng, nằm ở trên giường, cầm điện thoại lăn qua lăn lại, không biết có nên gọi cho Lục Tề Minh không. Chúng tôi đã chia tay được một tháng, một tháng này, tôi chưa bao giờ chuẩn bị chịu hành hạ thế này. Nhưng mà tôi tự nói với bản thân mình, chịu đựng rồi chịu đựng, sẽ qua thôi.
Bật máy tính lên, tiếng nhạc của Lương Vịnh Kỳ vang lên, “Dù biết mình coi người ấy chỉ là một người bạn cũ, nhưng vẫn đau đớn vẫn bận tâm, chỉ là trái tim tôi sẽ thôi bỏng cháy, hãy để quá khứ theo gió bay đi, tất cả những câu nói si mê chân thành, luôn ở mãi trong tim tôi, mặc dù người ấy đã không còn bên tôi nữa…” (Cái giá của tình yêu – Lương Vịnh Kỳ)
Năm đó, cô ấy vẫn là một cô gái tóc ngắn thanh thuần, hát tình cảm bi thương, được người ta gọi là “Ngọc nữ Chưởng Môn Nhân” (*). Nhưng vào lúc sự nghiệp của cô ấy như mặt trời ban trưa, chuyện tình cảm của cô ấy lại rơi vào hoàn cảnh rối rắm. Cô ấy bị dính vào việc người thứ ba, ép Thiệu Mỹ Kỳ đi, chọn Trịnh Y Kiện.
(*) Người dẫn đầu xu thế.
Trận đánh cược này, đã tiêu phí hết cả lòng dũng cảm trong đời của cô ấy. Bởi vì còn trẻ, cho nên dám làm, bởi vì còn trẻ, cho nên dám yêu và làm kẻ địch với cả thế giới.
Tình yêu mà cô ấy lựa chọn, buông bỏ giống như tương lai rực rỡ phía trước.
Mười năm, khi mọi người dần dần tiếp nhận lỗi lầm của cô ấy, muốn cười chúc phúc cho cô ấy, thì cô ấy lại tuyên bố chia tay với Trịnh Y Kiện, khoảng thời gian mười năm dài đến thế cũng không có kết cục viên mãn. Cô ấy hoang phí mười năm thanh xuân của mình để yêu một người đàn ông, cô ấy mang khuôn mặt buồn bã, tiến vào làng giải trí lần nữa.
Nhưng mà, mười năm chìm nổi, người mới thay người cũ, khuôn mặt của cô ấy đã sớm lỗi thời. Cho dù cô ấy ra album mới, hát về bài ca tình yêu thất tình của chính mình, nhưng fan đã không còn muốn mua nữa.
Giống như tôi, lúc trước nghe những bài hát trước đó của cô ấy, lại không muốn nghe giọng hát khàn khàn của cô ấy, mỗi người đều có một phần quà, chính là nỗ lực vì một người, chưa trải qua đau đớn, sẽ không biết quý trọng món quà trong tay.
Tôi không thích để những quá khứ thăng trầm của mình hiện rõ trên khuôn mặt, tranh thủ đồng tình của người khác. Tôi cảm thấy tôi có chút kiêu ngạo, chính là không muốn bán sự đau khổ của mình. Điều này cũng là lý do sau khi chia tay với Lục Tề Minh, tôi chưa từng quá dây dưa, bởi vì tôi không muốn sự thân thiết lúc trước giống như là người khác không chịu nổi nhìn thấy một phần con người của tôi. Tôi thà một mình kiềm chế khóc trong bóng tối, nhưng dưới ánh mặt trời chói lọi, tôi vẫn sẽ cười giống như một kẻ ngốc không tim không phổi.
Tôi vẫn nằm trên giường cầm điện thoại suy nghĩ miên man, cho nên khi điện thoại đột nhiên vang lên, tôi giật nảy mình.
Tôi liếc nhìn con số, nghe máy, là Tô Dương đã lâu chưa gặp.
“Alo, Lạc Thi, tình hình của chú có tốt không?”
Năm ấy, sau khi mẹ ruột tôi qua đời, tôi và Tô Dương vẫn giữ liên lạc. Dưới sự kiên trì của tôi, anh ấy bắt đầu gọi tôi là Lạc Thi. Mà tên Tô Hạ này, đã ra đi theo mẹ ruột, sẽ không bao giờ thấy ánh mặt trời nữa.
“Alo, tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn anh, Tô Dương.” Tôi nói.
Buột miệng nói câu cảm ơn này là thật, chiều hôm đó cha gặp chuyện không may, cần gấp một số tiền lớn, mà tôi đối mặt với cuốn
/26
|