Hải Thành, biệt thự Thiên Hải.Không khí bên bờ biển mang theo một chút mùi mằn mặn, ẩm ướt, từng cơn sóng biển vỗ vào dải đá ngầm, những con sóng cuộn lên rồi lại rớt xuống, ánh trăng xuyên qua lớp cửa sổ sát đất, chiếu đến chuyển động ba chìm bảy nổi trong phòng, bóng đêm dụ người, cả phòng kiều diễm....Lâm Nhan có thói quen trước khi ngủ uống một chút rượu vang đỏ để giúp ngủ ngon và dưỡng nhan.
Đêm nay, cô mơ thấy một giấc mơ thật đẹp, trong mơ cô gặp được một người đàn ông trẻ tuổi đẹp rạng ngời là loại liếc mắt một cái là muốn rụng trứng ấy.
Cô không nhịn được buông thả bản thân trêu chọc người đàn ông ấy trong mơ, đâu ngờ rằng vừa trêu một chút người đàn ông ấy đã bốc cháy, nhiệt tình như lửa, đòi hỏi cô đến mức gần như không chịu nổi.Nhưng khi tỉnh lại khỏi giấc mơ, Lâm Nhan nhìn thấy trong căn phòng tinh tế, xa hoa, không chỗ nào không lộ ra hơi thở của kẻ có tiền này có một người đàn ông lạnh lùng đẹp trai đang ngủ, cô sợ đến mức giơ một chân đạp thẳng qua, "Anh, anh là ai? Tại sao lại ở trên giường bà đây?""Mới sáng sớm đã nổi điên gì vậy?" Mày kiếm của người đàn ông trên giường nhíu chặt lại, không vui mở mắt ra, ánh mắt nghiêm nghị, lạnh giọng khiển trách.Ánh mặt trời chiếu xuống gương mặt tuyệt thế của người đàn ông lộ ra gương mặt tinh tế như tranh vẽ, nhất là cặp mắt đào hoa hơi ngái ngủ chưa hoàn toàn tỉnh táo kia, vô cùng quyến rũ người khác, chẳng phải là người đàn ông vô cùng đẹp trai trong mơ của cô đó sao?Cái mặt mo của Lâm Nhan ửng đỏ lên, cô nghĩ rằng mình còn chưa tỉnh ngủ nên nhéo đùi mình một cái, trong nháy mắt bị đau đến méo xệch cả mặt.Đau quá, không phải là mơ.Trên mặt Lâm Nhan không còn chút máu nào, giọng điệu khó chịu: "Tôi hỏi anh tại sao lại ở trên giường tôi?""Lâm Nhan, cô ít giả ngu cho tôi đi, cùng một thủ đoạn dùng đi dùng lại cô không chán à? Hai năm trước làm sao cô gả cho tôi, lương tâm cô không cắn rứt sao? Tôi mặc kệ tối hôm qua cô có mục đích gì, ngoại trừ tiền, tôi sẽ không cho cô bất kỳ thứ gì cả." Người đàn ông cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường."Anh là chồng tôi á?" Lâm Nhan khiếp sợ hỏi lại."Sắp không phải rồi, sẽ ly hôn sớm thôi." Người đàn ông chế giễu trả lời, ánh mắt lạnh băng giống như nhìn con cá chết, nhìn Lâm Nhan như nhìn một đứa thiểu năng.Lâm Nhan bị nhìn đến hoảng sợ, nhanh chóng kéo chăn trùm lại theo bản năng, trong đầu tối tăm mù mịt lại còn ẩn ẩn đau.Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, xoay người xuống giường, không ngại ngần lõa th ể đứng trong phòng chậm rãi mặc quần áo.Lâm Nhan không dám tin trừng mắt nhìn, hít thật sâu, đến khi nhìn đến những cơ bụng rõ ràng của người đàn ông thì trong đầu loáng thoáng nhớ đến những hình ảnh ấy ấy tối hôm qua, hai má cô ửng hồng, người đàn ông này thật sự là yêu nghiệt mà!Lâm Nhan là một nhan cẩu - là người không có sức chống cự với những gì đẹp đẽ, tình hình trước mắt rất lộn xộn, cô sợ bản thân lại gây thêm chuyện rắc rối nên chạy như bay xuống giường, vọt vào phòng tắm để lấy lại bình tĩnh.Gương mặt người phụ nữ trong gương vừa quen thuộc lại vừa xa lại, là cô nhưng cũng không phải là cô, ngũ quan trên khuôn mặt đều giống cô như đúc nhưng làn da thì tốt hơn nhiều, trên mặt cô có mấy chấm tàn nhang nhỏ nhưng khuôn mặt này da dẻ rất nõn nà, hoàn mỹ không có chút tỳ vết lại còn quyến rũ động lòng người hơn.Lâm Nhan lập tức quay đầu lại nhìn chiếc bớt hồng nhạt ở trên lưng, không có, phía sau eo cơ thể này trắng nõn như bạch ngọc không có chút khuyết điểm nào, được chăm sóc vô cùng tốt.Lâm Nhan kéo khăn tắm quấn lấy cơ thể rồi đi ra, người đàn ông kia đã ăn mặc chỉnh tề, trên tay đang cầm một điếu thuốc đã châm lửa, trong lòng Lâm Nhan rối bời, thử hỏi: "Ấy, chồng ơi, tên anh là gì vậy?"Một từ "chồng ơi" mềm mềm nhẹ nhẹ dường như làm mềm cả xương người khác.Ngón tay Tạ Phong Trần run lên, tàn thuốc rơi trên thảm, anh mang vẻ mặt như gặp phải quỷ trừng mắt nhìn Lâm Nhan, anh đang nghi là cô cố ý khiến anh buồn nôn, biết rõ anh có ác cảm với mối quan hệ hôn nhân của hai người họ vậy mà cô còn lần lượt thử giới hạn của anh."Ai là chồng cô, cô bị thần kinh à?" Tạ Phong Trần không thể nhịn nổi, lớn tiếng nạt người.Lâm Nhan: ...?Gọi chồng ơi để hỏi tên, phản ứng của anh ta lớn như vậy là sao đây?"Không phải anh nói tôi đã gả cho anh rồi à? Gọi anh một tiếng chồng ơi thì thần kinh chỗ nào vậy?" Lâm Nhan giở giọng xem thường, không biết phải nói gì nữa."Tôi nói sắp ly hôn rồi cô không nghe thấy à? Gọi tôi là Tạ, Phong, Trần, vui lòng gọi cả họ cả tên, tôi với cô, không thân!" Tạ Phong Trần nghe hai tiếng kia thì cảm thấy huyệt thái dương bắt đầu co rút đau đớn, giọng lạnh giá như sương.Lâm Nhan, Lâm Nhan, Tạ Phong Trần, Tạ Phong Trần...Lâm Nhan lặp đi lặp lại tên hai người, trong lòng còn hơn cả khiếp sợ nữa.Đây không phải tên của nam phụ, nữ phụ trong quyển tiểu thuyết "Hữu Sanh Chi Niên" cô đọc mấy ngày trước sao?Cô nhớ rõ tác giả tiểu thuyết có nhắc đến tên của nam nữ phụ lấy từ trong câu thơ cổ "Hà do đổ nhan sắc, huy thủ tạ phong trần"**Trích trong bài thơ Gửi Tiêu luyện sư của Lý Kỳ.Dịch nghĩa: Sao bởi thấy nhan sắc (mà nỡ) phất tay cự tuyệt phong trần.
(Ý nói Tiêu luyện sư nhìn thấy cảnh vật hoang sơ tươi đẹp nên dứt bỏ phong trần ẩn cư nơi núi rừng.)Lúc đó cô ấn tượng sâu sắc câu thơ này nên đọc một lần đã nhớ kỹ.Vậy mà cô lại xuyên vào trong sách trở thành nữ phụ Lâm Nhan trùng tên trùng họ với mình, là một người ham hư vinh, tính tình ghen ghét, vặn vẹo, là người phụ nữ ác độc không từ thủ đoạn gả cho nhân vật phản diện.
Còn Tạ Phong Trần là đại ca phản diện cùng tranh giành nữ chính với nam chính trong sách.Tiểu thuyết tên là "Hữu Sanh Chi Niên" lấy theo tên nam chính, nữ chính, nữ chính là Lâm Sanh, nam chính là Hàn Hữu Niên.Nữ chính Lâm Sanh và Lâm Nhan sinh ra trong cùng một bệnh viện, bởi vì ôm nhầm nên phải tráo đổi cuộc sống với nhau, tiểu thư thật sự thì ở cô nhi viện từ nhỏ đến lớn, chịu hết mọi cực khổ, còn Lâm Nhan thì tu hú chiếm tổ chim khách, lớn lên ở nhà giàu suốt 20 năm.Lâm Sanh ngoài ý muốn cứu được ông cụ Lâm bỗng nhiên phát bệnh tim trên đường, người bố giàu có phát hiện Lâm Sanh giống y đúc vợ mình khi còn trẻ, vì nghi ngờ nên làm xét nghiệm thân nhân, biết được năm xưa hai đứa bé bị ôm nhầm nên quyết định sửa lại sai lầm này.Nữ phụ Lâm Nhan tình cờ biết được bản thân không phải con ruột của nhà họ Lâm mà bố mẹ nuôi lại lén quyết định vào sinh nhật 20 tuổi của cô sẽ tuyên bố để con gái ruột của mình quay về, trong lòng Lâm Nhan bối rối, lại nhẹ dạ cả tin vào lời bạn thân xui khiến bỏ thuốc đối tượng mình thích từ nhỏ, cũng chính là nam chính trong tiểu thuyết Hàn Hữu Niên muốn gạo nấu thành cơm, bức hôn Hàn Hữu Niên, từ đó trở thành mợ cả của nhà họ Hàn.Ai ngờ rằng, bạn tâm giao giả tạo đã sớm chướng mắt kiểu tác oai tác quái, kiêu ngạo ương ngạnh, quen vênh mặt hất hàm sai khiến người khác nhiều năm qua của Lâm Nhan.
Vì để trả thù Lâm Nhan, cô ta tùy tiện tìm một người đàn ông trong yến hội để bỏ thuốc, Lâm Nhan bị bùa mê thuốc lú, nhất thời lơ là, đánh bậy đánh bạ ngủ nhầm người, cuối cùng cô còn bị bắt gian cùng với Tạ Phong Trần.Tạ Phong Trần vẫn luôn bị ông nội Tạ thúc giục kết hôn, sau khi phát hiện gian tình giữa Lâm Nhan và Tạ Phong Trần, ông nội Tạ mạnh mẽ ép hôn, bố mẹ Lâm cảm thấy không có mặt mũi nhìn người khác, vừa vội để cho con ruột mình nhận tổ quy tông, bèn không nói hai lời, chuẩn bị một khoản đồ cưới rồi vui mừng đưa con gái nuôi đến nhà họ Tạ, cũng coi như trọn vẹn một mối duyên phận giữa con nuôi và cha mẹ.Tuy là đính hôn, nhưng trong lòng hai người đều rõ ràng đêm đó không phát sinh quan hệ gì cả, Tạ Phong Trần cho rằng Lâm Nhan cố ý tính toán để hãm hại anh, còn Lâm Nhan vốn cũng không thích Tạ Phong Trần nên dù lầm người cũng không dám nói, chỉ đành cắn răng kết hôn.
Sau khi kết hôn hai người như người dưng nước lã, Tạ Phong Trần ném Lâm Nhan ở phòng tân hôn, sắp xếp trợ lý định kỳ bàn chuyện ly hôn với Lâm Nhan, còn chính bản thân anh thì không hề gặp mặt Lâm Nhan lần nào.Lâm Nhan chuyện ta ta làm, dầu muối không ăn, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến yêu cầu ly hôn của Tạ Phong Trần.Mãi đến khi Hàn Hữu Niên rơi vào bể tình với tiểu thư thật, Lâm Nhan mới ghen ghét phát điên, suy nghĩ vặn vẹo cho rằng nữ chính xuất hiện chiếm đoạt hết tất cả những thứ đáng ra phải thuộc về cô nên căm thù nữ chính tận xương, thề phải đấu với nữ chính đến khi kẻ sống người chết mới thôi.Lâm Nhan phát huy hết khả năng tìm đường chết của một nữ phụ chết thay, đầu tiên là dùng khổ nhục kế để hãm hại nữ chính, yêu cầu cha mẹ nuôi không công khai chuyện mình không phải con ruột của nhà họ Lâm, vì phá hoại tình cảm của nam nữ chính mà vào giới giải trí để nhằm vào nữ chính, chĩa mũi nhọn vào nữ chính khắp mọi nơi.Tiếc rằng nữ chính mang hào quang của nhân vật chính, xinh đẹp, hiền lành, tính cách tốt, nhân duyên tốt, lại kết giao với nhiều người quyền quý, còn có nam chính bảo vệ, che chở, lăn lộn ở giới giải trí vô cùng vui vẻ, thuận lợi, tay cầm giải thưởng, danh lợi song thu, lại được nam chính cầu hôn khi đang ở đỉnh cao, tổ chức một hôn lễ thế kỷ, vô cùng nở mày nở mặt, trở thành hình tượng mà mọi phụ nữ muốn trở thành nhất.Còn Lâm Nhan thì sai lầm nối tiếp sai lầm, tác oai tác quái, những hành vi xấu xa bị người ta phơi bày ra ánh sáng, bố mẹ Lâm trực tiếp tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với cô, ngày xưa là một tiểu thư cao sang quyền quý bỗng sa vào tình thế chuột chạy cùng sào bị người người đuổi giết, bị người trong giới thượng lưu giẫm đạp không có giới hạn, bị bạn bè không kiêng nể gì chửi rủa không tiếc lời, Lâm Nhan cùng đường, nhốt mình trong căn phòng trọ tối tăm mù mịt, lại còn đụng vào thuốc cấm, cuối cùng uống thuốc ngủ tự sát.Lúc ấy khi Lâm Nhan đọc hết quyển tiểu thuyết chỉ cảm thấy thổn thức một trận, nếu nói nữ chính vì bị ôm sai bỏ qua cuộc sống an nhàn sung sướng của một thiên kim tiểu thư, vậy thì nữ phụ Lâm Nhan đã làm sai điều gì?Bố mẹ nuôi biết được cô không phải con gái ruột, đau lòng con mình phải lớn lên ở cô nhi viện, chịu nhiều cực khổ, lập tức thu hồi yêu thương suốt 20 năm, những việc sau đó lại đều là vì thể diện bên ngoài, trong một chốc một lát Lâm Nhan khó có thể chịu đựng được, đương nhiên trong lòng không yên.Nói đến đây thì ai cũng không sai, nói chung chỉ là vận mệnh trêu ngươi thôi.Nguyên chủ từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, không hiểu nỗi khổ của người thường, nhìn nhận không rõ tình thế, lại là một cô gái quật cường, vừa đáng thương vừa đáng giận, tiểu thư đích thực trở về thì ngoan ngoãn thoái vị là được rồi, làm sao lại còn canh cánh trong lòng những thứ không thuộc về mình, sống mệt mỏi như vậy làm gì!"Lâm Nhan, chuyện tối hôm qua, cô ra giá đi." Tạ Phong Trần nhìn Lâm Nhan vẫn thất thần, không biết lại kìm nén chuyện xấu xa gì, giơ tay nhìn đồng hồ, giọng điệu không kiên nhẫn.Xem ra là muốn bịt miệng cô đây, loại hôn nhân kỳ lạ này của hai người, sớm muộn gì cũng phải chia tay, cô cũng không muốn làm nó phức tạp lên."Anh tính cho tôi bao nhiêu?" Lâm Nhan lười nhác nâng mí mắt lên, ngước nhìn về phía người đàn ông, trong mắt hiện lên một chút ý cười tinh tế, không biết nguyên chủ Lâm Nhan thì sao, chứ cô cảm thấy cầm tiền rồi chạy lấy người tốt hơn chứ."Một trăm vạn." Tạ Phong Trần sâu kín liếc Lâm Nhan một cái, người phụ nữ này quả nhiên là không giả vờ được nữa.Cô đòi tiền thì chuyện phía sau dễ nói rồi.Nếu không phải tối hôm qua trên bàn rượu anh bị người ta lén bỏ thuốc, trợ lý đưa anh đến tạm nơi này, cũng sẽ không bị người phụ nữ này thừa nước đục thả câu.
Từ trước đến nay anh tự hào rằng mình là người biết kiềm chế, hai năm trước đó đều có thể có người ngồi trong lòng nhưng vẫn không loạn, lần này vậy mà lại lên giường với cô, thật sự là kỳ lạ!"Có thật là anh muốn ly hôn với tôi không?" Lâm Nhan còn mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh hỏi, một đêm được một trăm vạn cũng không ít, cô không muốn khiến chuyện này căng thẳng quá."Hôn nhân như vậy thêm phút nào là giày vò phút đó." Tạ Phong Trần cười lạnh, nghĩ đến bản thân thông minh một đời nhưng lại bị người phụ nữ lòng tham không đáy này tính kế, mỗi lần nhớ đến anh đều hận không thể bóp ch3t Lâm Nhan."Tôi đồng ý ly hôn, những điều kiện ly hôn trước đó anh đưa ra có còn tính không?" Lâm Nhan cong cong môi, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.Nguyên chủ không chịu ly hôn, sợ sau khi ly hôn nhà họ Lâm sẽ công khai tin tức cô là tiểu thư giả, cô sẽ bị những con cháu nhà giàu chơi cùng từ bé đến lớn khinh thường và sẽ bị đuổi khỏi giới thượng lưu.
Cô càng sợ không được tiếp xúc với người trong lòng là Hàn Hữu Niên nữa, cái gọi là từ cuộc sống nghèo khổ lên cuộc sống xa hoa thì dễ nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống nghèo khổ thì vô cùng khó, Lâm Nhan thì lại không thể chịu được những ngày tháng khổ cực.Có lẽ cô không phải nguyên chủ nên không hề lưu luyến cuộc hôn nhân có tiếng mà không có miếng của nhà họ Lâm này.Đã sai thì phải sớm ngày sửa đúng lại, cô cũng không muốn tra tấn lẫn nhau với người đàn ông này, ly hôn rồi cầm tiền chạy lấy người cho phóng khoáng.Cô tốt, anh tốt, tất cả mọi người đều tốt.Nhưng cô nhớ trong tiểu thuyết Lâm Nhan mượn rượu làm càn quyến rũ không phải Tạ Phong Trần, mà là Hàn Hữu Niên, người cô tình cờ gặp ở quán bar.
Ở quán bar, Lâm Nhan bị người khác bắt nạt, Hàn Hữu Niên nể mặt mũi nhà họ Lâm ra tay giúp đỡ, Lâm Nhan vô cùng cảm động, nảy sinh một kế, cố ý làm ra động tác mập mờ để cho người khác chụp ảnh rồi lại mang ảnh chụp gửi cho nữ chính, tạo ra hiểu lầm giữa hai người.Hàn Hữu Niên bởi vì chuyện này mà chán ghét Lâm Nhan đến tột cùng, bèn trả thù bằng cách cướp đi một số tài nguyên trong tay cô, sau đó lại dùng chuyện này vạch trần cô trước mặt Tạ Phong Trần.
Tạ Phong Trần không thể nhẫn nhịn tiếp, cưỡng ép ly hôn.Lâm Nhan không đồng ý, hai người cứ như nước với lửa như vậy, Tạ Phong Trần trực tiếp phong sát* Lâm Nhan, Lâm Nhan thế đơn lực mỏng thất bại hoàn toàn, hai bàn tay trắng ra khỏi nhà.*Phong sát: Thuật ngữ trong showbiz, nghĩa là chặn đứng mọi cơ hội, cản trở sự nghiệp, hầu như không có cơ hội quay lại showbiz.Giờ đây, cô đã xuyên thành Lâm Nhan, đồng ý ly hôn, trả tự do cho Tạ Phong Trần, chỉ mong cả hai đều sẽ có được một cuộc sống tự do thoải mái, mỗi người đều sẽ có hạnh phúc, vui vẻ của riêng mình.**Trích trong "Thỏa thuận phóng thê” của người thời Đường"Nói lời thì giữ lấy lời, nếu cô chê tiền ít thì có thể bàn lại điều kiện." Trải qua chuyện tối hôm qua, cảm xúc của Tạ Phong Trần đối với Lâm Nhan vô cùng phức tạp, anh chỉ hi vọng có thể đánh nhanh rút gọn, tránh đêm dài lắm mộng.Anh vẫn luôn muốn ly hôn, vất vả lắm Lâm Nhan mới có dấu hiệu chịu buông tha, đương nhiên anh muốn làm một mẻ để khỏe một đời, tránh khỏi cái mớ phiền phức này.
.
/100
|