Chương 773
Đúng như dự đoán của anh ta, Tiết Quân cười hỏi Du Ân: “Bên cạnh cháu có cô gái nào thích hợp để giới thiệu cho Hứa Hàng nhà bác không?”
Không đợi Du Ân nói gì, Tiết Quân lại nói tiếp: “Bác sĩ như tụi bác đã từng chứng kiến sinh tử rất nhiều, cho nên không có thành kiến với những người thuộc dòng dõi gì cả, miễn là đối phương có nhân phẩm tốt, toàn tâm toàn ý sống với Hứa Hàng là được.”
Tiết Quân là một người chu đáo, bởi vì bà biết rằng Du Ân bị Đổng Văn Tuệ bắt chẹt, cho nên cũng sợ Du Ân hiểu lầm bà ấy cũng sẽ quan tâm đến mấy thứ gia cảnh đó, vì vậy bà mới nhanh chóng giải thích.
Du Ân cười nhẹ nói: “Bác sĩ Hứa rất xuất sắc nên không phải lo không tìm được bạn gái đâu ạ.”
“Làm sao mà không lo lắng được chứ?” Tiết Quân đau đầu không thôi: “Cháu xem Đình Viễn và Giang Kính Hàn đều đã chia tay cuộc sống độc thân, Dịch Thận Chi thì có rất nhiều cô gái xung quanh, còn nó, ngay cả một cô bạn gái cũng không có, giống như thầy tu vậy.”
Tiết Quân không chút khách khí mà phỉ nhổ con trai mình, Hứa Hàng tức giận, sắc mặt thay đổi: “Mẹ!”
“Còn gào cái gì?” Tiết Quân khịt mũi: “Nếu con tiếp tục độc thân như thế này, mẹ sẽ nghi ngờ con thích đàn ông đấy.”
Hứa Hàng tức giận đến mức cầm lấy bình nước trước mặt, uống một ngụm nước lớn để dập lửa.
Phó Đình Viễn hớn hở nín cười, Dư Ân sợ Tiết Quân thật sự cho rằng Hứa Hàng thích đàn ông, nên vội vàng nói: “Bác sĩ Hứa cũng có phụ nữ nên không thích đàn ông đâu ạ.”
Ngụm nước mà Hứa Hàng vừa uống đã bị anh ta phun ra mà không hề báo trước, Phó Đình Viễn đã kịp thời ôm Du Ân vào lòng, hoàn hảo tránh được, nhưng bản thân Hứa Hàng lại bị sặc và ho khan.
Du Ân đang tự gây tai họa đấy biết không hả?
Theo tính cách của mẹ thì sẽ ép hỏi Du Ân cho ra người phụ nữ đó là ai.
Quả nhiên, anh ta thấy mẹ mình đã bình phục sau cú sốc, nắm lấy tay Du Ân và hỏi: “Nó từng có phụ nữ ư? Cô gái đó là ai? Cháu có biết không?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tiết Quân giống như nóng lòng muốn biết đối phương là ai, nếu có thể thì sẽ tới cửa cầu hôn ngay lập tức, Du Ân có chút khó xử ngẩng đầu nhìn Hứa Hàng.
Nếu Hứa Hàng muốn mẹ anh ta biết về sự tồn tại của Tống Nghênh, vậy thì sẽ giữ im lặng, cô đương nhiên sẽ nói ra.
Nếu Hứa Hàng không muốn mẹ anh ta biết chuyện này, anh ta sẽ nhanh chóng ra mặt giải vây cho cô và nói vài câu lấy lệ với mẹ.
Tuy nhiên, Du Ân cá rằng theo thái độ hiện tại của Hứa Hàng đối với Tống Nghênh, Hứa Hàng sẽ không cho mẹ anh ta biết về sự tồn tại của Tống Nghênh.
“Mẹ!” Hứa Hàng tiến lên kéo Tiết Tuấn ra, nhéo trán nói: “Mấy người lão Phó chỉ muốn trêu chọc con thôi, làm gì có phụ nữ nào chứ.”
Phó Đình Viễn kịp thời giúp Hứa Hàng giải vây, đồng thời cũng giúp Du Ân ra khỏi vòng vây: “Bác à, quả thực là bọn cháu chỉ trêu chọc Hứa Hàng thôi, Du Ân không biết nên đã tưởng là thật.”
Phó Đình Viễn luôn có tiếng tốt trước mặt các trưởng bối, nghe anh nói vậy, Tiết Quân lập tức tin tưởng, nhưng bà ấy vẫn cố chấp xác nhận với Du Ân: “Có thật là trò đùa của họ không?”
Với thái độ của Hứa Hàng, Du Ân đương nhiên sẽ không nói chuyện của Tống Nghênh ra, vì vậy cô cười gật đầu: “Cháu cũng nghe Phó Đình Viễn nói, không ngờ đó chỉ là một trò đùa.”
/914
|