Chương 771
Không muốn nói một lời nào với anh nữa, Du Ân quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi về đến nhà, Du Ân vẫn không thèm nói chuyện với anh, Phó Đình Viễn cũng không làm phiền cô.
Du Ân đi tắm và thay quần áo rồi gọi cho Diệp Văn, nói về chuyện Hứa Hàng đã giới thiệu bác sĩ cho cô.
Tất nhiên Diệp Văn biết Hứa Hàng giúp Du Ân là vì Phó Đình Viễn, nhưng Diệp Văn vẫn ủng hộ Du Ân đến gặp bác sĩ đó.
Nếu thực sự có thể chữa khỏi thì cô sẽ không còn đau khổ nữa.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Diệp Văn, Du Ân nhận được tin nhắn từ Phó Đình Viễn: “Chuẩn bị một chút rồi xuất phát.”
Du Ân nhanh chóng thu dọn đồ đạc và đi xuống lầu, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy Phó Đình Viễn đang ngồi bình tĩnh và ung dung trên ghế sô pha trong phòng khách của cô, Du Ân giật hết cả mình.
Sau khi suy nghĩ một chút, cô đã nói với anh mật khẩu của ổ khóa kết hợp nhà cô, đương nhiên anh có thể vào phòng rồi, xem ra cô cần phải đổi mật khẩu thôi. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nhưng trước khi Du Ân kịp nói gì, Phó Đình Viễn đã đứng dậy và đi về phía cô.
Anh đưa tay ôm cô vào lòng, cụp mắt xuống nhìn cô chằm chằm hỏi: “Em không nhớ những ngày chúng ta sống cùng nhau ở đây sao? Thế mà nói đi là đi?”
Phó Đình Viễn cảm thấy thật tức giận khi nghĩ về điều này. Có trời mới biết cảm giác của anh khi vừa trải qua sinh tử trên núi Thiên Cảnh, vừa xuống núi đã nghe tin cô quyết tuyệt rời xa anh.
Nếu không tức không giận thì cũng không đến nỗi té xỉu ngay tại chỗ.
“Em không nhớ.” Dư Ân cố ý nói những lời tổn thương anh, cố gắng khiến anh tỉnh táo mà nhìn rõ mối quan hệ hiện tại của hai người.
Hơn nữa, anh đang ép cô hỏi cô chuyện này, có phải là muốn tính sổ với cô không?
Tuy nhiên, Phó Đình Viễn lại không tức giận, đưa tay lên và chọc vào chỗ trên ngực trái của cô, lên án: “Trái tim của em cứng quá nhỉ, nó làm bằng đá hả?”
Khi Phó Đình Viễn nói điều này, giọng điệu của anh rất bất lực, vừa bất lực vừa chua xót, nhưng trong cảm xúc phức tạp của anh, vẫn ẩn chứa sự cưng chiều và dung túng của anh đối với cô.
Anh dung túng việc cô nói đi là đi, dung túng việc cô nói những lời tổn thương anh…
Du Ân cảm thấy lồng ngực đau nhói, cơn đau khiến hốc mắt cô đỏ bừng ngay lập tức.
Bây giờ họ đã hoàn toàn đảo ngược, trước đây, cô dung túng cho anh, dung túng cho việc anh lạnh nhạt với cô, bây giờ cô lại trắng trợn trở thành đối phương.
Đôi mắt cô đỏ hoe, trông như sắp khóc, nhưng điều đó khiến Phó Đình Viễn hoảng sợ.
“Anh…” Phó Đình Viễn trầm mặc một lúc, anh không ngờ cô sẽ khóc, anh chỉ nói vài câu để phát tiết thôi.
Hơn nữa, anh cũng đâu nặng lời lắm phải không?
“Anh xin lỗi, anh không nên nói trái tim của em làm bằng đá.” Anh xin lỗi ngay lập tức mà không chút do dự.
Anh xin lỗi không có nguyên tắc, nhưng điều đó khiến Du Ân cảm thấy có lỗi hơn, những hàng nước mắt lăn dài trên má.
/914
|