Chương 679
Với thủ đoạn của Từ Sướng, rất có thể anh ta sẽ gây bất lợi cho Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến.
Du Ân nhẹ giọng trấn an Phó Đình Viễn: “Anh gọi điện cho mẹ anh trước đi, nói những chuyện xấu xa mà Từ Sướng đã làm, xem thử mẹ anh có bị thuyết phục rồi bảo Phó Thiến Thiến nhanh chóng rời khỏi hay không?”
Hiện tại Phó Đình Viễn không còn cách nào khác đành phải gọi điện cho Đổng Văn Huệ, Phó Đình Viễn vẫn khá yên tâm về Đổng Văn Huệ, bởi vì anh biết người mẹ này rất tham sống sợ chết, cho nên lúc anh nói hết những chuyện Từ Sướng đã làm với nhà họ Thẩm và suy đoán về thân phận của Từ Sướng cho Đổng Văn Huệ biết, Đổng Văn Huệ sợ đến mức giọng nói cũng run lên vì hoảng sợ.
“Cậu ta, cậu ta là em trai của Mạnh Vân ư?”
“Mẹ sẽ chuyển đi ngay lập tức.” Giọng điệu Đổng Văn Huệ chợt thay đổi, bà ta nói rất chắc chắn: “Mẹ kêu Thiến Thiến cũng chuyển đi, nếu nó không chịu chuyển thì cho dù phải đánh nó ngất xỉu, mẹ cũng phải đưa nó đi.”
Sau khi Đổng Văn Huệ nói xong bèn cúp điện thoại, Phó Đình Viễn gọi cho người mà anh sắp xếp ở bên ngoài, đến lúc đó anh ta sẽ giúp Đổng Văn Huệ đưa Phó Thiến Thiến đi.
Cũng không lâu lắm, Đổng Văn Huệ đã gọi lại lần nữa, đột nhiên Phó Đình Viễn có dự cảm chẳng chẳng lành, quả nhiên đã lập tức nghe thấy Đổng Văn Huệ khóc lóc trong điện thoại: “Đình Viễn, Thiến Thiến lại chạy đến nhà cái tên Từ Sướng kia nữa rồi, mẹ có nói thế nào nó cũng không trở về, còn nói muốn ở chung một chỗ với Từ Sướng.”
Phó Đình Viễn hít một hơi thật sâu: “Nó quen với Từ Sướng từ lúc nào vậy?”
Đổng Văn Huệ vừa khóc vừa nói: “Mẹ cũng không biết, trước đây bọn họ chưa từng gặp nhau.”
Sau khi Từ Sướng chuyển đến, Đổng Văn Huệ nhìn thấy Phó Thiến Thiến nói cười vui vẻ vô cùng nhiệt tình với Từ Sướng trong vườn hoa nhà mình, mới biết bọn họ có quen biết nhau, nhưng lúc đó bà ta không biết Từ Sướng lại có thể làm ra loại chuyện độc ác như vậy, cũng không biết cái chết của Lâm Như và chuyện Thẩm Dao ở tù đều do một tay Từ Sướng vẽ nên.
“Không đúng.” Bỗng nhiên Đổng Văn Huệ thốt lên một tiếng: “Gần đây Thiến Thiến giống như đang nói chuyện yêu đương với ai đó, mẹ thấy nó cười ngọt ngọt ngào ngào suốt cả ngày, mẹ còn từng hỏi nó có phải đang yêu đương hay không nữa.”
“Thế mà nó không hề phủ nhận, mẹ hỏi đối phương là ai thì nó nói là quen biết trên mạng.” Mãi cho đến tận lúc này Đổng Văn Huệ mới nhớ lại: “Hóa ra người đàn ông mà nó cười nói vui vẻ tràn đầy nhiệt tình hôm nọ lại chính là cái tên Từ Sướng này.”
Đổng Văn Huệ hét toáng lên khiến trái tim Phó Đình Viễn lạnh đi một nửa, rõ ràng Từ Sướng đã lên kế hoạch tiếp cận Phó Thiến Thiến từ trước, anh ta giả vờ làm người đàn ông thâm tình ở trước mặt Thẩm Dao, đồng thời cũng trò chuyện qua mạng với Phó Thiến Thiến, hơn nữa đã từng bước lôi kéo Phó Thiến Thiến vào rọ, nếu không Phó Thiến Thiến cũng không đến nhà anh ta.
“Phải làm sao bây giờ? Nó sống chết không chịu đi, mẹ cũng không nghĩ ra được cách gì.” Đổng Văn Huệ cực kỳ tuyệt vọng.
Phó Đình Viễn chỉ có thể dặn dò trước: “Con sẽ nghĩ cách khuyên nó sau, mẹ cứ đi trước đi.”
“Được rồi.” Đổng Văn Huệ nghẹn ngào nói: “Đình Viễn, nhất định con phải cứu Thiến Thiến, mặc dù trước đây nó luôn chọc giận con, nhưng nói cho cùng nó vẫn là em gái của con mà…”
Phó Đình Viễn cực kỳ phiền lòng, không nói thêm gì đã cúp điện thoại.
Chuyện Phó Thiến Thiến chọc giận anh trước kia, anh có thể không nhắc đến, nhưng bây giờ rõ ràng là Phó Thiến Thiến đang tự tìm đường chết, cho dù trong đầu anh có nghĩ ra cách để cứu, nhưng nếu cô ta cứ tự tìm đường chết như vậy thì anh có thể làm gì được chứ?
/914
|