Chương 642
Trước đây anh luôn lo lắng Chu Mi sẽ tổn thương, nhưng hiện tại xem ra sự lo lắng của anh là dư thừa?
Rất nhanh sau đó, Chu Mi và Dịch Thân Chi bước ra khỏi cánh cửa phòng điều trị, Chu Mi chủ động đi về phía Phó Đình Viễn, hai người đi tới một nơi yên lặng nói chuyện.
Chu Mi trầm mặc một chút, sau đó chọn mở miệng trước: “Sếp Phó, tôi biết anh lo lắng cho tôi, nếu tôi đã quyết định làm như vậy, thì cũng đã chuẩn bị tốt để chấp nhận bất cứ kết quả gì rồi.”
Phó Đình Viễn đã biết được tâm tư này của Chu Mi từ chỗ Du Ân, vậy nên anh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ chốt lại: “Cô có thể nghĩ như vậy là tốt nhất.”
Dừng một chút, Phó Đình Viễn lại nói tiếp: “Cô và Chu Nam đã làm việc cho Phó thị nhiều năm, dù có là lúc nào thời điểm nào đi chăng nữa, thì Phó thị vẫn luôn là nơi để hai người dựa vào, không cần phải tự coi nhẹ mình.”
Chu Mi xuất thân nơi vùng núi nghèo khó, điều này khiến khe rãnh khoảng cách giữa Chu Mi và Dịch Thận Chi lún sâu.
Về phía Du Ân, Phó Đình Viễn đã có kinh nghiệm về việc Du Ân bị mẹ anh ghét bỏ, cho nên mới nói những lời như vậy để cổ vũ Chu Mi, hy vọng Chu Mi sẽ không cần vì điều này mà tự coi nhẹ bản thân trước Dịch Thận Chi.
Chu Mi cảm kích nở nụ cười, đáp: “Được.”
Hai người nói xong thì Dịch Thận Chi lại đi tới lần nữa, Phó Đình Viễn nhìn người anh em tốt này kiểu gì cũng thấy không vừa mắt, tức giận ném cho Dịch Thận Chi một câu: “Cậu tự giải quyết cho tốt đấy.”
Dịch Thận Chi thản nhiên cười cười, cũng không nói chuyện.
Lúc này Hứa Hàng cũng đã đi tới, theo chân mấy người bọn họ, miệng nói: “Trịnh Nham bị thương rất nặng, lá lách dưới chảy nhiều máu, đang tiến hành phẫu thuật.” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Chu Mi nói: “Trịnh Nham chỉ ăn một gậy, vậy mà đã bị đánh thành ra thế này rồi, có thể nhìn ra đối phương muốn mạng anh ta.”
Một gậy đó, tất nhiên là ra tay vô cùng tàn nhẫn rồi.
Phó Đình Viễn khẽ cong môi lạnh giọng nói: “Đây cũng là do anh ta gieo gió gặt bão thôi, có điều, như vậy cũng cho thấy không thể khinh thường Từ Sướng này được, sau này phải thật cẩn thận với anh ta.”
Hứa Hàng và Dịch Thân Chi gật gật đầu với vẻ mặt khá nghiêm trọng, Phó Đình Viễn lại nhìn Dịch Thận Chi nói: “Cậu đưa Chu Mi về tĩnh dưỡng đi, những chuyện còn lại bên này cứ để tôi xử lý là được rồi.”
Dịch Thận Chi ừ một tiếng, xoay người dẫn theo Chu Mi, hai người một trước một sau rời khỏi bệnh viện.
Hứa Hàng ngạc nhiên nhìn bóng dáng rời đi của hai người họ, lẩm bẩm nói: “Cậu ta…”
Hứa Hàng không biết Dịch Thận Chi và Chu Mi đang bên nhau, nếu không phải hôm nay Chu Mi bị thương, thì đến cả Phó Đình Viễn và Du Ân cũng không biết mối quan hệ giữa hai người đã thân mật đến mức đó rồi.
Hiện giờ cứ hễ nhắc tới Dịch Thận Chi thôi là Phó Đình Viễn lại bùng cháy lửa giận, anh dần có thể lý giải được việc Diệp Văn năm lần bảy lượt thấy anh không vừa mắt.
Mặc dù anh coi Chu Mi như em gái mình chứ không phải con gái, nhưng hiện tại anh thực sự có một cảm giác nhìn Dịch Thận Chi không thuận mắt, anh thật không thể tưởng tượng nổi, sau này nếu anh có một cô con gái, anh sẽ đối mặt với việc gả chồng cho con như thế nào đây.
“Đi xem Trịnh Nham.” Nói một câu như vậy với Hứa Hàng, Phó Đình Viễn xoay người dẫn Du Ân rời đi đầu tiên.
Hứa Hàng đứng tại chỗ thở dài một hơi, sau đó cũng cất bước bỏ chạy lấy người.
/914
|