Chương 19: Em ở phòng nào?
Ninh Mông vô thức nói: “Ông xã, em sai rồi. Em không nên sử dụng những thủ đoạn nhỏ đó...anh vừa nói gì vậy?”
Cô sững sờ, nhìn Hoắc Bắc Thần bằng ánh mắt không thể tin được.
Vừa nãy là ảo giác đúng không?
Ánh mắt người đàn ông sâu đến nỗi khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ của anh, đôi môi mỏng của anh khẽ mở, anh chậm rãi nói: "Đem theo gì không?"
Ninh Mông: “...”
Ninh Mông phục hồi tinh thần lại, cô mừng rỡ như điên nói: “Em đi thu xếp, anh đợi một lát!”
Đợi cô đi vào phòng ngủ thu dọn hành lý thì Tề Sam mới phục hồi tinh thần từ trạng thái khiếp sợ: “Lão đại, sao anh lại đồng ý với cô ta?”
Hoắc Bắc Thần không trả lời, khóe môi không thể kiềm chế mà bất giác nhếch lên, tầm mắt nhìn xuyên thấu qua cửa sổ sát đất ở phòng khách, nhìn về phía không trung xa xa, dần dần mơ mơ màng màng.
Tề Sam còn muốn nói gì đó thì thấy Ninh Mông xách chiếc valy hành lý chật cứng đi ra.
Tề Sam: ...
Cô vào phòng thu dọn còn chưa đến năm giây, rất rõ ràng là cô đã sớm thu dọn hành lý từ trước!
Người phụ nữ này thật đáng ghét!
Anh ta tức giận dậm chân: “Cô đã có âm mưu từ trước rồi!”
Ninh Mông nhướn mày đầy đắc ý với anh ta, dáng vẻ khiến người ta nhìn vào chỉ muốn đánh một trận. Nhưng khi Hoắc Bắc Thần quay đầu nhìn thìcô lập tức khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn. Cô cung kính đứng tại chỗ, lễ phép nói: “Em chuẩn bị xong rồi. Nam thần, chúng ta có thể đi được chưa?”
Tề Sam tức muốn hộc máu nhưng thấy Hoắc Bắc Thần như đã đoán trước được mọi chuyện mà nói: “Ừ.”
Tề Sam: ...
Xử lý xong vấn đề của căn nhà. Khi xuống lầu thì ánh mắt Tề Sam vẫn luôn dừng lại trên người Ninh Mông.
Người phụ nữ này không có thay đổi gì so với trước kia, ngực lớn eo thon, ăn mặc sang trọng, lông mày đẹp thanh tú, lộ ra dáng vẻ quyến rũ.
Nếu nói chỗ không giống thì có thể là đôi mắt, dường như nó lanh lợi hơn so với trước kia. Hơn nữa hình như khí chất cũng hơi khác thì phải?
Tuy rằng vẫn không ra bài theo lẽ thường như trước, nhưng trước kia cô khiến người ta cảm thấy cô rất ngốc mà cô của bây giờ tuy nhìn thấy lão đại thì vẫn mặt dày dính lên nhưng lại không khiến người ta thấy phản cảm.
Vì vậy, lão đại đồng ý cho cô dọn qua ở nhờ, định sống thật tốt với cô sao?
Ninh Mông theo sát bước chân của Hoắc Bắc Thần. Mới ra khỏi cửa cầu thang, liền nhìn thấy một chiếc xe Cadillac màu đen dừng ở phía trước.
Ánh mắt của cô đột nhiên sáng lên: “Oa! Cadillac! Nhìn thân xe đơn giản thanh lịch này xem. Đường nét mặt bên thật linh hoạt cộng với nội thất bên trong thật đẹp đẽ. Trang thiết bị đỉnh cao. Quả là vua của các loại xe, xe cực phẩm. Chỉ có chiếc xe này mới phù hợp với khí chất sang trọng của ông xã.”
Hoắc Bắc Thần: “...”
Khóe miệng Tề Sam co rút, nói: “Đây không phải xe của lão đại”
Ninh Mông: ??
Trong nháy mắt nụ cười nịnh hót của cô cứng đờ.
Rắm cầu vòng sai người, cô hơi xấu hổ phải làm sao đây?
Không khí dường như yên lặng trong vài giây.
Chợt, Hoắc Bắc Thần sải bước đến bên cạnh chiếc Cadillac, sau đó lên xe.
Ninh Mông: ?
Cô nhìn Tề Sam, thì thấy anh ta cười ha ha nói: “Lừa cô đó”
Ninh Mông: ...
Cô mím môi nói: “Tôi cảm thấy anh giống như một đĩa cá dưa chua vậy”
Khuôn mặt Tề Sam mơ hồ: “?”
“Vừa chua vừa mặn lại vừa dư thừa”
Nói xong lời này, Ninh Mông đã tìm về mặt mũi, cô nở nụ cười bước lên xe.
Tề Sam: ...
--
Xe nhanh chóng đến nhà họ Hoắc.
Ninh Mông cho rằng biệt thự của Hoắc Bắc Thần phải là một trang viên hàng đầu có chu vi hai nghìn dặm nhưng không ngờ chỉ là một biệt thự nhỏ ba tầng có thêm vườn hoa.
Ninh Mông đứng ở phòng khách hỏi: “Em ở phòng nào?”
Tề Sam nhìn Hoắc Bắc Thần. Không phải là lão đại muốn ngủ cùng với người phụ nữ này chứ?”
/692
|