Nơi ở của Giang Lâu cách khá xa trung tâm, Tống Triệu vò mái tóc lộn xộn, vừa gọi điện thoại vừa gõ cửa căn hộ.
Suốt quãng đường, cậu không liên lạc được với Giang Lâu.
Ngay khi Tống Triệu sắp mất hết kiên nhẫn, cánh cửa bật mở.
Người mở cửa là một cô gái trẻ tuổi xinh xắn.
Trông thấy Tống Triệu, cô nàng thoáng ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Tống Triệu từ trên xuống dưới.
Tống Triệu vội ra cửa nên chỉ kịp choàng đại chiếc hoodie, tóc tai y nguyên như lúc vừa tỉnh dậy, chưa rửa mặt rửa mũi, đã vậy còn xỏ cả dép lê đến đây, nom có chút lôi thôi lếch thếch.
Bị người khác nhìn chằm chằm, Tống Triệu bỗng thấy xấu hổ, theo bản năng kiểm tra địa chỉ nhà, "Xin hỏi đây có phải nhà Giang Lâu không?"
Dường như cô gái cũng chuẩn bị ra ngoài, thấy Tống Triệu nên không trực tiếp đóng cửa lại, sắc mặt không mấy tốt đẹp, nhưng cô vẫn gật đầu với cậu, "Phải."
Nói xong thì vòng qua người Tống Triệu mà đi, không có ý định kéo dài cuộc trò chuyện, thậm chí cũng không hỏi xem cậu là ai.
Tiếng giày cao gót vang vọng trên hành lang.
Tống Triệu nhìn theo bóng lưng đối phương, đột nhiên nhớ đến cuộc điện thoại hôm ấy của Giang Lâu.
Dường như cô gái cũng nhận ra ánh nhìn của cậu, thoáng quay đầu nhìn một cái, rồi mau chóng bước vào thang máy.
Tống Triệu kiềm chế cơn xúc động muốn bỏ về, đi vào trong.
Bên trong bừa bộn như đã lâu không có người ở, trên sàn chất đầy hộp carton, Tống Triệu nhìn thấy điện thoại của Giang Lâu trong những một chiếc hộp gần đó.
Có lẽ là vô tình làm rơi ở đây.
Cửa phòng ngủ không đóng, Tống Triệu vừa đến gần cửa đã nghe tiếng Giang Lâu vọng ra.
"Đã bảo là đi đi mà?" Giang Lâu có chút lớn tiếng, giống như muốn đuổi người nào đó.
"Đi thì đi." Tống Triệu nghẹn họng.
Thật con mẹ nó phiền, rõ ràng đã có người đến chăm sóc anh ta rồi mà.
Tuy cậu cũng chẳng ngu ngốc đến độ cho rằng Giang Lâu giấu bạn gái trong nhà mà vẫn gọi cậu đến, nhưng Tống Triệu không tài nào đè nén cơn uất ức của mình thêm nữa, đã nhiều ngày liền không liên lạc với nhau, nay anh ta lấy cớ bệnh tật buộc cậu phải tới, nào ngờ lại thấy một cô gái bước ra từ căn hộ của anh.
Cậu vừa dứt lời liền trông thấy Giang Lâu chật vật ngồi dậy.
Vẻ mặt Giang Lâu thoáng có chút hoảng hốt, có lẽ vì sốt cao nên gương mặt đỏ bừng cả lên. Gót chân Tống Triệu như bị đóng đinh tại chỗ, rõ ràng muốn cao chạy xa bay nhưng thấy bộ dạng ấy của anh thì lại không nỡ bỏ đi.
"Anh tưởng em sẽ không đến." Giang Lâu ngồi ở đầu giường nhìn cậu.
Tống Triệu ậm ừ, không kìm lòng được sờ lên trán anh, nóng quá.
"Tôi cũng chẳng muốn đến." Tống Triệu cúi đầu nhìn anh, vừa định rụt tay về thì bị Giang Lâu giữ chặt cổ tay, lòng bàn tay anh cũng hâm hấp khác thường.
Giang Lâu nhướng mày, vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt không có tiêu cự.
Tống Triệu sửng sốt, chợt thốt lên: "Trời đất, người anh nóng thế?"
"……Hm." Giang Lâu nở nụ cười, "Nóng lắm à?"
"Bảo sao anh thấy choáng quá trời, nhìn ra ba bốn Tống Triệu nè."
Tống Triệu: "……"
Tống Triệu bất lực, "Anh không uống thuốc sao?"
Vừa nói, cậu vừa đẩy vai Giang Lâu để anh ngã trở lại giường.
Giang Lâu nghe theo, cũng không có ý chống cự, ngoan ngoãn nằm xuống gật đầu: "Lâu không về nhà, anh chưa tìm được thuốc."
Về chuyện này, anh không gạt Tống Triệu.
Anh có hơi quá chén trong buổi liên hoan với đội tối qua, nhà hàng ở gần căn hộ của anh, cộng với việc sắp tới sẽ có vài ngày nghỉ nên anh mới quyết định sẽ về đây.
Không ngờ lại sốt li bì.
Cơ thể của Giang Lâu đã sớm hồi phục kể từ khi anh chuyển qua đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên, chính anh cũng không lường trước được rượu bia sẽ khiến bản thân phát sốt như thế.
Anh không nhớ thuốc thang có sẵn trong nhà đã mua từ hồi nào, lâu rồi không về nên cũng quên khuấy mình để thuốc ở đâu.
Tống Triệu thở dài, "Thế sao không nhờ ai mua cho chứ? Vừa này có người đi ra từ nhà anh còn gì? Không phải người ta đến chăm sóc anh à?"
Tống Triệu vừa nói vừa đi ra rót nước cho anh, không nhận ra giọng điệu chua như giấm của mình.
Giang Lâu hiểu ngay cậu nhắc đến ai, rướn đầu nhìn theo bóng lưng Tống Triệu, đợi đến khi cậu bưng ly nước vào phòng thì mới mỉm cười, nói, "Nó không đến chăm anh đâu."
Tống Triệu hơi khựng lại.
Giang Lâu nhìn vẻ mặt cứng đờ của cậu, nụ cười càng thêm dịu dàng, "Vừa nãy hai em chạm mặt nhau rồi nhỉ?"
"Em gái anh, em ruột."
Nhà anh có hai anh em, Giang Anh và Tống Triệu bằng tuổi, còn trẻ nên được người nhà chiều suốt sinh hư.
Sao có thể biết chăm sóc anh được.
Chỉ biết đến đây gây rắc rối cho anh thôi.
Tống Triệu sững người, ậm ừ mãi mới nói, "Cô ấy là ai thì liên quan gì đến tôi, sao không đi mà gọi cô ấy đến chăm ấy?"
Rõ ràng đã có em gái ruột rồi còn cố tình lừa thêm cậu đến.
Nhưng Tống Triệu bỗng cảm nhận được tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.
Giang Lâu không hề nóng giận, vẫn chỉ mỉm cười.
Tống Triệu thấy nụ cười ấy thì khó chịu, rõ là vẻ mặt anh ta lúc này tái nhợt không chút máu. Cậu cầm ly nước đã uống xong của anh, cố không nổi nóng căn dặn, "Tôi đi mua thuốc."
"Anh nghỉ ngơi đi."
Chờ sau khi Tống Triệu ra ngoài, một lúc sau Giang Lâu bỗng giơ tay che mắt.
Thật ra việc Giang Anh đến đây cũng nằm ngoài dự tính của anh, cô bé ghé qua khi anh đang gọi điện cho Tống Triệu, vì vô tình vấp phải thứ đồ lộn xộn dưới chân ghế sofa nên mới làn rơi điện thoại.
Một thời gian trước, Giang Lâu đã quay về nhà chính. Thật lòng thì, anh đã ít liên hệ với gia đình kể từ khi bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp, ba mẹ anh không ủng hộ việc chơi game nhưng tựu chung họ cũng không phản đối. Suy cho cùng, nhà họ Giang là cả một gia tộc lớn, không phải chỉ có anh mới có thể kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, vì thế ba mẹ anh luôn rất cởi mở về việc này.
Nhưng họ lại lo sốt vó trước cái cảnh thằng con mình độc thân suốt nhiều năm liền.
Giang Lâu bất đắc dĩ bật cười, nhắm mắt lại.
Kể cả sau khi quyết định hẹn hò với Tống Triệu, Giang Lâu vẫn luôn đắn đo.
Anh không chắc liệu mình có thể ở bên Tống Triệu mãi mãi hay không, nhưng anh nhất định phải nói cho gia đình biết chuyện này.
Người phản đối mạnh mẽ nhất lại chính là Giang Anh.
Từ nhỏ Giang Anh đã ỷ lại vào anh, cũng xem anh là hình mẫu mà học theo.
Vì chuyện này mà Giang Anh đã bí mật điều tra Tống Triệu.
Giang Lâu nuông chiều em gái mình là điều không thể chối cãi, song anh hoàn toàn không thể chấp nhận hành vi của con bé.
Vì thế mới xảy ra tình huống Giang Anh nghe tin anh về nước bèn tới khắc khẩu sinh sự, ngẫu nhiên làm sao đụng mặt Tống Triệu.
Giang Lâu không rõ liệu mọi thứ có phải do định mệnh đã an bài hay không.
-
Lúc Tống Chiêu trở về, Giang Lâu đã ngủ thiếp đi, anh nghiêng đầu, đạp chăn bông rơi xuống đất.
Tống Triệu bất đắc dĩ giúp anh đắp chăn lại, kiểm tra nhiệt độ trên trán rồi mới gọi anh dậy.
"Đo nhiệt kế đi." Trông thấy Giang Lâu ngơ ngác tỉnh lại, Tống Triệu vội nhét nhiệt kế vào miệng anh.
Thoạt nhìn Giang Lâu còn ỉu xìu hơn vừa nãy, Tống Triệu lo rằng nếu còn kéo dài tình trạng này thì anh sẽ mau chóng kiệt sức.
"Lần sau anh phải tự mua thuốc trước đi nhé? Trước khi trở nặng thì cũng chạy vặt được đấy thôi?" Tống Triệu nổi giận.
Cái bộ dạng nửa sống nửa chết của Giang Lâu khiến cậu sốt hết cả ruột.
Giang Lâu ngậm nhiệt kế không nói chuyện được, chỉ có thể dựa vào đầu giường, cầm tay Tống Triệu trấn an.
Tống Triệu cũng không tránh.
Ba phút sau Tống Triệu kiểm tra nhiệt kế, "38.5 độ" Cậu bùng nổ, "Ngộ nhỡ tôi không đến thì anh định tự thiêu ở nhà hay sao? Nói cho mà biết, tôi không rảnh đi nhặt xác anh đâu."
Giang Lâu không chạnh lòng, cười xòa, "Ừ, em sẽ đến mà."
"Tôi sẽ không." Tống Triệu vừa rầy vừa lấy thuốc cho anh, "Anh cho rằng chúng ta có quan hệ gì mà tôi phải lo cho cái thây anh hả?"
Nhắc đến đây, Giang Lâu bỗng dưng im lặng đến lạ.
Tống Triệu thấy anh không trả lời, trong lòng lại trầm xuống, lồng ngực tức tối khó chịu, cậu tiếp tục lải nhải, "Anh ngủ đi, tôi ra sofa nằm một lát."
Tống Triệu không đợi Giang Lâu đồng ý, phóng ra khỏi phòng ngủ, sau khi đóng cửa thì đứng thẫn thờ một chập.
Từ từ thôi, từ từ rồi cũng kết thúc.
-
Đến tối, Giang Lâu đã hết nóng, cơn sốt tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Tống Triệu ở nhà anh cả buổi chiều, cũng may chiều nay cậu không có tiết.
Tống Triệu nằm chen chúc trên sofa đau hết cả lưng, vẻ mặt cậu không vui rót một ly nước mang vào phòng ngủ cho Giang Lâu, Giang Lâu dựa vào đầu giường, bất động nhìn cậu.
Tay Tống Triệu run lên: "Anh nhìn tôi làm gì?"
"Không được nhìn sao?" Giang Lâu cười, "Mắt của anh mà em cũng cấm à?"
Tống Triệu lười cãi cọ với anh, đưa nước xong thì định ra ngoài ngay, đúng lúc cậu không muốn ở chung không gian với anh ta.
Thấy cậu lại muốn chạy trốn, Giang Lâu vội chụp được tay cậu.
Lòng bàn tay Giang Lâu đổ mồ hôi, cơn sốt của anh vừa mới lui, khắp người nhớp nháp chưa kịp tắm rửa.
Tống Triệu khó chịu giãy giụa.
"Em không thể ở lại với anh một lúc được sao?" Giang Lâu nhìn cậu, nghiêm túc hỏi.
Tống Triệu không rõ anh ta thật sự không nhớ hai người đã lâu rồi không liên lạc, hay vì anh ta nghĩ ấy chỉ là chuyện nhỏ nên dửng dưng như không. Cậu cúi đầu, bàn tay hai người đan chồng chéo nhau, Tống Triệu khịt mũi, nghiêm túc nói: "Giang Lâu này."
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Giang Lâu.
Dường như cậu có thể thấy ảnh ngược của mình trong đôi mắt ấy.
"Hay là chúng ta thôi đi."
Tống Triệu biết mình rất yếu đuối, cậu thật sự không muốn cả ngày cứ phải đoán già đoán non bạn trai mình là thẳng hay cong, liệu sau này anh có kết hôn với một người phụ nữ nào đó không, có lẽ nào anh không thích cậu không.
Cậu không có cảm giác an toàn, càng không dám đối mặt với những cục diện đó.
Yết hầu Giang Lâu khẽ động, siết chặt tay, "Tống Triệu, mấy ngày trước anh..."
Chưa dứt câu, Tống Triệu đã ngắt lời anh: "Tôi không cần lý do."
Không liên hệ là không liên hệ, lấy đâu ra nhiều lý do vậy.
Tống Triệu nghĩ, nếu cậu thực sự thích anh, sao có thể ngồi im khi đối phương không liên lạc với mình suốt mấy ngày trời như thế?
Cho nên có lẽ cậu cũng không thích Giang Lâu đến vậy, có lẽ chỉ là cậu tham lam lòng tốt của anh mà thôi.
"……Tống Triệu." Giang Lâu không còn duy trì nụ cười ôn hòa như thường lệ, cắt ngang lời nói tuyệt vọng của Tống Triệu, "Mấy ngày trước anh đã come out với gia đình."
Tống Triệu còn muốn nói rất nhiều.
Muốn nói rằng cậu đã thử theo ý anh rồi, xin anh hãy buông tha cho cậu.
Nhưng cậu không ngờ được Giang Lâu sẽ nói như vậy.
Tống Triệu sửng sốt.
Mất một lúc sau cậu mới nghe thấy giọng nói ngắt quãng của mình, "....Come out thì có thể bạo lực lạnh với tôi sao?"
Nghe vô cùng ấm ức, nào còn dáng vẻ dứt khoát vừa rồi.
Giang Lâu ngẩn ra, sau đó cười lớn: "Không có bạo lực lạnh, anh cũng không cố ý phớt lờ em."
Anh kéo Tống Triệu vào lòng, "Anh xin lỗi."
"Chuyện này có hơi khó nói."
Tống Triệu không kịp phòng bị, bị Giang Lâu ôm chặt cứng, cảm nhận được Giang Lâu vỗ vỗ lưng cậu: "Em chặn anh mà?"
Hành động của anh giống như đang dỗ dành một đứa nhỏ, nhưng lời nói mang ý nhắc khéo.
"Tôi chặn có mấy hôm?" Tống Triệu giãy ra, có chút mất tự nhiên.
Hai người họ chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi bao giờ, ngoại trừ cái đêm điên cuồng mà cậu chẳng còn nhớ gì ấy.
Bây giờ Giang Lâu đột nhiên lại làm vậy, Tống Triệu không kịp thích ứng.
Suốt quãng đường, cậu không liên lạc được với Giang Lâu.
Ngay khi Tống Triệu sắp mất hết kiên nhẫn, cánh cửa bật mở.
Người mở cửa là một cô gái trẻ tuổi xinh xắn.
Trông thấy Tống Triệu, cô nàng thoáng ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Tống Triệu từ trên xuống dưới.
Tống Triệu vội ra cửa nên chỉ kịp choàng đại chiếc hoodie, tóc tai y nguyên như lúc vừa tỉnh dậy, chưa rửa mặt rửa mũi, đã vậy còn xỏ cả dép lê đến đây, nom có chút lôi thôi lếch thếch.
Bị người khác nhìn chằm chằm, Tống Triệu bỗng thấy xấu hổ, theo bản năng kiểm tra địa chỉ nhà, "Xin hỏi đây có phải nhà Giang Lâu không?"
Dường như cô gái cũng chuẩn bị ra ngoài, thấy Tống Triệu nên không trực tiếp đóng cửa lại, sắc mặt không mấy tốt đẹp, nhưng cô vẫn gật đầu với cậu, "Phải."
Nói xong thì vòng qua người Tống Triệu mà đi, không có ý định kéo dài cuộc trò chuyện, thậm chí cũng không hỏi xem cậu là ai.
Tiếng giày cao gót vang vọng trên hành lang.
Tống Triệu nhìn theo bóng lưng đối phương, đột nhiên nhớ đến cuộc điện thoại hôm ấy của Giang Lâu.
Dường như cô gái cũng nhận ra ánh nhìn của cậu, thoáng quay đầu nhìn một cái, rồi mau chóng bước vào thang máy.
Tống Triệu kiềm chế cơn xúc động muốn bỏ về, đi vào trong.
Bên trong bừa bộn như đã lâu không có người ở, trên sàn chất đầy hộp carton, Tống Triệu nhìn thấy điện thoại của Giang Lâu trong những một chiếc hộp gần đó.
Có lẽ là vô tình làm rơi ở đây.
Cửa phòng ngủ không đóng, Tống Triệu vừa đến gần cửa đã nghe tiếng Giang Lâu vọng ra.
"Đã bảo là đi đi mà?" Giang Lâu có chút lớn tiếng, giống như muốn đuổi người nào đó.
"Đi thì đi." Tống Triệu nghẹn họng.
Thật con mẹ nó phiền, rõ ràng đã có người đến chăm sóc anh ta rồi mà.
Tuy cậu cũng chẳng ngu ngốc đến độ cho rằng Giang Lâu giấu bạn gái trong nhà mà vẫn gọi cậu đến, nhưng Tống Triệu không tài nào đè nén cơn uất ức của mình thêm nữa, đã nhiều ngày liền không liên lạc với nhau, nay anh ta lấy cớ bệnh tật buộc cậu phải tới, nào ngờ lại thấy một cô gái bước ra từ căn hộ của anh.
Cậu vừa dứt lời liền trông thấy Giang Lâu chật vật ngồi dậy.
Vẻ mặt Giang Lâu thoáng có chút hoảng hốt, có lẽ vì sốt cao nên gương mặt đỏ bừng cả lên. Gót chân Tống Triệu như bị đóng đinh tại chỗ, rõ ràng muốn cao chạy xa bay nhưng thấy bộ dạng ấy của anh thì lại không nỡ bỏ đi.
"Anh tưởng em sẽ không đến." Giang Lâu ngồi ở đầu giường nhìn cậu.
Tống Triệu ậm ừ, không kìm lòng được sờ lên trán anh, nóng quá.
"Tôi cũng chẳng muốn đến." Tống Triệu cúi đầu nhìn anh, vừa định rụt tay về thì bị Giang Lâu giữ chặt cổ tay, lòng bàn tay anh cũng hâm hấp khác thường.
Giang Lâu nhướng mày, vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt không có tiêu cự.
Tống Triệu sửng sốt, chợt thốt lên: "Trời đất, người anh nóng thế?"
"……Hm." Giang Lâu nở nụ cười, "Nóng lắm à?"
"Bảo sao anh thấy choáng quá trời, nhìn ra ba bốn Tống Triệu nè."
Tống Triệu: "……"
Tống Triệu bất lực, "Anh không uống thuốc sao?"
Vừa nói, cậu vừa đẩy vai Giang Lâu để anh ngã trở lại giường.
Giang Lâu nghe theo, cũng không có ý chống cự, ngoan ngoãn nằm xuống gật đầu: "Lâu không về nhà, anh chưa tìm được thuốc."
Về chuyện này, anh không gạt Tống Triệu.
Anh có hơi quá chén trong buổi liên hoan với đội tối qua, nhà hàng ở gần căn hộ của anh, cộng với việc sắp tới sẽ có vài ngày nghỉ nên anh mới quyết định sẽ về đây.
Không ngờ lại sốt li bì.
Cơ thể của Giang Lâu đã sớm hồi phục kể từ khi anh chuyển qua đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên, chính anh cũng không lường trước được rượu bia sẽ khiến bản thân phát sốt như thế.
Anh không nhớ thuốc thang có sẵn trong nhà đã mua từ hồi nào, lâu rồi không về nên cũng quên khuấy mình để thuốc ở đâu.
Tống Triệu thở dài, "Thế sao không nhờ ai mua cho chứ? Vừa này có người đi ra từ nhà anh còn gì? Không phải người ta đến chăm sóc anh à?"
Tống Triệu vừa nói vừa đi ra rót nước cho anh, không nhận ra giọng điệu chua như giấm của mình.
Giang Lâu hiểu ngay cậu nhắc đến ai, rướn đầu nhìn theo bóng lưng Tống Triệu, đợi đến khi cậu bưng ly nước vào phòng thì mới mỉm cười, nói, "Nó không đến chăm anh đâu."
Tống Triệu hơi khựng lại.
Giang Lâu nhìn vẻ mặt cứng đờ của cậu, nụ cười càng thêm dịu dàng, "Vừa nãy hai em chạm mặt nhau rồi nhỉ?"
"Em gái anh, em ruột."
Nhà anh có hai anh em, Giang Anh và Tống Triệu bằng tuổi, còn trẻ nên được người nhà chiều suốt sinh hư.
Sao có thể biết chăm sóc anh được.
Chỉ biết đến đây gây rắc rối cho anh thôi.
Tống Triệu sững người, ậm ừ mãi mới nói, "Cô ấy là ai thì liên quan gì đến tôi, sao không đi mà gọi cô ấy đến chăm ấy?"
Rõ ràng đã có em gái ruột rồi còn cố tình lừa thêm cậu đến.
Nhưng Tống Triệu bỗng cảm nhận được tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.
Giang Lâu không hề nóng giận, vẫn chỉ mỉm cười.
Tống Triệu thấy nụ cười ấy thì khó chịu, rõ là vẻ mặt anh ta lúc này tái nhợt không chút máu. Cậu cầm ly nước đã uống xong của anh, cố không nổi nóng căn dặn, "Tôi đi mua thuốc."
"Anh nghỉ ngơi đi."
Chờ sau khi Tống Triệu ra ngoài, một lúc sau Giang Lâu bỗng giơ tay che mắt.
Thật ra việc Giang Anh đến đây cũng nằm ngoài dự tính của anh, cô bé ghé qua khi anh đang gọi điện cho Tống Triệu, vì vô tình vấp phải thứ đồ lộn xộn dưới chân ghế sofa nên mới làn rơi điện thoại.
Một thời gian trước, Giang Lâu đã quay về nhà chính. Thật lòng thì, anh đã ít liên hệ với gia đình kể từ khi bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp, ba mẹ anh không ủng hộ việc chơi game nhưng tựu chung họ cũng không phản đối. Suy cho cùng, nhà họ Giang là cả một gia tộc lớn, không phải chỉ có anh mới có thể kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, vì thế ba mẹ anh luôn rất cởi mở về việc này.
Nhưng họ lại lo sốt vó trước cái cảnh thằng con mình độc thân suốt nhiều năm liền.
Giang Lâu bất đắc dĩ bật cười, nhắm mắt lại.
Kể cả sau khi quyết định hẹn hò với Tống Triệu, Giang Lâu vẫn luôn đắn đo.
Anh không chắc liệu mình có thể ở bên Tống Triệu mãi mãi hay không, nhưng anh nhất định phải nói cho gia đình biết chuyện này.
Người phản đối mạnh mẽ nhất lại chính là Giang Anh.
Từ nhỏ Giang Anh đã ỷ lại vào anh, cũng xem anh là hình mẫu mà học theo.
Vì chuyện này mà Giang Anh đã bí mật điều tra Tống Triệu.
Giang Lâu nuông chiều em gái mình là điều không thể chối cãi, song anh hoàn toàn không thể chấp nhận hành vi của con bé.
Vì thế mới xảy ra tình huống Giang Anh nghe tin anh về nước bèn tới khắc khẩu sinh sự, ngẫu nhiên làm sao đụng mặt Tống Triệu.
Giang Lâu không rõ liệu mọi thứ có phải do định mệnh đã an bài hay không.
-
Lúc Tống Chiêu trở về, Giang Lâu đã ngủ thiếp đi, anh nghiêng đầu, đạp chăn bông rơi xuống đất.
Tống Triệu bất đắc dĩ giúp anh đắp chăn lại, kiểm tra nhiệt độ trên trán rồi mới gọi anh dậy.
"Đo nhiệt kế đi." Trông thấy Giang Lâu ngơ ngác tỉnh lại, Tống Triệu vội nhét nhiệt kế vào miệng anh.
Thoạt nhìn Giang Lâu còn ỉu xìu hơn vừa nãy, Tống Triệu lo rằng nếu còn kéo dài tình trạng này thì anh sẽ mau chóng kiệt sức.
"Lần sau anh phải tự mua thuốc trước đi nhé? Trước khi trở nặng thì cũng chạy vặt được đấy thôi?" Tống Triệu nổi giận.
Cái bộ dạng nửa sống nửa chết của Giang Lâu khiến cậu sốt hết cả ruột.
Giang Lâu ngậm nhiệt kế không nói chuyện được, chỉ có thể dựa vào đầu giường, cầm tay Tống Triệu trấn an.
Tống Triệu cũng không tránh.
Ba phút sau Tống Triệu kiểm tra nhiệt kế, "38.5 độ" Cậu bùng nổ, "Ngộ nhỡ tôi không đến thì anh định tự thiêu ở nhà hay sao? Nói cho mà biết, tôi không rảnh đi nhặt xác anh đâu."
Giang Lâu không chạnh lòng, cười xòa, "Ừ, em sẽ đến mà."
"Tôi sẽ không." Tống Triệu vừa rầy vừa lấy thuốc cho anh, "Anh cho rằng chúng ta có quan hệ gì mà tôi phải lo cho cái thây anh hả?"
Nhắc đến đây, Giang Lâu bỗng dưng im lặng đến lạ.
Tống Triệu thấy anh không trả lời, trong lòng lại trầm xuống, lồng ngực tức tối khó chịu, cậu tiếp tục lải nhải, "Anh ngủ đi, tôi ra sofa nằm một lát."
Tống Triệu không đợi Giang Lâu đồng ý, phóng ra khỏi phòng ngủ, sau khi đóng cửa thì đứng thẫn thờ một chập.
Từ từ thôi, từ từ rồi cũng kết thúc.
-
Đến tối, Giang Lâu đã hết nóng, cơn sốt tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Tống Triệu ở nhà anh cả buổi chiều, cũng may chiều nay cậu không có tiết.
Tống Triệu nằm chen chúc trên sofa đau hết cả lưng, vẻ mặt cậu không vui rót một ly nước mang vào phòng ngủ cho Giang Lâu, Giang Lâu dựa vào đầu giường, bất động nhìn cậu.
Tay Tống Triệu run lên: "Anh nhìn tôi làm gì?"
"Không được nhìn sao?" Giang Lâu cười, "Mắt của anh mà em cũng cấm à?"
Tống Triệu lười cãi cọ với anh, đưa nước xong thì định ra ngoài ngay, đúng lúc cậu không muốn ở chung không gian với anh ta.
Thấy cậu lại muốn chạy trốn, Giang Lâu vội chụp được tay cậu.
Lòng bàn tay Giang Lâu đổ mồ hôi, cơn sốt của anh vừa mới lui, khắp người nhớp nháp chưa kịp tắm rửa.
Tống Triệu khó chịu giãy giụa.
"Em không thể ở lại với anh một lúc được sao?" Giang Lâu nhìn cậu, nghiêm túc hỏi.
Tống Triệu không rõ anh ta thật sự không nhớ hai người đã lâu rồi không liên lạc, hay vì anh ta nghĩ ấy chỉ là chuyện nhỏ nên dửng dưng như không. Cậu cúi đầu, bàn tay hai người đan chồng chéo nhau, Tống Triệu khịt mũi, nghiêm túc nói: "Giang Lâu này."
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Giang Lâu.
Dường như cậu có thể thấy ảnh ngược của mình trong đôi mắt ấy.
"Hay là chúng ta thôi đi."
Tống Triệu biết mình rất yếu đuối, cậu thật sự không muốn cả ngày cứ phải đoán già đoán non bạn trai mình là thẳng hay cong, liệu sau này anh có kết hôn với một người phụ nữ nào đó không, có lẽ nào anh không thích cậu không.
Cậu không có cảm giác an toàn, càng không dám đối mặt với những cục diện đó.
Yết hầu Giang Lâu khẽ động, siết chặt tay, "Tống Triệu, mấy ngày trước anh..."
Chưa dứt câu, Tống Triệu đã ngắt lời anh: "Tôi không cần lý do."
Không liên hệ là không liên hệ, lấy đâu ra nhiều lý do vậy.
Tống Triệu nghĩ, nếu cậu thực sự thích anh, sao có thể ngồi im khi đối phương không liên lạc với mình suốt mấy ngày trời như thế?
Cho nên có lẽ cậu cũng không thích Giang Lâu đến vậy, có lẽ chỉ là cậu tham lam lòng tốt của anh mà thôi.
"……Tống Triệu." Giang Lâu không còn duy trì nụ cười ôn hòa như thường lệ, cắt ngang lời nói tuyệt vọng của Tống Triệu, "Mấy ngày trước anh đã come out với gia đình."
Tống Triệu còn muốn nói rất nhiều.
Muốn nói rằng cậu đã thử theo ý anh rồi, xin anh hãy buông tha cho cậu.
Nhưng cậu không ngờ được Giang Lâu sẽ nói như vậy.
Tống Triệu sửng sốt.
Mất một lúc sau cậu mới nghe thấy giọng nói ngắt quãng của mình, "....Come out thì có thể bạo lực lạnh với tôi sao?"
Nghe vô cùng ấm ức, nào còn dáng vẻ dứt khoát vừa rồi.
Giang Lâu ngẩn ra, sau đó cười lớn: "Không có bạo lực lạnh, anh cũng không cố ý phớt lờ em."
Anh kéo Tống Triệu vào lòng, "Anh xin lỗi."
"Chuyện này có hơi khó nói."
Tống Triệu không kịp phòng bị, bị Giang Lâu ôm chặt cứng, cảm nhận được Giang Lâu vỗ vỗ lưng cậu: "Em chặn anh mà?"
Hành động của anh giống như đang dỗ dành một đứa nhỏ, nhưng lời nói mang ý nhắc khéo.
"Tôi chặn có mấy hôm?" Tống Triệu giãy ra, có chút mất tự nhiên.
Hai người họ chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi bao giờ, ngoại trừ cái đêm điên cuồng mà cậu chẳng còn nhớ gì ấy.
Bây giờ Giang Lâu đột nhiên lại làm vậy, Tống Triệu không kịp thích ứng.
/87
|