Chương 1.1
Vào buổi sáng mười giờ hai mươi tám phút, ngày 7, tháng 7, năm 2018, tại khách sạn Hỗ Thành Dục Thịnh.
Đào Mộ dẫm lên mép của sân thượng. Ngày mùa hè nắng chói chang, gió lớn thổi vù vù. Hơi hơi cúi đầu liền có thể nhìn thấy trung tâm thành thị được xây dựng từ bê tông cốt thép, một hàng dài những chiếc siêu xe màu đỏ lướt trên ngã tư đường phố ngoằn ngoèo đang từ từ tiến đến khách sạn tạo nên một đường màu đỏ bắt mắt.
Đào Mộ bình tĩnh nhìn chăm chú vào đoàn xe, ánh mắt như có thể xuyên thấu qua tấm kim loại màu đỏ lạnh lẽo, liền nhìn thấy Thẩm Dục cùng người nhà họ Thẩm ngồi trong xe cưới.
Điện thoại di động trong túi quần không ngừng reo vang, khuôn mặt Đào Mộ không biểu cảm nhận cuộc gọi. Tiếng cầu xin khóc lóc của Đại Mao được truyền đến: "Anh Mộ, em cầu xin anh, chúng ta có thể suy nghĩ lại một chút, anh đừng kích động như vậy—"
“Tôi không kích động.” Đào Mộ cúi đầu, tất cả chúng sinh dưới chân đều như kiến, gió thổi vù vù bên tai, mơ hồ có thể nhìn thấy ở dưới lầu là hiện trường trang trí tân hôn cùng đám đông chúc phúc.
“Tôi đã suy nghĩ cặn kẽ rồi.” Đào Mộ nói một cách chắc chắn. Anh suy ngẫm một chút rồi cong lên khóe miệng: "Cậu nói xem, người nhà họ Thẩm sẽ như thế nào khi nhìn thấy thi thể của tôi?"
Anh thực sự rất tò mò, để bảo vệ Thẩm Dục chỉ là người ngoài như vậy, nhà họ Thẩm không ngần ngại chỉ trích, lạnh lùng hờ hững với anh là đứa con trai ruột thịt này, khi họ nhìn thấy thi thể của anh máu thịt lẫn lộn thì có hối hận khi đuổi anh ra khỏi nhà họ Thẩm hay không?
"Anh Mộ~"
Lời cầu xin phản đối của Đại Mao truyền đến bên tai, Đào Mộ mắt điếc tai ngơ: "... Nói đến đây, tôi phải cảm tạ cậu đã báo tin cho tôi. Nếu không có cậu, tôi thật sự đã bị tên khốn kiếp Trác Nghiêm hãm hại rồi. Tôi thật sự rất buồn bực. Tiểu bạch kiểm* Thẩm Dục có cái gì tốt? Một người, hai người gặp anh ta đều như bị quỷ mê hoặc tâm hồn. Cậu nói xem Trác Nghiêm đi theo tôi cũng đã ba bốn năm rồi đi? Lúc trước vì để lấy lòng tôi, cũng không ít lần cho người ngáng chân Thẩm Dục. Sao lúc này đột nhiên lại tình sâu thắm thiết với tên tiểu bạch kiểm kia, lại dám ở trước mặt tôi liên tục giở thủ đoạn?"
*Tiểu bạch kiểm: Những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc), công tử bột…
"Anh Mộ~"
"Bất quá như vậy cũng tốt. Tóm lại đã làm cho tôi biết rằng không có gì để lưu luyến trong thế giới thần kinh này." Đào Mộ khẽ cười một tiếng, thực sự không thể hiểu tại sao tất cả những người anh ấy quan tâm cuối cùng lại yêu thích tên Thẩm Dục tu hú chiếm tổ kia.
"Tại sao lại không có gì để lưu luyến cả chứ? Anh Mộ, anh có tiền, có năng lực, lớn lên còn đẹp trai như vậy. Trên đời này có một bó lớn người tốt đang chờ anh. Hà tất gì anh lại phải chết vì một tên mục nát như vậy?” Điện thoại truyền đến tiếng Đại Mao chua xót cầu xin, thực sự không hiểu tại sao Đào Mộ lại đi đến bước đường ngày hôm nay: "Anh đang ở đâu, đừng náo loạn nữa, được không?"
Đừng náo loạn nữa?!
Đào Mộ giễu cợt: "Vương Dã, cậu cũng nghĩ tôi gây rắc rối sao? Nghĩ tôi không nên tranh giành với Thẩm Dục?" Nhưng mà dựa vào cái gì chứ, nói cho cùng anh mới là con của nhà họ Thẩm, mọi thứ Thẩm Dục có vốn nên thuộc về anh. Anh chỉ muốn lấy lại những gì của chính mình. Làm cho Thẩm Dục thiên chi kiêu tử (con cưng của trời) cao cao tại thượng kia cũng phải nếm trải những tủi nhục, đau khổ mà anh đã phải gánh chịu, như thế nào anh lại trở thành tội ác tày trời?
Vương Dã sửng sốt, qua nhiều năm như vậy, Đào Mộ chưa bao giờ gọi đại danh của anh ta trong những cuộc trò chuyện riêng.
Trong lòng Vương Dã dâng lên một nỗi bất an sâu sắc: "Em không có! Đào Mộ anh đừng nói sang chuyện khác, Đào Mộ, anh biết là em sẽ không chán ghét anh. Cả đời này em sẽ không bao giờ chán ghét anh. Chúng ta là anh em tốt của nhau, kể cả Tiểu Béo và Phùng Viễn. Tất cả chúng em cho tới bây giờ đều luôn đứng về phía anh."
Cũng phải. Đào Mộ sẵn sàng tin tưởng những gì Vương Dã nói. Đáng tiếc chính là người của anh đều không có kết cục tốt gì. Có lẽ nhà họ Thẩm nói đúng, Đào Mộ anh là sao chổi. Càng ở gần anh càng xui xẻo.
"... Trác Nghiêm muốn hãm hại tôi, nhưng bị tôi tương kế tựu kế. Bây giờ chính anh ta là người phải bồi thường hơn mười triệu nhân dân tệ. Đúng rồi, trước khi đi, tôi còn chiếu cố giẫm đạp một cước vào ‘gốc rễ’ của anh ta. Phỏng chừng nửa đời sau của anh ta sẽ phải trở thành thái giám và sống trong ngục tù. Cậu hãy nhớ, đến lúc đó chuẩn bị một chút, để Trác Nghiêm ở chung ngục giam với Tiểu Viễn, cũng coi như tôi đã giúp Tiểu Béo báo thù ..."
/398
|