Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu
Chương 96 - Trong gió biển hôn môi em
/135
|
Con hải yêu này thân hình to lớn khổng lồ, thịt chất đống trên quảng trường như một ngọn núi nhỏ.
Mấy chục người trên đảo hợp sức cùng ăn nhưng cũng chưa ăn xong phần chóp đỉnh của ngọn núi thịt này.
Sau khi ăn xong, mọi người ai về nhà náy, nồi niêu xoong chảo các thứ cũng thu dọn sạch sẽ.
Chỉ còn dụng cụ nướng chưa thu dọn, bọn người Tống Châu còn đang dùng.
Lục Áo còn đang ăn.
Năng lương trong thịt hải yêu rất lớn, cậu ăn xong cảm thấy có hơi say, trên khuôn mặt trắng nõn phủ lên một lớp hồng nhạt.
Người cũng có chút choáng, chậm chạp đi rất nhiều.
Thoạt nhìn vừa mềm vừa ngoan.
Hữu Lê đang nướng thịt thấy vậy âm thầm kinh hãi, " Đại ca, có tiếp tục cho ăn nữa không? Tôi thấy Lục Áo hình như ăn đủ rồi đó."
Tống Châu nhìn chằm chằm Lục Áo, động tác gắp thịt vào trong dĩa cho cậu cũng ngừng lại.
Lục Áo thấy anh không gắp nữa, khó hiểu chớp chớp mắt, hai tay ôm cánh tay anh, di chuyển tay anh từ dưới bàn đến trước cái dĩa.
Tống Châu thả lỏng cách tay tuỳ ý cậu di chuyển.
Lục Áo vốn định bảo anh tiếp tục gắp thịt cho mình, thấy anh đứng im như thế, giọng nói mơ hồ hỏi:" Không gắp nữa sao?"
Cậu nói xong còn lắc lắc cánh tay Tống Châu, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn thẳng anh, nhìn thẳng vào trong lòng người.
Hữu Lê bên cạnh hít một ngụm khí lạnh.
Sao trạng thái khi say và khi tỉnh của cậu ta khác biệt lớn dữ vậy.
Hai mắt Tống Châu mang theo ý cười, "Có no quá không?"
Lục Áo dừng động tác lại, cẩn thận cảm nhận một hồi, lắc đầu.
Tống Châu cúi đầu, tay phải vẫn để cậu ôm, tay trái lách qua tay cậu, nhẹ nhàng sờ sờ phần bụng cậu.
Lục Áo cúi đầu, nhìn bàn tay trên bụng mình, trong mắt loé lên sự hiếu kỳ.
Khi Tống Châu rút tay về, tiện thể sờ sờ mặt cậu.
Bụng cậu vẫn ổn, bằng phẳng gầy gò như cũ, không có cảm giác căng tròn.
Cho nên vẫn có thể ăn tiếp.
Tống Châu tiếp tục đút cậu ăn.
Bởi vì tay phải bị cậu ôm rồi, chỉ có thể đổi thành tay trái gắp thịt cho cậu ăn.
Gắp xong rồi nướng tiếp.
Nhiệt độ của ngọn lửa không đủ, những miếng thịt bỏ lên nướng sau này đều chưa kịp chín mà Lục Áo đã mau chóng giải quyết xong phần thịt vừa được gắp cho.
Tống Châu nhìn cậu, anh dứt khoát bỏ thịt vào trong dĩa rồi dùng năng lực của mình nướng.
Tay anh phất qua mặt trên thịt một cái, nó đã dễ dàng nướng chín.
Phần thịt nướng ra bên ngoài vàng giòn, bên trong tươi non, tính ra còn nhanh và đẹp hơn dùng lửa thường nướng.
Hữu Lê thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, cách này đúng là tiện lợi thật, nhưng tiêu hao rất lớn, người khác đều dùng để chiến đấu, chưa từng thấy ai rảnh đến mức dùng kỹ năng này để nướng thịt cả, quá lãng phí rồi!
Lửa vẫn còn đây, công cụ hình người là anh cũng còn đây, chẳng lẽ chờ một chút cũng không được sao?
Có cần phải dùng pháp thuật để nướng như vậy không?
Tống Châu không để tâm anh ta đang nghĩ gì, chỉ chăm chăm nướng từng miếng thịt cho Lục Áo.
Khi đút ăn, Tống Châu thường sờ bụng Lục Áo phán đoán xem cậu đã ăn no chưa.
Lục Áo đã ăn tới say ngất rồi, trước giờ cậu chưa từng một hơi ăn nhiều đồ ăn có chứa linh lực như vậy.
Ăn càng nhiều khiến cậu càng say, cậu từ từ không khống chế được biểu cảm của bản thân, trên măt đầy sự mãn nguyện.
Không biết ăn hết bao nhiêu miếng, Lục Áo cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng.
Mồ hôi toát ra, quần áo bí hơi làm cậu cảm thấy ngứa ngáy, cậu khó chịu đưa tay cởi quần áo của chính mình.
Quần áo da cá là kiểu cổ chui, chất liệu vô cùng bền chắc, cậu đưa tay kéo một hồi lâu mà vẫn không cởi ra được.
Loại cảm giác này khiến cậu có chút cáu kỉnh, cậu theo bản năng muốn vẫy vẫy đuôi.
Máu nóng xông lên ót, hai mắt Lục Áo đỏ lên, trong nháy mắt cả người cậu biến mất, tiếp theo đó một con rồng to lớn xuất hiện trên quảng trờng.
Cơ thể cậu đã to hơn nhiều so với khi chiến đấu với con hải yêu kia, thân dài tối thiểu cũng 7-8 mét, nằm vòng vèo trên quảng trường oai phong vô cùng.
Chỉ có điều phải xem nhẹ biểu cảm trên mặt rồng thì mới cảm nhận được sự oai phong ấy.
Hữu Lê lắp bắp kinh hãi, thốt ra, "Sao mà lớn nhanh thế?"
Tống Châu nói:" Bình thường mà."
Anh nói xong cuối đầu, sờ sờ cái đầu Lục Áo gác trên đùi mình.
Lục Áo được anh sờ vô cùng thoải mái, nhẹ nhàng lắc lắc cái đuôi.
Cái đuôi mang theo sức mạnh to lớn, vỗ lên những phiến đá lót quảng trường, làm cho chúng vỡ thành mấy đoạn nhỏ.
Này còn là dưới tình huống cậu vô ý không dùng bao nhiêu sức để vẫy đuôi, nếu mà cậu cố ý dùng sức, chắc cậu có thể dỡ nát cái quảng trường dễ như trở bàn tay.
Hữu Lê líu lưỡi, lần đầu ý thức được sức mạnh của loài rồng.
Vốn dĩ Lục Áo cảm thấy có hơi no rồi, nhưng mà vừa biến thân một cái, bao tử lại trống không, có thể ăn tiếp nữa.
Thấy Tống Châu đứng im, cậu có hơi không vừa lòng mà dùng đuôi chọt chọt tay anh, Tống Châu cảm nhận được nhu cầu của cậu, nhẹ nhàng sờ sờ cái đuôi cậu xong tiếp tục nướng thịt.
Lục Áo được cho ăn đến vừa lòng, cái đầu ở trong lòng Tống Châu cọ tới co lui.
Tống Châu cũng không đẩy cậu ra.
Hữu Lê ở bên cạnh nhìn, cảm xúc trong lòng nhiều vô tận, mấy người trong Tổ Chức Giám Sát Dị Nhân của bọn họ, có ai mà ngờ đại ca lạnh mặt lạnh lòng thế mà lại chịu để cho một con rồng con kê cái đầu to như tấm thớt ở trong lòng mình làm nũng kia chứ?
Ánh mắt của Hữu Lê quá mức rõ ràng, ham muốn làm ông tám trỗi dậy trong anh ta.
Tống Châu bị anh ta nhìn đến không được tự nhiên, trực tiếp đuổi anh đi, "Anh về trước đi."
Hữu Lê nhìn bàn thịt nớng, lại nhìn con rồng con đang mặc sức ăn, hỏi:" Không cần tôi ở lại hỗ trợ nướng thịt sao? Tôi có thể giúp được nhiều lắm đấy."
Tống Châu quả quyết từ chối, " Không cần, tự mình tôi làm được rồi."
Hữu Lê đành phải đứng dậy, vạn phần không muốn mà rời khỏi hiện trường, "Được rồi, vậy tôi về trước, có gì cần giúp thì gọi một tiếng."
Tống Châu khẽ "ừ" một tiếng, vẫy vẫy tay, ra hiệu cho anh mau đi.
Trên trời, tuyết đã ngừng rơi.
Lần này tuyết rơi khá lớn, lớp tuyết dày phủ trên mặt đất có khoảng 3-4 cm.
Phóng tầm mắt ra nhìn, khắp nơi một mảng trắng xoá.
Giữa ngàn non núi, chim bay tắt bóng. Trên đường muôn ngả, dấu người vắng tanh. (*)
Trên đảo vừa bị tuyết bao phủ liền không nhìn thấy dấu vết của những sinh vật khác.
Giữa trời đất mênh mông giống như chỉ còn 2 người họ.
Ngón tay Tống Châu giật giật, ôm lấy Lục Áo trên đầu gối chặt hơn chút nữa.
Thân rồng của Lục Áo nằm rạp trên mặt đất không hề thấy lạnh, ngược lại cảm thấy khô nóng nói không nên lời, hơi nóng trên người cậu làm lớp tuyết xung quanh bị tan ra, nước tuyết ướt sũng chảy ra bốn phía.
Không biết ăn bao lâu, cậu cuối cùng đã ăn no, người ta thường nói căng da bụng là chùng da mắt, cậu ủi ủi đầu mình trong lòng Tống Châu ngủ mất tiêu.
Tống Châu thấy cậu như vậy, nhẹ nhàng chạm chạm đầu cậu.
Lục Áo đã ngủ say rồi, nhưng vẫn chừa lại 2-3 cọng thần kinh cho Tống Châu, cảm giác được anh đang sờ đầu mình liền cọ cọ đầu trong lòng anh.
Tống Châu cúi đầu nhìn cậu, trong mắt hiện ra ý cười, sau một lúc lâu đưa tay đặt trên đầu cậu.
Sau một lát, toàn thân rồng của Lục Áo co rút lại thành một con rồng nhỏ xíu độ khoảng 20cm, được Tống Châu đặt trên đầu gối.
Lục Áo hoàn toàn không cảm giác được sự biến đổi của mình, cậu ở trong lòng Tống Châu ngủ sướng đến độ 4 chân chỏng vó.
Tống Châu nhéo nhéo gáy cậu, bao bộc cậu trong mớ đồ da cá, sau đó đầu đội gió lạnh dẫn cậu về căn nhà đá.
Lục Áo ngủ liên tục hơn 3 ngày, đợi khi tỉnh dậy, toàn thân cậu ê ẩm, đã không nhớ được ngày đó mình về đây bằng cách nào.
Cậu chậm rãi ngồi dậy, phát hiện mình đang trong một căn nhà đá, trên giường trải một lớp thảm lông rậm dài, đắp trên người cậu là một tấm da lông dày mềm mại, làm cậu cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cảnh vật chung quanh rất yên tĩnh, không nghe thấy một chút tiếng động nào, cũng không nghe thấy tiếng chim kêu hay tiếng động vật kêu.
Cậu xuống giường mang giày vào, định ra ngoài xem thử.
Không ngờ cậu vừa mới xuống giường, Tống Châu cũng vừa khéo đẩy cửa bước từ ngoài vào đây.
Liếc mắt trông thấy Lục Áo bên giường, Tống Châu cong cong hai mắt hỏi:" Cảm thấy đỡ hơn chưa?"
Lục Áo vừa trông thấy anh liền ngại ngùng, hai bên má bắt đầu nóng lên rồi gật đầu lia lịa.
Cậu cúi đầu không dám đối mặt với Tống Châu, ậm ờ hỏi:" Em ngủ mấy ngày rồi?"
Tống Châu cười cười, "Tính luôn hôm nay thì đã 4 ngày rồi."
Lục Áo lầu bầu, "Thảo nào toàn thân em đau nhức không thôi."
Tống Châu rót chút nước xong nhét vào tay cậu, "Muốn ra ngoài đi dạo không?"
"Muốn. Em đi rửa mặt trước."
Lục Áo tay bưng ly nước, chợt nhớ ra, "Công việc của anh xử lý xong hết rồi sao?"
"Xong hết rồi. Không có chuyện gì lớn, chủ yếu là hải yêu và cột biên giới."
"Các anh thường gặp phải loại yêu quái này sao?"
"Gần như vậy, Tổ Chức Giám Sát Dị Nhân vốn dĩ quản lý những chuyện này, nếu có chi nhánh nào không quản lý được yêu quái trong khu vực quản hạt, anh sẽ phải đi công tác."
Lục Áo nghĩ nghĩ một hồi nói:" Không sao, em có thể chấp nhận chuyện đi công tác."
Tống Châu lại cười.
Lục Áo bị anh cười tới mặt đỏ bừng, mau chóng uống xong ly nước chuồn đi rửa mặt.
Cậu rửa mặt xong đi ra, người Tống Châu nhờ mang thức ăn đã đến.
Ly chén mâm dĩa đầy ắp trên bàn.
Lục Áo nhìn sơ qua, phát hiện phần lớn thức ăn vẫn là thịt mực, ngoại trừ thịt mực, còn lại là thịt cá thịt ốc.
Thoạt nhìn, điều kiện sống nơi này vẫn còn rất kham khổ, sản vật không hề phong phú.
Cơm nước xong, Tống Châu dẫn Lục Áo ra ngoài dạo mát.
Hiện tại đã là buổi chiều, cách buổi tối không còn bao lâu, Lục Áo nhìn về nơi xa.
Trên đảo không có ánh mặt trời, toàn đảo luôn trong trạng thái âm u nên dấu hiệu đêm đến không mấy rõ ràng.
Lục Áo nhìn biển rộng đằng xa, quay đầu hỏi:" Khi nào chúng ta trở về?"
"Em muốn về sao?"
"Ở cùng anh, có về hay không cũng không sao. Nhưng mà trước đó đã hứa với Lâm Cống Thương sẽ đi giúp cậu ta bắt bào ngư, không biết có bị lỡ mất thời gian không nữa."
"Không có, vẫn còn kịp, ngày mai chúng ta về."
"Có thể sao? Ở thêm vài ngày cũng được."
"Không thành vấn đề, công việc ở đây đã giải quyết xong rồi, những chuyện còn lại cứ để người khác làm là được."
Tống Châu nói xong quay đầu nhìn cậu, "Chúng ta đi về trước, tiện đường đưa em đi xem Anthene."
Lục Áo không ngờ anh vẫn còn nhớ kỹ chuyện này, sửng sốt một chút, hai mắt cong cong nhìn về phía anh, "Được."
Gió rất lạnh, nhưng cũng rất ấm áp.
Nhìn thấy Lục Áo cười, Tống Châu ngẩn ngơ một chút, đột nhiên đưa tay nắm lấy cằm của cậu, hôn lên.
Lục Áo cụp mắt, ở trong gió biển cùng anh trao đổi hơi thở, hai tai bất giác đỏ lên.
Chú thích:
(*) Câu này xuất phát từ bài thơ Giang Tuyết của Liễu Tông Nguyên, đầy đủ của bài thơ:
Giữa ngàn non, chim bay tắt bóng
Trên đường muôn ngả, dấu người vắng tanh
Thuyền trơ trọi, ông già nón lá áo tơi
Một mình ngồi thả câu trong tuyết trên sông lạnh
(Nguồn dịch: thivien.net)
Mấy chục người trên đảo hợp sức cùng ăn nhưng cũng chưa ăn xong phần chóp đỉnh của ngọn núi thịt này.
Sau khi ăn xong, mọi người ai về nhà náy, nồi niêu xoong chảo các thứ cũng thu dọn sạch sẽ.
Chỉ còn dụng cụ nướng chưa thu dọn, bọn người Tống Châu còn đang dùng.
Lục Áo còn đang ăn.
Năng lương trong thịt hải yêu rất lớn, cậu ăn xong cảm thấy có hơi say, trên khuôn mặt trắng nõn phủ lên một lớp hồng nhạt.
Người cũng có chút choáng, chậm chạp đi rất nhiều.
Thoạt nhìn vừa mềm vừa ngoan.
Hữu Lê đang nướng thịt thấy vậy âm thầm kinh hãi, " Đại ca, có tiếp tục cho ăn nữa không? Tôi thấy Lục Áo hình như ăn đủ rồi đó."
Tống Châu nhìn chằm chằm Lục Áo, động tác gắp thịt vào trong dĩa cho cậu cũng ngừng lại.
Lục Áo thấy anh không gắp nữa, khó hiểu chớp chớp mắt, hai tay ôm cánh tay anh, di chuyển tay anh từ dưới bàn đến trước cái dĩa.
Tống Châu thả lỏng cách tay tuỳ ý cậu di chuyển.
Lục Áo vốn định bảo anh tiếp tục gắp thịt cho mình, thấy anh đứng im như thế, giọng nói mơ hồ hỏi:" Không gắp nữa sao?"
Cậu nói xong còn lắc lắc cánh tay Tống Châu, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn thẳng anh, nhìn thẳng vào trong lòng người.
Hữu Lê bên cạnh hít một ngụm khí lạnh.
Sao trạng thái khi say và khi tỉnh của cậu ta khác biệt lớn dữ vậy.
Hai mắt Tống Châu mang theo ý cười, "Có no quá không?"
Lục Áo dừng động tác lại, cẩn thận cảm nhận một hồi, lắc đầu.
Tống Châu cúi đầu, tay phải vẫn để cậu ôm, tay trái lách qua tay cậu, nhẹ nhàng sờ sờ phần bụng cậu.
Lục Áo cúi đầu, nhìn bàn tay trên bụng mình, trong mắt loé lên sự hiếu kỳ.
Khi Tống Châu rút tay về, tiện thể sờ sờ mặt cậu.
Bụng cậu vẫn ổn, bằng phẳng gầy gò như cũ, không có cảm giác căng tròn.
Cho nên vẫn có thể ăn tiếp.
Tống Châu tiếp tục đút cậu ăn.
Bởi vì tay phải bị cậu ôm rồi, chỉ có thể đổi thành tay trái gắp thịt cho cậu ăn.
Gắp xong rồi nướng tiếp.
Nhiệt độ của ngọn lửa không đủ, những miếng thịt bỏ lên nướng sau này đều chưa kịp chín mà Lục Áo đã mau chóng giải quyết xong phần thịt vừa được gắp cho.
Tống Châu nhìn cậu, anh dứt khoát bỏ thịt vào trong dĩa rồi dùng năng lực của mình nướng.
Tay anh phất qua mặt trên thịt một cái, nó đã dễ dàng nướng chín.
Phần thịt nướng ra bên ngoài vàng giòn, bên trong tươi non, tính ra còn nhanh và đẹp hơn dùng lửa thường nướng.
Hữu Lê thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, cách này đúng là tiện lợi thật, nhưng tiêu hao rất lớn, người khác đều dùng để chiến đấu, chưa từng thấy ai rảnh đến mức dùng kỹ năng này để nướng thịt cả, quá lãng phí rồi!
Lửa vẫn còn đây, công cụ hình người là anh cũng còn đây, chẳng lẽ chờ một chút cũng không được sao?
Có cần phải dùng pháp thuật để nướng như vậy không?
Tống Châu không để tâm anh ta đang nghĩ gì, chỉ chăm chăm nướng từng miếng thịt cho Lục Áo.
Khi đút ăn, Tống Châu thường sờ bụng Lục Áo phán đoán xem cậu đã ăn no chưa.
Lục Áo đã ăn tới say ngất rồi, trước giờ cậu chưa từng một hơi ăn nhiều đồ ăn có chứa linh lực như vậy.
Ăn càng nhiều khiến cậu càng say, cậu từ từ không khống chế được biểu cảm của bản thân, trên măt đầy sự mãn nguyện.
Không biết ăn hết bao nhiêu miếng, Lục Áo cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng.
Mồ hôi toát ra, quần áo bí hơi làm cậu cảm thấy ngứa ngáy, cậu khó chịu đưa tay cởi quần áo của chính mình.
Quần áo da cá là kiểu cổ chui, chất liệu vô cùng bền chắc, cậu đưa tay kéo một hồi lâu mà vẫn không cởi ra được.
Loại cảm giác này khiến cậu có chút cáu kỉnh, cậu theo bản năng muốn vẫy vẫy đuôi.
Máu nóng xông lên ót, hai mắt Lục Áo đỏ lên, trong nháy mắt cả người cậu biến mất, tiếp theo đó một con rồng to lớn xuất hiện trên quảng trờng.
Cơ thể cậu đã to hơn nhiều so với khi chiến đấu với con hải yêu kia, thân dài tối thiểu cũng 7-8 mét, nằm vòng vèo trên quảng trường oai phong vô cùng.
Chỉ có điều phải xem nhẹ biểu cảm trên mặt rồng thì mới cảm nhận được sự oai phong ấy.
Hữu Lê lắp bắp kinh hãi, thốt ra, "Sao mà lớn nhanh thế?"
Tống Châu nói:" Bình thường mà."
Anh nói xong cuối đầu, sờ sờ cái đầu Lục Áo gác trên đùi mình.
Lục Áo được anh sờ vô cùng thoải mái, nhẹ nhàng lắc lắc cái đuôi.
Cái đuôi mang theo sức mạnh to lớn, vỗ lên những phiến đá lót quảng trường, làm cho chúng vỡ thành mấy đoạn nhỏ.
Này còn là dưới tình huống cậu vô ý không dùng bao nhiêu sức để vẫy đuôi, nếu mà cậu cố ý dùng sức, chắc cậu có thể dỡ nát cái quảng trường dễ như trở bàn tay.
Hữu Lê líu lưỡi, lần đầu ý thức được sức mạnh của loài rồng.
Vốn dĩ Lục Áo cảm thấy có hơi no rồi, nhưng mà vừa biến thân một cái, bao tử lại trống không, có thể ăn tiếp nữa.
Thấy Tống Châu đứng im, cậu có hơi không vừa lòng mà dùng đuôi chọt chọt tay anh, Tống Châu cảm nhận được nhu cầu của cậu, nhẹ nhàng sờ sờ cái đuôi cậu xong tiếp tục nướng thịt.
Lục Áo được cho ăn đến vừa lòng, cái đầu ở trong lòng Tống Châu cọ tới co lui.
Tống Châu cũng không đẩy cậu ra.
Hữu Lê ở bên cạnh nhìn, cảm xúc trong lòng nhiều vô tận, mấy người trong Tổ Chức Giám Sát Dị Nhân của bọn họ, có ai mà ngờ đại ca lạnh mặt lạnh lòng thế mà lại chịu để cho một con rồng con kê cái đầu to như tấm thớt ở trong lòng mình làm nũng kia chứ?
Ánh mắt của Hữu Lê quá mức rõ ràng, ham muốn làm ông tám trỗi dậy trong anh ta.
Tống Châu bị anh ta nhìn đến không được tự nhiên, trực tiếp đuổi anh đi, "Anh về trước đi."
Hữu Lê nhìn bàn thịt nớng, lại nhìn con rồng con đang mặc sức ăn, hỏi:" Không cần tôi ở lại hỗ trợ nướng thịt sao? Tôi có thể giúp được nhiều lắm đấy."
Tống Châu quả quyết từ chối, " Không cần, tự mình tôi làm được rồi."
Hữu Lê đành phải đứng dậy, vạn phần không muốn mà rời khỏi hiện trường, "Được rồi, vậy tôi về trước, có gì cần giúp thì gọi một tiếng."
Tống Châu khẽ "ừ" một tiếng, vẫy vẫy tay, ra hiệu cho anh mau đi.
Trên trời, tuyết đã ngừng rơi.
Lần này tuyết rơi khá lớn, lớp tuyết dày phủ trên mặt đất có khoảng 3-4 cm.
Phóng tầm mắt ra nhìn, khắp nơi một mảng trắng xoá.
Giữa ngàn non núi, chim bay tắt bóng. Trên đường muôn ngả, dấu người vắng tanh. (*)
Trên đảo vừa bị tuyết bao phủ liền không nhìn thấy dấu vết của những sinh vật khác.
Giữa trời đất mênh mông giống như chỉ còn 2 người họ.
Ngón tay Tống Châu giật giật, ôm lấy Lục Áo trên đầu gối chặt hơn chút nữa.
Thân rồng của Lục Áo nằm rạp trên mặt đất không hề thấy lạnh, ngược lại cảm thấy khô nóng nói không nên lời, hơi nóng trên người cậu làm lớp tuyết xung quanh bị tan ra, nước tuyết ướt sũng chảy ra bốn phía.
Không biết ăn bao lâu, cậu cuối cùng đã ăn no, người ta thường nói căng da bụng là chùng da mắt, cậu ủi ủi đầu mình trong lòng Tống Châu ngủ mất tiêu.
Tống Châu thấy cậu như vậy, nhẹ nhàng chạm chạm đầu cậu.
Lục Áo đã ngủ say rồi, nhưng vẫn chừa lại 2-3 cọng thần kinh cho Tống Châu, cảm giác được anh đang sờ đầu mình liền cọ cọ đầu trong lòng anh.
Tống Châu cúi đầu nhìn cậu, trong mắt hiện ra ý cười, sau một lúc lâu đưa tay đặt trên đầu cậu.
Sau một lát, toàn thân rồng của Lục Áo co rút lại thành một con rồng nhỏ xíu độ khoảng 20cm, được Tống Châu đặt trên đầu gối.
Lục Áo hoàn toàn không cảm giác được sự biến đổi của mình, cậu ở trong lòng Tống Châu ngủ sướng đến độ 4 chân chỏng vó.
Tống Châu nhéo nhéo gáy cậu, bao bộc cậu trong mớ đồ da cá, sau đó đầu đội gió lạnh dẫn cậu về căn nhà đá.
Lục Áo ngủ liên tục hơn 3 ngày, đợi khi tỉnh dậy, toàn thân cậu ê ẩm, đã không nhớ được ngày đó mình về đây bằng cách nào.
Cậu chậm rãi ngồi dậy, phát hiện mình đang trong một căn nhà đá, trên giường trải một lớp thảm lông rậm dài, đắp trên người cậu là một tấm da lông dày mềm mại, làm cậu cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cảnh vật chung quanh rất yên tĩnh, không nghe thấy một chút tiếng động nào, cũng không nghe thấy tiếng chim kêu hay tiếng động vật kêu.
Cậu xuống giường mang giày vào, định ra ngoài xem thử.
Không ngờ cậu vừa mới xuống giường, Tống Châu cũng vừa khéo đẩy cửa bước từ ngoài vào đây.
Liếc mắt trông thấy Lục Áo bên giường, Tống Châu cong cong hai mắt hỏi:" Cảm thấy đỡ hơn chưa?"
Lục Áo vừa trông thấy anh liền ngại ngùng, hai bên má bắt đầu nóng lên rồi gật đầu lia lịa.
Cậu cúi đầu không dám đối mặt với Tống Châu, ậm ờ hỏi:" Em ngủ mấy ngày rồi?"
Tống Châu cười cười, "Tính luôn hôm nay thì đã 4 ngày rồi."
Lục Áo lầu bầu, "Thảo nào toàn thân em đau nhức không thôi."
Tống Châu rót chút nước xong nhét vào tay cậu, "Muốn ra ngoài đi dạo không?"
"Muốn. Em đi rửa mặt trước."
Lục Áo tay bưng ly nước, chợt nhớ ra, "Công việc của anh xử lý xong hết rồi sao?"
"Xong hết rồi. Không có chuyện gì lớn, chủ yếu là hải yêu và cột biên giới."
"Các anh thường gặp phải loại yêu quái này sao?"
"Gần như vậy, Tổ Chức Giám Sát Dị Nhân vốn dĩ quản lý những chuyện này, nếu có chi nhánh nào không quản lý được yêu quái trong khu vực quản hạt, anh sẽ phải đi công tác."
Lục Áo nghĩ nghĩ một hồi nói:" Không sao, em có thể chấp nhận chuyện đi công tác."
Tống Châu lại cười.
Lục Áo bị anh cười tới mặt đỏ bừng, mau chóng uống xong ly nước chuồn đi rửa mặt.
Cậu rửa mặt xong đi ra, người Tống Châu nhờ mang thức ăn đã đến.
Ly chén mâm dĩa đầy ắp trên bàn.
Lục Áo nhìn sơ qua, phát hiện phần lớn thức ăn vẫn là thịt mực, ngoại trừ thịt mực, còn lại là thịt cá thịt ốc.
Thoạt nhìn, điều kiện sống nơi này vẫn còn rất kham khổ, sản vật không hề phong phú.
Cơm nước xong, Tống Châu dẫn Lục Áo ra ngoài dạo mát.
Hiện tại đã là buổi chiều, cách buổi tối không còn bao lâu, Lục Áo nhìn về nơi xa.
Trên đảo không có ánh mặt trời, toàn đảo luôn trong trạng thái âm u nên dấu hiệu đêm đến không mấy rõ ràng.
Lục Áo nhìn biển rộng đằng xa, quay đầu hỏi:" Khi nào chúng ta trở về?"
"Em muốn về sao?"
"Ở cùng anh, có về hay không cũng không sao. Nhưng mà trước đó đã hứa với Lâm Cống Thương sẽ đi giúp cậu ta bắt bào ngư, không biết có bị lỡ mất thời gian không nữa."
"Không có, vẫn còn kịp, ngày mai chúng ta về."
"Có thể sao? Ở thêm vài ngày cũng được."
"Không thành vấn đề, công việc ở đây đã giải quyết xong rồi, những chuyện còn lại cứ để người khác làm là được."
Tống Châu nói xong quay đầu nhìn cậu, "Chúng ta đi về trước, tiện đường đưa em đi xem Anthene."
Lục Áo không ngờ anh vẫn còn nhớ kỹ chuyện này, sửng sốt một chút, hai mắt cong cong nhìn về phía anh, "Được."
Gió rất lạnh, nhưng cũng rất ấm áp.
Nhìn thấy Lục Áo cười, Tống Châu ngẩn ngơ một chút, đột nhiên đưa tay nắm lấy cằm của cậu, hôn lên.
Lục Áo cụp mắt, ở trong gió biển cùng anh trao đổi hơi thở, hai tai bất giác đỏ lên.
Chú thích:
(*) Câu này xuất phát từ bài thơ Giang Tuyết của Liễu Tông Nguyên, đầy đủ của bài thơ:
Giữa ngàn non, chim bay tắt bóng
Trên đường muôn ngả, dấu người vắng tanh
Thuyền trơ trọi, ông già nón lá áo tơi
Một mình ngồi thả câu trong tuyết trên sông lạnh
(Nguồn dịch: thivien.net)
/135
|