Lục Áo tự mình quan sát tỉ mỉ một phen, sau khi xác định thuyền không có vấn đề, liền lên mạng nộp tiền đặt cọc.
Khi cậu nộp tiền đặt cọc còn đặt biệt nhìn một cái, trước mắt, người nộp tiền chỉ có một mình cậu, xem ra không có bao nhiêu người cảm thấy có hứng thú với chiếc thuyền này, nếu không có gì bất ngờ, có lẽ cậu sẽ mua được nó.
Về phần duy tu chiếc thuyền này nọ, còn phải đợi sau khi mua được rồi bàn tiếp.
Chuyến đi đến thành phố Kiềm Vĩnh cuối cùng cũng kết thúc, Lục Áo và Tống Châu trở về.
Bọn họ không ngồi xe, Tống Châu mang theo Lục Áo trực tiếp thuấn di trở về.
Tống Châu cho cấp dưới ngụy tạo một phần ghi chép xuất hành của Lục Áo, nếu người có tâm muốn tra, chỉ tra được bản ghi chép giả kia.
Xuất hành là một chuyện mệt chết người, nếu có thể trong chớp mắt về đến nơi, thì đừng bàn tới những cái khác.
Lục Áo mệt gần chết, vừa về đến nhà buông mình ngồi trên ghế, miễn cưỡng nói:"Kỹ năng này thực dụng quá."
"Đúng là thực dụng, có muốn học không?"
"Học được sao?"
"Đương nhiên có thể."
"Cái này khó học không?"
"Không khó, chỉ khó hơn tạo mưa 1 chút."
Lục Áo vừa nghe anh nói vậy, lại nằm bẹp xuống, không muốn ôm hy vọng.
Nói tạo mưa là kỹ năng trời cho của rồng, trên thực tế cho tới bây giờ, cậu vẫn chưa mò ra được đầu mối, học một kỹ năng còn khó hơn cái này thì thôi miễn bàn.
Lục Áo tê liệt một hồi, ngồi xuống, "Chiều mai anh có rãnh không, chúng ta tiếp tục học tạo mưa được không?"
Tống Chấu đáp lại, "Rãnh, ngày mai đại khái 5 giờ chiều đến."
"Được, đến lúc đó tôi ở ruộng chờ anh." Lục Áo đứng dậy tiễn anh, hơi có chút không nỡ, "Chiều mai gặp."
"Tống Châu cong cong hai mắt, "Mai gặp."
Hình bóng của Tống Châu nhanh chóng biến mất trong sân.
Lục Áo đứng trong sân, cảm thấy im lặng dị thường.
Cậu đứng đó 1 hồi, mới chậm rì rì trở về phòng ngủ.
Ngày thứ hai ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh, cậu không đi đánh cá, trực tiếp lái xe 3 gác đi lên trấn mua đồ.
Mấy ngày không đi chợ, gạo với dầu trong nhà sắp hết rồi, đồ ăn càng không cần phải nói.
Khi đi chợ Lục Áo đặc biệt mua một con dê vừa bị làm thịt, 12kg thịt heo.
Rau dưa trong nhà có, vườn rau của cậu đã có trái cà tím bí đỏ đậu cove các loại hái được, cậu cũng ăn không hết bao nhiêu đó rau, nên không cần mua thêm chỉ mua thịt là được.
Hải sản có hải sản tươi ngon, thịt thú cũng có sự đậm đà của thịt thú, cái nào cũng không thể thiếu.
Mua đồ ăn xong, Lục Áo bỏ thịt dê và thịt heo đã rửa sạch chia thành từng phần vào ngăn đông, thu dọn phòng bếp, mới xách cái thùng nhỏ, lấy cây gậy tre, chuẩn bị đi chăn ngỗng ra bãi biển bắt hải sản.
Chuồng ngỗng ngay kế bên nhà, ra khỏi sân quẹo trái là tới.
Những con ngỗng này 2 ngày không gặp, lại lớn thêm không ít, con nào con nấy vẫn còn lông tơ màu xám, thoạt nhìn to cỡ con gà mái.
Đáng tiếc đây là ngỗng sư tử sau khi thành niên thể trọng có thể đạt tới mấy kg, bằng không chỉ cần chờ thêm 1 chút là có thịt ngỗng ăn.
Lục Áo nhìn chúng nó, đàn ngỗng rất nhạy bén chú ý chú ý tới, có chút lo lắng xôn xao đứng lên.
Trong đàn ngỗng đã có ngỗng đầu đàn, là con ngỗng đực to nhất, tên là Bánh Mè.
Khi Lục Áo bước vào, Bánh Mè kêu 'Cạp' một tiếng, cánh còn chưa to bằng cánh gà, mà đòi vỗ cánh muốn dọa dẫm người, thoạt nhìn bày đủ khí thế ngỗng đầu đàn.
"Chi vậy?" Lục Áo dùng ánh mắt đe dọa nhìn qua, cẳng chân dài bước tới trước mặt Bánh Mè, nhẹ nhàng gõ đầu nó.
Bánh mè có chút sợ hãi, lập túc thu cánh, 'Cạp' một cái, nằm rạp xuống đất.
Lục Áo kiểm tra thức ăn với nước.
Khi cậu ở nhà, thường cho đàn ngỗng ăn gạo cũ trộn lá khoai lang.
Nếu cậu không ở nhà, nhờ Tống Châu hoặc Lâm Cống Thương chăm dùm, đàn ngỗng chỉ có thể ăn gạo cũ không.
Lục Áo cả đêm không có tới xem đàn ngỗng này, gạo cũ đã ăn sắp hết, nước cũng không còn bao nhiêu.
Lát nữa chăn ngỗng ra ngoài biển rồi, Lục Áo cũng lười cho ăn. Cậu cầm cây chổi bằng tre dọn sạch sẽ chuồng ngỗng, rác quét ra được đắp thành đống ở một bên để ủ phân.
Trong phân này bỏ thêm khuẩn vào, ủ 1-2 tháng, sau khi ủ phân xanh xong và sát trùng, có thể đem đi bón phân cho đất trồng.
Đàn ngỗng bị quấy rầy liền kêu cạp cạp cạp liên tục, lại không được ăn đồ, có chút không vừa lòng, chúng dùng cánh nhỏ vỗ Lục Áo không ngừng.
Lục Áo không nhanh không chậm, rửa sạch chuồng ngỗng xong mới đuổi ngỗng ra ngoài.
Cậu muốn đi chỗ nước cạn bắt được cá chình ở lần trước.
Đám ngỗng cũng rất thích chỗ này, chỗ đó có nhiều bèo rong, cá nhỏ tôm nhỏ ốc nhỏ cũng nhiều, lùa ngỗng tới đó chăn, vừa khéo cho chúng thêm 1 cử ăn.
Lục Áo lùa ngỗng tới nơi, đã thấy Lâm Tê Nham và Lâm Cống Thương cũng ở đó, đang khom lưng dưới ánh mặt trời tìm gì đó.
Cậu có chút ngoài ý muốn, "Các cậu sao lại ở đây?"
Lâm Cống Thương hô:" Hôm nay thủy triều không tốt, không thể đánh cá, buổi sáng không có gì làm nên chạy ra đây. Cậu thì sao?"
"Tôi tới chăn ngỗng." Lục Áo cho ngỗng tản ra xung quanh, để chúng tự do hoạt động, sau đó xách thùng đi qua, "Các cậu tìm được đồ tốt gì không?"
"Vẫn chưa, nửa buổi sáng, chỉ bắt được vài con cua bùn mấy con ốc, loại nào cũng nhỏ xíu." Lâm Cống Thương mở cái nắp ra cho cậu xem, có chút ỉu xìu, "Không phải cậu ra ngoài tiếp việc riêng sao? Sao về nhanh vậy?"
"Làm xong rồi."
"Mới có mấy ngày? Là xong hết rồi à?" Lâm Cống Thương hỏi:" Thời gian ngắn như vậy, lương tính thế nào?"
"1 ngày 500, trả theo ngày."
Lâm Cống Thương nói:" Thu nhập này không tính là cao?"
"Tạm ổn đi."
Bên trên chỉ trả cho cậu 1.000 tiền lương, trên thực tế cậu có tiền thưởng 20.000 tệ, hỏi thăm được tin tức của một chiếc thuyền, còn thành bạn tốt của cục cảnh sát gành hàng hải thành phố Kiềm Vĩnh, cuộc mua bán này tính thế nào cũng không bị lỗ.
Lâm Tê Nham ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, không cách nào quay được video, vừa hay thứ cần quay cũng đã quay được gần hết, liền dứt khoát tắt máy lại tám chuyện, " Lục Áo, bạn của cậu về chưa? Tống Châu á."
Lục Áo nhìn cậu ta," Ừ?"
Lâm Tê Nham vội lắc tay,"Tôi hỏi đại vậy thôi. Sáng nay còn có người tới hỏi thăm tụi tôi về chuyện của cậu đó."
Lục Áo hỏi:" Ai vậy?"
"Thì quản lí Trầm của khách sạn Gia Thành." Lâm Cống Thương ở bên cạnh nói:" Sáng nay tự nhiên tìm anh Chương hỏi về cậu, cũng không nói là chuyện gì, chỉ hỏi cậu ở đâu, anh Chương không trả lời ông ta."
"Đúng, anh Chương cũng dặn bọn này, dặn tụi tôi chú ý một chút, đừng làm lộ tin tức của cậu."
Lục Áo suy nghĩ," Ông ta tìm tôi làm gì?"
"Chả biết nữa, có lẽ là tìm cậu đặt cá chăng?"
Lâm Tê Nham không đồng ý, " Nếu là đặt cá, ông ta cần gì giấu giấu dím dím, tôi thấy nhất định có chuyện khác."
Lục Áo suy nghĩ một hồi, không thấy đầu mối, dứt khoát không nghĩ nữa, "Quên đi, chờ ông ta tìm tới rồi nói tiếp. Tôi muốn đi mò hải sản, các cậu có muốn đi chung không?"
"Đi nha." Lâm Tê Nham lập tức đồng ý, "Vừa hay tôi cũng bắt không được bao nhiêu đồ, đi thêm một chút, nói không chừng bắt đủ 1 dĩa."
Lâm Cống Thương lau mồ hôi trên mặt, nóng tới thở hổn hển, "Tôi không đi đâu, nắng gắt quá."
Lục Áo vẫy vẫy tay, tạm biệt cậu ta.
Lâm Cống Thương rất nhanh biến mất sau bãi đá ngầm.
Lục Áo xách thùng cẩn thận tìm, Lâm Tê Nham thì đi bên kia.
Hai người đều ở trên cùng 1 bãi biển, nhưng thứ Lục Áo bắt được lại nhiều hơn Lâm Tê Nham.
Chờ khi nghỉ giữa hiệp, Lâm Tê Nham nhìn vào trong thùng của hai người, Lục Áo thì cái sau vượt cái trước, tôm cá ốc nhím biển này nọ đã chiếm nửa thùng, còn lại đều là con khủng, có chút không chịu thua, "Chỗ cậu phong thủy không tệ ha?"
"Là kỹ thuật của tôi không tồi, liên quan gì phong thủy?" Lục Áo ngồi trên bãi đá ngầm nhìn đàn ngỗng phân tán khắp nơi tự tìm đồ ăn, "Cho dù là tôi với cậu đổi chỗ, tôi vẫn có thể bắt được nhiều hơn cậu."
Lâm Tê Nham lén giơ ngón cái về phía cậu, vội cầm điện thoại tự quay mình, vẻ mặt không phục,"Lời này tôi cũng không tin, không bằng chúng ta cá với nhau đi?"
Lục Áo nhìn cậu ta:" Cá cái gì?"
"Cá tiền thì thôi đi, tổn thương tình cảm lắm. Không thì cá thời gian đi, nếu ai thua, phải làm cu li cho đối phương 2 tiếng. Nếu cậu thua, tôi cũng sẽ không làm khó dễ cậu, cậu phối hợp tôi quay 2 tiếng video mò hải sản được rồi."
"Không thành vấn đề." Lục Áo hỏi:" Cá thế nào, là cá trọng lượng hay là cá giá tiền?"
"Trọng lượng trọng lượng, thằng quỷ cậu vận may tốt thái quá, tùy ý mò biển cũng dễ dàng quơ được hàng tốt, tôi sẽ không cá giá tiền với cậu."
"Được, cá trọng lượng, coi thử sau cùng ai là người bắt được nhiều nhất."
Lâm Tê Nham xoa tay muốn thắng cậu, bỏ thêm 1 câu, "Bắt được ốc cũng tính nha."
Hôm nay trong thùng của Lục Áo cũng không bắt bao nhiêu ốc, ốc nhỏ quá cậu gai mắt, chả bằng để cho tụi ngỗng ăn.
Lâm Tê Nham thì không phải, cậu đi mò hải sản thành quả vốn không bao nhiêu, thấy gì cũng bỏ vào trong thùng, cho dù là ốc, cậu cũng không từ chối.
Hai người tìm 1 cái hố nước bỏ những hải sản mà mình đã bắt được xuống, thay đổi vị trí, bắt đầu mò hải sản.
Không tới 5 phút, Lục Áo đã bắt được 1 con bạch tuộc to, con này tối thiểu có 1kg.
Lâm Tê Nham liếc mắt một cái, bi phẫn, "Tại sao cậu vừa qua đó là mò được rồi?! Tôi vừa rồi ở bên đó mò lâu quá trời, ngay cả cái rắm cũng không tìm được!"
"Cậu mò hải sản không tỉ mỉ."
Lâm Tê Nham không chịu thua, "Lại lần nữa!"
Lục Áo không ý kiến.
Hai người tiếp tục, Lâm Tê Nham bắt đầu nghiêm túc, cậu ta vừa quay video giải thích, vừa mò cua bắt ốc, không đến 1 hồi đã có không ít thu hoạch.
Lục Áo bên này ngoại trừ con bạch tuộc kia ra, cơ bản không có thu hoạch.
Ốc nhỏ cậu lười nhặt, nhặt về cũng không có bao nhiêu thịt.
Cá nhỏ không bắt, to thì không thấy.
Cua bùn thì có vài con, nhưng mà cũng không to, chỉ tầm 3-4 lạng.
Bạch tuộc thích ăn cua bùn, trong thùng cậu chỉ có 1 con, cua bùn nhỏ không thể bắt, miễn cho bị bạch tuộc làm thịt.
Cứ thế đi hơn 10 phút, khi sắp đến phần dưới cùng, trong thùng Lục Áo vẫn chỉ có 1 con bạch tuộc, 2 con cua bùn trên 3 lạng.
Lâm Tê Nham lặng lẽ nhìn nửa thùng ốc của mình, nói với ống kính:" Hình như tôi thắng rồi, giá tiền của hải sản thì thắng không nổi, nhưng trọng lượng thì tôi chiếm ưu thế."
Lục Áo nghe vậy ngẩng đầu, "Chưa chắc."
"Còn chưa chắc à?" Lâm Tê Nham để ống kính nhắm ngay thùng của mình, lại lạch cạch lạch cạch chạy qua quay thùng của Lục Áo, "Cậu chỉ có 1 con bạch tuộc 2 con cua bùn, cộng lại tối đa cũng chỉ 2 kg, chỗ tôi sắp 3-3.5kg rồi."
Nói, Lâm Tê Nham đem những thứ trong thùng triển lãm dưới ống kính, "Cua bùn tôi bắt không to, nhưng số lượng chiếm ưu thế, 5 con này chắc chắn nặng hơn của cậu."
Lục Áo nói:" Bây giờ là thế, đợi lát nữa thì không chắc."
"Còn đợi lát nữa?" Lâm Tê Nham ngẩng đầu, bọn họ đã chạy tới phần dưới cùng, đi tới nữa chính là bãi đá ngầm lớn và biển, không còn chỗ nước cạn.
Lục Áo liếc nhìn cậu ta một cái, đột nhiên đi về phía trước, nhấc 1 khối đá lớn lên.
Khi khối đá bị nhấc lên đã khuấy đảo một lớp bùn cát, nhưng mà rất nhanh nước đã trong veo trở lại.
Lực chú ý của Lâm Tê Nham đặt trên khối đá to kia, ống kính của cậu ta đặc biệt quay cảnh miêu tả, "Khối đá này to ghê, thoạt nhìn tối thiểu cũng có 50kg. Anh Lục nổi danh sức lớn, cũng chỉ có cậu mới đi mò hải sản kiểu thô bạo như nhấc khối đá to gần 50kg này lên, tụi tôi toàn là lấy móc sắt đâm đâm chọc chọc, nếu như thật sự không kiếm được, mới suy xét việc nhấc đá lên."
Lục Áo nghe cậu ta lảm nhảm xong, đưa chân đá đá khối đá, "Có phải cậu vẫn chưa chú ý tới điều quan trọng?"
"Điều quan trọng gì.... Đệch! Sao cậu biệt chỗ này có ốc giác?"
Lâm Tê Nham vội vàng nhắm ống kính vào chỗ nước trong veo, bên dưới ống kính là 2 con óc giác vàng rực, dùng mắt thường có thể thấy 1 con dài gần 10cm, con còn lại có 6-7cm.
"Ốc giác này cũng to quá ha? Hai con cộng lại có hơn 2.5kg."
"Cậu biết vậy là tốt." Lục Áo bỏ ốc giác vừa bắt được vào trong thùng, hơi vênh mặt, "Sáng mai nhớ qua nhà tôi?"
"Ừ?"
"Dám cá dám chịu thua, sáng mai đi cắt 2 tiếng dây khoai lang cho ngỗng ăn."
Lâm Tê Nham:".... Đệc! Đúng là dọn đá đập chân mình mà."
Trong mắt Lục Áo có chút ý cười, xách thùng, "Đi thôi."
Lâm Tê Nham vội quay lại bóng lưng của cậu, lại đặc biệt quay thùng của mình, quay xong mới tắt máy đuổi theo, hỏi tới tấp:" Lục Áo, cậu còn chưa nói nha? Làm sao cậu biết dưới khối đá đó có ốc giác?"
"Còn có thể làm sao nữa? Đương nhiên là nhìn rồi."
"Mắt cậu tốt ghê." Lâm Tê Nham thành thật hâm mộ, "Ốc giác 90 tệ nửa kg, cậu mà đi bán, trừ đi tiền thuế tối thiểu cũng có 200 tệ trong tay."
"Không bán." Lục Áo dứt khoát nói:" Tôi chừa lại cho mình ăn."
"Ài, cái đồ quỷ độc thân nhà cậu, đồ tốt như vậy cứ quyết định xoèn xoẹt như thế à?"
"Dùng để tiếp đãi bạn bè."
"Là Tống Châu?" Lâm Tê Nham nhìn cậu, hơi ám chỉ nói, "Các cậu đúng thật là cần."
Khi cậu nộp tiền đặt cọc còn đặt biệt nhìn một cái, trước mắt, người nộp tiền chỉ có một mình cậu, xem ra không có bao nhiêu người cảm thấy có hứng thú với chiếc thuyền này, nếu không có gì bất ngờ, có lẽ cậu sẽ mua được nó.
Về phần duy tu chiếc thuyền này nọ, còn phải đợi sau khi mua được rồi bàn tiếp.
Chuyến đi đến thành phố Kiềm Vĩnh cuối cùng cũng kết thúc, Lục Áo và Tống Châu trở về.
Bọn họ không ngồi xe, Tống Châu mang theo Lục Áo trực tiếp thuấn di trở về.
Tống Châu cho cấp dưới ngụy tạo một phần ghi chép xuất hành của Lục Áo, nếu người có tâm muốn tra, chỉ tra được bản ghi chép giả kia.
Xuất hành là một chuyện mệt chết người, nếu có thể trong chớp mắt về đến nơi, thì đừng bàn tới những cái khác.
Lục Áo mệt gần chết, vừa về đến nhà buông mình ngồi trên ghế, miễn cưỡng nói:"Kỹ năng này thực dụng quá."
"Đúng là thực dụng, có muốn học không?"
"Học được sao?"
"Đương nhiên có thể."
"Cái này khó học không?"
"Không khó, chỉ khó hơn tạo mưa 1 chút."
Lục Áo vừa nghe anh nói vậy, lại nằm bẹp xuống, không muốn ôm hy vọng.
Nói tạo mưa là kỹ năng trời cho của rồng, trên thực tế cho tới bây giờ, cậu vẫn chưa mò ra được đầu mối, học một kỹ năng còn khó hơn cái này thì thôi miễn bàn.
Lục Áo tê liệt một hồi, ngồi xuống, "Chiều mai anh có rãnh không, chúng ta tiếp tục học tạo mưa được không?"
Tống Chấu đáp lại, "Rãnh, ngày mai đại khái 5 giờ chiều đến."
"Được, đến lúc đó tôi ở ruộng chờ anh." Lục Áo đứng dậy tiễn anh, hơi có chút không nỡ, "Chiều mai gặp."
"Tống Châu cong cong hai mắt, "Mai gặp."
Hình bóng của Tống Châu nhanh chóng biến mất trong sân.
Lục Áo đứng trong sân, cảm thấy im lặng dị thường.
Cậu đứng đó 1 hồi, mới chậm rì rì trở về phòng ngủ.
Ngày thứ hai ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh, cậu không đi đánh cá, trực tiếp lái xe 3 gác đi lên trấn mua đồ.
Mấy ngày không đi chợ, gạo với dầu trong nhà sắp hết rồi, đồ ăn càng không cần phải nói.
Khi đi chợ Lục Áo đặc biệt mua một con dê vừa bị làm thịt, 12kg thịt heo.
Rau dưa trong nhà có, vườn rau của cậu đã có trái cà tím bí đỏ đậu cove các loại hái được, cậu cũng ăn không hết bao nhiêu đó rau, nên không cần mua thêm chỉ mua thịt là được.
Hải sản có hải sản tươi ngon, thịt thú cũng có sự đậm đà của thịt thú, cái nào cũng không thể thiếu.
Mua đồ ăn xong, Lục Áo bỏ thịt dê và thịt heo đã rửa sạch chia thành từng phần vào ngăn đông, thu dọn phòng bếp, mới xách cái thùng nhỏ, lấy cây gậy tre, chuẩn bị đi chăn ngỗng ra bãi biển bắt hải sản.
Chuồng ngỗng ngay kế bên nhà, ra khỏi sân quẹo trái là tới.
Những con ngỗng này 2 ngày không gặp, lại lớn thêm không ít, con nào con nấy vẫn còn lông tơ màu xám, thoạt nhìn to cỡ con gà mái.
Đáng tiếc đây là ngỗng sư tử sau khi thành niên thể trọng có thể đạt tới mấy kg, bằng không chỉ cần chờ thêm 1 chút là có thịt ngỗng ăn.
Lục Áo nhìn chúng nó, đàn ngỗng rất nhạy bén chú ý chú ý tới, có chút lo lắng xôn xao đứng lên.
Trong đàn ngỗng đã có ngỗng đầu đàn, là con ngỗng đực to nhất, tên là Bánh Mè.
Khi Lục Áo bước vào, Bánh Mè kêu 'Cạp' một tiếng, cánh còn chưa to bằng cánh gà, mà đòi vỗ cánh muốn dọa dẫm người, thoạt nhìn bày đủ khí thế ngỗng đầu đàn.
"Chi vậy?" Lục Áo dùng ánh mắt đe dọa nhìn qua, cẳng chân dài bước tới trước mặt Bánh Mè, nhẹ nhàng gõ đầu nó.
Bánh mè có chút sợ hãi, lập túc thu cánh, 'Cạp' một cái, nằm rạp xuống đất.
Lục Áo kiểm tra thức ăn với nước.
Khi cậu ở nhà, thường cho đàn ngỗng ăn gạo cũ trộn lá khoai lang.
Nếu cậu không ở nhà, nhờ Tống Châu hoặc Lâm Cống Thương chăm dùm, đàn ngỗng chỉ có thể ăn gạo cũ không.
Lục Áo cả đêm không có tới xem đàn ngỗng này, gạo cũ đã ăn sắp hết, nước cũng không còn bao nhiêu.
Lát nữa chăn ngỗng ra ngoài biển rồi, Lục Áo cũng lười cho ăn. Cậu cầm cây chổi bằng tre dọn sạch sẽ chuồng ngỗng, rác quét ra được đắp thành đống ở một bên để ủ phân.
Trong phân này bỏ thêm khuẩn vào, ủ 1-2 tháng, sau khi ủ phân xanh xong và sát trùng, có thể đem đi bón phân cho đất trồng.
Đàn ngỗng bị quấy rầy liền kêu cạp cạp cạp liên tục, lại không được ăn đồ, có chút không vừa lòng, chúng dùng cánh nhỏ vỗ Lục Áo không ngừng.
Lục Áo không nhanh không chậm, rửa sạch chuồng ngỗng xong mới đuổi ngỗng ra ngoài.
Cậu muốn đi chỗ nước cạn bắt được cá chình ở lần trước.
Đám ngỗng cũng rất thích chỗ này, chỗ đó có nhiều bèo rong, cá nhỏ tôm nhỏ ốc nhỏ cũng nhiều, lùa ngỗng tới đó chăn, vừa khéo cho chúng thêm 1 cử ăn.
Lục Áo lùa ngỗng tới nơi, đã thấy Lâm Tê Nham và Lâm Cống Thương cũng ở đó, đang khom lưng dưới ánh mặt trời tìm gì đó.
Cậu có chút ngoài ý muốn, "Các cậu sao lại ở đây?"
Lâm Cống Thương hô:" Hôm nay thủy triều không tốt, không thể đánh cá, buổi sáng không có gì làm nên chạy ra đây. Cậu thì sao?"
"Tôi tới chăn ngỗng." Lục Áo cho ngỗng tản ra xung quanh, để chúng tự do hoạt động, sau đó xách thùng đi qua, "Các cậu tìm được đồ tốt gì không?"
"Vẫn chưa, nửa buổi sáng, chỉ bắt được vài con cua bùn mấy con ốc, loại nào cũng nhỏ xíu." Lâm Cống Thương mở cái nắp ra cho cậu xem, có chút ỉu xìu, "Không phải cậu ra ngoài tiếp việc riêng sao? Sao về nhanh vậy?"
"Làm xong rồi."
"Mới có mấy ngày? Là xong hết rồi à?" Lâm Cống Thương hỏi:" Thời gian ngắn như vậy, lương tính thế nào?"
"1 ngày 500, trả theo ngày."
Lâm Cống Thương nói:" Thu nhập này không tính là cao?"
"Tạm ổn đi."
Bên trên chỉ trả cho cậu 1.000 tiền lương, trên thực tế cậu có tiền thưởng 20.000 tệ, hỏi thăm được tin tức của một chiếc thuyền, còn thành bạn tốt của cục cảnh sát gành hàng hải thành phố Kiềm Vĩnh, cuộc mua bán này tính thế nào cũng không bị lỗ.
Lâm Tê Nham ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, không cách nào quay được video, vừa hay thứ cần quay cũng đã quay được gần hết, liền dứt khoát tắt máy lại tám chuyện, " Lục Áo, bạn của cậu về chưa? Tống Châu á."
Lục Áo nhìn cậu ta," Ừ?"
Lâm Tê Nham vội lắc tay,"Tôi hỏi đại vậy thôi. Sáng nay còn có người tới hỏi thăm tụi tôi về chuyện của cậu đó."
Lục Áo hỏi:" Ai vậy?"
"Thì quản lí Trầm của khách sạn Gia Thành." Lâm Cống Thương ở bên cạnh nói:" Sáng nay tự nhiên tìm anh Chương hỏi về cậu, cũng không nói là chuyện gì, chỉ hỏi cậu ở đâu, anh Chương không trả lời ông ta."
"Đúng, anh Chương cũng dặn bọn này, dặn tụi tôi chú ý một chút, đừng làm lộ tin tức của cậu."
Lục Áo suy nghĩ," Ông ta tìm tôi làm gì?"
"Chả biết nữa, có lẽ là tìm cậu đặt cá chăng?"
Lâm Tê Nham không đồng ý, " Nếu là đặt cá, ông ta cần gì giấu giấu dím dím, tôi thấy nhất định có chuyện khác."
Lục Áo suy nghĩ một hồi, không thấy đầu mối, dứt khoát không nghĩ nữa, "Quên đi, chờ ông ta tìm tới rồi nói tiếp. Tôi muốn đi mò hải sản, các cậu có muốn đi chung không?"
"Đi nha." Lâm Tê Nham lập tức đồng ý, "Vừa hay tôi cũng bắt không được bao nhiêu đồ, đi thêm một chút, nói không chừng bắt đủ 1 dĩa."
Lâm Cống Thương lau mồ hôi trên mặt, nóng tới thở hổn hển, "Tôi không đi đâu, nắng gắt quá."
Lục Áo vẫy vẫy tay, tạm biệt cậu ta.
Lâm Cống Thương rất nhanh biến mất sau bãi đá ngầm.
Lục Áo xách thùng cẩn thận tìm, Lâm Tê Nham thì đi bên kia.
Hai người đều ở trên cùng 1 bãi biển, nhưng thứ Lục Áo bắt được lại nhiều hơn Lâm Tê Nham.
Chờ khi nghỉ giữa hiệp, Lâm Tê Nham nhìn vào trong thùng của hai người, Lục Áo thì cái sau vượt cái trước, tôm cá ốc nhím biển này nọ đã chiếm nửa thùng, còn lại đều là con khủng, có chút không chịu thua, "Chỗ cậu phong thủy không tệ ha?"
"Là kỹ thuật của tôi không tồi, liên quan gì phong thủy?" Lục Áo ngồi trên bãi đá ngầm nhìn đàn ngỗng phân tán khắp nơi tự tìm đồ ăn, "Cho dù là tôi với cậu đổi chỗ, tôi vẫn có thể bắt được nhiều hơn cậu."
Lâm Tê Nham lén giơ ngón cái về phía cậu, vội cầm điện thoại tự quay mình, vẻ mặt không phục,"Lời này tôi cũng không tin, không bằng chúng ta cá với nhau đi?"
Lục Áo nhìn cậu ta:" Cá cái gì?"
"Cá tiền thì thôi đi, tổn thương tình cảm lắm. Không thì cá thời gian đi, nếu ai thua, phải làm cu li cho đối phương 2 tiếng. Nếu cậu thua, tôi cũng sẽ không làm khó dễ cậu, cậu phối hợp tôi quay 2 tiếng video mò hải sản được rồi."
"Không thành vấn đề." Lục Áo hỏi:" Cá thế nào, là cá trọng lượng hay là cá giá tiền?"
"Trọng lượng trọng lượng, thằng quỷ cậu vận may tốt thái quá, tùy ý mò biển cũng dễ dàng quơ được hàng tốt, tôi sẽ không cá giá tiền với cậu."
"Được, cá trọng lượng, coi thử sau cùng ai là người bắt được nhiều nhất."
Lâm Tê Nham xoa tay muốn thắng cậu, bỏ thêm 1 câu, "Bắt được ốc cũng tính nha."
Hôm nay trong thùng của Lục Áo cũng không bắt bao nhiêu ốc, ốc nhỏ quá cậu gai mắt, chả bằng để cho tụi ngỗng ăn.
Lâm Tê Nham thì không phải, cậu đi mò hải sản thành quả vốn không bao nhiêu, thấy gì cũng bỏ vào trong thùng, cho dù là ốc, cậu cũng không từ chối.
Hai người tìm 1 cái hố nước bỏ những hải sản mà mình đã bắt được xuống, thay đổi vị trí, bắt đầu mò hải sản.
Không tới 5 phút, Lục Áo đã bắt được 1 con bạch tuộc to, con này tối thiểu có 1kg.
Lâm Tê Nham liếc mắt một cái, bi phẫn, "Tại sao cậu vừa qua đó là mò được rồi?! Tôi vừa rồi ở bên đó mò lâu quá trời, ngay cả cái rắm cũng không tìm được!"
"Cậu mò hải sản không tỉ mỉ."
Lâm Tê Nham không chịu thua, "Lại lần nữa!"
Lục Áo không ý kiến.
Hai người tiếp tục, Lâm Tê Nham bắt đầu nghiêm túc, cậu ta vừa quay video giải thích, vừa mò cua bắt ốc, không đến 1 hồi đã có không ít thu hoạch.
Lục Áo bên này ngoại trừ con bạch tuộc kia ra, cơ bản không có thu hoạch.
Ốc nhỏ cậu lười nhặt, nhặt về cũng không có bao nhiêu thịt.
Cá nhỏ không bắt, to thì không thấy.
Cua bùn thì có vài con, nhưng mà cũng không to, chỉ tầm 3-4 lạng.
Bạch tuộc thích ăn cua bùn, trong thùng cậu chỉ có 1 con, cua bùn nhỏ không thể bắt, miễn cho bị bạch tuộc làm thịt.
Cứ thế đi hơn 10 phút, khi sắp đến phần dưới cùng, trong thùng Lục Áo vẫn chỉ có 1 con bạch tuộc, 2 con cua bùn trên 3 lạng.
Lâm Tê Nham lặng lẽ nhìn nửa thùng ốc của mình, nói với ống kính:" Hình như tôi thắng rồi, giá tiền của hải sản thì thắng không nổi, nhưng trọng lượng thì tôi chiếm ưu thế."
Lục Áo nghe vậy ngẩng đầu, "Chưa chắc."
"Còn chưa chắc à?" Lâm Tê Nham để ống kính nhắm ngay thùng của mình, lại lạch cạch lạch cạch chạy qua quay thùng của Lục Áo, "Cậu chỉ có 1 con bạch tuộc 2 con cua bùn, cộng lại tối đa cũng chỉ 2 kg, chỗ tôi sắp 3-3.5kg rồi."
Nói, Lâm Tê Nham đem những thứ trong thùng triển lãm dưới ống kính, "Cua bùn tôi bắt không to, nhưng số lượng chiếm ưu thế, 5 con này chắc chắn nặng hơn của cậu."
Lục Áo nói:" Bây giờ là thế, đợi lát nữa thì không chắc."
"Còn đợi lát nữa?" Lâm Tê Nham ngẩng đầu, bọn họ đã chạy tới phần dưới cùng, đi tới nữa chính là bãi đá ngầm lớn và biển, không còn chỗ nước cạn.
Lục Áo liếc nhìn cậu ta một cái, đột nhiên đi về phía trước, nhấc 1 khối đá lớn lên.
Khi khối đá bị nhấc lên đã khuấy đảo một lớp bùn cát, nhưng mà rất nhanh nước đã trong veo trở lại.
Lực chú ý của Lâm Tê Nham đặt trên khối đá to kia, ống kính của cậu ta đặc biệt quay cảnh miêu tả, "Khối đá này to ghê, thoạt nhìn tối thiểu cũng có 50kg. Anh Lục nổi danh sức lớn, cũng chỉ có cậu mới đi mò hải sản kiểu thô bạo như nhấc khối đá to gần 50kg này lên, tụi tôi toàn là lấy móc sắt đâm đâm chọc chọc, nếu như thật sự không kiếm được, mới suy xét việc nhấc đá lên."
Lục Áo nghe cậu ta lảm nhảm xong, đưa chân đá đá khối đá, "Có phải cậu vẫn chưa chú ý tới điều quan trọng?"
"Điều quan trọng gì.... Đệch! Sao cậu biệt chỗ này có ốc giác?"
Lâm Tê Nham vội vàng nhắm ống kính vào chỗ nước trong veo, bên dưới ống kính là 2 con óc giác vàng rực, dùng mắt thường có thể thấy 1 con dài gần 10cm, con còn lại có 6-7cm.
"Ốc giác này cũng to quá ha? Hai con cộng lại có hơn 2.5kg."
"Cậu biết vậy là tốt." Lục Áo bỏ ốc giác vừa bắt được vào trong thùng, hơi vênh mặt, "Sáng mai nhớ qua nhà tôi?"
"Ừ?"
"Dám cá dám chịu thua, sáng mai đi cắt 2 tiếng dây khoai lang cho ngỗng ăn."
Lâm Tê Nham:".... Đệc! Đúng là dọn đá đập chân mình mà."
Trong mắt Lục Áo có chút ý cười, xách thùng, "Đi thôi."
Lâm Tê Nham vội quay lại bóng lưng của cậu, lại đặc biệt quay thùng của mình, quay xong mới tắt máy đuổi theo, hỏi tới tấp:" Lục Áo, cậu còn chưa nói nha? Làm sao cậu biết dưới khối đá đó có ốc giác?"
"Còn có thể làm sao nữa? Đương nhiên là nhìn rồi."
"Mắt cậu tốt ghê." Lâm Tê Nham thành thật hâm mộ, "Ốc giác 90 tệ nửa kg, cậu mà đi bán, trừ đi tiền thuế tối thiểu cũng có 200 tệ trong tay."
"Không bán." Lục Áo dứt khoát nói:" Tôi chừa lại cho mình ăn."
"Ài, cái đồ quỷ độc thân nhà cậu, đồ tốt như vậy cứ quyết định xoèn xoẹt như thế à?"
"Dùng để tiếp đãi bạn bè."
"Là Tống Châu?" Lâm Tê Nham nhìn cậu, hơi ám chỉ nói, "Các cậu đúng thật là cần."
/135
|