Lâm Cống Thương nhận được dặn dò, không dám lề mề, lập tức xuống lầu nhìn.
Lục Áo nghĩ nghĩ, lái xe 3 gác chạy tới nhà Lâm Cống Thương.
Người khách ngã bệnh một người tên Thạch Thần, một người tên là Lưu Khải Minh, đều khoản 40-50 tuổi, hơi béo, có bụng bia tương đối rõ ràng.
Có thể bởi vì là ông chủ, tính cách của hai người cũng rất cường thế, sau khi đến đây rất ít khi bảo Lâm Cống Thương làm này làm nọ.
Theo lý mà nói, tính cách của hai người này không phải kiểu có thể nằm trên giường cả ngày, nhưng mà cố tình lại nằm trên giường cả ngày.
Lâm Cống Thương càng nghĩ càng hoảng, trên trán cũng đổ mồ hôi hột.
Cậu ta xuống lầu, trước tiên gõ cửa phòng Thạch Thần.
"Cọc cọc" tiếng gõ cửa vang lên, trong đêm tối nghe có vẻ rất vang.
Thạch Thần không tỉnh, trái lại Nghiêm Chính Trữ ở phòng bên 'chi nha' một tiếng mở cửa, thò đầu ra, hoài nghi hỏi:" Chuyện gì vậy?"
"Không tôi đến đây xem thử." Lâm Cống Thương không có được lời đáp, cũng không gõ cửa, vội vã vặn khóa đẩy cửa.
Trong phòng thực im lặng, tối om, chỉ có đèn máy điều hòa lóe lên.
Thạch Thần mập như vậy, vậy mà không ngáy ngủ.
Lâm Cống Thương trong lòng có dự cảm chẳng lành, trong nháy mắt, cậu ta thậm chí có chút lo lắng Thạch Thần bọn họ sẽ chết trong nhà cậu.
"Ba" một tiếng, Lâm Cống Thương đưa tay mở đèn trên tường, nâng giọng gọi: "Ngài Thạch?"
Thạch Thần không nhúc nhích.
Lâm Cống Thương đi qua, xốc mùng lên, chỉ thấy mặt của Thạch Thần sốt đến đỏ bừng, môi màu xám, vẻ mặt vàng như nến, dù cho Lâm Cống Thương không biết gì về bệnh lý, cũng có thể thấy rõ ràng bệnh của ông ấy đã có phần nghiêm trọng.
Lâm Cống Thương đưa tay đẩy ông ấy, kinh hồn bạt vía hô:" Ngài Thạch?"
Thạch Thần vẫn không phản ứng.
Lâm Cống Thương mặc kệ, trực tiếp lật tung cái mền lên, qua sát chân của ông.
Thạch Thần mặc quần đùi, giữa đôi chân đầy lông không dễ thấy dấu hiệu sưng tấy lở loét, nhưng lại có thể thấy mấy vết đỏ, giống như bị muỗi cắn.
Nghiêm Chính Trữ ở phía sau thấy một loạt động tác này của cậu ta, trong lòng có chút lộp bộp, "Rốt cuộc là bị làm sao vậy?"
Lâm Cống Thương vẻ mặt thay đổi, vội vã nói:" Bọn họ có thể đã bị nhiễm trùng vi khuẩn biển, tôi đi xem ngài Lưu."
Cậu ta không muốn nói nhiều, trực tiếp chạy tới phòng Lưu Hạng Minh.
Tình huống của Lưu Hạng Minh và Thạch Thần gần giống nhau, đều phát sốt, gọi không tỉnh.
Nghiêm Chính Trữ theo ở phía sau, trong mắt ngạc nhiên nghi ngờ.
Khi Lâm Cống Thương đang kiểm tra tình huống hai người, Lục Áo đã cưỡi xe 3 gác chạy tới.
Mẹ Lâm mở cửa, Lục Áo gật đầu chào hỏi liền chạy lên lầu.
Lâm Cống Thương vừa thấy Lục Áo, hoang mang quay đầu hỏi cậu:" Lục Áo, tôi xem rồi, bọn họ hình như bị nhiễm trùng vi khuẩn bị thật!"
Lục Áo mang theo một thân mùi hương lạnh lẽo sau khi tắm rửa chạy tới, "Để tôi xem."
Cậu vội đi vào phòng.
Một lát sau, cậu xác định, "Đúng là bị vi khuẩn phẩy*."
Bị nhiễm trùng vi khuẩn phẩy tỷ lệ tử vong cao tới 50 %.
"Vậy làm sao bây giờ?" Giọng nói Lâm Cống Thương cũng không ổn, đầu đầy mồ hôi lạnh, "Tôi gọi điện kêu xe cấp cứu?"
"Xe cấp cứu có thể không kịp."
Bọn họ cách huyện thành quá xa, xe cấp cứu phải 2-3 tiếng mới tới được.
Nghiêm Chính Trữ ở bên cạnh nghe xong, nhịn không được chen vào nói, "Xe cấp cứu không kịp làm sao giờ? Chúng ta tự mình đưa bọn họ đi bệnh viện thì sao?"
Lục Áo nhanh chóng nói:" Sợ cũng không kịp. Trình độ chữa bệnh ở huyện cũng bình thường, thuốc sợ không đầy đủ, nhiễm khuẩn phẩy là bệnh hiếm gặp, bọn họ có thể cũng chưa từng thấy qua, càng đừng nói tới chuyện chữa bệnh."
Sự lo lắng và phẫn nộ tích góp từ chiều đến giờ của Nghiêm Chính Trữ bộc phát, "Cái này cũng không được, bọn tôi đang yên đang lành đến chỗ các cậu làm khách, kết quả là lúc đến tự đi, lúc về người kiêng?!"
Lâm Cống Thương rụt cổ không dám nói lời nào, trong lòng vô cùng hối hận đã nhận việc này.
"Ngài Lâm khoan vội." Vẻ mặt Lục Áo coi như bình tĩnh, nghĩ nghĩ quay đầu hỏi Lâm Cống Thương, "Chỗ phơi lúa của các cậu có gì không?"
Bên thôn Lâm Ốc có một sân phơi lúa lớn, khoảng 3.000-4.000 m2, vô cùng bằng phẳng và rộng rãi.
Lâm Cống Thương hoang mang rối loạn," Có lẽ không, hiện tại lại không phải lúc thu hoạch lúa nước, không cần phải phơi đồ."
Lục Áo quyết định thật nhanh nói:" Vậy tôi kêu trực thăng cứu hộ đến, trực tiếp đi đến tỉnh thành. Bây giờ chưa tới lúc nguy hiểm nhất, hẳn sẽ không có việc lớn gì."
Lâm Cống Thương nghe cậu đưa ra phương án, trong lòng cũng yên một chút, gật đầu như gà mổ thóc, "Được."
Lục Áo trực tiếp gọi điện cho trung tâm trực thăng cứu hộ, hỏi thăm bọn họ có thể điều một chiếc tới được không.
Đối phương hỏi rõ tình huống xong cho ra đáp án đồng ý, "Chúng tôi có thể điều người đến, đại khái 1 tiếng sau là tới. Nhưng mà chúng tôi thu phí khá cao, nếu đến chỗ mọi người để đón bệnh nhân, một bệnh nhân thu phí đại khái 20.000 tệ, tiền thuốc men tính riêng."
Lục Áo không chút do dự, "Không thành vấn đề, phiền các cậu mau chóng điều bác sĩ và trực thăng tới đây."
Đôi bên đơn giản ký một hợp đồng điện tử, Lục Áo thanh toán trước rồi gửi định vị qua.
Đối phương tiến hành chuẩn bị bay, rất nhanh sẽ điều bác sĩ và trực thăng tới, bảo bọn họ đến sân phơi lúa đợi trước, một tiếng sau nhất định sẽ đến.
Cha mẹ, anh trai và chị dâu của Lâm Cống Thương nghe được tiếng động cũng đi ra.
Sau khi nghe nói phải đưa bệnh nhân đi tỉnh xong, một đám người hỗn loạn giúp Lưu Khải Minh và Thạch Thần mặc quần áo, đỡ đến phòng khách.
Anh trai Lâm Cống Thương lau mồ hôi, xung phong nhận việc, "Tôi đi sân phơi đón trực thăng."
Lục Áo gật đầu, "Nếu bên đó có đèn thì mở hết toàn bộ, mang theo vải đỏ hoặc vải trắng làm dấu hiệu, lát nữa chúng tôi sẽ qua ngay."
Anh trai Lâm Cống Thương vội vàng đáp lời, đi vào trong phòng lấy ra một cái ra giường hấp tấp chạy đi.
Nghiêm Chính Trữ ở bên cạnh đã liên hệ bác sĩ tư nhân của mình, lại liên hệ với người nhà của Thạch Thần cùng Lưu Khải Minh, đơn giản nói lại tình hình cho họ nghe.
Trở về gặp Lục Áo đâu vào đấy, thiệt có thể gọi trực thăng bay tới đây, trong lòng ông không biết nên nói là cảm giác gì, nhưng mà chung quy cũng yên tâm phần nào, không còn phẫn nộ như ban nãy.
Lục Áo nhìn ông, hỏi:" Ngài Nghiêm, đợi lát nữa chúng tôi sẽ đưa ngài Thạch và ngài Lưu lên tỉnh, các vị có quen bệnh viện nào không?"
"Không có, bệnh viện lớn nào ở tỉnh cũng được."
Lục Áo gật đầu, vừa nhắn tin trong wechat vừa nói:" Vậy tôi đưa họ đến bệnh viện số 1, bên đó đối với loại bệnh nhiễm trùng khuẩn phẩy này rành rọt nhất."
Cậu nói xong, lại hỏi Nghiêm Chính Trữ:" Ngày Nghiêm tiện thì liên hệ người nhà ngài Thạch và ngài Lưu được không? Tốt nhất là bảo họ tranh thủ tới bệnh viện sớm nhất, có lẽ sẽ cần ký tên vào giấy đồng ý trị liệu."
Nghiêm Chính Trữ vội vàng gật đầu, "Được, giờ tôi đi gọi họ."
Bệnh viện số 1 ở tỉnh là bệnh viện lớn nổi tiếng nhất trong tỉnh bọn họ, Nghiêm Chính Trữ lập tức liên hệ với người nhà hai người.
Hai nhà nghe xong thì kinh hãi, đồng ý sẽ lập tức tới bệnh viện ngay.
Lát sau, Nghiêm Chính Trữ quay lại hỏi, "Hiện tại chúng ta cần làm gì?"
Lâm Cống Thương ngóng trông nhìn Lục Áo, chờ đợi dặn dò của cậu.
Lục Áo nói:" Dùng ghế đem bọn họ nâng tới sân phơi lúa trước, đợi lát nữa trực thăng đến rồi có thể đưa họ lên ngay."
Bọn họ bên này ầm ĩ, hàng xóm cho rằng xảy ra chuyện gì, cũng vội vàng chạy qua giúp đỡ.
Nghe thấy phải đưa người bệnh đến sân phơi lúa, có hàng xóm lập tức nói:" Nhà tôi có ghế mây, dùng của nhà tôi được rồi."
Lục Áo gật đầu, "Có thể, trước đem người bệnh nâng qua kia, nhớ kỹ phải trải một lớp mền lên."
Mọi người vội vã đáp lời, lại kêu thêm người, hơn phân nửa đàn ông trong thôn đều chạy qua giúp.
Chưa tới một lát, Thạch Thần cùng Lưu Khải Minh đã được nâng đến sân phơi lúa.
Trực thăng còn chưa tới, tất cả mọi người đều chờ ở đây.
Lục Áo vẫn luôn rất bình tĩnh, trông có vẻ rất có sức thuyết phục, chỉ cần đứng yên thôi cũng đủ làm lòng người yên ổn.
Rất nhanh, trực thăng mang theo tiếng gió bay tới.
Trực thăng cực lớn dừng trên sân phơi lúa, người trong thôn Lâm Ốc ai cũng há miệng nhìn con quái vật lớn này.
Nhân viên y tế gấp gáp bước xuống kiểm tra tình huống của Thạch Thần và Lưu Khải Minh, sau đó nói với bọn họ:" Tình huống còn tương đối ổn định, hiện tại đưa đi bệnh viện số 1 không có vấn đề gì."
"Được, làm phiền mọi người."
Nhân viên y tế tranh thủ dùng cáng đưa hai người lên trực thăng.
Sau khi bố trí ổn thoả xong, bọn họ lại nói:" Cần một người phụ trách đi theo, trong các vị ai sẽ theo?"
Lục Áo nói:" Tôi."
Lục Áo nói xong liền lấy chiếc chìa khóa ra đưa cho Lâm Cống Thương, thấp giọng nói:" Nhà của tôi vừa nuôi ngỗng, 2 ngày này cậu giúp tôi cho nó ăn nhé."
"A! Làm phiền cậu quá." Lâm Cống Thương vội vàng tiếp nhận chìa khóa, lại lấy ra thẻ ngân hàng kín đáo đưa cho cậu, vành mắt hồng hồng nói:" Tôi đưa tiền trước cho cậu, đợi lát nữa cần dùng tiền, cậu trực tiếp dùng tiền trong thẻ là được, mật mã tôi sẽ gửi qua điện thoại cho cậu. Dùng bao nhiêu cũng không sao chỉ cần người còn sống là được."
Lục Áo không từ chối, "Được."
Nghiêm Chính Trữ chen lên, trước âm thanh vù vù của trực thăng lớn tiếng hô:" Tôi cũng đi! Tôi là bạn của họ!"
Lục Áo nhìn người phụ trách trên trực thăng, "Còn chỗ không?"
Đối phương nói:" Có, nhưng mà phải thêm tiền của chỗ người nhà."
Nghiêm Chính Trữ đeo balo chen lên trực thăng, " Không thành vấn đề, giờ tôi chuyển tiền cho các cậu."
Trực thăng đến rồi đi.
Người trong thôn Lâm ốc nhìn đốm đen biến mất trong không trung, trong lòng rung động dị thường.
Lâm Cống Thương có chút chưa hoàn hồn, ngây người đứng tại chỗ.
Lâm Mãn Chương đi qua vỗ vai cậu ta nói:" Đừng lo lắng, Lục Áo không phải đã nói không có chuyện gì sao? Trước về nhà đợi tin tức đi."
"À, được." Lâm Cống Thương dùng sức lau mặt, đặt tay lên trước ngực, vẻ mặt trắng bệch nói:" Tối nay thiệt hù chết em rồi, may mà có Lục Áo."
Lâm Mãn Chương lại vỗ vỗ cậu.
Hôm nay làm một trận lớn như vậy, hao tài chắc chắn tránh không khỏi, may mà không chết người.
Thạch Thần và Lưu Khải Minh được đưa đến bệnh viện số 1 xong, sẽ do bác sĩ khoa cấp cứu tiếp nhận đưa đi điều trị.
Tình huống của bọn họ không quá nghiêm trọng, các bác sĩ của bệnh viện số 1 lại có kinh nghiệm phong phú, bệnh tình của họ rất nhanh đã ổn định.
Lúc này người nhà của hai người đầu đầy mồ hôi chạy tới, mắt ai náy cũng đều đỏ ửng, không rãnh để hỏi nhiều, vội vàng chỗ bác sĩ cấp cứu để ký giấy tờ.
Gây sức ép đến nửa đêm, bác sĩ cấp cứu cuối cùng cũng đi ra, nói tình huống của hai người đã tạm thời ổn định.
Người hai nhà lúc này mới thở phào nhẹ nhõng, hỏi rõ đầu đuôi sự việc.
Lần này gặp chuyện không may là do 2 người họ lỗ mãng, không để ý sự nhắc nhở của Lâm Cống Thương tay không bắt cá tráp đen, bị gai trên lưng nó đâm bị thương mới dẫn đến nhiễm trùng.
Người bình thường bị đâm trúng cũng rất kho bị nhiễm trùng, hai người lại vì hay uống rượu xã giao, gan có chút vấn đề, cho nên cả hai vào bệnh viện.
Chuyện này thật không thể đổ hết lên đầu Lâm Cống Thương.
Người nhà nghe xong lời tự thuật của Lục Áo, cũng tương đối hiểu lý lẽ, không có ý truy cứu trách nhiệm.
Lục Áo cũng không muốn xen vào quá nhiều, cậu nói:" Trời vừa sáng Lâm Cống Thương sẽ ngồi xe chạy tới đây, lúc đó cậu ta sẽ nói chuyện với mọi người. Tôi về trước đây."
"Được được, cậu đi về cẩn thận."
Người nhà hai người vội lo cho người nhà đang ngã bệnh, cũng không rãnh tiếp đãi cậu, sau khi nói cảm ơn lần nữa thì để cậu đi.
Nghiêm Chính Trữ cũng rãnh rồi, ông ta đi ra ngoài với Lục Áo, hỏi:" Thẻ căn cước này nọ cậu có mang theo không? Lát nữa làm sao về?"
Lục Áo nửa đêm vội vàng đi theo, hiện tại mới nhớ ra, cậu tới quá mức gấp gáp, ngoại trừ điện thoại với thẻ ngân hàng, cái gì cũng không mang theo.
Nghiêm Chính Trữ nhìn vẻ mặt của cậu là biết không mang theo, vội nói:" Tôi có bất động sản ở tỉnh, hay là ở nhà tôi một đêm, ngày mai tôi bảo tài xế đưa cậu về?"
Lục Áo nói:" Không cần, tôi đi nhờ xe hoặc xe taxi về là được."
"Ài, bận rộn lâu như vậy, không ngủ trước một giấc sao?"
Lục Áo vẫy tay, "Không cần, đoán chừng người trong thôn cũng đang đợi tin tức của tôi, tôi trở về báo cho bọn họ một tiếng."
Nghiêm Chính Trữ tìm không được cái cớ để giữ cậu lại, nhìn bóng lưng cậu biến mất bên ngoài bệnh viện, trong lòng cảm thấy tiếc nuối khó hiểu.
Có thể vì sự tồn tại của người thanh niên này thật sự quá làm người yên tâm, cậu ta đi rồi, trong lòng Nghiêm Chính Trữ trống trải, có chút hoang mang.
Chú thích:
Vi khuẩn phẩy:
Vibrio vulnificus là một loài vi khuẩn gram âm, di động, hình que cong (trực khuẩn), gây bệnh thuộc chi Vibrio. Chúng hiện diện trong môi trường biển như cửa sông, ao nước lợ hoặc vùng ven biển, V. Vulnificus có liên quan đến V. cholerae, tác nhân gây bệnh của dịch tả.
Bị nhiễm V. Vulnificus dẫn đến mở rộng nhanh chóng viêm mô tế bào hoặc nhiễm trùng huyết. Loài này được phân lập lần đầu tiên như một nguồn bệnh vào năm 1976.
Lục Áo nghĩ nghĩ, lái xe 3 gác chạy tới nhà Lâm Cống Thương.
Người khách ngã bệnh một người tên Thạch Thần, một người tên là Lưu Khải Minh, đều khoản 40-50 tuổi, hơi béo, có bụng bia tương đối rõ ràng.
Có thể bởi vì là ông chủ, tính cách của hai người cũng rất cường thế, sau khi đến đây rất ít khi bảo Lâm Cống Thương làm này làm nọ.
Theo lý mà nói, tính cách của hai người này không phải kiểu có thể nằm trên giường cả ngày, nhưng mà cố tình lại nằm trên giường cả ngày.
Lâm Cống Thương càng nghĩ càng hoảng, trên trán cũng đổ mồ hôi hột.
Cậu ta xuống lầu, trước tiên gõ cửa phòng Thạch Thần.
"Cọc cọc" tiếng gõ cửa vang lên, trong đêm tối nghe có vẻ rất vang.
Thạch Thần không tỉnh, trái lại Nghiêm Chính Trữ ở phòng bên 'chi nha' một tiếng mở cửa, thò đầu ra, hoài nghi hỏi:" Chuyện gì vậy?"
"Không tôi đến đây xem thử." Lâm Cống Thương không có được lời đáp, cũng không gõ cửa, vội vã vặn khóa đẩy cửa.
Trong phòng thực im lặng, tối om, chỉ có đèn máy điều hòa lóe lên.
Thạch Thần mập như vậy, vậy mà không ngáy ngủ.
Lâm Cống Thương trong lòng có dự cảm chẳng lành, trong nháy mắt, cậu ta thậm chí có chút lo lắng Thạch Thần bọn họ sẽ chết trong nhà cậu.
"Ba" một tiếng, Lâm Cống Thương đưa tay mở đèn trên tường, nâng giọng gọi: "Ngài Thạch?"
Thạch Thần không nhúc nhích.
Lâm Cống Thương đi qua, xốc mùng lên, chỉ thấy mặt của Thạch Thần sốt đến đỏ bừng, môi màu xám, vẻ mặt vàng như nến, dù cho Lâm Cống Thương không biết gì về bệnh lý, cũng có thể thấy rõ ràng bệnh của ông ấy đã có phần nghiêm trọng.
Lâm Cống Thương đưa tay đẩy ông ấy, kinh hồn bạt vía hô:" Ngài Thạch?"
Thạch Thần vẫn không phản ứng.
Lâm Cống Thương mặc kệ, trực tiếp lật tung cái mền lên, qua sát chân của ông.
Thạch Thần mặc quần đùi, giữa đôi chân đầy lông không dễ thấy dấu hiệu sưng tấy lở loét, nhưng lại có thể thấy mấy vết đỏ, giống như bị muỗi cắn.
Nghiêm Chính Trữ ở phía sau thấy một loạt động tác này của cậu ta, trong lòng có chút lộp bộp, "Rốt cuộc là bị làm sao vậy?"
Lâm Cống Thương vẻ mặt thay đổi, vội vã nói:" Bọn họ có thể đã bị nhiễm trùng vi khuẩn biển, tôi đi xem ngài Lưu."
Cậu ta không muốn nói nhiều, trực tiếp chạy tới phòng Lưu Hạng Minh.
Tình huống của Lưu Hạng Minh và Thạch Thần gần giống nhau, đều phát sốt, gọi không tỉnh.
Nghiêm Chính Trữ theo ở phía sau, trong mắt ngạc nhiên nghi ngờ.
Khi Lâm Cống Thương đang kiểm tra tình huống hai người, Lục Áo đã cưỡi xe 3 gác chạy tới.
Mẹ Lâm mở cửa, Lục Áo gật đầu chào hỏi liền chạy lên lầu.
Lâm Cống Thương vừa thấy Lục Áo, hoang mang quay đầu hỏi cậu:" Lục Áo, tôi xem rồi, bọn họ hình như bị nhiễm trùng vi khuẩn bị thật!"
Lục Áo mang theo một thân mùi hương lạnh lẽo sau khi tắm rửa chạy tới, "Để tôi xem."
Cậu vội đi vào phòng.
Một lát sau, cậu xác định, "Đúng là bị vi khuẩn phẩy*."
Bị nhiễm trùng vi khuẩn phẩy tỷ lệ tử vong cao tới 50 %.
"Vậy làm sao bây giờ?" Giọng nói Lâm Cống Thương cũng không ổn, đầu đầy mồ hôi lạnh, "Tôi gọi điện kêu xe cấp cứu?"
"Xe cấp cứu có thể không kịp."
Bọn họ cách huyện thành quá xa, xe cấp cứu phải 2-3 tiếng mới tới được.
Nghiêm Chính Trữ ở bên cạnh nghe xong, nhịn không được chen vào nói, "Xe cấp cứu không kịp làm sao giờ? Chúng ta tự mình đưa bọn họ đi bệnh viện thì sao?"
Lục Áo nhanh chóng nói:" Sợ cũng không kịp. Trình độ chữa bệnh ở huyện cũng bình thường, thuốc sợ không đầy đủ, nhiễm khuẩn phẩy là bệnh hiếm gặp, bọn họ có thể cũng chưa từng thấy qua, càng đừng nói tới chuyện chữa bệnh."
Sự lo lắng và phẫn nộ tích góp từ chiều đến giờ của Nghiêm Chính Trữ bộc phát, "Cái này cũng không được, bọn tôi đang yên đang lành đến chỗ các cậu làm khách, kết quả là lúc đến tự đi, lúc về người kiêng?!"
Lâm Cống Thương rụt cổ không dám nói lời nào, trong lòng vô cùng hối hận đã nhận việc này.
"Ngài Lâm khoan vội." Vẻ mặt Lục Áo coi như bình tĩnh, nghĩ nghĩ quay đầu hỏi Lâm Cống Thương, "Chỗ phơi lúa của các cậu có gì không?"
Bên thôn Lâm Ốc có một sân phơi lúa lớn, khoảng 3.000-4.000 m2, vô cùng bằng phẳng và rộng rãi.
Lâm Cống Thương hoang mang rối loạn," Có lẽ không, hiện tại lại không phải lúc thu hoạch lúa nước, không cần phải phơi đồ."
Lục Áo quyết định thật nhanh nói:" Vậy tôi kêu trực thăng cứu hộ đến, trực tiếp đi đến tỉnh thành. Bây giờ chưa tới lúc nguy hiểm nhất, hẳn sẽ không có việc lớn gì."
Lâm Cống Thương nghe cậu đưa ra phương án, trong lòng cũng yên một chút, gật đầu như gà mổ thóc, "Được."
Lục Áo trực tiếp gọi điện cho trung tâm trực thăng cứu hộ, hỏi thăm bọn họ có thể điều một chiếc tới được không.
Đối phương hỏi rõ tình huống xong cho ra đáp án đồng ý, "Chúng tôi có thể điều người đến, đại khái 1 tiếng sau là tới. Nhưng mà chúng tôi thu phí khá cao, nếu đến chỗ mọi người để đón bệnh nhân, một bệnh nhân thu phí đại khái 20.000 tệ, tiền thuốc men tính riêng."
Lục Áo không chút do dự, "Không thành vấn đề, phiền các cậu mau chóng điều bác sĩ và trực thăng tới đây."
Đôi bên đơn giản ký một hợp đồng điện tử, Lục Áo thanh toán trước rồi gửi định vị qua.
Đối phương tiến hành chuẩn bị bay, rất nhanh sẽ điều bác sĩ và trực thăng tới, bảo bọn họ đến sân phơi lúa đợi trước, một tiếng sau nhất định sẽ đến.
Cha mẹ, anh trai và chị dâu của Lâm Cống Thương nghe được tiếng động cũng đi ra.
Sau khi nghe nói phải đưa bệnh nhân đi tỉnh xong, một đám người hỗn loạn giúp Lưu Khải Minh và Thạch Thần mặc quần áo, đỡ đến phòng khách.
Anh trai Lâm Cống Thương lau mồ hôi, xung phong nhận việc, "Tôi đi sân phơi đón trực thăng."
Lục Áo gật đầu, "Nếu bên đó có đèn thì mở hết toàn bộ, mang theo vải đỏ hoặc vải trắng làm dấu hiệu, lát nữa chúng tôi sẽ qua ngay."
Anh trai Lâm Cống Thương vội vàng đáp lời, đi vào trong phòng lấy ra một cái ra giường hấp tấp chạy đi.
Nghiêm Chính Trữ ở bên cạnh đã liên hệ bác sĩ tư nhân của mình, lại liên hệ với người nhà của Thạch Thần cùng Lưu Khải Minh, đơn giản nói lại tình hình cho họ nghe.
Trở về gặp Lục Áo đâu vào đấy, thiệt có thể gọi trực thăng bay tới đây, trong lòng ông không biết nên nói là cảm giác gì, nhưng mà chung quy cũng yên tâm phần nào, không còn phẫn nộ như ban nãy.
Lục Áo nhìn ông, hỏi:" Ngài Nghiêm, đợi lát nữa chúng tôi sẽ đưa ngài Thạch và ngài Lưu lên tỉnh, các vị có quen bệnh viện nào không?"
"Không có, bệnh viện lớn nào ở tỉnh cũng được."
Lục Áo gật đầu, vừa nhắn tin trong wechat vừa nói:" Vậy tôi đưa họ đến bệnh viện số 1, bên đó đối với loại bệnh nhiễm trùng khuẩn phẩy này rành rọt nhất."
Cậu nói xong, lại hỏi Nghiêm Chính Trữ:" Ngày Nghiêm tiện thì liên hệ người nhà ngài Thạch và ngài Lưu được không? Tốt nhất là bảo họ tranh thủ tới bệnh viện sớm nhất, có lẽ sẽ cần ký tên vào giấy đồng ý trị liệu."
Nghiêm Chính Trữ vội vàng gật đầu, "Được, giờ tôi đi gọi họ."
Bệnh viện số 1 ở tỉnh là bệnh viện lớn nổi tiếng nhất trong tỉnh bọn họ, Nghiêm Chính Trữ lập tức liên hệ với người nhà hai người.
Hai nhà nghe xong thì kinh hãi, đồng ý sẽ lập tức tới bệnh viện ngay.
Lát sau, Nghiêm Chính Trữ quay lại hỏi, "Hiện tại chúng ta cần làm gì?"
Lâm Cống Thương ngóng trông nhìn Lục Áo, chờ đợi dặn dò của cậu.
Lục Áo nói:" Dùng ghế đem bọn họ nâng tới sân phơi lúa trước, đợi lát nữa trực thăng đến rồi có thể đưa họ lên ngay."
Bọn họ bên này ầm ĩ, hàng xóm cho rằng xảy ra chuyện gì, cũng vội vàng chạy qua giúp đỡ.
Nghe thấy phải đưa người bệnh đến sân phơi lúa, có hàng xóm lập tức nói:" Nhà tôi có ghế mây, dùng của nhà tôi được rồi."
Lục Áo gật đầu, "Có thể, trước đem người bệnh nâng qua kia, nhớ kỹ phải trải một lớp mền lên."
Mọi người vội vã đáp lời, lại kêu thêm người, hơn phân nửa đàn ông trong thôn đều chạy qua giúp.
Chưa tới một lát, Thạch Thần cùng Lưu Khải Minh đã được nâng đến sân phơi lúa.
Trực thăng còn chưa tới, tất cả mọi người đều chờ ở đây.
Lục Áo vẫn luôn rất bình tĩnh, trông có vẻ rất có sức thuyết phục, chỉ cần đứng yên thôi cũng đủ làm lòng người yên ổn.
Rất nhanh, trực thăng mang theo tiếng gió bay tới.
Trực thăng cực lớn dừng trên sân phơi lúa, người trong thôn Lâm Ốc ai cũng há miệng nhìn con quái vật lớn này.
Nhân viên y tế gấp gáp bước xuống kiểm tra tình huống của Thạch Thần và Lưu Khải Minh, sau đó nói với bọn họ:" Tình huống còn tương đối ổn định, hiện tại đưa đi bệnh viện số 1 không có vấn đề gì."
"Được, làm phiền mọi người."
Nhân viên y tế tranh thủ dùng cáng đưa hai người lên trực thăng.
Sau khi bố trí ổn thoả xong, bọn họ lại nói:" Cần một người phụ trách đi theo, trong các vị ai sẽ theo?"
Lục Áo nói:" Tôi."
Lục Áo nói xong liền lấy chiếc chìa khóa ra đưa cho Lâm Cống Thương, thấp giọng nói:" Nhà của tôi vừa nuôi ngỗng, 2 ngày này cậu giúp tôi cho nó ăn nhé."
"A! Làm phiền cậu quá." Lâm Cống Thương vội vàng tiếp nhận chìa khóa, lại lấy ra thẻ ngân hàng kín đáo đưa cho cậu, vành mắt hồng hồng nói:" Tôi đưa tiền trước cho cậu, đợi lát nữa cần dùng tiền, cậu trực tiếp dùng tiền trong thẻ là được, mật mã tôi sẽ gửi qua điện thoại cho cậu. Dùng bao nhiêu cũng không sao chỉ cần người còn sống là được."
Lục Áo không từ chối, "Được."
Nghiêm Chính Trữ chen lên, trước âm thanh vù vù của trực thăng lớn tiếng hô:" Tôi cũng đi! Tôi là bạn của họ!"
Lục Áo nhìn người phụ trách trên trực thăng, "Còn chỗ không?"
Đối phương nói:" Có, nhưng mà phải thêm tiền của chỗ người nhà."
Nghiêm Chính Trữ đeo balo chen lên trực thăng, " Không thành vấn đề, giờ tôi chuyển tiền cho các cậu."
Trực thăng đến rồi đi.
Người trong thôn Lâm ốc nhìn đốm đen biến mất trong không trung, trong lòng rung động dị thường.
Lâm Cống Thương có chút chưa hoàn hồn, ngây người đứng tại chỗ.
Lâm Mãn Chương đi qua vỗ vai cậu ta nói:" Đừng lo lắng, Lục Áo không phải đã nói không có chuyện gì sao? Trước về nhà đợi tin tức đi."
"À, được." Lâm Cống Thương dùng sức lau mặt, đặt tay lên trước ngực, vẻ mặt trắng bệch nói:" Tối nay thiệt hù chết em rồi, may mà có Lục Áo."
Lâm Mãn Chương lại vỗ vỗ cậu.
Hôm nay làm một trận lớn như vậy, hao tài chắc chắn tránh không khỏi, may mà không chết người.
Thạch Thần và Lưu Khải Minh được đưa đến bệnh viện số 1 xong, sẽ do bác sĩ khoa cấp cứu tiếp nhận đưa đi điều trị.
Tình huống của bọn họ không quá nghiêm trọng, các bác sĩ của bệnh viện số 1 lại có kinh nghiệm phong phú, bệnh tình của họ rất nhanh đã ổn định.
Lúc này người nhà của hai người đầu đầy mồ hôi chạy tới, mắt ai náy cũng đều đỏ ửng, không rãnh để hỏi nhiều, vội vàng chỗ bác sĩ cấp cứu để ký giấy tờ.
Gây sức ép đến nửa đêm, bác sĩ cấp cứu cuối cùng cũng đi ra, nói tình huống của hai người đã tạm thời ổn định.
Người hai nhà lúc này mới thở phào nhẹ nhõng, hỏi rõ đầu đuôi sự việc.
Lần này gặp chuyện không may là do 2 người họ lỗ mãng, không để ý sự nhắc nhở của Lâm Cống Thương tay không bắt cá tráp đen, bị gai trên lưng nó đâm bị thương mới dẫn đến nhiễm trùng.
Người bình thường bị đâm trúng cũng rất kho bị nhiễm trùng, hai người lại vì hay uống rượu xã giao, gan có chút vấn đề, cho nên cả hai vào bệnh viện.
Chuyện này thật không thể đổ hết lên đầu Lâm Cống Thương.
Người nhà nghe xong lời tự thuật của Lục Áo, cũng tương đối hiểu lý lẽ, không có ý truy cứu trách nhiệm.
Lục Áo cũng không muốn xen vào quá nhiều, cậu nói:" Trời vừa sáng Lâm Cống Thương sẽ ngồi xe chạy tới đây, lúc đó cậu ta sẽ nói chuyện với mọi người. Tôi về trước đây."
"Được được, cậu đi về cẩn thận."
Người nhà hai người vội lo cho người nhà đang ngã bệnh, cũng không rãnh tiếp đãi cậu, sau khi nói cảm ơn lần nữa thì để cậu đi.
Nghiêm Chính Trữ cũng rãnh rồi, ông ta đi ra ngoài với Lục Áo, hỏi:" Thẻ căn cước này nọ cậu có mang theo không? Lát nữa làm sao về?"
Lục Áo nửa đêm vội vàng đi theo, hiện tại mới nhớ ra, cậu tới quá mức gấp gáp, ngoại trừ điện thoại với thẻ ngân hàng, cái gì cũng không mang theo.
Nghiêm Chính Trữ nhìn vẻ mặt của cậu là biết không mang theo, vội nói:" Tôi có bất động sản ở tỉnh, hay là ở nhà tôi một đêm, ngày mai tôi bảo tài xế đưa cậu về?"
Lục Áo nói:" Không cần, tôi đi nhờ xe hoặc xe taxi về là được."
"Ài, bận rộn lâu như vậy, không ngủ trước một giấc sao?"
Lục Áo vẫy tay, "Không cần, đoán chừng người trong thôn cũng đang đợi tin tức của tôi, tôi trở về báo cho bọn họ một tiếng."
Nghiêm Chính Trữ tìm không được cái cớ để giữ cậu lại, nhìn bóng lưng cậu biến mất bên ngoài bệnh viện, trong lòng cảm thấy tiếc nuối khó hiểu.
Có thể vì sự tồn tại của người thanh niên này thật sự quá làm người yên tâm, cậu ta đi rồi, trong lòng Nghiêm Chính Trữ trống trải, có chút hoang mang.
Chú thích:
Vi khuẩn phẩy:
Vibrio vulnificus là một loài vi khuẩn gram âm, di động, hình que cong (trực khuẩn), gây bệnh thuộc chi Vibrio. Chúng hiện diện trong môi trường biển như cửa sông, ao nước lợ hoặc vùng ven biển, V. Vulnificus có liên quan đến V. cholerae, tác nhân gây bệnh của dịch tả.
Bị nhiễm V. Vulnificus dẫn đến mở rộng nhanh chóng viêm mô tế bào hoặc nhiễm trùng huyết. Loài này được phân lập lần đầu tiên như một nguồn bệnh vào năm 1976.
/135
|