Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu
Chương 132 - Cá vẩu ở đây to quá
/135
|
Cơn bão giống như dự báo thời tiết đã nói, thứ 6 đã tan được kha khá rồi.
Sau khi bão tan, Lục Áo đặc biệt đến nhà Lâm Tê Nham một chuyến, xem thử bà nội của cậu ấy có chỗ nào cần giúp đỡ hay không.
Bà cụ cơ thể khỏe mạnh cường tráng, nhà cửa được bà dọn dẹp ngay ngắn đâu vào đó.
Lục Áo đi qua kiểm tra thử, trong nhà mọi thứ đều ổn, chỉ là phần mái của phòng tạp vật bị bão thổi bay mất vài miếng ngói, cậu phải leo lên sửa lại.
Lục Áo lấy cái thang ra leo lên phần mái.
Bà cụ ở bên cạnh vừa vịn cái thang vừa căng thẳng, "Tiểu Lục à, con cẩn thận chút đó."
"Dạ." Lục Áo đáp.
Bà cụ lại hỏi: "Ở trên đó có nhiều ngói vụn lắm phải không con?"
"Dạ không nhiều ạ, chỉ vài mảnh thôi." Lục Áo nói, "Có lẽ bình thường có mèo leo qua leo lại làm vỡ mảnh ngói."
"Ài, cũng có thể. Mèo nhà bà mấy hôm trước còn leo lên đó bắt chuột, bà ở trong phòng còn nghe tiếng nó bì lì bà lằng, có lẽ mảnh ngói bị vỡ lúc đó."
"Dạ." Lục Áo lấy mảnh ngói vỡ bỏ sang một bên, thuận tiện bóc mảnh ngói bên mái hiên qua lắp tạm.
"Mảnh ngói này không dùng được nữa rồi, con coi thử có ai đang ở trấn trên nhờ họ mang theo chút về."
Bà cụ nói xong liền từ trong túi quần ẩn lấy ra chút tiền, "Con hỏi dùm bà nhé, bà trả tiền lại cho con." (kiểu túi mà may ở mặt trong của quần á mn)
Lục Áo uyển chuyển từ chối, "Đợi khi nào có mảnh ngói bà hẳn trả tiền lại cho con nhé, con cũng không biết nó khoảng bao nhiêu tiền."
Bà cụ khó khăn rút tay khỏi thắt lưng, thở hổn hển và vỗ nhẹ vào cánh tay cậu, nói lời cảm ơn: "Vậy làm phiền con rồi. Tê Nham không có ở nhà, nếu không có con giúp đỡ, bà cũng không biết phải làm sao."
"Không sao ạ, không phiền ạ." Lục Áo cầm miếng ngói trong tay, hỏi, "Gas trong nhà còn không bà? Gạo dầu nữa?"
"Đều còn hết, con vô trong nhà uống miếng trà trước đi."
"Tạm thời khoan uống bà ạ, con đi hỏi thăm xem có ai ở trấn trên không, nhờ họ mang chút ngói về cho chúng ta."
Lục Áo một tay lấy điện thoại ra, nhắn ở trong nhóm đánh cá xem có ai ở trấn trên không giúp cậu mang chút ngói về.
Lâm Cống Thương trả lời: Cậu cần miếng gói để làm gì?
Lục Áo: Mái nhà Lâm Tê Nham bị dột nước, tôi đổi vài miếng ngói.
Lâm Cống Thương: Vậy không cần lên trấn trên đâu, nhà tôi có, đợi lát nữa tôi đem qua cho cậu.
Lục Áo: Cũng được, đại khái khoảng 20 miếng đủ rồi.
Lâm Cống Thương: Được, cậu đợi tí nha, trưa tôi về sẽ mang qua cho cậu.
Buổi trưa, quả nhiên Lâm Cống Thương chạy xe máy mang theo miếng ngói tới.
Lục Áo đứng trước cửa nói chuyện với cậu ta, "Nhà cậu sao còn nhiều miếng ngói dư vậy?"
"Lúc trước xây nhà còn dư nhiều lắm, cứ chất đống sau nhà á."
Lục Áo hỏi: " Căn nhà mới của cậu xây sắp xong rồi phải không?"
"Đợi vào đông sẽ xong." Nói tới căn nhà mới, Lâm Cống Thương liền tươi cười rạng rỡ, "Vợ tôi nói nhân lúc ngày đông nông nhàn mời thêm vài người, tranh thủ xây cho xong."
"Không thuê công ty kiến trúc sao?"
"Có chớ, có thuê công ty kiến trúc nhưng vẫn phải thuê công nhân, công ty kiến trúc dễ kiếm, chủ yếu là công nhân khó tìm." Lâm Cống Thương hỏi, "Sao cậu để ý chuyện này vậy?"
Lục Áo nói: "Tôi muốn tu sửa căn nhà."
"Cậu muốn sửa thành kiểu gì? Nhà cậu phải mời thầy thiết kế ở thành phố lớn nhỉ? Công ty kiến trúc ở dưới quê sao có thể thỏa mãn yêu cầu của cậu?"
"Không nhất định đâu, tôi hỏi thăm trước thôi."
Lâm Công Thương nghe vậy, đột nhiên cười hà hà, cười hết nửa ngày.
Lục Áo ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Lâm Cống Thương vẫy tay, " Tôi vì kết hôn nên mới xây nhà, các cậu...."
Lục Áo nghe hiểu rồi, cậu đáp: "Tôi với Tống Châu cũng sắp xỉ vậy."
"Há há há há, tôi thấy các cậu rất nghiêm túc. Cậu muốn sửa thế nào? Tôi hỏi dùm cho."
"Trước tiên làm thêm 1 tầng lầu, sau đó thay đổi phần cửa sổ, nội thất bên trong không có gì cần đổi."
"Được, tôi giúp cậu hỏi giá, với xem thử tay nghề của công ty kiến trúc nào tốt."
Lục Áo gật đầu.
Buổi trưa Tống Châu không về ăn, Lục Áo nấu qua loa một chén mỳ đơn giản để ăn, buổi chiều mang theo miếng ngói, dự định lợp lại phần mái của nhà Lâm Tê Nham.
Lúc cậu leo lên mái nhà, điện thoại lại vang lên.
Lục Áo nhìn số điện thoại thì thấy là thuyền trưởng Trần.
Cậu nghe máy, "Thuyền trưởng Trần."
"Alo, Lục Áo." Thuyền trưởng Trần vui vẻ nói, "Tôi sắp xếp xong rồi, tuần sau không có việc gì, có thể đi biển chung với cậu."
Lục Áo đáp: "Vậy tôi báo ông giá tiền nhé, 1 ngày 2.000 tệ, thuê tổng cộng 3 ngày, tính luôn cả tôi là 8 người, bên ông bao ăn bao ở và hỗ trợ lái thuyền, tiền xăng dầu bên tôi ra."
"Được. Thứ 2 mấy giờ?"
"Hẹn 8 giờ trước nhé, tôi bàn lại với họ sau."
"Tập hợp ở bến tàu Kiềm Vĩnh phải không?"
"Ừm."
Hai bên bàn ổn thỏa mối làm ăn xong, thuyền trưởng Trần lại cười hỏi: "Nói này, tôi thấy thuyền của cậu đậu ở cảng nội, sao cậu không tự mình lái thuyền chở bọn họ cùng đi?"
"Thuyền của tôi không thích hợp câu biển, cũng không thích hợp dẫn theo người."
Thuyền của cậu đã qua cải tạo, bên trong ngoại trừ một buồng cho khách ra, chỉ có buồng chủ thuyền của bọn họ.
Vốn dĩ kế hoạch của Lục Áo là cùng Tống Châu đi biển chơi, cậu không muốn lái thuyền của mình chở theo nhiều người như thế.
Hơn nữa, thuyền của cậu còn đang ở chỗ Hoàng Trữ Nạp, tạm thời cậu không định thu hồi nó.
Thuyền trưởng Trần chỉ thuận miệng nói một câu vậy thôi, nghe cậu nói thế cũng không khuyên nữa.
Lục Áo cúp máy xong liền tìm Tạ Linh Tầm bàn bạc.
Tạ Linh Tầm lại bàn với mấy người bạn của anh ta một buổi chiều, đến tối mới trả lời Lục Áo.
Các bên nhất trí 8 giờ sáng ngày 26 tháng 10 tập hợp tại bến cảng của thành phố Kiềm Vĩnh.
Mới hơn 6 giờ thuyền trưởng Trần đã dẫn theo thuyền viên của mình xuất hiện, những nhu yếu phẩm trên thuyền đã chuẩn bị đầy đủ, có thể khởi hành bất cứ lúc nào.
Mọi người gặp mặt, giới thiệu nhau đôi chút rồi lên thuyền.
Lục Áo tự mình đi tới buồng lái lái thuyền.
Thuyền trưởng Trần ở bên cạnh nhìn cậu, thấy động tác thành thạo của cậu, thuyền trưởng Trần nhịn không được nói: "Được nha, tay nghề lái thuyền của cậu cuối cùng cũng thành rồi."
"Tạm ổn mà thôi." Lục Áo nói, "Bây giờ coi như thành thạo rồi."
"Vậy giỏi rồi. Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đến vùng biển đảo Con Hươu xem thử."
Cá vẩu, tên khoa học là Caranx ignobilis, là một loài cá săn mồi đầy sức mạnh.
Loài cá này phân bố khá phức tạp, nếu muốn câu nó, cho dù là ở vùng lân cận câu vẫn được.
Song nếu muốn xem đàn cá vẩu, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Lục Áo là đi khu vực xung quanh đảo Con Hươu.
Thuyền trưởng Trần suy nghĩ lại một chút, "Đảo Con Hươu cũng được, tháng trước có người câu được cá vẩu ở đó."
"Tôi cũng nghe thấy tin tức này."
Thuyền trưởng Trần tựa vào lưng ghế, "Nhưng mà cá vẩu bên đó to con lắm nhé, tôi nghe họ nói, tháng trước cần câu của hai cần thủ bị nó làm gãy. Đám cần thủ cậu đi cùng trông có vẻ khá non, cẩn thận đừng để xảy ra sự cố."
"Tôi có nói với họ rồi, trước đó cho họ chọn giữa đảo Con Hươu và biển Thịnh Kim, bọn họ chọn đảo Con Hươu."
"Biển Thịnh Kim có cá vẩu sao?"
"Hạng Hưng Xương nói là có, nhưng cá không to, phần lớn là vài kg đến vài chục kg thôi."
Thuyền trưởng Trần cũng quen biết Hạng Hưng Xương, nghe vậy nói: "Cậu ấy nói có vậy bên biển Thịnh Kim nhất định có. Thực ra đi biển Thịnh Kim tốt hơn, lực kéo của cá vẩu vài chục kg đã lớn lắm rồi, đủ cho bọn họ đã nghiền."
"Có nói hết rồi, nhưng bọn họ vẫn kiên quyết chọn như vậy."
Bản thân Lục Áo không phải người có nhiều kiên nhẫn, Tạ Linh Tầm bọn họ đã quyết định, cậu sẽ không khuyên nhiều.
"Ài, cũng phải, yêu cầu của khách hàng mà, hết cách rồi."
Lục Áo gật đầu, "Dù sao cũng không xảy ra chuyện gì, tùy ý bọn họ vậy."
Thuyền trưởng Trần giơ ngón cái với cậu, "Khắp cái thành phố Kiềm Vĩnh, chỉ có mình cậu mới dám nói vậy."
Lục Áo tập trung lái thuyền, khoảng 4 giờ chiều, bọn họ đã đến vùng gần đảo Con Hươu.
Bão đã tan rồi, nhưng thời tiết hôm nay vẫn âm u nhiều mây.
Hơn 4 giờ chiều đã không nhìn thấy mặt trời nữa rồi.
Lục Áo giao thuyền lại cho thuyền trưởng Trần để ông lái tiếp, còn cậu chạy ra tìm Tạ Linh Tầm.
Tạ Linh Tầm đang ở trên boong tàu, vừa thấy Lục Áo đã kích động nói: "Anh Lục, vừa nãy bọn tôi thấy cá vẩu rồi, cực kỳ hung dữ luôn!"
"Thấy được là được rồi." Lục Áo nhìn mặt biển, "Các anh đã làm mồi chưa?"
"Đang chuẩn bị." Tạ Linh Tầm nói, "Bọn tôi đã chuẩn bị hai thùng cá đông lạnh và bột mồi, bây giờ thả mồi xuống nhé?"
Lục Áo nhìn nhìn sắc trời, "Tôi thấy cũng được rồi, cứ thả mồi đi."
Cá vẩu chủ yếu kiếm ăn vào ban đêm, hiện tại không có mặt trời, ánh sáng không được tốt lắm nên cảm giác không khác gì chạng vạng, vừa khéo là hoàn cảnh mà cá vẩu thích nhất.
Bạn bè của Tạ Linh Tầm tụ lại cùng nhau nặn từng viên mồi câu, vừa nặn vừa thả mồi xuống biển.
Cùng lúc đó, bọn họ còn thả lưỡi câu và khoanh cá xuống.
Thuyền trưởng Trần trong buồng lái thấy vậy liền thả chậm tốc độ xuống nhưng không dừng hẳn.
Tính nết cá vẩu hung dữ, thích cá tôm sống, đối với những miếng mồi bất động không hề có hứng thú, khi câu tốt nhất nên vừa kéo mồi vừa câu cá.
Lục Áo nhìn bọn họ thả câu, trên móc câu không treo mồi mà treo một loại mồi cứng có hình dạng giống cá, cậu hỏi:" Các anh câu lure sao?"
Tạ Linh Tầm khó nén kích động, "Đúng vậy, hôm nay sẽ chỉ câu lure."
Câu lure nghĩa là dùng mồi giả dụ cá tấn công, chờ khi cá cắn câu sẽ vớt chúng lên.
Kiểu câu này tương đối bảo vệ môi trường, tuy yêu cầu về kỹ thuật khá cao, nhưng rất được giới cần thủ chào đón.
Mồi câu giả mà Tạ Linh Tầm bọn họ dùng cũng là một kiểu câu kinh điển, sau khi ném mồi giả hình cá xuống nước, bọn họ sẽ không ngừng thao tác cần câu làm cho cá giả ở trong nước nhìn qua như đang chạy trốn vậy.
Khi Tạ Linh Tầm còn đang lắp ráp cần câu, trong đám bạn của anh ta bỗng nhiên hô to một tiếng, "Tới rồi!"
Lục Áo quay đầu nhìn mặt biển.
Chỉ thấy trên mặt biển xuất hiện thêm vài bóng dáng màu trắng.
Không biết từ khi nào, cá vẩu đã xuất hiện đồng thời đuổi theo khoanh cá và mồi giả mà bọn họ thả xuống trước đó.
"To quá!" Tạ Linh Tầm điên cuồng gào thét một tiếng, "Cá vẩu nơi này to quá!"
Có người gào to: "Chắc trên 30 kg! Các anh em, chuẩn bị làm việc đi!!!"
Không cần anh ta dặn dò, tất cả cần thủ đều đang chuẩn bị.
Tạ Linh Tầm không nghĩ được gì nữa, vội vàng ném cần câu xuống nước.
Thuyền trưởng Trần còn đang lái thuyền.
Sau khi ném lưỡi câu xuống, mồi giả bắt đầu lay động trông như một con cá đang bị thương.
Cá vẩu sau khi nhìn thấy lập tức đuổi theo.
Tạ Linh Tầm vừa mau chóng đeo găng tay vừa thao tác cần câu.
Bạn bè của anh ta và anh ta đứng thành một hàng, đều điên cuồng thao tác cần câu.
Trong lúc nhất thời, mồi giả trong biển giống như những con cá nhỏ đang chạy thục mạng, càng lúc càng nhiều cá vẩu bị hấp dẫn chạy tới.
Tạ Linh Tầm nhìn bên dưới lưỡi câu của mình có một con cá vẩu há to cái miệng đớp lấy, nhịn không được líu lưỡi, "Dữ quá!"
"Cá vẩu hung dữ lắm." Lục Áo ở bên cạnh nhắc nhở, "Tiếp tục chuẩn bị mồi đi, nếu không cá vẩu sẽ chạy hết đấy."
"Được! Các anh em, tiếp tục làm mồi nha!"
Những người khác nghe vậy đều sôi nổi ném khoanh cá đông lạnh xuống biển.
Cá vẩu đuổi theo, một ngụm một miếng, gần như toàn bộ khoanh cá mà bọn họ ném xuống đều bị chúng nuốt hết vào bụng.
Tạ Linh Tầm kích động đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, vội tiếp tục lay động cần câu trong tay.
Anh ta bớt chút thời gian gọi Lục Áo, "Anh Lục, tôi có mang theo cần câu dự phòng, anh cùng câu nhé"!
Lục Áo đứng bên cạnh, "Không cần đâu, tôi xem mọi người câu trước đã."
Tạ Linh Tầm không khách sáo với cậu nữa, chuyên tâm đối phó với cá vẩu trong biển.
Câu cá vẩu cực kỳ nhanh.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong nhóm đã người hô lên:" Trúng rồi!"
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào âm thanh đó.
Người hô lên là một người đàn ông trung niên, hai tay của ông ta lúc này đang gắt gao nắm lấy cần câu, mặt đỏ lên.
Thấy mọi người nhìn qua, ông ta cắn răng quát:"Cá to quá, tôi không kéo lên được —!"
Sau khi bão tan, Lục Áo đặc biệt đến nhà Lâm Tê Nham một chuyến, xem thử bà nội của cậu ấy có chỗ nào cần giúp đỡ hay không.
Bà cụ cơ thể khỏe mạnh cường tráng, nhà cửa được bà dọn dẹp ngay ngắn đâu vào đó.
Lục Áo đi qua kiểm tra thử, trong nhà mọi thứ đều ổn, chỉ là phần mái của phòng tạp vật bị bão thổi bay mất vài miếng ngói, cậu phải leo lên sửa lại.
Lục Áo lấy cái thang ra leo lên phần mái.
Bà cụ ở bên cạnh vừa vịn cái thang vừa căng thẳng, "Tiểu Lục à, con cẩn thận chút đó."
"Dạ." Lục Áo đáp.
Bà cụ lại hỏi: "Ở trên đó có nhiều ngói vụn lắm phải không con?"
"Dạ không nhiều ạ, chỉ vài mảnh thôi." Lục Áo nói, "Có lẽ bình thường có mèo leo qua leo lại làm vỡ mảnh ngói."
"Ài, cũng có thể. Mèo nhà bà mấy hôm trước còn leo lên đó bắt chuột, bà ở trong phòng còn nghe tiếng nó bì lì bà lằng, có lẽ mảnh ngói bị vỡ lúc đó."
"Dạ." Lục Áo lấy mảnh ngói vỡ bỏ sang một bên, thuận tiện bóc mảnh ngói bên mái hiên qua lắp tạm.
"Mảnh ngói này không dùng được nữa rồi, con coi thử có ai đang ở trấn trên nhờ họ mang theo chút về."
Bà cụ nói xong liền từ trong túi quần ẩn lấy ra chút tiền, "Con hỏi dùm bà nhé, bà trả tiền lại cho con." (kiểu túi mà may ở mặt trong của quần á mn)
Lục Áo uyển chuyển từ chối, "Đợi khi nào có mảnh ngói bà hẳn trả tiền lại cho con nhé, con cũng không biết nó khoảng bao nhiêu tiền."
Bà cụ khó khăn rút tay khỏi thắt lưng, thở hổn hển và vỗ nhẹ vào cánh tay cậu, nói lời cảm ơn: "Vậy làm phiền con rồi. Tê Nham không có ở nhà, nếu không có con giúp đỡ, bà cũng không biết phải làm sao."
"Không sao ạ, không phiền ạ." Lục Áo cầm miếng ngói trong tay, hỏi, "Gas trong nhà còn không bà? Gạo dầu nữa?"
"Đều còn hết, con vô trong nhà uống miếng trà trước đi."
"Tạm thời khoan uống bà ạ, con đi hỏi thăm xem có ai ở trấn trên không, nhờ họ mang chút ngói về cho chúng ta."
Lục Áo một tay lấy điện thoại ra, nhắn ở trong nhóm đánh cá xem có ai ở trấn trên không giúp cậu mang chút ngói về.
Lâm Cống Thương trả lời: Cậu cần miếng gói để làm gì?
Lục Áo: Mái nhà Lâm Tê Nham bị dột nước, tôi đổi vài miếng ngói.
Lâm Cống Thương: Vậy không cần lên trấn trên đâu, nhà tôi có, đợi lát nữa tôi đem qua cho cậu.
Lục Áo: Cũng được, đại khái khoảng 20 miếng đủ rồi.
Lâm Cống Thương: Được, cậu đợi tí nha, trưa tôi về sẽ mang qua cho cậu.
Buổi trưa, quả nhiên Lâm Cống Thương chạy xe máy mang theo miếng ngói tới.
Lục Áo đứng trước cửa nói chuyện với cậu ta, "Nhà cậu sao còn nhiều miếng ngói dư vậy?"
"Lúc trước xây nhà còn dư nhiều lắm, cứ chất đống sau nhà á."
Lục Áo hỏi: " Căn nhà mới của cậu xây sắp xong rồi phải không?"
"Đợi vào đông sẽ xong." Nói tới căn nhà mới, Lâm Cống Thương liền tươi cười rạng rỡ, "Vợ tôi nói nhân lúc ngày đông nông nhàn mời thêm vài người, tranh thủ xây cho xong."
"Không thuê công ty kiến trúc sao?"
"Có chớ, có thuê công ty kiến trúc nhưng vẫn phải thuê công nhân, công ty kiến trúc dễ kiếm, chủ yếu là công nhân khó tìm." Lâm Cống Thương hỏi, "Sao cậu để ý chuyện này vậy?"
Lục Áo nói: "Tôi muốn tu sửa căn nhà."
"Cậu muốn sửa thành kiểu gì? Nhà cậu phải mời thầy thiết kế ở thành phố lớn nhỉ? Công ty kiến trúc ở dưới quê sao có thể thỏa mãn yêu cầu của cậu?"
"Không nhất định đâu, tôi hỏi thăm trước thôi."
Lâm Công Thương nghe vậy, đột nhiên cười hà hà, cười hết nửa ngày.
Lục Áo ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Lâm Cống Thương vẫy tay, " Tôi vì kết hôn nên mới xây nhà, các cậu...."
Lục Áo nghe hiểu rồi, cậu đáp: "Tôi với Tống Châu cũng sắp xỉ vậy."
"Há há há há, tôi thấy các cậu rất nghiêm túc. Cậu muốn sửa thế nào? Tôi hỏi dùm cho."
"Trước tiên làm thêm 1 tầng lầu, sau đó thay đổi phần cửa sổ, nội thất bên trong không có gì cần đổi."
"Được, tôi giúp cậu hỏi giá, với xem thử tay nghề của công ty kiến trúc nào tốt."
Lục Áo gật đầu.
Buổi trưa Tống Châu không về ăn, Lục Áo nấu qua loa một chén mỳ đơn giản để ăn, buổi chiều mang theo miếng ngói, dự định lợp lại phần mái của nhà Lâm Tê Nham.
Lúc cậu leo lên mái nhà, điện thoại lại vang lên.
Lục Áo nhìn số điện thoại thì thấy là thuyền trưởng Trần.
Cậu nghe máy, "Thuyền trưởng Trần."
"Alo, Lục Áo." Thuyền trưởng Trần vui vẻ nói, "Tôi sắp xếp xong rồi, tuần sau không có việc gì, có thể đi biển chung với cậu."
Lục Áo đáp: "Vậy tôi báo ông giá tiền nhé, 1 ngày 2.000 tệ, thuê tổng cộng 3 ngày, tính luôn cả tôi là 8 người, bên ông bao ăn bao ở và hỗ trợ lái thuyền, tiền xăng dầu bên tôi ra."
"Được. Thứ 2 mấy giờ?"
"Hẹn 8 giờ trước nhé, tôi bàn lại với họ sau."
"Tập hợp ở bến tàu Kiềm Vĩnh phải không?"
"Ừm."
Hai bên bàn ổn thỏa mối làm ăn xong, thuyền trưởng Trần lại cười hỏi: "Nói này, tôi thấy thuyền của cậu đậu ở cảng nội, sao cậu không tự mình lái thuyền chở bọn họ cùng đi?"
"Thuyền của tôi không thích hợp câu biển, cũng không thích hợp dẫn theo người."
Thuyền của cậu đã qua cải tạo, bên trong ngoại trừ một buồng cho khách ra, chỉ có buồng chủ thuyền của bọn họ.
Vốn dĩ kế hoạch của Lục Áo là cùng Tống Châu đi biển chơi, cậu không muốn lái thuyền của mình chở theo nhiều người như thế.
Hơn nữa, thuyền của cậu còn đang ở chỗ Hoàng Trữ Nạp, tạm thời cậu không định thu hồi nó.
Thuyền trưởng Trần chỉ thuận miệng nói một câu vậy thôi, nghe cậu nói thế cũng không khuyên nữa.
Lục Áo cúp máy xong liền tìm Tạ Linh Tầm bàn bạc.
Tạ Linh Tầm lại bàn với mấy người bạn của anh ta một buổi chiều, đến tối mới trả lời Lục Áo.
Các bên nhất trí 8 giờ sáng ngày 26 tháng 10 tập hợp tại bến cảng của thành phố Kiềm Vĩnh.
Mới hơn 6 giờ thuyền trưởng Trần đã dẫn theo thuyền viên của mình xuất hiện, những nhu yếu phẩm trên thuyền đã chuẩn bị đầy đủ, có thể khởi hành bất cứ lúc nào.
Mọi người gặp mặt, giới thiệu nhau đôi chút rồi lên thuyền.
Lục Áo tự mình đi tới buồng lái lái thuyền.
Thuyền trưởng Trần ở bên cạnh nhìn cậu, thấy động tác thành thạo của cậu, thuyền trưởng Trần nhịn không được nói: "Được nha, tay nghề lái thuyền của cậu cuối cùng cũng thành rồi."
"Tạm ổn mà thôi." Lục Áo nói, "Bây giờ coi như thành thạo rồi."
"Vậy giỏi rồi. Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đến vùng biển đảo Con Hươu xem thử."
Cá vẩu, tên khoa học là Caranx ignobilis, là một loài cá săn mồi đầy sức mạnh.
Loài cá này phân bố khá phức tạp, nếu muốn câu nó, cho dù là ở vùng lân cận câu vẫn được.
Song nếu muốn xem đàn cá vẩu, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Lục Áo là đi khu vực xung quanh đảo Con Hươu.
Thuyền trưởng Trần suy nghĩ lại một chút, "Đảo Con Hươu cũng được, tháng trước có người câu được cá vẩu ở đó."
"Tôi cũng nghe thấy tin tức này."
Thuyền trưởng Trần tựa vào lưng ghế, "Nhưng mà cá vẩu bên đó to con lắm nhé, tôi nghe họ nói, tháng trước cần câu của hai cần thủ bị nó làm gãy. Đám cần thủ cậu đi cùng trông có vẻ khá non, cẩn thận đừng để xảy ra sự cố."
"Tôi có nói với họ rồi, trước đó cho họ chọn giữa đảo Con Hươu và biển Thịnh Kim, bọn họ chọn đảo Con Hươu."
"Biển Thịnh Kim có cá vẩu sao?"
"Hạng Hưng Xương nói là có, nhưng cá không to, phần lớn là vài kg đến vài chục kg thôi."
Thuyền trưởng Trần cũng quen biết Hạng Hưng Xương, nghe vậy nói: "Cậu ấy nói có vậy bên biển Thịnh Kim nhất định có. Thực ra đi biển Thịnh Kim tốt hơn, lực kéo của cá vẩu vài chục kg đã lớn lắm rồi, đủ cho bọn họ đã nghiền."
"Có nói hết rồi, nhưng bọn họ vẫn kiên quyết chọn như vậy."
Bản thân Lục Áo không phải người có nhiều kiên nhẫn, Tạ Linh Tầm bọn họ đã quyết định, cậu sẽ không khuyên nhiều.
"Ài, cũng phải, yêu cầu của khách hàng mà, hết cách rồi."
Lục Áo gật đầu, "Dù sao cũng không xảy ra chuyện gì, tùy ý bọn họ vậy."
Thuyền trưởng Trần giơ ngón cái với cậu, "Khắp cái thành phố Kiềm Vĩnh, chỉ có mình cậu mới dám nói vậy."
Lục Áo tập trung lái thuyền, khoảng 4 giờ chiều, bọn họ đã đến vùng gần đảo Con Hươu.
Bão đã tan rồi, nhưng thời tiết hôm nay vẫn âm u nhiều mây.
Hơn 4 giờ chiều đã không nhìn thấy mặt trời nữa rồi.
Lục Áo giao thuyền lại cho thuyền trưởng Trần để ông lái tiếp, còn cậu chạy ra tìm Tạ Linh Tầm.
Tạ Linh Tầm đang ở trên boong tàu, vừa thấy Lục Áo đã kích động nói: "Anh Lục, vừa nãy bọn tôi thấy cá vẩu rồi, cực kỳ hung dữ luôn!"
"Thấy được là được rồi." Lục Áo nhìn mặt biển, "Các anh đã làm mồi chưa?"
"Đang chuẩn bị." Tạ Linh Tầm nói, "Bọn tôi đã chuẩn bị hai thùng cá đông lạnh và bột mồi, bây giờ thả mồi xuống nhé?"
Lục Áo nhìn nhìn sắc trời, "Tôi thấy cũng được rồi, cứ thả mồi đi."
Cá vẩu chủ yếu kiếm ăn vào ban đêm, hiện tại không có mặt trời, ánh sáng không được tốt lắm nên cảm giác không khác gì chạng vạng, vừa khéo là hoàn cảnh mà cá vẩu thích nhất.
Bạn bè của Tạ Linh Tầm tụ lại cùng nhau nặn từng viên mồi câu, vừa nặn vừa thả mồi xuống biển.
Cùng lúc đó, bọn họ còn thả lưỡi câu và khoanh cá xuống.
Thuyền trưởng Trần trong buồng lái thấy vậy liền thả chậm tốc độ xuống nhưng không dừng hẳn.
Tính nết cá vẩu hung dữ, thích cá tôm sống, đối với những miếng mồi bất động không hề có hứng thú, khi câu tốt nhất nên vừa kéo mồi vừa câu cá.
Lục Áo nhìn bọn họ thả câu, trên móc câu không treo mồi mà treo một loại mồi cứng có hình dạng giống cá, cậu hỏi:" Các anh câu lure sao?"
Tạ Linh Tầm khó nén kích động, "Đúng vậy, hôm nay sẽ chỉ câu lure."
Câu lure nghĩa là dùng mồi giả dụ cá tấn công, chờ khi cá cắn câu sẽ vớt chúng lên.
Kiểu câu này tương đối bảo vệ môi trường, tuy yêu cầu về kỹ thuật khá cao, nhưng rất được giới cần thủ chào đón.
Mồi câu giả mà Tạ Linh Tầm bọn họ dùng cũng là một kiểu câu kinh điển, sau khi ném mồi giả hình cá xuống nước, bọn họ sẽ không ngừng thao tác cần câu làm cho cá giả ở trong nước nhìn qua như đang chạy trốn vậy.
Khi Tạ Linh Tầm còn đang lắp ráp cần câu, trong đám bạn của anh ta bỗng nhiên hô to một tiếng, "Tới rồi!"
Lục Áo quay đầu nhìn mặt biển.
Chỉ thấy trên mặt biển xuất hiện thêm vài bóng dáng màu trắng.
Không biết từ khi nào, cá vẩu đã xuất hiện đồng thời đuổi theo khoanh cá và mồi giả mà bọn họ thả xuống trước đó.
"To quá!" Tạ Linh Tầm điên cuồng gào thét một tiếng, "Cá vẩu nơi này to quá!"
Có người gào to: "Chắc trên 30 kg! Các anh em, chuẩn bị làm việc đi!!!"
Không cần anh ta dặn dò, tất cả cần thủ đều đang chuẩn bị.
Tạ Linh Tầm không nghĩ được gì nữa, vội vàng ném cần câu xuống nước.
Thuyền trưởng Trần còn đang lái thuyền.
Sau khi ném lưỡi câu xuống, mồi giả bắt đầu lay động trông như một con cá đang bị thương.
Cá vẩu sau khi nhìn thấy lập tức đuổi theo.
Tạ Linh Tầm vừa mau chóng đeo găng tay vừa thao tác cần câu.
Bạn bè của anh ta và anh ta đứng thành một hàng, đều điên cuồng thao tác cần câu.
Trong lúc nhất thời, mồi giả trong biển giống như những con cá nhỏ đang chạy thục mạng, càng lúc càng nhiều cá vẩu bị hấp dẫn chạy tới.
Tạ Linh Tầm nhìn bên dưới lưỡi câu của mình có một con cá vẩu há to cái miệng đớp lấy, nhịn không được líu lưỡi, "Dữ quá!"
"Cá vẩu hung dữ lắm." Lục Áo ở bên cạnh nhắc nhở, "Tiếp tục chuẩn bị mồi đi, nếu không cá vẩu sẽ chạy hết đấy."
"Được! Các anh em, tiếp tục làm mồi nha!"
Những người khác nghe vậy đều sôi nổi ném khoanh cá đông lạnh xuống biển.
Cá vẩu đuổi theo, một ngụm một miếng, gần như toàn bộ khoanh cá mà bọn họ ném xuống đều bị chúng nuốt hết vào bụng.
Tạ Linh Tầm kích động đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, vội tiếp tục lay động cần câu trong tay.
Anh ta bớt chút thời gian gọi Lục Áo, "Anh Lục, tôi có mang theo cần câu dự phòng, anh cùng câu nhé"!
Lục Áo đứng bên cạnh, "Không cần đâu, tôi xem mọi người câu trước đã."
Tạ Linh Tầm không khách sáo với cậu nữa, chuyên tâm đối phó với cá vẩu trong biển.
Câu cá vẩu cực kỳ nhanh.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong nhóm đã người hô lên:" Trúng rồi!"
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào âm thanh đó.
Người hô lên là một người đàn ông trung niên, hai tay của ông ta lúc này đang gắt gao nắm lấy cần câu, mặt đỏ lên.
Thấy mọi người nhìn qua, ông ta cắn răng quát:"Cá to quá, tôi không kéo lên được —!"
/135
|