Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu
Chương 121 - Tên lừa đảo đã xem mắt với cậu lúc trước đã bị bắt
/135
|
Ngày 21 tháng 9 Tết Trung Nguyên.
Lục Áo thức dậy từ sáng sớm cùng với Tống Châu đi mua vịt.
Hôm nay ở chợ đặc biệt nhiều người, gần như có thể gọi là người đông như mắc cửi.
Lục Áo đi cùng với Tống Châu, những người xung quanh bất kể cố ý hay vô tình đều giữ khoảng cách tối thiểu nửa mét với họ.
Rất nhiều người đi ngang qua đều quay đầu nhìn bọn họ.
Hai người đi mua vịt, giấy tiền, nhang đèn các thứ, lại mua chút đồ ăn đơn giản rồi về nhà.
Hôm nay cậu không mấy hào hứng, khi Ông Khiêm gọi điện đến, cậu âm u 'alo' một tiếng.
"Lục Áo!" Ông Khiêm hoàn toàn không cảm nhận được sự mất mát của cậu, vừa mở miệng đã phấn khởi hỏi, "Thịt mực kia cậu còn không? Thịt mực nhà cậu chất lượng cực kỳ tốt, nếu còn thì bán cho tôi một chút nhé, đừng nói là 600 tệ, cho dù là 800 tệ cũng không thành vấn đề, có bao nhiêu tôi cũng mua hết."
"Hết rồi, không phải anh đã mua hơn 50kg rồi sao, vẫn không đủ à?"
"Loại đồ tốt như vậy, đương nhiên càng nhiều càng tốt, cậu còn bao nhiêu tôi mua bấy nhiêu, sao tôi lại chê nhiều được?" Ông Khiêm cực kỳ kích động đề nghị, "Lần sau khi cậu bán đồ tốt này không cần phải vào nhóm chào hàng đâu, có bao nhiêu nói tôi, tôi thầu hết."
Giọng nói của Lục Áo có chút thấp, "Được, lần sau nếu có tôi sẽ ưu tiên cân nhắc anh."
"Chốt vậy nha." Ông Khiêm muộn màng nhận ra, "Bên cậu có phải đã xảy ra chuyện gì không, sao tôi cảm thấy cậu có vẻ buồn vậy?"
"Không, hôm nay là tết Trung Nguyên, có chút nhớ người thân."
"À." Ông Khiêm sửng sốt, một chút, "Xin nén bi thương."
"Cảm ơn."
Lục Áo cúp máy, bởi vì không muốn nhận thêm cuộc gọi nào nữa, cậu dứt khoát tắt máy.
Tống Châu thấy cậu như vậy, anh dịu dàng xoa đầu cậu không nói gì cả.
Tết Trung Nguyên phải gấp kim nguyên bảo, làm cơm bạch tuộc và giết vịt.
Những năm trước đều do Lục Áo một mình làm hết, cậu đã quen rồi không cảm thấy có gì khó, chỉ là việc gấp kim nguyên bảo năm nay nhiều thêm một người.
Lục Áo gấp một hồi xong một kim nguyên bảo, cậu có hơi khó chịu mà thở dài, ngẩng đầu hỏi Tống Châu, "Chỗ chúng ta có âm tào địa phủ, có quỷ hồn không?"
"Có quỷ hồn, nhưng không có âm tào địa phủ." Ngón tay Tống Châu linh hoạt gấp ra một cái kim nguyên bảo, nhẹ nhàng đặt trên đống kim nguyên bảo, "Linh hồn sẽ mau chóng tan biến, chuyển hóa thành hạt linh hồn rồi đầu thai lần nữa. Linh hồn của cha mẹ em đã không còn nữa rồi."
Tay Lục Áo dừng lại, qua một hồi lâu sau mới khẽ 'ừm' một tiếng, nhẹ gióng nói, "Bọn họ không còn cũng tốt."
Tống Châu nói:" Nói không chừng phần lớn hạt linh hồn của bọn họ tụ họp lại với nhau, đầu thai thành một sinh mệnh mới, biết đâu trong tương lại sẽ có một ngày gặp lại."
Đôi tay Lục Áo tiếp tục gấp giấy, thật lâu sau, cậu nhẹ giọng nói: "Em đã không còn trông mong những điều này nữa, chỉ cần bọn họ sống tốt là em đã cảm thấy thỏa mãn rồi."
Tống Châu vỗ nhẹ cậu một cái, "Ngày tháng sau này, anh sẽ cùng em bước tiếp."
Hai người lại bắt đầu gấp kim nguyên bảo, năm nào Lục Áo cũng gấp rất nhiều, năm nay cũng vậy, cái sọt bên cạnh cậu đã đựng được phân nửa rồi.
Sau khi gấp hết số giấy trong tay, Lục Áo nhìn kim nguyên bảo trong sọt, có chút tự giễu lắc đầu, "Nếu bọn họ đã đầu thai hết rồi, chúng ta gấp nhiều như thế có tác dụng không?"
"Sự chúc phúc của chúng ta sẽ biến thành một phần vận may của bọn họ." Tống Châu thả kim nguyên bảo vừa gấp vào trong, nói, "Dù cho đã không thể gặp mặt nhưng kim nguyên bảo của chúng ta vẫn là lời chúc phúc đối với họ."
Lục Áo hơi mờ mịt, "Trước giờ em chưa từng nghe qua lý luận này."
Ngón tay thon dài của Tống Châu chậm rãi gấp giấy, nói: "Từ giờ em đã biết rồi đấy."
"Ừm."
Năm nay Lục Áo vẫn như cũ gấp rất nhiều kim nguyên bảo, ông bà nội ngoại và ba mẹ mỗi người một phần, ngoại trừ những thứ này ra còn mua thêm giấy tiền ở bên ngoài.
Tống Châu nói cho cậu biết, bất kể là kim nguyên bảo hay là giấy tiền vàng bạc đều là phương tiện gửi gắm ý niệm của con người, con số bên trong không có tác dụng, tấm lòng của con người mới có tác dụng.
Lục Áo lấy bút lông và nghiên mực đã lâu không dùng đến, từ tốn mài mực viết tên của tổ tiên.
Tết Trung Nguyên khi hóa vàng mã, tất cả giấy tiền vàng bạc, kim nguyên bảo các loại đều phải cho vào một phong thư to (túi đựng giấy cúng) màu cỏ vàng, bên trên viết tên của tổ tiên và nhỏ thêm một giọt máu vịt.
Chỗ bọn họ tin rằng bên ngoài địa phủ có hoàng tuyền và tin rằng chỉ khi nhỏ một giọt máu vịt lên trên thì phong thư mới có thể nổi lên được và trôi đến địa phủ, đưa đến tay tổ tiên.
Mỗi năm khi viết cái này Lục Áo đều vô cùng thành kính, cậu không phải là 1 một người mê tín, lúc viết thư ngoại trừ một chút nguyện vọng mờ mịt ra, càng nhiều là ký gửi nỗi niềm thương nhớ của bản thân.
Mỗi khi viết bức thư này tâm tình của cậu luôn đặc biệt tệ, năm nay đỡ hơn vì có Tống Châu nên không tính là quá thương cảm.
Cậu vừa viết vừa giới thiệu người nhà mình cho Tống Châu.
Gia đình cậu nhân khẩu ít ỏi, mấy đời đều là con một, nhưng mà gia phả vô cùng rõ ràng có thể tra ngược về 200-300 năm trước, khi viết Lục Áo không hề làm biếng, tên nào nên viết đều viết hết lên, chẳng sợ những trưởng bới này đã không thể nhận được thư nữa.
Viết xong thư, nhỏ máu vịt, đợi khi chạng vạng Lục Áo mang tất cả phong thư ra ngoài đốt.
Không chỉ nhà họ đốt thư trong tết Trung Nguyên, những hàng xóm xung quanh cũng đang đốt, tất cả mọi người đốt ở ven đường, còn cầm theo một cây gậy nhỏ để đảm bảo phong thư được cháy một cách nguyên vẹn.
Giữa trời chiều, ánh lửa nổi lên bốn phía, ngọn lửa màu cam đung đưa trong gió, chiếu lên nhưng gương mặt thoáng bi thương âu sầu.
Lục Áo đã không còn là nhân loài thuần khiết, cậu có thể trông thấy bên cạnh đống lửa có rất nhiều bóng mờ, những bóng mờ ấy theo gió mà đến rồi quay xung quanh đống lửa.
Đó là là những linh hồn chưa đầu thai, cảm ứng được người nhà đang đốt vàng mã nên đặc biệt quay về xem.
Lục Áo và Tống Châu đốt hết thư cho nhà họ Lục, Lục Áo rầu rĩ nhìn tro bụi, nhìn một hồi xác định không có gì xảy ra, cậu liền theo Tống Châu về nhà.
Ngày này cậu không có khẩu vị, 3 bữa chẳng ăn được bao nhiêu, Tống Châu nhìn lượng cơm còn thừa trong nồi không nói gì, chỉ mang cơm thừa bỏ vào trong tủ lạnh, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, "Đi tắm sớm rồi ngủ thôi."
"Được, em đi tắm."
Lục Áo tắm xong tựa vào trong lòng Tống Châu, hôm nay cậu uể oải, cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn ngây người.
Tống Châu lau tóc cho cậu, xoa một lần lại một lần, dịu dàng vỗ lưng cậu an ủi.
Không biết qua bao lâu, Lục Áo cảm thấy buồn ngủ, "Ngủ thôi."
Tống Châu giũ cái mềm, bọc cả người cậu lại, sau đó cách một cái mềm ôm cậu vào lòng, Lục Áo ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh, trái tim yếu ớt dần yên lặng.
Lục Áo không ngủ mà ngây người ra gần 1 tiếng, hai mắt mở to nhìn trần nhà, cậu không biết Tống Châu đã ngủ chưa, cũng không còn sức để mà hỏi.
Suốt 1 tiếng đồng hồ trôi qua, Tống Châu bỗng nhiên lại vỗ nhẹ lưng cậu hỏi: "Không ngủ được sao?"
"Ừm." Lục Áo im lặng thở dài, "Trong đầu em loạn quá, cũng không biết đang nghĩ gì, đủ loại suy nghĩ xoay vòng trong đầu, kiểu gì cũng không ngủ được."
"Hôm nay em có tâm sự, lại không có hoạt động gì, ngủ không được cũng là chuyện thường tình." Tống Châu vỗ vỗ cậu, anh đặt cằm lên trên đầu cậu, nhẹ giọng hỏi: "Ngủ không được có muốn anh dẫn em đi đến nơi này không?"
Lục Áo mờ mịt, "Nơi nào?"
"Dẫn em đi cảnh trong mơ của người khác." Ngón tay thon dài của Tống Châu khẽ chắn trước mắt cậu, đem toàn bộ ánh sáng che khuất hết, anh ghé vào bên tai cậu nói:" Ngủ đi, khi ngủ, chúng ta đi dạo một vòng qua giấc mơ của người khác."
Lục Áo chưa từng nghe nói có thể đi vào giấc mơ của người khác, trong lòng cậu có chút không tin, sau đó còn chưa kịp hỏi đã bị Tống Châu kéo cổ tay, tiếp theo trong đầu chợt lóe một vầng sáng, khi tỉnh lại họ đã không còn ở trong thế giới hiện thực nữa.
Cậu rõ ràng ý thức được mình đang ở cảnh trong mơ, cảnh trong mơ vô cùng kỳ quái, cậu quay đầu lại quan sát xung quanh, hoàn cảnh xung quanh là một mảng tối đen.
"Đây là giấc mơ của ai vậy?"
"Một tù nhân nào đó." Tống Châu nói, "Không biết có khi nào em sẽ cảm thấy sợ những giấc mơ nào không?"
"Chắc là không, chỉ là có chút kỳ lạ, những giấc mơ này đang mơ về gì vậy?"
"Một vài giấc mơ máu tanh?" Tống Châu cười khẽ, "Cụ thể giấc mơ là gì thì anh không biết, chỉ là cho những người này một chút ám chỉ, về phần sau cùng bọn họ sẽ mơ thấy gì phải xem bản thân họ."
Lục Áo nghe vào chẳng hiểu gì hết, cậu còn chưa kịp hỏi, một tiếng thét chói tai bỗng nhiên vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh của lĩnh vực này, Lục Áo vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông cao to đang chạy như điên về bên này.
Lục Áo cảm thấy góc nhìn của mình có chút khó hiểu, giống như đang lơ lửng giữa không trung, người đàn ông kia không hề phát hiện sự tồn tại của bọn họ, người đàn ông với khuôn mặt dính đầy máu chạy về phía trước.
Người đàn ông tóc húi cua, xăm hình, cổ đeo dây chuyền vàng bản to sặc mùi xã hội đen.
Điểm khác biệt của người này với những kẻ xã hội đen chính là người này thoạt nhìn thật gay go, vành mắt đen, môi trắng bệch, hai mắt vô thần, đôi chân không có sức, cả người ốm nhom như một bộ xương khô.
Nếu không phải trang phục trên người làm cho gã ta thoạt nhìn khá giống đại ca xã hội đen ra thì với bộ dạng này của gã nói là dân tị nạn ăn không đủ no cũng không thấy khó hiểu.
Lục Áo còn đang ngờ vực, gã đa bị một đám người phía sau đuổi kịp.
"Mày chạy đi, chạy nữa đi!" Những người này đè nặng lên hai cánh tay của gã, bắt gã quỳ trên mặt đất, trong đó người dẫn đầu trông như đại ca ngậm cây tăm lấy tay vỗ vỗ hai má gã, người này vỗ mạnh đến nỗi nghe tiếng kêu đôm đốp, "Tóc Rối, có bản lĩnh nha, ngay cả anh Hồ của mày mà cũng dám gạt!"
"Anh, anh! Tôi thật sự không cố ý, tôi vốn dĩ không định lừa gạt anh đâu, chỉ muốn lừa một thằng nhóc khác thôi, tin tức truyền đến truyền đi bị lệch rồi, anh thả cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu, oa ----"
"Thằng oắt con mày chỉ biết mồm mép, lần trước là ai nói lần sau sẽ không dám nữa hả? Tao thấy mày phải được dạy dỗ cẩn thận mới biết Mã Vương gia có bao nhiêu con mắt! Tiểu Lý lấy con dao ra đây! Chặt hai ngón tay của nó cho tao!"
"Anh ơi, anh ruột của tôi ơi! Đừng mà, tôi còn phải nhờ tay nghề mà kiếm cơm, tôi trên có già dưới có nhỏ, tôi....A-----"
Một tiếng thét thê thảm truyền đến, cảnh tưởng theo sau liền trở nên cực kỳ máu tanh, Lục Áo nhìn cũng có chút trắc ẩn.
Nhìn đến đây, cậu đã sớm nhận ra người này chính là kẻ đã truy đuổi ép cậu phải nhảy xuống sông.
Lúc đó cái miệng của tên du côn này lúc nào cũng ồn ào nói nhiều, nhưng hiện tại thân phận thay đổi, người bị truy đuổi biến thành gã.
Tên du côn rất nhanh đã bị chặt đứt hai ngón tay, còn bị đánh một trận, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Lục Áo thấy không thoải mái, kéo nhẹ tay áo Tống Châu, lắc đầu, "Thôi, không xem nữa, không có ý nghĩa."
Tống Châu nhẹ nhàng bịt kín đôi mắt cậu, "Vậy dẫn em đi xem cái khác."
Giấc mơ tiếp theo khác một trời một vực với giấc mơ này.
Trong mơ là cảnh cuộc đời bi thảm của một người già, người này khi còn trẻ sau khi bị đuổi học thì vào trại quản giáo thanh thiếu niên, sau khi ra khỏi trại, bởi vì không có trường học nào chịu nhận liền bỏ học dấng thân vào xã hội, kết giao với những tên du côn khác.
Sau vài năm lăn lộn ngắn ngủi, người này bởi vì đánh bị thương người khác nên bị bắt về trại tạm giam, lần này bởi vì đã trưởng thành, lão không may mắn như thế nữa mà trực tiếp bị phạt tù, khi ra tù thì kết hôn với một cô gái phong trần, sinh ra một đứa nhỏ không phải ruột thịt với mình, đứa nhỏ vừa được 15-16 tuổi đã tiếp bước con đường của lão.
Cuối cùng, ông lão này thê thảm chết đi trong căn chòi nhỏ.
Chủ nhân trong giấc mơ này Lục Áo cũng nhận ra.
Người này lúc trước đã ném bình rượu vào cậu, sau này khi cậu đến trại tạm giam xem thử, đối phương bởi vì chưa đủ 14 tuổi nên bị đưa đến trại cải tạo.
Tống Châu mang theo Lục Áo đi xem vài giấc mơ, những giấc mơ này đều rất áp lực.
Chủ nhân của giấc mơ đau khổ tột cùng.
Lục Áo mềm lòng, từ từ không muốn xem nữa, cậu thở dài, "Thôi, đều là chuyện của quá khứ, bọn họ đã nhận được sự trừng phạt của pháp luật rồi."
Tống Châu ôm lấy cậu, "Vậy để bọn họ mơ tiếp vài ngày, cứ vậy mà tha cho thực hời cho chúng quá."
Lục Áo suy nghĩ một chút, những tên cặn bã này ngoại trừ đã từng xung đột qua, còn làm không ít chuyện người người oán trách, cho bọn họ một bài học cũng không hề gì, dù sao chỉ nằm mơ thôi mà cũng đâu đến nỗi chết người.
Trong lòng cậu tuy rằng không đành lòng, nhưng cũng không hiền lành đến độ đồng tình với tội phạm.
Cùng lúc đó, ở Tây Lương Châu xa xôi, bên trong một nhà giam cỡ lớn.
Rạng sáng lúc 3 giờ 41 phút, người đàn ông trên một chiếc giường nọ bất thình lình cá chép bật người ngồi dậy, gã hoảng loạn ngồi trên giường há mồm thở dốc.
Sắc mặt gã vàng như nến, môi khô trắng bệch, người gầy như bộ xương khô, quần áo tù nhân trên người gã rộng thùng thình.
Phạm nhân ở giường bên cạnh thấy gã ngồi dậy, trong miệng lầu bầu một câu, "Tóc Rối, thằng nhóc mày không chịu ngủ, định làm gì? Ngày mài còn phải làm việc ngoài trời kìa."
Tóc Rối nuốt nuốt nước miếng, cái gì cũng không nói.
Gã tựa vào góc tường ôm mềm, mở to hai mắt nhìn chằm chằm cái giường bên cạnh.
Gã đã liên tục mơ thấy ác mộng hơn 1 tháng, chỉ cần đi ngủ sẽ mơ thấy bị người đuổi giết, sau đó bị người ta chém chết với đủ loại hình thức.
Cảnh trong mơ này vô cùng chân thật, giống như gã đã thực sự chịu qua trăm ngàn vết dao, mỗi lần tỉnh dậy, nơi bị chém luôn cảm thấy đau ngầm ngầm.
Cảm giác lưỡi dao quét qua cơ thể làm cho gã không cách nào quên được, gã thà rằng khiến bản thân chết dần chết mòn, cũng không muốn mơ thấy những giấc mơ kinh khủng ấy nữa.
Tống Châu không chỉ mang Lục Áo đi xem giấc mơ, cách ngày, khi cậu đang cho ngỗng ăn, bỗng nhận được 1 cú điện thoại.
"Alo, có phải Lục Áo không?"
"Chào, anh là?"
"Tôi là cảnh sát Diệp ở đồn cảnh sát Quải Ninh thành phố Tây Đỉnh, tôi gọi điện thoại đến cũng không có chuyện gì, song tên lừa đảo Liêu Hòa Khang đã xem mắt với cậu, hôm nay bắt được hắn rồi.
"Nhanh vậy sao?"
Đầu dây bên kia cười nói:" Đúng vậy, chúng tôi cũng không ngờ được, gã bị quần chúng nhân dân tố cáo, sau đó đã bị bắt, hiện tại người này đã được bàn giao cho chúng tôi. Thực ra cũng không có chuyện gì, tôi chỉ nghĩ nên nói với cậu một tiếng."
Lục Áo:" Cảm ơn cảnh sát Diệp."
Lục Áo thức dậy từ sáng sớm cùng với Tống Châu đi mua vịt.
Hôm nay ở chợ đặc biệt nhiều người, gần như có thể gọi là người đông như mắc cửi.
Lục Áo đi cùng với Tống Châu, những người xung quanh bất kể cố ý hay vô tình đều giữ khoảng cách tối thiểu nửa mét với họ.
Rất nhiều người đi ngang qua đều quay đầu nhìn bọn họ.
Hai người đi mua vịt, giấy tiền, nhang đèn các thứ, lại mua chút đồ ăn đơn giản rồi về nhà.
Hôm nay cậu không mấy hào hứng, khi Ông Khiêm gọi điện đến, cậu âm u 'alo' một tiếng.
"Lục Áo!" Ông Khiêm hoàn toàn không cảm nhận được sự mất mát của cậu, vừa mở miệng đã phấn khởi hỏi, "Thịt mực kia cậu còn không? Thịt mực nhà cậu chất lượng cực kỳ tốt, nếu còn thì bán cho tôi một chút nhé, đừng nói là 600 tệ, cho dù là 800 tệ cũng không thành vấn đề, có bao nhiêu tôi cũng mua hết."
"Hết rồi, không phải anh đã mua hơn 50kg rồi sao, vẫn không đủ à?"
"Loại đồ tốt như vậy, đương nhiên càng nhiều càng tốt, cậu còn bao nhiêu tôi mua bấy nhiêu, sao tôi lại chê nhiều được?" Ông Khiêm cực kỳ kích động đề nghị, "Lần sau khi cậu bán đồ tốt này không cần phải vào nhóm chào hàng đâu, có bao nhiêu nói tôi, tôi thầu hết."
Giọng nói của Lục Áo có chút thấp, "Được, lần sau nếu có tôi sẽ ưu tiên cân nhắc anh."
"Chốt vậy nha." Ông Khiêm muộn màng nhận ra, "Bên cậu có phải đã xảy ra chuyện gì không, sao tôi cảm thấy cậu có vẻ buồn vậy?"
"Không, hôm nay là tết Trung Nguyên, có chút nhớ người thân."
"À." Ông Khiêm sửng sốt, một chút, "Xin nén bi thương."
"Cảm ơn."
Lục Áo cúp máy, bởi vì không muốn nhận thêm cuộc gọi nào nữa, cậu dứt khoát tắt máy.
Tống Châu thấy cậu như vậy, anh dịu dàng xoa đầu cậu không nói gì cả.
Tết Trung Nguyên phải gấp kim nguyên bảo, làm cơm bạch tuộc và giết vịt.
Những năm trước đều do Lục Áo một mình làm hết, cậu đã quen rồi không cảm thấy có gì khó, chỉ là việc gấp kim nguyên bảo năm nay nhiều thêm một người.
Lục Áo gấp một hồi xong một kim nguyên bảo, cậu có hơi khó chịu mà thở dài, ngẩng đầu hỏi Tống Châu, "Chỗ chúng ta có âm tào địa phủ, có quỷ hồn không?"
"Có quỷ hồn, nhưng không có âm tào địa phủ." Ngón tay Tống Châu linh hoạt gấp ra một cái kim nguyên bảo, nhẹ nhàng đặt trên đống kim nguyên bảo, "Linh hồn sẽ mau chóng tan biến, chuyển hóa thành hạt linh hồn rồi đầu thai lần nữa. Linh hồn của cha mẹ em đã không còn nữa rồi."
Tay Lục Áo dừng lại, qua một hồi lâu sau mới khẽ 'ừm' một tiếng, nhẹ gióng nói, "Bọn họ không còn cũng tốt."
Tống Châu nói:" Nói không chừng phần lớn hạt linh hồn của bọn họ tụ họp lại với nhau, đầu thai thành một sinh mệnh mới, biết đâu trong tương lại sẽ có một ngày gặp lại."
Đôi tay Lục Áo tiếp tục gấp giấy, thật lâu sau, cậu nhẹ giọng nói: "Em đã không còn trông mong những điều này nữa, chỉ cần bọn họ sống tốt là em đã cảm thấy thỏa mãn rồi."
Tống Châu vỗ nhẹ cậu một cái, "Ngày tháng sau này, anh sẽ cùng em bước tiếp."
Hai người lại bắt đầu gấp kim nguyên bảo, năm nào Lục Áo cũng gấp rất nhiều, năm nay cũng vậy, cái sọt bên cạnh cậu đã đựng được phân nửa rồi.
Sau khi gấp hết số giấy trong tay, Lục Áo nhìn kim nguyên bảo trong sọt, có chút tự giễu lắc đầu, "Nếu bọn họ đã đầu thai hết rồi, chúng ta gấp nhiều như thế có tác dụng không?"
"Sự chúc phúc của chúng ta sẽ biến thành một phần vận may của bọn họ." Tống Châu thả kim nguyên bảo vừa gấp vào trong, nói, "Dù cho đã không thể gặp mặt nhưng kim nguyên bảo của chúng ta vẫn là lời chúc phúc đối với họ."
Lục Áo hơi mờ mịt, "Trước giờ em chưa từng nghe qua lý luận này."
Ngón tay thon dài của Tống Châu chậm rãi gấp giấy, nói: "Từ giờ em đã biết rồi đấy."
"Ừm."
Năm nay Lục Áo vẫn như cũ gấp rất nhiều kim nguyên bảo, ông bà nội ngoại và ba mẹ mỗi người một phần, ngoại trừ những thứ này ra còn mua thêm giấy tiền ở bên ngoài.
Tống Châu nói cho cậu biết, bất kể là kim nguyên bảo hay là giấy tiền vàng bạc đều là phương tiện gửi gắm ý niệm của con người, con số bên trong không có tác dụng, tấm lòng của con người mới có tác dụng.
Lục Áo lấy bút lông và nghiên mực đã lâu không dùng đến, từ tốn mài mực viết tên của tổ tiên.
Tết Trung Nguyên khi hóa vàng mã, tất cả giấy tiền vàng bạc, kim nguyên bảo các loại đều phải cho vào một phong thư to (túi đựng giấy cúng) màu cỏ vàng, bên trên viết tên của tổ tiên và nhỏ thêm một giọt máu vịt.
Chỗ bọn họ tin rằng bên ngoài địa phủ có hoàng tuyền và tin rằng chỉ khi nhỏ một giọt máu vịt lên trên thì phong thư mới có thể nổi lên được và trôi đến địa phủ, đưa đến tay tổ tiên.
Mỗi năm khi viết cái này Lục Áo đều vô cùng thành kính, cậu không phải là 1 một người mê tín, lúc viết thư ngoại trừ một chút nguyện vọng mờ mịt ra, càng nhiều là ký gửi nỗi niềm thương nhớ của bản thân.
Mỗi khi viết bức thư này tâm tình của cậu luôn đặc biệt tệ, năm nay đỡ hơn vì có Tống Châu nên không tính là quá thương cảm.
Cậu vừa viết vừa giới thiệu người nhà mình cho Tống Châu.
Gia đình cậu nhân khẩu ít ỏi, mấy đời đều là con một, nhưng mà gia phả vô cùng rõ ràng có thể tra ngược về 200-300 năm trước, khi viết Lục Áo không hề làm biếng, tên nào nên viết đều viết hết lên, chẳng sợ những trưởng bới này đã không thể nhận được thư nữa.
Viết xong thư, nhỏ máu vịt, đợi khi chạng vạng Lục Áo mang tất cả phong thư ra ngoài đốt.
Không chỉ nhà họ đốt thư trong tết Trung Nguyên, những hàng xóm xung quanh cũng đang đốt, tất cả mọi người đốt ở ven đường, còn cầm theo một cây gậy nhỏ để đảm bảo phong thư được cháy một cách nguyên vẹn.
Giữa trời chiều, ánh lửa nổi lên bốn phía, ngọn lửa màu cam đung đưa trong gió, chiếu lên nhưng gương mặt thoáng bi thương âu sầu.
Lục Áo đã không còn là nhân loài thuần khiết, cậu có thể trông thấy bên cạnh đống lửa có rất nhiều bóng mờ, những bóng mờ ấy theo gió mà đến rồi quay xung quanh đống lửa.
Đó là là những linh hồn chưa đầu thai, cảm ứng được người nhà đang đốt vàng mã nên đặc biệt quay về xem.
Lục Áo và Tống Châu đốt hết thư cho nhà họ Lục, Lục Áo rầu rĩ nhìn tro bụi, nhìn một hồi xác định không có gì xảy ra, cậu liền theo Tống Châu về nhà.
Ngày này cậu không có khẩu vị, 3 bữa chẳng ăn được bao nhiêu, Tống Châu nhìn lượng cơm còn thừa trong nồi không nói gì, chỉ mang cơm thừa bỏ vào trong tủ lạnh, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, "Đi tắm sớm rồi ngủ thôi."
"Được, em đi tắm."
Lục Áo tắm xong tựa vào trong lòng Tống Châu, hôm nay cậu uể oải, cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn ngây người.
Tống Châu lau tóc cho cậu, xoa một lần lại một lần, dịu dàng vỗ lưng cậu an ủi.
Không biết qua bao lâu, Lục Áo cảm thấy buồn ngủ, "Ngủ thôi."
Tống Châu giũ cái mềm, bọc cả người cậu lại, sau đó cách một cái mềm ôm cậu vào lòng, Lục Áo ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh, trái tim yếu ớt dần yên lặng.
Lục Áo không ngủ mà ngây người ra gần 1 tiếng, hai mắt mở to nhìn trần nhà, cậu không biết Tống Châu đã ngủ chưa, cũng không còn sức để mà hỏi.
Suốt 1 tiếng đồng hồ trôi qua, Tống Châu bỗng nhiên lại vỗ nhẹ lưng cậu hỏi: "Không ngủ được sao?"
"Ừm." Lục Áo im lặng thở dài, "Trong đầu em loạn quá, cũng không biết đang nghĩ gì, đủ loại suy nghĩ xoay vòng trong đầu, kiểu gì cũng không ngủ được."
"Hôm nay em có tâm sự, lại không có hoạt động gì, ngủ không được cũng là chuyện thường tình." Tống Châu vỗ vỗ cậu, anh đặt cằm lên trên đầu cậu, nhẹ giọng hỏi: "Ngủ không được có muốn anh dẫn em đi đến nơi này không?"
Lục Áo mờ mịt, "Nơi nào?"
"Dẫn em đi cảnh trong mơ của người khác." Ngón tay thon dài của Tống Châu khẽ chắn trước mắt cậu, đem toàn bộ ánh sáng che khuất hết, anh ghé vào bên tai cậu nói:" Ngủ đi, khi ngủ, chúng ta đi dạo một vòng qua giấc mơ của người khác."
Lục Áo chưa từng nghe nói có thể đi vào giấc mơ của người khác, trong lòng cậu có chút không tin, sau đó còn chưa kịp hỏi đã bị Tống Châu kéo cổ tay, tiếp theo trong đầu chợt lóe một vầng sáng, khi tỉnh lại họ đã không còn ở trong thế giới hiện thực nữa.
Cậu rõ ràng ý thức được mình đang ở cảnh trong mơ, cảnh trong mơ vô cùng kỳ quái, cậu quay đầu lại quan sát xung quanh, hoàn cảnh xung quanh là một mảng tối đen.
"Đây là giấc mơ của ai vậy?"
"Một tù nhân nào đó." Tống Châu nói, "Không biết có khi nào em sẽ cảm thấy sợ những giấc mơ nào không?"
"Chắc là không, chỉ là có chút kỳ lạ, những giấc mơ này đang mơ về gì vậy?"
"Một vài giấc mơ máu tanh?" Tống Châu cười khẽ, "Cụ thể giấc mơ là gì thì anh không biết, chỉ là cho những người này một chút ám chỉ, về phần sau cùng bọn họ sẽ mơ thấy gì phải xem bản thân họ."
Lục Áo nghe vào chẳng hiểu gì hết, cậu còn chưa kịp hỏi, một tiếng thét chói tai bỗng nhiên vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh của lĩnh vực này, Lục Áo vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông cao to đang chạy như điên về bên này.
Lục Áo cảm thấy góc nhìn của mình có chút khó hiểu, giống như đang lơ lửng giữa không trung, người đàn ông kia không hề phát hiện sự tồn tại của bọn họ, người đàn ông với khuôn mặt dính đầy máu chạy về phía trước.
Người đàn ông tóc húi cua, xăm hình, cổ đeo dây chuyền vàng bản to sặc mùi xã hội đen.
Điểm khác biệt của người này với những kẻ xã hội đen chính là người này thoạt nhìn thật gay go, vành mắt đen, môi trắng bệch, hai mắt vô thần, đôi chân không có sức, cả người ốm nhom như một bộ xương khô.
Nếu không phải trang phục trên người làm cho gã ta thoạt nhìn khá giống đại ca xã hội đen ra thì với bộ dạng này của gã nói là dân tị nạn ăn không đủ no cũng không thấy khó hiểu.
Lục Áo còn đang ngờ vực, gã đa bị một đám người phía sau đuổi kịp.
"Mày chạy đi, chạy nữa đi!" Những người này đè nặng lên hai cánh tay của gã, bắt gã quỳ trên mặt đất, trong đó người dẫn đầu trông như đại ca ngậm cây tăm lấy tay vỗ vỗ hai má gã, người này vỗ mạnh đến nỗi nghe tiếng kêu đôm đốp, "Tóc Rối, có bản lĩnh nha, ngay cả anh Hồ của mày mà cũng dám gạt!"
"Anh, anh! Tôi thật sự không cố ý, tôi vốn dĩ không định lừa gạt anh đâu, chỉ muốn lừa một thằng nhóc khác thôi, tin tức truyền đến truyền đi bị lệch rồi, anh thả cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu, oa ----"
"Thằng oắt con mày chỉ biết mồm mép, lần trước là ai nói lần sau sẽ không dám nữa hả? Tao thấy mày phải được dạy dỗ cẩn thận mới biết Mã Vương gia có bao nhiêu con mắt! Tiểu Lý lấy con dao ra đây! Chặt hai ngón tay của nó cho tao!"
"Anh ơi, anh ruột của tôi ơi! Đừng mà, tôi còn phải nhờ tay nghề mà kiếm cơm, tôi trên có già dưới có nhỏ, tôi....A-----"
Một tiếng thét thê thảm truyền đến, cảnh tưởng theo sau liền trở nên cực kỳ máu tanh, Lục Áo nhìn cũng có chút trắc ẩn.
Nhìn đến đây, cậu đã sớm nhận ra người này chính là kẻ đã truy đuổi ép cậu phải nhảy xuống sông.
Lúc đó cái miệng của tên du côn này lúc nào cũng ồn ào nói nhiều, nhưng hiện tại thân phận thay đổi, người bị truy đuổi biến thành gã.
Tên du côn rất nhanh đã bị chặt đứt hai ngón tay, còn bị đánh một trận, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Lục Áo thấy không thoải mái, kéo nhẹ tay áo Tống Châu, lắc đầu, "Thôi, không xem nữa, không có ý nghĩa."
Tống Châu nhẹ nhàng bịt kín đôi mắt cậu, "Vậy dẫn em đi xem cái khác."
Giấc mơ tiếp theo khác một trời một vực với giấc mơ này.
Trong mơ là cảnh cuộc đời bi thảm của một người già, người này khi còn trẻ sau khi bị đuổi học thì vào trại quản giáo thanh thiếu niên, sau khi ra khỏi trại, bởi vì không có trường học nào chịu nhận liền bỏ học dấng thân vào xã hội, kết giao với những tên du côn khác.
Sau vài năm lăn lộn ngắn ngủi, người này bởi vì đánh bị thương người khác nên bị bắt về trại tạm giam, lần này bởi vì đã trưởng thành, lão không may mắn như thế nữa mà trực tiếp bị phạt tù, khi ra tù thì kết hôn với một cô gái phong trần, sinh ra một đứa nhỏ không phải ruột thịt với mình, đứa nhỏ vừa được 15-16 tuổi đã tiếp bước con đường của lão.
Cuối cùng, ông lão này thê thảm chết đi trong căn chòi nhỏ.
Chủ nhân trong giấc mơ này Lục Áo cũng nhận ra.
Người này lúc trước đã ném bình rượu vào cậu, sau này khi cậu đến trại tạm giam xem thử, đối phương bởi vì chưa đủ 14 tuổi nên bị đưa đến trại cải tạo.
Tống Châu mang theo Lục Áo đi xem vài giấc mơ, những giấc mơ này đều rất áp lực.
Chủ nhân của giấc mơ đau khổ tột cùng.
Lục Áo mềm lòng, từ từ không muốn xem nữa, cậu thở dài, "Thôi, đều là chuyện của quá khứ, bọn họ đã nhận được sự trừng phạt của pháp luật rồi."
Tống Châu ôm lấy cậu, "Vậy để bọn họ mơ tiếp vài ngày, cứ vậy mà tha cho thực hời cho chúng quá."
Lục Áo suy nghĩ một chút, những tên cặn bã này ngoại trừ đã từng xung đột qua, còn làm không ít chuyện người người oán trách, cho bọn họ một bài học cũng không hề gì, dù sao chỉ nằm mơ thôi mà cũng đâu đến nỗi chết người.
Trong lòng cậu tuy rằng không đành lòng, nhưng cũng không hiền lành đến độ đồng tình với tội phạm.
Cùng lúc đó, ở Tây Lương Châu xa xôi, bên trong một nhà giam cỡ lớn.
Rạng sáng lúc 3 giờ 41 phút, người đàn ông trên một chiếc giường nọ bất thình lình cá chép bật người ngồi dậy, gã hoảng loạn ngồi trên giường há mồm thở dốc.
Sắc mặt gã vàng như nến, môi khô trắng bệch, người gầy như bộ xương khô, quần áo tù nhân trên người gã rộng thùng thình.
Phạm nhân ở giường bên cạnh thấy gã ngồi dậy, trong miệng lầu bầu một câu, "Tóc Rối, thằng nhóc mày không chịu ngủ, định làm gì? Ngày mài còn phải làm việc ngoài trời kìa."
Tóc Rối nuốt nuốt nước miếng, cái gì cũng không nói.
Gã tựa vào góc tường ôm mềm, mở to hai mắt nhìn chằm chằm cái giường bên cạnh.
Gã đã liên tục mơ thấy ác mộng hơn 1 tháng, chỉ cần đi ngủ sẽ mơ thấy bị người đuổi giết, sau đó bị người ta chém chết với đủ loại hình thức.
Cảnh trong mơ này vô cùng chân thật, giống như gã đã thực sự chịu qua trăm ngàn vết dao, mỗi lần tỉnh dậy, nơi bị chém luôn cảm thấy đau ngầm ngầm.
Cảm giác lưỡi dao quét qua cơ thể làm cho gã không cách nào quên được, gã thà rằng khiến bản thân chết dần chết mòn, cũng không muốn mơ thấy những giấc mơ kinh khủng ấy nữa.
Tống Châu không chỉ mang Lục Áo đi xem giấc mơ, cách ngày, khi cậu đang cho ngỗng ăn, bỗng nhận được 1 cú điện thoại.
"Alo, có phải Lục Áo không?"
"Chào, anh là?"
"Tôi là cảnh sát Diệp ở đồn cảnh sát Quải Ninh thành phố Tây Đỉnh, tôi gọi điện thoại đến cũng không có chuyện gì, song tên lừa đảo Liêu Hòa Khang đã xem mắt với cậu, hôm nay bắt được hắn rồi.
"Nhanh vậy sao?"
Đầu dây bên kia cười nói:" Đúng vậy, chúng tôi cũng không ngờ được, gã bị quần chúng nhân dân tố cáo, sau đó đã bị bắt, hiện tại người này đã được bàn giao cho chúng tôi. Thực ra cũng không có chuyện gì, tôi chỉ nghĩ nên nói với cậu một tiếng."
Lục Áo:" Cảm ơn cảnh sát Diệp."
/135
|