Không có gì ngạc nhiên khi người ngăn cản là Tề Vương.
Hắn đã đi đến bước này, Tề Vương còn muốn đến phá hư chuyện tốt của hắn, Sở Mục nheo mắt, sát ý lộ ra.
Trong lễ đăng cơ, đương nhiên sẽ không thiếu Kim Vũ Vệ, đặc biệt là Sở Mục đã tính toán được sẽ có người tới gây chuyện, cho nên người Kim Vũ Vệ ra còn có người của Đông Cung.
Thậm chí còn có không ít người điều động từ ngoài cung, thứ nhất là để bảo vệ sự an toàn của hắn, thứ hai là để nhân cơ hội bắt hết những kẻ dám gây rối.
Đúng vậy, Sở Mục cảm thấy không chỉ có Tề Vương không cam lòng, nhất định còn có Sở Chiêu, hắn muốn mạng của bọn họ đều phải lưu lại tại đại lễ đăng cơ này!
“Lớn mật! Tề Vương điện hạ, ngài dám phá hư đại lễ đăng cơ?” Có người thay mặt Sở Mục trách cứ Tề Vương.
Tề Vương chớp mắt, cười, “Bổn vương kỳ thật cũng không muốn phá hư, nhưng nếu kêu bổn vương phải quỳ dưới một tên giết phụ hoàng hành thích hoàng đế làm Hoàng đế, bổn vương tuyệt đối không đồng ý.”
Không phải tất cả triều thần đều bị Sở Mục thu phục, những người thực sự trung thành với hắn chỉ có những người đã lâu ngày bị trói vào một chiếc thuyền với hắn, những người khác có những ván cược khác nhau và có ý tưởng riêng.
Tề Vương trong tối ngoài sáng đã tranh đấu với Sở Mục lâu như vậy, bên trong các triều thần cũng có một phần ba là người của hắn ta.
Nhìn thấy có người chỉ đạo Kim Vũ Vệ lấy danh nghĩa cản trở đại lễ đăng cơ kéo Tề Vương đi, lại có một triều thần đứng lên:“Đợi đã.”
“Người gấp không chờ nổi muốn đuổi người, chẳng lẽ là bởi vì chột dạ sao?”
Có người mở miệng, “Nếu chột dạ, vậy càng chứng tỏ rằng sau cái chết của tiên đế có ẩn tình. Ngài nên giải thích rõ ràng mọi chuyện trước mặt các quan lại trong triều, cũng để thông cáo cho linh hồn của tiên đế trên trời.”
“Đừng vội hồ ngôn loạn ngữ, cái chết của tiên đế làm sao có ẩn tình được? Lúc đó nội thị hầu hạ trong cung và cả Kim Vũ Vệ đều tận mắt nhìn thấy, tiên đế là tự sát. Bản quan cảm thấy ngươi không có ý tốt, mưu đồ tạo phản!”
“Trương đại nhân, ngươi cũng nói, tiên đế là tự sát mà chết, vì sao lại đột nhiên tự sát? Còn dùng cái loại phương thức quỷ dị này? Nếu nói trong chuyện này không ai động vào, bản quan tuyệt đối sẽ không tin.”
Có người giúp Tề Vương nói chuyện, chứng cứ có sức thuyết phục chứng minh nguyên nhân cái chết của Kiến Nguyên Đế là có nguyên nhân khác, đương nhiên cũng có người đứng về phía Thái tử phản bác, muốn nhanh chóng hoàn thành nghi thức đại lễ đăng quan.
Thái Tử và hoàng đế không giống nhau, quyền thế một trên trời một dưới đất.
Đương nhiên, điều này chỉ đúng trong mắt một số người, họ cảm thấy rằng một khi trở thành hoàng đế thì muốn làm gì thì làm.
Đối với người thực sự nắm giữ quyền lực thì dù là hoàng đế hay thái tử thì cũng chỉ là hư danh, bọn họ là dựa vào nắm đấm để nói chuyện.
Hai bên tranh cãi nảy lửa, một bên nhất quyết để Thái tử giải thích rõ ràng, còn bên kia không chịu đồng ý và cho rằng đó là lời vu khống nên muốn Kim Vũ Vệ đuổi người đi.
Khi cuộc tranh cãi ngày càng gay gắt, lại có thêm vài người đến, bao gồm Sở Chiêu và Lâm Hành Chi, Ninh Vương và Phùng Diệu, cùng với những nội thị hầu hạ bên người Kiến Nguyên Đế.
Tất cả các quan đại thần đã từng lâm triều đều đã từng nhìn thấy những người này.
Hiện trường đột nhiên im lặng vì sự xuất hiện của Sở Chiêu.
Có một đại thần đứng ra dò hỏi: “Lệ Vương điện hạ, Ninh Vương điện hạ, hai vị đây là?”
Sở Chiêu còn chưa muốn mở miệng, hắn đã làm xong việc nên làm.
Hôm nay là sân nhà của Ninh Vương.
Hắn ta cũng rất tự giác, đi phía trước hai bước, nói: “À, cũng không có gì, chỉ là mang nhân chứng tới đây, đem nguyên nhân phụ hoàng băng hà nói cho chư vị đại nhân nghe.”
Lời này làm không ít người ở đây lộp bộp trong lòng, nếu chỉ là Tề Vương đứng ra gây chuyện, bọn họ còn có thể cảm thấy đây chỉ là Tề Vương không cam lòng, cố ý nhằm vào Thái Tử ngăn cản chuyện đăng cơ.
Nhưng Ninh Vương cùng Lệ vương cũng tới can thiệp, khiến người ta cảm thấy đằng sau cái chết của tiên đế có ẩn tình gì đó.
Rốt cuộc, hai vị này đối với việc tranh giành ngai vàng có chút không quan tâm. Lúc trước thời điểm Thái Tử cùng Tề Vương đấu đá kịch liệt, hai người bọn họ một người thì như mèo ngủ đông, một người thì ngồi xổm trong thanh lâu vẽ tranh, không nhìn ra dáng vẻ đặt tâm vào ngôi vị hoàng đế.
Bây giờ đứng lên xem ra thật ra chỉ là để vạch trần nguyên nhân cái chết của tiên đế mà thôi.
Ninh Vương cũng không nói mấy lời vô nghĩa, trực tiếp để nội thị kia nói, còn nhắc nhở, “Nói to lên, nhớ rõ để tất cả những người ở đây đều nghe được.”
Trên mặt nội thị lộ ra biểu tình sợ hãi, đầu gối mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái, ngửa mặt lên trời khóc: “Hoàng Thượng, nô tài thực xin lỗi ngài, nô tài không thể ngăn người hại chết ngài, nô tài có tội.”
Sau đó lại bắt đầu dập đầu.
Âm thanh rất lớn, đầu bị đập mạnh, mấy phút sau trán bắt đầu chảy máu.
Khi nội thị mở miệng, tự nhiên có người lên tiếng hỏi:“Là ai? Ai đã giết tiên đế?”
Nội thị nhìn thoáng qua Sở Mục, “Là… Là Thái Tử điện hạ.”Nói xong lời này lại lập tức quỳ xuống dập đầu với Thái Tử, “Thái Tử điện hạ, nô tài có tội, nô tài biết không nên chỉ ra và xác nhận là ngài, nhưng nô tài thật sự là lương tâm bất an, không muốn Hoàng thượng rời đi một cách không rõ ràng như vậy, còn bị người ta nói là trúng tà, nghiệp chướng nặng nề mới tự mình bóp chết mình.”
Sở Mục vẫn bình tĩnh,, cảm xúc không trực tiếp biểu hiện trên mặt, hắn cũng đã rõ ràng tới bước này rồi thì không cần hắn nói gì cả, sẽ có người vì lợi ích tiền đồ sau này mà nói giúp hắn.
“Ngươi một tên hoạn quan, dám vu khống tân đế, thật to gan, người đâu, còn không mau đem tên bất nam bất nữ kéo ra ngoài chém đầu!”
Lời này rất đả thương người khác, cũng thể hiện người nói không có não.
Ninh Vương cười như không cười nhìn người vừa nói, “Tân quân? Các ngươi tự phong à? Có người chấp nhận sao?”
“Nội thị tuy thiếu, nhưng trước khi người ta cắt bỏ vẫn có thể sử dụng, so với người nào đó đến thanh lâu cũng không lên nổi tốt hơn, đúng không Vương đại nhân?”
Người vừa nói họ Vương, khi Ninh Vương trực tiếp nói gã như vậy, Vương đại nhân lập tức tái mặt, tức giận chỉ thẳng mặt Ninh Vương:“Ngài đừng ngậm máu phun người!”
Ninh Vương: “Cái này bổn vương không có, lúc ngài đến thanh lâu, tình cờ bổn vương ở đó, còn lặng lẽ vẽ cho ngài một bức tranh, Vương đại nhân ngài có muốn xem không?”
“Chư vị đại nhân có muốn nhìn một cái không?”
Mặt Vương đại nhân tái thành màu gan heo, chỉ vào Ninh Vương nửa ngày cũng không nói nên lời.
Ninh Vương còn nhắc nhở bọn họ, “Muốn cãi lại, thì phải chọn một người chưa từng vào thanh lâu, nếu không các ngươi không biết trong tay bổn vương có cái gì đâu.”
“Đúng không, Thái Tử điện hạ?” Ninh Vương nâng cằm nhìn Sở Mục.
Đồng tử Sở Mục co rút lại, theo bản năng nhớ tới bức tranh đã xé nát đốt thành tro, trong lòng bồn chồn không biết trong tay Ninh Vương còn nhược điểm của hắn hay không.
Người vốn định nói chuyện lúc này có chút do dự, có lẽ đang nhớ lại mình có từng đến thanh lâu hoặc là có đụng đến Ninh Vương ở thanh lâu vẽ tranh hay không.
“Chứng cứ đâu?” Cho dù đại bộ phận người đều đã từng vào thanh lâu, nhưng vẫn có người chính trực, làm việc công chính liêm minh.
“Mấy vị Vương gia đều nói Thái Tử điện hạ mưu hại tiên đế, nhưng cũng không thể kết luận rằng cái chết của hoàng thượng có ẩn tình khác và có liên quan đến Thái tử bằng mấy lời trống rỗng của nội thị.”
Ninh Vương gật gật đầu, tỏ vẻ vừa lòng,“Nhìn xem, nếu có người có đạo lý đứng ra nói sớm một chút thì tốt rồi.”
“Yên tâm, không chứng cứ thì bổn vương tới xem náo nhiệt làm gì.”
Sau đó lại có thêm hai người đi lên, một người là thái y, người còn lại là cung nữ.
Vị thái y này là người xuyên bắt mạch cho cố phế hậu, cung nữ này cũng là người bên cạnh cố phế hậu, tuy không phải người Trần gia đưa vào cung nhưng lại rất được cố phế hậu tin tưởng, là người truyền lời làm việc.
Những ai từng gặp qua sẽ nhận ra hai người.
Sở Mục càng thấy rõ, nếu nội thị còn có nói là những lời vu khống sáo rỗng, thì hai người mới đến không phải nói vài câu đơn giản là có thể tống cổ.
Sắc mặt Sở Mục hơi thay đổi, đặc biệt là vì hắn không hiểu tại sao cung nữ kia có thể từ cõi chết sống lại.
Rõ ràng mẫu hậu nói đã cho người xử lý bởi vì nàng ta biết quá nhiều bí mật, là một nguy hiểm ngầm.
Ninh Vương nhìn nhìn hai người, “Từng người một nói đi, Hà thái y tới trước đi.”
Hà thái y khom người gật đầu, “Tuân lệnh.”
Ông lấy từ trong rương ra hai cái bình, một tay giơ một lọ giải thích với mọi người, “Cái bình bên tay trái của Hạ quan sẽ khiến cả người mệt mỏi và suy nhược tinh thần, phế hậu nương nương để cung nữ này lấy thuốc từ tay hạ quan để hạ độc Hoàng thượng.”
“Chuyện này trước khi băng hà Hoàng thượng đã biết, chư vị đại nhân của Thái y viện có thể làm chứng.”
Mà việc này cũng có một ít đại thần trong triều biết đến, việc phế hậu hạ độc đã có chứng cứ rõ ràng, không người có thể thay bà ta cãi lại.
Hà thái y lại bắt đầu nói về bình thuốc độc bên tay trái mình, “Tác dụng của loại độc này khiến người ta mê man mơ hồ, ngày đêm không ngủ được, nếu nặng hơn có thể trực tiếp giết chết người.”
Nội thị lập tức nói tiếp lời: “Hoàng Thượng từ lúc về cung đã như vậy rồi. Theo như lời Hà Thái y nói đều có những bệnh đó, việc này chư vị đại nhân cũng đều biết.”
Có không ít đại thần gật đầu, việc này bọn họ thật sự biết, có một số đại thần cấp cao thậm chí còn đến gặp Kiến Nguyên Đế, cũng gặp nội thị này.
“Vậy sao Thái tử bảo ngươi hạ độc?” Có đại thần hỏi Hà Thái y.
Hà thái y lắc đầu, “Độc này hạ quan đã đưa cho cung nữ bên người phế hậu, cung nữ này có thể làm chứng.”
Cung nữ gật đầu, trên cổ nàng quấn một cái khăn như để che đậy cái gì đó. Sự hận thù trên khuôn mặt trong đôi mắt không chút che giấu mà vô cùng rõ ràng.
Nàng đang nhìn Thái Tử, người nàng hận chính là hắn.
“Hà thái y nói đúng không sai hai loại thuốc đó đều đưa cho ta.” Cung nữ đã mở miệng, giọng nói khàn đặc thô ráp, hoàn toàn không giống giọng của một nữ tử.
“Loại độc đầu tiên là hạ trong nước trà của Hoàng thượng, bởi vì khi đó Hoàng thượng trúng độc Nguyệt Hồn, chỉ tín nhiệm phế hậu, mọi chuyện bưng trà rót nước đều qua tay ta.”
Cho nên lần hạ độc đầu tiên diễn ra suôn sẻ không ai phát hiện.
“Loại độc thứ hai được hạ trước khi Hoàng hậu bị phế và đày vào lãnh cung. Phế hậu ra lệnh ra đem độc này đưa cho Thái tử. Vì tránh ta tiết lộ bí mật, bà ta muốn giết người diệt khẩu ném xuống giếng.”
Cung nữ kéo khăn lụa trên cổ ra, chỉ vào vết sẹo đỏ trên đó:“Đây là bằng chứng!”
Không biết là dùng thứ gì để cắt, vết sẹo trên cổ rất rõ ràng, giống như muốn cắt đứt luôn cổ họng, cung nữ này bị thương nghiêm trọng như vậy lại còn sống đúng là khiến người ta khó mà tin được.
Có người đến kiểm tra thì phát hiện những vết sẹo và vết thương là thật chứ không phải giả.
Nhưng cũng có người nghi ngờ, “Phế hậu đã qua đời cũng đã hơn hai tháng, tại sao vết thương nào của ngươi chưa lành?”
Cung nữ lạnh nhạt trả lời, “Đương nhiên là dùng thuốc, giữ lại chứng cứ.”
Kỳ thật cổ của cung nữ nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng cũng không bị thương đến chỗ nguy hiểm, nếu không nàng cũng không thể sống sót.
Bất quá nói đến miệng vết thương cũng đã đủ.
Cung nữ nhìn Thái tử, “Thái tử điện hạ, ngài nên tự mình thừa nhận đi. Bình thuốc độc kia Hà Thái y có bỏ thêm một thứ khác, ai chạm vào sẽ không thể trốn thoát, sẽ bị tìm ra.”
Khuôn mặt trấn định của Thái tử hiện lên một tia hoảng loạn.
Tuy rằng chợt lóe rồi biến mất, nhưng vẫn có nhiều người bắt được.
Người đảng Thái tử thầm mắng hắn ngu ngốc, loại chuyện hạ độc này lại tự mình làm. Cho dù nhận được độc được cũng không nên làm, đây không phải là để cho người ta tính kế.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, cung nữ bắt đầu nói về những việc mà lúc sinh thời phế hậu đã yêu cầu nàng làm, hết việc này đến việc khác, giống như đào xác phế hậu từ mồ ra quất xác.
Sở Mục cuối cùng không thể nghe được nữa, lạnh giọng quát lớn, “Đủ rồi! Hiện giờ chết vô đối chứng, đương nhiên là các ngươi muốn nói cái gì thì nói cái đó.”
“Tất cả mọi chuyện đều từ một phía, các ngươi có ai tận mắt nhìn thấy cô hạ độc phụ hoàng, càng không ai nhìn thấy là cô độc chết phụ hoàng.”
Lúc này có tiếng cười truyền đến, Sở Mục nghe tiếng nhìn lại, thấy lại là Tề Vương, hắn nhíu mày chất vấn, “Ngươi cười cái gì?”
Tề Vương nói: “Thần đệ cười Thái Tử điện hạ nói lời này không đúng, sao ngươi biết không ai nhìn thấy?”
Trong lòng Sở Mục dâng lên một loại dự cảm không lành.
Rất nhanh hắn liền nhìn thấy Tề Vương chỉ vào mình, lại chỉ chỉ Ninh Vương bên cạnh: “Chúng ta đều nhìn thấy.”
“Rõ ràng.”
“Có đồ làm chứng.”
Một câu càng kích thích hơn, sắc mặt Sở Mục hoàn toàn thay đổi, trên mặt đều viết không thể nào được.
Ninh Vương duỗi tay, “Đem bức tranh phụ tử từ hiếu mà bổn vương vẽ cho phụ hoàng và Thái tử mang lên đây.”
Quả nhiên có người đến giao tranh, các đại thần cũng bắt đầu cùng những người xung quanh thảo luận, bầu không khí có chút ngưng trọng.
Ninh Vương làm việc rất dứt khoát, bức tranh được mở ra ngay khi vừa được đưa lên, từ việc Thái tử lén lút thêm thuốc vào canh đút cho Kiến Nguyên Đế uống, lại đến nụ cười đắc ý của Thái tử khi rời đi, quá trình đều rất thuận lợi và suôn sẻ.
Giờ phút này sắc mặt Sở Mục trắng bệch, lắc đầu liên tục lui về sau nói không có khả năng.
Các đại thần cũng không ngờ sự việc lại diễn ra như thế này.
Bất quá sống chết cũng không nhận, cho nên phải tiếp tục phản kích phản bác.
“Ai không biết Ninh Vương điện hạ rất giỏi vẽ tranh? Hắn chỉ tùy ý vẽ vài bức tranh sao có thể xem là chứng cứ.”
“Đúng vậy, ai biết Ninh Vương điện hạ có phải cố ý mưu hại không? Hơn nữa, có bức tranh này làm chứng thì sao từ lúc bắt đầu lại không đem nó ra, ngược lại phải kêu ngươi đến nói những lời vô ích.”
Người bị chỉ trích Ninh Vương sờ sờ cái mũi, vẻ mặt đầy vô tội nói, “Không phải là vì bổn vương muốn làm đúng theo quy trình sao? Bổn vương là người tuân thủ quy củ.”
Sở Mục lui về ngồi xuống trên long ỷ, Tề Vương tới gần, “Nhìn sắc mặt này của Thái Tử điện hạ, là ngài đang sợ hãi sao?”
“Cô sợ cái gì? Các ngươi đều là bịa chuyện, bất quá là muốn vu oan mà thôi. Nếu các ngươi thật sự nhìn thấy cô hạ độc, vì sao không ra ngăn trở, để cô đem canh đã hạ độc đút cho phụ hoàng, vậy các ngươi có khác gì loại rắp tâm?” Sở Mục đương nhiên không thể thừa nhận thất bại, cố gắng hết sức tranh luận.
Lời này cũng được không ít người thấy đúng, cảm thấy Tề Vương Ninh Vương đều là vì muốn tranh ngôi vị Hoàng đế mà cố ý vu tội Thái tử, dù sao tuyệt đối không thể thừa nhận Thái tử mưu hại tiên đế.
Có những người đuổi theo Ninh Vương Tề Vương, muốn bọn họ giải thích tại sao thấy Thái tử hạ độc vì sao không ngăn lại, có phải bọn họ cũng muốn tiên đế chết hay không.
Tề Vương nghe chất vấn, cười, “Các ngươi muốn nghe lý do gì?”
“Là bổn vương và ngũ đệ phát hiện trạng thái của phụ hoàng không đúng, giống như bị người ta hạ độc, cố ý đi bắt kẻ hạ độc, lưu lại chứng cứ kết tội Thái tử. Nhưng không nghĩ rằng hắn lại tăng liều lượng thuốc trực tiếp đầu độc chết phụ hoàng.”
“Hay là bổn vương rất mong chờ phụ hoàng băng hà, cho nên cố ý thấy chết mà không cứu?”
“Nhưng mặc kệ giải thích cái gì đi nữa, cũng chỉ có thể xác định được Thái tử hạ độc từ trước.Vậy các ngươi có thừa nhận Thái tử hạ độc mưu hại phụ hoàng?!”
Nói năng có khí phách đến mức khiến trái tim của nhiều người run rẩy.
Đương nhiên không thể thừa nhận, cho nên quay lại điểm xuất phát, chính là Ninh Vương và Tề Vương muốn mưu hại Thái tử.
Lâm Hành Chi và Sở Chiêu cào cào lỗ tai, “Thật nhàm chán, cứ lặp đi lặp lại có mấy câu đó.”
Sở Chiêu nói: “Chết vô đối chứng, chỉ cần bọn họ cắn chết không tin, liên quan đến lợi ích của mình, bọn họ phải tìm cớ để bác bỏ.”
Cũng may, chứng cứ cũng không ít, một vòng tiếp một vòng.
Tề Vương cũng không tranh cãi với những vị đại thần đó mà chỉ nhắm vào Thái Tử, “Thái Tử, còn nhớ rõ sau khi hạ độc xong ngươi đụng phải người khác vấp ngã không?”
Thái Tử bị giằng xé giữa hai loại cảm xúc hy vọng và xong rồi, nghe được lời nói của Tề Vương, hắn có chút sửng sốt, sau đó trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin được.
Tề Vương gật đầu, rèn sắt khi còn nóng, “Nhìn, nghĩ tới đi, chính là cung nữ kia.”
“Cung nữ nào? Rõ ràng là Kim Vũ Vệ!” Sở Mục gần như phản bác theo bản năng.
Nói xong hắn liền ý thức được có gì đó không ổn, lập tức muốn sửa miệng, lại thấy Tề Vương vỗ tay, “Cái này đúng rồi!”
“Thái Tử điện hạ nhìn thần đệ xem, cảm thấy quen mắt không?”
Có chuyện gì đó không đúng, ngón tay Sở Mục chỉ vào Tề Vương, đang định quát lớn với Tề Vương, nhưng Tề Vương nắm lấy ngón tay hắn nói, “Đúng vậy, không sao Kim Vũ Vệ đó chính là thần đệ cải trang, lúc đó lão ngũ đang trốn trên xà nhà vẽ tranh.”
Trong lòng Sở Mục trầm xuống, hắn cho là không có khả năng, Kim Vũ Vệ kia làm sao có thể là Tề Vương cải trang?
Bọn họ làm sao có khả năng thật sự nhìn thấy hắn hạ độc phụ hoàng?
Sở Mục dùng sức lắc đầu, “Không có khả năng, tuyệt đối không thể,” dưới áp lực của Tề Vương và những người khác, tu vi của Sở Mục dao động, và muốn sụp đổ.
Nhưng mà đây cũng không phải kết thúc, Tề Vương nói ngày hắn ta cải trang thành Kim Vũ Vệ lúc đụng vào Thái Tử có để lại trên người hắn một thứ, chỉ cần để người khác nhìn cách tay của Thái tử là có thể chứng minh thật giả.
Lúc Tề Vương muốn đi lên kéo tay áo kiểm tra, nói cái gì Sở Mục cũng không đồng ý, phản ứng theo bản năng như vậy khiến người ta cảm thấy trong lòng hắn có quỷ.
Sau đó lại có một nhân chứng khác đến, lần này là Kim Vũ Vệ, có thể làm chứng cho Tề Vương và Ninh Vương rằng lúc đó bọn họ quả thật đang ở tẩm cung của Kiến Nguyên Đế.
Tiếp theo là thái y của Thái Y Viện đến để kiểm tra vết thương của Sở Mục xem có dấu vết nào như Tề Vương nói hay không.
Quả thật có một cái lỗ kim màu đỏ, tuy nhiên nhưng có thể nhìn thấy rõ, vừa vén tay áo lên là có thể nhìn thấy.
Cuối cùng là kiểm tra hắn có chạm vào độc dược kia hay không, Ninh Vương cho người thả một đám ong mật ra, một nửa bay tới chỗ Hà Thái y, một nửa vây quanh Thái tử.
Hơn nữa Thái Tử vô ý nói, lỡ miệng không đánh đã khai, tóm lại, trừ phi Kiến Nguyên Đế sống lại chứng minh hắn trong sạch, nếu không hôm nay hắn không còn đường thối lui.
“Được rồi, nếu chư vị vẫn không tin, thì chúng ta có thể quật mồ nghiệm thi, nói vậy phụ hoàng cũng sẽ không trách tội chư vị, rốt cuộc cũng là vì báo thù cho ông ấy sao.”
Ninh Vương bước vào, “Còn có chuyện gì muốn nói nữa sao, nếu không thì coi như xong, ai về nhà nấy.”
Thái Tử không thể trở thành tân đế, nếu không có chuyện đột ngột xảy ra thì có khi cái đầu hắn cũng không còn.
Cũng không có khả năng thật sự đi đào hoàng lăng lấy thi thể Kiến Nguyên Đế ra nghiệm thi.
Hơn nữa, chung quanh bọn họ không biết từ khi nào có rất nhiều người, đều là những binh lính mặc áo giáp tay cầm vũ khí.
Trước đó đã cho mặt mũi rồi, quá trình cũng đã làm xong rồi, nếu còn muốn gây rắc rối thì chỉ có thể dùng vũ lực.
Không ai muốn chết, ít nhất không muốn chết ngay hiện tại.
Cho nên bị bắt phải thành thật.
Ninh Vương vẫy tay với các đại thần:“ Tan rồi tan rồi, về nhà ăn cơm đi.”
Không ai động đậy, dù sao hôm nay là lễ đăng cơ, sao có thể kết thúc như vậy.
Mọi người đều có biểu hiện khác nhau, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng là Định An Hầu đứng ra, ông chắp tay nói: “Các vị điện hạ, Thái Tử đã đức không xứng vị, lễ đăng cơ hôm nay không thể cử hành tiếp tục. Chỉ là này đăng cơ đại điển tự nhiên là không thể lại cử hành, chỉ là một quốc gia thì không thể một ngày không Hoàng đế. Việc cấp bách hiện tại là phải nhanh chóng chọn ra một tân đế.”
“À, việc này sao,” Ninh Vương ngữ khí tùy ý, nói“Việc này các ngươi không cần lo lắng, tân đế đã được định ra, chính là bổn vương.”
Đại khái là bọn họ cũng không ngờ tới Ninh Vương sẽ nói thẳng là chính hắn, các đại thần đầu tiên là sửng sốt một lát, sau đó mới hoàn hồn muốn tiến lên phát biểu ý kiến hoặc tranh giành cơ hội cho người của mình.
Tuy nhiên, tất cả đều bị Ninh Vương cắt ngang, nói:“Bổn vương quyết định như vậy cũng là có nguyên nhân. Đợi mọi người tập hợp lại, bổn vương sẽ giải thích cho các ngươi.”
Ninh Vương nắm lấy tay Phùng Diệu giơ cho mọi người cùng nhìn:“Đây là thê tử tương lai của bổn vương, con trưởng của Trấn Quốc công, phụ thân hắn đang quản quân Tây Nam.”
Sau đó dẫn Phùng Diệu đến chỗ Sở Chiêu nói:“Vị này, tam ca của bổn vương, các ngươi cũng biết hắn có quan hệ với quân Bắc Sơn Tây.
Sau khi đổi vị trí, lại đứng bên cạnh Lâm Hành Chi, “Vị này, là Vương phi của tam ca bổn vương, xuất thân từ Lâm đại tướng quân phủ, Nhiều thế hệ của Lâm gia đều có quan hệ mật thiết với quân Tây Bắc.”
“Các ngươi chắc hiểu ý của bổn vương chứ?”
Các đại thần:...
Đồng thời gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Ha hả, có trong tay đầy đủ binh quyền của Đại Sở ai dám không hiểu.
Ninh Vương cùng bọn họ thương lượng, “Cho nên chuyện này cứ định như vậy?”
Ai lại dám nói không chắc chắn chứ?
Trong cảm xúc phức tạp của tất cả mọi người đang bị khiếp sợ, Tề Vương đi đầu quỳ xuống:“Thần, tham kiến Hoàng thượng, vạn tuế vạn vạn tuế!”
Sau đó tiếng lễ bái vang lên như tiếng chuông đồng.
Chiêu Hòa kết thúc, Đại Sở nghênh đón tân chủ.
Hắn đã đi đến bước này, Tề Vương còn muốn đến phá hư chuyện tốt của hắn, Sở Mục nheo mắt, sát ý lộ ra.
Trong lễ đăng cơ, đương nhiên sẽ không thiếu Kim Vũ Vệ, đặc biệt là Sở Mục đã tính toán được sẽ có người tới gây chuyện, cho nên người Kim Vũ Vệ ra còn có người của Đông Cung.
Thậm chí còn có không ít người điều động từ ngoài cung, thứ nhất là để bảo vệ sự an toàn của hắn, thứ hai là để nhân cơ hội bắt hết những kẻ dám gây rối.
Đúng vậy, Sở Mục cảm thấy không chỉ có Tề Vương không cam lòng, nhất định còn có Sở Chiêu, hắn muốn mạng của bọn họ đều phải lưu lại tại đại lễ đăng cơ này!
“Lớn mật! Tề Vương điện hạ, ngài dám phá hư đại lễ đăng cơ?” Có người thay mặt Sở Mục trách cứ Tề Vương.
Tề Vương chớp mắt, cười, “Bổn vương kỳ thật cũng không muốn phá hư, nhưng nếu kêu bổn vương phải quỳ dưới một tên giết phụ hoàng hành thích hoàng đế làm Hoàng đế, bổn vương tuyệt đối không đồng ý.”
Không phải tất cả triều thần đều bị Sở Mục thu phục, những người thực sự trung thành với hắn chỉ có những người đã lâu ngày bị trói vào một chiếc thuyền với hắn, những người khác có những ván cược khác nhau và có ý tưởng riêng.
Tề Vương trong tối ngoài sáng đã tranh đấu với Sở Mục lâu như vậy, bên trong các triều thần cũng có một phần ba là người của hắn ta.
Nhìn thấy có người chỉ đạo Kim Vũ Vệ lấy danh nghĩa cản trở đại lễ đăng cơ kéo Tề Vương đi, lại có một triều thần đứng lên:“Đợi đã.”
“Người gấp không chờ nổi muốn đuổi người, chẳng lẽ là bởi vì chột dạ sao?”
Có người mở miệng, “Nếu chột dạ, vậy càng chứng tỏ rằng sau cái chết của tiên đế có ẩn tình. Ngài nên giải thích rõ ràng mọi chuyện trước mặt các quan lại trong triều, cũng để thông cáo cho linh hồn của tiên đế trên trời.”
“Đừng vội hồ ngôn loạn ngữ, cái chết của tiên đế làm sao có ẩn tình được? Lúc đó nội thị hầu hạ trong cung và cả Kim Vũ Vệ đều tận mắt nhìn thấy, tiên đế là tự sát. Bản quan cảm thấy ngươi không có ý tốt, mưu đồ tạo phản!”
“Trương đại nhân, ngươi cũng nói, tiên đế là tự sát mà chết, vì sao lại đột nhiên tự sát? Còn dùng cái loại phương thức quỷ dị này? Nếu nói trong chuyện này không ai động vào, bản quan tuyệt đối sẽ không tin.”
Có người giúp Tề Vương nói chuyện, chứng cứ có sức thuyết phục chứng minh nguyên nhân cái chết của Kiến Nguyên Đế là có nguyên nhân khác, đương nhiên cũng có người đứng về phía Thái tử phản bác, muốn nhanh chóng hoàn thành nghi thức đại lễ đăng quan.
Thái Tử và hoàng đế không giống nhau, quyền thế một trên trời một dưới đất.
Đương nhiên, điều này chỉ đúng trong mắt một số người, họ cảm thấy rằng một khi trở thành hoàng đế thì muốn làm gì thì làm.
Đối với người thực sự nắm giữ quyền lực thì dù là hoàng đế hay thái tử thì cũng chỉ là hư danh, bọn họ là dựa vào nắm đấm để nói chuyện.
Hai bên tranh cãi nảy lửa, một bên nhất quyết để Thái tử giải thích rõ ràng, còn bên kia không chịu đồng ý và cho rằng đó là lời vu khống nên muốn Kim Vũ Vệ đuổi người đi.
Khi cuộc tranh cãi ngày càng gay gắt, lại có thêm vài người đến, bao gồm Sở Chiêu và Lâm Hành Chi, Ninh Vương và Phùng Diệu, cùng với những nội thị hầu hạ bên người Kiến Nguyên Đế.
Tất cả các quan đại thần đã từng lâm triều đều đã từng nhìn thấy những người này.
Hiện trường đột nhiên im lặng vì sự xuất hiện của Sở Chiêu.
Có một đại thần đứng ra dò hỏi: “Lệ Vương điện hạ, Ninh Vương điện hạ, hai vị đây là?”
Sở Chiêu còn chưa muốn mở miệng, hắn đã làm xong việc nên làm.
Hôm nay là sân nhà của Ninh Vương.
Hắn ta cũng rất tự giác, đi phía trước hai bước, nói: “À, cũng không có gì, chỉ là mang nhân chứng tới đây, đem nguyên nhân phụ hoàng băng hà nói cho chư vị đại nhân nghe.”
Lời này làm không ít người ở đây lộp bộp trong lòng, nếu chỉ là Tề Vương đứng ra gây chuyện, bọn họ còn có thể cảm thấy đây chỉ là Tề Vương không cam lòng, cố ý nhằm vào Thái Tử ngăn cản chuyện đăng cơ.
Nhưng Ninh Vương cùng Lệ vương cũng tới can thiệp, khiến người ta cảm thấy đằng sau cái chết của tiên đế có ẩn tình gì đó.
Rốt cuộc, hai vị này đối với việc tranh giành ngai vàng có chút không quan tâm. Lúc trước thời điểm Thái Tử cùng Tề Vương đấu đá kịch liệt, hai người bọn họ một người thì như mèo ngủ đông, một người thì ngồi xổm trong thanh lâu vẽ tranh, không nhìn ra dáng vẻ đặt tâm vào ngôi vị hoàng đế.
Bây giờ đứng lên xem ra thật ra chỉ là để vạch trần nguyên nhân cái chết của tiên đế mà thôi.
Ninh Vương cũng không nói mấy lời vô nghĩa, trực tiếp để nội thị kia nói, còn nhắc nhở, “Nói to lên, nhớ rõ để tất cả những người ở đây đều nghe được.”
Trên mặt nội thị lộ ra biểu tình sợ hãi, đầu gối mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái, ngửa mặt lên trời khóc: “Hoàng Thượng, nô tài thực xin lỗi ngài, nô tài không thể ngăn người hại chết ngài, nô tài có tội.”
Sau đó lại bắt đầu dập đầu.
Âm thanh rất lớn, đầu bị đập mạnh, mấy phút sau trán bắt đầu chảy máu.
Khi nội thị mở miệng, tự nhiên có người lên tiếng hỏi:“Là ai? Ai đã giết tiên đế?”
Nội thị nhìn thoáng qua Sở Mục, “Là… Là Thái Tử điện hạ.”Nói xong lời này lại lập tức quỳ xuống dập đầu với Thái Tử, “Thái Tử điện hạ, nô tài có tội, nô tài biết không nên chỉ ra và xác nhận là ngài, nhưng nô tài thật sự là lương tâm bất an, không muốn Hoàng thượng rời đi một cách không rõ ràng như vậy, còn bị người ta nói là trúng tà, nghiệp chướng nặng nề mới tự mình bóp chết mình.”
Sở Mục vẫn bình tĩnh,, cảm xúc không trực tiếp biểu hiện trên mặt, hắn cũng đã rõ ràng tới bước này rồi thì không cần hắn nói gì cả, sẽ có người vì lợi ích tiền đồ sau này mà nói giúp hắn.
“Ngươi một tên hoạn quan, dám vu khống tân đế, thật to gan, người đâu, còn không mau đem tên bất nam bất nữ kéo ra ngoài chém đầu!”
Lời này rất đả thương người khác, cũng thể hiện người nói không có não.
Ninh Vương cười như không cười nhìn người vừa nói, “Tân quân? Các ngươi tự phong à? Có người chấp nhận sao?”
“Nội thị tuy thiếu, nhưng trước khi người ta cắt bỏ vẫn có thể sử dụng, so với người nào đó đến thanh lâu cũng không lên nổi tốt hơn, đúng không Vương đại nhân?”
Người vừa nói họ Vương, khi Ninh Vương trực tiếp nói gã như vậy, Vương đại nhân lập tức tái mặt, tức giận chỉ thẳng mặt Ninh Vương:“Ngài đừng ngậm máu phun người!”
Ninh Vương: “Cái này bổn vương không có, lúc ngài đến thanh lâu, tình cờ bổn vương ở đó, còn lặng lẽ vẽ cho ngài một bức tranh, Vương đại nhân ngài có muốn xem không?”
“Chư vị đại nhân có muốn nhìn một cái không?”
Mặt Vương đại nhân tái thành màu gan heo, chỉ vào Ninh Vương nửa ngày cũng không nói nên lời.
Ninh Vương còn nhắc nhở bọn họ, “Muốn cãi lại, thì phải chọn một người chưa từng vào thanh lâu, nếu không các ngươi không biết trong tay bổn vương có cái gì đâu.”
“Đúng không, Thái Tử điện hạ?” Ninh Vương nâng cằm nhìn Sở Mục.
Đồng tử Sở Mục co rút lại, theo bản năng nhớ tới bức tranh đã xé nát đốt thành tro, trong lòng bồn chồn không biết trong tay Ninh Vương còn nhược điểm của hắn hay không.
Người vốn định nói chuyện lúc này có chút do dự, có lẽ đang nhớ lại mình có từng đến thanh lâu hoặc là có đụng đến Ninh Vương ở thanh lâu vẽ tranh hay không.
“Chứng cứ đâu?” Cho dù đại bộ phận người đều đã từng vào thanh lâu, nhưng vẫn có người chính trực, làm việc công chính liêm minh.
“Mấy vị Vương gia đều nói Thái Tử điện hạ mưu hại tiên đế, nhưng cũng không thể kết luận rằng cái chết của hoàng thượng có ẩn tình khác và có liên quan đến Thái tử bằng mấy lời trống rỗng của nội thị.”
Ninh Vương gật gật đầu, tỏ vẻ vừa lòng,“Nhìn xem, nếu có người có đạo lý đứng ra nói sớm một chút thì tốt rồi.”
“Yên tâm, không chứng cứ thì bổn vương tới xem náo nhiệt làm gì.”
Sau đó lại có thêm hai người đi lên, một người là thái y, người còn lại là cung nữ.
Vị thái y này là người xuyên bắt mạch cho cố phế hậu, cung nữ này cũng là người bên cạnh cố phế hậu, tuy không phải người Trần gia đưa vào cung nhưng lại rất được cố phế hậu tin tưởng, là người truyền lời làm việc.
Những ai từng gặp qua sẽ nhận ra hai người.
Sở Mục càng thấy rõ, nếu nội thị còn có nói là những lời vu khống sáo rỗng, thì hai người mới đến không phải nói vài câu đơn giản là có thể tống cổ.
Sắc mặt Sở Mục hơi thay đổi, đặc biệt là vì hắn không hiểu tại sao cung nữ kia có thể từ cõi chết sống lại.
Rõ ràng mẫu hậu nói đã cho người xử lý bởi vì nàng ta biết quá nhiều bí mật, là một nguy hiểm ngầm.
Ninh Vương nhìn nhìn hai người, “Từng người một nói đi, Hà thái y tới trước đi.”
Hà thái y khom người gật đầu, “Tuân lệnh.”
Ông lấy từ trong rương ra hai cái bình, một tay giơ một lọ giải thích với mọi người, “Cái bình bên tay trái của Hạ quan sẽ khiến cả người mệt mỏi và suy nhược tinh thần, phế hậu nương nương để cung nữ này lấy thuốc từ tay hạ quan để hạ độc Hoàng thượng.”
“Chuyện này trước khi băng hà Hoàng thượng đã biết, chư vị đại nhân của Thái y viện có thể làm chứng.”
Mà việc này cũng có một ít đại thần trong triều biết đến, việc phế hậu hạ độc đã có chứng cứ rõ ràng, không người có thể thay bà ta cãi lại.
Hà thái y lại bắt đầu nói về bình thuốc độc bên tay trái mình, “Tác dụng của loại độc này khiến người ta mê man mơ hồ, ngày đêm không ngủ được, nếu nặng hơn có thể trực tiếp giết chết người.”
Nội thị lập tức nói tiếp lời: “Hoàng Thượng từ lúc về cung đã như vậy rồi. Theo như lời Hà Thái y nói đều có những bệnh đó, việc này chư vị đại nhân cũng đều biết.”
Có không ít đại thần gật đầu, việc này bọn họ thật sự biết, có một số đại thần cấp cao thậm chí còn đến gặp Kiến Nguyên Đế, cũng gặp nội thị này.
“Vậy sao Thái tử bảo ngươi hạ độc?” Có đại thần hỏi Hà Thái y.
Hà thái y lắc đầu, “Độc này hạ quan đã đưa cho cung nữ bên người phế hậu, cung nữ này có thể làm chứng.”
Cung nữ gật đầu, trên cổ nàng quấn một cái khăn như để che đậy cái gì đó. Sự hận thù trên khuôn mặt trong đôi mắt không chút che giấu mà vô cùng rõ ràng.
Nàng đang nhìn Thái Tử, người nàng hận chính là hắn.
“Hà thái y nói đúng không sai hai loại thuốc đó đều đưa cho ta.” Cung nữ đã mở miệng, giọng nói khàn đặc thô ráp, hoàn toàn không giống giọng của một nữ tử.
“Loại độc đầu tiên là hạ trong nước trà của Hoàng thượng, bởi vì khi đó Hoàng thượng trúng độc Nguyệt Hồn, chỉ tín nhiệm phế hậu, mọi chuyện bưng trà rót nước đều qua tay ta.”
Cho nên lần hạ độc đầu tiên diễn ra suôn sẻ không ai phát hiện.
“Loại độc thứ hai được hạ trước khi Hoàng hậu bị phế và đày vào lãnh cung. Phế hậu ra lệnh ra đem độc này đưa cho Thái tử. Vì tránh ta tiết lộ bí mật, bà ta muốn giết người diệt khẩu ném xuống giếng.”
Cung nữ kéo khăn lụa trên cổ ra, chỉ vào vết sẹo đỏ trên đó:“Đây là bằng chứng!”
Không biết là dùng thứ gì để cắt, vết sẹo trên cổ rất rõ ràng, giống như muốn cắt đứt luôn cổ họng, cung nữ này bị thương nghiêm trọng như vậy lại còn sống đúng là khiến người ta khó mà tin được.
Có người đến kiểm tra thì phát hiện những vết sẹo và vết thương là thật chứ không phải giả.
Nhưng cũng có người nghi ngờ, “Phế hậu đã qua đời cũng đã hơn hai tháng, tại sao vết thương nào của ngươi chưa lành?”
Cung nữ lạnh nhạt trả lời, “Đương nhiên là dùng thuốc, giữ lại chứng cứ.”
Kỳ thật cổ của cung nữ nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng cũng không bị thương đến chỗ nguy hiểm, nếu không nàng cũng không thể sống sót.
Bất quá nói đến miệng vết thương cũng đã đủ.
Cung nữ nhìn Thái tử, “Thái tử điện hạ, ngài nên tự mình thừa nhận đi. Bình thuốc độc kia Hà Thái y có bỏ thêm một thứ khác, ai chạm vào sẽ không thể trốn thoát, sẽ bị tìm ra.”
Khuôn mặt trấn định của Thái tử hiện lên một tia hoảng loạn.
Tuy rằng chợt lóe rồi biến mất, nhưng vẫn có nhiều người bắt được.
Người đảng Thái tử thầm mắng hắn ngu ngốc, loại chuyện hạ độc này lại tự mình làm. Cho dù nhận được độc được cũng không nên làm, đây không phải là để cho người ta tính kế.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, cung nữ bắt đầu nói về những việc mà lúc sinh thời phế hậu đã yêu cầu nàng làm, hết việc này đến việc khác, giống như đào xác phế hậu từ mồ ra quất xác.
Sở Mục cuối cùng không thể nghe được nữa, lạnh giọng quát lớn, “Đủ rồi! Hiện giờ chết vô đối chứng, đương nhiên là các ngươi muốn nói cái gì thì nói cái đó.”
“Tất cả mọi chuyện đều từ một phía, các ngươi có ai tận mắt nhìn thấy cô hạ độc phụ hoàng, càng không ai nhìn thấy là cô độc chết phụ hoàng.”
Lúc này có tiếng cười truyền đến, Sở Mục nghe tiếng nhìn lại, thấy lại là Tề Vương, hắn nhíu mày chất vấn, “Ngươi cười cái gì?”
Tề Vương nói: “Thần đệ cười Thái Tử điện hạ nói lời này không đúng, sao ngươi biết không ai nhìn thấy?”
Trong lòng Sở Mục dâng lên một loại dự cảm không lành.
Rất nhanh hắn liền nhìn thấy Tề Vương chỉ vào mình, lại chỉ chỉ Ninh Vương bên cạnh: “Chúng ta đều nhìn thấy.”
“Rõ ràng.”
“Có đồ làm chứng.”
Một câu càng kích thích hơn, sắc mặt Sở Mục hoàn toàn thay đổi, trên mặt đều viết không thể nào được.
Ninh Vương duỗi tay, “Đem bức tranh phụ tử từ hiếu mà bổn vương vẽ cho phụ hoàng và Thái tử mang lên đây.”
Quả nhiên có người đến giao tranh, các đại thần cũng bắt đầu cùng những người xung quanh thảo luận, bầu không khí có chút ngưng trọng.
Ninh Vương làm việc rất dứt khoát, bức tranh được mở ra ngay khi vừa được đưa lên, từ việc Thái tử lén lút thêm thuốc vào canh đút cho Kiến Nguyên Đế uống, lại đến nụ cười đắc ý của Thái tử khi rời đi, quá trình đều rất thuận lợi và suôn sẻ.
Giờ phút này sắc mặt Sở Mục trắng bệch, lắc đầu liên tục lui về sau nói không có khả năng.
Các đại thần cũng không ngờ sự việc lại diễn ra như thế này.
Bất quá sống chết cũng không nhận, cho nên phải tiếp tục phản kích phản bác.
“Ai không biết Ninh Vương điện hạ rất giỏi vẽ tranh? Hắn chỉ tùy ý vẽ vài bức tranh sao có thể xem là chứng cứ.”
“Đúng vậy, ai biết Ninh Vương điện hạ có phải cố ý mưu hại không? Hơn nữa, có bức tranh này làm chứng thì sao từ lúc bắt đầu lại không đem nó ra, ngược lại phải kêu ngươi đến nói những lời vô ích.”
Người bị chỉ trích Ninh Vương sờ sờ cái mũi, vẻ mặt đầy vô tội nói, “Không phải là vì bổn vương muốn làm đúng theo quy trình sao? Bổn vương là người tuân thủ quy củ.”
Sở Mục lui về ngồi xuống trên long ỷ, Tề Vương tới gần, “Nhìn sắc mặt này của Thái Tử điện hạ, là ngài đang sợ hãi sao?”
“Cô sợ cái gì? Các ngươi đều là bịa chuyện, bất quá là muốn vu oan mà thôi. Nếu các ngươi thật sự nhìn thấy cô hạ độc, vì sao không ra ngăn trở, để cô đem canh đã hạ độc đút cho phụ hoàng, vậy các ngươi có khác gì loại rắp tâm?” Sở Mục đương nhiên không thể thừa nhận thất bại, cố gắng hết sức tranh luận.
Lời này cũng được không ít người thấy đúng, cảm thấy Tề Vương Ninh Vương đều là vì muốn tranh ngôi vị Hoàng đế mà cố ý vu tội Thái tử, dù sao tuyệt đối không thể thừa nhận Thái tử mưu hại tiên đế.
Có những người đuổi theo Ninh Vương Tề Vương, muốn bọn họ giải thích tại sao thấy Thái tử hạ độc vì sao không ngăn lại, có phải bọn họ cũng muốn tiên đế chết hay không.
Tề Vương nghe chất vấn, cười, “Các ngươi muốn nghe lý do gì?”
“Là bổn vương và ngũ đệ phát hiện trạng thái của phụ hoàng không đúng, giống như bị người ta hạ độc, cố ý đi bắt kẻ hạ độc, lưu lại chứng cứ kết tội Thái tử. Nhưng không nghĩ rằng hắn lại tăng liều lượng thuốc trực tiếp đầu độc chết phụ hoàng.”
“Hay là bổn vương rất mong chờ phụ hoàng băng hà, cho nên cố ý thấy chết mà không cứu?”
“Nhưng mặc kệ giải thích cái gì đi nữa, cũng chỉ có thể xác định được Thái tử hạ độc từ trước.Vậy các ngươi có thừa nhận Thái tử hạ độc mưu hại phụ hoàng?!”
Nói năng có khí phách đến mức khiến trái tim của nhiều người run rẩy.
Đương nhiên không thể thừa nhận, cho nên quay lại điểm xuất phát, chính là Ninh Vương và Tề Vương muốn mưu hại Thái tử.
Lâm Hành Chi và Sở Chiêu cào cào lỗ tai, “Thật nhàm chán, cứ lặp đi lặp lại có mấy câu đó.”
Sở Chiêu nói: “Chết vô đối chứng, chỉ cần bọn họ cắn chết không tin, liên quan đến lợi ích của mình, bọn họ phải tìm cớ để bác bỏ.”
Cũng may, chứng cứ cũng không ít, một vòng tiếp một vòng.
Tề Vương cũng không tranh cãi với những vị đại thần đó mà chỉ nhắm vào Thái Tử, “Thái Tử, còn nhớ rõ sau khi hạ độc xong ngươi đụng phải người khác vấp ngã không?”
Thái Tử bị giằng xé giữa hai loại cảm xúc hy vọng và xong rồi, nghe được lời nói của Tề Vương, hắn có chút sửng sốt, sau đó trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin được.
Tề Vương gật đầu, rèn sắt khi còn nóng, “Nhìn, nghĩ tới đi, chính là cung nữ kia.”
“Cung nữ nào? Rõ ràng là Kim Vũ Vệ!” Sở Mục gần như phản bác theo bản năng.
Nói xong hắn liền ý thức được có gì đó không ổn, lập tức muốn sửa miệng, lại thấy Tề Vương vỗ tay, “Cái này đúng rồi!”
“Thái Tử điện hạ nhìn thần đệ xem, cảm thấy quen mắt không?”
Có chuyện gì đó không đúng, ngón tay Sở Mục chỉ vào Tề Vương, đang định quát lớn với Tề Vương, nhưng Tề Vương nắm lấy ngón tay hắn nói, “Đúng vậy, không sao Kim Vũ Vệ đó chính là thần đệ cải trang, lúc đó lão ngũ đang trốn trên xà nhà vẽ tranh.”
Trong lòng Sở Mục trầm xuống, hắn cho là không có khả năng, Kim Vũ Vệ kia làm sao có thể là Tề Vương cải trang?
Bọn họ làm sao có khả năng thật sự nhìn thấy hắn hạ độc phụ hoàng?
Sở Mục dùng sức lắc đầu, “Không có khả năng, tuyệt đối không thể,” dưới áp lực của Tề Vương và những người khác, tu vi của Sở Mục dao động, và muốn sụp đổ.
Nhưng mà đây cũng không phải kết thúc, Tề Vương nói ngày hắn ta cải trang thành Kim Vũ Vệ lúc đụng vào Thái Tử có để lại trên người hắn một thứ, chỉ cần để người khác nhìn cách tay của Thái tử là có thể chứng minh thật giả.
Lúc Tề Vương muốn đi lên kéo tay áo kiểm tra, nói cái gì Sở Mục cũng không đồng ý, phản ứng theo bản năng như vậy khiến người ta cảm thấy trong lòng hắn có quỷ.
Sau đó lại có một nhân chứng khác đến, lần này là Kim Vũ Vệ, có thể làm chứng cho Tề Vương và Ninh Vương rằng lúc đó bọn họ quả thật đang ở tẩm cung của Kiến Nguyên Đế.
Tiếp theo là thái y của Thái Y Viện đến để kiểm tra vết thương của Sở Mục xem có dấu vết nào như Tề Vương nói hay không.
Quả thật có một cái lỗ kim màu đỏ, tuy nhiên nhưng có thể nhìn thấy rõ, vừa vén tay áo lên là có thể nhìn thấy.
Cuối cùng là kiểm tra hắn có chạm vào độc dược kia hay không, Ninh Vương cho người thả một đám ong mật ra, một nửa bay tới chỗ Hà Thái y, một nửa vây quanh Thái tử.
Hơn nữa Thái Tử vô ý nói, lỡ miệng không đánh đã khai, tóm lại, trừ phi Kiến Nguyên Đế sống lại chứng minh hắn trong sạch, nếu không hôm nay hắn không còn đường thối lui.
“Được rồi, nếu chư vị vẫn không tin, thì chúng ta có thể quật mồ nghiệm thi, nói vậy phụ hoàng cũng sẽ không trách tội chư vị, rốt cuộc cũng là vì báo thù cho ông ấy sao.”
Ninh Vương bước vào, “Còn có chuyện gì muốn nói nữa sao, nếu không thì coi như xong, ai về nhà nấy.”
Thái Tử không thể trở thành tân đế, nếu không có chuyện đột ngột xảy ra thì có khi cái đầu hắn cũng không còn.
Cũng không có khả năng thật sự đi đào hoàng lăng lấy thi thể Kiến Nguyên Đế ra nghiệm thi.
Hơn nữa, chung quanh bọn họ không biết từ khi nào có rất nhiều người, đều là những binh lính mặc áo giáp tay cầm vũ khí.
Trước đó đã cho mặt mũi rồi, quá trình cũng đã làm xong rồi, nếu còn muốn gây rắc rối thì chỉ có thể dùng vũ lực.
Không ai muốn chết, ít nhất không muốn chết ngay hiện tại.
Cho nên bị bắt phải thành thật.
Ninh Vương vẫy tay với các đại thần:“ Tan rồi tan rồi, về nhà ăn cơm đi.”
Không ai động đậy, dù sao hôm nay là lễ đăng cơ, sao có thể kết thúc như vậy.
Mọi người đều có biểu hiện khác nhau, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng là Định An Hầu đứng ra, ông chắp tay nói: “Các vị điện hạ, Thái Tử đã đức không xứng vị, lễ đăng cơ hôm nay không thể cử hành tiếp tục. Chỉ là này đăng cơ đại điển tự nhiên là không thể lại cử hành, chỉ là một quốc gia thì không thể một ngày không Hoàng đế. Việc cấp bách hiện tại là phải nhanh chóng chọn ra một tân đế.”
“À, việc này sao,” Ninh Vương ngữ khí tùy ý, nói“Việc này các ngươi không cần lo lắng, tân đế đã được định ra, chính là bổn vương.”
Đại khái là bọn họ cũng không ngờ tới Ninh Vương sẽ nói thẳng là chính hắn, các đại thần đầu tiên là sửng sốt một lát, sau đó mới hoàn hồn muốn tiến lên phát biểu ý kiến hoặc tranh giành cơ hội cho người của mình.
Tuy nhiên, tất cả đều bị Ninh Vương cắt ngang, nói:“Bổn vương quyết định như vậy cũng là có nguyên nhân. Đợi mọi người tập hợp lại, bổn vương sẽ giải thích cho các ngươi.”
Ninh Vương nắm lấy tay Phùng Diệu giơ cho mọi người cùng nhìn:“Đây là thê tử tương lai của bổn vương, con trưởng của Trấn Quốc công, phụ thân hắn đang quản quân Tây Nam.”
Sau đó dẫn Phùng Diệu đến chỗ Sở Chiêu nói:“Vị này, tam ca của bổn vương, các ngươi cũng biết hắn có quan hệ với quân Bắc Sơn Tây.
Sau khi đổi vị trí, lại đứng bên cạnh Lâm Hành Chi, “Vị này, là Vương phi của tam ca bổn vương, xuất thân từ Lâm đại tướng quân phủ, Nhiều thế hệ của Lâm gia đều có quan hệ mật thiết với quân Tây Bắc.”
“Các ngươi chắc hiểu ý của bổn vương chứ?”
Các đại thần:...
Đồng thời gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Ha hả, có trong tay đầy đủ binh quyền của Đại Sở ai dám không hiểu.
Ninh Vương cùng bọn họ thương lượng, “Cho nên chuyện này cứ định như vậy?”
Ai lại dám nói không chắc chắn chứ?
Trong cảm xúc phức tạp của tất cả mọi người đang bị khiếp sợ, Tề Vương đi đầu quỳ xuống:“Thần, tham kiến Hoàng thượng, vạn tuế vạn vạn tuế!”
Sau đó tiếng lễ bái vang lên như tiếng chuông đồng.
Chiêu Hòa kết thúc, Đại Sở nghênh đón tân chủ.
/91
|