Sở Chiêu mở bừng mắt, không phải ánh mắt có chút lười biếng như lần trước nhìn thấy Lâm Hành Chi, mà là ánh mắt sắc bén, giống như một tia sáng lạnh lẽo.
Mang theo hơi thở nguy hiểm.
Tuy nhiên, cũng chỉ trong giây lát, Sở Chiêu đã mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, giơ tay nhẹ nhàng nhéo mặt Lâm Hành Chi, “Sao bổn vương không biết mình có thêm một Vương phi?”
Lâm Hành Chi xoa xoa chỗ bị nhéo, nói: “Sớm hay muộn gì cũng sẽ có.”
Cho nên y có thể tự xưng như vậy trước, phải không?
"Sao ngươi chắc chắn Vương phi tương lai của bổn vương sẽ là ngươi?"
Lâm Hành Chi chớp chớp mắt, gật đầu,“Làm người thì phải có tự tin, hơn nữa ta cũng không tệ, cưới ta cũng không lỗ.”
Với vẻ mặt chân thành như vậy, y chỉ kém không nhắc ngón tay đếm ưu điểm của mình.
Sở Chiêu đứng lên, còn ân cần đỡ Lâm Hành Chi đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế dài rách nát duy nhất trong phòng giam, tiếp tục hỏi: “Là ai nói cho ngươi bổn vương thích nam nhân?”
Không có, nhưng có thể phỏng đoán.
“Nghe nói, phàm là thi thể được nâng ra từ Lệ Vương phủ, nam nhân luôn có nhiều vết thương hơn nữ giới, đều chết thảm hại hơn.”
Cho nên dân gian đồn đãi, Lệ vương điện hạ có thể là đoạn tụ, đặc biệt thích trả tấn nam nhân.
Khi Lâm Hành Chi bị bắt tới Lệ Vương phủ, trên đường lập tức liền có người đặt cược xem khi nào y sẽ bị Lệ vương tra tấn đến chết.
Nhiều người bị lỗ sạch vốn trong vụ cá cược này.
Sở Chiêu rõ ràng là cảm thấy buồn cười trước lời nói của Lâm Hành Chi “Liền như vậy muốn cho bổn vương đùa bỡn ngươi, tra tấn ngươi?”
“Đương nhiên là không!” Lâm Hành Chi buột miệng thốt ra, ai mà muốn bị tra tấn?Hơn nữa đời trước y đã chịu nhiều đau khổ như vậy, kiếp này nay y chỉ muốn sống thật tốt, không tự tìm phiền toái cho mình.
“Nhưng Vương phi của bổn vương không dễ làm như vậy,” Sở Chiêu đột nhiên nghiêm túc nói.
“Ngươi có thể chết bất cứ lúc nào, còn có thể chết một cách thảm hơn những người bị bổn vương giết.”
“Sẽ không,” Lâm Hành Chi lắc đầu, nghiêm túc bảo đảm với hắn “Ngươi sẽ không chết, ta cũng sẽ không, chúng ta đều sẽ tốt.”
Đáng chết chỉ có những kẻ dối trá tiểu nhân đó!
Nói đến đây, Lâm Hành Chi ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác, Sở Chiêu còn trong mắt y thấy được hận ý.
Còn có một tia đau đớn mà chính Lâm Hành Chi cũng không nhận ra.
Khiến người ta đau lòng.
Sở Chiêu nâng bàn tay to lớn nhéo trên đầu Lâm Hành Chi hai cái “Được rồi, bổn vương sẽ suy xét, chờ suy xét tốt sẽ trả lời ngươi.”
Nói đến đây chính là Sở Chiêu thỏa hiệp, Lâm Hành Chi cũng không được một tấc lại muốn tiến một thước, chỉ nói cho hắn, “Vậy thì ngài phải nhanh, ta xuất thân tốt như vậy, lớn lên dung mạo đẹp đẽ, còn là Trạng Nguyên lang, ai cũng muốn đoạt về tay.”
Tiếng nói vừa dứt, Lâm Hành Chi liền cảm giác khí thế cả người Sở Chiêu đều thay đổi, chỉ nghe hắn nói: “Người mà bổn vương muốn, người nào dám đoạt?”
Giống như là đột nhiên bại lộ bản tính.
Mà Lâm Hành Chi cũng không sợ hãi, y biết người này dù có tàn nhẫn với người ngoài đến đâu thì cũng sẽ không bao giờ đối xử với y như vậy.
Y mở hộp thức ăn, lấy từng món đặt lên cái bàn đã mất đi nữa cái chân, “Ta đây chờ ngài tới đoạt ta đi.”
Sau đó y chỉ chỉ thức ăn trên bàn, “Người ăn trước đi, trước khi người đi ra ngoài mỗi ngày ta sẽ cho người đem đến, chỉ cần nói cho ta biết người muốn ăn gì.”
Sở Chiêu cầm lấy đôi đũa, trong mắt ẩn ẩn ý cười, đáp ứng.
Thời gian thăm hỏi chỉ có một nén nhang, cuối cùng còn phải cho Nam Tinh chút thời gian nghe Sở Chiêu phân phó, Lâm Hành Chi liền tự giác đi ra bên ngoài chờ, chờ Nam Tinh rời khỏi phòng giam lại cùng nàng cùng nhau rời khỏi đại lao.
……
Lệ Vương phủ mặc kệ trong hay ngoài đều đầy rẫy gián điệp, tin tức Lâm Hành Chi và thị nữ của Lệ vương ra vào đại lao Hình bộ truyền đến tai các chủ tử của họ, có người nói: “ Đã đến lúc thực hiện hiện kế hoạch đầu tiên.”
Một thế cục mới lại bắt đầu, Lâm Hành Chi hoàn toàn không biết, y đi đón Thạch Nghiên ở Lệ vương phủ, chủ tớ hai người trở về nhà.
Đương nhiên, Lâm Hành Chi cũng không quên mua chút đồ ăn và đồ chơi trở về hiếu kính người trong nhà.
Mỗi người một phần, cuối cùng được đưa cho nương y, cũng là thuận tiện đi hỏi xem lá thư gửi cho phụ thân đã đến nơi chưa.
Lâm Hành Chi đến chính viện, phát hiện đại ca cũng ở đó, mới vừa ngồi xuống, đã bị đại ca nhét một phong thơ ở trong tay, đồng thời giải thích: “Phụ thân vừa gửi về. Đệ nhìn xem.”
Lâm Hành Chi vừa gặm táo một bên nhanh chóng đem thư đọc, cũng không giật mình chút nào, chỉ chậc một tiếng, “Ta vốn tưởng rằng Thái Tử sẽ nóng lòng đuổi theo, không nghĩ tới hắn lại không làm gì cả.”
Lâm Tu nghe được Lâm Hành nói, liềntức giận nói: “Ngươi cho rằng đây là ăn phân sao? Mà nóng.”
Lâm Hành Chi lắc đầu, “Đại ca, đừng nói lời khó nghe như vậy, mượn sức phụ thân như thế nào có thể là ăn phân đâu, huynh chờ cha trở về mà biết được huynh sẽ bị đánh cho xem.”
Lâm Tu làm bộ liền phải đánh Lâm Hành Chi, “Tiểu tử thúi học hư rồi, có tin ta đánh ngươi trước hay không!”
Lâm Hành Chi không sợ đại ca mình, quay đầu liền bắt đầu cáo trạng, “Nương, đại ca muốn đánh ta.”
Chu thị…… Chu thị trừng mỗi người một cái, nói: “Được rồi, nghiêm túc đi, việc này các con thấy thế nào.”
Lâm Tu mở miệng trước: "Còn có thể như thế nào? Chính là muốn nhà chung ta về chung một thuyền, hoàng tử thì nhiều mà ngôi vị hoàng đế chỉ có một. Trưởng thành rồi tự nhiên sẽ nhớ thương vị trí độc nhất vô nhị đó."
Từ xưa đến nay, khi một vị hoàng tử muốn tranh quyền đoạt vị đều không tránh được muốn kéo võ tướng cầm binh quyền vào.
Chu thị chuyển sự chú ý sang Lâm Hành Chi “Hành Chi, con thấy như thế nào.”
Lâm Hành Chi nghiêm túc phân tích nói: “Nương, không chỉ là mượn sức, còn là phép thử.”
“Hoàng tử lớn,” Lâm Hành Chi chỉ chỉ vào đại ca lại chỉ chỉ chính mình, “Nhưng hài tử nhà chúng ta cũng đã trưởng thành.”
Lâm gia gia truyền trăm năm, tuy đều là võ tướng, nhưng trải qua nhiều năm như vậy, sớm đã có quan hệ thông gia trải rộng, hơn nữa con nối dõi cũng trở nên hữu dụng, hiện giờ còn có một quan văn Lâm Hành Chi còn là Trạng Nguyên, tất nhiên là càng khiến người ta kiêng kị.
Cho nên kiếp trước mới xảy ra tình huống như vậy, phải mất mấy năm mới diệt trừ được Lâm gia, tiêu trừ toàn bộ quan lại triều đình có quan hệ mật thiết với Lâm gia.
Kiếp trước Lâm gia không phải nhà duy nhất máu chảy thành sông, Định An Hầu phủ cách vách, nhà mẹ đẻ của tổ mẫu và đại tẩu, còn có phó tướng và binh lính dưới trướng cha y, không một ai thoát khỏi.
Cho nên y không chỉ có muốn báo thù, còn muốn đẩy một người y tin tưởng làm hoàng đế.
Lâm Hành Chi chưa bao giờ nghĩ đến việc trực tiếp tạo phản xưng đế, y biết trong nhà không ai thích hợp làm hoàng đế. Huống chi việc thay đổi triều đại vẫn luôn là con đường đi đến quyền lực thông qua dẫm đạp lên thi thể, y không muốn liên lụy nhiều người vô tội.
Y không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần thiên hạ thái bình, chỉ cần vị trên long ỷ có thể để những người y quan tâm được sống tự do.
Lâm Hành Chi đem bức thư lên ngọn nến đã được chuẩn bị sẵn rồi đốt lên, sau đó cho lư hương để nó biến thành tro, nói tiếp: “Là Lệ phi mượn sức, Kiến Nguyên Đế thử.”
Nghe được Lâm Hành Chi xưng hô với Hoàng đế, Chu thị tức khắc giữa mày nhảy dựng, bà không hề cảm thấy trên người nhi tử mình có chút kính trọng hay sợ hãi nào đối với người cao quý nhất Đại Sở.
Lâm Hành Chi không để ý đến phản ứng của Chu thị, bắt đầu nói về việc Kiến Nguyên Đế mấy năm nay độc sủng Lệ phi.
Nói đến buồn cười, Lệ phi vốn là do Trần gia tìm tới dâng lên cho Kiến Nguyên Đế, vốn là muốn được Trần hoàng hậu sủng ái, cho hoàng hậu thêm một phần trợ lực, kết quả ngắn ngủi hai năm, nàng thực sự trở thành Trần hoàng hậu thậm chí là người mà toàn bộ Trần gia hận nhất.
(Hình như chỗ này ý nói Trần hoàng hậu lúc này chưa là hoàng hậu ý. Sau hai năm mới lên hoàng hậu hay sao ý.)
Trần hoàng hậu bị đoạt nam nhân, Lệ phi còn cùng tứ hoàng tử Tề Vương kết minh để cướp ngôi vị hoàng đế của con trai nàng, Trần hoàng hậu có thể không hận sao?
Lâm Hành Chi nói: “Về phần Lệ phi, chúng ta chỉ cần tiết lộ với Hoàng hậu chuyện nàng phái người đến biên quan mượn sức Lâm gia chúng ta, hoàng hậu sẽ giải quyết phiền toái này cho chúng ta."
“Về phần phép thử của Kiến Nguyên Đế, cũng không cần sợ, chỉ cần nhà chúng ta bảo trì trung lập, ai cũng đều không dính, có thử như thế nào cũng vô dụng.”
“Vậy Lệ vương thì sao?”Lâm Hành Chi phân tích xong, Chu phu nhân đột nhiên hỏi, bà hiểu rõ nhất nhi tử mà mình sinh ra, tiểu tử này muốn gả cho Lệ vương không chỉ đơn thuần là thích thôi.
Không đợi Lâm Hành Chi phản ứng, Lâm Tự buột miệng nói:" Nương, ngẫm lại xuất thân của Lệ vương, bất kỳ ai trong số các hoàng tử đều có thể ngồi lên long ỷ, duy độc Lệ vương không có cơ hội đó."
Lâm Hành Chi giả ngu bất chấp ánh mắt của nương, “Nương, đại ca nói rất đúng, cho nên nương không cần lo lắng, ta có chừng mực.”
“À,” Chu thị lạnh nhạt cười, thể hiện chính mình không tin.
Bất quá bà cũng không tiếp tục truy vấn, mà là đem việc đưa tin cho Hoàng Hậu để Lâm Tu đi làm, sau đó để cho hai người trở về viện của mình.
Lâm Hành Chi đứng lên, nhưng không dịch chân, mắt trông mong nhìn Chu thị, “Nương, lá thư……”
Chu thị nhìn thấy y như vậy, lại nghĩ cải trắng nhà mình trồng được đem cho heo nhà khác ủi, trong lòng liền có chút bốc hỏa, tức giận nói: “Đã gửi!”
“Cảm ơn nương,” Lâm Hành Chi mặt mày hớn hở, còn ân cần thò lại gần ôm lấy vai Chu phu nhân.
Đương nhiên, cũng không quên cùng Chu thị nói một chuyện nữa, “Nương, người lại gửi cho phụ thân một bức thư đi, kêu phụ thân mau trở về sớm. Đại Sở cũng không thiếu một tướng quân.”
Chu thị hất tay Lâm Hành Chi ra, lại bắt đầu trừng y, “Mỗi ngày đều nói những lời vô nghĩa, đi mau!"
Được rồi, Lâm Hành Chi ngoan ngoãn rời đi.
Trên đường trở về bị đại ca bắt lại hỏi chuyện, Lâm Hành Chi có lệ nói: Đến lúc đó đại ca sẽ biết."
Sau đó nhanh như chớp chạy về sân viện của mình.
……
Ngày hôm sau, Lâm Hành Chi lại đem đồ ăn cho Sở Chiêu, kết quả đi nửa đường lại tình cờ gặp Tề Vương, đối phương vô tình làm rơi hộp đồ ăn của y, sau đó liền muốn đãi y một bữa cơm và bồi thường hộp thức ăn cho y.
Lâm Hành Chi bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai kế hoạch là hai bút cùng vẽ.
Lệ phi phái người đi biên quan tìm cha y, thất bại, nên Tề Vương tới tìm y.
“Tuy rằng chúng ta đều ở kinh thành, nhưng cũng không có cơ hội gặp Hành Chi, bổn vương đã ngưỡng mộ tài học của Hành Chi đã lâu, không biết hôm nay có cho bổn vương chút thể diện không?”
Lâm Hành Chi lộ ra khó xử, thực sự không muốn cho thì phải làm sao bây giờ?
Còn xưng hô Hành Chi là xưng hô mà ai cũng có thể kêu sao?Y thực sự không thích.
Thấy Lâm Hành Chi nửa ngày không nói lời nào, Tề Vương liền nhẹ nhàng thở dài, xoay người nhường chỗ cho Lâm Hành Chi, tự giễu nói: “Cũng là, các ngươi đều chướng mắt bổn vương, hôm nay là bổn vương lỗ mãng, sau này bổn vương sẽ phái người đem lễ vật bồi tội đưa đến tướng quân phủ, cáo từ.”
Lâm Hành Chi hơi hơi há mồm —— kinh ngạc!
Hóa ra Tề vương đã sớm bắt đầu đi vào con đường đau khổ vì tình.
Còn chặn đường y, không ăn cơm thì quà đến tận cửa, phỏng chừng đều đợi không được ngày mai, mọi người liền đều biết Lâm gia cùng Tề Vương có tiếp xúc.
Chỉ cần lễ vật Tề vương đưa vào cửa phủ tướng quân, bất luận nguyên nhân gì, không thể thiếu phải bị người ta nói một câu Lâm gia cùng Tề Vương có lui tới.
Lâm Hành Chi cào sau đầu thở dài:" Đúng là xui xẻo, đúng là ra ngoài không xem lịch."
Lâm Hành Chi đang suy nghĩ nên xử lý chuyện này thế nào thì sau lưng vang lên một giọng nói có phần ngả ngớn.
“Ây, đây không phải là Vương phi của bổn vương hay sao?”
Mang theo hơi thở nguy hiểm.
Tuy nhiên, cũng chỉ trong giây lát, Sở Chiêu đã mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, giơ tay nhẹ nhàng nhéo mặt Lâm Hành Chi, “Sao bổn vương không biết mình có thêm một Vương phi?”
Lâm Hành Chi xoa xoa chỗ bị nhéo, nói: “Sớm hay muộn gì cũng sẽ có.”
Cho nên y có thể tự xưng như vậy trước, phải không?
"Sao ngươi chắc chắn Vương phi tương lai của bổn vương sẽ là ngươi?"
Lâm Hành Chi chớp chớp mắt, gật đầu,“Làm người thì phải có tự tin, hơn nữa ta cũng không tệ, cưới ta cũng không lỗ.”
Với vẻ mặt chân thành như vậy, y chỉ kém không nhắc ngón tay đếm ưu điểm của mình.
Sở Chiêu đứng lên, còn ân cần đỡ Lâm Hành Chi đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế dài rách nát duy nhất trong phòng giam, tiếp tục hỏi: “Là ai nói cho ngươi bổn vương thích nam nhân?”
Không có, nhưng có thể phỏng đoán.
“Nghe nói, phàm là thi thể được nâng ra từ Lệ Vương phủ, nam nhân luôn có nhiều vết thương hơn nữ giới, đều chết thảm hại hơn.”
Cho nên dân gian đồn đãi, Lệ vương điện hạ có thể là đoạn tụ, đặc biệt thích trả tấn nam nhân.
Khi Lâm Hành Chi bị bắt tới Lệ Vương phủ, trên đường lập tức liền có người đặt cược xem khi nào y sẽ bị Lệ vương tra tấn đến chết.
Nhiều người bị lỗ sạch vốn trong vụ cá cược này.
Sở Chiêu rõ ràng là cảm thấy buồn cười trước lời nói của Lâm Hành Chi “Liền như vậy muốn cho bổn vương đùa bỡn ngươi, tra tấn ngươi?”
“Đương nhiên là không!” Lâm Hành Chi buột miệng thốt ra, ai mà muốn bị tra tấn?Hơn nữa đời trước y đã chịu nhiều đau khổ như vậy, kiếp này nay y chỉ muốn sống thật tốt, không tự tìm phiền toái cho mình.
“Nhưng Vương phi của bổn vương không dễ làm như vậy,” Sở Chiêu đột nhiên nghiêm túc nói.
“Ngươi có thể chết bất cứ lúc nào, còn có thể chết một cách thảm hơn những người bị bổn vương giết.”
“Sẽ không,” Lâm Hành Chi lắc đầu, nghiêm túc bảo đảm với hắn “Ngươi sẽ không chết, ta cũng sẽ không, chúng ta đều sẽ tốt.”
Đáng chết chỉ có những kẻ dối trá tiểu nhân đó!
Nói đến đây, Lâm Hành Chi ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác, Sở Chiêu còn trong mắt y thấy được hận ý.
Còn có một tia đau đớn mà chính Lâm Hành Chi cũng không nhận ra.
Khiến người ta đau lòng.
Sở Chiêu nâng bàn tay to lớn nhéo trên đầu Lâm Hành Chi hai cái “Được rồi, bổn vương sẽ suy xét, chờ suy xét tốt sẽ trả lời ngươi.”
Nói đến đây chính là Sở Chiêu thỏa hiệp, Lâm Hành Chi cũng không được một tấc lại muốn tiến một thước, chỉ nói cho hắn, “Vậy thì ngài phải nhanh, ta xuất thân tốt như vậy, lớn lên dung mạo đẹp đẽ, còn là Trạng Nguyên lang, ai cũng muốn đoạt về tay.”
Tiếng nói vừa dứt, Lâm Hành Chi liền cảm giác khí thế cả người Sở Chiêu đều thay đổi, chỉ nghe hắn nói: “Người mà bổn vương muốn, người nào dám đoạt?”
Giống như là đột nhiên bại lộ bản tính.
Mà Lâm Hành Chi cũng không sợ hãi, y biết người này dù có tàn nhẫn với người ngoài đến đâu thì cũng sẽ không bao giờ đối xử với y như vậy.
Y mở hộp thức ăn, lấy từng món đặt lên cái bàn đã mất đi nữa cái chân, “Ta đây chờ ngài tới đoạt ta đi.”
Sau đó y chỉ chỉ thức ăn trên bàn, “Người ăn trước đi, trước khi người đi ra ngoài mỗi ngày ta sẽ cho người đem đến, chỉ cần nói cho ta biết người muốn ăn gì.”
Sở Chiêu cầm lấy đôi đũa, trong mắt ẩn ẩn ý cười, đáp ứng.
Thời gian thăm hỏi chỉ có một nén nhang, cuối cùng còn phải cho Nam Tinh chút thời gian nghe Sở Chiêu phân phó, Lâm Hành Chi liền tự giác đi ra bên ngoài chờ, chờ Nam Tinh rời khỏi phòng giam lại cùng nàng cùng nhau rời khỏi đại lao.
……
Lệ Vương phủ mặc kệ trong hay ngoài đều đầy rẫy gián điệp, tin tức Lâm Hành Chi và thị nữ của Lệ vương ra vào đại lao Hình bộ truyền đến tai các chủ tử của họ, có người nói: “ Đã đến lúc thực hiện hiện kế hoạch đầu tiên.”
Một thế cục mới lại bắt đầu, Lâm Hành Chi hoàn toàn không biết, y đi đón Thạch Nghiên ở Lệ vương phủ, chủ tớ hai người trở về nhà.
Đương nhiên, Lâm Hành Chi cũng không quên mua chút đồ ăn và đồ chơi trở về hiếu kính người trong nhà.
Mỗi người một phần, cuối cùng được đưa cho nương y, cũng là thuận tiện đi hỏi xem lá thư gửi cho phụ thân đã đến nơi chưa.
Lâm Hành Chi đến chính viện, phát hiện đại ca cũng ở đó, mới vừa ngồi xuống, đã bị đại ca nhét một phong thơ ở trong tay, đồng thời giải thích: “Phụ thân vừa gửi về. Đệ nhìn xem.”
Lâm Hành Chi vừa gặm táo một bên nhanh chóng đem thư đọc, cũng không giật mình chút nào, chỉ chậc một tiếng, “Ta vốn tưởng rằng Thái Tử sẽ nóng lòng đuổi theo, không nghĩ tới hắn lại không làm gì cả.”
Lâm Tu nghe được Lâm Hành nói, liềntức giận nói: “Ngươi cho rằng đây là ăn phân sao? Mà nóng.”
Lâm Hành Chi lắc đầu, “Đại ca, đừng nói lời khó nghe như vậy, mượn sức phụ thân như thế nào có thể là ăn phân đâu, huynh chờ cha trở về mà biết được huynh sẽ bị đánh cho xem.”
Lâm Tu làm bộ liền phải đánh Lâm Hành Chi, “Tiểu tử thúi học hư rồi, có tin ta đánh ngươi trước hay không!”
Lâm Hành Chi không sợ đại ca mình, quay đầu liền bắt đầu cáo trạng, “Nương, đại ca muốn đánh ta.”
Chu thị…… Chu thị trừng mỗi người một cái, nói: “Được rồi, nghiêm túc đi, việc này các con thấy thế nào.”
Lâm Tu mở miệng trước: "Còn có thể như thế nào? Chính là muốn nhà chung ta về chung một thuyền, hoàng tử thì nhiều mà ngôi vị hoàng đế chỉ có một. Trưởng thành rồi tự nhiên sẽ nhớ thương vị trí độc nhất vô nhị đó."
Từ xưa đến nay, khi một vị hoàng tử muốn tranh quyền đoạt vị đều không tránh được muốn kéo võ tướng cầm binh quyền vào.
Chu thị chuyển sự chú ý sang Lâm Hành Chi “Hành Chi, con thấy như thế nào.”
Lâm Hành Chi nghiêm túc phân tích nói: “Nương, không chỉ là mượn sức, còn là phép thử.”
“Hoàng tử lớn,” Lâm Hành Chi chỉ chỉ vào đại ca lại chỉ chỉ chính mình, “Nhưng hài tử nhà chúng ta cũng đã trưởng thành.”
Lâm gia gia truyền trăm năm, tuy đều là võ tướng, nhưng trải qua nhiều năm như vậy, sớm đã có quan hệ thông gia trải rộng, hơn nữa con nối dõi cũng trở nên hữu dụng, hiện giờ còn có một quan văn Lâm Hành Chi còn là Trạng Nguyên, tất nhiên là càng khiến người ta kiêng kị.
Cho nên kiếp trước mới xảy ra tình huống như vậy, phải mất mấy năm mới diệt trừ được Lâm gia, tiêu trừ toàn bộ quan lại triều đình có quan hệ mật thiết với Lâm gia.
Kiếp trước Lâm gia không phải nhà duy nhất máu chảy thành sông, Định An Hầu phủ cách vách, nhà mẹ đẻ của tổ mẫu và đại tẩu, còn có phó tướng và binh lính dưới trướng cha y, không một ai thoát khỏi.
Cho nên y không chỉ có muốn báo thù, còn muốn đẩy một người y tin tưởng làm hoàng đế.
Lâm Hành Chi chưa bao giờ nghĩ đến việc trực tiếp tạo phản xưng đế, y biết trong nhà không ai thích hợp làm hoàng đế. Huống chi việc thay đổi triều đại vẫn luôn là con đường đi đến quyền lực thông qua dẫm đạp lên thi thể, y không muốn liên lụy nhiều người vô tội.
Y không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần thiên hạ thái bình, chỉ cần vị trên long ỷ có thể để những người y quan tâm được sống tự do.
Lâm Hành Chi đem bức thư lên ngọn nến đã được chuẩn bị sẵn rồi đốt lên, sau đó cho lư hương để nó biến thành tro, nói tiếp: “Là Lệ phi mượn sức, Kiến Nguyên Đế thử.”
Nghe được Lâm Hành Chi xưng hô với Hoàng đế, Chu thị tức khắc giữa mày nhảy dựng, bà không hề cảm thấy trên người nhi tử mình có chút kính trọng hay sợ hãi nào đối với người cao quý nhất Đại Sở.
Lâm Hành Chi không để ý đến phản ứng của Chu thị, bắt đầu nói về việc Kiến Nguyên Đế mấy năm nay độc sủng Lệ phi.
Nói đến buồn cười, Lệ phi vốn là do Trần gia tìm tới dâng lên cho Kiến Nguyên Đế, vốn là muốn được Trần hoàng hậu sủng ái, cho hoàng hậu thêm một phần trợ lực, kết quả ngắn ngủi hai năm, nàng thực sự trở thành Trần hoàng hậu thậm chí là người mà toàn bộ Trần gia hận nhất.
(Hình như chỗ này ý nói Trần hoàng hậu lúc này chưa là hoàng hậu ý. Sau hai năm mới lên hoàng hậu hay sao ý.)
Trần hoàng hậu bị đoạt nam nhân, Lệ phi còn cùng tứ hoàng tử Tề Vương kết minh để cướp ngôi vị hoàng đế của con trai nàng, Trần hoàng hậu có thể không hận sao?
Lâm Hành Chi nói: “Về phần Lệ phi, chúng ta chỉ cần tiết lộ với Hoàng hậu chuyện nàng phái người đến biên quan mượn sức Lâm gia chúng ta, hoàng hậu sẽ giải quyết phiền toái này cho chúng ta."
“Về phần phép thử của Kiến Nguyên Đế, cũng không cần sợ, chỉ cần nhà chúng ta bảo trì trung lập, ai cũng đều không dính, có thử như thế nào cũng vô dụng.”
“Vậy Lệ vương thì sao?”Lâm Hành Chi phân tích xong, Chu phu nhân đột nhiên hỏi, bà hiểu rõ nhất nhi tử mà mình sinh ra, tiểu tử này muốn gả cho Lệ vương không chỉ đơn thuần là thích thôi.
Không đợi Lâm Hành Chi phản ứng, Lâm Tự buột miệng nói:" Nương, ngẫm lại xuất thân của Lệ vương, bất kỳ ai trong số các hoàng tử đều có thể ngồi lên long ỷ, duy độc Lệ vương không có cơ hội đó."
Lâm Hành Chi giả ngu bất chấp ánh mắt của nương, “Nương, đại ca nói rất đúng, cho nên nương không cần lo lắng, ta có chừng mực.”
“À,” Chu thị lạnh nhạt cười, thể hiện chính mình không tin.
Bất quá bà cũng không tiếp tục truy vấn, mà là đem việc đưa tin cho Hoàng Hậu để Lâm Tu đi làm, sau đó để cho hai người trở về viện của mình.
Lâm Hành Chi đứng lên, nhưng không dịch chân, mắt trông mong nhìn Chu thị, “Nương, lá thư……”
Chu thị nhìn thấy y như vậy, lại nghĩ cải trắng nhà mình trồng được đem cho heo nhà khác ủi, trong lòng liền có chút bốc hỏa, tức giận nói: “Đã gửi!”
“Cảm ơn nương,” Lâm Hành Chi mặt mày hớn hở, còn ân cần thò lại gần ôm lấy vai Chu phu nhân.
Đương nhiên, cũng không quên cùng Chu thị nói một chuyện nữa, “Nương, người lại gửi cho phụ thân một bức thư đi, kêu phụ thân mau trở về sớm. Đại Sở cũng không thiếu một tướng quân.”
Chu thị hất tay Lâm Hành Chi ra, lại bắt đầu trừng y, “Mỗi ngày đều nói những lời vô nghĩa, đi mau!"
Được rồi, Lâm Hành Chi ngoan ngoãn rời đi.
Trên đường trở về bị đại ca bắt lại hỏi chuyện, Lâm Hành Chi có lệ nói: Đến lúc đó đại ca sẽ biết."
Sau đó nhanh như chớp chạy về sân viện của mình.
……
Ngày hôm sau, Lâm Hành Chi lại đem đồ ăn cho Sở Chiêu, kết quả đi nửa đường lại tình cờ gặp Tề Vương, đối phương vô tình làm rơi hộp đồ ăn của y, sau đó liền muốn đãi y một bữa cơm và bồi thường hộp thức ăn cho y.
Lâm Hành Chi bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai kế hoạch là hai bút cùng vẽ.
Lệ phi phái người đi biên quan tìm cha y, thất bại, nên Tề Vương tới tìm y.
“Tuy rằng chúng ta đều ở kinh thành, nhưng cũng không có cơ hội gặp Hành Chi, bổn vương đã ngưỡng mộ tài học của Hành Chi đã lâu, không biết hôm nay có cho bổn vương chút thể diện không?”
Lâm Hành Chi lộ ra khó xử, thực sự không muốn cho thì phải làm sao bây giờ?
Còn xưng hô Hành Chi là xưng hô mà ai cũng có thể kêu sao?Y thực sự không thích.
Thấy Lâm Hành Chi nửa ngày không nói lời nào, Tề Vương liền nhẹ nhàng thở dài, xoay người nhường chỗ cho Lâm Hành Chi, tự giễu nói: “Cũng là, các ngươi đều chướng mắt bổn vương, hôm nay là bổn vương lỗ mãng, sau này bổn vương sẽ phái người đem lễ vật bồi tội đưa đến tướng quân phủ, cáo từ.”
Lâm Hành Chi hơi hơi há mồm —— kinh ngạc!
Hóa ra Tề vương đã sớm bắt đầu đi vào con đường đau khổ vì tình.
Còn chặn đường y, không ăn cơm thì quà đến tận cửa, phỏng chừng đều đợi không được ngày mai, mọi người liền đều biết Lâm gia cùng Tề Vương có tiếp xúc.
Chỉ cần lễ vật Tề vương đưa vào cửa phủ tướng quân, bất luận nguyên nhân gì, không thể thiếu phải bị người ta nói một câu Lâm gia cùng Tề Vương có lui tới.
Lâm Hành Chi cào sau đầu thở dài:" Đúng là xui xẻo, đúng là ra ngoài không xem lịch."
Lâm Hành Chi đang suy nghĩ nên xử lý chuyện này thế nào thì sau lưng vang lên một giọng nói có phần ngả ngớn.
“Ây, đây không phải là Vương phi của bổn vương hay sao?”
/91
|