Sinh là không có cách để sinh, ngay cả Gia Cát Thẩm Đồng cũng không tạo ra được loại thuốc có thể khiến nam nhân có con, hai người chú định chủ có thể đấu ngoài miệng một trận.
Nhưng cũng không cảm thấy tiếc nuối, từ ban đầu khi chọn con đường cũng đã suy nghĩ kỹ rồi.
Lâm Hành Chi cùng Sở Chiêu đi một vòng tướng quân phủ, liền đến giờ dùng cơm trưa, mà Lâm phụ lúc này mới về đến nhà, vẻ mặt nghiêm nghị có vẻ rất tức giận.
Cả nhà tập trung ở chính sảnh, Lâm Kỳ lạ người lên tiếng đầu tiên, “Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì?”
"Hay là hoàng thượng từ chối cung cấp lương thảo?" Lâm Hành Chi cũng hỏi.
Lâm phụ rửa tay sạch sẽ, ngồi ở ghế chủ vị, hừ một tiếng nói: “Một đám cáo già, ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi, ai cũng không chịu nhận lương thảo, còn nói nhiều lấy không ra, chỉ có thể tra, chờ tra được là ai làm, lại đem lương thực đoạt lại mới đưa đi biên quan.”
“Sau đó thì sao?” Chu thị mở miệng.
Lâm phụ nói: “Nói chiến sự biên quan khẩn cấp, để ta cùng Kỳ nhi tức khắc đi biên quan, ổn định quân tâm cũng kinh sợ địch nhân, lương thảo nhận được sẽ đủ dùng trong một đoạn thời gian. Chờ đến lúc thật sự thiếu bọn họ sẽ nghĩ mọi cách đến kiếm lương thảo đưa đến biên quan."
“Vậy, phụ thân người có đáp ứng không?” Lâm Kỳ nghe được lời này lập tức mở miệng.
Đối với hắn ở kinh thành hay đi biên quan cũng không thành vấn đề, đi chỗ nào cũng đều có thể như cá gặp nước, nhưng chỉ một câu đã nhìn bọn họ đi thì có vẻ như Lâm gia quá dễ bắt nạt.
Ngoài ra còn có vấn đề lương thảo, người còn đang ở kinh thành mà còn không có, vậy tới biên quan chắc gì đã có.
Chỉ có tên ngốc mới tin những lời ma quỷ đó của bọn họ.
Lâm phụ lắc đầu, “Không,” Lâm phụ thương lượng điều kiện, nhưng không bên nào chịu nhả ra, Kiến Nguyên Đế đứng giữa làm như chuyện này không hề liên quan gì đến ông ta, điều này càng khiến Lâm phụ thập phần không kiên nhẫn.
Ông là một võ tướng, không thích hát tuồng với mấy con cáo già đó, chơi trò quanh co lòng vòng, cố tình đám người đó thích nhất lấy kiểu này ra đối phó với võ tướng.
Lâm phụ vỗ bàn nói, “Ta đã nói, nếu không đưa cho ta ta sẽ không đi. Nếu chọc ta nóng lên, cùng lắm thì ta không làm đại tướng quân nữa."
“Không lo liền không lo, ta cũng không hiếm lạ,” Chu thị nói với Lâm phụ, “Không được thì cả nhà chúng ta dọn đến Tây Bắc, cách xa mấy con chó… tên xấu xa đó.”
Mọi người nghe rõ ràng từ con chó đã biến thành tên xấu xa, Lâm Hành Chi nghĩ thầm, mẫu thân y thật sự không quên giả vờ dịu dàng.
Đương nhiên, làm nhi tử, đối với lời nói của mẫu thân tất nhiên phải vỗ tay tán thành.
Còn bao gồm Sở Chiêu, tham gia rất tích cực.
Lâm phụ cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó bình tĩnh lại tuyên bố dùng bữa.
Một bàn lớn toàn đồ ăn ngon, hầu như đều là món Lâm Hành Chi thích, y ăn vui vẻ đến nỗi Chu thị và Lâm phụ cứ nhìn chằm chằm Sở Chiêu, nghi ngờ người này ngược đãi nhi tử bọn họ.
Sở Chiêu vẻ mặt vô tội sờ sờ cái mũi, hắn không có ngược đãi, mà là ức hiếp y, Lâm Hành Chi mấy ngày nay ở vương phủ đều uống cháo.
Nhưng hắn không thể nói ra sự thật, Sở Chiêu đành phải âm thầm thừa nhận những ánh mắt như dao của nhạc phụ nhạc mẫu, sau đó lại gắp cho Lâm Hành Chi mấy đũa đồ ăn thanh đạm.
Lâm Hành Chi đáp lễ, múc cho Sở Chiêu chén canh, để hắn uống nhiều thêm một chút, “Vương gia, chàng cũng vất vả, phải bồi bổ.”
Cũng không biết vì sao, Sở Chiêu phát hiện Vương phi nhà hắn nói xong lời này, đao trong mắt nhạc phụ nhạc mẫu đã biến mất.
Lâm phụ cùng Chu thị thân là người từng trải, còn đến để đưa sách, nghe được lời này của Lâm Hành Chi sao mà không rõ cho được, người trẻ tuổi huyết khí phương cương, phỏng chừng mấy ngày nay đều hồ nháo, khó trách giống như tám trăm năm chưa được ăn no.
Bọn họ miễn cưỡng tha thứ Sở Chiêu, tính toán không so đo với hắn, đương nhiên, nguyên nhân khẳng định là sẽ không nói.
Ngoại trừ Sở Chiêu bị nhìn chằm chằm một hồi lại uống thêm mấy bát canh, bữa ăn hết thảy đều bình thường, đặc biệt hài hòa.
Sau khi ăn no, Lâm Hành Chi và Sở Chiêu được Lâm phụ gọi đến nói chuyện một lát, Lâm phụ cùng không hỏi gì khác, chỉ hỏi Sở Chiêu có đối xử tốt với y hay không, hỏi sau này có hối hận hay không.
Lâm Hành Chi ngượng ngùng nói Sở Chiêu đối xử với y tốt tới nỗi không muốn y xuống giường, ra cửa đều là được hắn cõng hoặc bế.
Về phần hối hận, y không có chút nào là hối hận, y chỉ cảm thấy mình may mắn mà thôi.
Lâm phụ thấy y không giống như là đang nói dối, nên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói y và Sở Chiêu phải sống với nhau thật tốt.
Nhưng nói với Sở Chiêu lại hoàn toàn khác, hai người ở trong thư phòng nói chuyện rất lâu, khi bước ra, Lâm Hành Chi đã nhận ra sự tức giận mà Sở Chiêu cố gắng che giấu.
Lâm Hành Chi thò lại gần, “Phụ thân ta đánh chàng sao? Chàng bởi vì không thể đánh trả, cho nên tức giận?”
“Không phải,” Sở Chiêu lắc đầu phủ nhận, đột nhiên ôm lấy Lâm Hành Chi chi, “Nhạc phụ nói cho ta một chút chuyện, là chuyện mà trước đây ta không biết, có liên quan đến mẫu phi và ta."
Khó trách, Lâm Hành Chi vỗ vỗ lưng Sở Chiêu trấn an hắn, “Vậy chàng ôm ta nhiều chút, chờ đến lúc không buồn nữa thì buông ra.”
“Được,” Sở Chiêu đáp lại, ôm y càng chặt hơn.
Trước nay trong lòng hắn chỉ có thù hận, may mà hắn gặp được người trong lòng, cũng may là người đó cũng yêu hắn.
Sở Chiêu nói: “Chờ ta báo thù, em muốn đi nơi nào ta sẽ cùng em đi đến nơi đó, được không?”
“Hả?” Lâm Hành Chi nghi hoặc ngẩng đầu, “Không phải nói là sẽ làm hoàng đế sao, sợ là không có tiện.”
Lâm Hành Chi đột nhiên có chút khó xử, kỳ thật y muốn đi đến rất nhiều nơi, bởi vì nơi xa nhất y từng đi cũng chỉ là chùa ở ngoài thành, y chưa từng nhìn thấy phong cảnh ở bên ngoài.
Lâm Hành Chi nghĩ nghĩ nói: “Vẫn là thôi đi, ta ở kinh thành với chàng cũng đã tốt rồi."
“Được,” Sở Chiêu xoa xoa đầu y, không nói chính bản thân hắn không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế đó.
Hắn không nghĩ cũng không muốn tiếp nhận một đất nước xưng Sở, hắn cảm thấy nó thối nát.
Hai người ôm nhau một lúc lâu, nhưng Lâm Kỳ và Từ Văn Ngạn không biết từ khi nào lại đi cùng nhau nhìn không được nữa, bảo hai người mau dừng lại.
Lâm Kỳ ghét bỏ nói: “Nếu là không gọi các ngươi, có phải còn muốn ôm đến thiên hoang địa lão hay không?”
Trong lời nói có một mùi chua chát.
Mà Từ Văn Ngạn thì khác, cậu ta tỏ vẻ ghen tị:"Chờ ta thành thân, ta cũng sẽ cùng thê tử ôm lâu như vậy, nhất là dưới cảnh tuyết rơi, trên đầu là tuyết rơi, ta ôm chặt nàng trong ngực, hình ảnh quá đẹp."
“Nếu như là mùa xuân, chúng ta liền đi rừng hoa đào…Mùa hè, liền đi…"
Trên đây có thể gọi là sự tưởng tượng của xuân tâm nhộn nhạo.
Lâm Kỳ càng khó chịu hơn, không thể hiểu được Từ Văn Ngạn một tên ăn chơi trác táng còn có thê tử, mà hắn dù gì cũng là một đại nam nhân, vậy mà không có một cô nương nào xem trọng?
Lâm Kỳ cảm thấy hay là nên đi tìm mẫu thân, nhị nhi tử dù gì cũng là con người, không thể tùy tiện bỏ qua.
Sau đó ủ rũ xoay người rời đi.
Từ Văn Ngạn là tới tìm Sở Chiêu, đi tới, ân cần gọi, “Biểu ca phu, ta muốn nhờ ca một chuyện được không?"
Sở Chiêu tuy rằng thích cái cách cậu ta gọi mình, nhưng không lập tức đáp ứng, mà là nhìn Lâm Hành Chi, “Vương phi, em cảm thấy thế nào?”
"Trước tiên ngươi nói xem ngươi muốn làm cái gì, sau đó chúng ta mới quyết định giúp hay không."
Từ Văn Ngạn lập tức hiểu được hiện tại Lệ Vương phủ là do ai làm chủ, ngoan ngoãn nói:"Chỉ là ta muốn biểu ca phu giúp ta hỏi Trường Nhạc quận chúa thích cái gì, ta muốn mua cho nàng."
Trường Nhạc quận chúa chính là biểu muội của Ninh Vương, cũng chính là tiểu cô nương mà Lâm Hành Chi nói có quan hệ với Ninh Vương.
Nàng là chất nữ nhà mẹ đẻ của mẫu phi Ninh Vương, chẳng qua bởi vì nhà mẹ đẻ Lan phi không ai, chỉ có một nữ nhi duy nhất, Lan phi liền đưa nàng vào cung và nuôi nàng như nữ nhi của mình, được Kiến Nguyên Đế phong làm quận chúa.
Cũng không phải không ai nghĩ tới việc để Ninh Vương thành đôi với Trường Nhạc quận chúa, nhưng hai người cũng không có ý này, hai người lớn lên với nhau từ khi còn nhỏ chỉ xem nhau như huynh muội. Kết quả đã lâu như vậy vẫn không nghe tin tức về hôn sự của hai người, lại khiến Lan phi lo lắng trong lòng.
Khi Từ Văn Ngạn làm quen với Ninh Vương, thì bắt đầu trong tối ngoài sáng hỏi thăm muội muội của Ninh Vương, sau khi bị Ninh Vương tra khảo, Từ Văn Ngạn dứt khoát bán Lâm Hành Chi, thành công có cơ hội gặp mặt Trường Nhạc quận chúa.
Từ Văn Ngạn xuất thân tốt, tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng phẩm hạnh không kém, chỉ cần cậu không nhiễm phải tật xấu gì, của cải của Định An Hầu phủ cũng đủ cậu ta ăn hai đời.
Huống hồ, hiện tại tuổi tác cậu ta cũng không lớn, Lan phi cảm thấy hoàn toàn có thể dạy bảo, muốn thay đổi cũng còn kịp, hơn nữa cái miệng của Từ Văn Ngạn nói toàn lời ngon tiếng ngọt, cho nên Lan phi vừa nhìn thấy liền nhìn trúng. Cảm thấy cậu ta phù hợp làm hôn phu của Trường Nhạc.
Mà Trường Nhạc quận chúa, đúng thật là một tiểu cô nương nũng nịu, đối với Từ Văn Ngạn nàng giống như một con thỏ, trắng như tuyết lại mềm mại, đôi mắt sáng như sao trên trời, đẹp đến mức khiến cho người ta phải đặt trong lòng bàn tay mà sủng ái, Từ Văn Ngạn vừa nhìn thấy nàng đã yêu.
Sau đó liền nghĩ cách lấy lòng nàng để Trường Nhạc quận chúa đồng ý làm thê tử của mình.
"Vậy ngươi đã từng hỏi Trường Nhạc quận chúa về tâm nguyện của nàng chưa?" Tuy rằng đời trước hai người đã có duyên với nhau, nhưng Lâm Hành Chi vẫn hỏi thêm một câu, dù sao cũng có rất nhiều chuyện vì y trọng sinh mà thay đổi.
Y sợ điều đó sẽ ảnh hưởng đến nhân duyên của Từ Văn Ngạn và Trường Nhạc quận chúa.
Từ Văn Ngạn gãi cằm nói, “Lan phi nương nương cùng Ninh Vương điện hạ đều nói quận chúa không cự tuyệt, hẳn là nàng cảm thấy ta cũng được đi, nhưng dù thế nào đi nữa, ta cũng phải biểu hiện trước, nam tử hán đại trượng phu, đối với cô nương mà mình thích nhất định phải để bụng.”
Từ Văn Ngạn khí phách vỗ ngực, “Phụ thân ta nói, ông ấy lúc trước dựa vào việc đưa này đưa kia mà lấy được mẫu thân của ta, nghe ông ấy không sai."
Trong lời nói tràn ngập sự tín nhiệm với Định An Hầu.
Lâm Hành Chi: Được rồi, xem ra là không bị ảnh hưởng.
Vì thế Lâm Hành Chi đồng ý giúp đỡ, để Sở Chiêu đi hỏi thăm một chút.
Thấy Lâm Hành Chi gật gật đầu, Từ Văn Ngạn cao hứng nhảy lên, liên tục cảm ơn biểu ca cùng biểu ca phu, mà sau khi bày tỏ lòng biết ơn, lại cực kỳ có mắt chạy đi.
Sở Chiêu nói: “Biểu đệ đúng là người thú vị, rất xứng đôi với Trường Nhạc,” Sở Chiêu nghĩ đến đứa nhỏ hay khóc nhè trong cung, đến lúc đó xem trong hai người ai có thể khắc trụ ai.
Lâm Hành Chi đối lời này tỏ vẻ tán đồng, quả thực là rất xứng đôi.
Tiểu cô nương tuy rằng nhìn nũng nịu, lại cực có chí khí, tình cảm sâu đậm với Từ Văn Ngạn, sinh tử không rời.
Đời này sẽ không có bi kịch như vậy.
Cho nên, Lâm Hành Chi nhìn Sở Chiêu, “Vương gia, chúng ta nhất định không thể thua,” hiện giờ những người xung quanh đều đang rất tốt, y hy vọng bọn họ vĩnh viễn là vẻ sống động như vậy.
Sở Chiêu nắm lấy tay Lâm Hành Chi, “Ta đảm bảo với em, chuyện đó sẽ không xảy ra. Mong muốn của em chính là mong muốn của ta."
Hắn không phải là người máu lạnh vô tình, hắn đã nếm trải ấm lạnh trên thế gian này, cho nên hắn cũng hy vọng những người bên cạnh đều sẽ bình an.
Như mẫu phi của hắn đã nói, sông núi ao hồ tuy đẹp nhưng không đẹp bằng con người, bởi vì con người có cảm xúc.
Hai người dùng bữa tối tại phủ tướng quân rồi mới ngồi xe ngựa về Lệ Vương phủ, vừa bước vào cửa, Nam Tinh đã đưa cho Sở Chiêu một phong thơ, "Tề Vương sai người đưa tới."
Vừa đi vào trong viện, Sở Chiêu vừa mở thư ra đọc, đọc xong đưa cho Lâm Hành Chi:"Thú vị."
Lâm Hành Chi nhận lấy bức thư, đọc kỹ, y nhanh chóng hiểu được, quả thực rất thú vị.
Tề Vương gửi thư tìm kiếm hợp tác, muốn cùng nhau hạ bệ Thái Tử, dùng việc Thái Tử yêu cầu Thanh Hà công chúa hẹn y ra ngoài để châm ngòi, đồng thời nói thêm Thái tử có mưu đồ gây rối.
Ngoài ra còn hứa hẹn không ít chỗ tốt, trong đó còn nhắc đến Mẫu phi của Sở Chiêu, Tề Vương hứa hẹn chờ diệt trừ được Thái tử, sẽ đến gặp Kiến Nguyên Đế cầu tình, xét xử lại vụ án năm đó trả lại trong sạch cho Tịch phi.
Lâm Hành Chi đánh giá: “Còn được, không trực tiếp viết trên thư muốn giết phụ hoàng của mình, còn có lương tâm."
Sở Chiêu nói: “Có lẽ, là phát hiện cái gì đó.”
Kiến Nguyên Đế thường xuyên triệu thái y, trong cung từ trước đến nay không giấu được bí mật, Tề Vương không có khả năng không hề phát hiện.
Có khả năng Tề Vương cảm thấy Kiến Nguyên Đế cũng không thể sống đến thời điểm hắn ta muốn giết phụ thân, cho nên chỉ cần giải quyết Thái tử là được.
Chờ sau khi hắn ta lên ngôi, trong tay cầm quyền lực, diệt trừ một Sở Chiêu cũng không khó.
Không thể nói đây là một kế hoạch thông minh, nhưng nó rất lý tưởng.
Chỉ là, Lâm Hành Chi hỏi: “Vì cái gì hắn sẽ cảm thấy chàng sẽ đáp ứng?”
Sở Chiêu: “Bởi vì kẻ thù của ta không phải hắn, có người giúp ta diệt trừ kẻ thù, sao có thể không đồng ý?"
Đúng vậy, kẻ thù của Sở Chiêu là Trần hoàng hậu, là Kiến Nguyên Đế, Thái Tử còn có Trần gia, lại không có quan hệ gì với Tề Vương.
Nói ra, bọn họ cũng không cần phải đối chọi gay gắt.
Hiện giờ biến thành như vậy, đại khái là Sở Chiêu từ trước xem ai cũng đều không vừa mắt, mà Tề Vương lại đố kỵ hắn mới dẫn tới.
Lâm Hành Chi liếc mắt một cái, hỏi Sở Chiêu có ý gì, “Vậy Vương gia tính đồng ý sao?”
“Không!” Sở Chiêu thẳng thừng từ chối, “Hắn từng đánh chủ ý lên người em, còn có ý đồ tính kế với muội muội."
Hắn không có khả năng kết giao với một người như vậy, hơn nữa trong kế hoạch trả thù của Sở Chiêu, chưa từng nghĩ đến việc mượn sức của người khác.
Vì vậy Lâm Hành Chi xé lá thư, sau khi vào nhà ném vào chậu than, nói với Sở Chiêu:"Vậy chúng ta coi như chưa từng nhận được lá thư này."
Sở Chiêu đương nhiên là nói được, thư không quan trọng bằng Vương phi, hắn ngồi xuống ôm Lâm Hành Chi bắt đầu nị oai.
Hai ngày tiếp theo, tuyết vẫn rơi như cũ, hai người ngay cả cửa Lệ Vương phủ cũng không bước ra, mà tin tức thì cũng không đứt đoạn, Sở Chiêu vẫn mỗi ngày đều nhận được thư từ khắp nơi, hơn nữa còn biết hướng đi của những người kia.
Lâm phụ vẫn đang cùng đám cáo già trong triều cãi cọ, cò kè mặc cả, Kiến Nguyên Đế mỗi ngày đều nghe ngóng, như thể chuyện này không hề liên quan đến ông ta, một chút cũng không vội, sau khi hạ triều liền chạy thẳng đến tẩm cung, nhìn chằm chằm Gia Cát Thẩm Đồng điều chế thuốc giải độc.
Đúng vậy, Kiến Nguyên Đế nóng lòng muốn chữa trị, liền trực tiếp an bài Gia Cát Thẩm Đồng ngay ở dưới mí mắt mình, có thể tiện xem xét thuốc giải đã tiến triển tới đâu, đây chính là việc mà ông ta quan tâm nhất hiện giờ.
Thái tử đang đợi Thanh Hà công chúa thay gã hẹn người, Thanh Hà công chúa đang đợi Tề Vương giúp mình, mà Tề Vương thì đang đợi câu trả lời của Sở Chiêu, từng người một đều rất an phận.
Trần hoàng hậu đang cùng Trần gia âm mưu gì đó, trong khi đó Lệ phi vẫn đang qua lại với Trần Kiều, ngày càng thêm khắng khít.
Vẫn chưa có tin tức mới từ biên quan, khiến hai người cũng không có việc gì làm.
Mãi đến chiều ngày thứ ba, trong cung có người đến báo, Lâm Hành Chi sẽ không bị cách chức ở Hàn Lâm viện, có thể tiếp tục đi làm mỗi ngày.
Như thể tìm thấy bước đột phá cho sự bình yên này, Lâm Hành Chi suy nghĩ và đồng ý.
Dù sao Vương gia nhà y cũng muốn tạo ra một đứa nhỏ trong bụng y, nên ban đêm rất tích cực cày cấy, y thật sự có chút chịu không nổi.
Sau đó ngày đầu tiên Lâm Hành Chi trở lại Hàn Lâm viện, lại tình cờ gặp Tôn Vũ San bị bắt nạt.
Lâm Hành Chi tràn ngập nghi hoặc, khi nào mà y cùng vị Tôn cô nương này có duyên như vậy.
Ngoài ra, người khiến cho y tiếp tục làm quan, để có cơ hội gặp mặt không phải là Thái tử mà là Tề Vương?
Nhưng cũng không cảm thấy tiếc nuối, từ ban đầu khi chọn con đường cũng đã suy nghĩ kỹ rồi.
Lâm Hành Chi cùng Sở Chiêu đi một vòng tướng quân phủ, liền đến giờ dùng cơm trưa, mà Lâm phụ lúc này mới về đến nhà, vẻ mặt nghiêm nghị có vẻ rất tức giận.
Cả nhà tập trung ở chính sảnh, Lâm Kỳ lạ người lên tiếng đầu tiên, “Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì?”
"Hay là hoàng thượng từ chối cung cấp lương thảo?" Lâm Hành Chi cũng hỏi.
Lâm phụ rửa tay sạch sẽ, ngồi ở ghế chủ vị, hừ một tiếng nói: “Một đám cáo già, ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi, ai cũng không chịu nhận lương thảo, còn nói nhiều lấy không ra, chỉ có thể tra, chờ tra được là ai làm, lại đem lương thực đoạt lại mới đưa đi biên quan.”
“Sau đó thì sao?” Chu thị mở miệng.
Lâm phụ nói: “Nói chiến sự biên quan khẩn cấp, để ta cùng Kỳ nhi tức khắc đi biên quan, ổn định quân tâm cũng kinh sợ địch nhân, lương thảo nhận được sẽ đủ dùng trong một đoạn thời gian. Chờ đến lúc thật sự thiếu bọn họ sẽ nghĩ mọi cách đến kiếm lương thảo đưa đến biên quan."
“Vậy, phụ thân người có đáp ứng không?” Lâm Kỳ nghe được lời này lập tức mở miệng.
Đối với hắn ở kinh thành hay đi biên quan cũng không thành vấn đề, đi chỗ nào cũng đều có thể như cá gặp nước, nhưng chỉ một câu đã nhìn bọn họ đi thì có vẻ như Lâm gia quá dễ bắt nạt.
Ngoài ra còn có vấn đề lương thảo, người còn đang ở kinh thành mà còn không có, vậy tới biên quan chắc gì đã có.
Chỉ có tên ngốc mới tin những lời ma quỷ đó của bọn họ.
Lâm phụ lắc đầu, “Không,” Lâm phụ thương lượng điều kiện, nhưng không bên nào chịu nhả ra, Kiến Nguyên Đế đứng giữa làm như chuyện này không hề liên quan gì đến ông ta, điều này càng khiến Lâm phụ thập phần không kiên nhẫn.
Ông là một võ tướng, không thích hát tuồng với mấy con cáo già đó, chơi trò quanh co lòng vòng, cố tình đám người đó thích nhất lấy kiểu này ra đối phó với võ tướng.
Lâm phụ vỗ bàn nói, “Ta đã nói, nếu không đưa cho ta ta sẽ không đi. Nếu chọc ta nóng lên, cùng lắm thì ta không làm đại tướng quân nữa."
“Không lo liền không lo, ta cũng không hiếm lạ,” Chu thị nói với Lâm phụ, “Không được thì cả nhà chúng ta dọn đến Tây Bắc, cách xa mấy con chó… tên xấu xa đó.”
Mọi người nghe rõ ràng từ con chó đã biến thành tên xấu xa, Lâm Hành Chi nghĩ thầm, mẫu thân y thật sự không quên giả vờ dịu dàng.
Đương nhiên, làm nhi tử, đối với lời nói của mẫu thân tất nhiên phải vỗ tay tán thành.
Còn bao gồm Sở Chiêu, tham gia rất tích cực.
Lâm phụ cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó bình tĩnh lại tuyên bố dùng bữa.
Một bàn lớn toàn đồ ăn ngon, hầu như đều là món Lâm Hành Chi thích, y ăn vui vẻ đến nỗi Chu thị và Lâm phụ cứ nhìn chằm chằm Sở Chiêu, nghi ngờ người này ngược đãi nhi tử bọn họ.
Sở Chiêu vẻ mặt vô tội sờ sờ cái mũi, hắn không có ngược đãi, mà là ức hiếp y, Lâm Hành Chi mấy ngày nay ở vương phủ đều uống cháo.
Nhưng hắn không thể nói ra sự thật, Sở Chiêu đành phải âm thầm thừa nhận những ánh mắt như dao của nhạc phụ nhạc mẫu, sau đó lại gắp cho Lâm Hành Chi mấy đũa đồ ăn thanh đạm.
Lâm Hành Chi đáp lễ, múc cho Sở Chiêu chén canh, để hắn uống nhiều thêm một chút, “Vương gia, chàng cũng vất vả, phải bồi bổ.”
Cũng không biết vì sao, Sở Chiêu phát hiện Vương phi nhà hắn nói xong lời này, đao trong mắt nhạc phụ nhạc mẫu đã biến mất.
Lâm phụ cùng Chu thị thân là người từng trải, còn đến để đưa sách, nghe được lời này của Lâm Hành Chi sao mà không rõ cho được, người trẻ tuổi huyết khí phương cương, phỏng chừng mấy ngày nay đều hồ nháo, khó trách giống như tám trăm năm chưa được ăn no.
Bọn họ miễn cưỡng tha thứ Sở Chiêu, tính toán không so đo với hắn, đương nhiên, nguyên nhân khẳng định là sẽ không nói.
Ngoại trừ Sở Chiêu bị nhìn chằm chằm một hồi lại uống thêm mấy bát canh, bữa ăn hết thảy đều bình thường, đặc biệt hài hòa.
Sau khi ăn no, Lâm Hành Chi và Sở Chiêu được Lâm phụ gọi đến nói chuyện một lát, Lâm phụ cùng không hỏi gì khác, chỉ hỏi Sở Chiêu có đối xử tốt với y hay không, hỏi sau này có hối hận hay không.
Lâm Hành Chi ngượng ngùng nói Sở Chiêu đối xử với y tốt tới nỗi không muốn y xuống giường, ra cửa đều là được hắn cõng hoặc bế.
Về phần hối hận, y không có chút nào là hối hận, y chỉ cảm thấy mình may mắn mà thôi.
Lâm phụ thấy y không giống như là đang nói dối, nên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói y và Sở Chiêu phải sống với nhau thật tốt.
Nhưng nói với Sở Chiêu lại hoàn toàn khác, hai người ở trong thư phòng nói chuyện rất lâu, khi bước ra, Lâm Hành Chi đã nhận ra sự tức giận mà Sở Chiêu cố gắng che giấu.
Lâm Hành Chi thò lại gần, “Phụ thân ta đánh chàng sao? Chàng bởi vì không thể đánh trả, cho nên tức giận?”
“Không phải,” Sở Chiêu lắc đầu phủ nhận, đột nhiên ôm lấy Lâm Hành Chi chi, “Nhạc phụ nói cho ta một chút chuyện, là chuyện mà trước đây ta không biết, có liên quan đến mẫu phi và ta."
Khó trách, Lâm Hành Chi vỗ vỗ lưng Sở Chiêu trấn an hắn, “Vậy chàng ôm ta nhiều chút, chờ đến lúc không buồn nữa thì buông ra.”
“Được,” Sở Chiêu đáp lại, ôm y càng chặt hơn.
Trước nay trong lòng hắn chỉ có thù hận, may mà hắn gặp được người trong lòng, cũng may là người đó cũng yêu hắn.
Sở Chiêu nói: “Chờ ta báo thù, em muốn đi nơi nào ta sẽ cùng em đi đến nơi đó, được không?”
“Hả?” Lâm Hành Chi nghi hoặc ngẩng đầu, “Không phải nói là sẽ làm hoàng đế sao, sợ là không có tiện.”
Lâm Hành Chi đột nhiên có chút khó xử, kỳ thật y muốn đi đến rất nhiều nơi, bởi vì nơi xa nhất y từng đi cũng chỉ là chùa ở ngoài thành, y chưa từng nhìn thấy phong cảnh ở bên ngoài.
Lâm Hành Chi nghĩ nghĩ nói: “Vẫn là thôi đi, ta ở kinh thành với chàng cũng đã tốt rồi."
“Được,” Sở Chiêu xoa xoa đầu y, không nói chính bản thân hắn không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế đó.
Hắn không nghĩ cũng không muốn tiếp nhận một đất nước xưng Sở, hắn cảm thấy nó thối nát.
Hai người ôm nhau một lúc lâu, nhưng Lâm Kỳ và Từ Văn Ngạn không biết từ khi nào lại đi cùng nhau nhìn không được nữa, bảo hai người mau dừng lại.
Lâm Kỳ ghét bỏ nói: “Nếu là không gọi các ngươi, có phải còn muốn ôm đến thiên hoang địa lão hay không?”
Trong lời nói có một mùi chua chát.
Mà Từ Văn Ngạn thì khác, cậu ta tỏ vẻ ghen tị:"Chờ ta thành thân, ta cũng sẽ cùng thê tử ôm lâu như vậy, nhất là dưới cảnh tuyết rơi, trên đầu là tuyết rơi, ta ôm chặt nàng trong ngực, hình ảnh quá đẹp."
“Nếu như là mùa xuân, chúng ta liền đi rừng hoa đào…Mùa hè, liền đi…"
Trên đây có thể gọi là sự tưởng tượng của xuân tâm nhộn nhạo.
Lâm Kỳ càng khó chịu hơn, không thể hiểu được Từ Văn Ngạn một tên ăn chơi trác táng còn có thê tử, mà hắn dù gì cũng là một đại nam nhân, vậy mà không có một cô nương nào xem trọng?
Lâm Kỳ cảm thấy hay là nên đi tìm mẫu thân, nhị nhi tử dù gì cũng là con người, không thể tùy tiện bỏ qua.
Sau đó ủ rũ xoay người rời đi.
Từ Văn Ngạn là tới tìm Sở Chiêu, đi tới, ân cần gọi, “Biểu ca phu, ta muốn nhờ ca một chuyện được không?"
Sở Chiêu tuy rằng thích cái cách cậu ta gọi mình, nhưng không lập tức đáp ứng, mà là nhìn Lâm Hành Chi, “Vương phi, em cảm thấy thế nào?”
"Trước tiên ngươi nói xem ngươi muốn làm cái gì, sau đó chúng ta mới quyết định giúp hay không."
Từ Văn Ngạn lập tức hiểu được hiện tại Lệ Vương phủ là do ai làm chủ, ngoan ngoãn nói:"Chỉ là ta muốn biểu ca phu giúp ta hỏi Trường Nhạc quận chúa thích cái gì, ta muốn mua cho nàng."
Trường Nhạc quận chúa chính là biểu muội của Ninh Vương, cũng chính là tiểu cô nương mà Lâm Hành Chi nói có quan hệ với Ninh Vương.
Nàng là chất nữ nhà mẹ đẻ của mẫu phi Ninh Vương, chẳng qua bởi vì nhà mẹ đẻ Lan phi không ai, chỉ có một nữ nhi duy nhất, Lan phi liền đưa nàng vào cung và nuôi nàng như nữ nhi của mình, được Kiến Nguyên Đế phong làm quận chúa.
Cũng không phải không ai nghĩ tới việc để Ninh Vương thành đôi với Trường Nhạc quận chúa, nhưng hai người cũng không có ý này, hai người lớn lên với nhau từ khi còn nhỏ chỉ xem nhau như huynh muội. Kết quả đã lâu như vậy vẫn không nghe tin tức về hôn sự của hai người, lại khiến Lan phi lo lắng trong lòng.
Khi Từ Văn Ngạn làm quen với Ninh Vương, thì bắt đầu trong tối ngoài sáng hỏi thăm muội muội của Ninh Vương, sau khi bị Ninh Vương tra khảo, Từ Văn Ngạn dứt khoát bán Lâm Hành Chi, thành công có cơ hội gặp mặt Trường Nhạc quận chúa.
Từ Văn Ngạn xuất thân tốt, tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng phẩm hạnh không kém, chỉ cần cậu không nhiễm phải tật xấu gì, của cải của Định An Hầu phủ cũng đủ cậu ta ăn hai đời.
Huống hồ, hiện tại tuổi tác cậu ta cũng không lớn, Lan phi cảm thấy hoàn toàn có thể dạy bảo, muốn thay đổi cũng còn kịp, hơn nữa cái miệng của Từ Văn Ngạn nói toàn lời ngon tiếng ngọt, cho nên Lan phi vừa nhìn thấy liền nhìn trúng. Cảm thấy cậu ta phù hợp làm hôn phu của Trường Nhạc.
Mà Trường Nhạc quận chúa, đúng thật là một tiểu cô nương nũng nịu, đối với Từ Văn Ngạn nàng giống như một con thỏ, trắng như tuyết lại mềm mại, đôi mắt sáng như sao trên trời, đẹp đến mức khiến cho người ta phải đặt trong lòng bàn tay mà sủng ái, Từ Văn Ngạn vừa nhìn thấy nàng đã yêu.
Sau đó liền nghĩ cách lấy lòng nàng để Trường Nhạc quận chúa đồng ý làm thê tử của mình.
"Vậy ngươi đã từng hỏi Trường Nhạc quận chúa về tâm nguyện của nàng chưa?" Tuy rằng đời trước hai người đã có duyên với nhau, nhưng Lâm Hành Chi vẫn hỏi thêm một câu, dù sao cũng có rất nhiều chuyện vì y trọng sinh mà thay đổi.
Y sợ điều đó sẽ ảnh hưởng đến nhân duyên của Từ Văn Ngạn và Trường Nhạc quận chúa.
Từ Văn Ngạn gãi cằm nói, “Lan phi nương nương cùng Ninh Vương điện hạ đều nói quận chúa không cự tuyệt, hẳn là nàng cảm thấy ta cũng được đi, nhưng dù thế nào đi nữa, ta cũng phải biểu hiện trước, nam tử hán đại trượng phu, đối với cô nương mà mình thích nhất định phải để bụng.”
Từ Văn Ngạn khí phách vỗ ngực, “Phụ thân ta nói, ông ấy lúc trước dựa vào việc đưa này đưa kia mà lấy được mẫu thân của ta, nghe ông ấy không sai."
Trong lời nói tràn ngập sự tín nhiệm với Định An Hầu.
Lâm Hành Chi: Được rồi, xem ra là không bị ảnh hưởng.
Vì thế Lâm Hành Chi đồng ý giúp đỡ, để Sở Chiêu đi hỏi thăm một chút.
Thấy Lâm Hành Chi gật gật đầu, Từ Văn Ngạn cao hứng nhảy lên, liên tục cảm ơn biểu ca cùng biểu ca phu, mà sau khi bày tỏ lòng biết ơn, lại cực kỳ có mắt chạy đi.
Sở Chiêu nói: “Biểu đệ đúng là người thú vị, rất xứng đôi với Trường Nhạc,” Sở Chiêu nghĩ đến đứa nhỏ hay khóc nhè trong cung, đến lúc đó xem trong hai người ai có thể khắc trụ ai.
Lâm Hành Chi đối lời này tỏ vẻ tán đồng, quả thực là rất xứng đôi.
Tiểu cô nương tuy rằng nhìn nũng nịu, lại cực có chí khí, tình cảm sâu đậm với Từ Văn Ngạn, sinh tử không rời.
Đời này sẽ không có bi kịch như vậy.
Cho nên, Lâm Hành Chi nhìn Sở Chiêu, “Vương gia, chúng ta nhất định không thể thua,” hiện giờ những người xung quanh đều đang rất tốt, y hy vọng bọn họ vĩnh viễn là vẻ sống động như vậy.
Sở Chiêu nắm lấy tay Lâm Hành Chi, “Ta đảm bảo với em, chuyện đó sẽ không xảy ra. Mong muốn của em chính là mong muốn của ta."
Hắn không phải là người máu lạnh vô tình, hắn đã nếm trải ấm lạnh trên thế gian này, cho nên hắn cũng hy vọng những người bên cạnh đều sẽ bình an.
Như mẫu phi của hắn đã nói, sông núi ao hồ tuy đẹp nhưng không đẹp bằng con người, bởi vì con người có cảm xúc.
Hai người dùng bữa tối tại phủ tướng quân rồi mới ngồi xe ngựa về Lệ Vương phủ, vừa bước vào cửa, Nam Tinh đã đưa cho Sở Chiêu một phong thơ, "Tề Vương sai người đưa tới."
Vừa đi vào trong viện, Sở Chiêu vừa mở thư ra đọc, đọc xong đưa cho Lâm Hành Chi:"Thú vị."
Lâm Hành Chi nhận lấy bức thư, đọc kỹ, y nhanh chóng hiểu được, quả thực rất thú vị.
Tề Vương gửi thư tìm kiếm hợp tác, muốn cùng nhau hạ bệ Thái Tử, dùng việc Thái Tử yêu cầu Thanh Hà công chúa hẹn y ra ngoài để châm ngòi, đồng thời nói thêm Thái tử có mưu đồ gây rối.
Ngoài ra còn hứa hẹn không ít chỗ tốt, trong đó còn nhắc đến Mẫu phi của Sở Chiêu, Tề Vương hứa hẹn chờ diệt trừ được Thái tử, sẽ đến gặp Kiến Nguyên Đế cầu tình, xét xử lại vụ án năm đó trả lại trong sạch cho Tịch phi.
Lâm Hành Chi đánh giá: “Còn được, không trực tiếp viết trên thư muốn giết phụ hoàng của mình, còn có lương tâm."
Sở Chiêu nói: “Có lẽ, là phát hiện cái gì đó.”
Kiến Nguyên Đế thường xuyên triệu thái y, trong cung từ trước đến nay không giấu được bí mật, Tề Vương không có khả năng không hề phát hiện.
Có khả năng Tề Vương cảm thấy Kiến Nguyên Đế cũng không thể sống đến thời điểm hắn ta muốn giết phụ thân, cho nên chỉ cần giải quyết Thái tử là được.
Chờ sau khi hắn ta lên ngôi, trong tay cầm quyền lực, diệt trừ một Sở Chiêu cũng không khó.
Không thể nói đây là một kế hoạch thông minh, nhưng nó rất lý tưởng.
Chỉ là, Lâm Hành Chi hỏi: “Vì cái gì hắn sẽ cảm thấy chàng sẽ đáp ứng?”
Sở Chiêu: “Bởi vì kẻ thù của ta không phải hắn, có người giúp ta diệt trừ kẻ thù, sao có thể không đồng ý?"
Đúng vậy, kẻ thù của Sở Chiêu là Trần hoàng hậu, là Kiến Nguyên Đế, Thái Tử còn có Trần gia, lại không có quan hệ gì với Tề Vương.
Nói ra, bọn họ cũng không cần phải đối chọi gay gắt.
Hiện giờ biến thành như vậy, đại khái là Sở Chiêu từ trước xem ai cũng đều không vừa mắt, mà Tề Vương lại đố kỵ hắn mới dẫn tới.
Lâm Hành Chi liếc mắt một cái, hỏi Sở Chiêu có ý gì, “Vậy Vương gia tính đồng ý sao?”
“Không!” Sở Chiêu thẳng thừng từ chối, “Hắn từng đánh chủ ý lên người em, còn có ý đồ tính kế với muội muội."
Hắn không có khả năng kết giao với một người như vậy, hơn nữa trong kế hoạch trả thù của Sở Chiêu, chưa từng nghĩ đến việc mượn sức của người khác.
Vì vậy Lâm Hành Chi xé lá thư, sau khi vào nhà ném vào chậu than, nói với Sở Chiêu:"Vậy chúng ta coi như chưa từng nhận được lá thư này."
Sở Chiêu đương nhiên là nói được, thư không quan trọng bằng Vương phi, hắn ngồi xuống ôm Lâm Hành Chi bắt đầu nị oai.
Hai ngày tiếp theo, tuyết vẫn rơi như cũ, hai người ngay cả cửa Lệ Vương phủ cũng không bước ra, mà tin tức thì cũng không đứt đoạn, Sở Chiêu vẫn mỗi ngày đều nhận được thư từ khắp nơi, hơn nữa còn biết hướng đi của những người kia.
Lâm phụ vẫn đang cùng đám cáo già trong triều cãi cọ, cò kè mặc cả, Kiến Nguyên Đế mỗi ngày đều nghe ngóng, như thể chuyện này không hề liên quan đến ông ta, một chút cũng không vội, sau khi hạ triều liền chạy thẳng đến tẩm cung, nhìn chằm chằm Gia Cát Thẩm Đồng điều chế thuốc giải độc.
Đúng vậy, Kiến Nguyên Đế nóng lòng muốn chữa trị, liền trực tiếp an bài Gia Cát Thẩm Đồng ngay ở dưới mí mắt mình, có thể tiện xem xét thuốc giải đã tiến triển tới đâu, đây chính là việc mà ông ta quan tâm nhất hiện giờ.
Thái tử đang đợi Thanh Hà công chúa thay gã hẹn người, Thanh Hà công chúa đang đợi Tề Vương giúp mình, mà Tề Vương thì đang đợi câu trả lời của Sở Chiêu, từng người một đều rất an phận.
Trần hoàng hậu đang cùng Trần gia âm mưu gì đó, trong khi đó Lệ phi vẫn đang qua lại với Trần Kiều, ngày càng thêm khắng khít.
Vẫn chưa có tin tức mới từ biên quan, khiến hai người cũng không có việc gì làm.
Mãi đến chiều ngày thứ ba, trong cung có người đến báo, Lâm Hành Chi sẽ không bị cách chức ở Hàn Lâm viện, có thể tiếp tục đi làm mỗi ngày.
Như thể tìm thấy bước đột phá cho sự bình yên này, Lâm Hành Chi suy nghĩ và đồng ý.
Dù sao Vương gia nhà y cũng muốn tạo ra một đứa nhỏ trong bụng y, nên ban đêm rất tích cực cày cấy, y thật sự có chút chịu không nổi.
Sau đó ngày đầu tiên Lâm Hành Chi trở lại Hàn Lâm viện, lại tình cờ gặp Tôn Vũ San bị bắt nạt.
Lâm Hành Chi tràn ngập nghi hoặc, khi nào mà y cùng vị Tôn cô nương này có duyên như vậy.
Ngoài ra, người khiến cho y tiếp tục làm quan, để có cơ hội gặp mặt không phải là Thái tử mà là Tề Vương?
/91
|