Gió bắc nổi lên, tuyết rơi dày đặc, trời mưa suốt một đêm.
Sau khi Sở Chiêu và Lâm Hành Chi ăn sáng xong liền mang theo Gia Cát Thẩm Đồng ra cửa, bởi vì hôm qua bị chế giễu nên hôm nay Gia Cát Thẩm Đồng có chút không muốn đi ra cửa.
Sở Chiêu nhìn hắn ta, nói: “Bổn vương nói chính là lời thật.”
Gia Cát Thẩm Đồng: “…… Câm miệng đi, cẩn thận ta đầu độc chết ngươi!”
Gia Cát Thẩm Đồng lạnh mặt, hung tợn uy hiếp.
Sở Chiêu có Vương phi rộng lượng tỏ vẻ, không cùng mấy người độc thân so đo.
(Trong bản QT để là quang côn ý chỉ độc thân ấy. Có ngày 14/04 bên Trung Quốc gọi là ngày độc thân hoặc là Quang côn tiết.)
Gia Cát Thẩm Đồng là người thông minh, không cần Sở Chiêu phải giải thích cụ thể, hai người thuận lợi tiến cung.
Biết hôm nay Sở Chiêu muốn đưa phương pháp điều chế thuốc giải, Kiến Nguyên Đế cũng không có ý định thượng triều, dăm ba câu đem các đại thần tống cổ, trở về tẩm cung chờ.
Khi Sở Chiêu mang theo Gia Cát Thẩm Đồng tới cửa, không cần người thông báo, Kiến Nguyên Đế liền trực tiếp kêu tiến, thật sự gấp không chờ nổi.
“Đây là người nào?” Kiến Nguyên Đế chỉ vào Gia Cát Thẩm Đồng hỏi.
Không đợi Sở Chiêu đáp, Kiến Nguyên Đế lại lần nữa mở miệng, “Thứ trẫm muốn đang ở đâu?"
Sở Chiêu chỉ chỉ Gia Cát Thẩm Đồng, nói nhẹ nhàng bâng quơ, “Hắn có thể điều chế ra thuốc giải, chỉ cần đưa hắn được liệu là được."
Kiến Nguyên Đế cau mày, rõ ràng không tin.
“Sở Chiêu, trẫm cảnh cáo ngươi, nếu ngươi lừa gạt trẫm, cẩn thận cái đầu của ngươi!”
Sở Chiêu không quan tâm, nói: “Tin hay không thì tùy, đi thôi.”
Sau đó xoay người liền mang theo người rời đi, Gia Cát Thẩm Đồng lúc này nói gì nghe nấy.
Thấy vậy, Kiến Nguyên Đế ngược lại tin, lập tức đem người gọi lại, để Gia Cát Thẩm Đồng giới thiệu danh tính của mình.
Khi biết hắn được dân chúng xưng là thần y, Kiến Nguyên Đế ngay lập tức cảm thấy người này đáng tin cậy, liền nhanh chóng truyền thái y kiểm tra y thuật của Gia Cát Thẩm Đồng.
Sở Chiêu không muốn phụng bồi, để người lại một mình rời đi.
Gia Cát Thẩm Đồng thầm mắng trong lòng hắn không phải con người, thấy sắc quên nghĩa, đồng thời trong lòng cũng lên kế hoạch sớm muộn gì cũng phải cho tên này một nắm thuốc độc.
Sở Chiêu không biết Gia Cát Thẩm Đồng đang nghĩ gì, mà biết cũng không thèm quan tâm, dù sao hắn đánh Gia Cát Thẩm Đồng hay là Gia Cát Thẩm Đồng đầu độc hắn, cũng không biết được.
Hắn bên này nửa đường gặp Thanh Hà công chúa.
“Biết tam ca hôm nay sẽ tiến cung, cho nên ta đặc biệt ở chỗ này chờ." Thanh Hà công chúa vừa mở miệng đã nói rõ đây không phải là cuộc gặp gỡ tình cờ.
Sở Chiêu cũng không ngoài ý muốn, hỏi: “Có chuyện gì?”
Thái độ lạnh lùng này khiến Thanh Hà công chúa cười khổ, "Hoàng muội đến đây để chúc mừng tam ca thành thân."
Sau đó nàng lấy từ trong tay cung nữ một cái hộp đưa cho Sở Chiêu:" Đây là lễ vật của ta tặng cho tam ca và tam tẩu, ta thỉnh cầu tam ca nhận lấy, cũng khiến ta hết hy vọng."
Sở Chiêu liếc mắt nhìn cung nữ phía sau, sau đó nhận lấy.
Hắn nói: “Đa tạ, bất quá không cần kêu Hành Chi là tam tẩu, em ấy không phải nữ tử.”
Nói xong liền cầm hộp lập tức rời đi, không thèm nhìn công chúa một cái.
Thanh Hà công chúa nhìn theo bóng lưng đó, bật khóc, khổ sở nói với cung nữ phía sau, "Bán Hạ, ngươi nói rất đúng, bổn công chúa đối với huynh ấy chẳng là gì cả, trước kia đều là bổn công chúa si tâm vọng tưởng."
Bán Hạ đưa khăn tay ra, “Công chúa có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt, công chúa cũng sẽ tìm được lang quân như ý.”
“Hi vọng như vậy,” thành Hà công chúa giờ phút này cũng không hứng thú, nàng là thật sự thích Sở Chiêu.
Chỉ tiếc, người này chú định không thuộc về nàng.
Khi bóng lưng Sở Chiêu không còn nữa, Bán Hạ khuyên Thanh Hà công chúa quay về, chẳng qua vừa quay người lại thấy Thái tử, không biết đã đến từ khi nào, nhưng hiển nhiên đã đợi lâu.
Thái tử cùng Thanh Hà công chúa cũng không thân cận, nếu không phải hắn ta đến ngăn cản Sở Chiêu, lại tình cờ gặp được chuyện này, hắn ta không ngờ muội muội này lại tồn tại tâm tư đó với Sở Chiêu.
Thái Tử bước tới nói, “Nếu không có chuyện gì quan trọng, muội muội không ngại đi Đông Cung ngồi, nói chuyện với cô mấy câu.”
Thanh Hà công chúa hoàn toàn không có lý do để cự tuyệt, với thân phận Thái tử muốn làm gì một công chúa không được sủng ái, dễ như trở bàn tay.
Thanh Hà công chúa không muốn đắc tội hắn ta, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.
Vào Đông Cung, Thái Tử cũng không úp úp mở mở, nói thẳng ra mục đích của bản thân, “Cô muốn nhờ Thanh Hà muội muội giúp một chút, nghĩ biện pháp giúp cô hẹn gặp một người.”
Thanh Hà công chúa không cần đoán cũng biết mục tiêu của Thái Tử là ai, nàng lắc đầu nói: “Điện hạ, ta cùng Lệ Vương phi không quen biết.”
Thái Tử bưng trà chậm rãi uống, “Cô biết, vậy vất vả muội muội nghĩ biện pháp, chỉ cần có thể giúp cô nhìn thấy người là được.”
Vẻ mặt Thanh Hà công chúa khẽ biến, Thái tử là đang uy hiếp nàng.
Thanh Hà công chúa cầm lấy tách trà, nắm thật chặt trong tay, "Điện hạ thật sự muốn làm người khó xử như vậy sao? Muội muội đây không biết đã đắc tội ngài ở đâu?"
Thái Tử cười khẽ, lắc đầu, "Không, chỉ là cô vô tình phát hiện ra bí mật không nên có của muội, cô sẽ không nói cho ai biết, rốt cuộc cô muốn mượn sức muội, không cần phải quanh co lòng vòng."
Thái Tử vươn ba ngón tay, “Cô cho muội thời gian ba ngày, nếu không thấy được người, cô liền phải thiếu một đứa con hoang như muội muội.”
Thanh Hà công chúa thân mình cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.
Cuối cùng sau khi rời khỏi Đông Cung, nàng vẫn còn hoảng hốt như cũ, phải nhờ cung nữ đỡ đi.
Thanh Hà công chúa dùng tay trái siết chặt tay phải, đem mu bàn tay mình cấu thành những vệt đỏ cũng không để ý.
Bán Hạ không thể nhìn được nữa, gọi nàng hoàn hồn, "Công chúa, công chúa, đừng siết nữa, tay người rướm máu rồi."
Thanh Hà công chúa cúi đầu, không quan tâm, mỉm cười, "Mạng của ta sắp không còn, một chút máu thì có là gì?"
Vừa nói nàng vừa càu mạnh, máu tươi lập tức chảy ra từ vết thương.
Bán Hạ vội vàng dùng khăn tay băng bó lại, "Công chúa, đừng như vậy, sẽ có cách mà, Thái tử cũng không phải là người một tay che trời."
Thanh Hà công chúa lắc đầu, “Không, ngươi không hiểu, trong mắt hắn, mạng của ta còn không quan trọng bằng một cung nữ. Ít nhất ngươi còn được Hoàng hậu nương nương coi trọng, hắn sẽ không động vào ngươi."
Nhưng nàng thì khác, một công chúa giả, chỉ sợ ai cũng muốn nàng chết đi.
Bán Hạ tiếp tục khuyên, “Công chúa, biện pháp có thể nghĩ ra được, hiện tại còn chưa tới lúc cùng đường, người không cần phải nản lòng như vậy."
“Nô tỳ cảm thấy Thái Tử điện hạ sẽ không dám làm gì người đâu, nếu hắn có làm, Hoàng hậu nương nương cũng không cho phép, có người thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm vào Thái tử, nếu ngay tại thời điểm này phạm sai lầm, không phải là đưa nhược điểm cho người ta nắm sao."
Nghe được lời này đôi mắt Thanh Hà công chúa đột nhiên sáng lên, “Ngươi nói đúng, bản công chúa có biện pháp.”
Nghĩ đến biện pháp Thanh Hà công chúa cả người tức khắc lại trở nên có sức sống lên, thúc giục Bán Hạ, “Ngươi đi về trước đi, miễn cho Hoàng Hậu gọi ngươi, bản công chúa muốn đi gặp một người.”
"Tuân lệnh,” Bán Hạ cung kính cúi người, cũng không hỏi Thanh Hà công chúa muốn đi gặp ai, ở thế cục bây giờ, cũng chỉ có thể gặp một hoặc hai người.
……
Khi Sở Chiêu chân trước hồi Vương phủ, sau lưng lại nghe được tin Thái tử muốn gặp Vương phi của hắn.
Vòng tay ôm lấy Lâm Hành Chi đang xem sổ sách, Sở Chiêu nhẹ nhàng chạm vào bàn nói:"Có vẻ Thái tử rảnh rỗi quá, muốn ta phải tìm việc gì đó cho hắn làm."
Sở Chiêu gọi Thập Nguyệt lại phân phó:"Đi, nói với Lão Ngũ, để nó nghĩ cách đem Thái tử đến thanh lâu, lại vẽ mấy bức họa đem bán ở trước cửa cung."
Lâm Hành Chi từ sổ sách từ sổ sách ngẩng đầu nhìn về phía Sở Chiêu, tổn hại hai phía, đây là biện pháp con người có thể nghĩ ra sao?"
Y không nhịn được muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Thập Nguyệt nghe xong cũng đặc biệt hưng phấn, vui vẻ gật đầu nói: “Chủ tử yên tâm, lời này nhất định sẽ đưa tới, tin chắc rằng Ninh Vương điện hạ cũng thập phần nguyện ý vì huynh trưởng vẽ tranh!”
Nói xong, người lập tức liền biến mất, chuyện này sao mà không tích cực chạy việc cho được.
Chờ Thập Nguyệt đi rồi, Lâm Hành Chi nói với Sở Chiêu, “Vương gia, thật tốt khi chàng thích ta,” nếu không đời trước y đã phải chịu khổ như vậy.
Lâm Hành Chi hôn Sở Chiêu một cái, cảm ơn vì hắn đã lưu tình với mình.
Này không hôn còn được, một khi đã hôn, Lệ Vương điện hạ mới khai trai không khỏi có chút động tâm, trực tiếp ôm lấy Lâm Hành Chi,“Vương phi nhắc nhở bổn vương, bổn vương còn chưa vẽ cho em, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, ngay hôm nay đi.”
Sở Triệu đặt người lên giường, đứng dậy đè y xuống:"Trước tiên phải để lại chút dấu vết, như vậy bức tranh mới đẹp hơn."
Hoàn toàn không cho Lâm Hành Chi cơ hội từ chối, y bị hôn lên môi, trói buộc tay chân, Lâm Hành Chi mềm nhũn nằm trên giường, chỉ có thể mặc cho người trên người muốn làm gì thì làm.
Sau đó, liền từ ban ngày tới khi trời tối.
Lệ Vương điện hạ được ăn no, tinh thần sáng láng đứng bên giường bị Lâm Hành Chi lên án không phải con người.
Lệ Vương điện hạ chấp nhận tất, Vương phi nói cái gì thì chính là cái đó, chỉ cần Vương phi vui là được.
Chờ Lâm Hành chi mắng mệt mỏi, Sở Chiêu còn tri kỷ mà đem nước đến bên miệng y, “Nhuận giọng.”
Sở Chiêu tiếp theo hỏi liền ba câu, “Mệt mỏi sao? Có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?"
Lâm Hành Chi đang muốn trả lời, thì của phòng đột nhiên bị gõ vang, giọng nói gấp gáp:"Chủ tử, đã xảy ra chuyển!"
Lâm Hành Chi dừng lại, cầm chén trà nhìn Sở Chiêu.
Sở Chiêu sờ sờ đầu của y, đứng dậy đi mở cửa.
Người gõ cửa là Thập Nguyệt, vừa nhìn thấy Sở Chiêu liền nói:"Chủ tử, có thư từ biên quan, năm nay phía Bắc Sơn Tây tuyết rơi dày đặc, nhiều ngựa và cừu của Tây Kiệt bị lạnh chết rất nhiều. Tây Kiệt đang tập hợp binh mã muốn tấn công phía Bắc Sơn Tây và tấn công phía bắc."
Năm nay tuyết rơi dày đặc, kể từ lúc bắt đầu vào đông vẫn không ngừng, có thể nói đây là một năm khó khăn với bá tánh bình thường, đối với biên quan càng không dễ dàng. Ở biên quan mùa đông đã lạnh, nếu chiến đấu thì không biết sẽ phải chết bao nhiêu người.
Sở Chiêu mày nhăn lại, “Người ở đâu?”
Thập Nguyệt nói: “Ở thư phòng, Nam Tinh cô nương đã đi triệu tập những người khác.”
“Đến thư phòng!” Sở Chiêu mở miệng.
Sau đó hắn muốn quay đầu lại nói với Lâm Hành Chi một tiếng, xoay người liền thấy Lâm Hành Chi đã đứng ở sau lưng, không biết đã rời giường từ khi nào, không những đã mặc quần áo chỉnh tề, trong tay còn ôm một cái áo choàng.
Lâm Hành Chi nhìn thấy hắn liền nói:"Ta cũng đi, ta có chuyện muốn nói với mọi người."
“Được,” Sở Chiêu không cự tuyệt, chỉ đi tới ngồi xổm xuống để Lâm Hành Chi trèo lên lưng mình"Ta cõng em qua đó."
Lâm Hành Chi cũng không làm ra vẻ, đem áo khoác khoác lên người Sở Chiêu, câu lấy cổ hắn leo lên.
Trên đường đi, còn dặn dò Sở Chiêu:"Ban ngày đừng làm vậy nữa." Nếu lại gặp phải chuyện gấp xảy ra, sẽ chậm trễ thời gian xử lý chính sự.
Sở Chiêu cùng y xin lỗi, “Hôm nay là ta hồ nháo, ta xin tha lỗi em.”
Lâm Hành Chi nhỏ giọng nói, “Ta không trách chàng, ta cũng có phần sai, nếu ta không phối hợp, chàng cũng không có khả năng lâu như vậy, về sau chúng ta đều khắc chế thì tốt rồi.”
Sở Triệu đồng ý, cảm thấy lời nói của Vương phi rất xuôi tai, mỗi lời nói đều hay hơn bất cứ điều gì khác.
Rất mau đã đến thư phòng, Sở Chiêu đã thu liễm cảm xúc, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, đặt Lâm Hành Chi ngồi trên ghế, lại quấn áo choàng cho y, xoay người nói với một đám người đang chuẩn bị hành lễ:" Nói thẳng chính sự."
Người đưa tin tiến lên một bước giải thích tình hình của Tấn Bắc:"Trừ bỏ tuyết rơi, Tây Kiệt hình như đã nghe được một ít tin tức nên mới dám xuất binh, Tiết tướng quân suy đoán là có liên quan đến việc hai vị tướng quân Lâm gia hồi kinh."
Chủ tướng Tây Bắc không ở, lại có một ít bộ tộc đối với Đại Sở như hổ rình mồi, quân Tây Bắc sợ không dám đem quân tiếp viện cho Bắc Sơn Tây.
Tất nhiên, quân Bắc Sơn Tây đều là binh lính tinh nhuệ do Sở Chiêu chỉ huy, người lãnh Binh cũng đều là những tướng giỏi, Bắc Sơn Tây cũng không dễ đánh, trừ khi trong bọn họ xảy ra vấn đề.
“Lương thảo đâu?” Qua mùa đông lương thảo đã sớm đến biên quan.
Người truyền tin nói: “Tới rồi, chỉ là…… Đều là lương khô cũ, hơn nữa số lượng không đủ.”
"Vậy tại sao không có tin tức gì truyền về?" Thập Nguyệt thay Sở Chiêu lên tiếng, giọng điệu không mấy dễ chịu.
“Chưa kịp,” người đưa tin giải thích, “Bởi vì tuyết rơi dày đặc, nên quân lương tới muộn, mới vừa kiểm kê xong liền phát hiện không đúng, thì lại xảy ra một trận tuyết lớn, Tiết tướng quân vội vàng chỉ huy các tướng sĩ cứu người, kết quả tuyết lớn còn chưa qua đi, Tây Kiệt liền đánh tới.”
Nghe có vẻ trùng hợp, lại trùng hợp quá mức.
Lâm Hành Chi lúc này mới lên tiếng, y gọi Sở Chiêu một tiếng, “Vương gia.”
Sở Chiêu xoay người nhìn về phía y, liền thấy Vương phi nhà hắn cười một cái, “Vương gia, không cần lo lắng lương thảo, không thiếu, còn từng có quần áo mùa đông, đều đã chuẩn bị tốt.”
Người có mặt ở đây đều mờ mịt, Thập Nguyệt làm đại diện, thay bọn họ nói ra hoài nghi trong lòng, "Vương phi nói vậy là có ý gì?"
Lâm Hành Chi nói: “Vương gia hẳn là nhớ rõ ta có một thủ hạ tên Chu Minh Vạn, nửa năm qua hắn kiếm lời không ít bạc, ta nghĩ Vương gia sẽ không dùng tới, cho nên để hắn mua đồ đưa đến biên quan.”
Từ sau săn thu biết có Ninh Vương làm túi tiền cho Sở Chiêu, Lâm Hành Chi liền gửi tin cho Chu Minh Vạn, để hắn đổi bạc thành lương thảo và quần áo đưa đi biên quan.
Y cũng nhờ nhị ca hỗ trợ an bài người đi vận chuyển số lương thảo đó, quân Tây Bắc và Bắc Sơn Tây mỗi bên một nửa.
Trước khi thành thân, y nhận được phong thư của Chu Minh Vạn gửi, lương thảo và quần áo đã tới quân Tây Bắc, một nửa trong số đó được quân Tây Bắc hộ tống đến Bắc Sơn Tây.
Cho nên không thiếu lương thảo và quần áo.
Ngẫm lại, Lâm Hành Chi lại nói thêm, “Chu Minh Vạn rất giỏi kiếm bạc, nửa năm qua chắc hắn kiếm được nhiều bằng chi phí quân sự của quân Bắc Sơn Tây trong nửa năm."
Trong phòng vang lên tiếng hít sâu tập thể, Thập Nguyệt chủ động nhắc nhở Sở Chiêu, "Chủ tử, người đó là người mà ngài muốn ta tra, là người ôm toàn bộ của hồi môn của Vương phi chạy ra khỏi kinh thành."
Sở Chiêu bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Lâm Hành Chi, cười như không cười, quay người liếc nhìn Thập Nguyệt, “Câm miệng!”
Lệ Vương điện hạ cũng muốn chừa mặt mũi, cũng không muốn mọi người đều biết, đặc biệt là Vương phi của mình biết hắn từng ăn giấm.
Sở Chiêu banh mặt kết luận, “Chỉ cần có đủ lương thảo, thì biên quan sẽ không xảy ra chuyện, bổn vương tin tưởng bọn họ.”
Đó là những người do chính tay hắn đưa lên, bọn họ toàn tâm toàn ý trấn giữ biên quan, hết lòng bảo hộ người nhà bọn họ.
Còn có những bá tánh ở đó, bọn họ rất cứng cỏi, ngoan cường, có thể chịu đựng qua mùa đông này.
Đương nhiên, những kẻ nuốt số lương thảo đó, hắn sẽ làm cho bọn chúng ói ra gấp mười lần.
Tướng sĩ ở biên quan không thể an tâm đón Tết, hắn cũng không ngại để những kẻ ở kinh đô này bồi bọn họ!
Ánh mắt Sở Chiêu đột nhiên biến đổi, “Tra!Kiểm tra kỹ lưỡng cho bổn vương, bổn vương muốn nhìn xem ai dám động vào phần quân lương mà bổn vương muốn."
Mọi người đồng thanh đáp lại, khí thế trong thư phòng giống như một ngọn lửa đỏ, trong mỗi người bọn họ đều có một điểm mấu chốt, các ngươi có thể tranh có thể cướp nhưng sẽ không bỏ qua cục diện chung, cái gì cũng sẽ chạm.
Lâm Hành Chi nhìn, liền hiểu rằng thành công cuối cùng của Sở Chiêu không phải ngẫu nhiên, hắn cùng thủ hạ của hắn trước nay chính là không giống nhau.
Sau khi Sở Chiêu và Lâm Hành Chi ăn sáng xong liền mang theo Gia Cát Thẩm Đồng ra cửa, bởi vì hôm qua bị chế giễu nên hôm nay Gia Cát Thẩm Đồng có chút không muốn đi ra cửa.
Sở Chiêu nhìn hắn ta, nói: “Bổn vương nói chính là lời thật.”
Gia Cát Thẩm Đồng: “…… Câm miệng đi, cẩn thận ta đầu độc chết ngươi!”
Gia Cát Thẩm Đồng lạnh mặt, hung tợn uy hiếp.
Sở Chiêu có Vương phi rộng lượng tỏ vẻ, không cùng mấy người độc thân so đo.
(Trong bản QT để là quang côn ý chỉ độc thân ấy. Có ngày 14/04 bên Trung Quốc gọi là ngày độc thân hoặc là Quang côn tiết.)
Gia Cát Thẩm Đồng là người thông minh, không cần Sở Chiêu phải giải thích cụ thể, hai người thuận lợi tiến cung.
Biết hôm nay Sở Chiêu muốn đưa phương pháp điều chế thuốc giải, Kiến Nguyên Đế cũng không có ý định thượng triều, dăm ba câu đem các đại thần tống cổ, trở về tẩm cung chờ.
Khi Sở Chiêu mang theo Gia Cát Thẩm Đồng tới cửa, không cần người thông báo, Kiến Nguyên Đế liền trực tiếp kêu tiến, thật sự gấp không chờ nổi.
“Đây là người nào?” Kiến Nguyên Đế chỉ vào Gia Cát Thẩm Đồng hỏi.
Không đợi Sở Chiêu đáp, Kiến Nguyên Đế lại lần nữa mở miệng, “Thứ trẫm muốn đang ở đâu?"
Sở Chiêu chỉ chỉ Gia Cát Thẩm Đồng, nói nhẹ nhàng bâng quơ, “Hắn có thể điều chế ra thuốc giải, chỉ cần đưa hắn được liệu là được."
Kiến Nguyên Đế cau mày, rõ ràng không tin.
“Sở Chiêu, trẫm cảnh cáo ngươi, nếu ngươi lừa gạt trẫm, cẩn thận cái đầu của ngươi!”
Sở Chiêu không quan tâm, nói: “Tin hay không thì tùy, đi thôi.”
Sau đó xoay người liền mang theo người rời đi, Gia Cát Thẩm Đồng lúc này nói gì nghe nấy.
Thấy vậy, Kiến Nguyên Đế ngược lại tin, lập tức đem người gọi lại, để Gia Cát Thẩm Đồng giới thiệu danh tính của mình.
Khi biết hắn được dân chúng xưng là thần y, Kiến Nguyên Đế ngay lập tức cảm thấy người này đáng tin cậy, liền nhanh chóng truyền thái y kiểm tra y thuật của Gia Cát Thẩm Đồng.
Sở Chiêu không muốn phụng bồi, để người lại một mình rời đi.
Gia Cát Thẩm Đồng thầm mắng trong lòng hắn không phải con người, thấy sắc quên nghĩa, đồng thời trong lòng cũng lên kế hoạch sớm muộn gì cũng phải cho tên này một nắm thuốc độc.
Sở Chiêu không biết Gia Cát Thẩm Đồng đang nghĩ gì, mà biết cũng không thèm quan tâm, dù sao hắn đánh Gia Cát Thẩm Đồng hay là Gia Cát Thẩm Đồng đầu độc hắn, cũng không biết được.
Hắn bên này nửa đường gặp Thanh Hà công chúa.
“Biết tam ca hôm nay sẽ tiến cung, cho nên ta đặc biệt ở chỗ này chờ." Thanh Hà công chúa vừa mở miệng đã nói rõ đây không phải là cuộc gặp gỡ tình cờ.
Sở Chiêu cũng không ngoài ý muốn, hỏi: “Có chuyện gì?”
Thái độ lạnh lùng này khiến Thanh Hà công chúa cười khổ, "Hoàng muội đến đây để chúc mừng tam ca thành thân."
Sau đó nàng lấy từ trong tay cung nữ một cái hộp đưa cho Sở Chiêu:" Đây là lễ vật của ta tặng cho tam ca và tam tẩu, ta thỉnh cầu tam ca nhận lấy, cũng khiến ta hết hy vọng."
Sở Chiêu liếc mắt nhìn cung nữ phía sau, sau đó nhận lấy.
Hắn nói: “Đa tạ, bất quá không cần kêu Hành Chi là tam tẩu, em ấy không phải nữ tử.”
Nói xong liền cầm hộp lập tức rời đi, không thèm nhìn công chúa một cái.
Thanh Hà công chúa nhìn theo bóng lưng đó, bật khóc, khổ sở nói với cung nữ phía sau, "Bán Hạ, ngươi nói rất đúng, bổn công chúa đối với huynh ấy chẳng là gì cả, trước kia đều là bổn công chúa si tâm vọng tưởng."
Bán Hạ đưa khăn tay ra, “Công chúa có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt, công chúa cũng sẽ tìm được lang quân như ý.”
“Hi vọng như vậy,” thành Hà công chúa giờ phút này cũng không hứng thú, nàng là thật sự thích Sở Chiêu.
Chỉ tiếc, người này chú định không thuộc về nàng.
Khi bóng lưng Sở Chiêu không còn nữa, Bán Hạ khuyên Thanh Hà công chúa quay về, chẳng qua vừa quay người lại thấy Thái tử, không biết đã đến từ khi nào, nhưng hiển nhiên đã đợi lâu.
Thái tử cùng Thanh Hà công chúa cũng không thân cận, nếu không phải hắn ta đến ngăn cản Sở Chiêu, lại tình cờ gặp được chuyện này, hắn ta không ngờ muội muội này lại tồn tại tâm tư đó với Sở Chiêu.
Thái Tử bước tới nói, “Nếu không có chuyện gì quan trọng, muội muội không ngại đi Đông Cung ngồi, nói chuyện với cô mấy câu.”
Thanh Hà công chúa hoàn toàn không có lý do để cự tuyệt, với thân phận Thái tử muốn làm gì một công chúa không được sủng ái, dễ như trở bàn tay.
Thanh Hà công chúa không muốn đắc tội hắn ta, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.
Vào Đông Cung, Thái Tử cũng không úp úp mở mở, nói thẳng ra mục đích của bản thân, “Cô muốn nhờ Thanh Hà muội muội giúp một chút, nghĩ biện pháp giúp cô hẹn gặp một người.”
Thanh Hà công chúa không cần đoán cũng biết mục tiêu của Thái Tử là ai, nàng lắc đầu nói: “Điện hạ, ta cùng Lệ Vương phi không quen biết.”
Thái Tử bưng trà chậm rãi uống, “Cô biết, vậy vất vả muội muội nghĩ biện pháp, chỉ cần có thể giúp cô nhìn thấy người là được.”
Vẻ mặt Thanh Hà công chúa khẽ biến, Thái tử là đang uy hiếp nàng.
Thanh Hà công chúa cầm lấy tách trà, nắm thật chặt trong tay, "Điện hạ thật sự muốn làm người khó xử như vậy sao? Muội muội đây không biết đã đắc tội ngài ở đâu?"
Thái Tử cười khẽ, lắc đầu, "Không, chỉ là cô vô tình phát hiện ra bí mật không nên có của muội, cô sẽ không nói cho ai biết, rốt cuộc cô muốn mượn sức muội, không cần phải quanh co lòng vòng."
Thái Tử vươn ba ngón tay, “Cô cho muội thời gian ba ngày, nếu không thấy được người, cô liền phải thiếu một đứa con hoang như muội muội.”
Thanh Hà công chúa thân mình cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.
Cuối cùng sau khi rời khỏi Đông Cung, nàng vẫn còn hoảng hốt như cũ, phải nhờ cung nữ đỡ đi.
Thanh Hà công chúa dùng tay trái siết chặt tay phải, đem mu bàn tay mình cấu thành những vệt đỏ cũng không để ý.
Bán Hạ không thể nhìn được nữa, gọi nàng hoàn hồn, "Công chúa, công chúa, đừng siết nữa, tay người rướm máu rồi."
Thanh Hà công chúa cúi đầu, không quan tâm, mỉm cười, "Mạng của ta sắp không còn, một chút máu thì có là gì?"
Vừa nói nàng vừa càu mạnh, máu tươi lập tức chảy ra từ vết thương.
Bán Hạ vội vàng dùng khăn tay băng bó lại, "Công chúa, đừng như vậy, sẽ có cách mà, Thái tử cũng không phải là người một tay che trời."
Thanh Hà công chúa lắc đầu, “Không, ngươi không hiểu, trong mắt hắn, mạng của ta còn không quan trọng bằng một cung nữ. Ít nhất ngươi còn được Hoàng hậu nương nương coi trọng, hắn sẽ không động vào ngươi."
Nhưng nàng thì khác, một công chúa giả, chỉ sợ ai cũng muốn nàng chết đi.
Bán Hạ tiếp tục khuyên, “Công chúa, biện pháp có thể nghĩ ra được, hiện tại còn chưa tới lúc cùng đường, người không cần phải nản lòng như vậy."
“Nô tỳ cảm thấy Thái Tử điện hạ sẽ không dám làm gì người đâu, nếu hắn có làm, Hoàng hậu nương nương cũng không cho phép, có người thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm vào Thái tử, nếu ngay tại thời điểm này phạm sai lầm, không phải là đưa nhược điểm cho người ta nắm sao."
Nghe được lời này đôi mắt Thanh Hà công chúa đột nhiên sáng lên, “Ngươi nói đúng, bản công chúa có biện pháp.”
Nghĩ đến biện pháp Thanh Hà công chúa cả người tức khắc lại trở nên có sức sống lên, thúc giục Bán Hạ, “Ngươi đi về trước đi, miễn cho Hoàng Hậu gọi ngươi, bản công chúa muốn đi gặp một người.”
"Tuân lệnh,” Bán Hạ cung kính cúi người, cũng không hỏi Thanh Hà công chúa muốn đi gặp ai, ở thế cục bây giờ, cũng chỉ có thể gặp một hoặc hai người.
……
Khi Sở Chiêu chân trước hồi Vương phủ, sau lưng lại nghe được tin Thái tử muốn gặp Vương phi của hắn.
Vòng tay ôm lấy Lâm Hành Chi đang xem sổ sách, Sở Chiêu nhẹ nhàng chạm vào bàn nói:"Có vẻ Thái tử rảnh rỗi quá, muốn ta phải tìm việc gì đó cho hắn làm."
Sở Chiêu gọi Thập Nguyệt lại phân phó:"Đi, nói với Lão Ngũ, để nó nghĩ cách đem Thái tử đến thanh lâu, lại vẽ mấy bức họa đem bán ở trước cửa cung."
Lâm Hành Chi từ sổ sách từ sổ sách ngẩng đầu nhìn về phía Sở Chiêu, tổn hại hai phía, đây là biện pháp con người có thể nghĩ ra sao?"
Y không nhịn được muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Thập Nguyệt nghe xong cũng đặc biệt hưng phấn, vui vẻ gật đầu nói: “Chủ tử yên tâm, lời này nhất định sẽ đưa tới, tin chắc rằng Ninh Vương điện hạ cũng thập phần nguyện ý vì huynh trưởng vẽ tranh!”
Nói xong, người lập tức liền biến mất, chuyện này sao mà không tích cực chạy việc cho được.
Chờ Thập Nguyệt đi rồi, Lâm Hành Chi nói với Sở Chiêu, “Vương gia, thật tốt khi chàng thích ta,” nếu không đời trước y đã phải chịu khổ như vậy.
Lâm Hành Chi hôn Sở Chiêu một cái, cảm ơn vì hắn đã lưu tình với mình.
Này không hôn còn được, một khi đã hôn, Lệ Vương điện hạ mới khai trai không khỏi có chút động tâm, trực tiếp ôm lấy Lâm Hành Chi,“Vương phi nhắc nhở bổn vương, bổn vương còn chưa vẽ cho em, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, ngay hôm nay đi.”
Sở Triệu đặt người lên giường, đứng dậy đè y xuống:"Trước tiên phải để lại chút dấu vết, như vậy bức tranh mới đẹp hơn."
Hoàn toàn không cho Lâm Hành Chi cơ hội từ chối, y bị hôn lên môi, trói buộc tay chân, Lâm Hành Chi mềm nhũn nằm trên giường, chỉ có thể mặc cho người trên người muốn làm gì thì làm.
Sau đó, liền từ ban ngày tới khi trời tối.
Lệ Vương điện hạ được ăn no, tinh thần sáng láng đứng bên giường bị Lâm Hành Chi lên án không phải con người.
Lệ Vương điện hạ chấp nhận tất, Vương phi nói cái gì thì chính là cái đó, chỉ cần Vương phi vui là được.
Chờ Lâm Hành chi mắng mệt mỏi, Sở Chiêu còn tri kỷ mà đem nước đến bên miệng y, “Nhuận giọng.”
Sở Chiêu tiếp theo hỏi liền ba câu, “Mệt mỏi sao? Có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?"
Lâm Hành Chi đang muốn trả lời, thì của phòng đột nhiên bị gõ vang, giọng nói gấp gáp:"Chủ tử, đã xảy ra chuyển!"
Lâm Hành Chi dừng lại, cầm chén trà nhìn Sở Chiêu.
Sở Chiêu sờ sờ đầu của y, đứng dậy đi mở cửa.
Người gõ cửa là Thập Nguyệt, vừa nhìn thấy Sở Chiêu liền nói:"Chủ tử, có thư từ biên quan, năm nay phía Bắc Sơn Tây tuyết rơi dày đặc, nhiều ngựa và cừu của Tây Kiệt bị lạnh chết rất nhiều. Tây Kiệt đang tập hợp binh mã muốn tấn công phía Bắc Sơn Tây và tấn công phía bắc."
Năm nay tuyết rơi dày đặc, kể từ lúc bắt đầu vào đông vẫn không ngừng, có thể nói đây là một năm khó khăn với bá tánh bình thường, đối với biên quan càng không dễ dàng. Ở biên quan mùa đông đã lạnh, nếu chiến đấu thì không biết sẽ phải chết bao nhiêu người.
Sở Chiêu mày nhăn lại, “Người ở đâu?”
Thập Nguyệt nói: “Ở thư phòng, Nam Tinh cô nương đã đi triệu tập những người khác.”
“Đến thư phòng!” Sở Chiêu mở miệng.
Sau đó hắn muốn quay đầu lại nói với Lâm Hành Chi một tiếng, xoay người liền thấy Lâm Hành Chi đã đứng ở sau lưng, không biết đã rời giường từ khi nào, không những đã mặc quần áo chỉnh tề, trong tay còn ôm một cái áo choàng.
Lâm Hành Chi nhìn thấy hắn liền nói:"Ta cũng đi, ta có chuyện muốn nói với mọi người."
“Được,” Sở Chiêu không cự tuyệt, chỉ đi tới ngồi xổm xuống để Lâm Hành Chi trèo lên lưng mình"Ta cõng em qua đó."
Lâm Hành Chi cũng không làm ra vẻ, đem áo khoác khoác lên người Sở Chiêu, câu lấy cổ hắn leo lên.
Trên đường đi, còn dặn dò Sở Chiêu:"Ban ngày đừng làm vậy nữa." Nếu lại gặp phải chuyện gấp xảy ra, sẽ chậm trễ thời gian xử lý chính sự.
Sở Chiêu cùng y xin lỗi, “Hôm nay là ta hồ nháo, ta xin tha lỗi em.”
Lâm Hành Chi nhỏ giọng nói, “Ta không trách chàng, ta cũng có phần sai, nếu ta không phối hợp, chàng cũng không có khả năng lâu như vậy, về sau chúng ta đều khắc chế thì tốt rồi.”
Sở Triệu đồng ý, cảm thấy lời nói của Vương phi rất xuôi tai, mỗi lời nói đều hay hơn bất cứ điều gì khác.
Rất mau đã đến thư phòng, Sở Chiêu đã thu liễm cảm xúc, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, đặt Lâm Hành Chi ngồi trên ghế, lại quấn áo choàng cho y, xoay người nói với một đám người đang chuẩn bị hành lễ:" Nói thẳng chính sự."
Người đưa tin tiến lên một bước giải thích tình hình của Tấn Bắc:"Trừ bỏ tuyết rơi, Tây Kiệt hình như đã nghe được một ít tin tức nên mới dám xuất binh, Tiết tướng quân suy đoán là có liên quan đến việc hai vị tướng quân Lâm gia hồi kinh."
Chủ tướng Tây Bắc không ở, lại có một ít bộ tộc đối với Đại Sở như hổ rình mồi, quân Tây Bắc sợ không dám đem quân tiếp viện cho Bắc Sơn Tây.
Tất nhiên, quân Bắc Sơn Tây đều là binh lính tinh nhuệ do Sở Chiêu chỉ huy, người lãnh Binh cũng đều là những tướng giỏi, Bắc Sơn Tây cũng không dễ đánh, trừ khi trong bọn họ xảy ra vấn đề.
“Lương thảo đâu?” Qua mùa đông lương thảo đã sớm đến biên quan.
Người truyền tin nói: “Tới rồi, chỉ là…… Đều là lương khô cũ, hơn nữa số lượng không đủ.”
"Vậy tại sao không có tin tức gì truyền về?" Thập Nguyệt thay Sở Chiêu lên tiếng, giọng điệu không mấy dễ chịu.
“Chưa kịp,” người đưa tin giải thích, “Bởi vì tuyết rơi dày đặc, nên quân lương tới muộn, mới vừa kiểm kê xong liền phát hiện không đúng, thì lại xảy ra một trận tuyết lớn, Tiết tướng quân vội vàng chỉ huy các tướng sĩ cứu người, kết quả tuyết lớn còn chưa qua đi, Tây Kiệt liền đánh tới.”
Nghe có vẻ trùng hợp, lại trùng hợp quá mức.
Lâm Hành Chi lúc này mới lên tiếng, y gọi Sở Chiêu một tiếng, “Vương gia.”
Sở Chiêu xoay người nhìn về phía y, liền thấy Vương phi nhà hắn cười một cái, “Vương gia, không cần lo lắng lương thảo, không thiếu, còn từng có quần áo mùa đông, đều đã chuẩn bị tốt.”
Người có mặt ở đây đều mờ mịt, Thập Nguyệt làm đại diện, thay bọn họ nói ra hoài nghi trong lòng, "Vương phi nói vậy là có ý gì?"
Lâm Hành Chi nói: “Vương gia hẳn là nhớ rõ ta có một thủ hạ tên Chu Minh Vạn, nửa năm qua hắn kiếm lời không ít bạc, ta nghĩ Vương gia sẽ không dùng tới, cho nên để hắn mua đồ đưa đến biên quan.”
Từ sau săn thu biết có Ninh Vương làm túi tiền cho Sở Chiêu, Lâm Hành Chi liền gửi tin cho Chu Minh Vạn, để hắn đổi bạc thành lương thảo và quần áo đưa đi biên quan.
Y cũng nhờ nhị ca hỗ trợ an bài người đi vận chuyển số lương thảo đó, quân Tây Bắc và Bắc Sơn Tây mỗi bên một nửa.
Trước khi thành thân, y nhận được phong thư của Chu Minh Vạn gửi, lương thảo và quần áo đã tới quân Tây Bắc, một nửa trong số đó được quân Tây Bắc hộ tống đến Bắc Sơn Tây.
Cho nên không thiếu lương thảo và quần áo.
Ngẫm lại, Lâm Hành Chi lại nói thêm, “Chu Minh Vạn rất giỏi kiếm bạc, nửa năm qua chắc hắn kiếm được nhiều bằng chi phí quân sự của quân Bắc Sơn Tây trong nửa năm."
Trong phòng vang lên tiếng hít sâu tập thể, Thập Nguyệt chủ động nhắc nhở Sở Chiêu, "Chủ tử, người đó là người mà ngài muốn ta tra, là người ôm toàn bộ của hồi môn của Vương phi chạy ra khỏi kinh thành."
Sở Chiêu bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Lâm Hành Chi, cười như không cười, quay người liếc nhìn Thập Nguyệt, “Câm miệng!”
Lệ Vương điện hạ cũng muốn chừa mặt mũi, cũng không muốn mọi người đều biết, đặc biệt là Vương phi của mình biết hắn từng ăn giấm.
Sở Chiêu banh mặt kết luận, “Chỉ cần có đủ lương thảo, thì biên quan sẽ không xảy ra chuyện, bổn vương tin tưởng bọn họ.”
Đó là những người do chính tay hắn đưa lên, bọn họ toàn tâm toàn ý trấn giữ biên quan, hết lòng bảo hộ người nhà bọn họ.
Còn có những bá tánh ở đó, bọn họ rất cứng cỏi, ngoan cường, có thể chịu đựng qua mùa đông này.
Đương nhiên, những kẻ nuốt số lương thảo đó, hắn sẽ làm cho bọn chúng ói ra gấp mười lần.
Tướng sĩ ở biên quan không thể an tâm đón Tết, hắn cũng không ngại để những kẻ ở kinh đô này bồi bọn họ!
Ánh mắt Sở Chiêu đột nhiên biến đổi, “Tra!Kiểm tra kỹ lưỡng cho bổn vương, bổn vương muốn nhìn xem ai dám động vào phần quân lương mà bổn vương muốn."
Mọi người đồng thanh đáp lại, khí thế trong thư phòng giống như một ngọn lửa đỏ, trong mỗi người bọn họ đều có một điểm mấu chốt, các ngươi có thể tranh có thể cướp nhưng sẽ không bỏ qua cục diện chung, cái gì cũng sẽ chạm.
Lâm Hành Chi nhìn, liền hiểu rằng thành công cuối cùng của Sở Chiêu không phải ngẫu nhiên, hắn cùng thủ hạ của hắn trước nay chính là không giống nhau.
/91
|