Những mũi tên trút xuống như mưa, không tính buông tha một ai.
Lâm phụ phản ứng cực nhanh, một bên rút bội kiếm ngăn mũi tên, một bên che chở nữ nhi rút lui.
Hoàn toàn không để ý tới Kiến Nguyên Đế nôn nóng kêu hộ giá.
Mơ ước nữ nhi nhà ông, Sắc Quỷ, tốt nhất là bị vạn tiễn xuyên tâm chết luôn.
Lâm phụ nói với Lâm Uyển, “Đi tìm mẫu thân con, ở lại với bà ấy. Đừng đi đâu cả, phụ thân đi xem biểu ca con."
Người Lâm gia trừ bỏ Lâm Hành Chi đều biết võ công, có thể tự bảo vệ mình không thành vấn đề, mà Lâm Hành Chi bên người có hộ vệ, Lệ Vương lại che chở như bảo bối, sẽ không xảy ra việc gì.
Ngược lại, thân thích trong nhà lại có một người cần phải có người giúp chặn tên, Lâm phụ đã nghe được tiếng Từ Văn Ngạn quát quát kêu cứu mạng.
Trận mưa tên này ập đến đột ngột, còn liên tiếp không ngừng, đánh đến ở đây không ai trở tay kịp, hơn nữa không ai tổ chức phản công kịp thời, trong chốc lát hoàn toàn bị động, rất nhiều người không có võ bị tương, còn có người ngay lập tức mất mạng.
Thống lĩnh Kim Vũ Vệ thủ bên người Kiến Nguyên Đế cùng Trần hoàng hậu, nên chỉ có thể điều động người lại đây hộ giá, căn bản không rảnh lo mặt khác.
Trong này cũng có võ tướng nhưng không có khả năng tùy ý điều binh, thứ hai là ai cũng có chủ trương riêng, không ai muốn mất đầu.
Tề Vương bên này, mới vừa bị xử lý, lại bởi vì Kiến Nguyên Đế cướp nữ nhân của hắn ta, nên cũng không muốn quản, dù sao ân cứu mạng cũng không quan trọng, mắc gì phải cứu.
Hắn ta thậm chí hy vọng Kiến Nguyên Đế trực tiếp chết ở nơi này, nếu giết được luôn Thái tử thì vừa lúc hắn ta lên ngôi.
Mà Thái Tử, ốc còn không mang nổi mình ốc, toàn dựa vào người xung quanh che chở, nào còn suy nghĩ chỉ huy người ta phản kích.
Khung cảnh hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Mưa tên vừa kết thúc, những tiếng hét giết chóc nối tiếp nhau vang lên, Kiến Nguyên Đế nhìn đám đông dày đặc trước mắt, hai chân run rẩy vì sợ hãi, cánh tay còn trúng một mũi tên, đau đến toát mồ hôi lạnh, Kiến Nguyên Đế là thật sự sợ bỏ mạng tại đây.
Ông ta liếc nhìn Lâm phụ, trong lòng phẫn nộ bất mãn, rống lớn nói: “Đại tướng quân, ngươi tính mặc kệ trẫm như vậy sao?”
Lâm phụ không chỉ không để ý, còn không thèm quay đầu lại, chỉ giả vờ không nghe thấy.
Kiến Nguyên Đế tức giận đến nghiến răng nghiến lợi,"Lâm Tĩnh Chu, trẫm mệnh lệnh ngươi, lập tức chỉ huy người phản kích nếu dám kháng chỉ, lập tức tru di cửu tộc."
Lâm phụ lần này quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kiến Nguyên Đế, “Vậy nếu muốn tru di cửu tộc thần thì hoàng thượng cũng phải sống, bằng không cũng không cần Hoàng Thượng hạ lệnh.”
“Ngươi!” Kiến Nguyên Đế khó thở, lồng ngực phập phồng, đôi mắt đỏ ngầu.
Ông đang định mắng Lâm Tĩnh Chu lớn mật, thì một cung nữ đã đến bên cạnh ông nói:"Hoàng thượng, xin hãy hứa không để Lâm tiểu thư vào cung nữa. Lâm tướng quân chỉ có một nữ nhi."
Kiến Nguyên Đế nhận ra cung nữ này là ai, lần trước mật thám của phía phản quân giấu ở trong cung muốn ám sát ông ta, khi đó chính cung nữ này là người giải quyết.
Sau đó ông ta còn muốn điều người về bên mình nhưng Hoàng hậu không đồng ý nên Kiến Nguyên Đế đã để yên chuyện đó.
Không nghĩ tới hôm nay lại là nàng tới hiến kế.
Kiến Nguyên Đế còn có chút do dự, kết quả liền nghe được phía trước truyền đến tiếng kêu thảm thiết, thích khách đã giết tới.
“Hoàng Thượng, nhanh lên!” Cung nữ lại lần nữa thúc giục.
Kiến Nguyên Đế không cam lòng mà cắn răng một cái, thỏa hiệp, “Đại tướng quân, trẫm hứa sẽ không để nữ nhi của ngươi vào cung, cũng sẽ không bao giờ can thiệp vào hôn sự của nàng. Thỉnh đại tướng quân lập tức an bài người tiêu diệt thích khách!"
Sở Chiêu đang ôm Lâm Hành Chi trên cây xem kịch, cười nhạo một tiếng, mắng:"Con heo ngu ngốc."
Lâm Hành Chi nghiêng đầu nhìn hắn, cảm thấy vị chủ tử này miệng mồm thật độc ác, mấy câu hắn mắng Kiến Nguyên Đế mà để ông ta nghe được chắc có lẽ tức giận đến thăng thiên.
Phía dưới, Lâm phụ, người nhận được lời hứa, tiếp quản Kim Vũ Vệ cùng hộ vệ của các nhà, tuy rằng mất đi cơ hội nhưng ông cùng mấy mãnh tướng nhanh chóng bắt đầu xoay chuyển tình thế.
Lần này tới chỉ có mấy trăm người, trông giống như tàn dư của quân phản loạn lần trước, nhưng không hung mãnh như vậy, toàn dựa vào đánh bất ngờ và nội chiến bên trong để giết vào.
Một lúc sau, thích khác đã gần như bị tiêu diệt, Lâm phụ còn bắt sống được mấy tên, nhưng lại không bắt được người nói chuyện lúc ban đầu.
Đó là giọng nói của một lão già, mà người chết đều là nam tử.
Lâm phụ hạ lệnh, “Lục soát, không được bỏ sót chỗ nào!"
“Lâm Tu, Lâm Kỳ, hai huynh đệ các con dẫn người đi xem những thích khách này như thế nào tránh được thị vệ đi vào."
Đến một cách lặng lẽ không một tiếng động, nếu những thủ vệ ở phía trước không bị giết hết, thì bên trong còn có người.
Tiếp theo Lâm phụ đi kiểm tra những người bị thương, Kiến Nguyên Đế bên kia bắt đầu gọi thái y đến rút mũi tên.
Thái y mới đến gần, một mũi tên đột nhiên từ nơi xa phóng tới, Kiến Nguyên Đế theo bản năng bắt lấy thái y chắn mũi tên, thái y sợ hãi đến mức cao giọng kêu thảm thiết, nhưng mũi tên lại bắn trúng ngay cánh tay Kiến Nguyên Đế.
Giọng nói đó lại vang lên:"Chư vị có thể mở to con mắt ra nhìn cho kỹ. Đây là vị hoàng đế mà các ngươi nguyện trung thành, là một hạng người đê tiện vô sỉ. Năm đó Văn phi nương nương chính là bị hắn hại chết như vậy!"
Nghe được thanh âm, Lâm phụ liền xác định được vị trí của người đó, lập tức cho người kéo cung ngắm chuẩn.
Đối phương tự nhiên thấy được động tác của Lâm phụ, cười nói, “Lâm đại tướng quân, đừng có gấp, ta hôm nay nếu dám đến, thì đã không nghĩ đến việc sống sót rời đi."
“Nữ nhi của Lâm đại tướng quân hẳn là chỉ mới mười bốn tuổi đi, độ tuổi như hoa như ngọc, dung mạo xinh đẹp, đáng tiếc bị một lão sắc quỷ nhắm tới. Lâm đại tướng quân, ngươi chảy mồ hôi và máu để bảo vệ giang sơn cho hắn, mà hắn lại muốn ngủ với nữ nhi của ngươi, ngươi nói xem ngươi làm vậy là vì cái gì?"
“Câm miệng! Câm miệng cho trẫm! Lâm Tĩnh Chu giết hắn, trẫm mệnh lệnh ngươi lập tức giết hắn!”
Kiến Nguyên Đế vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, sợ Lâm Tĩnh Chu sẽ nghe những lời châm ngòi của tên đó, ngay lập tức tạo phản.
Giờ phút này không phải ở hoàng cung, người có thể che chở cho ông ta không nhiều, hơn nữa ông ta vừa mới làm nguội lạnh lòng người, Kiến Nguyên Đế thực sự rất sợ hãi.
“Cẩu hoàng đế đừng nóng vội, ta sẽ chết, ngươi cũng sẽ, ta liền ở dưới chờ ngươi, ta dù có thành quỷ cũng tuyệt đối không tha cho ngươi tên ác tặc!”
“Đúng rồi, còn có chư vị đại nhân, các ngươi có thể cùng ngẫm lại, qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ, tính toán xem khi nào tên cẩu hoàng đế này sẽ diệt trừ các ngươi."
Kiến Nguyên Đế lại bắt đầu kêu câm miệng, Lâm phụ cũng hạ mệnh lệnh, “Bắn!”
Người trên cây không hề né tránh mà trực tiếp danh rộng hai tay đón nhận mũi tên, trước khi chết còn để lại cho Kiến Nguyên Đế một câu nói:"Cẩu hoàng đế, ta ở chỗ Diêm Vương chờ ngươi tới!"
Khi giọng nói rơi xuống, người đó cũng rơi từ trên cây xuống.
Lâm phụ đi lên kiểm tra, sau đó quay lại hồi bẩm Kiến Nguyên Đế, “Hoàng Thượng, người này là tàn dư của quân phản loạn lần trước, là thủ hạ của phản tặc Sở Khâm."
Kiến Nguyên Đế trong mắt tràn đầy lửa giận, cố chịu đựng cánh tay đau đớn, tức giận nói:" Đem hắn bầm thành từng mảnh, sau đó ném cho dã thú ăn!"
“Còn những phản tặc còn lại phải thiêu sạch, trẫm không muốn lưu lại một dấu vết nào."
Sau khi nghe lời nói của lão già, lại nghe được Kiến Nguyên Đế hành quyết tàn nhẫn như vậy, làm trái tim không ít người chùng xuống.
Mầm mống nghi ngờ đã được gieo trồng, Kiến Nguyên Đế tự mình làm bậy chung quy cũng sẽ có một ngày bị phản phệ.
Vì bản thân bị thương nên Kiến Nguyên Đế giao mọi việc cho Lâm phụ giải quyết, mình thì quay về trị thương.
Những người bị thương khác cũng tìm nơi băng bó và tránh đường để Lâm phụ sắp xếp người dọn dẹp thi thể.
Lâm Hành Chi và Sở Chiêu đến gặp Chu thị và tiểu muội, cả hai người đều không bị thương, nhưng cả hai người đều đang tức giận muốn lập tức xách đao đi giết người.
Lâm Hành Chi sờ sờ đầu Lâm Uyển, nhỏ giọng nói với nàng, “Yên tâm, tam ca báo thù cho muội."
Thuốc độc mà Lâm Hành Chi chuẩn bị mấy tháng trời cuối cùng cũng đã được sử dụng vào ngày hôm nay, và nó được sử dụng trên người Kiến Nguyên Đế.
Nghe được lời này, Lâm Uyển đã cao hứng lại tò mò, “Tam ca, ca đã làm cái gì?”
Lâm Hành Chi nở một nụ cười thần bí và nói:“Đến lúc đó muội sẽ biết,” chỉ là dùng cách của người đó đối xử với người khác để sử dụng trên chính người đó.
Kiến Nguyên Đế bị trúng mỗi cánh tay một mũi tên, mũi tên sau lại có tẩm độc, nhưng sẽ không một ai nghĩ đến độc đó có quan hệ với Lâm Hành Chi.
Lâm Uyển không hỏi được nên bĩu môi làm nũng với Lâm Hành Chi, tiểu cô nương như vậy rất đáng yêu, lại là muội muội duy nhất nên suýt chút nữa là y đã thỏa hiệp.
Cuối cùng là Sở Chiêu mang y đi, Lâm Hành Chi mới nhịn xuống không nói lời nào, đương nhiên, Sở Chiêu vị ca phu này bị muội muội trừng mắt nhìn một hồi lâu.
Phản ứng của Lâm Uyển khiến Lâm Hành Chi nhớ lại vài tháng trước:"Lúc ngài đoạt ta về làm tiểu thiếp, tiểu muội của ta rất chán ghét ngài, còn mắng ngài không phải là người."
“Sau này phát hiện là ta tự nguyện, ta còn vội vàng muốn gả cho ngài, ngài đối xử với ta cũng không tồi, nên mới thay đổi ý định. Nhưng hôm nay, ngài lại đắc tội, muội ấy chính là viên ngọc được nhà ta đặt trong lòng bàn tay sủng ái, ngài không sợ muội ấy sẽ cáo trạng, phụ thân và mẫu thân ta sẽ không cho ngài thành thân với ta thì sao?"
Sở Chiêu tức giận nhéo nhéo chân y, “Kẻ lừa đảo, ta đây đều là vì ai hả.”
“Vì ai ta?” Lâm Hành Chi giả ngu, chớp mắt nhìn xung quanh, “Dù sao cũng không phải vì ta.”
Sau đó lại bị nhéo, Sở Chiêu còn trả lời lại câu không cho thành thân, nói "Nếu bọn họ không cho phép, vậy ta sẽ tới cửa cướp tân lang, đến lúc đó sẽ ôm em chạy trốn."
Lâm Hành Chi tỏ vẻ, “Vậy khẳng định ngài sẽ bị đánh.”
Lệ vương điện hạ không để bụng mà nói, “Không có việc gì, ca ca em không đánh lại ta.”
Lâm Hành Chi: “Còn có phụ thân và mẫu thân, ngài dám động tay sao?”
Lệ vương điện hạ trầm mặc, cái này thật đúng là không dám, động xong liền không có thê tử.
Hắn thở dài, lựa chọn thỏa hiệp, cũng thành công chọc cười Lâm Hành Chi.
Hai người nói chuyện, thỉnh thoảng còn đùa giỡn, hoàn toàn khác với phản ứng của mọi người xung quanh, mặc dù rất nhiều người đang thắc mắc tại sao Lâm Hành Chi và Lệ Vương lại đột nhiên thân cận như vậy, nhưng cũng không ai dám hỏi. Bây giờ mọi chuyện rốt cuộc cũng đã khác.
Mà hai người bọn họ đang đi tới thì đụng phải Tề Vương, Tề Vương đứng trước mặt Lâm Hành Chi nói:"Lâm đại nhân, bổn vương có thể nói chuyện riêng với ngươi mấy câu được không?"
Lâm Hành Chi dưới ý thức nhìn xem phản ứng của Sở Chiêu, hành động này khiến Tề Vương cau mày, Sở Chiêu ảnh hưởng quá lớn đến Lâm Hành Chi, sẽ gây bất lợi cho kế hoạch của hắn ta.
Sở Chiêu lạnh mặt chăm chú nhìn Tề Vương một lát, mới gật đầu với Lâm Hành Chi, “Đi đi, không được đi xa.”
Một câu dặn dò rất đơn giản nhưng Tề Vương nghe được ủy hiếp trong đó, lại không dám nói gì, vì Sở Chiêu mà ra tay thì có thể chết ngay lập tức, hắn ta không thể trêu vào.
Sau khi dịch sang bên cạnh khoảng mười bước, Lâm Hành Chi trực tiếp yêu cầu Tề Vương giải thích mục đích đến, Tề Vương biết cơ hội của mình không nhiều lắm, không khách khí nói thẳng:"Bốn Vương muốn ngươi làm thuyết khách, làm cho đại tướng quân đồng ý gả Lâm tiểu thư làm Vương phi của bổn vương."
“Ngươi yên tâm, bổn vương có thể bảo đảm với người Lâm gia, nhất định sẽ đối xử tử tế nàng, hơn nữa chỉ cưới một mình nàng.”
So với Thái Tử cùng Sở Khâm, còn có Ninh Vương cả ngày ở thanh lâu, Tề Vương đích xác coi như giữ mình trong sạch, chỉ tiếc, không phải thứ tốt lành gì.
Lâm Hành Chi không trả lời câu hỏi của Tề Vương, ngược lại lộ ra vẻ mặt tò mò, “Người nhà chúng ta đều đang ở Nam Uyển, sao Tề Vương điện hạ lại tới tìm ta?"
Vấn đề này, Tề Vương có chút do dự, không biết có nên nói thật hay không.
"Là bởi vì ta là người duy nhất trong Lâm gia không biết võ công, nên không thể đánh cái đầu chó của ngươi khi ngươi nói muốn lấy muội muội của ta, phải không?"
Trước khi Tề Vương có thể tiêu hóa, Lâm Hành Chi đã đưa ra đáp án.
Tề Vương nhạy bén phát hiện ra Lâm Hành Chi không vui, há mồm phủ nhận, “Không có, bổn vương không phải có ý này……”
Lâm Hành Chi lắc đầu, “Không quan trọng, ta nói cho ngươi một chuyện, ngươi có thể có dã tâm, nhưng ngươi không nên đánh chủ ý lên người muội muội ta."
“Tề Vương điện hạ đi đến hiện giờ không dễ dàng, hy vọng ngươi cẩn thận lựa chọn, đừng để kết quả cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, như vậy sẽ rất khó chịu.”
Lâm Hành Chi không cho mặt mũi, trực tiếp nói những lời đó, cũng thành công làm Tề Vương lạnh mặt, nói: “Bổn vương cho rằng, tướng quân phủ cùng bổn vương hợp tác mới là có lợi nhất, ngươi có tin hay không, chờ trở về kinh, vị kia sẽ xuống tay với Lâm gia các ngươi."
Lâm Hành Chi gật đầu, “Đương nhiên là tin, rốt cuộc một nhà các ngươi tính tình như thế nào, mọi người đều biết, nhưng từ việc ngươi đến tìm ta để làm thuyết khách có thể nhìn ra, phụ tử các ngươi đều đến cầu xin Lâm gia ta."
Những lời này thực sự rất cuồng vọng, nhưng Tề Vương lại không có cách nào để phản bác, nếu không phải như thế, gã cũng sẽ không tìm mọi cách để mượn sức Lâm gia.
Bất quá…… Tề Vương nhếch môi cười một cái, “Trạng Nguyên lang, ngươi đọc sách nhiều như vậy, nên rõ ràng từ xưa đến nay kết cục của công cao chấn chủ là cái gì, dưới hoàng quyền muốn huỷ diệt một cái gia tộc, bất quá cũng chỉ là một câu nói thôi, huống chi là một tiểu cô nương, các ngươi không đáp ứng, nàng có thể thoát được sao?”
Ánh mắt Lâm Hành Chi tối sầm, sắc bén nhìn Tề Vương:"Vậy ngươi thử xem!"
“Nếu ngươi dám động một sợi tóc trên đầu muội ấy, bổn vương sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn."
Sở Chiêu không biết khi nào đứng sau lưng Lâm Hành Chi, thay y nói thêm câu đó với Tề Vương:"Ngươi có thể chết nơi này hoặc là ở kinh thành, do ngươi lựa chọn, bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi."
Sở Chiêu vừa nói xong, vài ám vệ từ trên trời giáng xuống, vây quanh Tề Vương, sắc mặt mỗi người đều vô cảm, ánh mắt như nhìn một người chết, chỉ cần Sở Chiêu ra lệnh, bọn họ sẽ lấy đầu Tề Vương ngay lập tức.
Tề Vương trong lòng phát run, tim đập nhanh, hắn ta đang khẩn trương, bởi vì hắn đã biết một ít việc, tỷ như nguyên nhân vì sao Sở Khâm lại rơi xuống kết cục như vậy..
Đều là vì người này, bởi vì Sở Chiêu nhúng tay.
Trước đây hắn ta không hiểu Thái tử và Hoàng hậu vì cái gì mà sợ hãi Sở Chiêu, nhưng bây giờ hắn ta đã hiểu được người này chỉ là không tranh không đoạt, nhưng việc hắn làm từ trước đến nay đều dễ như trở bàn tay.
Tề Vương không dám đánh cược, ít nhất không dám đánh cược trước mặt Sở Chiêu, hắn ta nắm chặt nắm tay chậm rãi cúi thấp đầu xuống, “Ta đáp ứng, bảo đảm sẽ không đánh chủ ý lên Lâm cô nương.”
Không ai có thể nhìn ra trong mắt hắn ta có rất nhiều hận ý, thù hôm nay hắn ta sẽ nhớ kỹ, nhất định phải trả lại cho Sở Chiêu!
Lâm phụ phản ứng cực nhanh, một bên rút bội kiếm ngăn mũi tên, một bên che chở nữ nhi rút lui.
Hoàn toàn không để ý tới Kiến Nguyên Đế nôn nóng kêu hộ giá.
Mơ ước nữ nhi nhà ông, Sắc Quỷ, tốt nhất là bị vạn tiễn xuyên tâm chết luôn.
Lâm phụ nói với Lâm Uyển, “Đi tìm mẫu thân con, ở lại với bà ấy. Đừng đi đâu cả, phụ thân đi xem biểu ca con."
Người Lâm gia trừ bỏ Lâm Hành Chi đều biết võ công, có thể tự bảo vệ mình không thành vấn đề, mà Lâm Hành Chi bên người có hộ vệ, Lệ Vương lại che chở như bảo bối, sẽ không xảy ra việc gì.
Ngược lại, thân thích trong nhà lại có một người cần phải có người giúp chặn tên, Lâm phụ đã nghe được tiếng Từ Văn Ngạn quát quát kêu cứu mạng.
Trận mưa tên này ập đến đột ngột, còn liên tiếp không ngừng, đánh đến ở đây không ai trở tay kịp, hơn nữa không ai tổ chức phản công kịp thời, trong chốc lát hoàn toàn bị động, rất nhiều người không có võ bị tương, còn có người ngay lập tức mất mạng.
Thống lĩnh Kim Vũ Vệ thủ bên người Kiến Nguyên Đế cùng Trần hoàng hậu, nên chỉ có thể điều động người lại đây hộ giá, căn bản không rảnh lo mặt khác.
Trong này cũng có võ tướng nhưng không có khả năng tùy ý điều binh, thứ hai là ai cũng có chủ trương riêng, không ai muốn mất đầu.
Tề Vương bên này, mới vừa bị xử lý, lại bởi vì Kiến Nguyên Đế cướp nữ nhân của hắn ta, nên cũng không muốn quản, dù sao ân cứu mạng cũng không quan trọng, mắc gì phải cứu.
Hắn ta thậm chí hy vọng Kiến Nguyên Đế trực tiếp chết ở nơi này, nếu giết được luôn Thái tử thì vừa lúc hắn ta lên ngôi.
Mà Thái Tử, ốc còn không mang nổi mình ốc, toàn dựa vào người xung quanh che chở, nào còn suy nghĩ chỉ huy người ta phản kích.
Khung cảnh hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Mưa tên vừa kết thúc, những tiếng hét giết chóc nối tiếp nhau vang lên, Kiến Nguyên Đế nhìn đám đông dày đặc trước mắt, hai chân run rẩy vì sợ hãi, cánh tay còn trúng một mũi tên, đau đến toát mồ hôi lạnh, Kiến Nguyên Đế là thật sự sợ bỏ mạng tại đây.
Ông ta liếc nhìn Lâm phụ, trong lòng phẫn nộ bất mãn, rống lớn nói: “Đại tướng quân, ngươi tính mặc kệ trẫm như vậy sao?”
Lâm phụ không chỉ không để ý, còn không thèm quay đầu lại, chỉ giả vờ không nghe thấy.
Kiến Nguyên Đế tức giận đến nghiến răng nghiến lợi,"Lâm Tĩnh Chu, trẫm mệnh lệnh ngươi, lập tức chỉ huy người phản kích nếu dám kháng chỉ, lập tức tru di cửu tộc."
Lâm phụ lần này quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kiến Nguyên Đế, “Vậy nếu muốn tru di cửu tộc thần thì hoàng thượng cũng phải sống, bằng không cũng không cần Hoàng Thượng hạ lệnh.”
“Ngươi!” Kiến Nguyên Đế khó thở, lồng ngực phập phồng, đôi mắt đỏ ngầu.
Ông đang định mắng Lâm Tĩnh Chu lớn mật, thì một cung nữ đã đến bên cạnh ông nói:"Hoàng thượng, xin hãy hứa không để Lâm tiểu thư vào cung nữa. Lâm tướng quân chỉ có một nữ nhi."
Kiến Nguyên Đế nhận ra cung nữ này là ai, lần trước mật thám của phía phản quân giấu ở trong cung muốn ám sát ông ta, khi đó chính cung nữ này là người giải quyết.
Sau đó ông ta còn muốn điều người về bên mình nhưng Hoàng hậu không đồng ý nên Kiến Nguyên Đế đã để yên chuyện đó.
Không nghĩ tới hôm nay lại là nàng tới hiến kế.
Kiến Nguyên Đế còn có chút do dự, kết quả liền nghe được phía trước truyền đến tiếng kêu thảm thiết, thích khách đã giết tới.
“Hoàng Thượng, nhanh lên!” Cung nữ lại lần nữa thúc giục.
Kiến Nguyên Đế không cam lòng mà cắn răng một cái, thỏa hiệp, “Đại tướng quân, trẫm hứa sẽ không để nữ nhi của ngươi vào cung, cũng sẽ không bao giờ can thiệp vào hôn sự của nàng. Thỉnh đại tướng quân lập tức an bài người tiêu diệt thích khách!"
Sở Chiêu đang ôm Lâm Hành Chi trên cây xem kịch, cười nhạo một tiếng, mắng:"Con heo ngu ngốc."
Lâm Hành Chi nghiêng đầu nhìn hắn, cảm thấy vị chủ tử này miệng mồm thật độc ác, mấy câu hắn mắng Kiến Nguyên Đế mà để ông ta nghe được chắc có lẽ tức giận đến thăng thiên.
Phía dưới, Lâm phụ, người nhận được lời hứa, tiếp quản Kim Vũ Vệ cùng hộ vệ của các nhà, tuy rằng mất đi cơ hội nhưng ông cùng mấy mãnh tướng nhanh chóng bắt đầu xoay chuyển tình thế.
Lần này tới chỉ có mấy trăm người, trông giống như tàn dư của quân phản loạn lần trước, nhưng không hung mãnh như vậy, toàn dựa vào đánh bất ngờ và nội chiến bên trong để giết vào.
Một lúc sau, thích khác đã gần như bị tiêu diệt, Lâm phụ còn bắt sống được mấy tên, nhưng lại không bắt được người nói chuyện lúc ban đầu.
Đó là giọng nói của một lão già, mà người chết đều là nam tử.
Lâm phụ hạ lệnh, “Lục soát, không được bỏ sót chỗ nào!"
“Lâm Tu, Lâm Kỳ, hai huynh đệ các con dẫn người đi xem những thích khách này như thế nào tránh được thị vệ đi vào."
Đến một cách lặng lẽ không một tiếng động, nếu những thủ vệ ở phía trước không bị giết hết, thì bên trong còn có người.
Tiếp theo Lâm phụ đi kiểm tra những người bị thương, Kiến Nguyên Đế bên kia bắt đầu gọi thái y đến rút mũi tên.
Thái y mới đến gần, một mũi tên đột nhiên từ nơi xa phóng tới, Kiến Nguyên Đế theo bản năng bắt lấy thái y chắn mũi tên, thái y sợ hãi đến mức cao giọng kêu thảm thiết, nhưng mũi tên lại bắn trúng ngay cánh tay Kiến Nguyên Đế.
Giọng nói đó lại vang lên:"Chư vị có thể mở to con mắt ra nhìn cho kỹ. Đây là vị hoàng đế mà các ngươi nguyện trung thành, là một hạng người đê tiện vô sỉ. Năm đó Văn phi nương nương chính là bị hắn hại chết như vậy!"
Nghe được thanh âm, Lâm phụ liền xác định được vị trí của người đó, lập tức cho người kéo cung ngắm chuẩn.
Đối phương tự nhiên thấy được động tác của Lâm phụ, cười nói, “Lâm đại tướng quân, đừng có gấp, ta hôm nay nếu dám đến, thì đã không nghĩ đến việc sống sót rời đi."
“Nữ nhi của Lâm đại tướng quân hẳn là chỉ mới mười bốn tuổi đi, độ tuổi như hoa như ngọc, dung mạo xinh đẹp, đáng tiếc bị một lão sắc quỷ nhắm tới. Lâm đại tướng quân, ngươi chảy mồ hôi và máu để bảo vệ giang sơn cho hắn, mà hắn lại muốn ngủ với nữ nhi của ngươi, ngươi nói xem ngươi làm vậy là vì cái gì?"
“Câm miệng! Câm miệng cho trẫm! Lâm Tĩnh Chu giết hắn, trẫm mệnh lệnh ngươi lập tức giết hắn!”
Kiến Nguyên Đế vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, sợ Lâm Tĩnh Chu sẽ nghe những lời châm ngòi của tên đó, ngay lập tức tạo phản.
Giờ phút này không phải ở hoàng cung, người có thể che chở cho ông ta không nhiều, hơn nữa ông ta vừa mới làm nguội lạnh lòng người, Kiến Nguyên Đế thực sự rất sợ hãi.
“Cẩu hoàng đế đừng nóng vội, ta sẽ chết, ngươi cũng sẽ, ta liền ở dưới chờ ngươi, ta dù có thành quỷ cũng tuyệt đối không tha cho ngươi tên ác tặc!”
“Đúng rồi, còn có chư vị đại nhân, các ngươi có thể cùng ngẫm lại, qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ, tính toán xem khi nào tên cẩu hoàng đế này sẽ diệt trừ các ngươi."
Kiến Nguyên Đế lại bắt đầu kêu câm miệng, Lâm phụ cũng hạ mệnh lệnh, “Bắn!”
Người trên cây không hề né tránh mà trực tiếp danh rộng hai tay đón nhận mũi tên, trước khi chết còn để lại cho Kiến Nguyên Đế một câu nói:"Cẩu hoàng đế, ta ở chỗ Diêm Vương chờ ngươi tới!"
Khi giọng nói rơi xuống, người đó cũng rơi từ trên cây xuống.
Lâm phụ đi lên kiểm tra, sau đó quay lại hồi bẩm Kiến Nguyên Đế, “Hoàng Thượng, người này là tàn dư của quân phản loạn lần trước, là thủ hạ của phản tặc Sở Khâm."
Kiến Nguyên Đế trong mắt tràn đầy lửa giận, cố chịu đựng cánh tay đau đớn, tức giận nói:" Đem hắn bầm thành từng mảnh, sau đó ném cho dã thú ăn!"
“Còn những phản tặc còn lại phải thiêu sạch, trẫm không muốn lưu lại một dấu vết nào."
Sau khi nghe lời nói của lão già, lại nghe được Kiến Nguyên Đế hành quyết tàn nhẫn như vậy, làm trái tim không ít người chùng xuống.
Mầm mống nghi ngờ đã được gieo trồng, Kiến Nguyên Đế tự mình làm bậy chung quy cũng sẽ có một ngày bị phản phệ.
Vì bản thân bị thương nên Kiến Nguyên Đế giao mọi việc cho Lâm phụ giải quyết, mình thì quay về trị thương.
Những người bị thương khác cũng tìm nơi băng bó và tránh đường để Lâm phụ sắp xếp người dọn dẹp thi thể.
Lâm Hành Chi và Sở Chiêu đến gặp Chu thị và tiểu muội, cả hai người đều không bị thương, nhưng cả hai người đều đang tức giận muốn lập tức xách đao đi giết người.
Lâm Hành Chi sờ sờ đầu Lâm Uyển, nhỏ giọng nói với nàng, “Yên tâm, tam ca báo thù cho muội."
Thuốc độc mà Lâm Hành Chi chuẩn bị mấy tháng trời cuối cùng cũng đã được sử dụng vào ngày hôm nay, và nó được sử dụng trên người Kiến Nguyên Đế.
Nghe được lời này, Lâm Uyển đã cao hứng lại tò mò, “Tam ca, ca đã làm cái gì?”
Lâm Hành Chi nở một nụ cười thần bí và nói:“Đến lúc đó muội sẽ biết,” chỉ là dùng cách của người đó đối xử với người khác để sử dụng trên chính người đó.
Kiến Nguyên Đế bị trúng mỗi cánh tay một mũi tên, mũi tên sau lại có tẩm độc, nhưng sẽ không một ai nghĩ đến độc đó có quan hệ với Lâm Hành Chi.
Lâm Uyển không hỏi được nên bĩu môi làm nũng với Lâm Hành Chi, tiểu cô nương như vậy rất đáng yêu, lại là muội muội duy nhất nên suýt chút nữa là y đã thỏa hiệp.
Cuối cùng là Sở Chiêu mang y đi, Lâm Hành Chi mới nhịn xuống không nói lời nào, đương nhiên, Sở Chiêu vị ca phu này bị muội muội trừng mắt nhìn một hồi lâu.
Phản ứng của Lâm Uyển khiến Lâm Hành Chi nhớ lại vài tháng trước:"Lúc ngài đoạt ta về làm tiểu thiếp, tiểu muội của ta rất chán ghét ngài, còn mắng ngài không phải là người."
“Sau này phát hiện là ta tự nguyện, ta còn vội vàng muốn gả cho ngài, ngài đối xử với ta cũng không tồi, nên mới thay đổi ý định. Nhưng hôm nay, ngài lại đắc tội, muội ấy chính là viên ngọc được nhà ta đặt trong lòng bàn tay sủng ái, ngài không sợ muội ấy sẽ cáo trạng, phụ thân và mẫu thân ta sẽ không cho ngài thành thân với ta thì sao?"
Sở Chiêu tức giận nhéo nhéo chân y, “Kẻ lừa đảo, ta đây đều là vì ai hả.”
“Vì ai ta?” Lâm Hành Chi giả ngu, chớp mắt nhìn xung quanh, “Dù sao cũng không phải vì ta.”
Sau đó lại bị nhéo, Sở Chiêu còn trả lời lại câu không cho thành thân, nói "Nếu bọn họ không cho phép, vậy ta sẽ tới cửa cướp tân lang, đến lúc đó sẽ ôm em chạy trốn."
Lâm Hành Chi tỏ vẻ, “Vậy khẳng định ngài sẽ bị đánh.”
Lệ vương điện hạ không để bụng mà nói, “Không có việc gì, ca ca em không đánh lại ta.”
Lâm Hành Chi: “Còn có phụ thân và mẫu thân, ngài dám động tay sao?”
Lệ vương điện hạ trầm mặc, cái này thật đúng là không dám, động xong liền không có thê tử.
Hắn thở dài, lựa chọn thỏa hiệp, cũng thành công chọc cười Lâm Hành Chi.
Hai người nói chuyện, thỉnh thoảng còn đùa giỡn, hoàn toàn khác với phản ứng của mọi người xung quanh, mặc dù rất nhiều người đang thắc mắc tại sao Lâm Hành Chi và Lệ Vương lại đột nhiên thân cận như vậy, nhưng cũng không ai dám hỏi. Bây giờ mọi chuyện rốt cuộc cũng đã khác.
Mà hai người bọn họ đang đi tới thì đụng phải Tề Vương, Tề Vương đứng trước mặt Lâm Hành Chi nói:"Lâm đại nhân, bổn vương có thể nói chuyện riêng với ngươi mấy câu được không?"
Lâm Hành Chi dưới ý thức nhìn xem phản ứng của Sở Chiêu, hành động này khiến Tề Vương cau mày, Sở Chiêu ảnh hưởng quá lớn đến Lâm Hành Chi, sẽ gây bất lợi cho kế hoạch của hắn ta.
Sở Chiêu lạnh mặt chăm chú nhìn Tề Vương một lát, mới gật đầu với Lâm Hành Chi, “Đi đi, không được đi xa.”
Một câu dặn dò rất đơn giản nhưng Tề Vương nghe được ủy hiếp trong đó, lại không dám nói gì, vì Sở Chiêu mà ra tay thì có thể chết ngay lập tức, hắn ta không thể trêu vào.
Sau khi dịch sang bên cạnh khoảng mười bước, Lâm Hành Chi trực tiếp yêu cầu Tề Vương giải thích mục đích đến, Tề Vương biết cơ hội của mình không nhiều lắm, không khách khí nói thẳng:"Bốn Vương muốn ngươi làm thuyết khách, làm cho đại tướng quân đồng ý gả Lâm tiểu thư làm Vương phi của bổn vương."
“Ngươi yên tâm, bổn vương có thể bảo đảm với người Lâm gia, nhất định sẽ đối xử tử tế nàng, hơn nữa chỉ cưới một mình nàng.”
So với Thái Tử cùng Sở Khâm, còn có Ninh Vương cả ngày ở thanh lâu, Tề Vương đích xác coi như giữ mình trong sạch, chỉ tiếc, không phải thứ tốt lành gì.
Lâm Hành Chi không trả lời câu hỏi của Tề Vương, ngược lại lộ ra vẻ mặt tò mò, “Người nhà chúng ta đều đang ở Nam Uyển, sao Tề Vương điện hạ lại tới tìm ta?"
Vấn đề này, Tề Vương có chút do dự, không biết có nên nói thật hay không.
"Là bởi vì ta là người duy nhất trong Lâm gia không biết võ công, nên không thể đánh cái đầu chó của ngươi khi ngươi nói muốn lấy muội muội của ta, phải không?"
Trước khi Tề Vương có thể tiêu hóa, Lâm Hành Chi đã đưa ra đáp án.
Tề Vương nhạy bén phát hiện ra Lâm Hành Chi không vui, há mồm phủ nhận, “Không có, bổn vương không phải có ý này……”
Lâm Hành Chi lắc đầu, “Không quan trọng, ta nói cho ngươi một chuyện, ngươi có thể có dã tâm, nhưng ngươi không nên đánh chủ ý lên người muội muội ta."
“Tề Vương điện hạ đi đến hiện giờ không dễ dàng, hy vọng ngươi cẩn thận lựa chọn, đừng để kết quả cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, như vậy sẽ rất khó chịu.”
Lâm Hành Chi không cho mặt mũi, trực tiếp nói những lời đó, cũng thành công làm Tề Vương lạnh mặt, nói: “Bổn vương cho rằng, tướng quân phủ cùng bổn vương hợp tác mới là có lợi nhất, ngươi có tin hay không, chờ trở về kinh, vị kia sẽ xuống tay với Lâm gia các ngươi."
Lâm Hành Chi gật đầu, “Đương nhiên là tin, rốt cuộc một nhà các ngươi tính tình như thế nào, mọi người đều biết, nhưng từ việc ngươi đến tìm ta để làm thuyết khách có thể nhìn ra, phụ tử các ngươi đều đến cầu xin Lâm gia ta."
Những lời này thực sự rất cuồng vọng, nhưng Tề Vương lại không có cách nào để phản bác, nếu không phải như thế, gã cũng sẽ không tìm mọi cách để mượn sức Lâm gia.
Bất quá…… Tề Vương nhếch môi cười một cái, “Trạng Nguyên lang, ngươi đọc sách nhiều như vậy, nên rõ ràng từ xưa đến nay kết cục của công cao chấn chủ là cái gì, dưới hoàng quyền muốn huỷ diệt một cái gia tộc, bất quá cũng chỉ là một câu nói thôi, huống chi là một tiểu cô nương, các ngươi không đáp ứng, nàng có thể thoát được sao?”
Ánh mắt Lâm Hành Chi tối sầm, sắc bén nhìn Tề Vương:"Vậy ngươi thử xem!"
“Nếu ngươi dám động một sợi tóc trên đầu muội ấy, bổn vương sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn."
Sở Chiêu không biết khi nào đứng sau lưng Lâm Hành Chi, thay y nói thêm câu đó với Tề Vương:"Ngươi có thể chết nơi này hoặc là ở kinh thành, do ngươi lựa chọn, bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi."
Sở Chiêu vừa nói xong, vài ám vệ từ trên trời giáng xuống, vây quanh Tề Vương, sắc mặt mỗi người đều vô cảm, ánh mắt như nhìn một người chết, chỉ cần Sở Chiêu ra lệnh, bọn họ sẽ lấy đầu Tề Vương ngay lập tức.
Tề Vương trong lòng phát run, tim đập nhanh, hắn ta đang khẩn trương, bởi vì hắn đã biết một ít việc, tỷ như nguyên nhân vì sao Sở Khâm lại rơi xuống kết cục như vậy..
Đều là vì người này, bởi vì Sở Chiêu nhúng tay.
Trước đây hắn ta không hiểu Thái tử và Hoàng hậu vì cái gì mà sợ hãi Sở Chiêu, nhưng bây giờ hắn ta đã hiểu được người này chỉ là không tranh không đoạt, nhưng việc hắn làm từ trước đến nay đều dễ như trở bàn tay.
Tề Vương không dám đánh cược, ít nhất không dám đánh cược trước mặt Sở Chiêu, hắn ta nắm chặt nắm tay chậm rãi cúi thấp đầu xuống, “Ta đáp ứng, bảo đảm sẽ không đánh chủ ý lên Lâm cô nương.”
Không ai có thể nhìn ra trong mắt hắn ta có rất nhiều hận ý, thù hôm nay hắn ta sẽ nhớ kỹ, nhất định phải trả lại cho Sở Chiêu!
/91
|