Mười lăm tháng tám, là tết trung thu, một ngày lành để đoàn tụ gia đình.
Ngày này, hoàng đế không thượng triều, không xử lý chính vụ, các đại thần cũng sẽ có một ngày nghỉ không cần phải trực.
Lâm phụ và những người khác cũng vào thành vào buổi trưa ngày hôm đó mang theo hàng trăm bá tánh quần áo tả tơi đầu bù tóc rối.
Vừa vào thành, bọn họ đã thu hút sự chú ý của bá tánh trong thành, nhiều người trong đó chống gậy gỗ rõ ràng đang tuổi sung mãn nhưng lại đi loạng choạng như những ông già năm mươi sáu mươi.
Bá tánh kinh thành đang dõi theo lại bắt đầu nghị luận sôi nổi, cảm thấy những người này quá đáng thương, không biết đã phải chịu tội gì mà bị đánh đập đến cỡ đó.
Một số người này nóng nảy trực tiếp mắng bọn buôn người không phải là con người, khi biết những tên buôn người đi ở phía sau thì ném trứng thối và lá rau thối vào người, còn có người nhặt đá ném. Những kẻ buôn người đó một lát đã bị ném vỡ đầu chảy máu.
Ném cũng không nhiều lắm, Lâm phụ mới gọi người ngăn bá tánh lại không cho ném nữa, dạy cho một bài học cũng được, nhưng không để mấy tên đó chết, người đứng sau còn chưa lộ diện.
Bá tánh tôn trọng Lâm đại tướng quân nên lùi về hai bên để lại con đường rộng ở giữa cho đoàn người phụ tử Lâm gia đi qua.
Sau khi đi qua con phố dài, Lâm phụ đệ nhi tử thứ hai mang theo người chờ ở cửa Hình bộ, ông tiến cung gặp Kiến Nguyên Đế, xin chỉ thị an trí những bá tánh này..
Mà giờ phút này trong hoàng cung cũng không có không khí lễ hội, không cần xử lý triều chính Kiến Nguyên Đế đang ở trong thư phòng xem một phong thơ, một phong thư mật do thủ lĩnh Kim Vũ Vệ đưa tới.
Trong thư viết rằng An Vương Sở Khâm nuôi dưỡng tư binh, đúc binh khí và buôn lậu than đá ở Trường Lăng, Kinh Châu. Đều là hành động của tạo phản.
Người ra, Sở Khâm đã bắt đầu điều binh về kinh thành, có thể tạo phản bất cứ lúc nào, để Kiến Nguyên Đế mau chóng chuẩn bị, tránh tạo cơ hội cho loạn thần tặc tử.
Cuối thư có ấn mộc riêng của Tề Vương, cùng với lời thề dưới trời đất lấy đầu mình làm đảm bảo của hắn nội dung trong thư đều là thật.
Một phong thơ đã xác nhận những nghi ngờ trước đó của Kiến Nguyên Đế, ông rất tức giận.
Kiến Nguyên Đế đập mạnh xuống bàn, khiến tách trà rung lên ba lần, trong mắt hiện lên vẻ u ám tàn nhẫn:"Không ngờ trẫm nhiều năm nuôi dưỡng một con sói mắt trắng!"
“Một tên hai tên, ngay từ đầu lẽ ra trẫm không nên nhân từ nương tay mà lưu lại bọn chúng.”
Lẽ ra nên giống mẫu phi của chúng nó, sớm chết hết!
Kiến Nguyên Đế nắm chặt bức thư thành một khối và lạnh lùng hỏi thống lĩnh Kim Vũ Vệ, “Người ở đâu? Tra được ở nơi nào?”
Thống lĩnh Kim Vũ Vệ nói: “Đã tìm được một ít tung tích, Tề Vương điện hạ vẫn luôn cho người âm thầm nhìn chằm chằm tư binh của An Vương, ngài mai có thể sẽ tìm ra vị trí của bọn họ ở gần kinh thành."
“Vậy nhiều phái thêm người đi tìm bên ngoài thành. Một khi phát hiện nra, ngoại trừ tên hỗn trướng kia, những tên khác đều giết bất luận tội.”
Thống lĩnh Kim Vũ Vệ cả người chấn động, vội vàng tuân lệnh.
Khi lui ra, nội thị vừa lúc tới báo Lâm đại tướng quân cầu kiến.
Nghe vậy, Kiến Nguyên Đế không thể nói là vui mừng, nhưng cũng không quá bất mãn, chỉ nhàn nhạt nói: “Để hắn vào đi.”
Nhưng mà Lâm phụ mới vào cửa, Kiến Nguyên Đế liền tiến lên đỡ Lâm phụ định quỳ xuống hành lễ, “Miễn lễ miễn lễ, đại tướng quân của trẫm đã trở lại.”
Kiến Nguyên Đế đặt tay lên cánh tay của Lâm phụ, vỗ vỗ, vẻ mặt rất kích động:" Sau mấy năm xa cách, trẫm rất nhớ tướng quân. Tĩnh Chu, ngươi ở biên quan thế nào?"
Lâm phụ, cũng chính là Lâm Tĩnh Chu mặt mang tươi cười hồi Kiến Nguyên Đế nói, “Thần ở biên quan hết thảy đều tốt, đa tạ Hoàng Thượng nhớ mong.”
“Tốt là được, có ngươi đóng giữ biên quan, trẫm mới an tâm, mấy năm nay công lao khổ lao của ngươi trẫm vẫn luôn ghi tạc trong lòng, lần này trở về là đem những bá tánh bị buôn bán cùng bọn buôn người đều mang về, Tĩnh Chu, ngươi lại lập công.”
Kiến Nguyên Đế buông cánh tay Lâm phụ ra, lùi lại vài bước, giữ tư thế hoàng đế với hai tay chắp sau lưng và nói:"Nói cho trẫm biết, lần này muốn ban thưởng gì?"
Lâm phụ cung kính mà chắp tay cúi đầu, “Đa tạ Hoàng Thượng, đây là chức trách của thần, không cần khen thưởng."
Mấy năm nay, ban thưởng đề ra vô số lần, nhưng thực tế dừng ở trên tay ông, và rơi vào tay Lâm gia cũng không được bao nhiêu.
Chính là Kiến Nguyên Đế đã quen coi ban thưởng như bố thí, thích từ trên cao nhìn xuống, nhìn người ta quỳ phục dưới chân mình để tạ ơn.
Càng là kiêng kị ai, Kiến Nguyên Đế càng thích dùng chiêu này, giống như muốn giẫm nát người mình kiêng kỵ dưới chân, khiến người này vĩnh viễn không thể xoay người.
Khi thắng trận trở về sẽ được thưởng một trăm lạng bạc, cùng một ít vải vóc hoặc là ít đồ trang sức bằng ngọc, nghe khá là buồn cười nhưng người nhận phần thưởng phải ngàn ân vạn tạ, mang ơn đội nghĩa, dù gì đó cũng là những thứ Hoàng đế coi trọng.
Làm như vậy nhiều lần, Chu thị bất mãn, kêu Lâm phụ quyết định có nên nhận ban thưởng hay không dựa trên số lượng ban thưởng của Kiến Nguyên Đế. Nếu số lớn thì ông sẽ nhận, còn số nhỏ thì sẽ trực tiếp từ chối, lười đến quỳ lại cảm tạ.
Sau đó Lâm phụ liền phát hiện, trong mấy năm nay mình đã nhận quá ít ban thưởng...
Hai người một phen mặt ngoài khách sáo, Lâm phụ liền nghiêm mặt, bắt đầu bẩm báo chuyện buôn bán bá tánh.
Kiến Nguyên Đế ngồi trở lại ghế dựa, sau khi nghe xong cũng không có nhiều phản ứng, chỉ nói: “Trong thời buổi rối loạn, trước đem mấy người đó giam vào đại lao Hình bộ. Chờ giải quyết xong chuyện khác, trẫm lại phái người hỏi chuyện tra rõ.”
Nếu không có chuyện Sở Khâm muốn tạo phản, Kiến Nguyên Đế có lẽ còn sẽ để ý tới việc này nhiều hơn một chút, nhưng hiện tại, những bá tánh này so với đối phó Sở Khâm kém xa rất nhiều, Kiến Nguyên Đế cũng không muốn phân tâm.
Lâm phụ nhíu mày, “Hoàng Thượng, những bá tánh này đều là người bị hại, bọn họ vô tội, không nên giam vào đại lao.”
Kiến Nguyên Đế hỏi lại, “Lâm khanh, vậy ngươi cảm thấy nên đưa bọn họ an trí ở nơi nào?”
Những bá tánh này thân phận bình thường, không thể ở trong nhà trọ, nhưng đồng thời lại có địa vị đặc biệt, không thể tùy tiện mặc kệ, phải có người bảo vệ sự an toàn của họ, nếu không sẽ bị giết người diệt khẩu, quả thực là một vấn đề khó khăn.
Lâm phụ suy tư nửa ngày mới mở miệng kiến nghị, “Không bằng đưa bọn họ đến nơi cư trú được xây dựng cho người tị nạn ở phía bắc, sau đó lên kế hoạch về nơi ở của bọn họ sau khi giải quyết xong?"
Kiến Nguyên Đế phẩy phẩy tay, “Vậy như Lâm khanh nói đi, Lâm khanh một đường vất vả, nên ở trong phủ tịnh dưỡng mấy ngày.” Kiến Nguyên Đế không muốn ông tới thượng triều, tham dự triều chính.
“Tuân lệnh,” Lâm phụ tự nhiên hiểu, “Thần cáo lui.”
Chờ Lâm phụ đi xa sau, nội thị bên người Kiến Nguyên Đế tỏ ra nhẹ nhõm, Kiến Nguyên Đế cầm mật thư do Tề Vương gửi đến, đầu cũng không quay lại hỏi nội thị, “Làm sao? Bị lão thất phu Lâm gia dọa sợ rồi?”
Quanh thân Lâm Tĩnh Chu cũng không có nồng đậm sát khí, hơn nữa bởi vì ông dung mạo ưa nhìn, không quá lời khi nói sau khi cởi áo giáp ra ông là một thư sinh, tuy nhiên, luôn có người sợ ông khi nói chuyện cũng không tự giác được sẽ mang vài phần thận trọng.
Nội thị vội nói: “Nô chỉ là mừng là Lâm tướng quân sau khi vào thành liền trực tiếp vào cung, còn chưa về nhà."
Điều này nhằm nhắc nhở Kiến Nguyên Đế rằng Lâm Hành Chi bị Sở Khâm nhốt trong mật thất và bị tra tấn đến trọng thương.
Kiến Nguyên Đế ánh mắt tối sầm, cùng nội thị đồng dạng ý tưởng, dù sao nếu vừa rồi Lâm Tĩnh Chu thật sự nhắc đến chuyện của nhi tử thì sẽ rất khó nói.
Kiến Nguyên Đế phân phó nội thị, “Đi Thái Y Viện, chuẩn bị một số dược liệu tốt gửi đến Lâm gia. Ngoài ra, cử một thái y đến xem vết thương thế nào."
Mặc dù Thái tử nói Lâm Hành Chi bị thương rất nặng, nhưng Kiến Nguyên Đế vẫn còn hoài nghi.
Nội thị tuân lệnh, lui ra ngoài làm việc.
Lúc này, Lâm phụ ra khỏi hoàng cung, để Hình bộ nhận những kẻ buôn người, sau đó ông cùng Lâm Kỳ đưa những bá tánh bị buôn bán đến trại tị nạn đã được xây dựng trước đó.
Trên đường, Lâm Kỳ dò hỏi Lâm phụ, “Hoàng Thượng tính khi nào cho người tra rõ việc này?”
Lâm phụ sắc mặt có chút lạnh, “Chờ sau khi chuyện An Vương tạo phản kết thúc.”
Lâm Kỳ quay đầu lại nhìn những bá tánh đi theo phía sau, trên mặt lộ rõ vẻ không vui, “Nhưng việc này có liên quan đến An Vương, phản loạn kết thúc có lợi ích gì?" Chỉ sợ những bá tánh này một chút cũng không muốn ngó đến.
Theo kế hoạch ban đầu là đẩy An Vương ra ngoài thông qua chuyện buôn bán bá tánh, than đá và sắt, đúc binh khí, lại không ngờ kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, An Vương lại tạo phản trước.
Đương nhiên, chính yếu chính là, hoàng đế đối với thái độ của bá tánh, dường như càng ngày càng không thèm để ý.
“Vi phụ sẽ vì bọn họ tranh thủ một ít bồi thường, cho bọn họ an cư lạc nghiệp ở phụ cận kinh thành, nếu muốn về quê, cũng sẽ cấp đủ lộ phí.”
Lâm phụ trước nay cũng không trông cậy vào chuyện này bị vạch trần, An Vương sẽ vì việc này trả giá bao nhiêu, bởi vì ông biết rõ Kiến Nguyên Đế là cái dạng người gì.
Lâm phụ nói: “Lúc này An Vương tạo phản, hắn chết, cũng coi như là cho những bá tánh này một lời giải thích."
Không bao giờ có bất kỳ sự công bằng nào cho người dân thường dưới sự áp bức của hoàng quyền.
Lâm Kỳ không khỏi bắt đầu nghị, hắn vì cái gì phải bảo vệ giang sơn cho một con người như vậy.
Lâm phụ hiểu rõ nhi tử của mình, liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn suy nghĩ cái gì, dùng bàn tay to lớn xoa đầu Lâm Kỳ, nói: “Chúng ta không phải vì hoàng đế mà bảo vệ giang sơn, mà là vì gia đình của những bá tánh toàn thiên hạ, để bọn họ có thể an ổn tự tại tồn tại.”
Ông không phải một trung thần, ông cũng có những nguyên tắc của riêng mình.
……
Sau khi Lâm phụ và nhị nhi tử ổn định những bá tánh xong liền trở về nhà, ở cửa lớn nhìn thấy tất cả mọi người trong Lâm gia trừ bỏ Lâm Hành Chi.
Lâm phụ mới đầu tưởng nhi tử muốn giả vờ trọng thương không tiện xuất hiện ở cửa, cũng không để ý, chờ vào cửa rồi gặp người sau.
Kết quả trở về tắm gội thay quần áo, cũng bắt đầu ăn cơm trưa, vẫn không gặp được Lâm Hành Chi, Lâm phụ nói với phu nhân nhà mình, “Có phải chúng ta thiếu một đứa con trai hay không?”
Chu thị lập tức cau mày giơ đũa lên cao, vốn định đập mạnh xuống bàn, nhưng khi đối mặt với khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng hấp dẫn khi ở độ tuổi trung niên của tướng công nhà mình, Chu thị nhẹ nhàng hạ tay, mỉm cười ôn nhu nói:"Ừ, thiếu một đứa, đi Lệ Vương phủ bồi tướng công tương lai đón trung thu rồi."
Nhóm người Lâm Tu đã lâu không nghe Chu thị nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng tế nhị như vậy, vô thức rùng mình, buông đũa xuống, sờ sờ cánh tay đang nổi da gà, thật sự không quen.
Lâm phụ thật ra tập mãi thành thói quen, dù sao Chu thị cũng luôn nói chuyện với ông như vậy.
Chẳng qua đối với hành vi của tiểu nhi tử rất bất mãn, "Còn chưa có thành thân, mà lại tích cực như vậy."
Trước đó Chu thị viết phong thư gửi cho Lâm phụ chuyện tiểu nhi tử muốn gả cho Lệ vương, Lâm phụ vẫn không trả lời, ông ích kỷ, nhi tử ông vừa thông minh có tài, lớn lên cũng tuấn tú, tính tình cũng tốt, làm gì không được, mà phải một hai gả cho một nam nhân.
Đến nỗi nói cái gì mà lưỡng tình tương duyệt, Lâm phụ không tin, suốt đường về, cái khác không để ý chứ rất để ý chuyện Lệ Vương ức hiếp nhi tử mình như thế nào, thanh danh tốt đẹp của nhi tử đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Hơn nữa đó là tứ hôn, Lâm phụ càng không thích hôn sự này.
Ngược lại, quan điểm của Chu thị về Sở Chiêu gần đây đã thay đổi rất nhiều đặc biệt là sau khi biết Lệ Vương nơi chốn bảo vệ Hành Chi, thậm chí còn trực tiếp mâu thuẫn với Kiến Nguyên Đế.
Nhi tử hạ quyết tâm phải gả cho người này, khuyên cũng không được, mặc kệ là thực sự thích hay là có mục đích khác, trước đó đều là Hành Chi theo đuổi Sở Chiêu. Nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện đã thay đổi, biến thành Lệ Vương quan tâm đến nhi tử nhà bọn họ, bảo vệ như bê con, còn mỗi ngày lén tới gặp.
Làm cha mẹ, luôn là hy vọng con cái nhà mình cuới gả cho một người biết săn sóc yêu thương.
Ít nhất ấn tượng của Chu thị đối với Sở Chiêu cho đến bây giờ không tệ lắm.
Bà ở trước mặt Lâm phụ nói với lời tốt đẹp về Sở Chiêu, sau đó câu hỏi Lâm phụ trở thành, "Vậy Lệ Vương điện hạ coi trọng nhi tử nhà ta ở chỗ nào?"
Lâm Tu cùng Lâm Kỳ yên lặng ngẩng đầu nhìn nóc nhà, sắc mặt của phụ thân họ thay đổi quá nhanh.
Chu thị suy nghĩ một lúc rồi nói, “Biết làm nũng đi,” ở trong mắt Chu thị đây là ưu điểm của Lâm Hành Chi, dù sao thì bản thân bà có lúc không thể cưỡng lại được tiểu nhi tử làm nũng.
Lâm phụ thở dài, “Ai, chú định là không thể giữ được, nếu như thế, tùy thằng bé đi.”
“ Cơ thể nhỏ bé của nó yếu đến nỗi đánh không lại một con gà. Có người bảo vệ nó là tốt rồi."
Hai khẩu cơm còn chưa ăn xong, người Lâm gia chứng kiến toàn bộ quá trình Lâm phụ tử bất mãn đến chấp nhận chuyện Lâm Hành Chi gả đi.
Tốc độ nhanh đến mức ngươi ta nói không nên lời.
Chỉ có Chu thị là không chút kinh ngạc, gắp cho Lâm phụ một đũa thức ăn, cười đến ôn nhu lại duyên dáng.
Mà Lâm Hành Chi hiển nhiên là không biết mẫu thân đã giúp y giải quyết nguy cơ, y giờ phút này đang ở Lệ Vương và đút canh cho Sở Chiêu.
Đoàn người Lâm phụ quay lại đúng trung thu, Lâm Hành Chi đã đến Lệ Vương phủ trước khi đoàn người tiến vào thành.
Trước khi chất độc trong cơ thể Sở Chiêu bắt đầu phát tác, Lâm Hành Chi liền lôi kéo hắn cùng nhau làm bánh trung thu và bánh quế hoa, chờ đến khi mặt trời càng lên cao, Sở Chiêu bắt đầu cảm thấy đau đớn.
Vẫn phải chịu đau đớn như cũ, sắc mặt Sở Chiêu tái xanh vì đau đớn, Lâm Hành Chi cũng cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình mạnh hơn trước.
Lâm Hành Chi nhìn Gia Cát Thẩm Đồng ở một bên, nhịn đau hỏi, "Thần y có nhìn ra gì không?"
Gia Cát Thẩm Đồng cùng Lâm Hành Chi đến Lệ Vương phủ, Sở Chiêu không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hắn ta, bọn họ vẫn thường xuyên liên lạc, Sở Chiêu cũng biết Vương phi nhà hắn làm gì cho hắn.
Cho nên càng muốn đem người bảo vệ dưới cánh cửa mình, không cho y chịu một chút thương tổn dù chỉ một chút.
Gia Cát Thẩm Đồng lắc lắc đầu, sắc mặt có chút khó coi, “Tình huống không ổn, độc dược tăng thêm, nếu tiếp tục như vậy, qua năm sau thân thể sẽ phế."
Lâm Hành Chi trở nên nóng nảy, vội vàng hỏi, “Vậy có biện pháp nào để khống chế không?”
Gia Cát Thẩm Đồng lấy kim châm ra, "Ta chỉ có thể phong ấn độc trước điều này có thể giảm bớt tổn thương trên cơ thể hắn mỗi lần phát tác, nhưng đây không phải là biện pháp lâu dài, một khi đến thời điểm bùng nổ, sẽ phá hủy hoàn toàn hắn, trở thành một phế nhân."
"Theo lòng dạ hẹp hòi của tên Hoàng đế kia, thái y đến hôm nay sẽ tăng thêm độc tính. Bọn họ dường như đang chuẩn bị cho cái chết của Vương gia.."
Bởi vì trong năm nay Sở Chiêu đã chọc giận ông ta rất nhiều lần.
“Bao lâu?” Sở Chiêu cắn răng, gian nan phát ra tiếng.
Gia Cát Thẩm Đồng đâm một châm vào đỉnh đầu Sở Chiêu, trả lời câu hỏi của, “Nửa năm, nếu không có thuốc giải, thần tiên cũng khó cứu.”
“Đủ rồi,” Sở Chiêu nói, hắn thật sâu nhìn Lâm Hành Chi rồi nói “Phong đi.”
Hắn không nói, Gia Cát Thẩm Đồng cũng sẽ làm như vậy, dù sao chỉ có nửa năm không có đau đớn, đau đớn cũng không nhất định là có thể sống lâu hơn, vậy tại sao phải khổ sở nhiều như vậy.
“Cũng may bản thần y mấy năm nay tìm được không ít dược liệu, nếu không ngươi muốn chết mà không đau đớn cũng khó. Đương nhiên cũng vì niệm tình ngươi có ân cứu mạng, về sau Tiết Thanh Minh ta sẽ đi dâng hương cho ngươi."
Gia Cát Thẩm Đồng một bên châm cứu cho Sở Chiêu vừa nói, sau đó bị Lâm Hành Chi trừng mắt nhìn.
Vị thiếu gia nhìn có vẻ yếu đuối này của Lâm gia, lại có ánh mắt sát thương như vậy.
Gia Cát Thẩm Đồng nhấc tay nhận thua, “Được được được, bản thần y không nói nữa, tiểu thiếu gia yên tâm. Vương gia nhà ngươi nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, ai cũng không thể sống lâu bằng hắn."
Lâm Hành Chi ôm chặt Sở Chiêu, ánh mắt kiên định nhìn hắn, “Vương gia yên tâm, ngươi sẽ không có chuyện gì.”
Nghe vậy, Gia Cát Thẩm Đồng, người vẫn đang châm cứu, trong tiềm thức rung lên, gần như quên mất vị thiếu gia này tuy có vẻ vô hại nhưng so mưu kế thì không ai bằng.
Sau khi Gia Cát Thẩm Đồng đến phủ tướng quân, việc đầu tiên làm không phải là kê đơn thuốc cho bất kỳ ai mà là chuẩn bị một loại thuốc độc theo phân phó của Lâm Hành Chi, giống hệt như loại độc mà Lệ Vương trúng.
Độc này có thể buộc vị hoàng đế chí cao vô thượng phải lấy ra cỏ lửa đỏ trăm năm trong cung.
Ngày này, hoàng đế không thượng triều, không xử lý chính vụ, các đại thần cũng sẽ có một ngày nghỉ không cần phải trực.
Lâm phụ và những người khác cũng vào thành vào buổi trưa ngày hôm đó mang theo hàng trăm bá tánh quần áo tả tơi đầu bù tóc rối.
Vừa vào thành, bọn họ đã thu hút sự chú ý của bá tánh trong thành, nhiều người trong đó chống gậy gỗ rõ ràng đang tuổi sung mãn nhưng lại đi loạng choạng như những ông già năm mươi sáu mươi.
Bá tánh kinh thành đang dõi theo lại bắt đầu nghị luận sôi nổi, cảm thấy những người này quá đáng thương, không biết đã phải chịu tội gì mà bị đánh đập đến cỡ đó.
Một số người này nóng nảy trực tiếp mắng bọn buôn người không phải là con người, khi biết những tên buôn người đi ở phía sau thì ném trứng thối và lá rau thối vào người, còn có người nhặt đá ném. Những kẻ buôn người đó một lát đã bị ném vỡ đầu chảy máu.
Ném cũng không nhiều lắm, Lâm phụ mới gọi người ngăn bá tánh lại không cho ném nữa, dạy cho một bài học cũng được, nhưng không để mấy tên đó chết, người đứng sau còn chưa lộ diện.
Bá tánh tôn trọng Lâm đại tướng quân nên lùi về hai bên để lại con đường rộng ở giữa cho đoàn người phụ tử Lâm gia đi qua.
Sau khi đi qua con phố dài, Lâm phụ đệ nhi tử thứ hai mang theo người chờ ở cửa Hình bộ, ông tiến cung gặp Kiến Nguyên Đế, xin chỉ thị an trí những bá tánh này..
Mà giờ phút này trong hoàng cung cũng không có không khí lễ hội, không cần xử lý triều chính Kiến Nguyên Đế đang ở trong thư phòng xem một phong thơ, một phong thư mật do thủ lĩnh Kim Vũ Vệ đưa tới.
Trong thư viết rằng An Vương Sở Khâm nuôi dưỡng tư binh, đúc binh khí và buôn lậu than đá ở Trường Lăng, Kinh Châu. Đều là hành động của tạo phản.
Người ra, Sở Khâm đã bắt đầu điều binh về kinh thành, có thể tạo phản bất cứ lúc nào, để Kiến Nguyên Đế mau chóng chuẩn bị, tránh tạo cơ hội cho loạn thần tặc tử.
Cuối thư có ấn mộc riêng của Tề Vương, cùng với lời thề dưới trời đất lấy đầu mình làm đảm bảo của hắn nội dung trong thư đều là thật.
Một phong thơ đã xác nhận những nghi ngờ trước đó của Kiến Nguyên Đế, ông rất tức giận.
Kiến Nguyên Đế đập mạnh xuống bàn, khiến tách trà rung lên ba lần, trong mắt hiện lên vẻ u ám tàn nhẫn:"Không ngờ trẫm nhiều năm nuôi dưỡng một con sói mắt trắng!"
“Một tên hai tên, ngay từ đầu lẽ ra trẫm không nên nhân từ nương tay mà lưu lại bọn chúng.”
Lẽ ra nên giống mẫu phi của chúng nó, sớm chết hết!
Kiến Nguyên Đế nắm chặt bức thư thành một khối và lạnh lùng hỏi thống lĩnh Kim Vũ Vệ, “Người ở đâu? Tra được ở nơi nào?”
Thống lĩnh Kim Vũ Vệ nói: “Đã tìm được một ít tung tích, Tề Vương điện hạ vẫn luôn cho người âm thầm nhìn chằm chằm tư binh của An Vương, ngài mai có thể sẽ tìm ra vị trí của bọn họ ở gần kinh thành."
“Vậy nhiều phái thêm người đi tìm bên ngoài thành. Một khi phát hiện nra, ngoại trừ tên hỗn trướng kia, những tên khác đều giết bất luận tội.”
Thống lĩnh Kim Vũ Vệ cả người chấn động, vội vàng tuân lệnh.
Khi lui ra, nội thị vừa lúc tới báo Lâm đại tướng quân cầu kiến.
Nghe vậy, Kiến Nguyên Đế không thể nói là vui mừng, nhưng cũng không quá bất mãn, chỉ nhàn nhạt nói: “Để hắn vào đi.”
Nhưng mà Lâm phụ mới vào cửa, Kiến Nguyên Đế liền tiến lên đỡ Lâm phụ định quỳ xuống hành lễ, “Miễn lễ miễn lễ, đại tướng quân của trẫm đã trở lại.”
Kiến Nguyên Đế đặt tay lên cánh tay của Lâm phụ, vỗ vỗ, vẻ mặt rất kích động:" Sau mấy năm xa cách, trẫm rất nhớ tướng quân. Tĩnh Chu, ngươi ở biên quan thế nào?"
Lâm phụ, cũng chính là Lâm Tĩnh Chu mặt mang tươi cười hồi Kiến Nguyên Đế nói, “Thần ở biên quan hết thảy đều tốt, đa tạ Hoàng Thượng nhớ mong.”
“Tốt là được, có ngươi đóng giữ biên quan, trẫm mới an tâm, mấy năm nay công lao khổ lao của ngươi trẫm vẫn luôn ghi tạc trong lòng, lần này trở về là đem những bá tánh bị buôn bán cùng bọn buôn người đều mang về, Tĩnh Chu, ngươi lại lập công.”
Kiến Nguyên Đế buông cánh tay Lâm phụ ra, lùi lại vài bước, giữ tư thế hoàng đế với hai tay chắp sau lưng và nói:"Nói cho trẫm biết, lần này muốn ban thưởng gì?"
Lâm phụ cung kính mà chắp tay cúi đầu, “Đa tạ Hoàng Thượng, đây là chức trách của thần, không cần khen thưởng."
Mấy năm nay, ban thưởng đề ra vô số lần, nhưng thực tế dừng ở trên tay ông, và rơi vào tay Lâm gia cũng không được bao nhiêu.
Chính là Kiến Nguyên Đế đã quen coi ban thưởng như bố thí, thích từ trên cao nhìn xuống, nhìn người ta quỳ phục dưới chân mình để tạ ơn.
Càng là kiêng kị ai, Kiến Nguyên Đế càng thích dùng chiêu này, giống như muốn giẫm nát người mình kiêng kỵ dưới chân, khiến người này vĩnh viễn không thể xoay người.
Khi thắng trận trở về sẽ được thưởng một trăm lạng bạc, cùng một ít vải vóc hoặc là ít đồ trang sức bằng ngọc, nghe khá là buồn cười nhưng người nhận phần thưởng phải ngàn ân vạn tạ, mang ơn đội nghĩa, dù gì đó cũng là những thứ Hoàng đế coi trọng.
Làm như vậy nhiều lần, Chu thị bất mãn, kêu Lâm phụ quyết định có nên nhận ban thưởng hay không dựa trên số lượng ban thưởng của Kiến Nguyên Đế. Nếu số lớn thì ông sẽ nhận, còn số nhỏ thì sẽ trực tiếp từ chối, lười đến quỳ lại cảm tạ.
Sau đó Lâm phụ liền phát hiện, trong mấy năm nay mình đã nhận quá ít ban thưởng...
Hai người một phen mặt ngoài khách sáo, Lâm phụ liền nghiêm mặt, bắt đầu bẩm báo chuyện buôn bán bá tánh.
Kiến Nguyên Đế ngồi trở lại ghế dựa, sau khi nghe xong cũng không có nhiều phản ứng, chỉ nói: “Trong thời buổi rối loạn, trước đem mấy người đó giam vào đại lao Hình bộ. Chờ giải quyết xong chuyện khác, trẫm lại phái người hỏi chuyện tra rõ.”
Nếu không có chuyện Sở Khâm muốn tạo phản, Kiến Nguyên Đế có lẽ còn sẽ để ý tới việc này nhiều hơn một chút, nhưng hiện tại, những bá tánh này so với đối phó Sở Khâm kém xa rất nhiều, Kiến Nguyên Đế cũng không muốn phân tâm.
Lâm phụ nhíu mày, “Hoàng Thượng, những bá tánh này đều là người bị hại, bọn họ vô tội, không nên giam vào đại lao.”
Kiến Nguyên Đế hỏi lại, “Lâm khanh, vậy ngươi cảm thấy nên đưa bọn họ an trí ở nơi nào?”
Những bá tánh này thân phận bình thường, không thể ở trong nhà trọ, nhưng đồng thời lại có địa vị đặc biệt, không thể tùy tiện mặc kệ, phải có người bảo vệ sự an toàn của họ, nếu không sẽ bị giết người diệt khẩu, quả thực là một vấn đề khó khăn.
Lâm phụ suy tư nửa ngày mới mở miệng kiến nghị, “Không bằng đưa bọn họ đến nơi cư trú được xây dựng cho người tị nạn ở phía bắc, sau đó lên kế hoạch về nơi ở của bọn họ sau khi giải quyết xong?"
Kiến Nguyên Đế phẩy phẩy tay, “Vậy như Lâm khanh nói đi, Lâm khanh một đường vất vả, nên ở trong phủ tịnh dưỡng mấy ngày.” Kiến Nguyên Đế không muốn ông tới thượng triều, tham dự triều chính.
“Tuân lệnh,” Lâm phụ tự nhiên hiểu, “Thần cáo lui.”
Chờ Lâm phụ đi xa sau, nội thị bên người Kiến Nguyên Đế tỏ ra nhẹ nhõm, Kiến Nguyên Đế cầm mật thư do Tề Vương gửi đến, đầu cũng không quay lại hỏi nội thị, “Làm sao? Bị lão thất phu Lâm gia dọa sợ rồi?”
Quanh thân Lâm Tĩnh Chu cũng không có nồng đậm sát khí, hơn nữa bởi vì ông dung mạo ưa nhìn, không quá lời khi nói sau khi cởi áo giáp ra ông là một thư sinh, tuy nhiên, luôn có người sợ ông khi nói chuyện cũng không tự giác được sẽ mang vài phần thận trọng.
Nội thị vội nói: “Nô chỉ là mừng là Lâm tướng quân sau khi vào thành liền trực tiếp vào cung, còn chưa về nhà."
Điều này nhằm nhắc nhở Kiến Nguyên Đế rằng Lâm Hành Chi bị Sở Khâm nhốt trong mật thất và bị tra tấn đến trọng thương.
Kiến Nguyên Đế ánh mắt tối sầm, cùng nội thị đồng dạng ý tưởng, dù sao nếu vừa rồi Lâm Tĩnh Chu thật sự nhắc đến chuyện của nhi tử thì sẽ rất khó nói.
Kiến Nguyên Đế phân phó nội thị, “Đi Thái Y Viện, chuẩn bị một số dược liệu tốt gửi đến Lâm gia. Ngoài ra, cử một thái y đến xem vết thương thế nào."
Mặc dù Thái tử nói Lâm Hành Chi bị thương rất nặng, nhưng Kiến Nguyên Đế vẫn còn hoài nghi.
Nội thị tuân lệnh, lui ra ngoài làm việc.
Lúc này, Lâm phụ ra khỏi hoàng cung, để Hình bộ nhận những kẻ buôn người, sau đó ông cùng Lâm Kỳ đưa những bá tánh bị buôn bán đến trại tị nạn đã được xây dựng trước đó.
Trên đường, Lâm Kỳ dò hỏi Lâm phụ, “Hoàng Thượng tính khi nào cho người tra rõ việc này?”
Lâm phụ sắc mặt có chút lạnh, “Chờ sau khi chuyện An Vương tạo phản kết thúc.”
Lâm Kỳ quay đầu lại nhìn những bá tánh đi theo phía sau, trên mặt lộ rõ vẻ không vui, “Nhưng việc này có liên quan đến An Vương, phản loạn kết thúc có lợi ích gì?" Chỉ sợ những bá tánh này một chút cũng không muốn ngó đến.
Theo kế hoạch ban đầu là đẩy An Vương ra ngoài thông qua chuyện buôn bán bá tánh, than đá và sắt, đúc binh khí, lại không ngờ kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, An Vương lại tạo phản trước.
Đương nhiên, chính yếu chính là, hoàng đế đối với thái độ của bá tánh, dường như càng ngày càng không thèm để ý.
“Vi phụ sẽ vì bọn họ tranh thủ một ít bồi thường, cho bọn họ an cư lạc nghiệp ở phụ cận kinh thành, nếu muốn về quê, cũng sẽ cấp đủ lộ phí.”
Lâm phụ trước nay cũng không trông cậy vào chuyện này bị vạch trần, An Vương sẽ vì việc này trả giá bao nhiêu, bởi vì ông biết rõ Kiến Nguyên Đế là cái dạng người gì.
Lâm phụ nói: “Lúc này An Vương tạo phản, hắn chết, cũng coi như là cho những bá tánh này một lời giải thích."
Không bao giờ có bất kỳ sự công bằng nào cho người dân thường dưới sự áp bức của hoàng quyền.
Lâm Kỳ không khỏi bắt đầu nghị, hắn vì cái gì phải bảo vệ giang sơn cho một con người như vậy.
Lâm phụ hiểu rõ nhi tử của mình, liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn suy nghĩ cái gì, dùng bàn tay to lớn xoa đầu Lâm Kỳ, nói: “Chúng ta không phải vì hoàng đế mà bảo vệ giang sơn, mà là vì gia đình của những bá tánh toàn thiên hạ, để bọn họ có thể an ổn tự tại tồn tại.”
Ông không phải một trung thần, ông cũng có những nguyên tắc của riêng mình.
……
Sau khi Lâm phụ và nhị nhi tử ổn định những bá tánh xong liền trở về nhà, ở cửa lớn nhìn thấy tất cả mọi người trong Lâm gia trừ bỏ Lâm Hành Chi.
Lâm phụ mới đầu tưởng nhi tử muốn giả vờ trọng thương không tiện xuất hiện ở cửa, cũng không để ý, chờ vào cửa rồi gặp người sau.
Kết quả trở về tắm gội thay quần áo, cũng bắt đầu ăn cơm trưa, vẫn không gặp được Lâm Hành Chi, Lâm phụ nói với phu nhân nhà mình, “Có phải chúng ta thiếu một đứa con trai hay không?”
Chu thị lập tức cau mày giơ đũa lên cao, vốn định đập mạnh xuống bàn, nhưng khi đối mặt với khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng hấp dẫn khi ở độ tuổi trung niên của tướng công nhà mình, Chu thị nhẹ nhàng hạ tay, mỉm cười ôn nhu nói:"Ừ, thiếu một đứa, đi Lệ Vương phủ bồi tướng công tương lai đón trung thu rồi."
Nhóm người Lâm Tu đã lâu không nghe Chu thị nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng tế nhị như vậy, vô thức rùng mình, buông đũa xuống, sờ sờ cánh tay đang nổi da gà, thật sự không quen.
Lâm phụ thật ra tập mãi thành thói quen, dù sao Chu thị cũng luôn nói chuyện với ông như vậy.
Chẳng qua đối với hành vi của tiểu nhi tử rất bất mãn, "Còn chưa có thành thân, mà lại tích cực như vậy."
Trước đó Chu thị viết phong thư gửi cho Lâm phụ chuyện tiểu nhi tử muốn gả cho Lệ vương, Lâm phụ vẫn không trả lời, ông ích kỷ, nhi tử ông vừa thông minh có tài, lớn lên cũng tuấn tú, tính tình cũng tốt, làm gì không được, mà phải một hai gả cho một nam nhân.
Đến nỗi nói cái gì mà lưỡng tình tương duyệt, Lâm phụ không tin, suốt đường về, cái khác không để ý chứ rất để ý chuyện Lệ Vương ức hiếp nhi tử mình như thế nào, thanh danh tốt đẹp của nhi tử đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Hơn nữa đó là tứ hôn, Lâm phụ càng không thích hôn sự này.
Ngược lại, quan điểm của Chu thị về Sở Chiêu gần đây đã thay đổi rất nhiều đặc biệt là sau khi biết Lệ Vương nơi chốn bảo vệ Hành Chi, thậm chí còn trực tiếp mâu thuẫn với Kiến Nguyên Đế.
Nhi tử hạ quyết tâm phải gả cho người này, khuyên cũng không được, mặc kệ là thực sự thích hay là có mục đích khác, trước đó đều là Hành Chi theo đuổi Sở Chiêu. Nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện đã thay đổi, biến thành Lệ Vương quan tâm đến nhi tử nhà bọn họ, bảo vệ như bê con, còn mỗi ngày lén tới gặp.
Làm cha mẹ, luôn là hy vọng con cái nhà mình cuới gả cho một người biết săn sóc yêu thương.
Ít nhất ấn tượng của Chu thị đối với Sở Chiêu cho đến bây giờ không tệ lắm.
Bà ở trước mặt Lâm phụ nói với lời tốt đẹp về Sở Chiêu, sau đó câu hỏi Lâm phụ trở thành, "Vậy Lệ Vương điện hạ coi trọng nhi tử nhà ta ở chỗ nào?"
Lâm Tu cùng Lâm Kỳ yên lặng ngẩng đầu nhìn nóc nhà, sắc mặt của phụ thân họ thay đổi quá nhanh.
Chu thị suy nghĩ một lúc rồi nói, “Biết làm nũng đi,” ở trong mắt Chu thị đây là ưu điểm của Lâm Hành Chi, dù sao thì bản thân bà có lúc không thể cưỡng lại được tiểu nhi tử làm nũng.
Lâm phụ thở dài, “Ai, chú định là không thể giữ được, nếu như thế, tùy thằng bé đi.”
“ Cơ thể nhỏ bé của nó yếu đến nỗi đánh không lại một con gà. Có người bảo vệ nó là tốt rồi."
Hai khẩu cơm còn chưa ăn xong, người Lâm gia chứng kiến toàn bộ quá trình Lâm phụ tử bất mãn đến chấp nhận chuyện Lâm Hành Chi gả đi.
Tốc độ nhanh đến mức ngươi ta nói không nên lời.
Chỉ có Chu thị là không chút kinh ngạc, gắp cho Lâm phụ một đũa thức ăn, cười đến ôn nhu lại duyên dáng.
Mà Lâm Hành Chi hiển nhiên là không biết mẫu thân đã giúp y giải quyết nguy cơ, y giờ phút này đang ở Lệ Vương và đút canh cho Sở Chiêu.
Đoàn người Lâm phụ quay lại đúng trung thu, Lâm Hành Chi đã đến Lệ Vương phủ trước khi đoàn người tiến vào thành.
Trước khi chất độc trong cơ thể Sở Chiêu bắt đầu phát tác, Lâm Hành Chi liền lôi kéo hắn cùng nhau làm bánh trung thu và bánh quế hoa, chờ đến khi mặt trời càng lên cao, Sở Chiêu bắt đầu cảm thấy đau đớn.
Vẫn phải chịu đau đớn như cũ, sắc mặt Sở Chiêu tái xanh vì đau đớn, Lâm Hành Chi cũng cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình mạnh hơn trước.
Lâm Hành Chi nhìn Gia Cát Thẩm Đồng ở một bên, nhịn đau hỏi, "Thần y có nhìn ra gì không?"
Gia Cát Thẩm Đồng cùng Lâm Hành Chi đến Lệ Vương phủ, Sở Chiêu không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hắn ta, bọn họ vẫn thường xuyên liên lạc, Sở Chiêu cũng biết Vương phi nhà hắn làm gì cho hắn.
Cho nên càng muốn đem người bảo vệ dưới cánh cửa mình, không cho y chịu một chút thương tổn dù chỉ một chút.
Gia Cát Thẩm Đồng lắc lắc đầu, sắc mặt có chút khó coi, “Tình huống không ổn, độc dược tăng thêm, nếu tiếp tục như vậy, qua năm sau thân thể sẽ phế."
Lâm Hành Chi trở nên nóng nảy, vội vàng hỏi, “Vậy có biện pháp nào để khống chế không?”
Gia Cát Thẩm Đồng lấy kim châm ra, "Ta chỉ có thể phong ấn độc trước điều này có thể giảm bớt tổn thương trên cơ thể hắn mỗi lần phát tác, nhưng đây không phải là biện pháp lâu dài, một khi đến thời điểm bùng nổ, sẽ phá hủy hoàn toàn hắn, trở thành một phế nhân."
"Theo lòng dạ hẹp hòi của tên Hoàng đế kia, thái y đến hôm nay sẽ tăng thêm độc tính. Bọn họ dường như đang chuẩn bị cho cái chết của Vương gia.."
Bởi vì trong năm nay Sở Chiêu đã chọc giận ông ta rất nhiều lần.
“Bao lâu?” Sở Chiêu cắn răng, gian nan phát ra tiếng.
Gia Cát Thẩm Đồng đâm một châm vào đỉnh đầu Sở Chiêu, trả lời câu hỏi của, “Nửa năm, nếu không có thuốc giải, thần tiên cũng khó cứu.”
“Đủ rồi,” Sở Chiêu nói, hắn thật sâu nhìn Lâm Hành Chi rồi nói “Phong đi.”
Hắn không nói, Gia Cát Thẩm Đồng cũng sẽ làm như vậy, dù sao chỉ có nửa năm không có đau đớn, đau đớn cũng không nhất định là có thể sống lâu hơn, vậy tại sao phải khổ sở nhiều như vậy.
“Cũng may bản thần y mấy năm nay tìm được không ít dược liệu, nếu không ngươi muốn chết mà không đau đớn cũng khó. Đương nhiên cũng vì niệm tình ngươi có ân cứu mạng, về sau Tiết Thanh Minh ta sẽ đi dâng hương cho ngươi."
Gia Cát Thẩm Đồng một bên châm cứu cho Sở Chiêu vừa nói, sau đó bị Lâm Hành Chi trừng mắt nhìn.
Vị thiếu gia nhìn có vẻ yếu đuối này của Lâm gia, lại có ánh mắt sát thương như vậy.
Gia Cát Thẩm Đồng nhấc tay nhận thua, “Được được được, bản thần y không nói nữa, tiểu thiếu gia yên tâm. Vương gia nhà ngươi nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, ai cũng không thể sống lâu bằng hắn."
Lâm Hành Chi ôm chặt Sở Chiêu, ánh mắt kiên định nhìn hắn, “Vương gia yên tâm, ngươi sẽ không có chuyện gì.”
Nghe vậy, Gia Cát Thẩm Đồng, người vẫn đang châm cứu, trong tiềm thức rung lên, gần như quên mất vị thiếu gia này tuy có vẻ vô hại nhưng so mưu kế thì không ai bằng.
Sau khi Gia Cát Thẩm Đồng đến phủ tướng quân, việc đầu tiên làm không phải là kê đơn thuốc cho bất kỳ ai mà là chuẩn bị một loại thuốc độc theo phân phó của Lâm Hành Chi, giống hệt như loại độc mà Lệ Vương trúng.
Độc này có thể buộc vị hoàng đế chí cao vô thượng phải lấy ra cỏ lửa đỏ trăm năm trong cung.
/91
|