Lâm Hành Chi bộc lộ vui mừng ra ngoài, đôi mắt sáng ngời, khiến Sở Chiêu bất giác cong môi.
“Ừ, ta tới rồi,” Sở Chiêu đáp.
Lâm Hành Chi trước tiên phân phó Thạch Nghiên đem cơm trưa đến, sau đó ngồi đối diện Sở Chiêu.
Sở Chiêu rót nước cho y, động tác vô cùng tự nhiên.
Uống một ngụm nước xong, Lâm Hành Chi hỏi:"Chuyện ngài vội đã làm xong rồi sao?"
Sở Chiêu gật đầu, “Vội xong rồi, thấy thời điểm còn sớm, liền tới gặp em.”
Cũng không phải lời ngon tiếng ngọt gì nhưng lại khiến người ta vui vẻ khi nghe.
Lâm Hành Chi dịch ghế ngồi lại gần Sở Chiêu, hỏi thăm tình trạng sức khỏe của hắn, “Ngài mới tĩnh dưỡng bao lâu liền chạy loạn ở bên ngoài, có thấy chỗ nào khó chịu không?"
“Đây là lo lắng, hay là đau lòng ta,” người vừa tới gần, Sở Chiêu liền bắt đầu động tay động chân, sờ sờ đầu lại gãi nhẹ sống mũi, còn muốn nhéo mặt.
Bị Lâm Hành Chi đánh một cái, bất mãn nói: “Ta không phải món đồ chơi của ngài, tay thành thật một chút đi!”
“Ừm, là Vương phi của ta, không phải món đồ chơi.”
Sở Chiêu cúi người tới gần bên tai y, “Không phải em xem thoại bản học những chiêu mới để dùng trên người ta sao? Sao em không dùng?"
“Có phải là vì ta đùa giỡn em chưa đủ?”
Lâm Hành Chi trừng hắn, “Câm miệng!”
Lại có chút bất mãn, ám vệ nghe lén y cùng Từ Văn Ngạn nói thì thôi đi, còn nói toàn bộ cho Sở Chiêu, Lâm Hành Chi cảm thấy chính mình cần thiết lập ra quy củ cho bọn họ.
“Bé thẹn thùng,” Sở Chiêu câu lấy ngón tay tiếp tục chọc y.
Lâm Hành Chi cũng không đùa giỡn lại, chỉ là há miệng cắn ngón tay hắn, lại sợ quá sức sẽ khiến hắn bị thương, nên vẻ mặt có hơi xấu hổ, giống như đang ngậm ngón tay Sở Chiêu vậy.
Nhìn hành động của Lâm Hành Chi, Sở Chiêu mắt mang ý cười, ý vị thâm trường mà nói: “Hóa ra Vương phi thích như vậy.”
Gặp phải ánh mắt trêu đùa, Lâm Hành Chi lập tức hiểu hắn đang có ý gì, tai lập tức đỏ bừng.
Lâm Hành Chi nhanh chóng nhả ngón tay của Sở Chiêu ra, che giấu sự xấu hổ của mình, mà cố ý phi hai tiếng, mặt lộ vẻ ghét bỏ.
Sở Chiêu vờ không thấy được, mà là giơ tay lên nhìn, giọng điệu hâm mộ nói: “Không nghĩ tới ngón tay này lại đoạt trước, miệng ta còn chưa có vinh hạnh được Vương phi hôn tới."
"Xem ra gần đây ta không thể rửa tay, như vậy mới có thể lưu lại hương vị của Vương phi."
Lâm Hành Chi bị hắn nói càng thêm mặt đỏ tai hồng, đồng thời lại ghét bỏ, móc khăn tay ra hung hăng lau tay hắn," Ngài cũng quá ghê tởm!”
Sở Chiêu thừa nhận, “Là có chút, vậy thì em hôn môi ta đi, ta sẽ không lau, chính là không biết Vương phi bằng lòng thỏa mãn nguyện vọng nhỏ này của ta không?"
“Nằm mơ!” Lâm Hành Chi dùng hai chữ trả lời Lệ Vương điện hạ “Si tâm vọng tưởng”.
Sở Chiêu liền bắt đầu giả vờ thất vọng, Lâm Hành Chi không muốn cùng hắn náo loạn, hỏi chuyện hôm nay có phải hắn an bài.
Nhắc tới chính sự, Sở Chiêu không chút do dự, nói: “Đại bộ phận là trùng hợp, chỉ có em là không phải.”
“Sở Khâm cùng Tôn Vũ San ở Thiên Phật Tự làm chuyện như vậy, người trong chùa không biết sao? Họ không quan tâm sao?"
Đây chính là hành vi làm bẩn Phật môn.
Sở Chiêu giải thích nói: “Không phải mặc kệ, mà là không dám quản, Sở Khâm từng ở Thiên Phật Tự giết một tăng nhân nhìn thấy hành vi của gã, vì bảo toàn tính mạng của những người trong chùa, trụ trì chỉ có thể làm như không biết, còn sai người ngăn khách hành hương đi nhầm vào."
Mà Sở Khâm dám lớn mật như thế, hoàn toàn là do Kiến Nguyên Đế bao che dung túng.
Nếu sự tình lộ ra, chỉ sợ Kiến Nguyên Đế không chỉ không trách phạt Sở Khâm, ngược lại còn giáng tội Thiên Phật Tự vu khống hoàng tử.
Lâm Hành Chi: “Là ngài chủ động tìm trụ trì?”
“Ừ,” Sở Chiêu gật đầu, “Ta không muốn giữ lại gã nữa.”
Sở Chiêu nói lời này, phảng phất như sự sống chết của Sở Khâm đều phụ thuộc vào suy nghĩ của hắn, thập phần cuồng vọng.
Nhưng Lâm Hành Chi lại không hề nghi ngờ, nói: “Quả thật là không nên giữ lại gã.” Bọn họ đều có cùng ý nghĩ.
"Em không trách ta làm liên lụy đến Lâm gia sao?” Sở Chiêu hỏi, trong mắt mơ hồ lộ ra khẩn trương.
Lâm Hành Chi đang muốn trả lời, thì Thạch Nghiên bưng đồ ăn tới.
Chờ đồ ăn chén đũa được đặt lên bàn, Lâm Hành Chi trước tiên bưng một bát canh cho Sở Chiêu, nhẹ nhàng cười nhìn vào ánh mắt khẩn trương của hắn.
“Vương gia, nếu ta không đoán sai, việc buôn bán bá tánh nhất định có liên quan đến Sở Khâm."
Lâm Hành Chi dùng một câu khẳng định, trước đó Sở Chiêu nói đã tra được manh mối, nhưng bây giờ lại làm khó dễ Sở Khâm sự tình cũng không khó đoán.
Sở Chiêu không phủ nhận.
Lâm Hành Chi liền nói: “Cho nên không có liên lụy gì cả, từ lúc tấu chương phụ thân ta được đưa đến kinh thành, Lâm gia đã không thể thoát được liên quan."
“Nhưng…… Người là do ta sai người đưa đến dưới mặt phụ thân và nhị ca em...”
Lâm Hành Chi ngắt lời hắn, “Vương gia là hối hận?”
Sở Chiêu lắc đầu, “Không có,” nếu như xảy ra lần nữa, hắn vẫn sẽ làm như vậy.
Lâm Hành Chi chạm chạm cổ tay hắn, “Cho nên Vương gia hà tất phải nói cái gì liên lụy không liên lụy, nếu không có ngài an bài, ai cũng không biết bao lâu mới có thể phát hiện việc bá tánh bị buôn bán, còn không biết có bao nhiêu người vô tội phải bỏ mạng.”
“Mà việc Lâm gia làm chính là bảo vệ quốc gia, bảo hộ bá tánh bình an vô sự, là sứ mệnh cũng là trách nhiệm, phụ thân và nhị ca ta sẽ không bởi vì sợ liên lụy liền bỏ mặc bá tánh.”
“Ta cũng sẽ không, ta trước sau vẫn luôn tin ngài.”
Lâm Hành Chi nghiêm túc nói với Sở Chiêu, “Vương gia, kỳ thật ngài là người mềm lòng, ngài tốt bụng còn thiện lương. Sở gia và triều đình đối xử với ngài không tốt, mà ngài lại chưa từng giận chó đánh mèo lên người vô tội, nhất là bá tánh."
Đây là lần đầu tiên trong đời Sở Chiêu nghe được khích lệ như vậy, nói hắn là người dễ mềm lòng, thiện lương, là người tốt.
Sở Chiêu cảm thấy buồn cười, lại có chút mờ mịt, hắn cũng coi là người tốt?
Một người tay đã nhuốm đầy máu tươi.
Lâm Hành Chi nhìn ra hắn suy nghĩ cái gì, y nắm tay Sở Chiêu, “Vương gia trong lòng ta là khác biệt, mặc kệ người khác nghĩ ngài như thế nào, ta vẫn luôn tin tưởng ngài, cả đời này sẽ không thay đổi."
Rất là trịnh trọng mà hứa hẹn.
Lòng bàn tay truyền đến ấm áp, còn có chút ngứa, thời điểm Sở Chiêu lấy lại tinh thần nhìn thấy Lâm Hành Chi ở đối diện thổi khí vào bàn tay hắn, hắn còn chưa kịp hỏi, Lâm Hành Chi đã ngẩng đầu nhìn hắn cười rạng rỡ: " Thổi thổi cho ngài, đừng miên mang suy nghĩ nữa."
Sở Chiêu không khỏi bật cười, “Lần trước trăm phương ngàn kế đùa giỡn em cũng không được đãi ngộ tốt như vậy, nhưng hôm nay lại khác hẳn, em thổi còn thâm tình với ta như vậy, đúng là hiếm có."
Đúng là không thể nói được ba câu đúng đắn, Lâm Hành Chi không để ý tới lời của hắn, tiếp tục nói đến chuyện Sở Khâm, "Nếu gã không đánh chủ ý lên người bá tánh, mà chỉ tranh ngôi vị hoàng đế với Thái tử và Tề Vương, có lẽ mạng của gã có thể giữ lâu một chút."
Nói đến đây, Lâm Hành Chi liền nhớ tới Sở Khâm ở kiếp trước, Sở Khâm đoản mệnh, chuyện buôn bán bá tánh xảy ra không bao lâu, Sở Khâm lâm bệnh mấy năm không chịu được đi đời nhà ma.
Không cần đoán, khẳng định là bút tích Sở Chiêu, hắn không phải Kiến Nguyên Đế, một chút cũng không dung túng cho Sở Khâm, làm sao có thể buông tha cho một kẻ lòng lang dạ thú?
Lâm Hành Chi còn muốn khen hắn, lại sợ người này nói ra những lời không biết xấu hổ nữa.
“Đúng vậy, nếu có gã ở giữa gây rối, thì Sở Mục cũng không đến mức nhìn chằm chằm vào ta không bỏ,” Sở Chiêu ngữ khí thật là tiếc nuối.
Mỗi người đều cảm thấy hắn không có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế, số ít triều thần duy trì hắn đều là võ tướng, cố tình này hai mẫu tử đó lại coi hắn như cái gai trong mắt, muốn nhanh chóng diệt trừ hắn.
Quả nhiên làm chuyện xấu nên thấy chột dạ.
Lâm Hành Chi gắp đồ ăn cho Sở Chiêu, nói: “Không việc gì, dù sao cũng không phải là đối thủ của chúng ta, chúng ta phải báo thù, như vậy mới có thể an ủi vong linh.”
Sở Chiêu nghe vậy, tầm mắt dừng ở trên người Lâm Hành Chi một lúc mới ậm ừ, hắn cảm thấy Lâm Hành Chi hình như biết, nhưng lại cảm thấy chỉ là trùng hợp mà thôi.
“Nhưng Vương phi không phải đã nói muốn báo thù cho ta sao? Em có phải không muốn thừa nhận hay không, đồ vô tâm!” Sở Chiêu không có truy vấn, mà là bắt đầu làm nũng.
Lâm Hành Chi nghe xong liền nghẹn cơm, vẻ làm nũng đến rồi đi nhanh, chỉ để lại tiếng ho của Lâm Hành Chi.
Lệ Vương điện hạ vốn đã làm chuyện xấu, bận rộn rót trà uống canh, sau đó phải đối mặt với ánh mắt trách cứ của Lâm Hành Chi, không dám nói lời nào.
Nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất lâu không dám nói gì của Sở Chiêu, Lâm Hành Chi “Phụt” cười lên tiếng, “Vương gia, ngài như vậy rất đáng yêu.”
“Đáng yêu hơn ta nhiều,” Lâm Hành Chi bắt đầu triển khai trò trêu chọc đầu tiên, có chút chẳng ra cái gì cả, nhưng chính y thực vừa lòng.
Dù sao hôm nay y có thể khen Sở Chiêu đáng yêu, ngày mai có thể hôn người, y sẽ có tiến bộ.
Sở Chiêu vẫn không biết trong lòng Lâm Hành Chi ẩn chứa lại dã tâm gì, nếu biết, nhất định sẽ phối hợp nằm yên.
Khi hai người ở bên cạnh nhau, không cần làm gì cả, chỉ cần trò chuyện và cảm nhận thời gian trôi qua.
Ăn trưa xong thì lại đến buổi chiều, Sở Chiêu rời đi, trước khi trời tối trở về Vương phủ, Lâm Hành Chi ngồi trên áng thư, hai tay chống đầu thưởng thức viên ngọc.
Ngọc thạch này là do Sở Chiêu đưa cho y, nói đây là tín vật đính ước, cái trước đó không thể tính, y cứ tùy ý đeo.
Quà đáp lễ còn chưa đưa, vật đính ước đã tới cái thứ hai, Lâm Hành Chi có chút ngượng ngùng nhưng lại rất cao hứng, lật qua lật lại miếng ngọc bội, sờ đến nóng lên.
Cuối cùng vẫn là Thạch Nghiên tới thúc giục y đi ngủ, mới cẩn thận đem ngọc bội cất đi, dự định ngày mai đi làm về sẽ lấy ra ngắm tiếp.
……
Ngày kế, chuyện vụng trộm của An Vương với Tôn Vũ San ở Thiên Phật Tự, cũng như việc An Vương suýt nữa bóp chết An Vương phi khi chuyện vụng trộm bị phát hiện, đã lan truyền trong dân chúng, bá tánh đều đang bàn tán, chủ yếu là nói An Vương và Tôn Vũ San không kính trọng thần phật không sợ trời phạt, sau đó lại than An Vương phi thật đáng thương.
Mà có một nhóm người, tự xưng là người đọc sách, đều mắng Tôn Vũ San, thậm chí còn viết thơ từ văn chương dùng để trình bày sự vô liêm sỉ của nàng.
Tôn Vũ San thành kẻ lăng loàn trong miệng những người này, dùng đủ loại từ ngữ vũ nhục thô bỉ mắng nàng. Một đương sự khác là An Vương lại trở thành một kẻ phong lưu, diễm phúc không cạn, khiến người ta hâm mộ.
Ngay cả Tề Thư Dung trong miệng bọn họ cũng trở thành nữ nhân ghen tuông, nếu không phải nàng không chịu cho An Vương nạp thiếp thì sao An Vương phải vụng trộm bên ngoài... xét cho cùng cũng là do An Vương phi ghen tuông.
Đây là phản ứng chân thật của nhiều nam nhân trên đời này khi nhìn vào nữ nhân.
Bên kia, Tề phụ đã quỳ trước Kiến Nguyên Đế trong buổi lâm triều sáng, cầu ông hạ chỉ để An Vương hưu thê, nói nữ nhi nhà mình vì An Vương tâm duyệt nữ nhân khác mà thương tâm, từ hôm qua về nhà đã đổ bệnh, sốt cao một đêm chưa thuyên giảm.
Tề phụ khóc đến chảy nước mắt nước mũi, không ngừng nói mình chỉ có một nữ nhi, ông và bà vợ già suýt chút nữa đã thành kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hiện tại chỉ muốn xin cho nữ nhi một phong thư hưu thư, để nàng chết tâm.
Tề phụ không đề cập đến việc An Vương suýt nữa bóp chết nữ nhi của mình, điều này sẽ làm Kiến Nguyên Đế cảm thấy các quan đại thần đang nhắc nhở ông rằng nhi tử của ông là một kẻ sát nhân. Cho dù có vô số người chết dưới tay Sở Khâm, chỉ cần người ngoài không biết thì Sở Khâm vẫn như cũ trong mắt người khác là một Vương gia tính cách ôn hòa, trọng tình trọng hiếu.
Mệnh của mỗi người là khác nhau, nô tài, ngu dân, bất quá cũng chỉ là một mạng rẻ mạt, chết mấy người cũng không quan trọng.
Nhưng là nữ nhi của triều thần, còn là Vương phi của Sở Khâm, nếu bị Sở Khâm giết, ông không những phải trách phạt Sở Khâm mà còn phải đưa ra lời giải thích với Tề gia, mà ngay cả những triều thần cũng sẽ có cái nhìn khác về Sở Khâm.
Đây là điều mà Kiến Nguyên Đế không muốn thấy.
Hiện giờ Tề gia vì một chuyện nhỏ nhặt như nữ nhi bị chèn ép một hai đòi hưu thư, Kiến Nguyên Đế tuy rằng không vui, nhưng cảm thấy Tề gia còn biết thức thời, không nói ra những điều không nên nói.
Kiến Nguyên Đế không trông cậy vào Sở Khâm thành chuyện gì, chỉ muốn gã sống một cuộc sống vui vẻ thoải mái là được, dù sao hiện tại tâm tư của gã không còn đặt trên người nữ nhi Tề gia, thà đổi một Vương phi khác còn hơn, hưu thư không phải không thể ban.
Đương nhiên, Kiến Nguyên Đế cũng không có sảng khoái đáp ứng, chỉ nói ông sẽ đề cập với Sở Khâm, để Sở Khâm tự mình quyết định, sau đó đem Tề phụ đuổi đi.
Sở Khâm nhanh chóng được triệu vào cung, lại bị Kiến Nguyên Đế răn dạy, lại nghe ông nhắc việc Tề gia muốn hưu thư, gã chỉ hận hôm qua không bóp chết Tề Thư Dung.
Sở Khâm mặt âm trầm ra khỏi cung, hồi phủ liền viết hưu thư cho người đưa tới Tề phủ.
Giấy hưu thư cực kỳ đơn giản, ở dòng đầu tiên chỉ có hai chữ hưu thư, ở giữa có bốn chữ lớn—— tiện nhân, cút đi sau đó chỉ có con dấu riêng của Sở Khâm.
Người Tề gia khi nhìn thấy hưu thư, Tề phụ thở dài nói chính mình lúc trước nhìn nhầm, Tề mẫu khóc lóc nói nữ nhi mệnh khổ, ca ca đệ đệ Tề Thư Dung lòng đầy căm phẫn mắng to An Vương không phải là con người.
Tề Thư Dung sau khi nhìn thấy nội dung trong hưu thư cũng sửng sốt một lát nhưng rất mau đã lau sạch nước mắt mỉm cười, viết gì không quan trọng, chỉ cần là hưu thư là được.
Từ giờ trở đi, nàng và Sở Khâm không còn liên quan, huống chi đây là suy nghĩ của nàng sau khi xem tờ giấy kia cả đêm.
Không cần hòa ly, chỉ cần hưu thư, thế gian này đối với nữ tử bất công, nhưng con người sẽ luôn đồng tình hơn với kẻ yếu đuối.
Thứ nàng muốn chính là sự đồng tình đó.
Tin tức này nhanh chóng truyền đến tất cả những nhà chú ý đến chuyện này, có người suy tư, có người thờ ơ, có người khen ngợi nữ tử này thông minh và quả cảm.
Chỉ có Sở Khâm không biết, từ khi gã viết bức hưu thư này, thì khoảng cách gã gặp Diêm Vương càng gần.
- ---------------------------------------
Hoà ly:được hiểu như thỏa thuận ly hôn. Về điều luật của hòa ly, trong “Đường luật sơ nghị. Hộ hôn” viết rằng nếu tình cảm vợ chồng không hòa hợp và vợ chồng đều muốn ly hôn thì có thể hòa ly.
Cre:trithucvn.com
Hưu thư: Ngày xưa chỉ tờ giấy li dị với vợ. Tờ giấy thôi vợ.
Cre: hvdic.thivien.net
“Ừ, ta tới rồi,” Sở Chiêu đáp.
Lâm Hành Chi trước tiên phân phó Thạch Nghiên đem cơm trưa đến, sau đó ngồi đối diện Sở Chiêu.
Sở Chiêu rót nước cho y, động tác vô cùng tự nhiên.
Uống một ngụm nước xong, Lâm Hành Chi hỏi:"Chuyện ngài vội đã làm xong rồi sao?"
Sở Chiêu gật đầu, “Vội xong rồi, thấy thời điểm còn sớm, liền tới gặp em.”
Cũng không phải lời ngon tiếng ngọt gì nhưng lại khiến người ta vui vẻ khi nghe.
Lâm Hành Chi dịch ghế ngồi lại gần Sở Chiêu, hỏi thăm tình trạng sức khỏe của hắn, “Ngài mới tĩnh dưỡng bao lâu liền chạy loạn ở bên ngoài, có thấy chỗ nào khó chịu không?"
“Đây là lo lắng, hay là đau lòng ta,” người vừa tới gần, Sở Chiêu liền bắt đầu động tay động chân, sờ sờ đầu lại gãi nhẹ sống mũi, còn muốn nhéo mặt.
Bị Lâm Hành Chi đánh một cái, bất mãn nói: “Ta không phải món đồ chơi của ngài, tay thành thật một chút đi!”
“Ừm, là Vương phi của ta, không phải món đồ chơi.”
Sở Chiêu cúi người tới gần bên tai y, “Không phải em xem thoại bản học những chiêu mới để dùng trên người ta sao? Sao em không dùng?"
“Có phải là vì ta đùa giỡn em chưa đủ?”
Lâm Hành Chi trừng hắn, “Câm miệng!”
Lại có chút bất mãn, ám vệ nghe lén y cùng Từ Văn Ngạn nói thì thôi đi, còn nói toàn bộ cho Sở Chiêu, Lâm Hành Chi cảm thấy chính mình cần thiết lập ra quy củ cho bọn họ.
“Bé thẹn thùng,” Sở Chiêu câu lấy ngón tay tiếp tục chọc y.
Lâm Hành Chi cũng không đùa giỡn lại, chỉ là há miệng cắn ngón tay hắn, lại sợ quá sức sẽ khiến hắn bị thương, nên vẻ mặt có hơi xấu hổ, giống như đang ngậm ngón tay Sở Chiêu vậy.
Nhìn hành động của Lâm Hành Chi, Sở Chiêu mắt mang ý cười, ý vị thâm trường mà nói: “Hóa ra Vương phi thích như vậy.”
Gặp phải ánh mắt trêu đùa, Lâm Hành Chi lập tức hiểu hắn đang có ý gì, tai lập tức đỏ bừng.
Lâm Hành Chi nhanh chóng nhả ngón tay của Sở Chiêu ra, che giấu sự xấu hổ của mình, mà cố ý phi hai tiếng, mặt lộ vẻ ghét bỏ.
Sở Chiêu vờ không thấy được, mà là giơ tay lên nhìn, giọng điệu hâm mộ nói: “Không nghĩ tới ngón tay này lại đoạt trước, miệng ta còn chưa có vinh hạnh được Vương phi hôn tới."
"Xem ra gần đây ta không thể rửa tay, như vậy mới có thể lưu lại hương vị của Vương phi."
Lâm Hành Chi bị hắn nói càng thêm mặt đỏ tai hồng, đồng thời lại ghét bỏ, móc khăn tay ra hung hăng lau tay hắn," Ngài cũng quá ghê tởm!”
Sở Chiêu thừa nhận, “Là có chút, vậy thì em hôn môi ta đi, ta sẽ không lau, chính là không biết Vương phi bằng lòng thỏa mãn nguyện vọng nhỏ này của ta không?"
“Nằm mơ!” Lâm Hành Chi dùng hai chữ trả lời Lệ Vương điện hạ “Si tâm vọng tưởng”.
Sở Chiêu liền bắt đầu giả vờ thất vọng, Lâm Hành Chi không muốn cùng hắn náo loạn, hỏi chuyện hôm nay có phải hắn an bài.
Nhắc tới chính sự, Sở Chiêu không chút do dự, nói: “Đại bộ phận là trùng hợp, chỉ có em là không phải.”
“Sở Khâm cùng Tôn Vũ San ở Thiên Phật Tự làm chuyện như vậy, người trong chùa không biết sao? Họ không quan tâm sao?"
Đây chính là hành vi làm bẩn Phật môn.
Sở Chiêu giải thích nói: “Không phải mặc kệ, mà là không dám quản, Sở Khâm từng ở Thiên Phật Tự giết một tăng nhân nhìn thấy hành vi của gã, vì bảo toàn tính mạng của những người trong chùa, trụ trì chỉ có thể làm như không biết, còn sai người ngăn khách hành hương đi nhầm vào."
Mà Sở Khâm dám lớn mật như thế, hoàn toàn là do Kiến Nguyên Đế bao che dung túng.
Nếu sự tình lộ ra, chỉ sợ Kiến Nguyên Đế không chỉ không trách phạt Sở Khâm, ngược lại còn giáng tội Thiên Phật Tự vu khống hoàng tử.
Lâm Hành Chi: “Là ngài chủ động tìm trụ trì?”
“Ừ,” Sở Chiêu gật đầu, “Ta không muốn giữ lại gã nữa.”
Sở Chiêu nói lời này, phảng phất như sự sống chết của Sở Khâm đều phụ thuộc vào suy nghĩ của hắn, thập phần cuồng vọng.
Nhưng Lâm Hành Chi lại không hề nghi ngờ, nói: “Quả thật là không nên giữ lại gã.” Bọn họ đều có cùng ý nghĩ.
"Em không trách ta làm liên lụy đến Lâm gia sao?” Sở Chiêu hỏi, trong mắt mơ hồ lộ ra khẩn trương.
Lâm Hành Chi đang muốn trả lời, thì Thạch Nghiên bưng đồ ăn tới.
Chờ đồ ăn chén đũa được đặt lên bàn, Lâm Hành Chi trước tiên bưng một bát canh cho Sở Chiêu, nhẹ nhàng cười nhìn vào ánh mắt khẩn trương của hắn.
“Vương gia, nếu ta không đoán sai, việc buôn bán bá tánh nhất định có liên quan đến Sở Khâm."
Lâm Hành Chi dùng một câu khẳng định, trước đó Sở Chiêu nói đã tra được manh mối, nhưng bây giờ lại làm khó dễ Sở Khâm sự tình cũng không khó đoán.
Sở Chiêu không phủ nhận.
Lâm Hành Chi liền nói: “Cho nên không có liên lụy gì cả, từ lúc tấu chương phụ thân ta được đưa đến kinh thành, Lâm gia đã không thể thoát được liên quan."
“Nhưng…… Người là do ta sai người đưa đến dưới mặt phụ thân và nhị ca em...”
Lâm Hành Chi ngắt lời hắn, “Vương gia là hối hận?”
Sở Chiêu lắc đầu, “Không có,” nếu như xảy ra lần nữa, hắn vẫn sẽ làm như vậy.
Lâm Hành Chi chạm chạm cổ tay hắn, “Cho nên Vương gia hà tất phải nói cái gì liên lụy không liên lụy, nếu không có ngài an bài, ai cũng không biết bao lâu mới có thể phát hiện việc bá tánh bị buôn bán, còn không biết có bao nhiêu người vô tội phải bỏ mạng.”
“Mà việc Lâm gia làm chính là bảo vệ quốc gia, bảo hộ bá tánh bình an vô sự, là sứ mệnh cũng là trách nhiệm, phụ thân và nhị ca ta sẽ không bởi vì sợ liên lụy liền bỏ mặc bá tánh.”
“Ta cũng sẽ không, ta trước sau vẫn luôn tin ngài.”
Lâm Hành Chi nghiêm túc nói với Sở Chiêu, “Vương gia, kỳ thật ngài là người mềm lòng, ngài tốt bụng còn thiện lương. Sở gia và triều đình đối xử với ngài không tốt, mà ngài lại chưa từng giận chó đánh mèo lên người vô tội, nhất là bá tánh."
Đây là lần đầu tiên trong đời Sở Chiêu nghe được khích lệ như vậy, nói hắn là người dễ mềm lòng, thiện lương, là người tốt.
Sở Chiêu cảm thấy buồn cười, lại có chút mờ mịt, hắn cũng coi là người tốt?
Một người tay đã nhuốm đầy máu tươi.
Lâm Hành Chi nhìn ra hắn suy nghĩ cái gì, y nắm tay Sở Chiêu, “Vương gia trong lòng ta là khác biệt, mặc kệ người khác nghĩ ngài như thế nào, ta vẫn luôn tin tưởng ngài, cả đời này sẽ không thay đổi."
Rất là trịnh trọng mà hứa hẹn.
Lòng bàn tay truyền đến ấm áp, còn có chút ngứa, thời điểm Sở Chiêu lấy lại tinh thần nhìn thấy Lâm Hành Chi ở đối diện thổi khí vào bàn tay hắn, hắn còn chưa kịp hỏi, Lâm Hành Chi đã ngẩng đầu nhìn hắn cười rạng rỡ: " Thổi thổi cho ngài, đừng miên mang suy nghĩ nữa."
Sở Chiêu không khỏi bật cười, “Lần trước trăm phương ngàn kế đùa giỡn em cũng không được đãi ngộ tốt như vậy, nhưng hôm nay lại khác hẳn, em thổi còn thâm tình với ta như vậy, đúng là hiếm có."
Đúng là không thể nói được ba câu đúng đắn, Lâm Hành Chi không để ý tới lời của hắn, tiếp tục nói đến chuyện Sở Khâm, "Nếu gã không đánh chủ ý lên người bá tánh, mà chỉ tranh ngôi vị hoàng đế với Thái tử và Tề Vương, có lẽ mạng của gã có thể giữ lâu một chút."
Nói đến đây, Lâm Hành Chi liền nhớ tới Sở Khâm ở kiếp trước, Sở Khâm đoản mệnh, chuyện buôn bán bá tánh xảy ra không bao lâu, Sở Khâm lâm bệnh mấy năm không chịu được đi đời nhà ma.
Không cần đoán, khẳng định là bút tích Sở Chiêu, hắn không phải Kiến Nguyên Đế, một chút cũng không dung túng cho Sở Khâm, làm sao có thể buông tha cho một kẻ lòng lang dạ thú?
Lâm Hành Chi còn muốn khen hắn, lại sợ người này nói ra những lời không biết xấu hổ nữa.
“Đúng vậy, nếu có gã ở giữa gây rối, thì Sở Mục cũng không đến mức nhìn chằm chằm vào ta không bỏ,” Sở Chiêu ngữ khí thật là tiếc nuối.
Mỗi người đều cảm thấy hắn không có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế, số ít triều thần duy trì hắn đều là võ tướng, cố tình này hai mẫu tử đó lại coi hắn như cái gai trong mắt, muốn nhanh chóng diệt trừ hắn.
Quả nhiên làm chuyện xấu nên thấy chột dạ.
Lâm Hành Chi gắp đồ ăn cho Sở Chiêu, nói: “Không việc gì, dù sao cũng không phải là đối thủ của chúng ta, chúng ta phải báo thù, như vậy mới có thể an ủi vong linh.”
Sở Chiêu nghe vậy, tầm mắt dừng ở trên người Lâm Hành Chi một lúc mới ậm ừ, hắn cảm thấy Lâm Hành Chi hình như biết, nhưng lại cảm thấy chỉ là trùng hợp mà thôi.
“Nhưng Vương phi không phải đã nói muốn báo thù cho ta sao? Em có phải không muốn thừa nhận hay không, đồ vô tâm!” Sở Chiêu không có truy vấn, mà là bắt đầu làm nũng.
Lâm Hành Chi nghe xong liền nghẹn cơm, vẻ làm nũng đến rồi đi nhanh, chỉ để lại tiếng ho của Lâm Hành Chi.
Lệ Vương điện hạ vốn đã làm chuyện xấu, bận rộn rót trà uống canh, sau đó phải đối mặt với ánh mắt trách cứ của Lâm Hành Chi, không dám nói lời nào.
Nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất lâu không dám nói gì của Sở Chiêu, Lâm Hành Chi “Phụt” cười lên tiếng, “Vương gia, ngài như vậy rất đáng yêu.”
“Đáng yêu hơn ta nhiều,” Lâm Hành Chi bắt đầu triển khai trò trêu chọc đầu tiên, có chút chẳng ra cái gì cả, nhưng chính y thực vừa lòng.
Dù sao hôm nay y có thể khen Sở Chiêu đáng yêu, ngày mai có thể hôn người, y sẽ có tiến bộ.
Sở Chiêu vẫn không biết trong lòng Lâm Hành Chi ẩn chứa lại dã tâm gì, nếu biết, nhất định sẽ phối hợp nằm yên.
Khi hai người ở bên cạnh nhau, không cần làm gì cả, chỉ cần trò chuyện và cảm nhận thời gian trôi qua.
Ăn trưa xong thì lại đến buổi chiều, Sở Chiêu rời đi, trước khi trời tối trở về Vương phủ, Lâm Hành Chi ngồi trên áng thư, hai tay chống đầu thưởng thức viên ngọc.
Ngọc thạch này là do Sở Chiêu đưa cho y, nói đây là tín vật đính ước, cái trước đó không thể tính, y cứ tùy ý đeo.
Quà đáp lễ còn chưa đưa, vật đính ước đã tới cái thứ hai, Lâm Hành Chi có chút ngượng ngùng nhưng lại rất cao hứng, lật qua lật lại miếng ngọc bội, sờ đến nóng lên.
Cuối cùng vẫn là Thạch Nghiên tới thúc giục y đi ngủ, mới cẩn thận đem ngọc bội cất đi, dự định ngày mai đi làm về sẽ lấy ra ngắm tiếp.
……
Ngày kế, chuyện vụng trộm của An Vương với Tôn Vũ San ở Thiên Phật Tự, cũng như việc An Vương suýt nữa bóp chết An Vương phi khi chuyện vụng trộm bị phát hiện, đã lan truyền trong dân chúng, bá tánh đều đang bàn tán, chủ yếu là nói An Vương và Tôn Vũ San không kính trọng thần phật không sợ trời phạt, sau đó lại than An Vương phi thật đáng thương.
Mà có một nhóm người, tự xưng là người đọc sách, đều mắng Tôn Vũ San, thậm chí còn viết thơ từ văn chương dùng để trình bày sự vô liêm sỉ của nàng.
Tôn Vũ San thành kẻ lăng loàn trong miệng những người này, dùng đủ loại từ ngữ vũ nhục thô bỉ mắng nàng. Một đương sự khác là An Vương lại trở thành một kẻ phong lưu, diễm phúc không cạn, khiến người ta hâm mộ.
Ngay cả Tề Thư Dung trong miệng bọn họ cũng trở thành nữ nhân ghen tuông, nếu không phải nàng không chịu cho An Vương nạp thiếp thì sao An Vương phải vụng trộm bên ngoài... xét cho cùng cũng là do An Vương phi ghen tuông.
Đây là phản ứng chân thật của nhiều nam nhân trên đời này khi nhìn vào nữ nhân.
Bên kia, Tề phụ đã quỳ trước Kiến Nguyên Đế trong buổi lâm triều sáng, cầu ông hạ chỉ để An Vương hưu thê, nói nữ nhi nhà mình vì An Vương tâm duyệt nữ nhân khác mà thương tâm, từ hôm qua về nhà đã đổ bệnh, sốt cao một đêm chưa thuyên giảm.
Tề phụ khóc đến chảy nước mắt nước mũi, không ngừng nói mình chỉ có một nữ nhi, ông và bà vợ già suýt chút nữa đã thành kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hiện tại chỉ muốn xin cho nữ nhi một phong thư hưu thư, để nàng chết tâm.
Tề phụ không đề cập đến việc An Vương suýt nữa bóp chết nữ nhi của mình, điều này sẽ làm Kiến Nguyên Đế cảm thấy các quan đại thần đang nhắc nhở ông rằng nhi tử của ông là một kẻ sát nhân. Cho dù có vô số người chết dưới tay Sở Khâm, chỉ cần người ngoài không biết thì Sở Khâm vẫn như cũ trong mắt người khác là một Vương gia tính cách ôn hòa, trọng tình trọng hiếu.
Mệnh của mỗi người là khác nhau, nô tài, ngu dân, bất quá cũng chỉ là một mạng rẻ mạt, chết mấy người cũng không quan trọng.
Nhưng là nữ nhi của triều thần, còn là Vương phi của Sở Khâm, nếu bị Sở Khâm giết, ông không những phải trách phạt Sở Khâm mà còn phải đưa ra lời giải thích với Tề gia, mà ngay cả những triều thần cũng sẽ có cái nhìn khác về Sở Khâm.
Đây là điều mà Kiến Nguyên Đế không muốn thấy.
Hiện giờ Tề gia vì một chuyện nhỏ nhặt như nữ nhi bị chèn ép một hai đòi hưu thư, Kiến Nguyên Đế tuy rằng không vui, nhưng cảm thấy Tề gia còn biết thức thời, không nói ra những điều không nên nói.
Kiến Nguyên Đế không trông cậy vào Sở Khâm thành chuyện gì, chỉ muốn gã sống một cuộc sống vui vẻ thoải mái là được, dù sao hiện tại tâm tư của gã không còn đặt trên người nữ nhi Tề gia, thà đổi một Vương phi khác còn hơn, hưu thư không phải không thể ban.
Đương nhiên, Kiến Nguyên Đế cũng không có sảng khoái đáp ứng, chỉ nói ông sẽ đề cập với Sở Khâm, để Sở Khâm tự mình quyết định, sau đó đem Tề phụ đuổi đi.
Sở Khâm nhanh chóng được triệu vào cung, lại bị Kiến Nguyên Đế răn dạy, lại nghe ông nhắc việc Tề gia muốn hưu thư, gã chỉ hận hôm qua không bóp chết Tề Thư Dung.
Sở Khâm mặt âm trầm ra khỏi cung, hồi phủ liền viết hưu thư cho người đưa tới Tề phủ.
Giấy hưu thư cực kỳ đơn giản, ở dòng đầu tiên chỉ có hai chữ hưu thư, ở giữa có bốn chữ lớn—— tiện nhân, cút đi sau đó chỉ có con dấu riêng của Sở Khâm.
Người Tề gia khi nhìn thấy hưu thư, Tề phụ thở dài nói chính mình lúc trước nhìn nhầm, Tề mẫu khóc lóc nói nữ nhi mệnh khổ, ca ca đệ đệ Tề Thư Dung lòng đầy căm phẫn mắng to An Vương không phải là con người.
Tề Thư Dung sau khi nhìn thấy nội dung trong hưu thư cũng sửng sốt một lát nhưng rất mau đã lau sạch nước mắt mỉm cười, viết gì không quan trọng, chỉ cần là hưu thư là được.
Từ giờ trở đi, nàng và Sở Khâm không còn liên quan, huống chi đây là suy nghĩ của nàng sau khi xem tờ giấy kia cả đêm.
Không cần hòa ly, chỉ cần hưu thư, thế gian này đối với nữ tử bất công, nhưng con người sẽ luôn đồng tình hơn với kẻ yếu đuối.
Thứ nàng muốn chính là sự đồng tình đó.
Tin tức này nhanh chóng truyền đến tất cả những nhà chú ý đến chuyện này, có người suy tư, có người thờ ơ, có người khen ngợi nữ tử này thông minh và quả cảm.
Chỉ có Sở Khâm không biết, từ khi gã viết bức hưu thư này, thì khoảng cách gã gặp Diêm Vương càng gần.
- ---------------------------------------
Hoà ly:được hiểu như thỏa thuận ly hôn. Về điều luật của hòa ly, trong “Đường luật sơ nghị. Hộ hôn” viết rằng nếu tình cảm vợ chồng không hòa hợp và vợ chồng đều muốn ly hôn thì có thể hòa ly.
Cre:trithucvn.com
Hưu thư: Ngày xưa chỉ tờ giấy li dị với vợ. Tờ giấy thôi vợ.
Cre: hvdic.thivien.net
/91
|