Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia

Chương 3 - Chương 3

/91


Vừa ra khỏi cửa lớn Lệ Vương phủ, Lâm Tu liền bắt đầu hỏi Lâm Hành Chi mới vừa rồi cùng Lệ vương nói chuyện gì, cái gì đáp ứng không đáp ứng, còn có Vương phi gì đó, “Vương phi của Lệ vương có liên quan gì đến đệ?”

Lâm Hành Chi tâm nói: Đương nhiên là có quan hệ, ta muốn làm Vương phi của hắn mà.

Bất quá lời này không thể nói cho đại ca, trên thực tế y cũng không có cơ hội trả lời, đã thấy Thái tử đứng bên xe ngựa ngoài Lệ Vương phủ.

Sở Mục tuy nổi giận đùng đùng ra khỏi cửa, nhưng rốt cuộc không cam lòng, liền cố ý ở cửa chờ huynh đệ Lâm gia ra, gã cảm thấy có tên điên Sở Chiêu kia quấy rối, muốn thuyết phục người Lâm gia hận Sở Chiêu liền đơn giản hơn nhiều.

Hai người vừa xuất hiện, Sở Mục liền mỉm cười gọi bọn họ tới trò chuyện.

Giờ phút này nhìn thấy Thái Tử, tâm tình Lâm Tu có chút phức tạp, tuy rằng đầu óc dùng phần lớn để hành quân đánh giặc, tâm tư không đủ nhạy cảm, nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc, lúc này nhận ra Thái tử có ý muốn giúp hắn cứu đệ đệ là có tâm tư lợi dụng Lâm gia bọn họ chống lại Lệ vương.

Bất quá dù sao cũng là Thái tử, cũng phải giữ thể diện, huống chi nếu không phải Thái Tử dẫn hắn vào Lệ Vương phủ, có lẽ hôm nay hắn cũng không vào được, đệ đệ có thể đã bị ức hiếp.

Mang theo Lâm Hành Chi không tình nguyện lắm, Lâm Tu tiến lên vài bước hành lễ với Thái Tử, “Thái Tử điện hạ.”

Thái Tử làm ra động tác đỡ Lâm Tu, dò hỏi: “Sau khi cô rời đi, tam đệ không làm khó các ngươi đi? Hắn mấy năm nay sinh bệnh sức khỏe không tốt, vì vậy khó tránh khỏi phụ hoàng dung túng hắn vài phần, dẫn tới làm việc không có chừng mực, nhưng bản chất hắn không xấu, các người đừng để ở trong lòng.”

Lâm Hành Chi bị lời nói của Thái tử làm cho tức cười, ép người ta thành kẻ bệnh hoạn điên cuồng mà gọi là dung túng, vậy đương kim hoàng thượng đối với Sở Chiêu dung túng thêm một chút, sợ sang năm cỏ trên mộ Sở Chiêu cao hơn đầu người rồi.

Quả thực, lời nói của một kẻ đạo đức giả thật ghê tởm như nhau.

Lâm Hành Chi chịu đựng không thoải mái, hỏi Thái Tử, “Điện hạ đây là cố ý ở ngoài cửa chờ chúng ta sao?”

Thái Tử hiển nhiên là đang chờ người mở đầu, Lâm Hành Chi vừa hỏi, liền lập tức gật đầu, “Là cô lo lắng tam đệ đối với các ngươi…… Cô tốt xấu gì cũng là Thái Tử, nếu thực sự có chuyện gì, cô lập tức có thể vào cửa mang các người đi.”

Lời nói không cần phải nói xong, nên hiểu đều hiểu, Lâm Hành Chi cũng phát hiện, Thái Tử dù nói một lời là phải đem Sở Chiêu lôi ra, làm đối lập, thể hiện bản thân lòng dạ rộng lớn, phẩm đức cao thượng.

Lâm Hành Chi cũng rất muốn hỏi Thái Tử, nghe được Sở Chiêu không làm gì bọn họ có thấy thất vọng không?

Bất quá y nhịn xuống, bây giờ không phải lúc.

Lâm Hành Chi khách sáo cảm tạ Thái Tử, sau đó liền đưa ra ý muốn về nhà trước để báo bình an, miễn cho người trong nhà lo lắng.

Thái Tử cũng không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn huynh đệ Lâm Hành Chi lên xe ngựa rời đi.

Đám người vừa đi, Thái Tử liền thay đổi thái độ, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa lớn Lệ vương phủ, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý, chỉ cần Lâm Hành Chi từng bước vào cửa Lệ Vương phủ, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng.

Thái Tử vén lên vạt áo dẫm lên lưng nội thị lên xe ngựa, thong thả chờ Quỳnh Lâm Yến vào ba ngày sau.

……

Trong xe ngựa còn chưa tới cổng lớn phủ tướng quân, Lâm Hành Chi đã thấy được ánh mắt chờ đợi và lo lắng của mọi người trong Lâm gia.

Đời trước, những gương mặt đẫm máu trước mặt y vẫn còn ở đó, bọn họ vẫn còn sống, đứng ở trước cửa nhà, đợi y về.

“Dừng xe, mau dừng xe.”



Lâm Hành Chi vội vàng kêu ngừng xe ngựa, trực tiếp nhảy xuống chạy về phía người nhà“Nương, tổ mẫu, đại tẩu, tiểu muội, Lâm bá……”

Vừa chạy vừa kêu người, vừa tới gần liền ôm lấy nương của y Chu thị, đem người ôm đến gắt gao, không kìm được cảm giác thứ đã mất đi giờ đã trong tay, đầu ngón tay Lâm Hành Chi trở nên trắng bệch.

“Đứa nhỏ này,” Chu thị bị y ôm cả cánh tay đều đau, bất quá bà biết đứa nhỏ này ở bên ngoài chịu ủy khuất mới có thể như vậy, cũng không mắng mỏ, chỉ vỗ nhẹ vào lưng y nói, “Không có việc gì, về nhà rồi, về đến nhà liền không ai có thể khi dễ ngươi, có nương ở đâu.”

Lâm Hành Chi tựa cằm lên vai Chu thị, gật đầu hai cái thật mạnh, nghẹn ngào đáp “Nương, Hành Chi cũng ở, đây” bọn họ đều còn sống.

Một đời này y sẽ không phạm sai lầm như đời trước, y sẽ bảo hộ người nhà, diệt trừ tiểu nhân, tuyệt đối không uổng phí cơ hội sống lại do ông trời ban cho.

Lâm Hành Chi gọi tên bọn họ, ôm lấy tất cả những người đến đón mình, trong lòng vừa kích động vừa cảm thấy may mắn, cuối cùng, đôi mắt đỏ hoe không khỏi rơi nước mắt, mà khóe miệng y vẫn mỉm cuối, trông rất vui vẻ.

Chu thị móc ra khăn tay lau mặt Lâm Hành Chi một phen, ghét bỏ ngăn cản “Được rồi, khóc đến vừa xấu lại vừa ngốc, đã thành Trạng Nguyên còn khóc, cũng không sợ mất mặt.”

“Được rồi, gặp phải chuyện xui xẻo như vậy, Hành Chi nhất định là bị dọa sợ. Đừng mắng nó nữa. ” Tổ mẫu Lâm Hành Chi Từ lão phu nhân mở miệng giúp Lâm Hành Chi, sau đó duỗi tay nắm lấy tay Lâm Hành Chi đi vào nhà, vừa đi vừa nói chuyện, “Nương con chính là như vậy miệng lưỡi thì chua ngoa, thực tế đã sớm phân phó phòng bếp hầm canh sâm cho con, chỉ chờ con về để xoa dịu nỗi sợ hãi.”

Lâm Hành Chi cười, “Con biết, nương con vẫn thương con nhất.”

“Mới không có, người mà nương thương nhất rõ ràng là ta,” tiểu muội Lâm Uyển không phục, nhảy đến bên cạnh Lâm Hành Chi tranh sủng.

Lâm Hành Chi ngẫu nhiên nắm lấy búi tóc nàng kéo một cái làm rối, Lâm Uyển tức giận đến mức giơ tay đánh Lâm Hành Chi, Lâm Hành Chi quay nhanh chóng bỏ chạy. Lâm Uyển liền ruợt theo sau, huynh muội hai người chạy khắp viện, tiếng hét vang vọng.

Lâm Hành Chi chạy lung tung, ngẫu nhiên quay đầu lại trêu chọc tiểu cô nương đang rượt mình, Lâm Hành Chi chạy một thân toàn mồ hôi, giương miệng há mồm thở dốc, rất mệt, nhưng lại lòng tràn đầy vui sướng. Đây là cảm giác được tồn tại, vẫn còn sống.

Thật là tốt.

Nháo đủ rồi, Lâm Hành Chi bị thúc giục đi tắm thay quần áo, chờ y lăn lộn xong ra tới, canh sâm đã để ở trên bàn chờ y uống, người Lâm gia cũng ngồi vây quanh ở bên nhau, dò hỏi y vì sao bị Lệ vương bắt về phủ, Lệ vương có làm gì y không.

Lâm Hành Chi nghiêm túc cẩn thận nhớ lại, xem ra Sở Chiêu cũng không có làm gì y, đi Lệ Vương phủ là y tự nguyện, sau khi vào cửa thì Sở Chiêu cũng chưa nói được gì thì đại ca cùng với Thái tử tới.

Ngược lại là y, còn muốn làm gì đó với Sở Chiêu.

Lâm Hành Chi bưng canh sâm thuật lại toàn bộ hành trình của mình từ trên đường đến Lệ vương phủ, ngoại trừ những gì không thấy trước đó, đại ca sau đó lại làm chứng y không bị tổn thương gì.

Lâm gia lại cẩn thận nhìn y từ trên xuống dưới và thở phào nhẹ nhõm sau khi xác nhận y không bị thương.

Sau đó một nhóm người lấy tổ mẫu Lâm Hành Chi Từ lão phu nhân đại diện một đám người bắt đầu dặn dò Lâm Hành Chi, bảo y sau này tránh xa Lệ vương một chút, có thể tránh thì tránh dù gì cũng là người có danh bệnh điên. Lần này tuy không làm gì Lâm Hành Chi, nhưng ai mà có thể đảm bảo lần sau y có thể đi ra khỏi đó.

“Vâng” Lâm Hành Chi gật đầu đồng ý, không dám nói ra mình còn muốn làm Vương phi của Sở Chiêu.

Bất quá đôi mắt đảo loạn đó đã làm bại lộ, làm nương, Chu thị vừa thấy liền biết đứa con nhỏ này của bà không đem những lời khuyên đó để trong lòng, còn đang kìm nén chuyện gì đó.

Sau khi mọi người giải tán, Lâm Hành Chi uống canh sâm cũng xong rồi, Chu thị nhấp một ngụm trà nhìn Lâm Hành Chi: "Nói cho ta biết, con đang có ý đồ gì?"

Lâm Hành Chi dời ghế lại gần nương, tự bào chữa:" Nương, con là con ruột của người, nào có ý đồ xấu đâu," nói xong, y cuối đầu ngượng ngùng cười, " Mặc dù nhi tử quả thật có một ý tưởng đại nghịch bất đạo."

Chu thị giơ tay ý bảo y tiếp tục nói.



“Conmuốn gả cho nam nhân, con muốn làm Vương phi của Sở Chiêu, nương người thấy thế nào?” Lâm Hành Chi ngữ tốc bay nhanh, một miệng nói ra tới.

Sau đó liền ngoan ngoãn ngồi ở ghế trên, chờ hắn nương xử lý.

Chu thị đứng dậy, đưa tay sờ lên trán Lâm Hành Chi, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Không có phát sốt mà, con nói nhảm gì thế?”

“Chẳng lẽ lúc đi Lệ Vương phủ bị dọa sợ, hay bị trúng tà?”

“Không có,” Lâm Hành Chi lắc đầu, làm ra vẻ ngượng ngùng, “Chính là con cảm thấy Lệ vương rất đẹp, người cũng không tồi, nhi tử coi trọng hắn.”

Sợ Chu thị không tin, Lâm Hành Chi chớp mắt, biểu hiện đến đặc biệt chân thành.

Chu thị đương nhiên là không tin, một cái tát lên trán Lâm Hành Chi, “Nói thật đi!”

“Nương, nhi tử tâm duyệt hắn!” Đương nhiên, không thể nói sự thật, tương lai còn quá xa, những chuyện như từ cõi chết sống lại quá mức hoang đường, nói ra cũng không có người tin.

"Mọi người đều biết hắn sai người bắt nhi tử về làm tiểu thiếp, đã chú định con và hắn buộc chung một chỗ, nhi tử đã nghĩ tới, làm tiểu thiếp khẳng định không bằng làm Vương phi. Hắn lớn lên đẹp, thân phận cũng tôn quý, rất xứng với con."

“Nhảm nhí!” Chu thị cả giận nói: “Hắn xứng với con là không thành vấn đề, nhưng con xứng với người ta sao?, không đề cập tới xuất thân, đó là người bảo hộ biên cảnh lập được quân công hiển hách, xứng một trăm con đều được.”

“Còn không phải là con coi trọng mặt người ta, thèm thân thể hắn, con nên thoát khỏi suy nghĩ này của mình càng sớm càng tốt và ngừng giày xéo người khác đi.”

Lâm Hành Chi nhỏ giọng phản bác, “Cũng không nghiêm trọng như vậy.” Hiện tại, ychỉ muốn làm Vương phi, không thèm thân thể hắn.

“Câm miệng!” Chu thị đột nhiên lạnh lùng quát một tiếng, ngữ khí nghiêm túc mà uy hiếp nói: “Cho dù người khác nghĩ như thế nào về hắn, con cũng là người duy nhất phải tôn trọng hắn, nếu không được thì cách xa ra một chút.”

Hơn nữa không cho phép Lâm Hành Chi lại phản bác.

Lâm Hành Chi bị thái độ của Chu thị làm cho giật mình, y mơ hồ nhớ tới kiếp trước hình như cũng giống như vậy, y tức giận từ Lệ Vương phủ trở về, ở trong sân mắng Sở Chiêu, còn bị Chu thị mắng, ai cũng có thể mắng Sở Chiêu, nhưng y thì không được.

Khi đó Lâm Hành chi tự nhiên là nghe không vào, còn cảm thấy nương mình đang bênh vực người ngoài, liền náo loạn.

Sau này, lại vì những lời đồn, những nghị luận khó nghe, còn có sự xúi giục của Thái tử, cùng với sự khuyên bảo của nương khi y biểu thị bất mãn với Sở Chiêu, Lâm Hành Chi càng ngày càng ghét Sở Chiêu từng bước từng bước lạc lối.

Lâm Hành Chi hỏi: “Nương, vì sao chỉ duy nhất con không thể?”

Chu thị lại không muốn nói, “Hiện tại còn không phải thời điểm, chờ thời cơ tới rồi, con s ẽ tự biết được.”

Lâm Hành Chi bất mãn, “Nương, mọi hiểu lầm đều là bởi vì con hỏi người trả lời là vì tốt cho con.”

Chu thị mày nhăn lại, “Sao lại nhiều chuyện nhảm như vậy, nhớ rõ lời ta nói là được, dù sao mặc kệ con có ý gì, cũng tuyệt đối không thể làm thương tổn Lệ vương.”

“Ồ” Lâm Hành Chi giơ tay bảo đảm, “Nương yên tâm, con tuyệt đối sẽ không tổn thương Vương gia.”

“Bất quá con vẫn muốn gả cho hắn, con thật sự có ý đó.”

Lâm Hành Chi mỉm cười, trong mắt lộ ra ánh sáng cực kỳ nghiêm túc.

/91

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status