SAU KHI TÔI CƯỚP ĐI NAM PHỤ, NỮ CHÍNH KHÓC RỒI

Chương 70 - Chương 70

/0


Kiều Tịch không nghĩ tới sẽ xuất hiện một màn buồn cười như vậy.

Lục Hoặc và Quý Lui cùng đi vệ sinh, mà cô lại đứng chờ ngoài hành lang, cũng không biết hai người Lục Hoặc và Quý Lui muốn làm cái gì.

Cô có chút lo lắng Lục Hoặc sẽ bị đối phương ức hiếp, dù sao một chân của Quý Lui có vấn đề, nhưng vẫn có thể đi lại, mà bây giờ Lục Hoặc chỉ có thể miễn cưỡng đứng thẳng và đi vài bước, hai người đối địch, Lục Hoặc sẽ rất có hại.

Ở lối rẽ của hành lang.

Lục Hoặc ngồi trên xe lăn, Quý Lui đứng đối diện anh.

Lúc này, Quý Lui không kiêng nể gì mà đánh giá Lục Hoặc, đặc biệt là đánh giá hai chân của Lục Hoặc, “Hai chân anh đều tàn phế à?”

Nếu chỉ là một chân có vấn đề thì Lục Hoặc không cần ngồi xe lăn, mà sẽ lựa chọn chống nạng.

Tự nhiên Quý Lui đột nhiên cảm thấy, cậu ấy chỉ què một chân, so với tình huống của Lục Hoặc thì tốt hơn chút, vẫn chưa tồi tệ nhất.

Nghĩ như vậy, cậu ấy cười tự giễu, cậu ấy đã lưu lạc đến bước đường so đo với người khác ai thê thảm hơn.

Lục Hoặc ngước mắt lên, anh nhìn về phía đối phương, “Có vấn đề gì à?”

“Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy đồng bệnh tương liên với anh.” Quý Lui dựa vào trên tường, dáng vẻ của cậu ấy nhẹ nhàng, “Chẳng qua, vận may của anh tốt hơn tôi, gặp được Kiều Tịch sớm hơn một bước.”

Bàn tay để trên tay vịn của Lục Hoặc hơi nắm chặt.

Quý Lui nói: “Vốn dĩ tôi cho rằng, chị ấy giả dối, làm bộ làm tịch, sau đó mới phát hiện, là tôi hiểu lầm chị ấy. Chị ấy ra mặt giúp tôi, đứng phía trước bảo vệ tôi, tôi bị bệnh, chị ấy cùng tôi đi khám, vẫn luôn cùng tôi đi truyền dịch.”

Nhắc tới Kiều Tịch, ý cười trên mặt cậu ấy càng rõ ràng, “Vậy tôi mới biết, chị ấy đúng là rất tốt, lúc trước là tôi hiểu lầm chị ấy. Chị ấy sẽ không giống những người khác, dùng ánh mắt đồng tình hoặc chê bai nhìn tôi, trong mắt chị ấy, tôi chính là tôi.”

Môi mỏng của Lục Hoặc mím chặt.

“Lần đầu tiên tôi biết được, sẽ có người cùng tôi đứng một chỗ mà không chê tôi, không thèm để ý ánh mắt của bất cứ kẻ nào, chỉ để ý cảm giác của tôi.” Quý Lui nhỏ giọng nói: “Vào giây phút chị ấy ra mặt thay tôi, tôi cảm thấy, có lẽ tôi còn chưa tồi tệ nhất, vẫn có cơ hội được người khác yêu thích.”

Quý Lui nhìn về phía Lục Hoặc, “Nếu không phải anh quen chị ấy sớm hơn tôi, giữa anh và tôi, chị ấy chưa chắc sẽ lựa chọn anh……”

Cậu ấy không nói hết, nhưng ý trong lời nói đã rất rõ ràng.

Trên khuôn mặt của Lục Hoặc đều là sự lạnh lùng xa cách, con mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn về phía đối phương, “Trên thế giới này không có nếu. Cho dù có, người mà cô ấy thích, cũng sẽ chỉ là tôi.”

Quý Lui nhíu mày, “Hai chân anh đều không thể đi, anh dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?”

Đáy mắt đen nhánh của Lục Hoặc chói sáng, “Dựa vào tình yêu của cô ấy đối với tôi.”

Đôi mắt của đối phương rất sáng, trêm khuôn mặt mang theo sự tự tin, căn bản không sợ cậu ấy khiêu khích, bộ dạng kiên định kia đâm đau mắt của cậu ấy.

“Tịch Tịch ra mặt thay cậu, đưa cậu đi bệnh viện, đó chỉ là sự lễ phép của cô ấy đối với khách, cậu không cần quá để trong lòng.” Môi mỏng của Lục Hoặc cong lên, “Dù sao những chuyện nhỏ này, cô ấy đã sớm quên mất.”

Ánh mắt Quý Lui u ám, cậu ấy đối diện với đôi mắt của Lục Hoặc, “Anh không sợ tôi cướp đi chị ấy?”

“Không phải cậu đã thử rồi à?” Lục Hoặc cười nhạo: “Hành vi cố ý khiêu khích của cậu trong điện thoại thật ấu trĩ.”

Quý Lui cong môi, “Có tác dụng là được.”

“Tịch Tịch chỉ thích tôi, bất kể cậu làm cái gì cũng không thể cướp đi cô ấy.” Anh nhớ rõ Kiều Tịch từng nói, cô thích cái đuôi của anh nhất.

Đây là người khác không thể thay thế được.

Lục Hoặc chưa bao giờ nghĩ tới, thứ xấu xí trước kia anh chán ghét đến cực điểm, bây giờ lại thành ưu thế và tự tin của anh.

Quý Lui giống như đánh một quyền vào trên bông, không chỉ không làm đối phương bị thương, mà còn bị cưỡng bách ăn cơm chó, sắc mặt của cậu ấy cũng không đẹp.

Cậu ấy nói: “Anh biết đó, người ở trong bóng tối như chúng ta rất khó tìm được người mình thích, hoặc là người thích mình, một khi có người mang theo ánh sáng xuất hiện, nhất định phải liều mạng bắt lấy đối phương.”

Ở bên cạnh Kiều Tịch, cậu ấy cảm thấy bản thân giống như người bình thường, có thể làm chính mình.

Đáy mắt đen nhánh của anh có vài phần sắc bén, Lục Hoặc nói: “Cậu sai rồi, thứ cậu cần tìm là bóng đèn, mà không phải cô ấy.”

“Cô ấy không cần chiếu sáng người khác.” Anh di chuyển lăn, quay lưng về phía Quý Lui rời đi.

Tịch Tịch của anh là ánh trăng trên bầu trời, người mà anh không nỡ vấy bẩn, sao có thể chắp tay để người khác lấy đi làm bóng đèn?

Kiều Tịch đứng chờ ngoài hành lang, cũng không biết qua bao lâu, cô mới thấy Lục Hoặc đi ra.

Cô vội tiến lên, quan sát Lục Hoặc, e sợ anh bị ức hiếp.

“Em đang nhìn gì thế?” Lục Hoặc đối diện với đôi mắt khẩn trương của cô gái.

“Hai người nói gì thế, sao lâu vậy? Cậu ấy có làm gì anh không?” Kiều Tịch hỏi.

Lục Hoặc cười khẽ, không nhịn được duỗi tay véo khuôn mặt nhỏ trắng tuyết của cô, “Tịch tịch, anh không phải phế vật để người khác tùy ý ức hiếp, em không cần lo lắng.”

Kiều Tịch thấy sắc mặt của anh bình tĩnh, lúc này cô mới yên tâm.

Ở nơi cách đó không xa, Quý Lui chậm rãi khập khiễng đi ra, đôi mắt tối tăm của cậu ấy nhìn cô, giống như tủi thân.

Kiều Tịch không để ý ánh mắt của cậu ấy, mà cùng Lục Hoặc rời đi.

Ban đêm.

Kiều Tịch cùng Lục Hoặc ăn cơm xong mới về nhà, Quý Lui đã sớm đứng chờ trước cửa phòng của cô.

Thấy cô trở về, cậu ấy ngẩng đầu, “Chị về rồi.”

“Cậu có việc?” Kiều Tịch mở cửa, chuẩn bị vào phòng.

Quý Lui tay để ở cô trước cửa, “Chị không muốn nghe xem hôm nay em và Lục Hoặc nói những gì à?”

Kiều Tịch quay đầu nhìn cậu ấy.

Quý Lui nói cho cô: “Em nói với anh ta, chị là ánh sáng của em, em ghen tỵ anh ta gặp được chị sớm hơn em.”

Cậu ấy đối diện với đôi mắt đen sáng ngời của cô gái, “Nếu em gặp được chị sớm hơn anh ta, chị, chị có thể……”

“Sẽ không!”

Bàn tay rũ xuống một bên của Quý Lui nắm chặt, “Chị biết em muốn nói gì à?”

“Bất kể cậu nói cái gì, hỏi cái gì, đáp án của tôi đều là sẽ không.” Giọng điệu của Kiều Tịch đầy khẳng định.

“Chị đối ta thật đúng là trước sau như một vô tình.” Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Quý Lui có vài phần bị thương, “Vì sao chứ? Lục Hoặc chỉ là gặp được chị sớm hơn em, nếu chị nhìn em nhiều thêm chút, có lẽ chị cũng sẽ thích em.”

Kiều Tịch lắc đầu, “Sẽ không.”

Quý Lui có chút bướng bỉnh, “Anh ta có chỗ nào tốt hơn em chứ?”

Kiều Tịch xoay người, cô nghiêm túc đếm, “Anh ấy đẹp trai hơn cậu, không, anh ấy đẹp trai hơn bất cứ ai.”

“Chị chỉ xem mặt?” Quý Lui không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía cô, lần đầu tiên cậu ấy bán sắc, “Em cũng không kém.”

Cho dù bây giờ cậu ấy què một chân, nhưng giá trị nhan sắc ở trong trường học vẫn thuộc hàng giáo thảo.

Kiều Tịch tiếp tục đếm, “Lục Hoặc không chỉ có sắc mà còn có tài, anh là thủ khoa lúc thi đại học.”

Quý Lui siết chặt tay, không muốn nhận thua, “Thành tích của em cũng đứng top đầu toàn khóa.”

“Mỗi lần thi Lục Hoặc đều đứng nhất, anh ấy rất thông minh, biết bắn súng, biết may áo, biết thêu cá vàng nhỏ, biết nấu cơm, biết điêu khắc gỗ, chơi game cũng siêu giỏi……” Kiều Tịch đếm từng cái từng cái một, mười ngón tay cũng đếm không hết.

Sắc mặt Quý Lui dần dần tối lại.

Kiều Tịch nói: “Anh ấy tốt như vậy, vì sao tôi không thể thích anh ấy.”

Cô còn chưa nói, trừ Lục Hoặc, ai còn có thể để cô nhéo lá mầm non, sờ cái đuôi chứ.

Quý Lui giống như bị đả kích, cậu ấy chầm chậm nói: “Những thứ chị thích, em đều có thể học.”

“Không cần, khi tôi còn không biết Lục Hoặc biết những kỹ năng này, còn chưa biết anh ấy có những ưu điểm này thì tôi đã thích anh ấy rồi.” Những thứ này đối với Lục Hoặc mà nói, chỉ là dệt hoa trên gấm.

Cô thích chính là con người Lục Hoặc.

Trên khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của Quý Lui có vài phần khổ sở, “Chị thật sự không thể nhìn em một chút à?”

“Không thể!” Kiều Tịch nói: “Chúng ta tiếp xúc không nhiều lắm, tôi không cho rằng cậu thật sự thích tôi, cùng lắm chỉ là thiện cảm, cảm thấy hứng thú mà thôi.”

“Dì Kiều biết chuyện chị và Lục Hoặc ở bên nhau không?”

“Không biết, nhưng tôi sẽ nói cho mẹ biết.” Cô căn bản không nghĩ rằng sẽ giấu cha mẹ mãi mãi.

“Chị nghiêm túc thật. Lục Hoặc quả thật ưu tú, nhưng hai chân anh ấy không thể đi, người như anh, chị sẽ thích mãi mãi à?” Đôi mắt tối tăm của Quý Lui nhìn chằm chằm cô.

“Sẽ.”

“Em thật sự hâm mộ Lục Hoặc.” Cậu ấy dơ tay chống ở hai bên Kiều Tịch, tựa như bao vây lấy cô, “Chị không thể nhìn em một chút à?”

Vẻ mặt của Kiều Tịch rất nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Không thể.”

Quý Lui giống như đã phải chịu một đòn nghiêm trọng, cậu ấy tiến đến bên tai Kiều Tịch, tự giễu cười khẽ vài tiếng, nhỏ giọng nói: “Chị, chị thật nhẫn tâm.”

Cậu ấy buông tay ra, chậm rãi lui về phía sau, “Em biết rồi, em sẽ không làm chị bối rối.”

Quý Lui xoay người rời đi.

Mấy ngày kế tiếp, Quý Lui đi sớm về trễ, quả thật giống như cậu ấy nói, sẽ không làm Kiều Tịch thấy bối rối.

Kiều Tịch phát hiện, năng lượng xanh của cậu ấy càng ngày càng ngày giảm, cậu ấy giống như tự sa ngã, cũng không đeo mặt nạ lấy lòng người bên cạnh, lúc Triệu Vũ Tích tiếp cận cậu ấy, vẻ mặt của cậu ấy rất lạnh lùng.

Mẹ Kiều chú ý tới sự của Quý Lui chuyển biến, còn quan tâm hỏi cậu ấy đã xảy ra chuyện gì.

Quý Lui chỉ nói một câu mệt mỏi.

Thứ bảy, sau khi mẹ Kiều nhận một cuộc điện thoại, Kiều Tịch phát hiện vẻ mặt của bà ấy lập tức thay đổi.

“Mẹ, làm sao vậy?”

“Quý Lui đâu? Thằng bé đi ra ngoài hay là ở trong phòng?” Mẹ Kiều sốt ruột hỏi.

“Hôm nay cậu ấy đi ra ngoài.” Lúc sáng, Quý Lui giống như không nhìn thấy cô vậy, đi ngang qua bên cạnh cô, trực tiếp đi ra ngoài.

“Không được, mẹ phải nhanh gọi điện thoại cho thằng ấy.” Mẹ Kiều nhanh chóng gọi cho Quý Lui, nhưng mà điện thoại truyền đến tiếng tắt máy.

“Đứa nhỏ này, sao mà lại tắt máy chứ?” Vẻ mặt của mẹ Kiều đầy sốt ruột.

“Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?” Kiều Tịch hỏi.

Triệu Vũ Tích phía đối diện cũng nhìn lại đây, vẻ mặt tò mò.

Sắc mặt của mẹ Kiều tràn ngập sự đồng tình và bi thương, “Bà của Tiểu Lui lúc sáng bị té ngã một cái, được đưa đi cấp cứu, nhưng không thể cứu được.”

Bà nói: “Mẹ phải nhanh báo cho thằng bé, bảo đứa bé kia nhanh đi về, haizz, sao đột nhiên xảy ra chuyện như vậy chứ? Mẹ nghe nói, Quý gia cũng chỉ có mình bà Quý khá yêu thương thằng bé.”

Bây giờ người thân duy nhất yêu thương Quý Lui cũng qua đời, cũng không biết đứa bé kia sẽ bị đả kích bao nhiêu.

Nghe vậy, Triệu Vũ Tích cắn môi, đáy mắt chứa đựng sự vui mừng, “Dì nhỏ, để cháu đi tìm Quý Lui cho, phải nhanh chóng báo tin này cho em ấy biết mới được.”

Kiều Tịch nhìn bộ dạng hứng thú dạt dào của cô ta, chân mày cô nhíu chặt, “Con cũng đi tìm người.”

Nếu không thì cô cũng không biết được Quý Lui bao giờ về nhà, hơn nữa, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấu Triệu Vũ Tích đang có ý đồ xấu gì.

Mẹ Kiều gật đầu, “Hai đứa đi đi, mẹ cũng bảo những người khác cùng ra ngoài tìm xem, không ngờ tới vào thời khắc mấu chốt, điện thoại đứa bé kia lại tắt máy.”

Kiều Tịch không tính ngồi chung xe với Triệu Vũ Tích.

Cô đóng cửa xe, “Chú Lương, đi đường Nghênh Binh.”

Sáng nay Diệp Tử Hân hỏi cô có đi tòa cao ốc ở đường Nghênh Binh xem triển lãm tranh không, cô muốn ở nhà nghỉ ngơi nên từ chối, Quý Lui có khả năng ở đó.

Một bên khác, Triệu Vũ Tích cũng thông minh đoán được Quý Lui có khả năng đi xem triển lãm tranh, cô ta nhanh chóng điều tra hôm nay có những triển lãm tranh nào.

Tra được vị trí của triển lãm tranh, Triệu Vũ Tích không nhịn được sự suиɠ sướиɠ.

Nhưng mà, tài xế mới đi được nửa đường thì xảy ra tai nạn xe.

Triệu Vũ Tích ngồi ở ghế sau, cô ta cũng không thắt dây an toàn, đầu cô ta đập thật mạnh vào ghế phía trước, đau đến mức cô ta đỏ cả mắt.

Chủ xe của chiếc xe bị đụng phải xuống xe, thân hình của đối phương to cao, người ta hung dữ đập đầu xe, yêu cầu Triệu Vũ Tích đền tiền.

Triệu Vũ Tích che đầu, rúc ở trên xe, cô ta thúc giục tài xế, “Chú nhanh gọi cảnh sát giao thông tới xử lý đi.”

Cô ta đã rất nhiều ngày không ra khỏi cửa, không nghĩ tới hôm nay ra cửa lại đúng lúc bị đâm, Triệu Vũ Tích tức muốn ói máu.

Không bao lâu, Kiều Tịch đi tới chỗ triển lãm.

Cô tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng của Quý Lui, có khả năng hôm nay đối phương không tới xem triển lãm.

Kiều Tịch lấy điện thoại ra, vừa đi ra ngoài vừa chuẩn bị gọi điện thoại nói cho mẹ biết, cô không tìm được Quý Lui.

Lúc này, có người đập bả vai của cô.

Kiều Tịch quay đầu nhìn lại, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của cậu con trai mang theo vài phần lạnh nhạt, đúng là Quý Lui.

“Chị vội vàng tìm cái gì thế?” Anh hỏi.

“Cậu.”

Quý Lui tự giễu cười một tiếng: “Chị đang nói đùa à?” Cậu ấy có chút hung dữ trừng cô, “Sao thế, đột nhiên phát hiện Lục Hoặc không tốt bằng em, muốn đến với em à?”

Kiều Tịch lắc đầu, “Quý Lui, nhà cậu gọi điện tới, bà của cậu……”

Nụ cười trên mặt Quý Lui ngưng đọng lại, “Bà em thế nào?”

Kiều Tịch đối diện với đôi mắt tối tăm của cậu ấy, “Người nhà cậu nói, bà cậu bị ngã một cái, không cứu được.”

Trong nháy mắt, cô thấy Quý Lui trong mắt, trên mặt thần sắc sụp đổ, năng lượng xanh trên mu bàn tay của cậu ấy nhanh chóng giảm xuống.

Cậu ấy giống như điên vậy, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, nhưng mà, một chân của cậu ấy bị què, sao có thể chạy nhanh được, thậm chí bởi vì chạy nhanh mà tư thế của cậu ấy trở nên khó coi, khiến người ta sôi nổi ghé mắt nhìn.

Quý Lui lảo đảo một cái, cả người ngã về phía trước, lúc sắp té ngã thì cậu ấy bị Kiều Tịch kéo tay lại.

“Quý Lui, tôi đưa cậu đi sân bay, tôi tra rồi, chuyến bay gần nhất là hai tiếng sau, từ nơi này qua đó cần một tiếng, vừa vặn đuổi kịp.”

Đôi mắt của cô gái sáng ngời vững vàng, Quý Lui đờ đẫn theo cô lên xe.

Trong xe rất yên tĩnh, Kiều Tịch thấy năng lượng xanh của Quý Lui tụt xuống đến 10% rồi.

Cô nhớ rõ lúc nãy mẹ từng nói, ở Quý gia, bà nội Quý là người thân duy nhất yêu thương Quý Lui.

“Nén bi thương.” Kiều Tịch suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nói ra những lời này, dù sao người thân rời đi, chuyện đau khổ như vậy, người khác nói gì cũng không thể tiêu tan được.

Quý Lui không nói gì, cậu ấy vẫn luôn cúi đầu, điện thoại cũng khởi động được rồi, lập tức có cuộc gọi tới.

Sau khi bắt máy, Kiều Tịch có thể nghe được loáng thoáng giọng đàn ông ở đầu bên kia đang răn dạy Quý Lui.

“Bây giờ tôi về.” Quý Lui chỉ lạnh lùng nói một câu như vậy, rồi cúp máy.

Cậu ấy đáng lẽ nên về từ sớm, nhưng mà, cậu ấy luyến tiếc Kiều Tịch ở bên cạnh, vẫn luôn kéo dài, giãy dụa không cần thiết.

Quý Lui nhắm mắt lại.

Lúc sắp đến sân bay, Quý Lui mở to mắt, hốc mắt cậu ấy đỏ ửng, giọng nói hơi trầm, “Nếu, không có Lục Hoặc, chị có thể……”

“Không thể.”

Sự khổ sở dưới đáy mắt Quý Lui nhiều đến mức sắp tràn ra, “Chị đúng là vẫn vô tình như trước, chị không thể đồng tình em, lời dối em chút à?”

Kiều Tịch lắc đầu, “Thật xin lỗi.”

Cô nhìn năng lượng xanh đang giảm xuống của cậu ấy, nói: “Quý Lui, cậu rất tốt.”

Người có năng lượng xanh đều là người lương thiện, cho nên cô vẫn luôn biết rằng cậu ấy không phải người xấu

“Chị đang phát thẻ người tốt à?” Quý Lui cười nhẹ một tiếng, khóe mắt ướt lệ.

Cuộc đời thật không vui, rõ ràng là thiên chi kiêu tử lại què một chân, chịu đựng sự trào phúng, vứt bỏ của người khác, bây giờ bị người mình thích từ chối, bà nội qua đời, tất cả mọi chuyện điên cuồng ập đến, đè ép khiến cậu ấy gần như không thở nổi.

“Không phải.” Kiều Tịch nói: “Quý Lui, mỗi người đều sẽ gặp được định mệnh của mình, đối phương sẽ phát hiện điểm tốt của cậu, bao dung tất cả của cậu, cậu nhất định sẽ gặp được người trong mắt chỉ có cậu.”

“Vì sao không thể là chị chứ?” Đôi mắt Quý Lui đỏ ửng nhìn cô, mang theo tia bướng bỉnh cuối cùng.

Kiều Tịch nói: “Bởi vì tôi không thích cậu, trong mắt cũng không có cậu, tôi chỉ có thể nhìn thấy Lục Hoặc, chỉ thiên vị Lục Hoặc, chỉ đau lòng Lục Hoặc, tôi như thế, không công bằng với cậu.”

Trong đôi mắt đỏ ửng của Quý Lui mất đi chút ánh sáng cuối cùng.



Kiều Tịch chú ý tới năng lượng xanh của cậu ấy lại giảm xuống, không nói không được: “Cha mẹ của Lục Hoặc đã chết ngay khi anh ấy vừa mới ra đời, từ nhỏ anh ấy đã không cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ, ở Lục gia thì bị nuôi thả, ai cũng có thể ức hiếp anh ấy, nhưng anh ấy vẫn luôn duy trì sự lương thiện, tích cực sinh sống, khó khăn, nhục mạ, ức hiếp gì cũng vượt qua.”

Từ khi cô quen biết Lục Hoặc, cô chứng kiến vô số lần anh bị ức hiếp, bị tủi thân, nhưng cho dù hoàn cảnh của anh khó khăn bao nhiêu, anh cũng không nhát gan, sợ hãi muốn tìm đến cái chết, hoặc là oán trách ông trời.

Nhóc Hoặc của cô bị người ta đánh chửi, cũng sẽ không rên một tiếng.

Anh kiên cường hơn bất kỳ ai.

Anh như cây tùng bên vách núi, lớn lên thẳng tắp.

“Tình trạng của Lục Hoặc xấu hơn cậu mà anh ấy vẫn có thể vượt qua, tôi nghĩ chắc cậu cũng có thể đúng không?”

Quý Lui giơ tay che kín đôi mắt, cậu ấy trào phúng nhếch miệng, “Dùng tình địch để kíƈɦ ŧɦíƈɦ em? Phép khích tướng à?”

Lúc này, xe dừng ở bên ngoài sân bay.

Quý Lui buông bàn tay che mắt ra, đổi thành ôm Kiều Tịch, tay cậu ấy nhẹ nhàng đặt trên vai Kiều Tịch, cũng không dám dùng sức, cậu ấy mở to mắt, đáy mắt ửng đỏ.

“Quý Lui.” Kiều Tịch muốn lùi về phía sau.

Giây tiếp theo, Quý Lui liền buông tay, “Phương pháp của chị thực sự có tác dụng, em đồng ý với chị.”

Cậu ấy mở cửa xuống xe, khập khiễng rời đi.

Đi đến nơi cách đó không xa, cậu ấy đưa lưng về phía cô, vẫy vẫy tay.

Kiều Tịch thấy, năng lượng xanh trên mu bàn tay của cậu ấy từ 8% dần dần tăng lên.

Trên máy bay, Quý Lui lấy ra một chiếc dải lụa màu cam từ trong túi quần, là lần trước cậu ấy lén lấy xuống từ trên tóc của Kiều Tịch.

Cậu ấy cột dải lụa vào trên cổ tay, quấn vài vòng, thắt nút, tay áo màu trắng buông xuống, vừa vặn che lại dải lụa trên tay.

Nghĩ đến người bà đột nhiên qua đời, đôi mắt cậu ấy càng đỏ, mà thần sắc nơi đáy mắt càng thêm kiên nghị.

Sau khi biết Quý Lui rời khỏi Kiều gia, Kiều Tịch phát hiện sắc mặt của Lục Hoặc rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn.

“Không phải anh rất tự tin nói với Quý Lui rằng, em chỉ thích anh à? Vì sao còn phải lo lắng?” Kiều Tịch cố ý trêu đùa anh.

Thiếu niên ngồi trên xe lăn cúi đầu vắt sủi cảo, “Anh yên tâm em, nhưng anh không yên tâm đối phương.” Đầu ngón tay của anh dính bột mì, quẹt lên mặt Kiều Tịch, lập tức lưu lại một vệt trắng.

Cô là miếng thịt mềm ngon lành, Quý Lui là dã thú thèm thuồng cô, bây giờ dã thú rời đi, anh mới có thể yên tâm.

Kiều Tịch hừ một tiếng, “Thừa nhận đi, anh chính là ghen.”

Lục Hoặc cười nhẹ ra tiếng, anh lại dính bột mì vẽ ba đường lên mặt cô, còn cố ý chấm một cái lên chóp mũi của cô, cô gái lập tức biến thành một con mèo trắng nhỏ.

Anh đột nhiên phát hiện, nếu con mèo là cô thì cũng rất đáng yêu.

Kiều Tịch trừng thiếu niên trước mặt một cái, “Lục Hoặc, anh trở nên hư hỏng rồi.”

0:

Kiều Tịch không nghĩ tới sẽ xuất hiện một màn buồn cười như vậy.

Lục Hoặc và Quý Lui cùng đi vệ sinh, mà cô lại đứng chờ ngoài hành lang, cũng không biết hai người Lục Hoặc và Quý Lui muốn làm cái gì.

Cô có chút lo lắng Lục Hoặc sẽ bị đối phương ức hiếp, dù sao một chân của Quý Lui có vấn đề, nhưng vẫn có thể đi lại, mà bây giờ Lục Hoặc chỉ có thể miễn cưỡng đứng thẳng và đi vài bước, hai người đối địch, Lục Hoặc sẽ rất có hại.

Ở lối rẽ của hành lang.

Lục Hoặc ngồi trên xe lăn, Quý Lui đứng đối diện anh.

Lúc này, Quý Lui không kiêng nể gì mà đánh giá Lục Hoặc, đặc biệt là đánh giá hai chân của Lục Hoặc, “Hai chân anh đều tàn phế à?”

Nếu chỉ là một chân có vấn đề thì Lục Hoặc không cần ngồi xe lăn, mà sẽ lựa chọn chống nạng.

Tự nhiên Quý Lui đột nhiên cảm thấy, cậu ấy chỉ què một chân, so với tình huống của Lục Hoặc thì tốt hơn chút, vẫn chưa tồi tệ nhất.

Nghĩ như vậy, cậu ấy cười tự giễu, cậu ấy đã lưu lạc đến bước đường so đo với người khác ai thê thảm hơn.

Lục Hoặc ngước mắt lên, anh nhìn về phía đối phương, “Có vấn đề gì à?”

“Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy đồng bệnh tương liên với anh.” Quý Lui dựa vào trên tường, dáng vẻ của cậu ấy nhẹ nhàng, “Chẳng qua, vận may của anh tốt hơn tôi, gặp được Kiều Tịch sớm hơn một bước.”

Bàn tay để trên tay vịn của Lục Hoặc hơi nắm chặt.

Quý Lui nói: “Vốn dĩ tôi cho rằng, chị ấy giả dối, làm bộ làm tịch, sau đó mới phát hiện, là tôi hiểu lầm chị ấy. Chị ấy ra mặt giúp tôi, đứng phía trước bảo vệ tôi, tôi bị bệnh, chị ấy cùng tôi đi khám, vẫn luôn cùng tôi đi truyền dịch.”

Nhắc tới Kiều Tịch, ý cười trên mặt cậu ấy càng rõ ràng, “Vậy tôi mới biết, chị ấy đúng là rất tốt, lúc trước là tôi hiểu lầm chị ấy. Chị ấy sẽ không giống những người khác, dùng ánh mắt đồng tình hoặc chê bai nhìn tôi, trong mắt chị ấy, tôi chính là tôi.”

Môi mỏng của Lục Hoặc mím chặt.

“Lần đầu tiên tôi biết được, sẽ có người cùng tôi đứng một chỗ mà không chê tôi, không thèm để ý ánh mắt của bất cứ kẻ nào, chỉ để ý cảm giác của tôi.” Quý Lui nhỏ giọng nói: “Vào giây phút chị ấy ra mặt thay tôi, tôi cảm thấy, có lẽ tôi còn chưa tồi tệ nhất, vẫn có cơ hội được người khác yêu thích.”

Quý Lui nhìn về phía Lục Hoặc, “Nếu không phải anh quen chị ấy sớm hơn tôi, giữa anh và tôi, chị ấy chưa chắc sẽ lựa chọn anh……”

Cậu ấy không nói hết, nhưng ý trong lời nói đã rất rõ ràng.

Trên khuôn mặt của Lục Hoặc đều là sự lạnh lùng xa cách, con mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn về phía đối phương, “Trên thế giới này không có nếu. Cho dù có, người mà cô ấy thích, cũng sẽ chỉ là tôi.”

Quý Lui nhíu mày, “Hai chân anh đều không thể đi, anh dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?”

Đáy mắt đen nhánh của Lục Hoặc chói sáng, “Dựa vào tình yêu của cô ấy đối với tôi.”

Đôi mắt của đối phương rất sáng, trêm khuôn mặt mang theo sự tự tin, căn bản không sợ cậu ấy khiêu khích, bộ dạng kiên định kia đâm đau mắt của cậu ấy.

“Tịch Tịch ra mặt thay cậu, đưa cậu đi bệnh viện, đó chỉ là sự lễ phép của cô ấy đối với khách, cậu không cần quá để trong lòng.” Môi mỏng của Lục Hoặc cong lên, “Dù sao những chuyện nhỏ này, cô ấy đã sớm quên mất.”

Ánh mắt Quý Lui u ám, cậu ấy đối diện với đôi mắt của Lục Hoặc, “Anh không sợ tôi cướp đi chị ấy?”

“Không phải cậu đã thử rồi à?” Lục Hoặc cười nhạo: “Hành vi cố ý khiêu khích của cậu trong điện thoại thật ấu trĩ.”

Quý Lui cong môi, “Có tác dụng là được.”

“Tịch Tịch chỉ thích tôi, bất kể cậu làm cái gì cũng không thể cướp đi cô ấy.” Anh nhớ rõ Kiều Tịch từng nói, cô thích cái đuôi của anh nhất.

Đây là người khác không thể thay thế được.

Lục Hoặc chưa bao giờ nghĩ tới, thứ xấu xí trước kia anh chán ghét đến cực điểm, bây giờ lại thành ưu thế và tự tin của anh.

Quý Lui giống như đánh một quyền vào trên bông, không chỉ không làm đối phương bị thương, mà còn bị cưỡng bách ăn cơm chó, sắc mặt của cậu ấy cũng không đẹp.

Cậu ấy nói: “Anh biết đó, người ở trong bóng tối như chúng ta rất khó tìm được người mình thích, hoặc là người thích mình, một khi có người mang theo ánh sáng xuất hiện, nhất định phải liều mạng bắt lấy đối phương.”

Ở bên cạnh Kiều Tịch, cậu ấy cảm thấy bản thân giống như người bình thường, có thể làm chính mình.

Đáy mắt đen nhánh của anh có vài phần sắc bén, Lục Hoặc nói: “Cậu sai rồi, thứ cậu cần tìm là bóng đèn, mà không phải cô ấy.”

“Cô ấy không cần chiếu sáng người khác.” Anh di chuyển lăn, quay lưng về phía Quý Lui rời đi.

Tịch Tịch của anh là ánh trăng trên bầu trời, người mà anh không nỡ vấy bẩn, sao có thể chắp tay để người khác lấy đi làm bóng đèn?

Kiều Tịch đứng chờ ngoài hành lang, cũng không biết qua bao lâu, cô mới thấy Lục Hoặc đi ra.

Cô vội tiến lên, quan sát Lục Hoặc, e sợ anh bị ức hiếp.

“Em đang nhìn gì thế?” Lục Hoặc đối diện với đôi mắt khẩn trương của cô gái.

“Hai người nói gì thế, sao lâu vậy? Cậu ấy có làm gì anh không?” Kiều Tịch hỏi.

Lục Hoặc cười khẽ, không nhịn được duỗi tay véo khuôn mặt nhỏ trắng tuyết của cô, “Tịch tịch, anh không phải phế vật để người khác tùy ý ức hiếp, em không cần lo lắng.”

Kiều Tịch thấy sắc mặt của anh bình tĩnh, lúc này cô mới yên tâm.

Ở nơi cách đó không xa, Quý Lui chậm rãi khập khiễng đi ra, đôi mắt tối tăm của cậu ấy nhìn cô, giống như tủi thân.

Kiều Tịch không để ý ánh mắt của cậu ấy, mà cùng Lục Hoặc rời đi.

Ban đêm.

Kiều Tịch cùng Lục Hoặc ăn cơm xong mới về nhà, Quý Lui đã sớm đứng chờ trước cửa phòng của cô.

Thấy cô trở về, cậu ấy ngẩng đầu, “Chị về rồi.”

“Cậu có việc?” Kiều Tịch mở cửa, chuẩn bị vào phòng.

Quý Lui tay để ở cô trước cửa, “Chị không muốn nghe xem hôm nay em và Lục Hoặc nói những gì à?”

Kiều Tịch quay đầu nhìn cậu ấy.

Quý Lui nói cho cô: “Em nói với anh ta, chị là ánh sáng của em, em ghen tỵ anh ta gặp được chị sớm hơn em.”

Cậu ấy đối diện với đôi mắt đen sáng ngời của cô gái, “Nếu em gặp được chị sớm hơn anh ta, chị, chị có thể……”

“Sẽ không!”

Bàn tay rũ xuống một bên của Quý Lui nắm chặt, “Chị biết em muốn nói gì à?”

“Bất kể cậu nói cái gì, hỏi cái gì, đáp án của tôi đều là sẽ không.” Giọng điệu của Kiều Tịch đầy khẳng định.

“Chị đối ta thật đúng là trước sau như một vô tình.” Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Quý Lui có vài phần bị thương, “Vì sao chứ? Lục Hoặc chỉ là gặp được chị sớm hơn em, nếu chị nhìn em nhiều thêm chút, có lẽ chị cũng sẽ thích em.”

Kiều Tịch lắc đầu, “Sẽ không.”

Quý Lui có chút bướng bỉnh, “Anh ta có chỗ nào tốt hơn em chứ?”

Kiều Tịch xoay người, cô nghiêm túc đếm, “Anh ấy đẹp trai hơn cậu, không, anh ấy đẹp trai hơn bất cứ ai.”

“Chị chỉ xem mặt?” Quý Lui không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía cô, lần đầu tiên cậu ấy bán sắc, “Em cũng không kém.”

Cho dù bây giờ cậu ấy què một chân, nhưng giá trị nhan sắc ở trong trường học vẫn thuộc hàng giáo thảo.

Kiều Tịch tiếp tục đếm, “Lục Hoặc không chỉ có sắc mà còn có tài, anh là thủ khoa lúc thi đại học.”

Quý Lui siết chặt tay, không muốn nhận thua, “Thành tích của em cũng đứng top đầu toàn khóa.”

“Mỗi lần thi Lục Hoặc đều đứng nhất, anh ấy rất thông minh, biết bắn súng, biết may áo, biết thêu cá vàng nhỏ, biết nấu cơm, biết điêu khắc gỗ, chơi game cũng siêu giỏi……” Kiều Tịch đếm từng cái từng cái một, mười ngón tay cũng đếm không hết.

Sắc mặt Quý Lui dần dần tối lại.

Kiều Tịch nói: “Anh ấy tốt như vậy, vì sao tôi không thể thích anh ấy.”

Cô còn chưa nói, trừ Lục Hoặc, ai còn có thể để cô nhéo lá mầm non, sờ cái đuôi chứ.

Quý Lui giống như bị đả kích, cậu ấy chầm chậm nói: “Những thứ chị thích, em đều có thể học.”

“Không cần, khi tôi còn không biết Lục Hoặc biết những kỹ năng này, còn chưa biết anh ấy có những ưu điểm này thì tôi đã thích anh ấy rồi.” Những thứ này đối với Lục Hoặc mà nói, chỉ là dệt hoa trên gấm.

Cô thích chính là con người Lục Hoặc.

Trên khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của Quý Lui có vài phần khổ sở, “Chị thật sự không thể nhìn em một chút à?”

“Không thể!” Kiều Tịch nói: “Chúng ta tiếp xúc không nhiều lắm, tôi không cho rằng cậu thật sự thích tôi, cùng lắm chỉ là thiện cảm, cảm thấy hứng thú mà thôi.”

“Dì Kiều biết chuyện chị và Lục Hoặc ở bên nhau không?”

“Không biết, nhưng tôi sẽ nói cho mẹ biết.” Cô căn bản không nghĩ rằng sẽ giấu cha mẹ mãi mãi.

“Chị nghiêm túc thật. Lục Hoặc quả thật ưu tú, nhưng hai chân anh ấy không thể đi, người như anh, chị sẽ thích mãi mãi à?” Đôi mắt tối tăm của Quý Lui nhìn chằm chằm cô.

“Sẽ.”

“Em thật sự hâm mộ Lục Hoặc.” Cậu ấy dơ tay chống ở hai bên Kiều Tịch, tựa như bao vây lấy cô, “Chị không thể nhìn em một chút à?”

Vẻ mặt của Kiều Tịch rất nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Không thể.”

Quý Lui giống như đã phải chịu một đòn nghiêm trọng, cậu ấy tiến đến bên tai Kiều Tịch, tự giễu cười khẽ vài tiếng, nhỏ giọng nói: “Chị, chị thật nhẫn tâm.”

Cậu ấy buông tay ra, chậm rãi lui về phía sau, “Em biết rồi, em sẽ không làm chị bối rối.”

Quý Lui xoay người rời đi.

Mấy ngày kế tiếp, Quý Lui đi sớm về trễ, quả thật giống như cậu ấy nói, sẽ không làm Kiều Tịch thấy bối rối.

Kiều Tịch phát hiện, năng lượng xanh của cậu ấy càng ngày càng ngày giảm, cậu ấy giống như tự sa ngã, cũng không đeo mặt nạ lấy lòng người bên cạnh, lúc Triệu Vũ Tích tiếp cận cậu ấy, vẻ mặt của cậu ấy rất lạnh lùng.

Mẹ Kiều chú ý tới sự của Quý Lui chuyển biến, còn quan tâm hỏi cậu ấy đã xảy ra chuyện gì.

Quý Lui chỉ nói một câu mệt mỏi.

Thứ bảy, sau khi mẹ Kiều nhận một cuộc điện thoại, Kiều Tịch phát hiện vẻ mặt của bà ấy lập tức thay đổi.

“Mẹ, làm sao vậy?”

“Quý Lui đâu? Thằng bé đi ra ngoài hay là ở trong phòng?” Mẹ Kiều sốt ruột hỏi.

“Hôm nay cậu ấy đi ra ngoài.” Lúc sáng, Quý Lui giống như không nhìn thấy cô vậy, đi ngang qua bên cạnh cô, trực tiếp đi ra ngoài.

“Không được, mẹ phải nhanh gọi điện thoại cho thằng ấy.” Mẹ Kiều nhanh chóng gọi cho Quý Lui, nhưng mà điện thoại truyền đến tiếng tắt máy.

“Đứa nhỏ này, sao mà lại tắt máy chứ?” Vẻ mặt của mẹ Kiều đầy sốt ruột.

“Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?” Kiều Tịch hỏi.

Triệu Vũ Tích phía đối diện cũng nhìn lại đây, vẻ mặt tò mò.

Sắc mặt của mẹ Kiều tràn ngập sự đồng tình và bi thương, “Bà của Tiểu Lui lúc sáng bị té ngã một cái, được đưa đi cấp cứu, nhưng không thể cứu được.”

Bà nói: “Mẹ phải nhanh báo cho thằng bé, bảo đứa bé kia nhanh đi về, haizz, sao đột nhiên xảy ra chuyện như vậy chứ? Mẹ nghe nói, Quý gia cũng chỉ có mình bà Quý khá yêu thương thằng bé.”

Bây giờ người thân duy nhất yêu thương Quý Lui cũng qua đời, cũng không biết đứa bé kia sẽ bị đả kích bao nhiêu.

Nghe vậy, Triệu Vũ Tích cắn môi, đáy mắt chứa đựng sự vui mừng, “Dì nhỏ, để cháu đi tìm Quý Lui cho, phải nhanh chóng báo tin này cho em ấy biết mới được.”

Kiều Tịch nhìn bộ dạng hứng thú dạt dào của cô ta, chân mày cô nhíu chặt, “Con cũng đi tìm người.”

Nếu không thì cô cũng không biết được Quý Lui bao giờ về nhà, hơn nữa, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấu Triệu Vũ Tích đang có ý đồ xấu gì.

Mẹ Kiều gật đầu, “Hai đứa đi đi, mẹ cũng bảo những người khác cùng ra ngoài tìm xem, không ngờ tới vào thời khắc mấu chốt, điện thoại đứa bé kia lại tắt máy.”

Kiều Tịch không tính ngồi chung xe với Triệu Vũ Tích.

Cô đóng cửa xe, “Chú Lương, đi đường Nghênh Binh.”

Sáng nay Diệp Tử Hân hỏi cô có đi tòa cao ốc ở đường Nghênh Binh xem triển lãm tranh không, cô muốn ở nhà nghỉ ngơi nên từ chối, Quý Lui có khả năng ở đó.

Một bên khác, Triệu Vũ Tích cũng thông minh đoán được Quý Lui có khả năng đi xem triển lãm tranh, cô ta nhanh chóng điều tra hôm nay có những triển lãm tranh nào.

Tra được vị trí của triển lãm tranh, Triệu Vũ Tích không nhịn được sự suиɠ sướиɠ.

Nhưng mà, tài xế mới đi được nửa đường thì xảy ra tai nạn xe.

Triệu Vũ Tích ngồi ở ghế sau, cô ta cũng không thắt dây an toàn, đầu cô ta đập thật mạnh vào ghế phía trước, đau đến mức cô ta đỏ cả mắt.

Chủ xe của chiếc xe bị đụng phải xuống xe, thân hình của đối phương to cao, người ta hung dữ đập đầu xe, yêu cầu Triệu Vũ Tích đền tiền.

Triệu Vũ Tích che đầu, rúc ở trên xe, cô ta thúc giục tài xế, “Chú nhanh gọi cảnh sát giao thông tới xử lý đi.”

Cô ta đã rất nhiều ngày không ra khỏi cửa, không nghĩ tới hôm nay ra cửa lại đúng lúc bị đâm, Triệu Vũ Tích tức muốn ói máu.

Không bao lâu, Kiều Tịch đi tới chỗ triển lãm.

Cô tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng của Quý Lui, có khả năng hôm nay đối phương không tới xem triển lãm.

Kiều Tịch lấy điện thoại ra, vừa đi ra ngoài vừa chuẩn bị gọi điện thoại nói cho mẹ biết, cô không tìm được Quý Lui.

Lúc này, có người đập bả vai của cô.

Kiều Tịch quay đầu nhìn lại, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của cậu con trai mang theo vài phần lạnh nhạt, đúng là Quý Lui.

“Chị vội vàng tìm cái gì thế?” Anh hỏi.

“Cậu.”

Quý Lui tự giễu cười một tiếng: “Chị đang nói đùa à?” Cậu ấy có chút hung dữ trừng cô, “Sao thế, đột nhiên phát hiện Lục Hoặc không tốt bằng em, muốn đến với em à?”

Kiều Tịch lắc đầu, “Quý Lui, nhà cậu gọi điện tới, bà của cậu……”



Nụ cười trên mặt Quý Lui ngưng đọng lại, “Bà em thế nào?”

Kiều Tịch đối diện với đôi mắt tối tăm của cậu ấy, “Người nhà cậu nói, bà cậu bị ngã một cái, không cứu được.”

Trong nháy mắt, cô thấy Quý Lui trong mắt, trên mặt thần sắc sụp đổ, năng lượng xanh trên mu bàn tay của cậu ấy nhanh chóng giảm xuống.

Cậu ấy giống như điên vậy, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, nhưng mà, một chân của cậu ấy bị què, sao có thể chạy nhanh được, thậm chí bởi vì chạy nhanh mà tư thế của cậu ấy trở nên khó coi, khiến người ta sôi nổi ghé mắt nhìn.

Quý Lui lảo đảo một cái, cả người ngã về phía trước, lúc sắp té ngã thì cậu ấy bị Kiều Tịch kéo tay lại.

“Quý Lui, tôi đưa cậu đi sân bay, tôi tra rồi, chuyến bay gần nhất là hai tiếng sau, từ nơi này qua đó cần một tiếng, vừa vặn đuổi kịp.”

Đôi mắt của cô gái sáng ngời vững vàng, Quý Lui đờ đẫn theo cô lên xe.

Trong xe rất yên tĩnh, Kiều Tịch thấy năng lượng xanh của Quý Lui tụt xuống đến 10% rồi.

Cô nhớ rõ lúc nãy mẹ từng nói, ở Quý gia, bà nội Quý là người thân duy nhất yêu thương Quý Lui.

“Nén bi thương.” Kiều Tịch suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nói ra những lời này, dù sao người thân rời đi, chuyện đau khổ như vậy, người khác nói gì cũng không thể tiêu tan được.

Quý Lui không nói gì, cậu ấy vẫn luôn cúi đầu, điện thoại cũng khởi động được rồi, lập tức có cuộc gọi tới.

Sau khi bắt máy, Kiều Tịch có thể nghe được loáng thoáng giọng đàn ông ở đầu bên kia đang răn dạy Quý Lui.

“Bây giờ tôi về.” Quý Lui chỉ lạnh lùng nói một câu như vậy, rồi cúp máy.

Cậu ấy đáng lẽ nên về từ sớm, nhưng mà, cậu ấy luyến tiếc Kiều Tịch ở bên cạnh, vẫn luôn kéo dài, giãy dụa không cần thiết.

Quý Lui nhắm mắt lại.

Lúc sắp đến sân bay, Quý Lui mở to mắt, hốc mắt cậu ấy đỏ ửng, giọng nói hơi trầm, “Nếu, không có Lục Hoặc, chị có thể……”

“Không thể.”

Sự khổ sở dưới đáy mắt Quý Lui nhiều đến mức sắp tràn ra, “Chị đúng là vẫn vô tình như trước, chị không thể đồng tình em, lời dối em chút à?”

Kiều Tịch lắc đầu, “Thật xin lỗi.”

Cô nhìn năng lượng xanh đang giảm xuống của cậu ấy, nói: “Quý Lui, cậu rất tốt.”

Người có năng lượng xanh đều là người lương thiện, cho nên cô vẫn luôn biết rằng cậu ấy không phải người xấu

“Chị đang phát thẻ người tốt à?” Quý Lui cười nhẹ một tiếng, khóe mắt ướt lệ.

Cuộc đời thật không vui, rõ ràng là thiên chi kiêu tử lại què một chân, chịu đựng sự trào phúng, vứt bỏ của người khác, bây giờ bị người mình thích từ chối, bà nội qua đời, tất cả mọi chuyện điên cuồng ập đến, đè ép khiến cậu ấy gần như không thở nổi.

“Không phải.” Kiều Tịch nói: “Quý Lui, mỗi người đều sẽ gặp được định mệnh của mình, đối phương sẽ phát hiện điểm tốt của cậu, bao dung tất cả của cậu, cậu nhất định sẽ gặp được người trong mắt chỉ có cậu.”

“Vì sao không thể là chị chứ?” Đôi mắt Quý Lui đỏ ửng nhìn cô, mang theo tia bướng bỉnh cuối cùng.

Kiều Tịch nói: “Bởi vì tôi không thích cậu, trong mắt cũng không có cậu, tôi chỉ có thể nhìn thấy Lục Hoặc, chỉ thiên vị Lục Hoặc, chỉ đau lòng Lục Hoặc, tôi như thế, không công bằng với cậu.”

Trong đôi mắt đỏ ửng của Quý Lui mất đi chút ánh sáng cuối cùng.

Kiều Tịch chú ý tới năng lượng xanh của cậu ấy lại giảm xuống, không nói không được: “Cha mẹ của Lục Hoặc đã chết ngay khi anh ấy vừa mới ra đời, từ nhỏ anh ấy đã không cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ, ở Lục gia thì bị nuôi thả, ai cũng có thể ức hiếp anh ấy, nhưng anh ấy vẫn luôn duy trì sự lương thiện, tích cực sinh sống, khó khăn, nhục mạ, ức hiếp gì cũng vượt qua.”

Từ khi cô quen biết Lục Hoặc, cô chứng kiến vô số lần anh bị ức hiếp, bị tủi thân, nhưng cho dù hoàn cảnh của anh khó khăn bao nhiêu, anh cũng không nhát gan, sợ hãi muốn tìm đến cái chết, hoặc là oán trách ông trời.

Nhóc Hoặc của cô bị người ta đánh chửi, cũng sẽ không rên một tiếng.

Anh kiên cường hơn bất kỳ ai.

Anh như cây tùng bên vách núi, lớn lên thẳng tắp.

“Tình trạng của Lục Hoặc xấu hơn cậu mà anh ấy vẫn có thể vượt qua, tôi nghĩ chắc cậu cũng có thể đúng không?”

Quý Lui giơ tay che kín đôi mắt, cậu ấy trào phúng nhếch miệng, “Dùng tình địch để kíƈɦ ŧɦíƈɦ em? Phép khích tướng à?”

Lúc này, xe dừng ở bên ngoài sân bay.

Quý Lui buông bàn tay che mắt ra, đổi thành ôm Kiều Tịch, tay cậu ấy nhẹ nhàng đặt trên vai Kiều Tịch, cũng không dám dùng sức, cậu ấy mở to mắt, đáy mắt ửng đỏ.

“Quý Lui.” Kiều Tịch muốn lùi về phía sau.

Giây tiếp theo, Quý Lui liền buông tay, “Phương pháp của chị thực sự có tác dụng, em đồng ý với chị.”

Cậu ấy mở cửa xuống xe, khập khiễng rời đi.

Đi đến nơi cách đó không xa, cậu ấy đưa lưng về phía cô, vẫy vẫy tay.

Kiều Tịch thấy, năng lượng xanh trên mu bàn tay của cậu ấy từ 8% dần dần tăng lên.

Trên máy bay, Quý Lui lấy ra một chiếc dải lụa màu cam từ trong túi quần, là lần trước cậu ấy lén lấy xuống từ trên tóc của Kiều Tịch.

Cậu ấy cột dải lụa vào trên cổ tay, quấn vài vòng, thắt nút, tay áo màu trắng buông xuống, vừa vặn che lại dải lụa trên tay.

Nghĩ đến người bà đột nhiên qua đời, đôi mắt cậu ấy càng đỏ, mà thần sắc nơi đáy mắt càng thêm kiên nghị.

Sau khi biết Quý Lui rời khỏi Kiều gia, Kiều Tịch phát hiện sắc mặt của Lục Hoặc rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn.

“Không phải anh rất tự tin nói với Quý Lui rằng, em chỉ thích anh à? Vì sao còn phải lo lắng?” Kiều Tịch cố ý trêu đùa anh.

Thiếu niên ngồi trên xe lăn cúi đầu vắt sủi cảo, “Anh yên tâm em, nhưng anh không yên tâm đối phương.” Đầu ngón tay của anh dính bột mì, quẹt lên mặt Kiều Tịch, lập tức lưu lại một vệt trắng.

Cô là miếng thịt mềm ngon lành, Quý Lui là dã thú thèm thuồng cô, bây giờ dã thú rời đi, anh mới có thể yên tâm.

Kiều Tịch hừ một tiếng, “Thừa nhận đi, anh chính là ghen.”

Lục Hoặc cười nhẹ ra tiếng, anh lại dính bột mì vẽ ba đường lên mặt cô, còn cố ý chấm một cái lên chóp mũi của cô, cô gái lập tức biến thành một con mèo trắng nhỏ.

Anh đột nhiên phát hiện, nếu con mèo là cô thì cũng rất đáng yêu.

Kiều Tịch trừng thiếu niên trước mặt một cái, “Lục Hoặc, anh trở nên hư hỏng rồi.”

Nói rồi, hai bàn tay nhỏ của cô quẹt bột mì ở trên mặt bàn, lòng bàn tay trắng xóa, cô muốn trả thù.

Lúc này, nữ giúp việc đột nhiên vọt vào, “Không hay rồi, ông cụ Lục đến.”

Kiều Tịch hoảng sợ, đột nhiên đứng thẳng lên, “Em đi trốn đây, hai người nhớ đừng làm lộ chuyện em ở đây, em lo ông nội của Lục Hoặc không thích em.”

Nữ giúp việc cũng hơi kiêng dè, cô ấy vội gật đầu, “Mau lên, ông cụ Lục sắp vào rồi.”

Kiều Tịch nói với Lục Hoặc: “Em đi trốn trước.”

Nói rồi, cô chạy nhanh vào phòng của Lục Hoặc, làn váy màu tím nhạt vừa biến mất sau cánh cửa phòng thì ông cụ Lục ở bên ngoài đã đi vào.

Ông chậm rãi đi vào phòng khách, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lục Hoặc ngồi bên bàn ăn cách đó không xa, mà trước mặt anh bày từng hàng sủi cảo trắng trẻo mập mạp, tinh xảo đáng yêu, trong tay anh còn đang gói một cái.

Một hơi của ông cụ Lục thiếu chút nữa nghẹn ở ngực, thế mà Lục Hoặc đang làm sủi cảo!

“Lục Hoặc, cháu đang làm cái gì?” Ông cụ Lục giận dữ trừng mắt.

“Ông cũng chưa già đến mức mờ mắt, chắc là vẫn có thể nhìn rõ chứ.” Ngón tay Lục Hoặc thon dài, đầu ngón tay dính bột mì lại không hề làm mất đi vẻ đẹp của nó.

Anh linh hoạt gói sủi cảo, lại có một bé sủi cảo trắng trẻo mập mạp ra đời.

Vẻ mặt của nữ giúp việc rất khẩn trương, cô ấy hoảng loạn rót nước, cũng không biết Kiều Tịch đã trốn được chưa.

“Đây là chuyện cháu thích hợp làm à?” Ông cụ Lục chất vấn.

Động tác tay của Lục Hoặc không dừng lại, “Việc gì mới là việc tôi thích hợp làm?”

Hô hấp của ông cụ Lục cứng lại.

Cháu trai trưởng Lục Vinh Diệu gần đây gây ra chuyện lớn, nó không chỉ làm hỏng một hạng mục của tập đoàn, khiến các cổ đông có ý kiến, mà lá gan của nó còn lớn đến mức tham ô tiền của công ty, nếu không phải ông phát hiện sớm, hậu quả thật sự không thể cứu vãn được.

Ông cụ Lục bảo Lục Vinh Diệu trong khoảng thời gian này không cần đi công ty, ở lại trong nhà kiểm điểm.

Ông nhớ tới cháu trai nhỏ Lục Hoặc ở biệt thự này, muốn đến xem anh sống thế nào, không ngờ tới, ánh mắt đầu tiên khi vào nhà là thấy anh giống như phế vật, đang làm sủi cảo.

Hai đứa cháu, một đứa so với một đứa càng không đáng tin, quả thực muốn ông tức chết.

“Ông cụ Lục, mời uống trà.” Nữ giúp việc bưng một ly trà dưỡng sinh cho ông cụ Lục.

“Cô là Tiểu Liễu chăm sóc Lục Hoặc phải không, thằng bé ở đây như thế nào?” Ông cụ Lục uống một hớp trà, tâm trạng bình phục một chút.

“Thiếu gia sinh hoạt rất kỷ luật tự giác, cơ thể cũng rất tốt, không có vấn đề gì.” Nữ giúp việc có chút khẩn trương.

Ông cụ Lục lại uống một hớp trà, “Chuyện khác thì sao? Có tình huống gì xảy ra bất ngờ không?”

Nữ giúp việc vội lắc đầu, “Tất cả đều rất bình thường.”

Ông cụ Lục gật đầu, ông nhìn về phía Lục Hoặc còn đang làm sủi cảo, tức giận: “Ông hiếm khi mới đến đây được mà cháu còn làm sủi cảo à? Lại đây cùng ông nói chuyện.”

“Ông có gì muốn nói thì trực tiếp nói đi, cháu làm sủi cảo cũng không ảnh hưởng việc trả lời.” Lục Hoặc lại nhanh chóng gói vài cái, anh nhìn một chút, đã đủ để hai người ăn rồi anh mới dừng lại.

Ông cụ Lục tức giận hừ một tiếng, “Cách xa như vậy nói chuyện thì giống cái gì chứ.”

Ông để cái ly xuống đi qua đó, đứng trước mặt Lục Hoặc, “Cháu không có việc khác để làm à?”

“Ông cảm thấy cháu ở nhà cả ngày thì có thể làm cái gì?” Lục Hoặc ngước mặt lên, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía ông.

Khuôn mặt nghiêm nghị của ông cụ Lục gần như không duy trì được, ông muốn mở miệng bảo Lục Hoặc đi công ty giúp đỡ nhưng lại dừng ở bên miệng, lập tức tỉnh táo lại.

Đứa cháu này ngay cả đại học cũng không học, sao có thể vào công ty, cho dù vào công ty, nó có thể làm gì được, hơn nữa cơ thể của nó cũng không cho phép nó tiếp xúc với người khác.

Còn không bằng dùng thêm tâm tư dạy dỗ cháu trai trưởng.

Ông cụ Lục thở dài, thôi, ông còn có thể có yêu cầu gì đối với Lục Hoặc chứ.

Ông nói chậm lại, “Cháu muốn ăn sủi cảo thì bảo phòng bếp làm là được.”

Lục Hoặc đặt sủi cảo vào trong đĩa, chuẩn bị đưa vào phòng bếp nấu.

Ông cụ Lục nhìn Lục Hoặc bận rộn trong phòng bếp, ông ôm ngực, lại nghẹn một hơi ở ngực, “Cháu còn tự mình xuống bếp à?”

Ông sâu sắc cảm nhận được, đứa cháu trai này hoàn toàn bị nuôi dưỡng thành phế vật rồi.

Vẻ mặt Lục Hoặc đầy bình tĩnh, “Ừ.”

“Chuyện như vậy cháu không thể bảo những người khác làm à?” Ông cụ Lục rất khó tiếp thu chuyện cháu trai vừa làm sủi cảo, lại vừa xuống bếp.

Lục Hoặc đặt từng chiếc sủi cảo bụ bẫm bỏ vào nồi, mùi thơm mê người tỏa ra từ trong nồi.

Ông cụ Lục nhìn mà thấy tức giận, nhưng không thể phủ nhận, sủi cảo mà Lục Hoặc nấu thật sự rất thơm.

Ông chắp tay ở sau lưng, xụ mặt, từ tốn nói: “Lấy cho ông một bát, ông nếm thử sủi cảo cháu làm có mùi vị gì.”

Mắt của Lục Hoặc cũng không nâng lên, “Không cho.”

“Cái gì?”

“Ông muốn ăn sủi cảo thì bảo người khác làm cho ông ăn, thứ trong nồi của cháu, ông không thể ăn.” Những sủi cảo này đều là của Kiều Tịch, hôm nay cô đột nhiên muốn ăn sủi cảo nên anh mới bắt đầu học gói.

Lúc làm sủi cảo, miệng nhỏ của cô cứ ngọt ngào khen sủi cảo mà anh gói chắc chắn ăn rất ngon.

Không thể chia cho người khác.

Ông cụ Lục chính là mgười khác trong mắt Lục Hoặc.

“Ông muốn ăn một bát sủi cảo cũng không được à?” Ông cụ Lục đã quên chuyện lúc nãy mình còn đang răn dạy Lục Hoặc làm sủi cảo, làm chuyện mất mặt.

“Ông có thể muốn ăn, bảo người khác làm cho ông ăn đi.” Lục Hoặc lặp lại lần nữa.

Ông cụ Lục tức giận đến mức râu mép vểnh lên, “Cháu cứ có thái độ như vậy đối với người lớn à?”

Lục Hoặc không nhanh không chậm lật sủi cảo, “Ừm.”

Ông cụ Lục giống như đấm một cái lên bông mềm, ông nhìn chằm chằm Lục Hoặc một hồi lâu, tức giận che ngực rời đi, nếu không đi thì ông chắc tức giận đến bệnh ra mất.

“Ông Lục.” Nữ giúp việc thấy ông cụ Lục đi ra ngoài, cô ấy đuổi theo.

“Chăm sóc Lục Hoặc cho tốt, có chuyện gì thì kịp thời báo cáo lại.” Ông cụ Lục nói.

Nữ giúp việc vội trả lời: “Tôi sẽ chăm sóc cho thiếu gia thật tốt.”

Ông cụ Lục gật đầu, rời đi.

Lục Hoặc trở về phòng, không thấy bóng dáng của cô gái, cũng không ở nhà vệ sinh.

Anh di chuyển xe lăn đến trước tủ quần áo, cửa tủ được mở ra.

Kiều Tịch ôm chân ngồi giữa đống quần áo, giống như đứa bé đáng thương, lúc nhìn thấy anh, một đôi mắt xinh đẹp sáng lên, hai bên má của cô còn có vài sợi ria mép mà anh dùng bột mì vẽ lên, cực kỳ giống chú mèo trắng đáng yêu.

“Lục Hoặc, ông của anh đi rồi à?”

“Ừ.”

Kiều Tịch vươn đôi tay về phía anh, “Chân em tê rần rồi.”

Lục Hoặc nghiêng qua, kéo chú mèo trắng trong tủ quần áo ra, ôm vào trong lòng ngực, “Sủi cảo nấu xong rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn đi.”

Kiều Tịch ngẩng đầu lên, cố ý dùng mặt mình dán lên mặt của Lục Hoặc, quẹt bột mì trên mặt mình lên mặt anh.

Khuôn mặt của cô gái mềm mại, trắng nõn bóng loáng, cọ xát đến trái tim con người ngứa ngáy.

Anh véo khuôn mặt nhỏ của cô, lòng bàn tay ấm áp nâng cằm cô, “Tịch tịch, khả năng phải muộn chút mới ăn sủi cảo được.”

“Hả?”

Lục Hoặc cúi đầu, môi mỏng hôn lên miệng nhỏ của cô.

Kiều Tịch ngẩn ra, khi môi cô bị cạy ra, đầu lưỡi bị quấn lấy, cô mới bừng tỉnh.

Ôi, cá vàng nhỏ học trò xấu rồi.

Lúc ăn sủi cảo, Kiều Tịch bị bỏng một chút, cô lập tức hít hà một hơi.

“Rất nóng à?” Lục Hoặc vội nhận lấy cái bát của cô, muốn thổi nguội giúp cô.

Đôi mắt nhỏ của Kiều Tịch oán giận liếc anh một cái, “Lần sau anh không được dùng sức hôn em, đều sắp rách rồi.”

Lục Hoặc nhìn về đôi môi của cô gái, đỏ bừng trơn bóng, rất mê người, quả thật bị ức hiếp rất đáng thương,

Anh nhỏ giọng nói: “Để nguội một lát rồi ăn.”

“Lúc nãy ông của anh nói với anh cái gì thế? Vì sao ông ấy đột nhiên đến đây thăm anh thế?”

“Không nói gì cả.” Lục Hoặc nhẹ nhàng thổi sủi cảo giúp cô, sau đó đút đến bên miệng nhỏ của cô, “Có điều, gần đây Lục Vinh Diệu gây ra không ít tai họa.”

Kiều Tịch cắn một miếng sủi cảo, nghe thấy anh nói thì rất kinh ngạc, “Sao anh biết được?”

Lục Hoặc nói với cô, “Anh bảo vệ sĩ đi điều tra, học tập em, thu phục người để mình dùng.”

“Người anh nói là hai anh vệ sĩ á?”

“Ừ.” Từ khi Kiều Tịch bước vào nơi này, hai vệ sĩ kia chỉ có thể đứng về phía anh.

Kiều Tịch có chút vui vẻ khi người gặp họa, “Ngày nào đó ông của anh biết người của ông ấy đều đứng về phía anh, chắc chắn sẽ tức đến hộc máu.”

Lục Hoặc rút một tờ giấy ở bên cạnh, giúp cô lau nước canh dính bên môi, “Ừ.”

Lúc về đến Kiều gia đã là buổi tối.

Kiều Tịch gọi Bạo Phú ra, “Tôi muốn rút hộp bảo vật.”

Giọng nói trẻ con của Bạo Phú vang lên: “Chủ nhân, lần này rút một hộp bảo vật cần trừ 30% năng lượng vàng.”

“Được.” Gần đây hầu như mỗi ngày cô đều ở bên cạnh Lục Hoặc, anh giống như kho báu năng lượng vàng, cứ cuồn cuộn chuyển năng lượng vàng cho cô.

Sau khi Bạo Phú trừ năng lượng vàng của cô thì màn hình lớn lập tức hiện ra.

Kiều Tịch ngồi bên mép giường, điều chỉnh một tư thế thoải mái, nhìn về phía màn hình.

Trong xe, cô liếc mắt một cái đã thấy được thiếu niên trẻ trung ngồi bên cửa sổ xe, cậu mặc áo sơ mi, sạch sẽ lại thoải mái.

Giáo viên dẫn đội ngồi ở phía trước quay đầu lại, anh cười với Lục Hoặc: “Tiểu Hoặc không thích nói chuyện lắm, em nên nói chuyện với các bạn khác nhiều hơn, mấy ngày nay các em phải ở chung với nhau thật vui vẻ nhé.”

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ xe trút xuống trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của thiếu niên, ngũ quan tinh xảo giống như nhuộm một tầng sáng, càng thêm đẹp đẽ xuất trần, cậu gật đầu, đáp lại lời nói của giáo viên.

/0

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status