Ăn tối xong, Lục Diễn Châu đưa Vu Hạ về nhà.
Xe dừng ở dưới lầu, Vu Hạ cởi đai an toàn, quay đầu nhìn anh: “Tối nay mấy giờ anh về? Em đợi anh cùng ăn cơm.”
“Sáu giờ.”
Vừa dứt lời thì điện thoại trên bảng điều khiển trung tâm đổ chuông, Lục Diễn Châu liếc nhìn màn hình, là Trác Thịnh gọi, chắc là chuyện công việc.
Anh không nghe máy ngay mà đưa tay đỡ gáy kéo cô đến gần, cúi người hôn lên môi cô. Vu Hạ “ưm” một tiếng, tim lỡ mất nửa nhịp, lông mi khẽ rung từ từ nhắm mắt lại.
Chuông điện thoại không biết đã tắt từ lúc nào, sau nụ hôn mãnh liệt kéo dài, người đàn ông hôn lên khóe môi cô, thì thầm: “Hôn bù buổi sáng.”
Hai má Vu Hạ đỏ bừng, cô lùi lại chỉ vào điện thoại của anh: “Vậy... bù xong rồi, anh gọi lại cho Trác Thịnh đi, em lên lầu trước.”
Anh buông cô ra, khẽ cười đáp lời.
Nhìn cô đi vào tòa nhà, Lục Diễn Châu mới quay đầu gọi lại cho Trác Thịnh: “Có chuyện gì?”
Trác Thịnh: “Tôi sợ cậu trốn việc không quay lại nên muốn nhắc cậu một tiếng, sếp Lưu mời chúng ta tối nay đi ăn.”
Lục Diễn Châu dừng lại: “Tôi biết rồi, mười phút nữa tôi sẽ đến công ty.”
Vu Hạ về nhà thay một bộ đồ thoải mái, ngồi trong phòng sách, chuẩn bị bình tĩnh lại đầu óc yêu đương rồi bắt đầu làm việc. Chưa bình tĩnh được mấy phút thì điện thoại rung liên hồi.
Lục Diễn Châu gửi bản vẽ thiết kế, hơn hai mươi hình.
L: [Bản vẽ thiết kế nhà tân hôn.]
“...”
Nhất định là anh cố ý!
Vu Hạ cảm giác cả người mình đang lơ lửng, hoàn toàn không thể bình tĩnh lại để làm việc, cô nằm trên bàn vừa dậm chân vừa hét lên, chỉ có như vậy cô mới có thể trút hết cảm xúc ra ngoài.
Phát tiết xong mới mở hình ra xem, chưa xem xong thì Đường Duyệt gọi đến. Cô nghe máy, Đường Duyệt hỏi: “Đang làm gì thế?”
Vu Hạ cũng không biết nói thế nào, tiện mồm đáp: “Đang xem bản vẽ thiết kế nhà tân hôn…”
“Cái gì?!!!”
“Cậu sắp kết hôn?!!!”
Đường Duyệt đứng ở cửa thư viện hét thật to, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Cô ngượng ngùng che mặt, vội vàng quay người toan bỏ chạy thì va phải một chàng trai đang đi tới, suýt chút nữa bị hất văng ra ngoài, may mà chàng trai đã kịp thời đỡ cô.
Đường Duyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai quen thuộc, nhịp tim đột nhiên trở nên hỗn loạn: “Xin… xin lỗi tiền bối.”
Đối phương cúi người nhặt cuốn sách dưới đất lên đưa cho cô, mỉm cười dịu dàng: “Ai sắp kết hôn mà em kích động quá vậy?”
“Bạn thân...” Đường Duyệt nói xong, phát hiện vẫn còn có rất nhiều ánh mắt nhìn mình, hai má cô nóng bừng, vội vàng cầm lấy cuốn sách: “Vậy em đi trước đây, lần sau sẽ mời anh một bữa cảm ơn.”
Tiền bối nhướng mày: “Cũng không cần lần sau đâu, tối nay anh rảnh.”
“Hả?” Đường Duyệt sửng sốt mấy giây, vui mừng khôn xiết, “Được, được thôi, lát nữa em sẽ liên lạc với anh qua WeChat.”
Màng nhĩ Vu Hạ đau điếng bởi tiếng hét của Đường Duyệt, cô bịt tai lại đặt điện thoại xuống, đợi vài giây rồi mới đưa lên tai lại, giải thích với cô ấy: “Không phải kết hôn, cậu nghe tớ nói...”
Cô nói một tràng dài xong, bên kia Đường Duyệt mới lên tiếng: “Khoan đã, cậu vừa nói gì cơ? Tớ không nghe thấy, nói lại từ đầu đi.”
“... Cậu vừa mới làm gì vậy?”
“Tớ vừa mới... ahhhhhh!”
Con bé Đường Duyệt chết tiệt lại bắt đầu hét to...
Vu Hạ đặt điện thoại xuống, bật loa ngoài lên.
“Tớ vừa mới va vào lòng của tiền bối! Anh ấy còn đồng ý tối nay sẽ đi ăn với tớ!”
“... Chúc mừng cậu, ước mơ sắp thành hiện thực rồi.” Vu Hạ không nhịn được trêu chọc, “Cậu có thể đừng nhát như thế nữa được không, học tớ đây này, tớ đã... thành công rực rỡ rồi.”
“Cậu...” Đường Duyệt im lặng hồi lâu, “Nói đi, mấy ngày nay cậu đã làm những gì? Vừa thành công rực rỡ lại vừa xem nhà tân hôn rồi kết hôn.”
Đường Duyệt kinh hãi nói: “Cậu có thai rồi sao?”
“...”
Vu Hạ bị năng lực suy nghĩ của cô bạn thân làm cho kinh hãi, huống chi tối hôm qua Lục Diễn Châu đã dùng biện pháp an toàn, cho dù không có thì cô cũng không thể có thai chỉ trong một đêm được.
Cô cạn lời: “Chuyện tối hôm qua, cậu nghĩ gì thế hả?”
“Vậy cậu nói xem, nhà tân hôn là sao?” Đường Duyệt biết chuyện Lục Diễn Châu đến Quảng Châu tìm Vu Hạ, cũng biết họ quen nhau rồi, nhưng cô nàng tưởng Vu Hạ chỉ mê khuôn mặt và vóc dáng của người ta, yêu đương với trai đẹp nên Vu Hạ cũng không chịu thiệt, nhưng tốc độ tiến triển này thật sự khiến cô nàng khó hiểu, “Cậu quen anh ta mới được bao lâu? Vậy mà đã... ngủ với anh ta rồi? Không sợ bị lừa à? Cậu có thật sự hiểu anh ta chưa? Sao cậu đột nhiên trở nên yêu đương mù quáng như vậy?”
Một loạt câu hỏi khiến Vu Hạ có chút bối rối, cô suy nghĩ một lúc: “Hay là cậu nghe tớ nói xong đã?”
“Khai báo đàng hoàng vào, đừng bỏ sót chi tiết nào.”
Vu Hạ ngập ngừng: “Có một số chi tiết không thích hợp cho người độc thân như cậu nghe.”
“…” Đường Duyệt tức giận, “Nói nhanh đi.”
Sau khi Vu Hạ khai báo đầu đuôi ngọn ngành, Đường Duyệt trầm mặc giây lát rồi hỏi: “Anh ta thật sự yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên à?”
“Tớ nghĩ là thật.” Vu Hạ trả lời.
“Vậy là bây giờ anh ta muốn kết hôn? Cậu không muốn?”
“Ờ... Cũng không phải là không muốn, chỉ là tạm thời không muốn thôi.”
Thái độ của Đường Nguyệt quay ngoắt 180 độ: “Kết hôn đi, tớ đã sẵn sàng làm phù dâu rồi. Đẹp trai, giàu có, sáu múi, giỏi chuyện giường chiếu… lại yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên, còn hơn cả nam chính trong truyện tranh của cậu nữa! Thời bây giờ trai đẹp chất lượng cao yêu đương mù quáng là hàng hiếm có, cậu thuộc hàng cực kỳ may mắn đấy, mau kết hôn khóa chặt anh ấy đi!”
“...”
Vu Hạ: “Ngôi nhà đó…”
“Tớ biết cậu cảm thấy căn nhà đắt tiền như vậy mà chuyển sang đứng tên cậu thì yêu đương sẽ rất áp lực.” Đường Duyệt vẫn rất hiểu cô, “Nếu anh ấy nhất quyết muốn chuyển sang đứng tên cậu thì đợi đến khi hai người thật sự dự định kết hôn rồi hãy làm thủ tục, coi như là sính lễ của anh ấy. Nhưng đó đều là chuyện của sau này, bây giờ cậu cứ tập trung yêu đương là được, hà tất phải suy nghĩ phức tạp như vậy. Nếu cậu vẫn cảm thấy vướng bận thì hay là trả ít tiền sửa nhà?”
Vu Hạ cũng cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều, cười nói: “Cậu nói có lý, là do tớ đã nghĩ phức tạp lên.”
“Cuối tuần hai người đến nhà tớ ăn cơm đi, dù sao tớ cũng được coi là nhà mẹ đẻ của cậu, dắt anh ấy đến gặp tớ! Nhân tiện mang đồ đến cho tớ luôn.” Trước đó Vu Hạ đi Hồng Kông mua hộ cô ấy rất nhiều đồ.
Thời đại học mỗi khi nghỉ lễ, thời gian Vu Hạ ở nhà Đường Duyệt còn lâu hơn ở nhà bố mẹ, bố mẹ cô ấy cũng rất tốt với cô, quả thực cũng được coi là nhà mẹ đẻ.
Hai người hẹn nhau nếu cuối tuần Lục Diễn Châu có thời gian thì sẽ đến trường Đại học T tìm cô ấy đi ăn cùng nhau.
Vừa cúp điện thoại thì nhận được tin nhắn của Lục Diễn Châu.
L: [Tối nay anh có tiệc nên không thể về ăn cơm với em được.]
L: [Anh đặt đồ ăn cho em nhé?]
Vu Hạ trả lời: [Em tự đặt được.]
Sống Trong Mùa Hè: [jpg ngoan ngoãn]
Lúc này, trên màn hình lại hiện lên một tin nhắn khác, Vu Hạ nhìn thấy tên đối phương thì da đầu tê rần.
Phụ trách biên tập: [Mặc dù cô đang yêu đương nồng cháy nhưng tôi không thể không nhắc nhở cô.]
Phụ trách biên tập: [Tuần, sau, phát, hành!]
Cô không dám lãng phí thêm thời gian nữa mà bắt tay vào làm việc ngay. Làm việc liên tục cho đến tối, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ tranh thủ ăn cơm và trả lời mấy tin nhắn của Lục Diễn Châu, cô hầu như không hề rời khỏi phòng làm việc.
Khoảng chín giờ tối, Lục Diễn Châu ra khỏi thang máy, đi đến trước cửa nhà Vu Hạ bắt đầu ấn mật khẩu để mở khóa, đột nhiên cánh cửa phòng 1203 ở đầu hành lang bên kia mở ra, vợ chồng già hàng xóm và hai đứa con một trai một gái đi ra.
Chàng trai nói: “Bố mẹ vào đi, không cần tiễn đâu.”
Dì Lưu: “Tiễn hai đứa đến thang máy thôi.”
Mấy người đang nói chuyện thì nhìn thấy Lục Diễn Châu.
Đúng lúc Lục Diễn Châu nhập mật khẩu xong, cánh cửa kêu một tiếng “tít” rồi bật mở ra.
Chàng trai trẻ hiển nhiên cũng biết Vu Hạ, nhìn thấy Lục Diễn Châu thì tưởng anh là bạn trai của cô, vừa định mở miệng chào hỏi thì nghe mẹ mình kinh ngạc thốt lên: “Không phải cậu ở nhà đối diện sao? Sao sao sao... sao lại mở cửa nhà Hạ Hạ? Hai người, hai người…”
Trong nhà, Vu Hạ nghe thấy tiếng mở cửa thì từ phòng sách đi ra.
Tình cờ nghe thấy lời này.
“...”
Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Lục Diễn Châu.
Cô cảm thấy điều dì Lưu nói tiếp theo có thể là: Hai người cũng bừa bãi quá rồi!
Tiêu rồi...
Phải giải thích sao đây?
Danh tiếng của cô sắp bị hủy hoại rồi!
Cô đứng ở cửa phòng sách, không dám đi qua, căng thẳng nhìn Lục Diễn Châu. Lục Diễn Châu vẻ mặt bình tĩnh, nhìn cô vỗ về, quay đầu nhìn cả nhà dì Lưu: “Bây giờ tôi là bạn trai của Hạ Hạ, cô gái tôi nói muốn theo đuổi trước đó chính là Hạ Hạ, tôi chuyển đến đây cũng là vì cô ấy. Còn nữa, cô ấy đã chia tay bạn trai cũ trước khi tôi đuổi theo cô ấy, mọi người đừng hiểu lầm.”
Xe dừng ở dưới lầu, Vu Hạ cởi đai an toàn, quay đầu nhìn anh: “Tối nay mấy giờ anh về? Em đợi anh cùng ăn cơm.”
“Sáu giờ.”
Vừa dứt lời thì điện thoại trên bảng điều khiển trung tâm đổ chuông, Lục Diễn Châu liếc nhìn màn hình, là Trác Thịnh gọi, chắc là chuyện công việc.
Anh không nghe máy ngay mà đưa tay đỡ gáy kéo cô đến gần, cúi người hôn lên môi cô. Vu Hạ “ưm” một tiếng, tim lỡ mất nửa nhịp, lông mi khẽ rung từ từ nhắm mắt lại.
Chuông điện thoại không biết đã tắt từ lúc nào, sau nụ hôn mãnh liệt kéo dài, người đàn ông hôn lên khóe môi cô, thì thầm: “Hôn bù buổi sáng.”
Hai má Vu Hạ đỏ bừng, cô lùi lại chỉ vào điện thoại của anh: “Vậy... bù xong rồi, anh gọi lại cho Trác Thịnh đi, em lên lầu trước.”
Anh buông cô ra, khẽ cười đáp lời.
Nhìn cô đi vào tòa nhà, Lục Diễn Châu mới quay đầu gọi lại cho Trác Thịnh: “Có chuyện gì?”
Trác Thịnh: “Tôi sợ cậu trốn việc không quay lại nên muốn nhắc cậu một tiếng, sếp Lưu mời chúng ta tối nay đi ăn.”
Lục Diễn Châu dừng lại: “Tôi biết rồi, mười phút nữa tôi sẽ đến công ty.”
Vu Hạ về nhà thay một bộ đồ thoải mái, ngồi trong phòng sách, chuẩn bị bình tĩnh lại đầu óc yêu đương rồi bắt đầu làm việc. Chưa bình tĩnh được mấy phút thì điện thoại rung liên hồi.
Lục Diễn Châu gửi bản vẽ thiết kế, hơn hai mươi hình.
L: [Bản vẽ thiết kế nhà tân hôn.]
“...”
Nhất định là anh cố ý!
Vu Hạ cảm giác cả người mình đang lơ lửng, hoàn toàn không thể bình tĩnh lại để làm việc, cô nằm trên bàn vừa dậm chân vừa hét lên, chỉ có như vậy cô mới có thể trút hết cảm xúc ra ngoài.
Phát tiết xong mới mở hình ra xem, chưa xem xong thì Đường Duyệt gọi đến. Cô nghe máy, Đường Duyệt hỏi: “Đang làm gì thế?”
Vu Hạ cũng không biết nói thế nào, tiện mồm đáp: “Đang xem bản vẽ thiết kế nhà tân hôn…”
“Cái gì?!!!”
“Cậu sắp kết hôn?!!!”
Đường Duyệt đứng ở cửa thư viện hét thật to, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Cô ngượng ngùng che mặt, vội vàng quay người toan bỏ chạy thì va phải một chàng trai đang đi tới, suýt chút nữa bị hất văng ra ngoài, may mà chàng trai đã kịp thời đỡ cô.
Đường Duyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai quen thuộc, nhịp tim đột nhiên trở nên hỗn loạn: “Xin… xin lỗi tiền bối.”
Đối phương cúi người nhặt cuốn sách dưới đất lên đưa cho cô, mỉm cười dịu dàng: “Ai sắp kết hôn mà em kích động quá vậy?”
“Bạn thân...” Đường Duyệt nói xong, phát hiện vẫn còn có rất nhiều ánh mắt nhìn mình, hai má cô nóng bừng, vội vàng cầm lấy cuốn sách: “Vậy em đi trước đây, lần sau sẽ mời anh một bữa cảm ơn.”
Tiền bối nhướng mày: “Cũng không cần lần sau đâu, tối nay anh rảnh.”
“Hả?” Đường Duyệt sửng sốt mấy giây, vui mừng khôn xiết, “Được, được thôi, lát nữa em sẽ liên lạc với anh qua WeChat.”
Màng nhĩ Vu Hạ đau điếng bởi tiếng hét của Đường Duyệt, cô bịt tai lại đặt điện thoại xuống, đợi vài giây rồi mới đưa lên tai lại, giải thích với cô ấy: “Không phải kết hôn, cậu nghe tớ nói...”
Cô nói một tràng dài xong, bên kia Đường Duyệt mới lên tiếng: “Khoan đã, cậu vừa nói gì cơ? Tớ không nghe thấy, nói lại từ đầu đi.”
“... Cậu vừa mới làm gì vậy?”
“Tớ vừa mới... ahhhhhh!”
Con bé Đường Duyệt chết tiệt lại bắt đầu hét to...
Vu Hạ đặt điện thoại xuống, bật loa ngoài lên.
“Tớ vừa mới va vào lòng của tiền bối! Anh ấy còn đồng ý tối nay sẽ đi ăn với tớ!”
“... Chúc mừng cậu, ước mơ sắp thành hiện thực rồi.” Vu Hạ không nhịn được trêu chọc, “Cậu có thể đừng nhát như thế nữa được không, học tớ đây này, tớ đã... thành công rực rỡ rồi.”
“Cậu...” Đường Duyệt im lặng hồi lâu, “Nói đi, mấy ngày nay cậu đã làm những gì? Vừa thành công rực rỡ lại vừa xem nhà tân hôn rồi kết hôn.”
Đường Duyệt kinh hãi nói: “Cậu có thai rồi sao?”
“...”
Vu Hạ bị năng lực suy nghĩ của cô bạn thân làm cho kinh hãi, huống chi tối hôm qua Lục Diễn Châu đã dùng biện pháp an toàn, cho dù không có thì cô cũng không thể có thai chỉ trong một đêm được.
Cô cạn lời: “Chuyện tối hôm qua, cậu nghĩ gì thế hả?”
“Vậy cậu nói xem, nhà tân hôn là sao?” Đường Duyệt biết chuyện Lục Diễn Châu đến Quảng Châu tìm Vu Hạ, cũng biết họ quen nhau rồi, nhưng cô nàng tưởng Vu Hạ chỉ mê khuôn mặt và vóc dáng của người ta, yêu đương với trai đẹp nên Vu Hạ cũng không chịu thiệt, nhưng tốc độ tiến triển này thật sự khiến cô nàng khó hiểu, “Cậu quen anh ta mới được bao lâu? Vậy mà đã... ngủ với anh ta rồi? Không sợ bị lừa à? Cậu có thật sự hiểu anh ta chưa? Sao cậu đột nhiên trở nên yêu đương mù quáng như vậy?”
Một loạt câu hỏi khiến Vu Hạ có chút bối rối, cô suy nghĩ một lúc: “Hay là cậu nghe tớ nói xong đã?”
“Khai báo đàng hoàng vào, đừng bỏ sót chi tiết nào.”
Vu Hạ ngập ngừng: “Có một số chi tiết không thích hợp cho người độc thân như cậu nghe.”
“…” Đường Duyệt tức giận, “Nói nhanh đi.”
Sau khi Vu Hạ khai báo đầu đuôi ngọn ngành, Đường Duyệt trầm mặc giây lát rồi hỏi: “Anh ta thật sự yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên à?”
“Tớ nghĩ là thật.” Vu Hạ trả lời.
“Vậy là bây giờ anh ta muốn kết hôn? Cậu không muốn?”
“Ờ... Cũng không phải là không muốn, chỉ là tạm thời không muốn thôi.”
Thái độ của Đường Nguyệt quay ngoắt 180 độ: “Kết hôn đi, tớ đã sẵn sàng làm phù dâu rồi. Đẹp trai, giàu có, sáu múi, giỏi chuyện giường chiếu… lại yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên, còn hơn cả nam chính trong truyện tranh của cậu nữa! Thời bây giờ trai đẹp chất lượng cao yêu đương mù quáng là hàng hiếm có, cậu thuộc hàng cực kỳ may mắn đấy, mau kết hôn khóa chặt anh ấy đi!”
“...”
Vu Hạ: “Ngôi nhà đó…”
“Tớ biết cậu cảm thấy căn nhà đắt tiền như vậy mà chuyển sang đứng tên cậu thì yêu đương sẽ rất áp lực.” Đường Duyệt vẫn rất hiểu cô, “Nếu anh ấy nhất quyết muốn chuyển sang đứng tên cậu thì đợi đến khi hai người thật sự dự định kết hôn rồi hãy làm thủ tục, coi như là sính lễ của anh ấy. Nhưng đó đều là chuyện của sau này, bây giờ cậu cứ tập trung yêu đương là được, hà tất phải suy nghĩ phức tạp như vậy. Nếu cậu vẫn cảm thấy vướng bận thì hay là trả ít tiền sửa nhà?”
Vu Hạ cũng cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều, cười nói: “Cậu nói có lý, là do tớ đã nghĩ phức tạp lên.”
“Cuối tuần hai người đến nhà tớ ăn cơm đi, dù sao tớ cũng được coi là nhà mẹ đẻ của cậu, dắt anh ấy đến gặp tớ! Nhân tiện mang đồ đến cho tớ luôn.” Trước đó Vu Hạ đi Hồng Kông mua hộ cô ấy rất nhiều đồ.
Thời đại học mỗi khi nghỉ lễ, thời gian Vu Hạ ở nhà Đường Duyệt còn lâu hơn ở nhà bố mẹ, bố mẹ cô ấy cũng rất tốt với cô, quả thực cũng được coi là nhà mẹ đẻ.
Hai người hẹn nhau nếu cuối tuần Lục Diễn Châu có thời gian thì sẽ đến trường Đại học T tìm cô ấy đi ăn cùng nhau.
Vừa cúp điện thoại thì nhận được tin nhắn của Lục Diễn Châu.
L: [Tối nay anh có tiệc nên không thể về ăn cơm với em được.]
L: [Anh đặt đồ ăn cho em nhé?]
Vu Hạ trả lời: [Em tự đặt được.]
Sống Trong Mùa Hè: [jpg ngoan ngoãn]
Lúc này, trên màn hình lại hiện lên một tin nhắn khác, Vu Hạ nhìn thấy tên đối phương thì da đầu tê rần.
Phụ trách biên tập: [Mặc dù cô đang yêu đương nồng cháy nhưng tôi không thể không nhắc nhở cô.]
Phụ trách biên tập: [Tuần, sau, phát, hành!]
Cô không dám lãng phí thêm thời gian nữa mà bắt tay vào làm việc ngay. Làm việc liên tục cho đến tối, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ tranh thủ ăn cơm và trả lời mấy tin nhắn của Lục Diễn Châu, cô hầu như không hề rời khỏi phòng làm việc.
Khoảng chín giờ tối, Lục Diễn Châu ra khỏi thang máy, đi đến trước cửa nhà Vu Hạ bắt đầu ấn mật khẩu để mở khóa, đột nhiên cánh cửa phòng 1203 ở đầu hành lang bên kia mở ra, vợ chồng già hàng xóm và hai đứa con một trai một gái đi ra.
Chàng trai nói: “Bố mẹ vào đi, không cần tiễn đâu.”
Dì Lưu: “Tiễn hai đứa đến thang máy thôi.”
Mấy người đang nói chuyện thì nhìn thấy Lục Diễn Châu.
Đúng lúc Lục Diễn Châu nhập mật khẩu xong, cánh cửa kêu một tiếng “tít” rồi bật mở ra.
Chàng trai trẻ hiển nhiên cũng biết Vu Hạ, nhìn thấy Lục Diễn Châu thì tưởng anh là bạn trai của cô, vừa định mở miệng chào hỏi thì nghe mẹ mình kinh ngạc thốt lên: “Không phải cậu ở nhà đối diện sao? Sao sao sao... sao lại mở cửa nhà Hạ Hạ? Hai người, hai người…”
Trong nhà, Vu Hạ nghe thấy tiếng mở cửa thì từ phòng sách đi ra.
Tình cờ nghe thấy lời này.
“...”
Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Lục Diễn Châu.
Cô cảm thấy điều dì Lưu nói tiếp theo có thể là: Hai người cũng bừa bãi quá rồi!
Tiêu rồi...
Phải giải thích sao đây?
Danh tiếng của cô sắp bị hủy hoại rồi!
Cô đứng ở cửa phòng sách, không dám đi qua, căng thẳng nhìn Lục Diễn Châu. Lục Diễn Châu vẻ mặt bình tĩnh, nhìn cô vỗ về, quay đầu nhìn cả nhà dì Lưu: “Bây giờ tôi là bạn trai của Hạ Hạ, cô gái tôi nói muốn theo đuổi trước đó chính là Hạ Hạ, tôi chuyển đến đây cũng là vì cô ấy. Còn nữa, cô ấy đã chia tay bạn trai cũ trước khi tôi đuổi theo cô ấy, mọi người đừng hiểu lầm.”
/35
|